• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full La Bàn Vận Mệnh (4 Viewers)

  • Chương 806

Múc chút nước rồi nghỉ ngơi. Pháp lực hùng hậu trong cơ thể Dương Thiên Vấn, ngàn vạn khiếu lớn nhỏ, nhưng chỉ có thể vận dụng ba trăm sáu lăm cái. Dưới tình huống bình thường, bổn mạng chân nguyên tinh thuần nhất trong cơ thể Dương Thiên Vấn chứa đựng ở dưới đan điền với trong đan điền, mà Dương Thiên Vấn chắc sẽ không vận dụng hai chân nguyên trong đan điền,, chúng chính là chân nguyên cường đại nhất tinh thuần nhất Dương Thiên Vấn tận lực bao hàm nuôi dưỡng. Chỉ có trải qua trên ngàn vạn năm tích góp với mãnh liệt nuôi dưỡng, mới biến một khiếu chân nguyên hóa thành một đạo bổn mạng chân nguyên tồn trữ tiến vào trong Đan Điền.



Cho nên Dương Thiên Vấn đối với khiếu trong Thái Ất Tiên Nguyên đến phải dùng sao cho tiết kiệm, cho nên Dương Thiên Vấn tùy ý để Tiên Nguyên trong cơ thể dũng mãnh tiến vào trong Tiểu Bạch thần ấn.



Giằng co trong chốc lát, cấm chế mất đi trợ giúp của lực địa mạch nào có là đối thủ của Tiểu Bạch thần ấn có Tiên Nguyên hùng hậu của Dương Thiên Vấn chống đỡ, chống cự không bao lâu đã bị Tiểu Bạch thần ấn cắn nuốt hết.



Tay phải Dương Thiên Vấn khẽ vẫy, thu hồi Tiểu Bạch thần ấn, tay trái khẽ vẫy, thu hồi mười tuyệt trận đồ.



“Rồi, ta đã phá cấm chế, các vị tiền bối có thể đi trước một bước. Ta thu thập một chút sẽ tới.” Dương Thiên Vấn nói xong cũng bắt đầu quang minh chánh đại thu thiên tài địa bảo bại lộ dưới ánh mặt trời.



Chúng thần hoàng không để ý thiên tài địa bảo bên trong khu vực mười cấm chế, cả đám đều dùng tốc độ nhanh nhất dũng mãnh lao tới hướng sơn động. Không phải thiên tài địa bảo Thập Cấp bên trong khu vực này khiến các Thần Hoàng không thể động tâm, trên thực tế, thiên tài địa bảo bên trong khu vực Thập cấp cấm chế cũng đủ để khiến cho Thần Hoàng động tâm. Mà thiên tài địa bảo bên trong khu vực Thập cấp cấm chế, bất kỳ một thứ nào cũng có thể đền bù tổn thất mà những Thần Hoàng phá cấm chế ở phía trước. Thế nhưng cấm chế ở trước mặt là do Dương Thiên Vấn phá nát, với thân phận của bọn hắn thật sự không làm được chuyện ra tay cướp đoạt này. Chủ yếu nhất là bọn hắn còn có việc muốn nhờ, càng sẽ không ra tay tranh đoạt với Dương Thiên Vấn.



Dương Thiên Vấn không vội không chậm mà thu thập đồ vật, Dương Thiên Vấn hài lòng liếc nhìn bóng dáng phía sau mình. Cái này cùng nhau đi tới, bóng dáng bên trong ngoài sửng sốt. Suốt một đường đi theo không làm cho các Thần Hoàng mảy may phát hiện. Dương Thiên Vấn không khỏi tràn đầy tin tưởng đối với kế hoạch đổi trắng thay đen kế tiếp.



Hiện tại phiền toái nhất đúng là sau khi bắt được thần vị, cần có biện pháp thoát thân. Cũng không biết sau khi đoạt đi thần vị, cái này trong la đảo sẽ hay không chìm vào đáy biển, hay là sinh một ít mặt khác thay đổi?



Dương Thiên Vấn thu thập tất cả thiên tài địa bảo trong phạm vi năm dặm vào trong giới chỉ, duỗi cái lưng mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn hướng về tòa núi cao cách đó không xa. Trước sườn núi nhô lên một bình đài. Lúc này trên bình đài không lớn không nhỏ đã đứng mười hai vị Thần Hoàng.



Dương Thiên Vấn nhìn mười hai thân ảnh, ngốc vù vù mà đứng ở bên ngoài sơn động, khóe miệng có chút khẽ cong. Cho dù là người ngu cũng biết mười hai vị đại lão bị ngăn cản ở bên ngoài, không ai có thể đi vào sơn động.



Dương Thiên Vấn lách mình bay đi, bay bổng rơi vào trên sân thượng.



“Các vị tiền bối, chờ lâu rồi” Dương Thiên Vấn khách khí nói.



“Cư sĩ nói quá lời, chúng ta đều từng thử qua. Giống như trước, không vào được.” Phong La Thần Hoàng giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, kỳ vọng nhìn Dương Thiên Vấn nói, “Cư sĩ còn có chủ ý?”



“Đúng vậy, cư sĩ.” Chúng thần hoàng gật đầu nói.



“Các vị có thể thử một lần động phủ cưỡng ép phá vỡ cấm chế.” Dương Thiên Vấn nói. Dương Thiên Vấn cũng hiểu kỳ cấm chế này lợi hại.



“Ta tới trước.” Kim Quang Thần Hoàng đứng dậy.



“Kim Quang kim chi pháp tắc, vừa cứng rắn vừa sắc bén, lực công kích rất mạnh, phi thường thích hợp.” Phong La Thần Hoàng nhẹ gật đầu đáp.



“Kim Quang lão đệ, xuất toàn lực.” Hướng Thiên Thần Hoàng lên tiếng.



“Hướng Thiên huynh lên tiếng, tiểu đệ tự nhiên sẽ không giấu giếm.” Kim Quang Thần Hoàng cao giọng đáp. Dứt lời, một tiếng quát khẽ. Một đạo kim sắc lĩnh vực mở ra, tiếp theo hình hóa hữu hình, Kim Quang lập loè đầy trời. Những hào quang mang theo uy năng pháp tắc cường đại. Với cấp bậc của Dương Thiên Vấn mà hắn có cảm giác ngực ứ trệ, không thông, không thể không khởi động một đạo phòng hộ.



Dương Thiên Vấn thầm than trong lòng. Những Thần Hoàng này quả nhiên cường hãn, chỉ một chút uy năng khiến cho mình có loại cảm giác không thở nổi. Xem ra đấu với Thần Hoàng, nhất định phải mạnh mẽ xuống tay trước, bằng không đợi hắn thi triển ra, rất nguy hiểm.



Một thanh trường mâu màu vàng xuất hiện ở trên tay Kim Quang.



Dương Thiên Vấn tự nhiên hiểu rõ thanh trường mâu màu vàng này chính là do Kim Quang Thần Hoàng dùng kim chi lĩnh vực của mình tạo ra pháp tắc chi mâu, uy lực sợ là cường đại hơn nhiều so với lĩnh vực đơn thuần! Cái này có bản lĩnh hư không hóa vật, Thần Hoàng bình thường căn bản không làm được. Dương Thiên Vấn đoán chừng trong số mười hai vị Thần Hoàng này, Kim Quang Thần Hoàng có thực lực ít nhất xếp hạng bốn! Nói về cảnh giác nguy hiểm, mâu này đối với chính mình cũng có uy hiếp mãnh liệt. Đây chỉ là cảm thụ bên cạnh mà thôi. Nếu quả thật đối mặt với mũi nhọn đối diện kia, chỉ sợ loại cảm giác này còn phải kịch liệt hơn không chỉ gấp mười lần.

Kim Quang Thần Hoàng lui về phía sau hơn mười thước. Mọi người cũng đều tự lui về phía sau hơn 10m, đứng xa xa ở một bên nhìn.



“Hàaa...!” Kim Quang Thần Hoàng dùng toàn lực quăng mâu ra, vốn là thần binh lĩnh vực, uy lực không nhỏ, lúc này lại có thêm thần lực toàn thân Kim Quang Thần Hoàng ủng hộ, toàn lực quăng ra khỏi, uy lực còn muốn lật lên vài phiên.



Trường mâu màu vàng gào thét lên bắn về phía sơn động.



Nhưng điều khiến cho người ta phiền muộn với có cảm giác quỷ dị chính là trước sơn động tựa hồ có một đạo bình chướng vô hình ngăn cản ở phía trước. Khi trường mâu tiếp xúc với màn che chắn này, thậm chí như băng tuyết gặp gỡ mặt trời, thời gian dần qua, hòa tan biến mất không thấy gì nữa.



“Xem ra lực lĩnh vực không có tác dụng.” La Sát Thần Hoàng nhìn một màn này, có vài phần thất vọng nói.



“Đúng vậy, tầng cấm chế này quá mạnh mẽ.” Kim Quang Thần Hoàng vô lực mà thở dài. Chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo một kích toàn lực này. Một kích toàn lực có thể đánh chết cao thủ cùng cấp bậc, lại có thể vô dụng như này.



“Nếu như lực lĩnh vực không có tác dụng, vậy không bằng dùng thần khí.” Kính Nguyệt thần hoàng mở miệng nói ra ý tưởng.



“Chủ ý hay.” Ánh mắt La Sát Thần Hoàng sáng lên, dứt lời lấy ra một thanh chiến đao khổng lồ dài hai mét, vung đao đánh một kích. Một đạo cô đọng đao mang vô cùng bắn về phía sơn động, thế nhưng kết quả không sai biệt lắm so với lần trước, bị bình chướng vô hình hóa đi, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có.



Mọi người thầm than trong lòng, quả nhiên những thứ này không thật rễ công kích, không có bất kỳ hiệu quả.



La Sát Thần Hoàng đến gần cửa ra vào sơn động, cầm đao đứng đó, vẫn không nhúc nhích.



Dương Thiên Vấn hiểu rõ, La Sát Thần Hoàng này đang súc thế. Khi thế đạt đến mức tận cùng, chính là thời điểm vung đao. Chỉ là Dương Thiên Vấn tin tưởng một đao súc thế này của La Sát Thần Hoàng đánh ra, coi như là đỉnh phong Thần Hoàng, cũng có thể bị một đao chém giết, nhưng tuyệt đối không làm gì được cấm chế này.



Kỳ thật chính bản thân Dương Thiên Vấn cũng không nhìn ra trước cửa động đến tột cùng có cấm chế hay không. Bất luận cấm chế gì đều có tồn tại tiết điểm, mà tiết điểm là nhược điểm của nó cũng là tinh hoa của nó. Nhưng cửa động trước mắt tựa hồ không có bất luận cái gì, nhưng mà nếu như không có cái gì, vừa rồi trường mâu và đao thăm dò mang theo thanh thế to lớn của Kim Quang Thần Hoàng và La Sát Thần Hoàng sao lại không có tác dụng? Tựa hồ khả năng không phải cấm chế, không phải trận pháp. Trận pháp có mười hai cấp, mà cấm chế cao nhất chỉ có mười cấp, tuyệt đối không tồn tại cấm chế trên mười cấp hoặc là trước cửa sơn động này căn bản không tồn tại cấm chế cấp mười, hoặc là một loại thần thông chi thuật không biết tên!



La Sát Thần Hoàng nhắm chặt hai mắt rồi đột nhiên trợn mắt, phất tay một đao bổ về phía màn che chắn vô hình ở trước mặt. Một đao kia nhìn qua không có chút khói lửa, nhưng nếu ai xem thường một đao kia, người đó sẽ bỏ mạng dưới một đao đó.



Lưỡi đao chém vào màn chắn vô hình, kết quả La Sát Thần Hoàng và cả đới đao bị đẩy xa gần mét, mặc dù không bị thương, nhưng tinh thần La Sát Thần Hoàng lại đôi chút ủ rũ.



Mạnh Hiên Thần Hoàng nhìn về phía Dương Thiên Vấn, mở miệng hỏi: “Cư sĩ, xem ra còn phải dựa vào ngươi..! Món bảo vật phá cấm chế đó của ngươi có thể hoàn thành công việc”.



Chúng thần hoàng vốn đôi chút chán ngán, thất vọng, sau khi nghe nói vậy, đều dấy lên hy vọng.



Lúc này đây Dương Thiên Vấn lắc đầu nói: “Vô luận là cấm chế gì đều có tiết điểm, mà bảo vật phá cấm đều dùng để công kích những tiết điểm này. Nhưng cấm chế trước mặt này, căn bản không tồn tại tiết điểm, cho dù dùng pháp bảo cũng vô ích”.



Dương Thiên Vấn không có nói sai.



Những người đang có mặt ở đây đều là đại sư cấm chế, cho dù so với Dương Thiên Vấn kém hơn một chút, nhưng vẫn biết thưởng thức. Bảo vật phá cấm công kích thời gian cấm chế, công đúng tiết điểm cấm chế. Màn chắn trước mắt cái này, có phải cấm chế hay không còn không biết rõ, bảo vật phá cấm căn bản cũng vô dụng.



“Ta cũng cần cẩn thận suy nghĩ một phen. Các vị tiền bối trước thăm dò một phen, nhìn xem có thể tìm ra nhược điểm gì hay không.” Dương Thiên Vấn cũng không lập tức ra tay, cũng không lập tức chấp hành kế hoạch. Dù sao thời gian còn sớm, còn có chín năm mười tháng, Dương Thiên Vấn hoàn toàn không hoảng hốt, một chút cũng không.



Kế tiếp, mười hai vị Thần Hoàng liền lập trận, thi triển thủ đoạn. Tất cả đều dùng bí thuật, dùng bí bảo, khiến cho Dương Thiên Vấn thấy hoa mắt, không kịp nhìn. Mười hai vị Thần Hoàng tha thiết ước mơ đi tới cửa ải cuối cùng, tuy nhiên ngay cả cửa còn không thể nào vào được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom