• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full La Bàn Vận Mệnh (6 Viewers)

  • Chương 612

“Chỉ phương hướng, nếu Hồn Châu thực sự có tác dụng đối với chúng ta thì như vậy trăm năm này chúng ta nên lợi dụng cho tốt” Dương Thiên Vấn đã chậm trễ thời gian vài ngày, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian, nếu Hồn Châu La Sát thực sự dùng được thì lãng phí thời gian cho dù là một ngày cũng tổn thất rất lớn.



Dựa theo chỉ thị của Tiểu Bạch, Dương Thiên Vấn chạy tới nơi thực vật tập trung sinh trưởng dưới biển. Nói trắng ra đó chính là loại rừng rậm khác ở đáy biển, rừng rậm này không phải là cây cối, mà là một ít hải tảo, rong biển, san hô linh tinh, còn có một ít linh dược đáy biển.



Dương Thiên Vấn mang lĩnh vực ra phóng thích, duy trì ba thước ở bên ngoài cơ thể, để ngừa vạn nhất. Sau đó bước vào rừng rậm ở đáy biển này.



“Lão đại, đi về bên trái 30 thước, lại đi về bên phải 1 thước” Tiểu Bạch chỉ thị nói.



Dương Thiên Vấn tự nhiên là nhân sĩ chỉ điểm chuyên nghiệp, đi tới địa điểm theo như lời của Tiểu Bạch, xem nơi này một chút, hỏi: “Vô dụng sao?”



“Lão đại, ở mặt dưới” Tiểu Bạch trả lời.



Dương Thiên Vấn thần thức dò thám xuống dưới đất, quả nhiên, ở chỗ dưới ba thước, có một viên châu, lớn nhỏ chừng bóng bàn, trong vàng mang hồng, phi thường linh động.



Dương Thiên Vấn tự nhiên không trì hoãn, độn thổ một cái, trốn vào dưới đất, lao ra hạt châu hình bóng bàn lớn nhỏ này.



“Hô, ở năm ngàn thước dưới biển triển thuật thổ độn, thật đúng là khó khăn” Dương Thiên Vấn cảm thán nói.



“Lão đại, chúng ta vận khí quả không tệ. So với viên Hồn Châu La Sát lớn bằng hạt gạo thì tốt hơn nhiều” Tiểu Bạch nhẹ giọng nói.



Thiên Vấn gật gật đầu, rất hài lòng, thu Hồn Châu lên. Lắc mình rời khỏi nơi đây.



Lần đầu tiên đạt được một viên Hồn Châu La Sát lớn như vậy khiến cho tâm tình của Dương Thiên Vấn khoái trá không ít. Vừa mới rời khỏi hơn mười lý, đột nhiên thần thức tra xét đã có vài thần nhân tìm lại đây.



Trong lòng Dương Thiên Vấn ngưng lại, thở dài: “Quả nhiên không ngoài dự đoán. La Sát hải này tồn tại đã nhiều năm, thần nhân sinh trưởng ở địa phương trong này sao lại không biết có bao nhiêu phương pháp tìm kiếm Hồn Châu La Sát? Xem ra sở dĩ bọn họ xuống tới nơi năm ngàn thước dưới biển này lấy vì là địa phương căn bản không phải là Thiên Thần có thể bước vào”.



Tiểu Bạch gật đầu. “Biển sâu vạn thước vậy sợ là Thần Vương cũng không đi được? Đi xuống sâu nữa thì có lẽ Thần Hoàng cùng không được?”



Dương Thiên Vấn cười cười nói: “Mặc kệ nó? La Sát hải này mười phần cổ quái chắc chắn ẩn chứa một ít bí mật mà ta không biết. Chẳng qua cái này không phải điều mà chúng ta muốn quan tâm. Thiên tháp tìm chỗ để thử xem Hồn Châu La Sát này có hữu dụng hay không?”



Tiểu Bạch đồng ý nói: “Lão đại, không bằng chúng ta tiến vào bảo tháp, đem la bàn lão đầu nhi ra hỏi một câu. Không phải nó được xưng không có gì là không biết sao? Hoặc chúng ta có thể từ chỗ hắn biết được bí mật La Sát hải là gì?”



Dương Thiên Vấn nghe xong trong lòng vừa động, nhưng lập tức lắc lắc đầu nói: “Hỏi Hồn Châu này có thể dùng hay không, thật ra không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn hỏi bí mật của La Sát hải này có thể sẽ không được”.



***



Trong thế gian vạn vật đều được định sổ, đây là vận mệnh, không có cách nào trốn thoát cũng không thể biết trước. Mặc dù La bàn chỉ dẫn có thể biết trước tất cả, nhưng nó cũng sẽ bị hạn chế một ít. La Sát hải này cho dù là có bí mật thì cũng sẽ không nhỏ đến mức không hạn chế. Dương Thiên Vấn vốn không phải là một người hay xen vào việc của người khác, hỏi thì cũng là hỏi không. Chẳng lẽ, hắn chỉ bằng một Thiên Thần trung giai có thể đối mặt với bí mật nhiều năm qua cũng không cởi bỏ được? Huống hồ Thiên Vấn cũng không thích biết trước vận mệnh, bởi vì loại vận mệnh này biết trước cũng không thể sửa đổi. Làm người phải biết lượng sức mình.



Dương Thiên Vấn nghe đề nghị của Tiểu Bạch vào trong thời không bảo tháp, kêu La bàn chỉ dẫn lên hỏi: “Ngài có biết, chúng ta có thể sử dụng hạt châu này không?”



“Ồ? Cái này không phải là Tinh Nguyên huyết châu sao?” La bàn chỉ dẫn nói ra một danh từ xa lạ.



“Tinh Nguyên huyết châu?” Dương Thiên Vấn chắc chắn cái này chính là Hồn Châu La Sát, tuy rằng cách gọi không giống, nhưng thật ra chính là một loại.



“Không sai, đây là... Ừm, ngươi mang nó đến như thế nào, dù sao cũng là thứ tốt, các ngươi có thể sử dụng. Thứ này với người có pháp lực càng cao lại càng vô dụng, hiện tại với ngươi là đúng lúc, tìm nhiều một chút, không chừng ngươi có thể mượn cái này kết thành tam hoa thượng đỉnh, đạt tới tam hoa tụ đỉnh cảnh, bước vào vị Thần Vương. Tiểu Bạch cũng có thể dùng, thứ này cũng không èó chỗ gì xấu” La bàn chỉ dẫn đang nói chợt đổi, trực tiếp trả lời vấn đề của Dương Thiên Vấn.

“Ồ, vậy là tốt rồi” Dương Thiên Vấn không hỏi nhiều, chỉ cần biết rằng thứ này không có chỗ hỏng, càng nhiều càng tốt, như vậy là đủ rồi.



Dương Thiên Vấn đã biết cái Hồn Châu này dùng được, tự nhiên không nóng nảy dùng ngay lập tức mà thu Hồn Châu lên hẳn, sau đó đi cùng Tiểu Bạch ra bảo tháp, hưng phấn mà nói: “Chúng ta tiếp tục đi, tìm nhiều một chút, không chỉ có chúng ta, mà đám người Bạo Viên cũng có thể dùng. Bọn họ đã bế quan tìm hiểu pháp tắc rất nhiều năm, cũng là thời điểm tu luyện thần lực”.



Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu, đám người Bạo Viên từ trước tới nay đều tìm hiểu pháp tắc, không tu thần lực. Ưu việt của việc làm như vậy chính là ngày sau tiến giai cực nhanh, hơn nữa có thể lĩnh ngộ ba lĩnh vực lớn trước, không cần dựa vào thần lực cảnh giới tăng lên mà vẫn lĩnh ngộ mạnh mẽ. Làm như vậy ưu việt là tự nhiên so với dung hợp lĩnh vực đặc biệt đơn giản thoải mái hơn nhiều. Chỗ xấu là cần lượng thời gian lớn, và giai đoạn trước không có năng lực tự bảo vệ mình gì.



***



Ở địa phương thứ hai, Dương Thiên Vấn lại tìm được một viên Hồn Châu La Sát, viên Hồn Châu La Sát này nhỏ hơn một chút. Xem ra, Tiểu Bạch rất nhạy cảm với Hồn Châu La Sát, dao động nói chung giống nhau, lớn nhỏ kém nhau cũng không nhiều.



Ngay sau đó, cái thứ ba, cái thứ tư, Dương Thiên Vấn chỉ cần mất thời gian nửa ngày là thu lấy được bốn viên Hồn Châu La Sát, đều là lớn bằng quả bóng bàn, kém nhau không nhiều.



Rất nhẹ nhàng, một chút nguy hiểm cũng không có. Dương Thiên Vấn cũng có chút rõ ràng, vì cái gì mà có nhiều người sẵn sàng tiêu phí sáu ngàn vạn thần tinh để vào được như vậy? Bởi vì tìm Hồn Châu ở bên trong này chất lượng vẫn thế, hơn nữa không nguy hiểm. Thật sự ở ngoài kết giới, sợ rằng địa phương có chút nguy hiểm trời sinh, hoặc là có tinh thú cướp đoạt.



Dương Thiên Vấn đưa Tiểu Bạch bay đến địa phương thứ năm cũng có dao động giống như vậy, nhưng lúc Dương Thiên Vấn đến nơi này đã sớm bị người phát hiện. Tổng cộng có ba người, thoạt nhìn ba người đều không đi chung và kiềm chế lẫn nhau.



Dương Thiên Vấn đến, cũng không giấu diếm được thần thức của ba người. Tuy rằng Dương Thiên Vấn thần lớn hơn một chút, tra xét phạm vi cũng rộng lớn một chút, nhưng mà ba người này cũng không kém loại này, cũng không che dấu được thân hình.



Dương Thiên Vấn biết thần thức của ba người tập trung vào mình, thoải mái đứng ra nói: “Các vị thần hữu, tại hạ có lễ” Đến gần nhìn lên là tu vi Thiên Thần thượng giai, từ trên khí thế xem, sức chiến đấu tuyệt đối không thấp.



Mọi người vừa biết Dương Thiên Vấn chỉ là một trung giai Thiên Thần, trong lòng cũng yên tâm một chút nhưng không thả lỏng cảnh giác. Lúc đó một Thiên Thần thượng giai mở miệng hỏi: “Các hạ tới đây có gì phải làm sao? Nếu là đi ngang qua thì rời khỏi đây ngay, đừng gây trở ngại ba người chúng ta”.



Dương Thiên Vấn đã sớm thích ứng với quy tắc cá lớn nuốt cá bé của thế giới này, nhìn thấy vài vị này mà không ngoan ngoãn nhường đường. Đây đúng là thiên đường có đường mà ngươi không đi lại xông vào địa ngục.



“Ba vị thần hữu, mục đích tại hạ tới đây chắc ba vị cũng biết, ừm thế này đi, không bằng ba vị rời khỏi, làm như vậy cùng tại hạ kết thiện duyên” Dương Thiên Vấn mở miệng khuyên bảo nói.



“Tiểu tử, chỉ bằng một Thiên Thần trung giai như ngươi sao?” Một vị thượng giai Thiên Thần khác khinh thường hừ lạnh nói.



Vị Thiên Thần ban đầu nói chuyện kia, cẩn thận đánh giá Dương Thiên Vấn một chút, cau mày tự hỏi, cái kì trăm năm này chẳng qua vừa mới bắt đầu, về sau có thời gian có thể từ từ tìm kiếm. Nhìn thấy bộ dáng định liệu trước của Dương Thiên Vấn, là người ngốc cũng biết người này chắc chắn có chỗ dựa, tu vi bất quá chỉ là một bộ phận của thực lực, cũng không phải hoàn toàn đại biểu cho thực lực. “Bỏ đi”, vị Thiên Thần này mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, nơi đây sẽ để cho thần hữu” Nói xong, liền rời đi.



Dương Thiên Vấn thích loại người thức thời này, người này mới là người thông minh, như vậy mới có thể sinh tồn tốt trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này.



“Thần hữu, xin dừng bước” Dương Thiên Vấn kêu người nọ.



Vị Thiên Thần thượng giai kia thần sắc lo lắng, hỏi lại: “Các hạ muốn giết người diệt khẩu sao?”



“Xin vị thần hữu này đừng hiểu lầm, nếu là kết thiện duyên, tại hạ tự nhiên muốn hỏi đại danh cao tính của thần hữu” Dương Thiên Vấn mỉm cười nói.



“Ồ, thì ra là thể” Vị thượng giai Thiên Thần này nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Tại hạ tên Hào Thiên Thương” Nói xong liền lắc mình rời đi, trực giác nói với hắn nhanh chạy đi, đi được càng xa càng tốt.



Dương Thiên Vấn thấp giọng nói thầm hai câu: “Thiên Thương? Ừm, hẳn là đã từng gặp chuyện, linh cảm của hắn thật không tệ” Đồng thời từ lúc Dương Thiên Vấn đến nơi này, đã phóng ra Thập Tuyệt trận đồ, giờ phút này trong vòng phạm vi hai dặm đều là phạm vi Thập Tuyệt trận, không có Dương Thiên Vấn cho phép, không ai có thể đi ra ngoài. Thiên Thương rời đi phi thường hợp thời cơ, Dương Thiên Vấn sẽ không tự nhiên tự hủy lời hứa, khó xử người này, cho nên để hắn an toàn rời khỏi. Đương nhiên, Dương Thiên Vấn cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.



“Các ngươi, ý kiến của hai vị ra sao? Đi hay là ở?” Dương Thiên Vấn một lần nữa xác nhận lại nói, chỉ cần có người chọn rời đi thì có thể an toàn rời khỏi, nếu không thì...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom