Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Bên bờ sông Đô Giang vùng Tây Xuyên, trong khi Lạc Bắc đang ngẩng mặt lên nhìn trời, thì có một người cô gái mặc y phục cung đình màu đỏ thẫm và một chàng trai trẻ với đôi lông mày rậm, mặc áo dài màu vàng kim đang đứng trên một mỏm đá bên bờ sông.
Người con gái mặc y phục cung đình đỏ thẫm dáng người đẫy đà, xinh đẹp nhưng có phần lẳng lơ, đeo chéo bên hông thanh kiếm Kinh Trập nổi tiếng của Côn Luân. Đó chính là nữ đệ tử duy nhất của Vấn Thiên, Ảo Băng Vân. Còn chàng trai trẻ mặc áo vàng kim, có đôi lông mày đậm đứng cạnh nàng ta tên là Hàng Thanh Phong, là đệ tử của La Thần Tướng. Y nhập môn sau Ảo Băng Vân rất lâu, xét về vai vế thì là sư đệ của Ảo Băng Vân.
Nước sông ầm ầm chảy, một con hạc nhỏ màu xanh đồng bay đến từ phía trời xa. Ảo Băng Vân đưa bàn tay trắng ngần như ngọc ra bắt lấy con hạc nhỏ. Ảo Băng Vân lấy từ bụng con hạc một cuộn da dê nhỏ, chỉ cần nhìn qua, đôi lông mày của Hàng Thanh Phong đã dựng lên, hỏi: “ Nửa đêm mà Nam Ly Việt sư huynh truyền thư, chẳng lẽ kế hoạch có gì thay đổi?”
Ảo Băng Vân khẽ nhếch mép, gật đầu nói: “ Không ngờ Khuất Đạo Tử và Hắc Phong Thượng Nhân liên thủ mà vẫn để cho Hắc Phong Lão Tổ chạy thoát. Bây giờ ba tên tiểu bối của Thục Sơn vẫn đang ở núi Đan Hà. Nam Ly Việt sư huynh nói chúng ta không cần để ý đến chuyện của phái Thanh Thành ở đây nữa, mà đi đối phó với mấy tên tiểu bối còn lại của Thục Sơn.”
“ Ba tên tiểu bối đó đến Hắc Phong Lão Tổ cũng không biết, còn đòi đuổi theo Hắc Phong Lão Tổ để cứu tên tiểu bối có thanh Tam Thiên Phù Đồ? Hơn nữa phi kiếm trong tay chúng đều là hàng thượng phẩm, liệu sư trưởng của Thục Sơn có ngầm ngầm đi theo bảo vệ không?” Hàng Thanh Phong lấy cuộn da dê đọc một lượt, rồi khẽ cười nhạt, nói với vẻ rất ngạo mạn, khinh miệt. “ Nam Ly Việt sư huynh hồ đồ rồi chăng? Mấy tên tiểu bối nhãi nhép cũng cần đến ta ra tay?”
“ Việc này không thể trách Nam Ly Việt sư huynh quá cẩn thận. Mấy ngày trước Nam Ly Việt sư huynh đã nhận được tin báo. Sở dĩ Vũ Nhược Trần cho bốn tên này ra ngoài là do hai lão bất tử Độc Cô Ngạo Quyết và Phong Thập Tam đều nói mấy người bọn chúng là biến số để thay đổi vận mệnh của thiên hạ, chắc chắn sẽ có kì ngộ. Vũ Nhược Trần định không cho đi nữa, nhưng tu vi và tướng thuật, quái thuật (xem tướng, gieo quẻ) của hai lão này quả thật rất lợi hại.” Ảo Băng Vân mỉm cười, “ trước đây Nam Ly Việt sư huynh cũng chỉ cho phái Bắc Mang ra tay, ai ngờ Bạch Nguyên Thần của Phái Bắc Mang lại bị giết chết, rồi tên tiểu bối đó lại bị Hắc Phong Lão Tổ mang đi mất. Bây giờ Nam Ly Việt sư huynh bảo chúng ta ra tay, chắc chắn là vì lí do này.”
“ Biến số thay đổi vận mệnh thiên hạ? Bọn chúng ư?” Hàng Thanh Phong cười nhạt, đầy khinh bỉ, “ Ta lại muốn xem bọn chúng làm được trò trống gì. Sư tỉ, tỉ không cần ra tay. Cho đệ năm ngày, đệ sẽ làm cho chúng thân tàn ma dại.”
“ Thiên hạ đại loạn, dân chúng đói nghèo, đến nơi đồng không mông quạnh như thế này mà cũng phải chịu ảnh hưởng lớn như vậy.”
Trên lưng đeo thanh Tam Thiên Phù Đồ được bọc vải kín, Lạc Bắc quần áo rách rưới, lau mồ hôi trên trán, nhìn thị trấn trước mặt mà thở dài thườn thượt.
Đối với một người vừa học được ngự kiếm phi hành, muốn ngự kiếm phi hành ở tầm thấp là việc không hề dễ dàng.
Điều quan trọng nhất là tuy trong tay Lạc Bắc đã có pháp bảo Hắc Mộc Chỉ Nam Xa để chỉ phương hướng, nhưng tấm bản đồ đã bị mất ở chỗ nhà trọ lúc bị Bạch Nguyên Thần tập kích. Lạc Bắc không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào, cũng không biết được Thục Sơn ở hướng nào. Để tránh phát sinh những việc ngoài ý muốn, Lạc Bắc đành phải ngự kiếm phi hành ở tầm thấp trong rừng. Lạc Bắc vốn nghĩ, chỉ cần trên đường gặp được sơn thôn nào đó, hỏi Thục Sơn ở hướng nào là được.
Nhưng ngự kiếm phi hành đã một hai giờ, những cảnh tượng nhìn thấy thật khiến cho người ta sững sờ.
Cây cối hai bên đường đi đã đổ hết, rất nhiều ngôi nhà đã bị phá tan hoang, từ lâu đã không có người ở đây.
Mãi đến lúc này Lạc Bắc mới nhìn thấy một sơn trấn còn có khói bếp.
“ Người ta thường nói, mãnh hổ ăn thịt người, vô cùng đáng sợ. Nhưng mãnh hổ ăn cũng chỉ là để cho đầy cái bụng, không mưu cầu gì thêm. Còn đại loạn trong thiên hạ mấy trăm năm qua, đều là do lòng người chưa thỏa mãn.”
Trước khi Lạc Bắc gặp Nguyên Thiên Y, thường nghe Thư lão nhân nói thiên hạ mấy trăm năm nữa sẽ có đại loạn. Mệnh tốt là được sinh ra trong thời bình, còn mệnh của họ không tốt, phải sinh ra trong thời loạn.
Trước đây Lạc Bắc dốt nát chưa hiểu, thường oán trách mệnh mình không tốt, sinh ra vào thời loạn lạc. Nhưng từ khi đến La Phù, Thục Sơn, lại một mình trải qua rất nhiều việc, bây giờ Lạc Bắc đã hiểu thêm được rất nhiều đạo lí.
Lòng người không thỏa mãn!
Giống như quân vương của một nước, đã có đủ vinh hoa phú quý, nhưng vẫn muốn có thêm đất đai, của cải, mĩ nữ của nước khác.
Những vị vua sinh ra sau thời loạn, may ra còn biết được nỗi thống khổ của nhân dân mà cai trị đất nước cho tốt, có thể duy trì thái bình trong thiên hạ tầm trăm năm. Nhưng sau mấy trăm năm an nhàn, những con người được sinh ra trong gấm lụa, chỉ biết thỏa mãn dục vọng của bản thân, nên mới mang đến hậu quả như thế này.
Con người tham lam khiến cho thiên hạ loạn. Từ xa xưa những người tu tiên cầu đạo đã thoát li khỏi trốn hồng trần, tu ở cõi trên, nhưng nay thiên hạ loạn, xác chết đầy đường, là điều kiện tốt cho bọn tu ma thuật, ma đạo ắt sẽ dấy lên.
Vì thế nên khí vận thiên hạ có chuyển hóa cũng không nằm ngoài nhân tâm con người. Nguyên Thiên Y nói không sai, cái gọi là tu đạo cầu tiên, siêu phàm thoát thế chẳng qua chỉ là vọng ngôn mà thôi. Không biết có được bao nhiêu người tu đạo đơn thuần chỉ để cảm thụ cái ảo diệu của thiên địa nhân? Tuyệt đại đa số những kẻ tu đạo chỉ là để có được cái uy của đất trời, để vượt lên chúng sinh! Để thấy mình cao hơn thiên hạ!
“ Ô, mấy người này đang làm gì vậy?”
Lạc Bắc thu lại mùi vị, từ từ bước vào thị trấn. Vừa mới đặt chân vào thì hắn nhìn thấy người trong trấn đang rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng.
“ Cậu thanh niên.” Một cụ già đứng cuối hàng, quần áo rách rưới, đã đạt đến cái tuổi xưa nay hiếm, nhìn thấy Lạc Bắc đứng chần chừ ở đó liền ôn tồn nhắc nhở: “ Còn đứng mãi ở đấy làm gì? Mau xếp hàng đi, không lát nữa nhiều người đến, chỉ sợ đến đêm cũng không đến lượt cậu đâu.”
Cụ già không nói khẩu âm của vùng này, có lẽ là người từ rất xa lưu lạc đến đây, tuy nặng âm nhà quê nhưng Lạc Bắc nghe vẫn hiểu, “ cụ ơi, mọi người đang xếp hàng làm gì thế?”
Cụ già nhìn bộ dạng nghi hoặc của Lạc Bắc: “ Lĩnh gạo chứ sao, cậu không biết à? Cậu không phải là người ở đây à?”
“ Lĩnh gạo?”
Bấy giờ Lạc Bắc mới nhìn thấy đằng trước có mấy người cầm mấy chiếc màn thầu trắng và một bao gạo nhỏ rồi hớn hở chạy đi, miệng còn không ngừng nói cảm ơn Từ đại thiện nhân. Lạc Bắc liền hiểu ra.
Dân gian thường có cách nói hành thiện tích đức. Hiện nay vận khí mấy trăm năm trong thiên hạ đã chuyển hóa, các nước chiến tranh liên miên, dân không có cái ăn. Đây chắc chắn là gia đình phú quý nào đó không tích trữ gạo. mà mang đi phân phát cho người dân. Cụ già lương thiện chắc chắn là nhìn thấy Lạc Bắc quần áo rách rưới nên mới nghĩ Lạc Bắc cũng là nạn dân lưu lạc đến đây.
Ngừng một lúc rồi cụ già lại nói tiếp,” Cậu không biết đấy thôi. May mắn lắm đó, đằng trước là Từ đại thiện nhân đang phân phát gạo. Mỗi người có thể lĩnh tận ba cái màn thầu và ba cân gạo lức.”
“ Ba cái màn thầu và ba cân gạo lức? Vị Từ đại thiện nhân này quả nhiên không phải loại thừa nước đục thả câu.”
Lạc Bắc biết có một số người phân phát lương thực chỉ để lấy cái tiếng, thường chỉ phát cháo mà thôi. Những người dân đói khổ thì chỉ cần được một bát cháo loãng cũng đủ đi truyền nhau tiếng tốt của người đó, một bát cháo loãng không đủ để chống chọi một đêm lạnh giá. Nhưng ba chiếc màn thầu và ba cân gạo này, tuy không nhiều nhưng lại thực sự cứu được mạng người.
Trong lòng cảm động, Lạc Bắc liền đứng vào đằng sau cụ già, hỏi: “ Nghe khẩu âm của cụ thì hình như cũng không phải là người vùng này?”
Cụ già chỉ vào mấy người đứng đằng trước rồi gật đầu nói: “ Chúng tôi đều là người Dự Châu, gặp phải chiến loạn nên đến phủ Định Châu, lại gặp phải lũ lụt nên mới đến đây. Cậu thanh niên từ đâu đến thế?”
“ Thời bình thiên tai cũng ít vì sức lực đều tập trung vào xây dựng thủy lợi. Bây giờ thì sức lực đều đổ vào chiến tranh, thiên tai đương nhiên cũng nhiều hơn.”
“ Phủ Định Châu?” Cái tên này nghe quen quen, nhưng ta cũng không biết đó là nơi nào. Xem ra lần sau nếu có bản đồ, phải nhớ địa danh trước mới được.”
Lạc Bắc nghĩ trong lòng như thế rồi trả lời: “ Cháu là từ Thục Trung lưu lạc đến đây, đến đây là địa giới nào cũng không biết.”
” Thục Trung?” Cụ già và mấy người đang xếp hàng đằng trước vô cùng kinh ngạc, “ Thục Trung xa cách đây ngàn dặm, cậu thiếu niên sao lại lưu lạc được đến đây?”
“ Nơi này cách Thục Trung bao xa?” Lạc Bắc vội vàng hỏi, “ Đây rốt cuộc là nơi nào ạ?”
“ Vùng này thuộc quản hạt của phù Định Châu, nằm ở biên giới với Mân Việt (một quốc gia cổ đại tồn tại từ cuối thời chiến quốc đến thời Tây Hán, đặt ở vùng Phúc Kiến ngày nay).” Cụ già và mấy người đằng trước nhao nhao nói.
“ Không ngờ đã đến địa giới Mân Việt!” Lúc này Lạc Bắc có chút ngỡ ngàng, liền tự nói với mình, “ vậy là núi Đan Hà cách đây không xa?”
Thì ra trong lúc phương hướng tù mù, Lạc Bắc đã vô tình bước vào địa giới có núi Đan Hà mà trước đây cần phải đến.
“ Núi Đan Hà?” Nghe thấy Lạc Bắc nói thế, cụ già đứng đằng trước y liền lắc đầu, “ Cậu thiếu niên, cậu lại nghe người ta nói trên núi Đan Hà có thuốc trường sinh bất lão đúng không? Ta khuyên cậu đừng đi. Ta nghe dân bản địa nói, núi Đan Hà nhiều dã thú lắm, người đi không có đường về đâu.”
“ À, không phải cháu muốn đi núi Đan Hà.” Lạc Bắc thấy cụ già lo lắng liền vội vàng lắc đầu, nói: “ Cụ ơi cụ có biết Thục Trung ở hướng nào không ạ?”
“ Thục Trung?” Cụ già im lặng một lúc, “ nếu tính từ đây, chắc là đi về hướng nam.”
“ Đúng thế, chắc chắn là hướng nam.” Những người xếp hàng đằng trước cũng thi nhau nói, “ Tội nghiệp thằng bé, từ Thục Trung mà lưu lạc tận đến đây, đến mình đang ở đâu cũng không biết nữa, cái thế giới này thật là...”
“ Hướng nam sao? Nói vậy tức là ta đoán đúng rồi? Biết được phương hướng thì tốt rồi, cứ đi về hướng nam, biết đâu có thể gặp được thành lớn. Đến lúc đó xem có bản đồ không rồi tính sau.”
Lúc trước Lạc Bắc đi theo hướng nam mà Hắc Mộc Chỉ Nam Xa chỉ, vừa hay lại đúng là hướng đi về Thục Sơn. Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Lạc Bắc liền cảm ơn cụ già và những người xếp hàng đằng trước rồi từ biệt.
“ Sao thế, cậu thiếu niên, cậu không đợi lĩnh gạo à?”
Cụ già nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc, nhưng chỉ thấy Lạc Bắc mỉm cười, rồi nhét vào tay cụ già vài món đồ.
“ Cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai?”
Cụ già nhìn vào lòng bàn tay, liền vô cùng kinh ngạc, trong tay cụ là một ít ngân lượng vụn, lúc nhìn theo Lạc Bắc thì đã thấy bóng y biến mất phía góc đường.
“ Có người tham lam, nhưng cũng có người đặt lòng tốt lên hàng đầu. Đây có lẽ là sự đấu tranh không ngừng nghỉ trong thế gian, nhưng cũng đều là một trong những điều cơ bản của trời đất.”
Lạc Bắc nhanh chóng rời khỏi thị trấn, nhảy vài bước liền ra đến bãi đất trống cách đó khá xa, rồi lấy thanh Tam Thiên Phù Đồ ra.
Một luồng kiếm quang màu đen lóe lên, Lạc Bắc liền nhảy lên rồi bay thẳng về phía nam.
Có rất nhiều môn kiếm quyết, ngự kiếm phi hành đều để chân đặt lên thanh kiếm. Nhưng kiếm quyết Phá Thiên Liệt mà Lạc Bắc luyện lại là dùng chân nguyên trên thanh kiếm để kéo cả người đi, tức là kiếm quang bay đằng trước, còn Lạc Bắc được kéo theo sau, nhìn vào có vẻ nho nhã hơn.
Kiểu ngự không này so với trực tiếp giẫm lên thân kiếm để ngự không thì lượng chân nguyên cần có trên thanh kiếm và lượng chân nguyên bị hao tổn sẽ nhiều hơn. Hơn nữa bay ở tầm thấp lực cản lớn, nếu muốn lượn lách trong rừng thì sẽ rất mất sức, nhưng Lạc Bắc càng luyện Phá Thiên Liệt càng thấy môn kiếm quyết này có bá khí. Giống như khi hắn dùng ngự kiếm phi hành, liền cảm nhận được một khí thế như thể nếu chút việc này không làm được, thì đừng nghĩ đến chuyện ngự kiếm phi hành nữa.
“ Những người đó là ai?”
Bay được vài dặm đột nhiên Lạc Bắc cảm thấy có rất nhiều mùi con người đang tức tốc tiến về phía thị trấn vừa rồi. Bay cao lên một chút, Lạc Bắc liền nhìn thấy cách con sơn đạo tầm mười mấy dặm, cát bụi đang bốc lên cuồn cuộn.
Có rất nhiều người đang cưỡi ngựa, phi một cách điên cuồng về phía thị trấn, chỉ nhìn thấy cát bụi đầy trời, ít nhất phải có hàng trăm người.
“ Là lưu phỉ?!”
Bây giờ Lạc Bắc đã luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến tầng thứ sáu, nhãn thần tinh tường hơn hẳn người thường. Vừa liếc một cái, Lạc Bắc đã thấy đám người này đều mặc giáp, nhưng giáp không giống nhau, chắc chắn là bọn trộm cướp.
“ Bọn trộm cướp giữa ban ngày ban mặt mà cưỡi ngựa ầm ầm, hung hãn ồn ào như thế! Thử hỏi người dân phải sống thế nào?”
Một bầu không khí phẫn nộ bao trùm quanh người Lạc Bắc. Một người trước nay chưa từng để ý việc cái sẩy sẽ nảy ra cái ung như Lạc Bắc không chút do dự, kiếm quang lóe lên, hạ xuống cách đất tầm ba thước, tức tốc bay về phía thị trấn vừa rồi.
“ Không ngờ toán cướp này lại hùng hậu, có tổ chức y như quân đội vậy.”
Lạc Bắc dốc toàn lực ngự kiếm rời khỏi thị trấn không xa, nhân lúc không ai để ý liền bay đến một nơi có địa thế cao nhất có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của thị trấn.
Lúc này đám người ngựa chỉ còn cách thị trấn chưa đầy hai dặm.
Ở cự li gần, Lạc Bắc có thể nhìn thấy rõ, đám người này tuy mặc giáp không giống nhau nhưng tất cả đều bịt mặt bằng vải đen, hơn nữa đại đa số đều dắt đoản đao, mã thích ở bắp chân.
Loại đoản đao, mã thích này không phải để dùng trong những trận đấu ngựa, mà là để dùng những khi đánh giáp lá cà.
Còn áo giáp của chúng đều có màu tím đen, đó là màu của những vệt máu bắn lên, dường như đã từ lâu không được rửa sạch, nhưng như thế lại càng làm tăng thêm sự hung bạo của chúng.
Tên cướp đi đầu cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ máu, có lẽ là thủ lĩnh của bọn chúng. Bộ giáp của y được làm từ nguyên liệu thượng hạng, giống như được kết từ những miếng đao ngắn tầm hai tấc, lấp lánh sáng lóa. Lạc Bắc chỉ nhìn thấy y vừa vẫy tay một cái, đám người liền chia thành hai nửa. Một nửa theo y dừng lại trước cửa trấn, nửa còn lại men theo con đường nhỏ tiến về phía sau thị trấn.
Thị trấn nhỏ này không nằm trên đường chính, đường đất nhà quê chỉ đủ rộng cho một chiếc xe ngựa đi lại. Nhưng đám cướp này chạy qua đây lại không hề chen trước lấn sau, Lạc Bắc có cảm giác đây như giống quân đội hơn là trộm cướp.
Hơn nữa còn là lính tinh nhuệ nhất trong quân đội.
“ Những chiếc xe ngựa đi đằng sau là để chuẩn bị cho việc cướp bóc sao?”
Lạc Bắc nhìn thấy đằng sau đám người cưỡi ngựa còn có hơn mười cỗ xe ngựa nữa.
“ Mã tặc đến rồi!”
Tiếng vó ngựa ầm ầm làm kinh động hơn một ngàn nạn dân trong thị trấn. Có người đứng ở gần cửa trấn nhất nhìn thấy đám người ngựa đến liền hô hoán khiến cho cả thị trấn lập tức trở nên hoảng loạn.
Vốn dĩ những nạn dân này không lường trước được có giặc đến, vì chờ phân phát lương thực nên mới xếp hàng ngay ngắn. Nhưng bây giờ bọn trộm cướp đã đến, chưa biết chừng sẽ xảy ra một trận đại loạn, có người sẽ phá hàng tháo chạy, có người sẽ không màng thứ tự gì hết, đầu tiên cứ phải giành được lương thực đã. Nhưng đúng lúc đó, từ trong cửa hàng đang phân phát lương thực, một ông lão râu tóc bạc phơ mặc áo trắng, tay cầm tẩu thuốc nhảy ra, “ Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, bọn cướp đến chỉ là để cướp lương thực, tiền bạc mà thôi, cứ để đó ta ứng phó. Nếu mọi người hỗn loạn, chưa biết chừng sẽ mất mạng.”
Câu nói tuy đơn giản, nhưng trầm hùng, âm thanh truyền đi rất xa, xa gần đều nghe thấy.
“ Những thương hiệu lớn đều có một vài nhân vật hơn người, nhưng ông lão này cũng chỉ là một võ sư bình thường, không biết sẽ ứng phó ra sao.”
Lạc Bắc nhìn thấy nạn dân trong trấn đều tạm thời yên lặng, ông lão áo trắng cùng hai hán tử mặc võ phục nhanh chóng đi về phía cửa trấn. Còn toán cướp đến trước và sau trấn cũng dừng lại, chưa vội hành động. Lạc Bắc liền ẩn giấu mùi vị, chờ xem chúng có động tĩnh gì.
“ Không biết các vị là bằng hữu phương nào.” Ông lão áo trắng đứng đối diện với hơn năm mươi tên cướp hung tợn, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, giọng nói vẫn đều đều.
“ Bọn ta là người núi Ngọa Nhẫn.” Tên thủ lĩnh cưỡi con ngựa lớn màu đỏ máu lạnh lùng trả lời.
“ Bán Thiên Vân núi Ngọa Nhẫn.”
Vừa nghe thấy tên thủ lĩnh nói là người của núi Ngọa Nhẫn, cả thị trấn nhỏ bỗng nhốn nháo như ong vỡ tổ, đến ông lão áo trắng cũng có chút biến sắc.
Bán Thiên Vân núi Ngọa Nhẫn là bọn sơn phỉ hung tàn nhất trong phạm vi ngàn dặm trở lại đây. Đám sơn phỉ này hành tẩu như gió như mây nên mới có cái tên như vậy.
Nghe thấy tên đám sơn phỉ, lại nhìn thấy toán cướp hung hãn thế này, ông lão đứng ở cửa trấn liền biết ngay không thể dùng lí nói với bọn người này được. Sau một lúc tần ngần, ông lão liền hắng giọng nói: “ Từ Vinh Kí ta đang phân phát lương thực ở đây. Nếu đã là bằng hữu ở núi Ngọa Nhẫn, ta xin thay mặt gia chủ biếu các vị năm ngàn lượng bạc trắng. Sau này có gặp nhau trên đường, cũng không bị mang tiếng keo kiệt.”
Năm ngàn lượng bạc trắng, đây không phải là con số nhỏ.
Cách làm này của ông lão áo trắng quả là rất rộng lượng.
“ Từ Vinh Kí.” Tên thủ lĩnh gật đầu, bộ giáp sắc bén trên người hắn phát ra thứ âm thanh khiến người ra ớn lạnh, “ Nếu đã là Tây Nam Tài Thần hiển hách ngời ngời thì bọn ta không nể mặt không được rồi. Vàng bạc lắt nhắt không cần, toàn bộ lương thực chất lên xe cho bọn ta là được rồi.”
Người con gái mặc y phục cung đình đỏ thẫm dáng người đẫy đà, xinh đẹp nhưng có phần lẳng lơ, đeo chéo bên hông thanh kiếm Kinh Trập nổi tiếng của Côn Luân. Đó chính là nữ đệ tử duy nhất của Vấn Thiên, Ảo Băng Vân. Còn chàng trai trẻ mặc áo vàng kim, có đôi lông mày đậm đứng cạnh nàng ta tên là Hàng Thanh Phong, là đệ tử của La Thần Tướng. Y nhập môn sau Ảo Băng Vân rất lâu, xét về vai vế thì là sư đệ của Ảo Băng Vân.
Nước sông ầm ầm chảy, một con hạc nhỏ màu xanh đồng bay đến từ phía trời xa. Ảo Băng Vân đưa bàn tay trắng ngần như ngọc ra bắt lấy con hạc nhỏ. Ảo Băng Vân lấy từ bụng con hạc một cuộn da dê nhỏ, chỉ cần nhìn qua, đôi lông mày của Hàng Thanh Phong đã dựng lên, hỏi: “ Nửa đêm mà Nam Ly Việt sư huynh truyền thư, chẳng lẽ kế hoạch có gì thay đổi?”
Ảo Băng Vân khẽ nhếch mép, gật đầu nói: “ Không ngờ Khuất Đạo Tử và Hắc Phong Thượng Nhân liên thủ mà vẫn để cho Hắc Phong Lão Tổ chạy thoát. Bây giờ ba tên tiểu bối của Thục Sơn vẫn đang ở núi Đan Hà. Nam Ly Việt sư huynh nói chúng ta không cần để ý đến chuyện của phái Thanh Thành ở đây nữa, mà đi đối phó với mấy tên tiểu bối còn lại của Thục Sơn.”
“ Ba tên tiểu bối đó đến Hắc Phong Lão Tổ cũng không biết, còn đòi đuổi theo Hắc Phong Lão Tổ để cứu tên tiểu bối có thanh Tam Thiên Phù Đồ? Hơn nữa phi kiếm trong tay chúng đều là hàng thượng phẩm, liệu sư trưởng của Thục Sơn có ngầm ngầm đi theo bảo vệ không?” Hàng Thanh Phong lấy cuộn da dê đọc một lượt, rồi khẽ cười nhạt, nói với vẻ rất ngạo mạn, khinh miệt. “ Nam Ly Việt sư huynh hồ đồ rồi chăng? Mấy tên tiểu bối nhãi nhép cũng cần đến ta ra tay?”
“ Việc này không thể trách Nam Ly Việt sư huynh quá cẩn thận. Mấy ngày trước Nam Ly Việt sư huynh đã nhận được tin báo. Sở dĩ Vũ Nhược Trần cho bốn tên này ra ngoài là do hai lão bất tử Độc Cô Ngạo Quyết và Phong Thập Tam đều nói mấy người bọn chúng là biến số để thay đổi vận mệnh của thiên hạ, chắc chắn sẽ có kì ngộ. Vũ Nhược Trần định không cho đi nữa, nhưng tu vi và tướng thuật, quái thuật (xem tướng, gieo quẻ) của hai lão này quả thật rất lợi hại.” Ảo Băng Vân mỉm cười, “ trước đây Nam Ly Việt sư huynh cũng chỉ cho phái Bắc Mang ra tay, ai ngờ Bạch Nguyên Thần của Phái Bắc Mang lại bị giết chết, rồi tên tiểu bối đó lại bị Hắc Phong Lão Tổ mang đi mất. Bây giờ Nam Ly Việt sư huynh bảo chúng ta ra tay, chắc chắn là vì lí do này.”
“ Biến số thay đổi vận mệnh thiên hạ? Bọn chúng ư?” Hàng Thanh Phong cười nhạt, đầy khinh bỉ, “ Ta lại muốn xem bọn chúng làm được trò trống gì. Sư tỉ, tỉ không cần ra tay. Cho đệ năm ngày, đệ sẽ làm cho chúng thân tàn ma dại.”
“ Thiên hạ đại loạn, dân chúng đói nghèo, đến nơi đồng không mông quạnh như thế này mà cũng phải chịu ảnh hưởng lớn như vậy.”
Trên lưng đeo thanh Tam Thiên Phù Đồ được bọc vải kín, Lạc Bắc quần áo rách rưới, lau mồ hôi trên trán, nhìn thị trấn trước mặt mà thở dài thườn thượt.
Đối với một người vừa học được ngự kiếm phi hành, muốn ngự kiếm phi hành ở tầm thấp là việc không hề dễ dàng.
Điều quan trọng nhất là tuy trong tay Lạc Bắc đã có pháp bảo Hắc Mộc Chỉ Nam Xa để chỉ phương hướng, nhưng tấm bản đồ đã bị mất ở chỗ nhà trọ lúc bị Bạch Nguyên Thần tập kích. Lạc Bắc không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào, cũng không biết được Thục Sơn ở hướng nào. Để tránh phát sinh những việc ngoài ý muốn, Lạc Bắc đành phải ngự kiếm phi hành ở tầm thấp trong rừng. Lạc Bắc vốn nghĩ, chỉ cần trên đường gặp được sơn thôn nào đó, hỏi Thục Sơn ở hướng nào là được.
Nhưng ngự kiếm phi hành đã một hai giờ, những cảnh tượng nhìn thấy thật khiến cho người ta sững sờ.
Cây cối hai bên đường đi đã đổ hết, rất nhiều ngôi nhà đã bị phá tan hoang, từ lâu đã không có người ở đây.
Mãi đến lúc này Lạc Bắc mới nhìn thấy một sơn trấn còn có khói bếp.
“ Người ta thường nói, mãnh hổ ăn thịt người, vô cùng đáng sợ. Nhưng mãnh hổ ăn cũng chỉ là để cho đầy cái bụng, không mưu cầu gì thêm. Còn đại loạn trong thiên hạ mấy trăm năm qua, đều là do lòng người chưa thỏa mãn.”
Trước khi Lạc Bắc gặp Nguyên Thiên Y, thường nghe Thư lão nhân nói thiên hạ mấy trăm năm nữa sẽ có đại loạn. Mệnh tốt là được sinh ra trong thời bình, còn mệnh của họ không tốt, phải sinh ra trong thời loạn.
Trước đây Lạc Bắc dốt nát chưa hiểu, thường oán trách mệnh mình không tốt, sinh ra vào thời loạn lạc. Nhưng từ khi đến La Phù, Thục Sơn, lại một mình trải qua rất nhiều việc, bây giờ Lạc Bắc đã hiểu thêm được rất nhiều đạo lí.
Lòng người không thỏa mãn!
Giống như quân vương của một nước, đã có đủ vinh hoa phú quý, nhưng vẫn muốn có thêm đất đai, của cải, mĩ nữ của nước khác.
Những vị vua sinh ra sau thời loạn, may ra còn biết được nỗi thống khổ của nhân dân mà cai trị đất nước cho tốt, có thể duy trì thái bình trong thiên hạ tầm trăm năm. Nhưng sau mấy trăm năm an nhàn, những con người được sinh ra trong gấm lụa, chỉ biết thỏa mãn dục vọng của bản thân, nên mới mang đến hậu quả như thế này.
Con người tham lam khiến cho thiên hạ loạn. Từ xa xưa những người tu tiên cầu đạo đã thoát li khỏi trốn hồng trần, tu ở cõi trên, nhưng nay thiên hạ loạn, xác chết đầy đường, là điều kiện tốt cho bọn tu ma thuật, ma đạo ắt sẽ dấy lên.
Vì thế nên khí vận thiên hạ có chuyển hóa cũng không nằm ngoài nhân tâm con người. Nguyên Thiên Y nói không sai, cái gọi là tu đạo cầu tiên, siêu phàm thoát thế chẳng qua chỉ là vọng ngôn mà thôi. Không biết có được bao nhiêu người tu đạo đơn thuần chỉ để cảm thụ cái ảo diệu của thiên địa nhân? Tuyệt đại đa số những kẻ tu đạo chỉ là để có được cái uy của đất trời, để vượt lên chúng sinh! Để thấy mình cao hơn thiên hạ!
“ Ô, mấy người này đang làm gì vậy?”
Lạc Bắc thu lại mùi vị, từ từ bước vào thị trấn. Vừa mới đặt chân vào thì hắn nhìn thấy người trong trấn đang rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng.
“ Cậu thanh niên.” Một cụ già đứng cuối hàng, quần áo rách rưới, đã đạt đến cái tuổi xưa nay hiếm, nhìn thấy Lạc Bắc đứng chần chừ ở đó liền ôn tồn nhắc nhở: “ Còn đứng mãi ở đấy làm gì? Mau xếp hàng đi, không lát nữa nhiều người đến, chỉ sợ đến đêm cũng không đến lượt cậu đâu.”
Cụ già không nói khẩu âm của vùng này, có lẽ là người từ rất xa lưu lạc đến đây, tuy nặng âm nhà quê nhưng Lạc Bắc nghe vẫn hiểu, “ cụ ơi, mọi người đang xếp hàng làm gì thế?”
Cụ già nhìn bộ dạng nghi hoặc của Lạc Bắc: “ Lĩnh gạo chứ sao, cậu không biết à? Cậu không phải là người ở đây à?”
“ Lĩnh gạo?”
Bấy giờ Lạc Bắc mới nhìn thấy đằng trước có mấy người cầm mấy chiếc màn thầu trắng và một bao gạo nhỏ rồi hớn hở chạy đi, miệng còn không ngừng nói cảm ơn Từ đại thiện nhân. Lạc Bắc liền hiểu ra.
Dân gian thường có cách nói hành thiện tích đức. Hiện nay vận khí mấy trăm năm trong thiên hạ đã chuyển hóa, các nước chiến tranh liên miên, dân không có cái ăn. Đây chắc chắn là gia đình phú quý nào đó không tích trữ gạo. mà mang đi phân phát cho người dân. Cụ già lương thiện chắc chắn là nhìn thấy Lạc Bắc quần áo rách rưới nên mới nghĩ Lạc Bắc cũng là nạn dân lưu lạc đến đây.
Ngừng một lúc rồi cụ già lại nói tiếp,” Cậu không biết đấy thôi. May mắn lắm đó, đằng trước là Từ đại thiện nhân đang phân phát gạo. Mỗi người có thể lĩnh tận ba cái màn thầu và ba cân gạo lức.”
“ Ba cái màn thầu và ba cân gạo lức? Vị Từ đại thiện nhân này quả nhiên không phải loại thừa nước đục thả câu.”
Lạc Bắc biết có một số người phân phát lương thực chỉ để lấy cái tiếng, thường chỉ phát cháo mà thôi. Những người dân đói khổ thì chỉ cần được một bát cháo loãng cũng đủ đi truyền nhau tiếng tốt của người đó, một bát cháo loãng không đủ để chống chọi một đêm lạnh giá. Nhưng ba chiếc màn thầu và ba cân gạo này, tuy không nhiều nhưng lại thực sự cứu được mạng người.
Trong lòng cảm động, Lạc Bắc liền đứng vào đằng sau cụ già, hỏi: “ Nghe khẩu âm của cụ thì hình như cũng không phải là người vùng này?”
Cụ già chỉ vào mấy người đứng đằng trước rồi gật đầu nói: “ Chúng tôi đều là người Dự Châu, gặp phải chiến loạn nên đến phủ Định Châu, lại gặp phải lũ lụt nên mới đến đây. Cậu thanh niên từ đâu đến thế?”
“ Thời bình thiên tai cũng ít vì sức lực đều tập trung vào xây dựng thủy lợi. Bây giờ thì sức lực đều đổ vào chiến tranh, thiên tai đương nhiên cũng nhiều hơn.”
“ Phủ Định Châu?” Cái tên này nghe quen quen, nhưng ta cũng không biết đó là nơi nào. Xem ra lần sau nếu có bản đồ, phải nhớ địa danh trước mới được.”
Lạc Bắc nghĩ trong lòng như thế rồi trả lời: “ Cháu là từ Thục Trung lưu lạc đến đây, đến đây là địa giới nào cũng không biết.”
” Thục Trung?” Cụ già và mấy người đang xếp hàng đằng trước vô cùng kinh ngạc, “ Thục Trung xa cách đây ngàn dặm, cậu thiếu niên sao lại lưu lạc được đến đây?”
“ Nơi này cách Thục Trung bao xa?” Lạc Bắc vội vàng hỏi, “ Đây rốt cuộc là nơi nào ạ?”
“ Vùng này thuộc quản hạt của phù Định Châu, nằm ở biên giới với Mân Việt (một quốc gia cổ đại tồn tại từ cuối thời chiến quốc đến thời Tây Hán, đặt ở vùng Phúc Kiến ngày nay).” Cụ già và mấy người đằng trước nhao nhao nói.
“ Không ngờ đã đến địa giới Mân Việt!” Lúc này Lạc Bắc có chút ngỡ ngàng, liền tự nói với mình, “ vậy là núi Đan Hà cách đây không xa?”
Thì ra trong lúc phương hướng tù mù, Lạc Bắc đã vô tình bước vào địa giới có núi Đan Hà mà trước đây cần phải đến.
“ Núi Đan Hà?” Nghe thấy Lạc Bắc nói thế, cụ già đứng đằng trước y liền lắc đầu, “ Cậu thiếu niên, cậu lại nghe người ta nói trên núi Đan Hà có thuốc trường sinh bất lão đúng không? Ta khuyên cậu đừng đi. Ta nghe dân bản địa nói, núi Đan Hà nhiều dã thú lắm, người đi không có đường về đâu.”
“ À, không phải cháu muốn đi núi Đan Hà.” Lạc Bắc thấy cụ già lo lắng liền vội vàng lắc đầu, nói: “ Cụ ơi cụ có biết Thục Trung ở hướng nào không ạ?”
“ Thục Trung?” Cụ già im lặng một lúc, “ nếu tính từ đây, chắc là đi về hướng nam.”
“ Đúng thế, chắc chắn là hướng nam.” Những người xếp hàng đằng trước cũng thi nhau nói, “ Tội nghiệp thằng bé, từ Thục Trung mà lưu lạc tận đến đây, đến mình đang ở đâu cũng không biết nữa, cái thế giới này thật là...”
“ Hướng nam sao? Nói vậy tức là ta đoán đúng rồi? Biết được phương hướng thì tốt rồi, cứ đi về hướng nam, biết đâu có thể gặp được thành lớn. Đến lúc đó xem có bản đồ không rồi tính sau.”
Lúc trước Lạc Bắc đi theo hướng nam mà Hắc Mộc Chỉ Nam Xa chỉ, vừa hay lại đúng là hướng đi về Thục Sơn. Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Lạc Bắc liền cảm ơn cụ già và những người xếp hàng đằng trước rồi từ biệt.
“ Sao thế, cậu thiếu niên, cậu không đợi lĩnh gạo à?”
Cụ già nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc, nhưng chỉ thấy Lạc Bắc mỉm cười, rồi nhét vào tay cụ già vài món đồ.
“ Cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai?”
Cụ già nhìn vào lòng bàn tay, liền vô cùng kinh ngạc, trong tay cụ là một ít ngân lượng vụn, lúc nhìn theo Lạc Bắc thì đã thấy bóng y biến mất phía góc đường.
“ Có người tham lam, nhưng cũng có người đặt lòng tốt lên hàng đầu. Đây có lẽ là sự đấu tranh không ngừng nghỉ trong thế gian, nhưng cũng đều là một trong những điều cơ bản của trời đất.”
Lạc Bắc nhanh chóng rời khỏi thị trấn, nhảy vài bước liền ra đến bãi đất trống cách đó khá xa, rồi lấy thanh Tam Thiên Phù Đồ ra.
Một luồng kiếm quang màu đen lóe lên, Lạc Bắc liền nhảy lên rồi bay thẳng về phía nam.
Có rất nhiều môn kiếm quyết, ngự kiếm phi hành đều để chân đặt lên thanh kiếm. Nhưng kiếm quyết Phá Thiên Liệt mà Lạc Bắc luyện lại là dùng chân nguyên trên thanh kiếm để kéo cả người đi, tức là kiếm quang bay đằng trước, còn Lạc Bắc được kéo theo sau, nhìn vào có vẻ nho nhã hơn.
Kiểu ngự không này so với trực tiếp giẫm lên thân kiếm để ngự không thì lượng chân nguyên cần có trên thanh kiếm và lượng chân nguyên bị hao tổn sẽ nhiều hơn. Hơn nữa bay ở tầm thấp lực cản lớn, nếu muốn lượn lách trong rừng thì sẽ rất mất sức, nhưng Lạc Bắc càng luyện Phá Thiên Liệt càng thấy môn kiếm quyết này có bá khí. Giống như khi hắn dùng ngự kiếm phi hành, liền cảm nhận được một khí thế như thể nếu chút việc này không làm được, thì đừng nghĩ đến chuyện ngự kiếm phi hành nữa.
“ Những người đó là ai?”
Bay được vài dặm đột nhiên Lạc Bắc cảm thấy có rất nhiều mùi con người đang tức tốc tiến về phía thị trấn vừa rồi. Bay cao lên một chút, Lạc Bắc liền nhìn thấy cách con sơn đạo tầm mười mấy dặm, cát bụi đang bốc lên cuồn cuộn.
Có rất nhiều người đang cưỡi ngựa, phi một cách điên cuồng về phía thị trấn, chỉ nhìn thấy cát bụi đầy trời, ít nhất phải có hàng trăm người.
“ Là lưu phỉ?!”
Bây giờ Lạc Bắc đã luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến tầng thứ sáu, nhãn thần tinh tường hơn hẳn người thường. Vừa liếc một cái, Lạc Bắc đã thấy đám người này đều mặc giáp, nhưng giáp không giống nhau, chắc chắn là bọn trộm cướp.
“ Bọn trộm cướp giữa ban ngày ban mặt mà cưỡi ngựa ầm ầm, hung hãn ồn ào như thế! Thử hỏi người dân phải sống thế nào?”
Một bầu không khí phẫn nộ bao trùm quanh người Lạc Bắc. Một người trước nay chưa từng để ý việc cái sẩy sẽ nảy ra cái ung như Lạc Bắc không chút do dự, kiếm quang lóe lên, hạ xuống cách đất tầm ba thước, tức tốc bay về phía thị trấn vừa rồi.
“ Không ngờ toán cướp này lại hùng hậu, có tổ chức y như quân đội vậy.”
Lạc Bắc dốc toàn lực ngự kiếm rời khỏi thị trấn không xa, nhân lúc không ai để ý liền bay đến một nơi có địa thế cao nhất có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của thị trấn.
Lúc này đám người ngựa chỉ còn cách thị trấn chưa đầy hai dặm.
Ở cự li gần, Lạc Bắc có thể nhìn thấy rõ, đám người này tuy mặc giáp không giống nhau nhưng tất cả đều bịt mặt bằng vải đen, hơn nữa đại đa số đều dắt đoản đao, mã thích ở bắp chân.
Loại đoản đao, mã thích này không phải để dùng trong những trận đấu ngựa, mà là để dùng những khi đánh giáp lá cà.
Còn áo giáp của chúng đều có màu tím đen, đó là màu của những vệt máu bắn lên, dường như đã từ lâu không được rửa sạch, nhưng như thế lại càng làm tăng thêm sự hung bạo của chúng.
Tên cướp đi đầu cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ máu, có lẽ là thủ lĩnh của bọn chúng. Bộ giáp của y được làm từ nguyên liệu thượng hạng, giống như được kết từ những miếng đao ngắn tầm hai tấc, lấp lánh sáng lóa. Lạc Bắc chỉ nhìn thấy y vừa vẫy tay một cái, đám người liền chia thành hai nửa. Một nửa theo y dừng lại trước cửa trấn, nửa còn lại men theo con đường nhỏ tiến về phía sau thị trấn.
Thị trấn nhỏ này không nằm trên đường chính, đường đất nhà quê chỉ đủ rộng cho một chiếc xe ngựa đi lại. Nhưng đám cướp này chạy qua đây lại không hề chen trước lấn sau, Lạc Bắc có cảm giác đây như giống quân đội hơn là trộm cướp.
Hơn nữa còn là lính tinh nhuệ nhất trong quân đội.
“ Những chiếc xe ngựa đi đằng sau là để chuẩn bị cho việc cướp bóc sao?”
Lạc Bắc nhìn thấy đằng sau đám người cưỡi ngựa còn có hơn mười cỗ xe ngựa nữa.
“ Mã tặc đến rồi!”
Tiếng vó ngựa ầm ầm làm kinh động hơn một ngàn nạn dân trong thị trấn. Có người đứng ở gần cửa trấn nhất nhìn thấy đám người ngựa đến liền hô hoán khiến cho cả thị trấn lập tức trở nên hoảng loạn.
Vốn dĩ những nạn dân này không lường trước được có giặc đến, vì chờ phân phát lương thực nên mới xếp hàng ngay ngắn. Nhưng bây giờ bọn trộm cướp đã đến, chưa biết chừng sẽ xảy ra một trận đại loạn, có người sẽ phá hàng tháo chạy, có người sẽ không màng thứ tự gì hết, đầu tiên cứ phải giành được lương thực đã. Nhưng đúng lúc đó, từ trong cửa hàng đang phân phát lương thực, một ông lão râu tóc bạc phơ mặc áo trắng, tay cầm tẩu thuốc nhảy ra, “ Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, bọn cướp đến chỉ là để cướp lương thực, tiền bạc mà thôi, cứ để đó ta ứng phó. Nếu mọi người hỗn loạn, chưa biết chừng sẽ mất mạng.”
Câu nói tuy đơn giản, nhưng trầm hùng, âm thanh truyền đi rất xa, xa gần đều nghe thấy.
“ Những thương hiệu lớn đều có một vài nhân vật hơn người, nhưng ông lão này cũng chỉ là một võ sư bình thường, không biết sẽ ứng phó ra sao.”
Lạc Bắc nhìn thấy nạn dân trong trấn đều tạm thời yên lặng, ông lão áo trắng cùng hai hán tử mặc võ phục nhanh chóng đi về phía cửa trấn. Còn toán cướp đến trước và sau trấn cũng dừng lại, chưa vội hành động. Lạc Bắc liền ẩn giấu mùi vị, chờ xem chúng có động tĩnh gì.
“ Không biết các vị là bằng hữu phương nào.” Ông lão áo trắng đứng đối diện với hơn năm mươi tên cướp hung tợn, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, giọng nói vẫn đều đều.
“ Bọn ta là người núi Ngọa Nhẫn.” Tên thủ lĩnh cưỡi con ngựa lớn màu đỏ máu lạnh lùng trả lời.
“ Bán Thiên Vân núi Ngọa Nhẫn.”
Vừa nghe thấy tên thủ lĩnh nói là người của núi Ngọa Nhẫn, cả thị trấn nhỏ bỗng nhốn nháo như ong vỡ tổ, đến ông lão áo trắng cũng có chút biến sắc.
Bán Thiên Vân núi Ngọa Nhẫn là bọn sơn phỉ hung tàn nhất trong phạm vi ngàn dặm trở lại đây. Đám sơn phỉ này hành tẩu như gió như mây nên mới có cái tên như vậy.
Nghe thấy tên đám sơn phỉ, lại nhìn thấy toán cướp hung hãn thế này, ông lão đứng ở cửa trấn liền biết ngay không thể dùng lí nói với bọn người này được. Sau một lúc tần ngần, ông lão liền hắng giọng nói: “ Từ Vinh Kí ta đang phân phát lương thực ở đây. Nếu đã là bằng hữu ở núi Ngọa Nhẫn, ta xin thay mặt gia chủ biếu các vị năm ngàn lượng bạc trắng. Sau này có gặp nhau trên đường, cũng không bị mang tiếng keo kiệt.”
Năm ngàn lượng bạc trắng, đây không phải là con số nhỏ.
Cách làm này của ông lão áo trắng quả là rất rộng lượng.
“ Từ Vinh Kí.” Tên thủ lĩnh gật đầu, bộ giáp sắc bén trên người hắn phát ra thứ âm thanh khiến người ra ớn lạnh, “ Nếu đã là Tây Nam Tài Thần hiển hách ngời ngời thì bọn ta không nể mặt không được rồi. Vàng bạc lắt nhắt không cần, toàn bộ lương thực chất lên xe cho bọn ta là được rồi.”
Bình luận facebook