• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full La Bàn Vận Mệnh (1 Viewer)

  • Chương 548

Quyển 9: Sơ lâm Thần giới - Chương 540: Hành Dương thành.



Hắn có hai người bằng hữu, một là Khương Nguyên Đồng đang bế quan. Dương Thiên Vấn cũng biết hắn từ hơn một ngàn năm trước bể tử quan tu luyện, dùng ngón chân cũng biết người kia có cố ý trốn thân. Người kia là mập mạp có thể liên hệ, sau khi suy nghĩ một chút, vừa lúc mình muốn đi Hành Dương thành, mong là hắn vẫn ở bên kia.



Cũng không có gì phải thu thập nhiều, sau khi chỉ thỉ cho Đinh Ản vài câu rồi đem Vấn Thiên Cư giao cho hãn trống coi Dương Thiên Vấn quần áo nhẹ gọi một chiếc xe ngựa đi đêm truyền tông quang môn.



Truyền tổng quang môn ở Truyền tổng chi điện, đây là một cái cung điện khổng lồ đồng thời cũng là nơi tôi trọng yếu của Thuận Dương thành nên ở đây canh gác phi thường sâm nghiêm bốn phía cung điện có hai vạn thành vệ trường trú!



“Khách quan, tại hạ chỉ có thể tiễn ngài đến đây thôi, đi về phía trước chúng ta vô pháp đi qua, ngài chỉ có thể tự đi qua thôi”. Gã đánh xe cung kính nói.



“Hảo, ngươi đi đi”. Dương Thiên vấn thanh toán tiền xe rồi tự đi bộ qua. Bốn phía rất cách rộng rãi thế nhưng người lui tới cũng không ít.



Dương Thiên Vấn đi ở trên đường, vừa đi vừa quan sát người đi đường những người này đều là hạng không phú thì quý. Nếu như đi đường bộ, từ Thuận Dương Phủ đến Hành Dương thành. Đường xá thực sự quá xa xôi so với khoảng cách năm đó từ Đông Trì Quận đến đây còn muốn xa hơn, do đó sử dụng truyền tổng quang môn là tuyệt đối thủận tiện.



Quang cảnh ở Truyền tổng cung điện làm Dương Thiên Vấn nhớ tới sân bay trước đây, ân, tất cả đều trật tự, thật sự là phi thường giống nhau. Phải xếp hàng hắn đợi đại khái mất thời gian nhất nén hương mới đến lượt mình.



Trung niên nhân phụ trách truyền tổng nhận ra Dương Thiên Vấn nên khách khí hỏi thăm: “Xin hỏi cư sĩ muốn đi nơi mảo?”.



“Hành Dương thành”. Dương Thiên Vấn cười cười hồi đáp, nghĩ thầm có lẽ trung niên nhân này là người Khương gia nên có nhận ra mình cũng không kỳ quái.



“Hành Dương thành, truyền tổng phí dụng là mười vạn Thần tinh, về phần ngài chỉ cần ngũ vạn Thân tinh là được. Xin mời ngài đến truyền tông môn số một”, Trung niên nhân hồi đáp sau đó đưa ra một khôi ngọc phù.



Dương Thiên Vấn xuất ra ngũ vạn Thần tinh, nếu người ta nói ngũ vạn mình cũng không cần phải giao ra mười vạn. Hãn nhận ngọc phù rồi đi tới truyền tông môn số một.



Dương Thiên Vấn đi qua truyền tổng quang môn rồi xuất hiện tại một quang môn khác ở một thành thị trung tâm Hành Dương lĩnh. Đi ra khỏi truyền tổng cung điện, lọt vào trong tầm mắt hắn là đường phố xa lạ. Trong thành linh khi còn nồng hậu hơn Thuận Dương Phủ một ít, các loại kiến trúc cũng có vẻ to lớn hơn một ít, còn lại cũng không có gì quá khác biệt.



Hắn gọi một chiếc xe ngựa rồi đi về phía tổng hội của Cổ Dong Minh Hội ở Hành Dương.



Cổ Dong Minh Hội tại Hành Dương thành còn lớn hon co sở ở Thuận Dương thành hon năm lân, đương nhiên quang cảnh cũng có vẻ càng thêm phôn vinh, thân nhân ra vào tu vi phân nhiêu là Thượng Vị Thân cùng một số hạ giai Thiên Thân.



Dương Thiên Vấn xuất ra Thần chức huy chương, nguyên bản nó có một ngồi sao thì nay biển thành một vâng trăng nhỏ lấp lánh, vì sao? Đây là khi Dương Thiên Vấn tại Cô Dong Minh Hội Thuận Dương Phủ hỏi thăm địa đô đã được người phụ trách ở đó nói cần phải đổi cho mình.



Vì chức nghiệp có chút bất đồng nên đây là Trận pháp sư huy chương, sau đó hắn tìm người hỏi thì mới biệt vì Huyết Sát Môn mà như vậy, sô là mình đã trải qua ba lần nhiệm vụ của Huyết Sát Môn mà vẫn còn sông nên đây là cái tượng trưng cho thực lực của mình.



Dần dần Dương Thiện Vấn cũng hiểu. Thần chức giả có thể có được một vầng trăng kỳ thực về thực lực đại đa số có thể đôi phó với mười hạ giai Thiên Thân. Dương Thiên Vấn tuy rằng vì sử dụng trận pháp mà đạt được hiệu quả tương đương nên được phong là nhất nguyệt cảp Trận pháp đại SU.



Dương Thiên Vấn đối với những hư danh này cũng không quan tâm, nhất nguyệt cũng tốt, nhất tinh cũng được, chỉ là đại biểu cho một cái cấp bậc mà thôi.



Qua một canh giờ. Dương Thiên Vấn vẻ mặt thất vọng từ trong Cổ Dong Minh Hội đi ra, ở đây không có địa đồ toàn Thần giới mà chỉ có địa đồ Nhân thần giới bất quá, có còn hơn không Dương Thiên Vấn dùng năm mươi vạn Thần tinh phục chế một phần mà trong lòng không khỏi mắng to, cái này thực sự quá đắt, phục chế một phần mà cư nhiên sẽ năm mươi vạn.



Người phụ trách tổng hội Hành Dương nhiệt tình đưa Dương Thiên vẫn ra cửa, trước khi đi còn nói cho Dương Thiên Vấn, hắn nên đi tông hội ở mây cái lãnh địa phụ cận hỏi một chút, mong là chổ bọn họ sẽ có.



Dương Thiên Vấn trợn trắng mắt nhưng cũng không có bất luận biện pháp nào. Hắn xuất ra thông tin ngọc bội liên hệ với mập mạp nói: “Ngươi ở nơi nào đó?”.

“Cách ngươi rất xa. Tiểu tử ngươi hơn một ngàn năm qua vô thanh vô tức không có mở thông tấn ra, còn tưởng rằng ngươi nghẻo rồi. Nếu như không phải ta biết bản lĩnh của ngươi ngay cả Huyết Sát Môn cũng không làm gì được ngươi thì nói không chừng thật đúng là...”. Mập mạp mở máy hát ra, nhất thời thao thao bất tuyệt oán giận nói.



“Ta hiện tại đang đứng tại Cổ Dong Tổng Hội Hành Dương thành, ngươi đến đón ta đi”. Dương Thiên Vấn không mặn không nhạt mà nói một câu như thế.



“Ngươi..., ngươi đang ở Hành Dương thành?” Mập mạp nói được phân nửa thì quả nhiên ngừng lại kinh ngạc hỏi thăm sau đó nóimột câu: “Không nên đi đâu, chờ ta, ta sẽ đến rất nhanh thôi”.



Dương Thiên Vấn buồn cười lắc đầu rồi buồn chán đứng ở của Minh Hội. Lúc này phía sau có một nhóm bảy tám thanh niên quây quanh một lam bào thanh niên đi tới. Từ xa. Dương Thiên Vấn đã nghe thảy: “Vĩ thiếu gia cô gái tôi hôm qua không tệ chứ, tôi nay chúng ta.”



“Đi thì đi, không thành vấn đề, chỉ bất quá trước tiên phải giúp bản thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ đã miễn cho trở về lại bị măng...”. Lam bào thanh niên nhân gục gặc đầu vẻ mặt đây ngạo khi nói.



- Đi tới cửa, hắn chỉ cần thoáng cái lách qua là có thể đi qua cạnh Dương Thiên vấn thể nhưng hắn lại không tránh. Không cần hỏi, vài gã này tựa hồ như là du côn ở đây vậy, vừa thây Dương Thiên Vấn lạ mặt hơn nữa pháp lực ba động cũng chưa đạt đến Thiên thân cấp bậc thì lập tức muốn bắt mạt.



Dương Thiên Vấn ở chỗ này không muốn nhiều chuyện nên liền tránh ra. Tuy nhiên lam bào thanh niên có vẻ vân không muốn buông tha, bất quá Dương Thiên Vấn hàm dưỡng thật tốt, cũng không quan tâm lắm dù sao ở đây cũng không thể động thủ.



“Này, Vĩ thiếu gia, thể nào, lại ma cũ bắt nạt ma mới hả? Xem ra một lần giáo huấn trước vẫn chưa nhớ hả!” Một người thanh niên mặc võ bào từ trong Cô Dong Minh Hội đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này bèn mở miệng giải vây nói.



Lam bào thanh niên hình như rất kiêng kỵ người này, sắc mặt hắn biến đổi rồi phất tay nói: “Chúng ta đi”. Sau đó lướt qua Dương Thiên Vấn sải bước đi vào Cô Dong Minh Hội.



Võ bào thanh niên nhân rất khách khí đi tới hô. “Vị đạo hữu này, ngươi không sao chứ, ta có thể giúp gì được không”.



Dương Thiên Vấn nhớ hình như đã gặp thanh niên này ở bên trong nên cười cười nói: “Đa tại ta không sao”.



- Đang trò chuyện thì vào lúc này, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở trước cửa tổng hội rồi một khôi nhục câu từ phía trên lao ra sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây.



“Di, đây không phải là xe ngựa của Long Nguyên Thương Hội sao?” Võ bào thanh niên nhân khoe khoang sự hiểu biết nói: “Long Nguyên Thương Hội đây chính là thương hội lớn nhất Hành Dương thành đó, chung quanh cái xe ngựa này có bốn cái phòng ngự trận pháp, có thể dễ dàng chống lại được một kích toàn lực của thượng giai Thiên Thần, rất là trân quý. Di kia không phải là Trương đại thiếu gia sao?”.



Dương Thiện Vấn nghe xong thì quay đầu lại nhìn, khối thịt cầu kia không phải là mập mạp thì là ai? Hãn xin lôi thanh niên nhân kia rồi cười cười nói: “Bằng hữu của ta tới rồi, tái kiến sau” sau đó tươi cười đi qua gọi: “Mập mạp, ngươi thật đúng là mau”.



“Thật đúng là ngươi hả? Mẹ nó, ta vẫn nghĩ là ngươi đùa giỡn ta chứ”. Mập mạp cũng lộ ra dáng tươi cười chân thành rồi cùng Dương Thiên Vấn đấm nhau một quyền.



“Đi, lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ chậm rãi trò chuyện”. Mập mạp đưa Dương Thiên Vấn lên chiếc xe xa hoa kia mà đi.



Võ bào thanh niên nhân đứng ngây ngốc ở đàng kia, hơn nữa ngày sau mới lẩm bẩm nói: “Nguyên lai là một đại nhân vật, trách không được.”, tuy nhiên trách không được cái gì thì cũng chỉ có chính hắn mới có thể nghe thấy được.



Hào hoa tửu lâu, phòng đơn hào hoa, một bàn ăn lớn nhưng chỉ có Dương Thiên Vấn và mập mạp hai người ngồi cùng nhau trên bàn bãi bày đây thức ăn.



Dương Thiên Vấn có chút ngây người mở miệng nói: “Ta sao mà cảm giác ở đây như thế tục giới vậy?”.



“Thế tục? Ngươi là nói phàm giới hả? Ta không biết, chỉ bất quá thần nhân có thọ mệnh vô tận nên tự nhiên tại phương diện hưởng thụ cũng có chút khác biệt”. Mập mạp cười ha hải mà hỏi đáp.



“Ân, nói không sai”. Dương Thiên Vấn ăn vài miếng, xác thực là phi thường không tệ. Tại tục giới những thức ăn này cũng không tầm thường, chí ít khi Dương Thiên Vấn theo Ngọc Khánh Hoằng cũng được hưởng thụ không ít thể nhưng ở tại Thần giới, mấy thứ này chỉ có những kẻ ở thượng tầng và có tiền mới ăn mà chủ yếu là để thưởng thức mà thôi. Bởi vì thần nhân cũng không cần ăn uống để duy trì sinh tồn, ăn uống thuần túy là hưởng thụ mà thôi.



“Ngươi đến Hành Dương thành để làm chi? Không phải là tới tìm ta chứ?” Mập mạp vẫn khá hiêu Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vẫn là một người tiêu chuẩn, vô sự không đăng tam bảo điện, nếu như không có việc đặc biệt thì hắn tuyệt đối sẽ không đến đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom