• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full La Phù (4 Viewers)

  • Chương 109

Một người tu đạo có pháp thuật cao thâm còn lợi hại hơn cả một quân đội ngàn người, vạn người. Nhưng sở dĩ các môn phái lớn không can dự vào việc phân tranh của thiên hạ, là do các bên đều có ràng buộc với nhau. Bên Cạnh quân vương tướng lĩnh chắc chắn đều có sự hiện diện của người tu đạo, hoặc giả có kẻ mạnh nhúng tay vào, chưa biết chừng sẽ giết chết vài người tu đạo có tiếng tăm, như thế sẽ dẫn đến sự tranh đấu giữa các huyền môn chính phái, đến lúc đó sẽ càng loạn hơn nữa.

"Chẳng trách trong sách thường nói nhẫn giả vô địch, đắc nhân tâm đắc thiên hạ, (người biết nhẫn nhịn thì không có kẻ thù, được lòng người là có thiên hạ), vì thế việc dựa vào kẻ mạnh để bình định thiên hạ khó mà làm được."

Ngựa quen đường cũ, bốn con ngựa bốn người đang cưỡi đều là ngựa của bọn mã tặc vừa rồi. Bốn người xa cách lâu ngày mới gặp lại, trong lúc mải mê trò chuyện, cũng không cần điều khiển mấy con ngựa cũng tự đi về phía núi Ngọa Nhẫn.

Phía bên trái là một lòng sông cằn cỗi, mới mười ngày trước ở đây còn xảy ra lũ lụt, nhưng khi lũ lụt đi qua thì lại đến mùa khô. Thời loạn lạc không ai tu bổ đê điều nên mới ra nông nỗi này. Toàn bộ bên phải là đồng bằng mọc đầy cỏ dại, nhìn về hướng đó hơn mười dặm là ngọn Ngọa Nhẫn cao hơn trăm trượng, đứng trơ trọi giữa vùng đất hoang vu.

"Chẳng trách bọn người ở núi Ngọa Nhẫn đều chọn giống ngựa lai dai sức chứ không chọn giống Đại Uyển chỉ biết chạy nhanh!"

Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kì chỉ kịp nhìn thấy núi Ngọa Nhẫn cao hơn trăm trượng liền phải nheo mắt lại vì gió to.

Thế nào là thử thách thiên nhiên, ngọn Ngọa Nhẫn này chính là thử thách thiên nhiên đích thực.

Ngọn núi này không phải là quá cao, bằng phẳng, hẹp dài, bốn bề đều dựng đứng như được đao rìu cắt gọt, quả thật rất giống với một viên ngói khổng lồ sừng sững giữa đất trời. Trước mặt Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng có một con sơn đạo chỉ đủ rộng cho một chiếc xe ngựa đi lại, nghiêng một góc bốn mươi độ, ngoằn ngoèo theo hình chữ chi.

Những con ngựa thông thường nếu gặp phải sơn đạo kiểu này, lại thêm phải kéo theo xe ngựa, chắc chắn chưa lên đến đỉnh đã kiệt sức. Hơn nữa có sơn đạo nào mà một bên là vách núi cheo leo dựng đứng, phu xe thông thường căn bản không dám đánh xe đi trên con sơn đạo này, sơ sẩy một chút là sẽ ngã xuống vực sâu mà tan xác.

Trên con sơn đạo hình chữ chi, mỗi khúc ngoặt đều có một cái cọc bằng gỗ nguyên cây được đóng vào thân núi, xây thành sơn môn và lầu gác, nhìn phía trước phải có đến mười bảy mười tám cái, Còn đoạn nối của cọc gỗ có ánh lên màu vàng do được dùng đinh tán bằng đồng để đóng vào.

Nếu tấn công trên con sơn đạo này, không những người trên sơn môn và lầu gác đều có thể đánh vuông góc xuống, mà người ở phía trên sơn đạo cũng có thể dùng cung tên, đá lăn để tấn công địch nhân phía dưới.

Đây rõ ràng không phải là một cái sơn trại bị bọn mã tặc chiếm cứ, mà là một khu thành trì vô cùng kiên cố!

Lạc Bắc có thể khẳng định, kể cả có một đội quân đông gấp trăm lần số người của Bán Thiên Vân cũng không thể đánh bại được Ngọa Nhẫn Sơn, cùng lắm chỉ có thể bao vây được mà thôi.

"Nơi kiên cố như thế này, nhược điểm duy nhất là diện tích trên núi quá bé, không thể tự cung tự cấp, bắt buộc phải dự trữ một lượng lương thực rất lớn."

Chỉ trong chốc lát, nhìn thấy ngọn Ngọa Nhẫn này, Lạc Bắc có thể khẳng định ngay, dựa vào đội hình ngay ngắn của bọn mã tặc giống hệt như lính tinh nhuệ trong quân đội, bên trong ngọn Ngọa Nhẫn này chắc chắn không hề khan hiếm lương thực như tên mặc giáp sắc nói, mà ngược lại, bên trong chắc chắn tích trữ rất nhiều lương thực.

Hiện nay trong vòng ngàn dặm đều rơi vào tình trạng thiếu thốn lương thực, bọn chúng làm thế chỉ để phòng bị trước mà thôi.

"U u u u!"

Tiếng tù và đặc trưng vang lên từ núi Ngọa Nhẫn.

Trên lầu gác đã đầy rẫy những ánh mắt đầy thù địch. Mấy chục dặm xung quanh đều là đồng bằng, người trên vọng gác đã phát hiện ra bốn người Lạc Bắc, cũng đã nhìn thấy những con ngựa mà họ cưỡi là giống ngựa lai chân cực khỏe chỉ có núi Ngọa Nhẫn mới có.

"Thái Thúc sư muội, Lạn Hàng sư huynh, Huyền Vô Kỳ sư huynh, mọi người vẫn chưa biết ngự kiếm phi hành, nếu đi trên sơn đạo, chỉ riêng hỏa tiễn lúc nãy thôi cũng khó mà đối phó. Hơn nữa bọn mã tặc này đã có kinh nghiệm giao đấu với các cao thủ tu đạo, không biết chúng còn chuẩn bị pháp bảo gì nữa. Vậy thì để ta đánh trận đầu, xem có hạ được lầu gác ở phía trên không, sau đó mọi người hãy đi lên sơn đạo."

"Được, Lạc Bắc sư đệ cẩn thận." Huyền Vô Kỳ đành phải gật đầu. Tuy y trước nay vẫn không tin phục Lạc Bắc, nhưng tận đáy lòng y vốn đã thừa nhận, tu vi của y càng ngày càng kém xa Lạc Bắc.

Lạc Bắc gật đầu, thanh Tam Thiên Phù Đồ màu đen lập tức rút ra khỏi bao kiếm trên lưng.

Những người tu đạo bình thường khi tu phi kiếm đều đeo kiếm bên hông, nhưng đệ tử Thục Sơn trước khi luyện đến cảnh giới kiếm canh thì đều thích đeo kiếm trên lưng.

Đeo kiếm trên lưng, khi hành động sẽ linh hoạt hơn, không có chướng ngại gì quá lớn. Còn thanh Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc vốn chẳng có bao kiếm chỉ là lấy vải bọc vào mà thôi, khi nãy giết được rất nhiều mã tặc thì nhặt được một cái bao kiếm màu đen, tuy chỉ là đồ tầm thường, nhưng cũng tiện lợi hơn nhiều.

"Đây chính là cảnh giới ngự kiếm phi hành!"

Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đều nhìn thấy một luồng kiếm quang màu đen xông ra từ sau lưng Lạc Bắc, Lạc Bắc liền lập tức bay vút lên trời, cứ như thể đang đứng dựa vào trong gió, thần thái vô cùng khoáng đạt.

Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh khiến cho thân thể mạnh mẽ, tu luyện trường kì, không biết tự lúc nào đã trở thành một thiếu niên anh tuấn ngời ngời.

Cứ ngự kiếm mà đi, đến khi chỉ còn cách núi Ngọa Nhẫn tầm ngàn bước thì đột nhiên những tấm cửa gỗ bọc sắt của những căn lầu gác mở toang ra, hàng loạt xe nỏ được làm từ thép mềm, dây cung làm từ gân bò và gân hươu kết lại với nhau được đẩy ra ngoài.

Tiếng tù và vang lên, mấy chục tên mã tặc hung tợn mặc áo giáp da cằm rìu chém một đường hình vòng cung xuống sợ dây thừng đang buộc vào dây cung.

Dây cung trên chiếc xe nỏ, người bình thường không thế kéo vào vị trí được, mà phải dùng xe tời loại nhỏ kéo theo một sợi dây thừng mới có thể kéo dây cung vào đúng vị trí.

Kiểu xe nỏ này phạm vi có thể đạt đến hơn ngàn bước. Hơn nữa những cỗ xe nỏ này đều được lắp đặt trên vách núi ở trong lầu gác nên khi bắn từ trên xuống dưới, phạm vi còn có thể xa hơn ngàn bước.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vô số mũi tên màu đen như vô số mũi lao bay tới tấp về phía Lạc Bắc.

Đột nhiên một luồng sáng màu tím bay ra từ tay Lạc Bắc, ầm ầm, những ngọn lao vừa rồi phóng ra chưa được trăm bước đã bị mấy trăm luồng lôi quang làm cho nổ tung. Trong tích tắc Lạc Bắc liền gia tăng tốc độ, bay qua làn khói vàng phát sinh sau vụ nổ.

Đây cũng là những mũi tên phát nổ chuyên để phá chân nguyên và phi kiếm, nhưng trong khi Lạc Bắc bay đến đây đã dùng Tử Lôi Nguyên Từ Chùy hấp thụ sấm sét, hơn nữa những mũi tên cực lớn này tuy được bắn ra từ xe nỏ, mặc dù tốc độ không thua kém gì phi kiếm, nhưng không thể uyển chuyển như phi kiếm. vì thế trong nháy mắt đã bị Lạc Bắc dùng Tử Lôi Nguyên Từ Chùy làm cho nổ tung để mở đường xông lên.

Người Lạc Bắc chưa ra khỏi đám khói màu vàng thì kiếm hóa màu đen đã chém vào một căn lầu gác trước mặt.

"Kẻ nào dám đến làm bừa, khinh Ngọa Nhẫn Sơn ta không có người sao!"

Đúng lúc này, trên con sơn đạo xuất hiện một gã trung niên ăn vận như văn sĩ, mặc áo dài màu đen, mặt trắng, không râu, trông như một nho sĩ bình thường. y chỉ tay một cái, một thanh kiếm xanh liền bay lượn trước mặt y. y liền vung tay chém xuồng, muốn liều một phen với thanh Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc.

"Ầm!", Tam Thiên Phù Đồ lập tức bị một lực cực mạnh hất văng ra mấy trượng, Lạc Bắc bị chấn động, mồm miệng lại ngửi thấy mùi lưu huỳnh nồng nặc.

"Tên này cũng là đệ tử của phái Lao Sơn."

Lạc Bắc lập tức cảm thấy nguồn sức mạnh vừa đánh vào thanh Tam Thiên Phù Đồ của y không phải là sức mạnh của chân nguyên trên kiếm của đối phương, mà là khi hai thanh kiếm va chạm nhau, phi kiếm của đối phương sẽ phát nổ y như hỏa tiễn, nhưng thanh phi kiếm của y lại không hề hấn gì. Không biết là kẻ này đã dùng cách gì để luyện ra thanh kiếm như vậy.

"Hả?" Tên văn sĩ trung niên trên sơn đạo bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom