Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Dung nham cuồn cuộn ập đến rất nhiều. Mặc dù pháp bảo và pháp thuật của đám người Thương Lãng cung tản ra có thể ngăn cản được nhưng những tảng đá đen vẫn tiếp tục lao tới giống như những quả bom trút dung nham xuống tiếp.
Trong lúc nhất thời, dung nham từ những tảng đá đen ập xuống bao vây quanh đám người Thương Lãng cung khiến cho quang cảnh dưới nước sâu hết sức quái dị.
- Đây là trận Hắc Thạch Địa Sát. Tộc Long Nghê cũng dám tới đây tìm chết.
- Cái trận này bố trí không khó. Đây cũng không phải là trận pháp lợi hại nhất của tộc Long Nghê. Chắc chắn bọn họ mới tới, cần nhờ trận pháp để ngăn cản chúng ta để bố trí trận pháp khác. Tiêu Ảm Vọng, Kỷ Lang Yên. Các ngươi dùng pháp bảo che chở cho ta rồi cùng lao ra. Không cần phải giằng co với chúng.
Những tảng đá đen liên tiếp vọt tới khiến cho nhiệt độ nơi đám người Thương Lãng cung đứng càng lúc càng tăng lên. Nhưng Xích Vân lão đạo vẫn thản nhiên lấy ra một cái pháp bảo giống như cái khăn vuông màu đỏ.
Cái pháp bảo này của lão có tên là Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện. Nó được một môn phái tu luyện ngoại đan đạo pháp ở Tây Hải dùng hỏa ngọc dưới đất và Hỏa Tàm Ti mà luyện thành. Nó là thứ pháp bảo rất tốt dùng để ngăn lửa trong luyện đan. Sau đó nó bị Xích Vân lão đạo cướp lấy. Lão vừa mới ném cái pháp bảo đó ra, nó liền biến thành một tấm vải đỏ to tới cả trăm trượng, bao phủ toàn bộ những người Thương Lãng cung vào bên trong. Tất cả dung nham giống như bị một thứ sức mạnh vô hình ngăn cản, đẩy ngược ra ngoài.
Xích Vân lão đạo biết Hắc Thạch Địa Sát trận chỉ là thứ trận pháp lấy dung nham dưới đất tạo thành. Mặc dù uy lực của nó không hề kém nhưng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm, không giống như những trận pháp khác làm cho người ta không nhận ra phương hướng. Một cái trận pháp như thế này chỉ cần vượt qua phạm vi mười dặm là mất đi hiệu quả. Mà cái pháp bảo Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện vốn là khắc tinh của trận pháp hệ hỏa vì vậy mà Xích Vân lão đạo mới không thèm để ý tới cái trận pháp này.
Đồng thời chỉ trong nháy mắt dựa vào trận pháp có thể phán đoán ra tộc Long Nghê đồng thời khẳng định được bọn họ mới tới đây thì cũng đủ nhận ra Xích Vân lão đạo có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa suy nghĩ của rất nhạy bén.
Hiện tại đối với Xích Vân lão đạo thì điều cần phải cản thận duy nhất đó là không được để cho Hồn Thiên Thối hỏa luyện bị đánh nát. Nếu không với thực lực hiện tại của Thương Lãng cung mặc muốn vượt qua trận không khó. Nhưng phải chống lại dung nham thế này sẽ phải tốn rất nhiều chân nguyên.
- Xích Vân lão đạo! Tiêu Ảm Nhiên! Kỳ Lang Yên! Các ngươi không cần phải tấn công nữa, lập tức lui về.
Nhưng đúng vào lúc này, một thứ âm thanh cực nhỏ đột nhiên vọng vào tai Xích Vân lão đạo và Tiêu Ảm Nhiên.
Âm thanh này chính là âm thanh của cung chủ Thao Sinh Nguyên.
Bên ngoài Hắc Thạch Địa Sát trận, bên trong hải vực trước động của tộc Đằng Giao có hơn bốn mươi bóng đen đang đứng thẳng.
Trong bốn mươi người đó có ba mươi mấy người tộc Đằng Giao còn cao hơn cả người tộc Ly Thủ. Dáng người của tộc Đằng Giao hết sức khôi ngô. Bọn họ lại mặc khôi giáp được chế tạo từ xác tôm hùm. Nhìn bọn họ, cho dù là nam hay nữ thì làn da cũng có màu xanh đen, không hề có lấy một sợi tóc chỉ có hai cái râu dài bằng thịt. Còn bảy tám bóng người khác thì giống như loài vượn, mềm mại hơn, chính là tộc Thủy Tính. Phía sau đám người đó có năm sáu bóng người đang liên tục di chuyển đồng thời khắc những đạo phù lục lên các vị trí. Mấy cái bóng đó đều mặc trường bào màu lam, trên mắt có một cái viền bằng vàng với mái tóc màu lục. Bọn họ đúng là người của tộc Long Nghê.
- Bọn chúng tới đây không ngờ lại nhanh chóng rút lui.
Nhìn đám người Thương Lãng cung được Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện bao phủ biến mất trong tầm mắt, người cầm đầu của tộc Đằng Giao cảm thấy ngạc nhiên.
Tuổi của người tộc Đằng Giao càng cao thì râu càng dài. Cái râu của người này dài tới gần bụng thì ít nhất cũng phải hơn bốn trăm tuổi.
- Cầu Thương Dương! Hya là chúng ta đuổi theo giết đám người Thương Lãng cung đó?
Một người tộc Thủy Tính đứng bên cạnh người tộc Đằng Giao đầy sát khí. Trên cổ tay của người đó có một viên minh châu to bằng trứng chim bồ câu, tản ra dao động pháp lực rất nhiều.
Đúng vào lúc này, một con cá nhỏ giống như con thoi bơi nhanh từ xa lại, lao thẳng tới đỉnh đầu đám người đó. Tốc độ của con cá nhỏ đó cực nhanh, so với Xích Huyết Ngô Chu còn nhanh ơn mấy lần. Trong lúc nó bay tới, quanh thân nó, âm thanh phát ra những tiếng nổ khiến cho người ta tưởng như nó không phải là bay tới mà đột nhiên xuất hiện.
Con cá nhỏ vừa mới lao vào trong núi thì đột nhiên có một cái bóng nhanh chóng lao ra. Từ xa nhìn lại trông cái bóng đó giống như một con cá lớn nhưng khi nhìn kỹ thì rõ ràng là một nam tử có cái đuôi cá với tướng mạo anh tuấn. Nam tử đó vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng lao tới nói với Cầu Thương Dương:
- Cầu Thương Dương! Có mười sáu chiếc Xích Huyết Ngô Chu đang lao tới đây. Chúng còn cách chừng một trăm dặm nữa.
- Chẳng trách mà đám người Thương Lãng cung rút lui. Bọn họ đợi mười sáu cái Xích Huyết Ngô Chu tới đây rồi mới quyết chiến với chúng ta.
Ánh mắt của nam tử tộc Đằng Giao có râu dài tới bụng trở nên sắc bén:
- Một trăm dặm, đủ thời gian cho trận pháp của chúng ta hoàn thành. Chúng ta ở đây chờ chúng, cho chúng biết tay chúng ta.
- Mười dặm trước mặt chính là núi Anh Giao, động của tộc Đằng Giao. Người của Thương Lãng cung vẫn chưa tới hay sao?
Tộc Ly Thủ cũng như những Yêu tộc sống dưới nước có khả năng nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Vì vậy mà khi còn cách núi Anh Giao chừng mười dặm, Lạc Bắc liền nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của Ly Nghiêu Ly.
- Đã gần tới động của tộc Đằng Giao?
Vừa nghe thấy Ly Nghiêu Ly nói vậy, Lạc Bắc liền cảm thấy chuyện đám người Thương Lãng cung còn chưa tới đây là điều không thể.
Cho dù tốc độ của Xích Huyết Ngô Cho có nhanh hơn rất nhiều pháp bảo thủy độn thì với thời gian bằng đó tại sao người Thương Lãng cung vẫn chưa tới đây?
Nhưng Lạc Bắc cũng cảm nhận được nơi đây chưa hề có trận đại chiến nào xảy ra. Bởi vì nơi có đại chiến thì phải có cảm giác pháp lực dao động hỗn loạn.
- Chẳng lẽ Nam Gia Ngư và Ôn Lam Thanh lừa chúng ta?
Lạc Bắc cho Xích Huyết Ngô Chu dừng lại. Hắn có thể khẳng định khuôn mặt của Nam Gia Ngư và Ôn Lam Thanh không hề có chút dối trá. Vì vậy mà sau khi trầm ngâm một lúc, Lạc Bắc liền nói:
- Ly Nghiêu Ly! Hay là ngươi lên tiếng đi.
- Được!
Ly Nghiêu Ly cũng thấy đây là cách hay nhất.
- Ly Nghiêu Ly của tộc Ly Thủ cầu kiến.
Sức mạnh của tộc Ly Thủ rất khủng bố. Mặc dù Ly Nghiêu Ly không thể sử dụng chân nguyên nhưng âm thanh phát ra cũng chẳng khác gì tiếng sấm, vọng khắp mọi nơi.
- Ly Nghiêu Ly? Tại sao các ngươi lại có Xích Huyết Ngô Chu của Thương Lãng cung?
Âm thanh của Ly Nghiêu Ly vừa mới dứt thì một giọng nói khác cũng vọng ra. Tuy nhiên không hề có bóng người nào xuất hiện, rõ ràng là bọn họ hết sức cẩn thận.
- Mười sáu chiếc Xích Huyết Ngô Chu này do chúng ta cùng với Lạc Bắc, Thái Thúc và người của Hiên Hồ tông cướp được từ tay Thương Lãng cung. - Ly Nghiêu Ly lớn tiếng trả lời.
- Lạc Bắc! Thái Thúc? Là hai người cứu người núi Quý Du và trở thành kẻ địch của huyền môn trong thiên hạ? - Từ trong núi Anh Giao vọng ra một giọng nói kinh ngạc.
- Chúng ta cứ đi ra khỏi Xích Huyết Ngô Chu cho bọn họ thấy rõ đi.
Ly Nghiêu Ly nhìn thấy không có người nào xuất hiện thì biết bọn họ vẫn e ngại, sợ mình bị đám người Thương Lãng cung cầm tù, lừa họ.
- Được.
Lạc Bắc cũng chẳng hề do dự, bước ra khỏi Xích Huyết Ngô Chu rồi thả Sơn Hà Xã tắc chung. Sau đó hắn cùng với Thái Thúc cùng đứng trên đỉnh chung. Thái Thúc liền phóng Tân Thiên Trạm Lô phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh bên người mình.
- Phi kiếm Thục Sơn! Tân Thiên Trạm Lô. Đúng là bọn họ.
Quả nhiên khi Thái Thúc phóng Tân Thiên Trạm Lô thì có tiếng nói đồng thời có hai người từ trong núi bay ra.
Hai bóng người đó có một lớn một nhỏ. Lớn thì cao hơn Ly Nghiêu Ly một cái đầu còn nhỏ thì tương đương với Lạc Bắc. Hai người đó chính là người của tộc Đằng Giao có râu dài tới bụng và người của tộc Thủy Tính cầm viên minh châu.
- Lạc Bắc! Thái Thúc! Xem ra thanh danh của các ngươi bây giờ còn cao hơn cả tộc Ly Thủ của chúng ta. Kia là tộc trưởng Bách Thái của tộc Thủy Tính.
Lý Nghiêu Ly lắc đầu với Lạc Bắc và Thái Thúc. Khi nhìn thấy rõ một trong hai người lao ra, y liền nói với Lạc Bắc và Thái Thúc rồi bước lên nghênh tiếp:
- Bách Thái! Vị này là...
- Ly Nghiêu Ly! Đây là tộc trưởng Cầu Thương Dương của tộc Đằng Giao.
- Không thể ngờ được điều khiển Xích Huyết Ngô Chu lại là các ngươi. Nếu biết là các ngươi thì vừa rồi chúng ta đã đuổi theo đám người Thương Lãng cung đó.
- Người Thương Lãng cung đã tới lại rút lui? - Nghe thấy Cầu Thương Dương nói vậy, Lạc Bắc liền thầm nhủ.
Cầu Thương Dương nói tiếp:
- Các ngươi theo chúng ta vào núi Anh Giao rồi nói sau. Tộc Long Nghê đã bố trí xong trận pháp. Các ngươi cẩn thận đi theo sau chúng ta, đừng có đi nhầm.
Trong lúc nhất thời, dung nham từ những tảng đá đen ập xuống bao vây quanh đám người Thương Lãng cung khiến cho quang cảnh dưới nước sâu hết sức quái dị.
- Đây là trận Hắc Thạch Địa Sát. Tộc Long Nghê cũng dám tới đây tìm chết.
- Cái trận này bố trí không khó. Đây cũng không phải là trận pháp lợi hại nhất của tộc Long Nghê. Chắc chắn bọn họ mới tới, cần nhờ trận pháp để ngăn cản chúng ta để bố trí trận pháp khác. Tiêu Ảm Vọng, Kỷ Lang Yên. Các ngươi dùng pháp bảo che chở cho ta rồi cùng lao ra. Không cần phải giằng co với chúng.
Những tảng đá đen liên tiếp vọt tới khiến cho nhiệt độ nơi đám người Thương Lãng cung đứng càng lúc càng tăng lên. Nhưng Xích Vân lão đạo vẫn thản nhiên lấy ra một cái pháp bảo giống như cái khăn vuông màu đỏ.
Cái pháp bảo này của lão có tên là Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện. Nó được một môn phái tu luyện ngoại đan đạo pháp ở Tây Hải dùng hỏa ngọc dưới đất và Hỏa Tàm Ti mà luyện thành. Nó là thứ pháp bảo rất tốt dùng để ngăn lửa trong luyện đan. Sau đó nó bị Xích Vân lão đạo cướp lấy. Lão vừa mới ném cái pháp bảo đó ra, nó liền biến thành một tấm vải đỏ to tới cả trăm trượng, bao phủ toàn bộ những người Thương Lãng cung vào bên trong. Tất cả dung nham giống như bị một thứ sức mạnh vô hình ngăn cản, đẩy ngược ra ngoài.
Xích Vân lão đạo biết Hắc Thạch Địa Sát trận chỉ là thứ trận pháp lấy dung nham dưới đất tạo thành. Mặc dù uy lực của nó không hề kém nhưng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm, không giống như những trận pháp khác làm cho người ta không nhận ra phương hướng. Một cái trận pháp như thế này chỉ cần vượt qua phạm vi mười dặm là mất đi hiệu quả. Mà cái pháp bảo Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện vốn là khắc tinh của trận pháp hệ hỏa vì vậy mà Xích Vân lão đạo mới không thèm để ý tới cái trận pháp này.
Đồng thời chỉ trong nháy mắt dựa vào trận pháp có thể phán đoán ra tộc Long Nghê đồng thời khẳng định được bọn họ mới tới đây thì cũng đủ nhận ra Xích Vân lão đạo có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa suy nghĩ của rất nhạy bén.
Hiện tại đối với Xích Vân lão đạo thì điều cần phải cản thận duy nhất đó là không được để cho Hồn Thiên Thối hỏa luyện bị đánh nát. Nếu không với thực lực hiện tại của Thương Lãng cung mặc muốn vượt qua trận không khó. Nhưng phải chống lại dung nham thế này sẽ phải tốn rất nhiều chân nguyên.
- Xích Vân lão đạo! Tiêu Ảm Nhiên! Kỳ Lang Yên! Các ngươi không cần phải tấn công nữa, lập tức lui về.
Nhưng đúng vào lúc này, một thứ âm thanh cực nhỏ đột nhiên vọng vào tai Xích Vân lão đạo và Tiêu Ảm Nhiên.
Âm thanh này chính là âm thanh của cung chủ Thao Sinh Nguyên.
Bên ngoài Hắc Thạch Địa Sát trận, bên trong hải vực trước động của tộc Đằng Giao có hơn bốn mươi bóng đen đang đứng thẳng.
Trong bốn mươi người đó có ba mươi mấy người tộc Đằng Giao còn cao hơn cả người tộc Ly Thủ. Dáng người của tộc Đằng Giao hết sức khôi ngô. Bọn họ lại mặc khôi giáp được chế tạo từ xác tôm hùm. Nhìn bọn họ, cho dù là nam hay nữ thì làn da cũng có màu xanh đen, không hề có lấy một sợi tóc chỉ có hai cái râu dài bằng thịt. Còn bảy tám bóng người khác thì giống như loài vượn, mềm mại hơn, chính là tộc Thủy Tính. Phía sau đám người đó có năm sáu bóng người đang liên tục di chuyển đồng thời khắc những đạo phù lục lên các vị trí. Mấy cái bóng đó đều mặc trường bào màu lam, trên mắt có một cái viền bằng vàng với mái tóc màu lục. Bọn họ đúng là người của tộc Long Nghê.
- Bọn chúng tới đây không ngờ lại nhanh chóng rút lui.
Nhìn đám người Thương Lãng cung được Hồn Thiên Thối Hỏa Luyện bao phủ biến mất trong tầm mắt, người cầm đầu của tộc Đằng Giao cảm thấy ngạc nhiên.
Tuổi của người tộc Đằng Giao càng cao thì râu càng dài. Cái râu của người này dài tới gần bụng thì ít nhất cũng phải hơn bốn trăm tuổi.
- Cầu Thương Dương! Hya là chúng ta đuổi theo giết đám người Thương Lãng cung đó?
Một người tộc Thủy Tính đứng bên cạnh người tộc Đằng Giao đầy sát khí. Trên cổ tay của người đó có một viên minh châu to bằng trứng chim bồ câu, tản ra dao động pháp lực rất nhiều.
Đúng vào lúc này, một con cá nhỏ giống như con thoi bơi nhanh từ xa lại, lao thẳng tới đỉnh đầu đám người đó. Tốc độ của con cá nhỏ đó cực nhanh, so với Xích Huyết Ngô Chu còn nhanh ơn mấy lần. Trong lúc nó bay tới, quanh thân nó, âm thanh phát ra những tiếng nổ khiến cho người ta tưởng như nó không phải là bay tới mà đột nhiên xuất hiện.
Con cá nhỏ vừa mới lao vào trong núi thì đột nhiên có một cái bóng nhanh chóng lao ra. Từ xa nhìn lại trông cái bóng đó giống như một con cá lớn nhưng khi nhìn kỹ thì rõ ràng là một nam tử có cái đuôi cá với tướng mạo anh tuấn. Nam tử đó vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng lao tới nói với Cầu Thương Dương:
- Cầu Thương Dương! Có mười sáu chiếc Xích Huyết Ngô Chu đang lao tới đây. Chúng còn cách chừng một trăm dặm nữa.
- Chẳng trách mà đám người Thương Lãng cung rút lui. Bọn họ đợi mười sáu cái Xích Huyết Ngô Chu tới đây rồi mới quyết chiến với chúng ta.
Ánh mắt của nam tử tộc Đằng Giao có râu dài tới bụng trở nên sắc bén:
- Một trăm dặm, đủ thời gian cho trận pháp của chúng ta hoàn thành. Chúng ta ở đây chờ chúng, cho chúng biết tay chúng ta.
- Mười dặm trước mặt chính là núi Anh Giao, động của tộc Đằng Giao. Người của Thương Lãng cung vẫn chưa tới hay sao?
Tộc Ly Thủ cũng như những Yêu tộc sống dưới nước có khả năng nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Vì vậy mà khi còn cách núi Anh Giao chừng mười dặm, Lạc Bắc liền nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của Ly Nghiêu Ly.
- Đã gần tới động của tộc Đằng Giao?
Vừa nghe thấy Ly Nghiêu Ly nói vậy, Lạc Bắc liền cảm thấy chuyện đám người Thương Lãng cung còn chưa tới đây là điều không thể.
Cho dù tốc độ của Xích Huyết Ngô Cho có nhanh hơn rất nhiều pháp bảo thủy độn thì với thời gian bằng đó tại sao người Thương Lãng cung vẫn chưa tới đây?
Nhưng Lạc Bắc cũng cảm nhận được nơi đây chưa hề có trận đại chiến nào xảy ra. Bởi vì nơi có đại chiến thì phải có cảm giác pháp lực dao động hỗn loạn.
- Chẳng lẽ Nam Gia Ngư và Ôn Lam Thanh lừa chúng ta?
Lạc Bắc cho Xích Huyết Ngô Chu dừng lại. Hắn có thể khẳng định khuôn mặt của Nam Gia Ngư và Ôn Lam Thanh không hề có chút dối trá. Vì vậy mà sau khi trầm ngâm một lúc, Lạc Bắc liền nói:
- Ly Nghiêu Ly! Hay là ngươi lên tiếng đi.
- Được!
Ly Nghiêu Ly cũng thấy đây là cách hay nhất.
- Ly Nghiêu Ly của tộc Ly Thủ cầu kiến.
Sức mạnh của tộc Ly Thủ rất khủng bố. Mặc dù Ly Nghiêu Ly không thể sử dụng chân nguyên nhưng âm thanh phát ra cũng chẳng khác gì tiếng sấm, vọng khắp mọi nơi.
- Ly Nghiêu Ly? Tại sao các ngươi lại có Xích Huyết Ngô Chu của Thương Lãng cung?
Âm thanh của Ly Nghiêu Ly vừa mới dứt thì một giọng nói khác cũng vọng ra. Tuy nhiên không hề có bóng người nào xuất hiện, rõ ràng là bọn họ hết sức cẩn thận.
- Mười sáu chiếc Xích Huyết Ngô Chu này do chúng ta cùng với Lạc Bắc, Thái Thúc và người của Hiên Hồ tông cướp được từ tay Thương Lãng cung. - Ly Nghiêu Ly lớn tiếng trả lời.
- Lạc Bắc! Thái Thúc? Là hai người cứu người núi Quý Du và trở thành kẻ địch của huyền môn trong thiên hạ? - Từ trong núi Anh Giao vọng ra một giọng nói kinh ngạc.
- Chúng ta cứ đi ra khỏi Xích Huyết Ngô Chu cho bọn họ thấy rõ đi.
Ly Nghiêu Ly nhìn thấy không có người nào xuất hiện thì biết bọn họ vẫn e ngại, sợ mình bị đám người Thương Lãng cung cầm tù, lừa họ.
- Được.
Lạc Bắc cũng chẳng hề do dự, bước ra khỏi Xích Huyết Ngô Chu rồi thả Sơn Hà Xã tắc chung. Sau đó hắn cùng với Thái Thúc cùng đứng trên đỉnh chung. Thái Thúc liền phóng Tân Thiên Trạm Lô phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh bên người mình.
- Phi kiếm Thục Sơn! Tân Thiên Trạm Lô. Đúng là bọn họ.
Quả nhiên khi Thái Thúc phóng Tân Thiên Trạm Lô thì có tiếng nói đồng thời có hai người từ trong núi bay ra.
Hai bóng người đó có một lớn một nhỏ. Lớn thì cao hơn Ly Nghiêu Ly một cái đầu còn nhỏ thì tương đương với Lạc Bắc. Hai người đó chính là người của tộc Đằng Giao có râu dài tới bụng và người của tộc Thủy Tính cầm viên minh châu.
- Lạc Bắc! Thái Thúc! Xem ra thanh danh của các ngươi bây giờ còn cao hơn cả tộc Ly Thủ của chúng ta. Kia là tộc trưởng Bách Thái của tộc Thủy Tính.
Lý Nghiêu Ly lắc đầu với Lạc Bắc và Thái Thúc. Khi nhìn thấy rõ một trong hai người lao ra, y liền nói với Lạc Bắc và Thái Thúc rồi bước lên nghênh tiếp:
- Bách Thái! Vị này là...
- Ly Nghiêu Ly! Đây là tộc trưởng Cầu Thương Dương của tộc Đằng Giao.
- Không thể ngờ được điều khiển Xích Huyết Ngô Chu lại là các ngươi. Nếu biết là các ngươi thì vừa rồi chúng ta đã đuổi theo đám người Thương Lãng cung đó.
- Người Thương Lãng cung đã tới lại rút lui? - Nghe thấy Cầu Thương Dương nói vậy, Lạc Bắc liền thầm nhủ.
Cầu Thương Dương nói tiếp:
- Các ngươi theo chúng ta vào núi Anh Giao rồi nói sau. Tộc Long Nghê đã bố trí xong trận pháp. Các ngươi cẩn thận đi theo sau chúng ta, đừng có đi nhầm.
Bình luận facebook