Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Vipvandan
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Ba nghìn tám trăm năm trước, hoàng triều Lý Đường nhất thống đại lục, vận mệnh quốc gia kéo dài hơn hai nghìn năm, vẫn chạy không thoát họa diệt quốc, Trường sinh kiếm - bảo vật trấn quốc do tổ tiên hoàng triều Lý thị truyền xuống, tương truyền người nào có được, không những kiếm được tài phú không gì sánh kịp, còn có thể đạt được trường sinh bất lão, vô địch khắp thiên hạ.
Dương Thiên Vấn nghe xong mở trừng hai mắt, cái quái gì vậy, hóa ra là vậy sao? Còn tưởng là gì hay, tài phú ta lấy được cũng vô dụng, trường sinh bất lão, có thể tự tu luyện. Vô địch? Vô địch tương đương tịch mịch. Dương Thiên Vấn chép chép miệng, mở miệng nói: “Không hứng thú. Tiền bối, ngươi liền nói rõ đi, truyền nhân của Lý gia còn sống không?”
Lão nhân gia nhìn Dương Thiên Vấn đầy vẻ không dám tin, một lát sau mới thở dài nói: “Lão phu trải qua mấy chục năm mưa gió, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tiêu sái như tiểu huynh đệ. Trăm ngàn năm qua, ai cũng mơ tưởng tới thanh bảo kiếm trường sinh này, không ngờ tiểu huynh đệ lại chẳng thèm ngó tới. Ài... Truyền nhân của Lý gia có còn không? Chuyện này ta cũng không biết. Ba mươi năm trước, nhóm cuối cùng của Lý gia cũngđã không rõ tung tích”.
Dương Thiên Vấn lặng người, chân chính lặng người, không thể tưởng được lại mừng hụt một hồi, Dương Thiên Vấn thở dài, cầm mấy cuốn sáchđịnh cáo từ.
“Ô ô ô...” Tiểu Bạch không chịu đi, vì sao? Bởi vì từ đàng xa đi tới một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, mắt sáng răng trắng, duyên dáng yêu kiều, một mỹ nhân bại hoại, sau khi lớn lên tất nghiêng nước nghiêng thành. Cầm lấy một rổ lớn đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Gia gia, ăn cơm đi”.
Dương Thiên Vấn trợn trắng mắt, vừa nhìn liền biết Tiểu Bạch nghe thấy được mùi cơm, không chịu đi rồi.
“Oa... Đáng yêu...!” Tiểu cô nương đi tới bên cạnh cụ ông bán sách, cười hì hì đưa rổ tới, sau đó mới chú ý tới Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch trên tay hắn.
Tiểu Bạch liền nhảy vào lòng tiểu cô nương, dùng sức làm nũng, cũng không để ý có phải là lần đầu gặp nhau hay không, Dương Thiên Vấn nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên xử xự như thế nào.
“Tiểu huynh đệ, ngồi xuống cùng ăn đi, đồ ăn cũng đủ”. Cụ ông giải vây kịp thời.
“Cám ơn, ta không đói bụng, các người ăn đi. Tiểu cô nương, không nên cho nó ăn nhiều, nó là một con quỷ thèm ăn”. Dương Thiên Vấn nhìn tiểu cô nương không ngừng cho Tiểu Bạch ăn đồ, nhắc nhở.
“Chưa thỉnh giáo tiểu huynh đệ”. Ông chủ bán sách hỏi.
“Dương Thiên Vấn, đây là đồng bạn của ta, Tiểu Bạch”. Dương Thiên Vấn giới thiệu nói: “Chưa thỉnh giáo tiền bối...”
“Hóa ra nó tên Tiểu Bạch, đúng là đáng yêu”. Tiểu cô nương nói tiếp, vô cùng hoạt bát.
“Ha ha...” Ông bán sách cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt từ ái mà mở miệng nói: “Thiên Cơ lão nhân. Đây là cháu gái ta, Bích Nhi. Bây giờ chỉ còn lại ông cháu chúng ta sống nương tựa lẫn nhau”.
Thiên Cơ lão nhân chính là cao thủ thiên giai đỉnh phong thành danh mấy chục năm, ở trên đại lục cũng tiếng tăm lừng lẫy, nói ra, trên giang hồ mà không biết lão nhân gia ông ta thì quả thực không phải là người trong giang hồ, có điều Dương Thiên Vấn vẫn thật không biết phân lượng của Thiên Cơ lão nhân này.
“Thiên Cơ tiền bối”. Dương Thiên Vấn vẫn ôm quyền nói rất lễ phép.
“Dương tiểu huynh đệ, chuyện Trường Sinh kiếm, ngươi quả thật muốn nhúng tay vào sao? Phải biết rằng, mỗi một lần Trường Sinh kiếm hiện thế, trên đại lục nhất định sẽ nhấc lên một phen tinh phong huyết vũ, dùng tu vi của ngươi chỉ sợ khó có thể tự bảo vệ mình!” Thiên Cơ lão nhân thở dài nói.
Dương Thiên Vấn khẽ cười, không nói gì thêm. Tu vi? Chẳng lẻ phải nói khắp nơi, biểu lộ bên ngoài của chính mình không bằng một góc bên trong, là nội khí lưu chuyển không đáng giá nhắc tới mà thôi.
Không chỉ như thế, ngẫm lại Dương Thiên Vấn tu luyện chính là pháp môn luyện khí thái cổ hàng thật giá thật, một thân tiên thiên tử khí tinh thuần, ở mặt chất lượng thậm chí có thể còn cao cấp hơn chân nguyên của các tu chân giả trạng thái dịch.
“Tiểu Bạch, chúng ta cần phải trở về!” Dương Thiên Vấn xách Tiểu Bạch ăn gần xong, cười cười nói với Bích Nhi: “Bích Nhi cô nương, tái kiến”.
Dương Thiên Vấn đi trên đường, trong lòng nghĩ rất nhiều, thở dài, trước mắt mới chỉ như vậy, nếu mình tìm không ra người của Lý gia, vậy hãy liềnđể cho người của Lý gia tới tìm ta. Tiểu Bạch biết tâm tình Dương Thiên Vấn có chút buồn bực, cho nên cũng ngoan ngoãn mà gục ở trên vai Dương Thiên Vấn, không có lên tiếng.
Trở lại Thính Vũ lâu, trực tiếp đi lên phòng lầu bốn, bởi vì Dương Thiên Vấn nhạy cảm mà phát hiện ra hơi thở của Ngọc Khánh Hoằng. Vào phòng, người này đang vừa uống rượu, vừa vuốt đùi thị nữ, nhưng ánh mắt lại dán vào ca múa trước mặt.
“Đã trở lại rồi”. Ngọc Khánh Hoằng đuổi người ra ngoài hết, khôi phục vẻ nghiêm túc nói.
“Ừ”. Dương Thiên Vấn gật đầu, để thanh kiếm xuống bàn, ngồi xuống. Mặc dù không thoải mái lắm, nhưng cũng tính là không tệ.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
“Cha ta đã tới, đúng là buồn bực, nếu không phải là ta biết ngươi không phải là tai mắt của cha ta, còn tưởng rằng ngươi đang cáo trạng với ông ấy chứ!” Ngọc Khánh Hoằng nói rất bất mãn.
“Tại sao bọn họ lại tới? Nơi này chính là thanh lâu mà!” Dương Thiên Vấn khó hiểu hỏi, nơi này là chỗ nam nhân tìm vui vẻ, chẳng lẽ là tới vì nó? Dương Thiên Vấn nhìn thoáng qua kiếm trên bàn.
“Dường như là vì chuyện đặc biệt quan trọng gì đó, hình như là trường gì đó kiếm gì đó, cha cũng không nói rõ với ta”. Ngọc Khánh Hoằng khó hiểu nói.
“Trường Sinh kiếm?” Dương Thiên Vấn mở miệng bổ sung.
“Đúng, đúng đúng, chính là nó! Trường Sinh kiếm này có gì đặc biệt hơn người chứ?” Ngọc Khánh Hoằng lẩm bẩm nói.
Dương Thiên Vấn cười khổ, hôm nay mới nói chuyện phiếm với Thiên Cơ lão nhân, không thể tưởng được trở về tin tức này đã truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ hôm nay, hẳn là đã sớm truyền ra ngoài.
Dương Thiên Vấn mặc dù tính tình hiền hòa, nhưng cũng là một nam tử hán đội trời đạp đất, Trường Sinh kiếm này làm sao cũng phải giao vào tay hậu nhân của Lý gia, hơn nữa phiền toái mà Trường Sinh kiếm này mang tới cũng không phải là không thể tiếp nhận. “Trường Sinh kiếm à, nó đang ở trong tay ta”.
“Ồ, ở trong tay ngươi à, vậy thì...” Ngọc Khánh Hoằng chưa có phản ứng, “Cái gì? Ở trong tay ngươi? Ở đâu, không phải là nó chứ?” Ngọc Khánh Hoằng chỉ vào hắc kiếm trên bàn.
“Chính là nó”. Dương Thiên Vấn gật đầu nói.
Ngọc Khánh Hoằng tỉnh táo trở lại, trong mắt chớp lên quang mang khó hiểu, nhìn chằm chằm Dương Thiên Vấn, một lát sau, chậm rãi mở miệng nói: “Sao ngươi lại nói cho ta biết?”
“Chuyện này, sao phải giấu diếm ngươi?” Dương Thiên Vấn nhún vai hỏi ngược lại. Đúng vậy, có gì cần giấu diếm? Mặc dù mỗi người đều có bí mật lớn nhất của bản thân, nhưng thanh kiếm này cũng không phải là đồ của mình, sao phải giấu diếm? Thản nhiên nói ra sẽ không tổn thương tình cảm giữa mọi người.
Ngọc Khánh Hoằng nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, cười đến rất thật lòng. Có điều trong chốc lát lại đột nhiên hỏi: “Thanh kiếm này có lai lịch gì, cần ta hỗ trợ gì không”.
Vipvandan
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Ba nghìn tám trăm năm trước, hoàng triều Lý Đường nhất thống đại lục, vận mệnh quốc gia kéo dài hơn hai nghìn năm, vẫn chạy không thoát họa diệt quốc, Trường sinh kiếm - bảo vật trấn quốc do tổ tiên hoàng triều Lý thị truyền xuống, tương truyền người nào có được, không những kiếm được tài phú không gì sánh kịp, còn có thể đạt được trường sinh bất lão, vô địch khắp thiên hạ.
Dương Thiên Vấn nghe xong mở trừng hai mắt, cái quái gì vậy, hóa ra là vậy sao? Còn tưởng là gì hay, tài phú ta lấy được cũng vô dụng, trường sinh bất lão, có thể tự tu luyện. Vô địch? Vô địch tương đương tịch mịch. Dương Thiên Vấn chép chép miệng, mở miệng nói: “Không hứng thú. Tiền bối, ngươi liền nói rõ đi, truyền nhân của Lý gia còn sống không?”
Lão nhân gia nhìn Dương Thiên Vấn đầy vẻ không dám tin, một lát sau mới thở dài nói: “Lão phu trải qua mấy chục năm mưa gió, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tiêu sái như tiểu huynh đệ. Trăm ngàn năm qua, ai cũng mơ tưởng tới thanh bảo kiếm trường sinh này, không ngờ tiểu huynh đệ lại chẳng thèm ngó tới. Ài... Truyền nhân của Lý gia có còn không? Chuyện này ta cũng không biết. Ba mươi năm trước, nhóm cuối cùng của Lý gia cũngđã không rõ tung tích”.
Dương Thiên Vấn lặng người, chân chính lặng người, không thể tưởng được lại mừng hụt một hồi, Dương Thiên Vấn thở dài, cầm mấy cuốn sáchđịnh cáo từ.
“Ô ô ô...” Tiểu Bạch không chịu đi, vì sao? Bởi vì từ đàng xa đi tới một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, mắt sáng răng trắng, duyên dáng yêu kiều, một mỹ nhân bại hoại, sau khi lớn lên tất nghiêng nước nghiêng thành. Cầm lấy một rổ lớn đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Gia gia, ăn cơm đi”.
Dương Thiên Vấn trợn trắng mắt, vừa nhìn liền biết Tiểu Bạch nghe thấy được mùi cơm, không chịu đi rồi.
“Oa... Đáng yêu...!” Tiểu cô nương đi tới bên cạnh cụ ông bán sách, cười hì hì đưa rổ tới, sau đó mới chú ý tới Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch trên tay hắn.
Tiểu Bạch liền nhảy vào lòng tiểu cô nương, dùng sức làm nũng, cũng không để ý có phải là lần đầu gặp nhau hay không, Dương Thiên Vấn nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên xử xự như thế nào.
“Tiểu huynh đệ, ngồi xuống cùng ăn đi, đồ ăn cũng đủ”. Cụ ông giải vây kịp thời.
“Cám ơn, ta không đói bụng, các người ăn đi. Tiểu cô nương, không nên cho nó ăn nhiều, nó là một con quỷ thèm ăn”. Dương Thiên Vấn nhìn tiểu cô nương không ngừng cho Tiểu Bạch ăn đồ, nhắc nhở.
“Chưa thỉnh giáo tiểu huynh đệ”. Ông chủ bán sách hỏi.
“Dương Thiên Vấn, đây là đồng bạn của ta, Tiểu Bạch”. Dương Thiên Vấn giới thiệu nói: “Chưa thỉnh giáo tiền bối...”
“Hóa ra nó tên Tiểu Bạch, đúng là đáng yêu”. Tiểu cô nương nói tiếp, vô cùng hoạt bát.
“Ha ha...” Ông bán sách cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt từ ái mà mở miệng nói: “Thiên Cơ lão nhân. Đây là cháu gái ta, Bích Nhi. Bây giờ chỉ còn lại ông cháu chúng ta sống nương tựa lẫn nhau”.
Thiên Cơ lão nhân chính là cao thủ thiên giai đỉnh phong thành danh mấy chục năm, ở trên đại lục cũng tiếng tăm lừng lẫy, nói ra, trên giang hồ mà không biết lão nhân gia ông ta thì quả thực không phải là người trong giang hồ, có điều Dương Thiên Vấn vẫn thật không biết phân lượng của Thiên Cơ lão nhân này.
“Thiên Cơ tiền bối”. Dương Thiên Vấn vẫn ôm quyền nói rất lễ phép.
“Dương tiểu huynh đệ, chuyện Trường Sinh kiếm, ngươi quả thật muốn nhúng tay vào sao? Phải biết rằng, mỗi một lần Trường Sinh kiếm hiện thế, trên đại lục nhất định sẽ nhấc lên một phen tinh phong huyết vũ, dùng tu vi của ngươi chỉ sợ khó có thể tự bảo vệ mình!” Thiên Cơ lão nhân thở dài nói.
Dương Thiên Vấn khẽ cười, không nói gì thêm. Tu vi? Chẳng lẻ phải nói khắp nơi, biểu lộ bên ngoài của chính mình không bằng một góc bên trong, là nội khí lưu chuyển không đáng giá nhắc tới mà thôi.
Không chỉ như thế, ngẫm lại Dương Thiên Vấn tu luyện chính là pháp môn luyện khí thái cổ hàng thật giá thật, một thân tiên thiên tử khí tinh thuần, ở mặt chất lượng thậm chí có thể còn cao cấp hơn chân nguyên của các tu chân giả trạng thái dịch.
“Tiểu Bạch, chúng ta cần phải trở về!” Dương Thiên Vấn xách Tiểu Bạch ăn gần xong, cười cười nói với Bích Nhi: “Bích Nhi cô nương, tái kiến”.
Dương Thiên Vấn đi trên đường, trong lòng nghĩ rất nhiều, thở dài, trước mắt mới chỉ như vậy, nếu mình tìm không ra người của Lý gia, vậy hãy liềnđể cho người của Lý gia tới tìm ta. Tiểu Bạch biết tâm tình Dương Thiên Vấn có chút buồn bực, cho nên cũng ngoan ngoãn mà gục ở trên vai Dương Thiên Vấn, không có lên tiếng.
Trở lại Thính Vũ lâu, trực tiếp đi lên phòng lầu bốn, bởi vì Dương Thiên Vấn nhạy cảm mà phát hiện ra hơi thở của Ngọc Khánh Hoằng. Vào phòng, người này đang vừa uống rượu, vừa vuốt đùi thị nữ, nhưng ánh mắt lại dán vào ca múa trước mặt.
“Đã trở lại rồi”. Ngọc Khánh Hoằng đuổi người ra ngoài hết, khôi phục vẻ nghiêm túc nói.
“Ừ”. Dương Thiên Vấn gật đầu, để thanh kiếm xuống bàn, ngồi xuống. Mặc dù không thoải mái lắm, nhưng cũng tính là không tệ.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
“Cha ta đã tới, đúng là buồn bực, nếu không phải là ta biết ngươi không phải là tai mắt của cha ta, còn tưởng rằng ngươi đang cáo trạng với ông ấy chứ!” Ngọc Khánh Hoằng nói rất bất mãn.
“Tại sao bọn họ lại tới? Nơi này chính là thanh lâu mà!” Dương Thiên Vấn khó hiểu hỏi, nơi này là chỗ nam nhân tìm vui vẻ, chẳng lẽ là tới vì nó? Dương Thiên Vấn nhìn thoáng qua kiếm trên bàn.
“Dường như là vì chuyện đặc biệt quan trọng gì đó, hình như là trường gì đó kiếm gì đó, cha cũng không nói rõ với ta”. Ngọc Khánh Hoằng khó hiểu nói.
“Trường Sinh kiếm?” Dương Thiên Vấn mở miệng bổ sung.
“Đúng, đúng đúng, chính là nó! Trường Sinh kiếm này có gì đặc biệt hơn người chứ?” Ngọc Khánh Hoằng lẩm bẩm nói.
Dương Thiên Vấn cười khổ, hôm nay mới nói chuyện phiếm với Thiên Cơ lão nhân, không thể tưởng được trở về tin tức này đã truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ hôm nay, hẳn là đã sớm truyền ra ngoài.
Dương Thiên Vấn mặc dù tính tình hiền hòa, nhưng cũng là một nam tử hán đội trời đạp đất, Trường Sinh kiếm này làm sao cũng phải giao vào tay hậu nhân của Lý gia, hơn nữa phiền toái mà Trường Sinh kiếm này mang tới cũng không phải là không thể tiếp nhận. “Trường Sinh kiếm à, nó đang ở trong tay ta”.
“Ồ, ở trong tay ngươi à, vậy thì...” Ngọc Khánh Hoằng chưa có phản ứng, “Cái gì? Ở trong tay ngươi? Ở đâu, không phải là nó chứ?” Ngọc Khánh Hoằng chỉ vào hắc kiếm trên bàn.
“Chính là nó”. Dương Thiên Vấn gật đầu nói.
Ngọc Khánh Hoằng tỉnh táo trở lại, trong mắt chớp lên quang mang khó hiểu, nhìn chằm chằm Dương Thiên Vấn, một lát sau, chậm rãi mở miệng nói: “Sao ngươi lại nói cho ta biết?”
“Chuyện này, sao phải giấu diếm ngươi?” Dương Thiên Vấn nhún vai hỏi ngược lại. Đúng vậy, có gì cần giấu diếm? Mặc dù mỗi người đều có bí mật lớn nhất của bản thân, nhưng thanh kiếm này cũng không phải là đồ của mình, sao phải giấu diếm? Thản nhiên nói ra sẽ không tổn thương tình cảm giữa mọi người.
Ngọc Khánh Hoằng nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, cười đến rất thật lòng. Có điều trong chốc lát lại đột nhiên hỏi: “Thanh kiếm này có lai lịch gì, cần ta hỗ trợ gì không”.
Bình luận facebook