-
Chương 688
Dịch giả: Xanh trời xanh nước
Mười ba tia sáng huyền ảo từ trên mai rùa rơi xuống đất.- Phương đông lợi lớn...từ hiểm nguy mà sinh...hóa ra số mệnh chuyển hóa bốn tăm năm có kết quả như vậy.Một lão già áo xanh mặt đầy nếp nhăn nhìn tượng quẻ trước mặt mà lắc đầu rồi hóa thành một tia sáng màu xanh bay về phía Đông.Vị trí mà lão bay tới chính là ngọn núi Kinh Thần của Thục Sơn.Sau khi mấy ngàn đệ tử ngã xuống, lúc này cả Thục Sơn như một ngôi thành trống không....Thiên nhược quật vẫn lặng lặng lơ lửng ở Thục Sơn.Mặc dù những nơi khác của Thục Sơn, ngày thường vẫn náo nhiệt nhưng Thiên Nhược quận trong núi Hoan Hình lại hết sức yên tĩnh.Bên trong ngọn núi nhỏ màu trắng mọc đầy cây cối, thời gian như dừng lại.Người đàn ông mặc áo đài màu đỏ, đôi mắt trong sáng như nhìn thấu tâm hồn của người khác vẫn ngồi trên tảng đá lớn nhìn biển mây mà mỉm cười, ngồi bên cạnh y là Lạc Bắc.- Lúc trước trong huyền môn chính đạo có một đệ tử thiên tư rất cao. Y và một thiếu nữ của Yêu tộc yêu nhau. Bọn họ ước hẹn phải liễu lĩnh để gần nhau cả đời... Sau đó lại có một môn phái lớn của chính đạo phái rất nhiều người tu đạo tu vi cao đi tiêu diệt sơn môn của thiếu nữ yêu tộc kia. Sư huynh của vị đệ tử kia nhận được tin tức đó. Vị sư huynh đó cũng biết nếu sư đệ nhận được tin tức này chắc chắn sẽ tới cứu thiếu nữ yêu tộc. Mà vị sư huynh đó cũng rõ thế lực của môn phái lớn đó quá mạnh. Sư đệ của mình đi cũng không thể địch nổi. Vì lo lắng cho sự an nguy của sư đệ cho nên vị sư huynh đó mới giấu cái tin đó đi. Sau đó thiếu nữ yêu tộc kia bị môn phái chính đạo đó giết chết. Vị sư đệ kia đau đớn, đồng thời cũng biết sư huynh giấu mình nên muốn đánh một trận với sư huynh, phản lại tông môn đi tìm môn phái kia để báo thù. Vị sư huynh kia nói chỉ cần sư đệ có thể đánh bị mình thì sẽ không can thiệp để mặc sư đệ đi báo thù. Hai vị sư huynh đệ bắt đầu quyết đấu. Vị sư huynh kia muốn sư đệ hiểu được khó khăn mà lui, chờ tu vi cao sẽ báo thù. Nhưng y lại không ngờ được vị sư đệ của mình là một kỳ tài hiếm có, không chỉ tu vi vượt qua sự dự đoán mà còn sáng tạo ra một bộ pháp quyết. Trong trận chiến đó cả hai đánh ngang nhau. Vào lúc cuối cùng, sư huynh thu pháp quyết của mình để sư đệ đánh chết. Sau đó vị sư đệ hiểu được ý của sư huynh thì hối hận đã muộn. Y bất chấp tất cả tu luyện một thứ pháp quyết nghịch thiên muốn báo thù cho sư huynh và thiếu nữ yêu tộc. Mặc dù con đường tu đạo khó khăn nhưng tu vi của vị sư đệ kia vẫn có thể tiêu diệt được cái môn phái đó. Mà sư môn của y vì sợ môn phái kia thôn tính mình nên vẫn nói với bên ngoài rằng sư huynh của y đang bế quan tu luyện một thứ pháp quyết kinh thiên....Lạc Bắc nói thật chậm rãi còn nam tử áo đỏ thì im lặng lắng nghe.Sau khi nghe xong, người đàn ông có đôi mắt trong sáng đó mỉm cười nhìn Lạc Bắc:- Cái chuyện của ngươi không dễ nghe. Nên nhớ rất cả chuyện cổ tích đều có kết quả tốt. Nhưng chuyện của ngươi cuối cùng thi vị sư đệ đó vẫn không thể báo thù. Có điều ngươi tới đây nói chuyện với ta, kể chuyện cho ta nghe... Ngươi là bằng hữu của ta?- Đúng vậy. Ta là bằng hữu của ngươi. - Lạc Bắc gật đầu:- Ta là Lạc Bắc.- Lạc Bắc! Ta không nhớ rõ gương mặt của ngươi. Mỗi ngày qua đi ta lại quên mất chuyện của hôm trước. Có điều ta biết ngươi là bằng hữu của ta. Người đàn ông áo đỏ đó chợt nở nụ cười rồi dịch người.Trên mặt tảng đá sau khi y nhấc chân có khắc hai khuôn mặt. Một cái là khi Lạc Bắc ở Thục Sơn đi vào Thiên Nhược quật còn một cái là gương mặt của Tĩnh Tư. Mà bên cạnh khuôn mặt của Lạc Bắc có khác hai chữ "Lạc Bắc" và cạnh hai chữ đó lại có hai chữ "Bằng hữu"- Người là bằng hữu của ta vậy ngươi có biết tên của ta không? - Người đàn ông áo đỏ đó nhìn Lạc Bắc chăm chú.Lạc Bắc gật đầu:- Ngươi tên là Diệp Khuynh Thành....- Diệp Khuynh Thành? Ta tên là Diệp Khuynh Thành? Nam tử mặc áo đỏ nói xong lại nhìn Lạc Bắc:- Vậy ngươi có biết chuyện của ta không?- Ta muộn nói cho ngươi nghe nhưng người lại quên. Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi nhìn người đàn ông đó:- Bây giờ ta tới tìm ngươi là có việc khẩn cấp cần ngươi giúp.- A? Người đàn ông áo đỏ kinh ngạc:- Chuyện gì?Lạc Bắc nói:- Giết một người. Giúp ta giết một người.- Giết một người?- Hắn tên là Hoàng Vô Thần. Rất nhiều người chết trong tay của hắn. Có vài bằng hữu tốt của ta cũng chết vì hắn. Nếu không giết hắn rồi sẽ có nhiều người bị hắn giết. Nhưng tu vi của người này rất cao. Chúng ta đi giết hắn, chưa chắc còn sống để về.- Bằng hữu của ngươi là bằng hữu của ta. Được! Ta với ngươi đi giết hắn. Người đàn ông áo đỏ đứng lên dường như cơ bản không nghe thấy Lạc Bắc nói chưa chắc đã còn sống trở về.- Đi thôi.Lạc Bắc nhìn người đàn ông tên Diệp Khuynh Thành rồi gật đầu sau đó sải bước. Hắn lập tức như một thanh kiếm xuyên thủng trời cao.Xoẹt!Nhưng bóng dáng của người đàn ông đó cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc.- A?Lúc đứng trên không trung quan sát Thục Sơn, y chợt nhíu mày như nhìn thấy cái gì đó mà nhớ lại.- Có chuyện gì vậy? - Lạc Bắc cũng dừng lại.- Đi theo ta đã. Người đàn ông đó nói với Lạc Bắc xong lập tức bay về một phía.Kiếm tháp!Lạc Bắc đi theo lập tức phát hiện ra vị trí mà y lao tới đúng là nơi có kiếm tháp của Thục Sơn trong núi Thiên Kiếm.Lạc Bắc và người đàn ông đó đứng cách kiếm tháp chừng trăm trượng.Lạc Bắc nhìn ngọn núi cắm đầy phi kiếm. Cảnh tượng trước đây khi cùng với mấy người Thái Thúc tới đây như mới diễn ra ngày hôm qua.Có một cơn gió nhẹ thổi qua làm vang lên những tiếng leng keng.Hắn tới đây để làm gì?Lạc Bắc vừa mới quay lại nhìn người đàn ông thì chợt nghe thấy những thanh phi kiếm cắm trên nói vang lên tiếng leng keng.Đủ mọi loại phi kiếm đột nhiên chấn động rồi phóng ra một dải kiếm khí.- Pháp quyết mà ta tu luyện tên là Vạn Kiếm khuynh thành. Theo âm thanh của người đàn ông đó vang lên, một bức hình cũng xuất hiện bên trong thức hải của Lạc Bắc.- Mỗi một thanh phi kiếm đều có sinh mạng. Nhất là phi kiếm của Thục Sơn đều giữ kiếm ý và kiếm khí của chủ nhân. Bộ pháp quyết này có thể làm cho cả vạn kiếm chui vào trong khiếu huyệt, đồng thời sử dụng kiếm khí và kiếm ý của phi kiếm.Trong lúc nói chuyện , trên kiếm tháp, vạn thanh phi kiếm tự động bay ra lượn xung quanh người đàn ông đó một vòng tạo thành một cái kiếm trận khổng lồ. Trong nháy mắt, từng thanh phi kiếm phóng ra những đạo kiếm quang mà chui vào trong cơ thể của y.Vạn kiếm khuynh thành!Một làn kiếm khí cực mạnh cũng từ người Lạc Bắc tản ra. Cùng lúc đó có một vạn thanh phi kiếm bay ra quanh xung quanh người Lạc Bắc rồi sau đó từng thanh phi kiếm một cũng chui vào trong cơ thể của hắn.Oành!Đám mây trôi bên trên Thục Sơn chợt xuất hiện hai cái lỗ thủng.Dường như toàn bộ không trung bị hai đạo kiếm ý kinh người xuyên thủng.
Mười ba tia sáng huyền ảo từ trên mai rùa rơi xuống đất.- Phương đông lợi lớn...từ hiểm nguy mà sinh...hóa ra số mệnh chuyển hóa bốn tăm năm có kết quả như vậy.Một lão già áo xanh mặt đầy nếp nhăn nhìn tượng quẻ trước mặt mà lắc đầu rồi hóa thành một tia sáng màu xanh bay về phía Đông.Vị trí mà lão bay tới chính là ngọn núi Kinh Thần của Thục Sơn.Sau khi mấy ngàn đệ tử ngã xuống, lúc này cả Thục Sơn như một ngôi thành trống không....Thiên nhược quật vẫn lặng lặng lơ lửng ở Thục Sơn.Mặc dù những nơi khác của Thục Sơn, ngày thường vẫn náo nhiệt nhưng Thiên Nhược quận trong núi Hoan Hình lại hết sức yên tĩnh.Bên trong ngọn núi nhỏ màu trắng mọc đầy cây cối, thời gian như dừng lại.Người đàn ông mặc áo đài màu đỏ, đôi mắt trong sáng như nhìn thấu tâm hồn của người khác vẫn ngồi trên tảng đá lớn nhìn biển mây mà mỉm cười, ngồi bên cạnh y là Lạc Bắc.- Lúc trước trong huyền môn chính đạo có một đệ tử thiên tư rất cao. Y và một thiếu nữ của Yêu tộc yêu nhau. Bọn họ ước hẹn phải liễu lĩnh để gần nhau cả đời... Sau đó lại có một môn phái lớn của chính đạo phái rất nhiều người tu đạo tu vi cao đi tiêu diệt sơn môn của thiếu nữ yêu tộc kia. Sư huynh của vị đệ tử kia nhận được tin tức đó. Vị sư huynh đó cũng biết nếu sư đệ nhận được tin tức này chắc chắn sẽ tới cứu thiếu nữ yêu tộc. Mà vị sư huynh đó cũng rõ thế lực của môn phái lớn đó quá mạnh. Sư đệ của mình đi cũng không thể địch nổi. Vì lo lắng cho sự an nguy của sư đệ cho nên vị sư huynh đó mới giấu cái tin đó đi. Sau đó thiếu nữ yêu tộc kia bị môn phái chính đạo đó giết chết. Vị sư đệ kia đau đớn, đồng thời cũng biết sư huynh giấu mình nên muốn đánh một trận với sư huynh, phản lại tông môn đi tìm môn phái kia để báo thù. Vị sư huynh kia nói chỉ cần sư đệ có thể đánh bị mình thì sẽ không can thiệp để mặc sư đệ đi báo thù. Hai vị sư huynh đệ bắt đầu quyết đấu. Vị sư huynh kia muốn sư đệ hiểu được khó khăn mà lui, chờ tu vi cao sẽ báo thù. Nhưng y lại không ngờ được vị sư đệ của mình là một kỳ tài hiếm có, không chỉ tu vi vượt qua sự dự đoán mà còn sáng tạo ra một bộ pháp quyết. Trong trận chiến đó cả hai đánh ngang nhau. Vào lúc cuối cùng, sư huynh thu pháp quyết của mình để sư đệ đánh chết. Sau đó vị sư đệ hiểu được ý của sư huynh thì hối hận đã muộn. Y bất chấp tất cả tu luyện một thứ pháp quyết nghịch thiên muốn báo thù cho sư huynh và thiếu nữ yêu tộc. Mặc dù con đường tu đạo khó khăn nhưng tu vi của vị sư đệ kia vẫn có thể tiêu diệt được cái môn phái đó. Mà sư môn của y vì sợ môn phái kia thôn tính mình nên vẫn nói với bên ngoài rằng sư huynh của y đang bế quan tu luyện một thứ pháp quyết kinh thiên....Lạc Bắc nói thật chậm rãi còn nam tử áo đỏ thì im lặng lắng nghe.Sau khi nghe xong, người đàn ông có đôi mắt trong sáng đó mỉm cười nhìn Lạc Bắc:- Cái chuyện của ngươi không dễ nghe. Nên nhớ rất cả chuyện cổ tích đều có kết quả tốt. Nhưng chuyện của ngươi cuối cùng thi vị sư đệ đó vẫn không thể báo thù. Có điều ngươi tới đây nói chuyện với ta, kể chuyện cho ta nghe... Ngươi là bằng hữu của ta?- Đúng vậy. Ta là bằng hữu của ngươi. - Lạc Bắc gật đầu:- Ta là Lạc Bắc.- Lạc Bắc! Ta không nhớ rõ gương mặt của ngươi. Mỗi ngày qua đi ta lại quên mất chuyện của hôm trước. Có điều ta biết ngươi là bằng hữu của ta. Người đàn ông áo đỏ đó chợt nở nụ cười rồi dịch người.Trên mặt tảng đá sau khi y nhấc chân có khắc hai khuôn mặt. Một cái là khi Lạc Bắc ở Thục Sơn đi vào Thiên Nhược quật còn một cái là gương mặt của Tĩnh Tư. Mà bên cạnh khuôn mặt của Lạc Bắc có khác hai chữ "Lạc Bắc" và cạnh hai chữ đó lại có hai chữ "Bằng hữu"- Người là bằng hữu của ta vậy ngươi có biết tên của ta không? - Người đàn ông áo đỏ đó nhìn Lạc Bắc chăm chú.Lạc Bắc gật đầu:- Ngươi tên là Diệp Khuynh Thành....- Diệp Khuynh Thành? Ta tên là Diệp Khuynh Thành? Nam tử mặc áo đỏ nói xong lại nhìn Lạc Bắc:- Vậy ngươi có biết chuyện của ta không?- Ta muộn nói cho ngươi nghe nhưng người lại quên. Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi nhìn người đàn ông đó:- Bây giờ ta tới tìm ngươi là có việc khẩn cấp cần ngươi giúp.- A? Người đàn ông áo đỏ kinh ngạc:- Chuyện gì?Lạc Bắc nói:- Giết một người. Giúp ta giết một người.- Giết một người?- Hắn tên là Hoàng Vô Thần. Rất nhiều người chết trong tay của hắn. Có vài bằng hữu tốt của ta cũng chết vì hắn. Nếu không giết hắn rồi sẽ có nhiều người bị hắn giết. Nhưng tu vi của người này rất cao. Chúng ta đi giết hắn, chưa chắc còn sống để về.- Bằng hữu của ngươi là bằng hữu của ta. Được! Ta với ngươi đi giết hắn. Người đàn ông áo đỏ đứng lên dường như cơ bản không nghe thấy Lạc Bắc nói chưa chắc đã còn sống trở về.- Đi thôi.Lạc Bắc nhìn người đàn ông tên Diệp Khuynh Thành rồi gật đầu sau đó sải bước. Hắn lập tức như một thanh kiếm xuyên thủng trời cao.Xoẹt!Nhưng bóng dáng của người đàn ông đó cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc.- A?Lúc đứng trên không trung quan sát Thục Sơn, y chợt nhíu mày như nhìn thấy cái gì đó mà nhớ lại.- Có chuyện gì vậy? - Lạc Bắc cũng dừng lại.- Đi theo ta đã. Người đàn ông đó nói với Lạc Bắc xong lập tức bay về một phía.Kiếm tháp!Lạc Bắc đi theo lập tức phát hiện ra vị trí mà y lao tới đúng là nơi có kiếm tháp của Thục Sơn trong núi Thiên Kiếm.Lạc Bắc và người đàn ông đó đứng cách kiếm tháp chừng trăm trượng.Lạc Bắc nhìn ngọn núi cắm đầy phi kiếm. Cảnh tượng trước đây khi cùng với mấy người Thái Thúc tới đây như mới diễn ra ngày hôm qua.Có một cơn gió nhẹ thổi qua làm vang lên những tiếng leng keng.Hắn tới đây để làm gì?Lạc Bắc vừa mới quay lại nhìn người đàn ông thì chợt nghe thấy những thanh phi kiếm cắm trên nói vang lên tiếng leng keng.Đủ mọi loại phi kiếm đột nhiên chấn động rồi phóng ra một dải kiếm khí.- Pháp quyết mà ta tu luyện tên là Vạn Kiếm khuynh thành. Theo âm thanh của người đàn ông đó vang lên, một bức hình cũng xuất hiện bên trong thức hải của Lạc Bắc.- Mỗi một thanh phi kiếm đều có sinh mạng. Nhất là phi kiếm của Thục Sơn đều giữ kiếm ý và kiếm khí của chủ nhân. Bộ pháp quyết này có thể làm cho cả vạn kiếm chui vào trong khiếu huyệt, đồng thời sử dụng kiếm khí và kiếm ý của phi kiếm.Trong lúc nói chuyện , trên kiếm tháp, vạn thanh phi kiếm tự động bay ra lượn xung quanh người đàn ông đó một vòng tạo thành một cái kiếm trận khổng lồ. Trong nháy mắt, từng thanh phi kiếm phóng ra những đạo kiếm quang mà chui vào trong cơ thể của y.Vạn kiếm khuynh thành!Một làn kiếm khí cực mạnh cũng từ người Lạc Bắc tản ra. Cùng lúc đó có một vạn thanh phi kiếm bay ra quanh xung quanh người Lạc Bắc rồi sau đó từng thanh phi kiếm một cũng chui vào trong cơ thể của hắn.Oành!Đám mây trôi bên trên Thục Sơn chợt xuất hiện hai cái lỗ thủng.Dường như toàn bộ không trung bị hai đạo kiếm ý kinh người xuyên thủng.
Bình luận facebook