Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Trạm Thai Thanh Minh lấy ra một cái bình bằng bạch ngọc rồi mở nắp. Từ trong đó bay ra một đám ong vàng. Lạn Hàng nhìn kỹ thì thấy đám ong vàng đó chỉ to bằng ngón út nhưng hai cánh lại tản ra ánh sáng của kim loại chứng tỏ được luyện chế. Đôi mắt của chúng giống như thủy tinh lóe lên ánh sáng trắng.
Đám ong vàng vừa mới bay ra ngoài chiếc bình ngọc cũng tản ra anh sáng chiếu rọi nhiều cảnh vật.
- Đây là pháp bảo mà ta luyện chế tên là Khiếu Chân thị kim tinh phong có thể quan sát được cảnh vật trong nghìn dặm.
Nghe thấy Trạm Thai Thanh Minh nói vậy, Lạn Hàng liền nhìn ra những cảnh vật chiếc bình ngọc phát ra ngoài đều là cảnh tượng lúc đám ong vàng bay đi.
Lạn Hàng càng nhìn càng cứng người bởi vì trên đường đám ong vàng bay qua hoàn toàn hoang vu, cho tới mấy trăm dặm cũng không thấy tung tích của Huyền Vô Kỳ và Tổ Lũng.
- Sư đệ Huyền Vô Kỳ của vãn bối chắc chắn bị người đó hại.
Đám ong vàng bay xa tới mấy trăm dặm nhưng vẫn không thấy tung tích của hai người. Nước mắt của Lạn Hàng chợt lã chã rơi xuống rồi quay sang thi lễ với Trạm Thai Thanh Minh rồi quay người đi ra ngoài.
- Ngươi định đi tìm người nọ báo thù cho sư đệ của ngươi?
Nhưng Lạn Hàng còn chưa tới cửa điện, âm thanh của Trạm Thai Thanh Minh đã vang lên:
- Với tu vi của ngươi có thể báo thù cho sư đệ của ngươi được sao?
- Vãn bối đi tìm người đó liều mạng. Nếu không địch lại thì bị giết. Sư đệ của vãn bối vì thu hút người đó thì làm sao mà vãn bối có thể sống một mình? - Lạn Hàng nghẹn ngào.
- Ngươi đứng lại cho ta. - Trạm Thai Thanh Minh ho khan một tiếng rồi quát:
- Nếu sư đệ của ngươi bị người ta hại mà ngươi lại dâng mạng tới cho người ta giết thì đúng là ngu.
Lạn Hàng bị tiếng quá của Trạm Thai Thanh Minh làm cho ù tai. Hơn nữa chân nguyên của gã đúng là đã kiệt nên run người. Lúc này, Trạm Thai Thanh Minh đột nhiên thở dài:
- Chuyện của các ngươi ta cũng nghe nói. Nếu như sư đệ của ngươi bị hại thì ngươi nên báo thù cho hắn. Hiện tại biện pháp tốt nhất là dựa vào núi Chiêu Diêu. Thế của Côn Luân rất mạnh, có lẽ bọn họ không biết ngươi tới chỗ của ta, hoặc là e ngại ta nên không dám đến đây. Nhưng nếu ngươi rời khỏi đây thì đừng mơ tới được núi Chiêu Diêu. Hiện tại ta cho ngươi lựa chọn. Nếu ngươi ngu hết phần người khác thì ta cũng không ngăn. Còn nếu ngươi nghĩ thông thì ở lại chỗ ta. Ta sẽ tận hết sức luyện chết cho ngươi một hai cái pháp bảo.
“ Nếu đi ra ngoài thì đúng là chịu chết!”
“ Nếu Huyền Vô Kỳ sư đệ bị hại thì ta nên báo thù cho đệ ấy.!”
Mặc dù Lạn Hàng là người nhát gan nhưng từ sau khi được Lạc Bắc kích động lòng tự tin rồi lại trải qua sóng gió nên lúc này có một sự quyết đoán.
- Được. - Chỉ một lát, Lạn Hàng cắn răng rồi nói:
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối! Vãn bối ở lại chỗ người.
Trạm Thai Thanh Minh ho khan một tiếng rồi từ từ lấy ra một cái hộp ngọc.
trước khi lấy cái hộp ngọc đó ra, người ta có cảm giác Trạm Thai Thanh Minh chẳng khác gì một lão nhân mắc nhiều bệnh. Nhưng sau khi lão xuất cái hộp màu trắng lập tức ánh mắt của lão trở nên cuồng nhiệt, si mê.
- Đưa phi kiếm của ngươi cho ta.
Sau khi lấy cái hộp màu trắng, Trạm Thai Thanh Minh liền nói với Lạn Hàng.
Lạn Hàng đã đặt quyết tâm liền lấy ngay Xích Tô đưa cho Trạm Thai Thanh Minh. Tuy nhiên người tiếp nhận Xích Tô lại không phải là Trạm Thai Thanh Minh mà là tiểu sa di vẫn đứng yên lặng bên mấy cái lò từ khi hắn đi vào.
Tướng mạo của tiểu sa di thanh tú nhìn có chút khiêm tốn đi tới bên cạnh Trạm Thai Thanh Minh đón lấy Xích Tô, thậm chí còn hơi cười với Lạn Hàng.
Nhưng điều khiến cho Lạn Hàng lắp bắp kinh hãi đó là trên người tiểu sa di lại tản ra một chút hơi thở của sắt thép.
- Đây là đồng tử luyện khí do ta luyện chế để giúp mình. - Trạm Thai Thanh Minh nhìn thấy sắc mặt của Lạn Hàng liền giải thích.
- Không ngờ có thể luyện được con rối có phong cách giống con người như vậy. Tiền bối thật đúng là người số một luyện khí.
Lạn Hàng nhìn tiểu sa di ngoại trừ thân thể có chút hơi thở sắt thép ra thì cơ bản không thể biết được đó chính là khôi lỗi mà Trạm Thai Thanh Minh làm ra.
- Người tài trong thiên hạ rất nhiều, chưa chắc đã phải là người luyện khí số một. Thanh Xích Tô của ngươi vào bảy trăm năm trước đã được tiền bối cao nhân Thục Sơn các ngươi luyện chế ẩn chứa khí Địa Tâm hỏa sát, lại phong ấn thần hồn của một con Phi Thiên hỏa ngô công, có thể nói là phi kiếm thượng đẳng trên thế gian.
Nhìn thanh Xích Tô mà tiểu sa di cầm trong tay đang tản ra hơi nóng, Trạm Thai Thanh Minh cười nói:
- Thục Sơn các ngươi luyện kiếm có sự độc đáo tuy nhiên lại chỉ lấy luyện khí làm phụ thiếu mất mệnh tính tu vi vì vậy mà luận về luyện kiếm chắc chắn không thể là số một thiên hạ. Phẩm chất kiếm thai của thanh Xích Tô còn chưa đủ, ta sẽ rèn cho nó dẻo dai, sắc bén hơn một chút.
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối. - Lạn Hàng lấy ra bốn viên tinh châu đỏ hồng đưa tới trước mặt Trạm Thai Thanh Minh:
- Ngài xem mấy viên Hỏa ngô đan này có tác dụng không?
- Hỏa ngô đan? Ngươi lấy ở đâu ra? Hay lắm! Hỏa Ngô đan hoàn toàn xứng đáng với Xích Tô.
Vừa nhìn thấy bốn viên Hỏa Ngô đan, ánh mắt của Trạm Thai Thanh Minh không giấu được sự cuồng nhiệt và mừng rỡ.
- Do Lạc Bắc sư đệ đưa cho vãn bối. - Lạn Hàng nói.
- Thiên tài địa bảo trong thiên hạ thì người có duyên được nhưng lại có người có duyên dùng. Thứ này vô cùng hiếm có, không ngờ trên người ngươi lại có bốn viên.
Bốn viên Hỏa Ngô đan ngày đó Lạc Bắc lấy được từ người Hắc Phong lão tổ. Lạc Bắc đọc Thiên Cơ bí lục nên mới có ý định đưa cho Lạn Hàng rèn luyện phi kiếm vì vậy mà Lạn Hàng cất trong người, tuy nhiên vẫn chưa có thời điểm thích hợp. Vừa hay bây giờ, gã gặp được nhân vật luyện khí số một trong thiên hạ.
Trạm Thai Thanh Minh vốn say mê luyện khí cho nên bây giờ có được nguyên liệu tốt liền khó nhịn được, không nói nhiều nhanh chóng mở cái hộp ngọc.
Cái hộp ngọc vừa được mở ra, ánh sáng trong đó làm cho Lạn Hàng bị chói mắt. Chỉ thấy hai tay của Trạm Thai Thanh Minh bao phủ trong vầng ánh sáng rực rỡ.
- Nạp tu di vu giới tử?
Lạn Hàng nhìn thấy Trạm Thai Thanh Minh vung tay liền xuất hiện mười viên ngọc thạch trong suốt. Hơn mười viên ngọc thạch đó đều dài hơn bốn xích, rộng tới hai xích. Mà cái hộp ngọc rộng hai thước kia hiển nhiên là không thể chứa được bằng đó ngọc thạch. Lạn Hàng từng đọc điển tịch ở Thục Sơn có thấy một số pháp bảo có thể chứa được đồ vật to hơn nó tới cả chục lần thậm chí là mấy trăm lần. Mà những cái pháp bảo đó từ xưa tới nay có một vài người có thể luyện chế được. Chúng được gọi là Nạp tu di vu giới tử.
Nhìn thấy trong tay Trạm Thai Thanh Minh có pháp bảo như vậy, Lạn Hàng chắc chắn giật mình. Tuy nhiên gã lập tức thoải mái. Trạm Thai Thanh Minh có thể luyện chế được pháp bảo như Đồng Mục La Sát thì có luyện chế ra pháp bảo kia cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối! Đây là cái gì?
Lạn Hàng chợt nhìn thấy sau khi Trạm Thai Thanh Minh láy ra mười viên ngọc thạch, tiểu sa di liền đón lấy rồi bày quanh người Trạm Thai Thanh Minh và Lạn Hàng một cái trận pháp. Mười viên ngọc thạch tản ra hơi lạnh kinh người khiến cho Lạn Hàng như cảm thấy đang đứng trong hầm băng.
- Đợi một chút rồi người sẽ biết.
Trạm Thai Thanh Minh cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn tiểu sa di một cái, tiểu sa di liền gật đầu rồi đặt Xích Tô bên cạnh một cái lò. Sau đó y nhanh chóng mang tới một số đồ vật đặt bên cạnh.
Lạn Hàng nhìn cái lò đó như được làm bằng kim loại mà như không phải. Tưởng sứ mà không phải là sứ. Nhìn thì như được đúc từ kim loại nhưng lại trơn nhẵn giống như sứ. Hình dạng của cái lò cũng rất lạ, giống như một cây đèn cao chừng hai trượng. Bên trên lò có bảy pho tượng, tất cả đều ngửa mặt lên trời dường như đang đón nhận mưa móc từ trên cao. Mà chân của cái bếp lò có bốn con thú có đầu giống như đầu rồng nhưng lại chỉ có một sừng và có râu dài.
Lạn Hàng quan sát thì thấy những thứ tiểu sa di đưa tới phần lớn là khoáng thạch phải tới cả đống lớn. Có khoáng thạch nặng tới ngàn cân mà có cái cũng chỉ là một khối nho nhỏ.
Tiểu sa di chịu sự điều khiển từ suy nghĩ của Trạm Thai Thanh Minh chẳng khác nào tay chân của lão. Hơn nữa, Lạn Hàng cũng thấy được sức mạnh của tiểu sa di, chỉ trong nửa nén hương, tiểu sa di đã chất một đống vất liệu bên cạnh cái lò.
- Lên!
Tiểu sa di vẫn còn đang nhanh chóng mang đồ tới, Trạm Thai Thanh Minh chợt chỉ tay một cái. Một đạo chân nguyên khẽ quấn vào trên cái lò khiến cho nó xuất hiện vô số những cái bùa màu hồng.
- A?
Cùng lúc đó, Lạn Hàng nhìn thấy từ trên nóc nhà chợt giống như một cái vỏ trai tách ra khiến cho những tia nắng chiếu vào trong điện.
- Dẫn! Rơi!
Trạm Thai Thanh Minh chỉ tay một cái vô số những cài bùa trên lò dựng lên. Lạn Hàng ngửa đầu nhìn lên, từ trên trời cao đột nhiên có một dải tơ hồng phóng xuống. Nhìn thì như nó chỉ có một tia nhưng khi còn cách đỉnh đầu Lạn Hàng trăm trượng, gã liền cảm nhận được hơi nóng kinh người. Khi nó xuống gần lên một chút, thân mình Lạn Hàng chảy đầy mồ hôi.
Đám ong vàng vừa mới bay ra ngoài chiếc bình ngọc cũng tản ra anh sáng chiếu rọi nhiều cảnh vật.
- Đây là pháp bảo mà ta luyện chế tên là Khiếu Chân thị kim tinh phong có thể quan sát được cảnh vật trong nghìn dặm.
Nghe thấy Trạm Thai Thanh Minh nói vậy, Lạn Hàng liền nhìn ra những cảnh vật chiếc bình ngọc phát ra ngoài đều là cảnh tượng lúc đám ong vàng bay đi.
Lạn Hàng càng nhìn càng cứng người bởi vì trên đường đám ong vàng bay qua hoàn toàn hoang vu, cho tới mấy trăm dặm cũng không thấy tung tích của Huyền Vô Kỳ và Tổ Lũng.
- Sư đệ Huyền Vô Kỳ của vãn bối chắc chắn bị người đó hại.
Đám ong vàng bay xa tới mấy trăm dặm nhưng vẫn không thấy tung tích của hai người. Nước mắt của Lạn Hàng chợt lã chã rơi xuống rồi quay sang thi lễ với Trạm Thai Thanh Minh rồi quay người đi ra ngoài.
- Ngươi định đi tìm người nọ báo thù cho sư đệ của ngươi?
Nhưng Lạn Hàng còn chưa tới cửa điện, âm thanh của Trạm Thai Thanh Minh đã vang lên:
- Với tu vi của ngươi có thể báo thù cho sư đệ của ngươi được sao?
- Vãn bối đi tìm người đó liều mạng. Nếu không địch lại thì bị giết. Sư đệ của vãn bối vì thu hút người đó thì làm sao mà vãn bối có thể sống một mình? - Lạn Hàng nghẹn ngào.
- Ngươi đứng lại cho ta. - Trạm Thai Thanh Minh ho khan một tiếng rồi quát:
- Nếu sư đệ của ngươi bị người ta hại mà ngươi lại dâng mạng tới cho người ta giết thì đúng là ngu.
Lạn Hàng bị tiếng quá của Trạm Thai Thanh Minh làm cho ù tai. Hơn nữa chân nguyên của gã đúng là đã kiệt nên run người. Lúc này, Trạm Thai Thanh Minh đột nhiên thở dài:
- Chuyện của các ngươi ta cũng nghe nói. Nếu như sư đệ của ngươi bị hại thì ngươi nên báo thù cho hắn. Hiện tại biện pháp tốt nhất là dựa vào núi Chiêu Diêu. Thế của Côn Luân rất mạnh, có lẽ bọn họ không biết ngươi tới chỗ của ta, hoặc là e ngại ta nên không dám đến đây. Nhưng nếu ngươi rời khỏi đây thì đừng mơ tới được núi Chiêu Diêu. Hiện tại ta cho ngươi lựa chọn. Nếu ngươi ngu hết phần người khác thì ta cũng không ngăn. Còn nếu ngươi nghĩ thông thì ở lại chỗ ta. Ta sẽ tận hết sức luyện chết cho ngươi một hai cái pháp bảo.
“ Nếu đi ra ngoài thì đúng là chịu chết!”
“ Nếu Huyền Vô Kỳ sư đệ bị hại thì ta nên báo thù cho đệ ấy.!”
Mặc dù Lạn Hàng là người nhát gan nhưng từ sau khi được Lạc Bắc kích động lòng tự tin rồi lại trải qua sóng gió nên lúc này có một sự quyết đoán.
- Được. - Chỉ một lát, Lạn Hàng cắn răng rồi nói:
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối! Vãn bối ở lại chỗ người.
Trạm Thai Thanh Minh ho khan một tiếng rồi từ từ lấy ra một cái hộp ngọc.
trước khi lấy cái hộp ngọc đó ra, người ta có cảm giác Trạm Thai Thanh Minh chẳng khác gì một lão nhân mắc nhiều bệnh. Nhưng sau khi lão xuất cái hộp màu trắng lập tức ánh mắt của lão trở nên cuồng nhiệt, si mê.
- Đưa phi kiếm của ngươi cho ta.
Sau khi lấy cái hộp màu trắng, Trạm Thai Thanh Minh liền nói với Lạn Hàng.
Lạn Hàng đã đặt quyết tâm liền lấy ngay Xích Tô đưa cho Trạm Thai Thanh Minh. Tuy nhiên người tiếp nhận Xích Tô lại không phải là Trạm Thai Thanh Minh mà là tiểu sa di vẫn đứng yên lặng bên mấy cái lò từ khi hắn đi vào.
Tướng mạo của tiểu sa di thanh tú nhìn có chút khiêm tốn đi tới bên cạnh Trạm Thai Thanh Minh đón lấy Xích Tô, thậm chí còn hơi cười với Lạn Hàng.
Nhưng điều khiến cho Lạn Hàng lắp bắp kinh hãi đó là trên người tiểu sa di lại tản ra một chút hơi thở của sắt thép.
- Đây là đồng tử luyện khí do ta luyện chế để giúp mình. - Trạm Thai Thanh Minh nhìn thấy sắc mặt của Lạn Hàng liền giải thích.
- Không ngờ có thể luyện được con rối có phong cách giống con người như vậy. Tiền bối thật đúng là người số một luyện khí.
Lạn Hàng nhìn tiểu sa di ngoại trừ thân thể có chút hơi thở sắt thép ra thì cơ bản không thể biết được đó chính là khôi lỗi mà Trạm Thai Thanh Minh làm ra.
- Người tài trong thiên hạ rất nhiều, chưa chắc đã phải là người luyện khí số một. Thanh Xích Tô của ngươi vào bảy trăm năm trước đã được tiền bối cao nhân Thục Sơn các ngươi luyện chế ẩn chứa khí Địa Tâm hỏa sát, lại phong ấn thần hồn của một con Phi Thiên hỏa ngô công, có thể nói là phi kiếm thượng đẳng trên thế gian.
Nhìn thanh Xích Tô mà tiểu sa di cầm trong tay đang tản ra hơi nóng, Trạm Thai Thanh Minh cười nói:
- Thục Sơn các ngươi luyện kiếm có sự độc đáo tuy nhiên lại chỉ lấy luyện khí làm phụ thiếu mất mệnh tính tu vi vì vậy mà luận về luyện kiếm chắc chắn không thể là số một thiên hạ. Phẩm chất kiếm thai của thanh Xích Tô còn chưa đủ, ta sẽ rèn cho nó dẻo dai, sắc bén hơn một chút.
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối. - Lạn Hàng lấy ra bốn viên tinh châu đỏ hồng đưa tới trước mặt Trạm Thai Thanh Minh:
- Ngài xem mấy viên Hỏa ngô đan này có tác dụng không?
- Hỏa ngô đan? Ngươi lấy ở đâu ra? Hay lắm! Hỏa Ngô đan hoàn toàn xứng đáng với Xích Tô.
Vừa nhìn thấy bốn viên Hỏa Ngô đan, ánh mắt của Trạm Thai Thanh Minh không giấu được sự cuồng nhiệt và mừng rỡ.
- Do Lạc Bắc sư đệ đưa cho vãn bối. - Lạn Hàng nói.
- Thiên tài địa bảo trong thiên hạ thì người có duyên được nhưng lại có người có duyên dùng. Thứ này vô cùng hiếm có, không ngờ trên người ngươi lại có bốn viên.
Bốn viên Hỏa Ngô đan ngày đó Lạc Bắc lấy được từ người Hắc Phong lão tổ. Lạc Bắc đọc Thiên Cơ bí lục nên mới có ý định đưa cho Lạn Hàng rèn luyện phi kiếm vì vậy mà Lạn Hàng cất trong người, tuy nhiên vẫn chưa có thời điểm thích hợp. Vừa hay bây giờ, gã gặp được nhân vật luyện khí số một trong thiên hạ.
Trạm Thai Thanh Minh vốn say mê luyện khí cho nên bây giờ có được nguyên liệu tốt liền khó nhịn được, không nói nhiều nhanh chóng mở cái hộp ngọc.
Cái hộp ngọc vừa được mở ra, ánh sáng trong đó làm cho Lạn Hàng bị chói mắt. Chỉ thấy hai tay của Trạm Thai Thanh Minh bao phủ trong vầng ánh sáng rực rỡ.
- Nạp tu di vu giới tử?
Lạn Hàng nhìn thấy Trạm Thai Thanh Minh vung tay liền xuất hiện mười viên ngọc thạch trong suốt. Hơn mười viên ngọc thạch đó đều dài hơn bốn xích, rộng tới hai xích. Mà cái hộp ngọc rộng hai thước kia hiển nhiên là không thể chứa được bằng đó ngọc thạch. Lạn Hàng từng đọc điển tịch ở Thục Sơn có thấy một số pháp bảo có thể chứa được đồ vật to hơn nó tới cả chục lần thậm chí là mấy trăm lần. Mà những cái pháp bảo đó từ xưa tới nay có một vài người có thể luyện chế được. Chúng được gọi là Nạp tu di vu giới tử.
Nhìn thấy trong tay Trạm Thai Thanh Minh có pháp bảo như vậy, Lạn Hàng chắc chắn giật mình. Tuy nhiên gã lập tức thoải mái. Trạm Thai Thanh Minh có thể luyện chế được pháp bảo như Đồng Mục La Sát thì có luyện chế ra pháp bảo kia cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối! Đây là cái gì?
Lạn Hàng chợt nhìn thấy sau khi Trạm Thai Thanh Minh láy ra mười viên ngọc thạch, tiểu sa di liền đón lấy rồi bày quanh người Trạm Thai Thanh Minh và Lạn Hàng một cái trận pháp. Mười viên ngọc thạch tản ra hơi lạnh kinh người khiến cho Lạn Hàng như cảm thấy đang đứng trong hầm băng.
- Đợi một chút rồi người sẽ biết.
Trạm Thai Thanh Minh cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn tiểu sa di một cái, tiểu sa di liền gật đầu rồi đặt Xích Tô bên cạnh một cái lò. Sau đó y nhanh chóng mang tới một số đồ vật đặt bên cạnh.
Lạn Hàng nhìn cái lò đó như được làm bằng kim loại mà như không phải. Tưởng sứ mà không phải là sứ. Nhìn thì như được đúc từ kim loại nhưng lại trơn nhẵn giống như sứ. Hình dạng của cái lò cũng rất lạ, giống như một cây đèn cao chừng hai trượng. Bên trên lò có bảy pho tượng, tất cả đều ngửa mặt lên trời dường như đang đón nhận mưa móc từ trên cao. Mà chân của cái bếp lò có bốn con thú có đầu giống như đầu rồng nhưng lại chỉ có một sừng và có râu dài.
Lạn Hàng quan sát thì thấy những thứ tiểu sa di đưa tới phần lớn là khoáng thạch phải tới cả đống lớn. Có khoáng thạch nặng tới ngàn cân mà có cái cũng chỉ là một khối nho nhỏ.
Tiểu sa di chịu sự điều khiển từ suy nghĩ của Trạm Thai Thanh Minh chẳng khác nào tay chân của lão. Hơn nữa, Lạn Hàng cũng thấy được sức mạnh của tiểu sa di, chỉ trong nửa nén hương, tiểu sa di đã chất một đống vất liệu bên cạnh cái lò.
- Lên!
Tiểu sa di vẫn còn đang nhanh chóng mang đồ tới, Trạm Thai Thanh Minh chợt chỉ tay một cái. Một đạo chân nguyên khẽ quấn vào trên cái lò khiến cho nó xuất hiện vô số những cái bùa màu hồng.
- A?
Cùng lúc đó, Lạn Hàng nhìn thấy từ trên nóc nhà chợt giống như một cái vỏ trai tách ra khiến cho những tia nắng chiếu vào trong điện.
- Dẫn! Rơi!
Trạm Thai Thanh Minh chỉ tay một cái vô số những cài bùa trên lò dựng lên. Lạn Hàng ngửa đầu nhìn lên, từ trên trời cao đột nhiên có một dải tơ hồng phóng xuống. Nhìn thì như nó chỉ có một tia nhưng khi còn cách đỉnh đầu Lạn Hàng trăm trượng, gã liền cảm nhận được hơi nóng kinh người. Khi nó xuống gần lên một chút, thân mình Lạn Hàng chảy đầy mồ hôi.
Bình luận facebook