-
Chương 55
“ Dùng sáu tháng thời gian mới luyện hóa được huyết xá lợi chứa hơn nửa chân nguyên ma khí. Nếu bỏ qua chính tà, tu vi của Vô Tâm thật sự là siêu phàm nhập thánh.”Nghe Vũ Nhược Trần nói như vậy, trong mắt Đoạn Thiên Nhai lóe lên hàn quang, nói:“ Nghe nói Không Động đã đưa huyết xá lợi mà bọn họ trấn áp giao cho Huống Vô Tâm?”“ Hành động của Côn Lôn, đúng là càng lúc càng lớn.” Vũ Nhược Trần nhíu nhíu mày, bất giác toát ra uy thế mạnh mẽ cuồn cuộn. “ Huống Vô Tâm, Âm Dương Sinh Tử Đạo, có khả năng siêu thoát âm dương sinh tử, là một trong những pháp quyết phá toái hư không chí cao của Côn Lôn. Ba mươi năm trước, tu vi hắn không kém gì ta, không biết khi nhận được huyết xá lợi, tu vi tiến cảnh của hắn đã như thế nào rồi. Tên của hắn chỉ khác Vô Tâm có một chữ, giờ lại có huyết xá lợi, thật ra cũng là một cơ duyên.”“ Mấy ngày trước hắn thay Hoàng Vô Thần truyền lệnh Côn Lôn. Lệnh cho chính đạo huyền môn trong thiên hạ phái xuất đệ tử ra ngoài lịch lãm, diệt trừ yêu ma. Bất luận có lánh đời nhập thế hay không, đều nhất nhất diệt trừ.” Đan Lăng Sinh nhìn Vũ Nhược Trần nói. “ Sư tôn bảo ta xin chỉ thị của chưởng giáo sư thúc, Thục Sơn chúng ta nên ứng phó như thế nào.”Vũ Nhược Trần hơi trầm ngâm nói: “ Tuân lệnh hành sự.”“ Tuân lệnh hành sự?” Lời Vũ Nhược Trần vừa nói ra, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều nhíu mày.Mấy trăm năm nay số mệnh thiên hạ chuyển biến, thời buổi loạn thế, thi cốt có ở khắp nơi. Ngươi tu luyện đạo thuật âm tà không thiếu tài liệu nên xuất hiện rất nhiều. Đó đã là chuyện không thể tránh khỏi.Hiện tại trong thiên hạ, người ma đạo tu luyện thuật pháp âm tà không biết có bao nhiêu mà kể.Trừ điều đó ra, người tu luyện yêu thuật cũng không ít. Nói đến diệt trừ chỉ có bốn chữ kia nhưng cũng ẩn chứa sát khí ngập trời, núi thây biển máu.Có những người tu ma, tu yêu nhưng cũng không làm loạn. Tuy rằng cũng coi chính đạo là địch nhưng cũng không bao giờ có thái độ giết chóc kiên quyết.Bốn chữ diệt trừ này xác thực có chút cực đoan, quá tận tuyệt.Thục Sơn là đại phái chỉ đứng sau Côn Lôn. Lệnh từ Côn Lôn được ban ra, rất nhiều môn phái đều nhìn chằm chằm vào Thục Sơn, xem xem thái độ của Thục Sơn như thế nào. Hiện tại nếu Vũ Nhược Trần tuân lệnh mà hành sự, hơn phân nửa môn phái trong thiên hạ đang quan sát cũng bất đắc dĩ phải nghe theo.Cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, chính là ý tứ như vậy.“ Sư thúc.” Đoạn Thiên Nhai ngẩng đầu lên. “ Nguyên Thiên Y đánh một trận kia với Côn Lôn, thực lực của Côn Lôn đã giảm phần lớn, chúng ta…”“ Chúng ta đâu cần mọi chuyện đều nghe theo bọn họ, đúng không?” Đoạn Thiên Nhai còn chưa nói xong liền bị Vũ Nhược Trần cắt ngang. “ Nhưng vậy thì làm sao? Thục Sơn chúng ta còn chưa có khả năng là địch với Côn Lôn.”“ Sư thúc, con không rõ ý tứ của người?” Đoạn Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào Vũ Nhược Trần.“ Côn Lôn vì sao phải làm như vậy? Diệt trừ yêu ma, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể cướp giật pháp bảo, yêu đan, làm thực lực tự thân lớn mạnh.” Vũ Nhược Trần nói. “ Nếu Thục Sơn ta có thực lực siêu phàm, trấn áp Côn Lôn thì có thể mặc kệ nhưng tuy rằng Côn Lôn bị Nguyên Thiên Y đả thương nặng. Trong thập đại kim tiên thì La Thần Tướng nhảy xuống biển tự tử, Cửu Bạt bị phế tu vi, Lạc Tiên bế quan, A Nan Đồ thần hình câu diệt. Tính ra thập đại kim tiên đã mất đi bốn người. Nhưng vậy thì đã sao? Cho dù chỉ còn lại sáu người thì Thục Sơn chúng ta cũng không thể chiến thắng. Huống chi còn có Hoàng Vô Thần thâm bất khả trắc, cùng với những cao thủ ẩn tàng. Chúng ta nếu không thể mạnh mẽ khai chiến, chỉ có thể tuân lệnh, ngồi xem Côn Lôn lớn mạnh. Nếu không như vậy Thục Sơn ta vị tất đã có ngày hôm nay. Ta tuân lệnh cũng không phải vì sợ hãi sức mạnh của Côn Lôn, mà là vì sự lớn mạnh của Thục Sơn ta. Bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn làm giảm sự chênh lệch.” Dừng lại một lát, Vũ Nhược Trần chậm rãi nói. “ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của Thục Sơn ta chủ yếu là ôn nhuận tẩm bổ, phù hợp với đạo dưỡng sinh, ẩn chưa đạo lý biến hóa ôn hòa huyền ảo. Đến lúc bảo hổ lột da, các ngươi phải suy nghĩ ý tứ này.”Sắc mặt Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh nghiêm nghị, ánh mắt chớp động, đều lặng lẽ gật đầu.“ Lạc Bắc đã hai lần kiểm nghiệm tu vi, kết quả ra sao?” Vũ Nhược Trần bỗng thở dài hỏi, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa. “ Ta cũng biết, nếu bỏ đi sự ràng buộc với Thục Sơn, ta có khả năng bước được đến bước cuối cùng. Nhưng từ nhỏ ta đã sinh trưởng ở đây, một phần ràng buộc này không thể bỏ đi. Hiện tại, Phong trưởng lão nói rằng hắn là phế tài tu đạo, ta nghĩ hắn có chút kỳ lạ, lại có chút ràng buộc. Suy nghĩ kỹ thì thấy hắn cũng không phải người thường.”Đan Lăng Sinh nhìn thoáng qua Vũ Nhược Trần, vẫn dùng ngữ khí băng lãnh đáp:“Hai lần trước hắn vẫn y nguyên như cũ, đã gần đến đột phá cảnh giới tầng thứ nhất, nhưng còn chưa tới tầng thứ hai. Thật ra Lận Hàng sáu tháng nay tu vi tiến cảnh đột phá rất nhanh, đã đột phá tầng thứ ba rồi.”“ Hắn hay Lạc Bắc…?”“ Lạc Bắc từ đầu tưởng là có thiên tư siêu tuyệt, nhưng không ngờ giờ lại mang danh phế tài tu đạo.”“ Có người nói hắn bây giờ còn chưa có đột phá Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ nhất.”“…”Bên hông buộc một cái dây gai, đeo nghiêng một thanh thiết phủ, Lạc Bắc bước nhanh trên sơn đạo Thiên Thương phong.Nghe được rất nhiều hỏa công, tạp dịch lui tới với đệ tử Thục Sơn khe khẽ bàn luận, Lạc Bắc cũng chỉ hơi cười trong lòng.Khoảng cách lần đầu kiểm nghiệm tu vi đã qua sáu tháng. Trong sáu tháng này, Lạc Bắc thi thoảng nghe được các loại tin đồn, nhìn thấy thần sắc trào phúng cùng với ánh mắt khinh bỉ.Cùng với lần đầu tiên đối mặt với Vô Tự bi thì đau khổ, mờ mịt. Hiện giờ Lạc Bắc lại có chút chờ mong kỳ kiểm tra tu vi cứ ba tháng một lần này. Bởi vì hắn đã coi đây là một lần ma luyện. Đối mặt với nhiều ánh mắt của đệ tử Kinh Thần phong và Thiên Chú phong như vậy, đứng trước Vô Tự bi, trong lòng Lạc Bắc chỉ thầm nghĩ một điều, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua các ngươi!Tuy rằng hắn có được tâm tình cứng cỏi này nhưng rơi vào trong mắt người khác lại càng thêm đáng cười. Hiện tại phụ trách chỉ dạy bọn họ là Minh Hạo cũng đã nhìn ra, tâm lý Lạc Bắc tuyệt đối có thể thừa nhận được đả kích như vậy.Lần này Lạc Bắc vẫn như trước có tu vi kém cỏi nhất, lại đảm đương công việc vặt vãnh, tạp dịch. Nhưng Minh Hạo cũng không hề tận lực an bài chỗ ít người cho Lạc Bắc.Thiên Hỏa phong, tên tuy rằng thô tục nhưng cũng biểu hiện hình tượng dễ nhớ. Bởi vì ngoại trừ bộ phận tu hành đã cao thâm của Thục Sơn, toàn bộ thức ăn của những người còn lại đều được lấy từ nơi đây. Mấy nghìn tông nhân của Thục Sơn, thức ăn của một ngày cũng không phải là ít. Vì vậy trên ngọn Thiên Hỏa phong, ngọn lửa ngày đêm đều không tắt.Củi mà Thiên Hỏa phong sử dụng, đều được lấy từ Thiết Diệp Du Tùng trên Thiên Thương phong.Thiết Diệp Du Tùng là một loại mộc thụ đặc hữu của Thiên Thương phong. Loại mộc thụ này sinh trưởng đều thằng tắp, to lớn, lá cây cứng rắn giống như sắt. Mà vỏ cây của nó màu xám, khi bổ ra lại có màu đen rất kỳ lạ.Loại củi lấy từ mộc thụ này rất cứng rắn, nặng. Nếu như bỏ vào trong nước không nổi lên mà giống như tảng đá chìm vào trong nước. Nhưng loại mộc thụ này sau khi phơi nắng rồi thiêu đốt sẽ chảy ra nhựa cây giống như dầu đen. Loại dầu này rất dễ cháy, chỉ có một ít mà có thể nấu sôi ba nồi nước to. Hơn nữa trong khi cháy lại tỏa ra hương khí thơm như nhựa thông, làm người ta dễ chịu.Lạc Bắc đã nhiều ngày làm một gã sai vặt tạp dịch, giờ phụ trách đốn củi trên Thiên Thương phong. Cũng phụ trách bổ sung Thiết Diệp Du Tùng Mộc ngày ngày bị tiêu hao.“ Lận Hàng sư huynh lần này đột phá tầng thứ ba, xem ra ta nói không sai. Huynh ấy chỉ vì không có lòng tin, không có ý chí tiến thủ. Hiện tại với tiến cảnh của huynh ấy, khẳng định sẽ không nhát gan tự ti như trước.”Chạy rất nhanh trên sơn đạo, Lạc Bắc lại nghĩ tới mấy ngày trước Lận Hàng kiểm nghiệm tu vi. Nhớ lại biểu hiện của hắn lúc đó, nhịn không được mà mỉm cười.Bất tri bất giác, Lạc Bắc càng chạy càng nhanh.Nhờ lần trước lĩnh ngộ, Lạc Bắc đã biết có thể dùng vận động thời gian dài kích thích khí huyết cuộn trào mãnh liệt đạt được nhiều chỗ tốt. Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tiến cảnh cũng nhanh hơn rất nhiều. Sau sáu tháng tu luyện, quan sát trong cơ thể thì thấy hiện tại không chỉ máu huyết lưu động có kim sắc nhàn nhạt. Tựa như lưu động trong người không phải máu huyết mà là kim dịch nhàn nhạt. Hơn nữa cả gân cốt, huyết nhục, lục phủ ngũ tạng cũng đã hiện lên kim hoa nhàn nhạt.Đây là dấu hiệu Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh mơ hồ đột phá tầng thứ hai, sắp sửa đạt tới cảnh giới tầng thứ ba.Bởi vì trong nghi thức truyền thụ bí quyết không nói rõ nên Lạc Bắc không biết lúc đã đến cảnh giới tầng thứ ba Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sẽ có uy lực thế nào. Nhưng hiện giờ Lạc Bắc cho dù có thức một ngày một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa mỗi một quyền đánh ra lực đạo cũng phải trăm cân. Lúc chân nguyên quán thông, tuy rằng bề ngoài không có gì dị thường nhưng tay chân cứng cỏi không gì sánh được. Lạc Bắc cũng đã thử đánh lên vách núi, một quyền đánh vào tùy ý có thể tạo nên một cái lỗ sâu, mà tay cũng không thụ thương chút nào. Khí lực bên ngoài như vậy, theo như Thải Thục nói tương đương với tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ hai không sai biệt lắm thì cũng sắp đột phá.“ Đây là công pháp đem thân thể thành thánh. Khí lực biểu hiện ra bên ngoài như vậy, trong cơ thể khẳng định cũng có biến hóa, nhưng không biết là biến hóa vi diệu như thế nào.”Lạc Bắc vừa đi về phía Thiên Thương phong vừa chăm chú suy nghĩ. Bỗng nhiên trên sơn đạo trước mắt hắn hiện lên hai bóng người màu đen.Lạc Bắc thoáng nhíu mày suy nghĩ, trong đầu hiện lên một cảm giác bất hảo.Xuất hiện tại sơn đạo không xa trước mắt hắn, một gã có vóc người và khuôn mặt nhỏ gầy, gây cho người ta cảm giác xấu xí. Gã còn lại hai bên mặt đều có ấn kí hình tròn màu đen nổi rõ. Hai người này cũng giống như Tông Chấn, đã ăn đau khổ trong tay Thải Thục, bị Thải Thục và hắn đoạt dược thảo, chính là đệ tử của Kinh Thần phong, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành.Trên mặt hai người đều cố đè nén thần sắc đắc ý hèn mọn.“ Lạc Bắc sư đệ, ngươi định đi đâu vậy?” Hai người đứng trên sơn đạo phía trước, từ trên cao nhìn xuống hỏi Lạc Bắc.Lạc Bắc dừng lại, hơi ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Ta muốn lên Thiên Thương phong đốn củi.”“ Đốn củi…haha.” Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành bỗng bật cười chế nhạo. “ Một người có tiếng là đệ tử có thiên tư nhất, lại nói đi đốn củi, mà không có cảm giác xấu hổ?”Lạc Bắc nhíu mày: “ Tu vi tiến cảnh của ta kém cỏi, tất nhiên phải tiếp thu ma luyện. Hai vị sư huynh có điều gì bất mãn, muốn lấy mạnh khinh yếu sao?”“ Điều này sao có thể?” Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành liếc mắt nhìn nhau. Lúc đầu trong ba người thì Tông Chấn ăn đau khổ nhiều nhất. Nhưng khi thấy tu vi tiến cảnh của Thái Thúc chỉ cảm thấy kích thích, muốn có một ngày vượt lên trước Thái Thúc, đã không còn ý niệm trả thù. Nhưng hai người thấy tu vi của Lạc Bắc thấp, muốn ức hiếp một chút, xuất một ngụm ác khí. Hiện tại lại thấy Lạc Bắc nói thản nhiên, nhưng hai người có thể nói là từ trên cao nhìn xuống, nắm chắc thắng lợi nên đều cười ha hả nói: “ Lạc Bắc sư đệ, ngươi cũng biết môn quy của Thục Sơn chúng ta không phải là nhược nhục cường thực, sao có thể làm như vậy? Chúng ta là vừa lúc đi qua nơi này, thấy cảnh sắc khá đẹp nên dừng lại thưởng thức một chút mà thôi. Lạc Bắc sư đệ, trong môn quy Thục Sơn có nói phải kính trọng sư trưởng, ngươi muốn lên núi, chúng ta lại muốn xuống núi, chẳng lẽ lại bảo chúng ta phải tránh sang một bên cho ngươi đi lên?”Nghe hai người nói như vậy, Lạc Bắc cũng không tranh cãi, nhãn thần chợt lóe, tránh qua một bên nhường lại sơn đạo“ Ngươi nói nếu như sử dụng tuế hàn thảo và lưu hoàng đan cùng nhau luyện chế, sẽ luyện được đan dược gì?”“ Không biết, lần trước Tô Trắc sư huynh đem tuế hàn thảo và liệt dương hoa luyện chế cùng lúc, kết quả nổ cả đan lô, ngươi không nên luyện chế loạn lên mới tốt.”“ … “Lạc Bắc tránh sang một bên, thế nhưng Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành hai người không đứng dưới núi mà đứng ngay phía trên, chiếm giữ sơn đạo, nói đông nói tây một hồi.Chỉ cần chiếm giữ sơn đạo, Lạc Bắc không thể lên núi thì không thể chặt cây đốn củi, cũng sẽ bị phạt.“ Ta đã nhường nhịn trước, bọn họ lại càng sinh sự, cứ cố ý nhược nhục cường thực, không phải là hành vi của người quân tử.”“ Việc hôm nay đã không thể nhường nhịn, như vậy lẽ nào ta sợ các ngươi.”Mắt thấy hai người như vậy, Lạc Bắc nhíu mày, huyết khí cả người chảy cuồn cuộn. Ngẩng đầu nhìn hai ngươi, trong nháy mắt xuất hiện hàn ý lạnh thấu xương.Hiện tại, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành đều đã đạt tới cảnh giới đệ tam trọng của Tử Huyền Khí Quyết. Điều này Lạc Bắc đã nhận thấy trên sân rộng trước Vô Tự bi. Thế nhưng Tử Huyền Khí uy lực yếu hơn Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết. Hơn nữa, để phòng ngừa đệ từ mới nhập môn tu luyện pháp quyết hỗn loạn nên chỉ truyền thụ bí quyết tu luyện mà không truyền thụ thuật pháp công kích. Tu vi của hai người này so với Thái Thúc khi ở cảnh giới tầng thứ hai của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng không sai biệt lắm.Hiện tại khí lực, tốc độ của Lạc Bắc căn bản là không dưới hai người. Huống chi hắn tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh nên cả người cứng cỏi, khí lực dài. Phỏng chừng hai người cùng lúc động thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành thấy Lạc Bắc nổi nóng thì trong mắt cả hai đều lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nhưng cả hai cũng không hề che giấu mà ngược lại còn nheo mắt giống như mèo nhìn chuột, như thế “ cái loại như ngươi mà cũng dám ra tay với chúng ta?”Lạc Bắc cũng nheo mắt lại, thân thể giống như một cây cung đang căng lên.Trong nháy mắt Lạc Bắc đang chuẩn bị vọt tới thì đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận trên con đường ở phía sau lưng đang có người đi lên.- Các ngươi định làm gì? - Một âm thanh lạnh lùng vang lên. Âm thanh đó đúng là của Huyền Vô Kỳ.Lạc Bắc quay đầu thì thấy Huyền Vô Kỳ đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hai người Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành.- Lạc Bắc! Ngươi không lên núi được thì trở về báo với Minh Hạo sư huynh, nói là bọn chúng chặn đường không cho ngươi lên núi. Ta làm chứng cho ngươi.Sắc mặt của Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành có chút khó coi:- Ai nói chúng ta chặn đường không cho hắn lên núi? - Tằng Nhất Thành hừ lạnh một tiếng.Huyền Vô Kỳ tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết đã tới tầng thứ ba. Nếu phải đánh nhau, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành cũng không chiếm được ưu thế.Hơn nữa, lúc Huyền Vô Kỳ nói chuyện, ánh mắt của y lại liếc sang bên cạnh sơn đạo.Bên cạnh sơn đạo mặc dù không phải là vách dựng đứng nhưng nếu bị đánh bay xuống thì không chết cũng bị trọng thương. Huyền Vô Kỳ nhìn sang đó khiến cho cả hai người xuất hiện ý nghĩ nếu không cẩn thận sẽ bị đánh xuống đó. Tuy nhiên Huyền Vô Kỳ nhìn xuống vách núi như không có gì, cũng không hề có chút muốn đánh.“ Đám đệ tử Qua Ly này tại sao tên nào cũng không sợ chết như vậy? Ngay cả cái tên Lạc Bắc có tu vi thấp kém cũng thế.” Nhìn vào ánh mắt của Lạc Bắc cả hai người đều cảm thấy ớn lạnh.lúc này, Huyền Vô Kỳ lại lên tiếng:- Lạc Bắc tránh sang một bên. Hiện giờ các ngươi muốn lên hay xuống núi?“ Cái tên phế vật kia sau này còn nhiều cơ hội trút giận. Hôm nay không nên giằng co với Huyền Vô Kỳ ở đây.”Trong đầu Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành đều có ý nghĩ như vậy. Sau khi liếc mắt nhìn nhau, cả hai cũng không nhìn lời, cũng chẳng thèm hai người mà đi xuống núi.- Đa tạ.Lạc Bắc nhìn hai người rời khỏi liền thả lỏng nắm tay rồi cười cười với Huyền Vô Kỳ.- Không cần phải tạ ơn ta. - Huyền Vô Kỳ lạnh lùng xoay người đi xuống núi:- Ngươi và ta đều là đệ tử Qua Ly. Hơn nữa hôm ở mỏm đá, ngươi đã trút giận hộ chúng ta, ta cũng không tạ ơn ngươi.“ Người đó mặc dù ngang ngược nhưng còn tốt hơn so với hai người Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành gấp trăm lần. Lần sau, trừ khi chúng thay đổi nếu không ta cũng giống như Thái Thúc không gọi chúng lá sư huynh. Có điều Huyền Vô Kỳ sư huynh đúng là một người thú vị. Tu vi của huynh ấy cũng chỉ kém so với Thái Thúc một chút mà thôi. “Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện cái suy nghĩ đó, nhìn Huyền Vô Kỳ lạnh lùng xoay người đi xuống núi, Lạc Bắc chợt nở nụ cười. Mà trong lúc Huyền Vô Kỳ xoay người cũng nghĩ thầm:” Lạc Bắc! Những người khác coi ngươi là phế vật nhưng ta không nghĩ vậy. Cái mỏm đá đó cho tới hôm nay ta vẫn không thể đi tới vị trí của ngươi.”Trong cả mấy tháng qua, Huyền Vô Kỳ có mấy lần lén tới đó nhưng cho tới nay y vẫn chưa bước được tới vị trí của Lạc Bắc............“ Hai người kia làm mất rất nhiều thời gian. Ta phải nhanh hơn mới được.”Đợi cho tới khi Huyền Vô Kỳ khuất bóng, Lạc Bắc liền sải bước chạy lên trên.Lúc đầu, mỗi bước của Lạc Bắc chỉ vượt qua hai tới ba bậc nhưng sau khi chạy được mấy chục bước, mỗi bước của Lạc Bắc là năm, sáu bậc. Mà càng về sau, bước chân của hắn phải tới cả mười bậc.Bóng của hắn chạy trên con đường núi nhìn hết sức mạnh mẽ và có lực.
Bình luận facebook