Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717
Dịch giả: Xanh trời xanh nước
-Này,…
Sau khi đứng thần người ra, Tiểu Uyển mới đỏ bừng mặt. Tuy là đến cứu hắn nhưng nàng thấy mình chẳng giúp được gì cả. Hơn nữa nàng chỉ cho hắn nuốt một viên đan dược Hoàng giai, còn loại yêu đan này có giá trị gấp viên đan dược kia của nàng tới chục lần. Đối với những người tu hành cấp thấp như nàng mà nói thì viên yêu đan này thực sự vô cùng quý giá.
-Lâm Tiểu Uyển, có thể cho ta biết đây là nơi nào không?
Có vẻ như hắn không để ý đến vẻ mặt đó của nàng mà chỉ buồn bã nhìn xung quanh.
-Hình như ta chẳng nhớ nổi điều gì nữa.
-Đây là núi Phong Lang.
-Núi Phong Lang?
Hắn chau mày, trong đầu trống rỗng không có chút ấn tượng gì về nơi này cả, liền hỏi tiếp:
-Núi Phong Lang là nơi nào?
-Núi Phong Lang ở trong dải sơn mạch ở phía tây bắc Thiên Lan Hư Không, cách núi Lạc Nhật của Lạc Nhật sơn chủ khá gần, còn có một Hắc Cầu Sơn, Thiên Nguyên Sơn. Ta dùng pháp trận truyền tống qua Thủy Nguyệt sơn để đến Thiên Nguyên Sơn, sau đó mới cùng những người khác đến đây.
Tiểu Uyển cố gắng miêu tả kỹ lưỡng cho hắn.
-Thiên Lan hư không?
Hắn ngạc nhiên há hốc miệng, cảm giác như bốn chữ này đối với hắn vô cùng quen thuộc.
Ngây người một lúc rồi hắn lại đột nhiên hỏi Tiểu Uyển:
-Nàng có biệt một nơi gọi là Thiên Mật Sơn không?
-Thiên Mật Sơn?-Tiểu Uyển giật mình.
- Đó là một dãy núi trong Phong Bạo Hải.
-Phong Bạo Hải là cái gì?
-Là một mảnh nguyên khí vô cùng lợi hại, khắp nơi đều có rất nhiều trận gió, ở cực nam của Thiên Lan hư không.
-Ta muốn đi đến đó, nàng có thể đưa ta đi được không?
Hắn thanh niên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Uyển, chân thành hỏi.
-Tại sao ngươi lại muốn đến đó? Ở đó rất nguy hiểm…
Lâm Tiểu Uyển hơi run sợ, bởi trong Phong Bạo Hải có vô số những dãy núi, trong đó có nhiều nơi có rất nhiều yêu thú thích hợp để luyện đan, luyện khí, còn những trận gió trong Phong Bạo Hải thì vô cùng khủng khiếp. Hàng trăm năm nay, mười tu sỹ Thiên Lan vào đó thì có bảy người mất mạng, là nơi nổi tiếng là vùng đất dữ của Thiên Lan hư không.
-Ta cũng không biết nữa, nhưng ta cảm thấy ta nhất định phải đến nơi đó.
Hắn nói một cách mơ hồ.
- Rốt cuộc hắn là loại người gì?
-
- Lúc còn chưa mất đi trí nhớ, hắn nhất định là một đại tu sĩ cực kì lợi hại.
-
Trong rừng tràn ngập không khí lạnh lẽo, Lâm Tiểu Uyển cầm quả trứng ngỗng phát ra ánh sáng màu trắng, chăm chú nhìn người thanh niên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng phía trước đến nhập thần.
Lúc này, bộ quần áo rách mướp trên người hắn đã được nàng dùng da thú khâu lại, tuy không thành được như pháp y Thiên Lan hư không nhưng cũng có không ít hoa văn, khiến cho lúc này tên thanh niên đang ngồi kia đã biến thành một kẻ cực kì anh tuấn tiêu sái.
Không biết vì sao, có lẽ là bởi Lâm Tiểu Uyển quá thiện lương, có lẽ là vì gã thanh niên kia tuy rằng mù mờ chả biết gì những trong ánh mắt luôn ánh lên thần sắc kiên định, khiến cho Lâm Tiểu Uyển tuy biết đến biển Phong Bạo sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý dẫn đường cho hắn.
Muốn tới biển Phong Bạo, trước tiên phải tới núi Thiên Nguyên, sau đó thông qua truyền tống pháp trận ở đó để truyền tống đến núi Thủy Nguyệt, từ núi Thủy Nguyệt lại truyền tống đến núi Hắc Phong, sau khi đến núi Hắc Phong sẽ vượt qua hai đỉnh núi, đến núi Luyện Tinh, từ đó mới có thể truyền tống đến những vách núi kề bên biển Phong Bạo.
Hiện giờ đại đa số các đỉnh núi của Thiên Lan đều thiếu những tu sĩ lợi hại tọa trấn, nhiều nơi vốn rất an toàn đã trở nên nguy hiểm khôn lường, khắp nơi đầy rẫy yêu thú.
Trong những dãy núi phải vượt qua, ngoại trừ núi Thủy Nguyệt coi như là an toàn thì còn lại đều là nơi sinh sống của rất đông yêu thú, nguy hiểm tiềm tàng khắp nơi.
Nhưng điều khiến Lâm Tiểu Uyển không ngờ tới là, đi một mạch từ núi Thiên Nguyên đến núi Hắc Phong mà hiện giờ hai người đang dừng chân, bất kể là loại yêu thú nào bén mảng đến đều bị gã thanh niên kia giết sạch. Lúc thì hắn dùng hai tay xé nát, lúc lại dùng đến một đạo ánh sáng lam có tốc độ nhanh đến mức Lâm Tiểu Uyển cũng không nhìn rõ.
Trên đường đi, đám yêu thú Huyền Giai muốn thịt hai người bị chết dưới tay hắn nhiều vô kể, đến cả đám yêu thú Địa Giai cũng bị hắn giết mất vài chục con.
Hiện tại trên người Lâm Tiểu Uyển có đến mấy chục viên yêu đan Huyền Giai. Đối với người tu đạo thuộc Kim Đan kỳ thì đây đã là một món tài sản kếch sù rồi, bởi một tu sĩ Kim Đan trung kỳ rất khó để giết được một con yêu thú Huyền Giai, tương tự, một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ cũng rất khó giết một con yêu thú Địa Giai.
Nhưng cho dù là gặp phải yêu thú thực hỏa Địa Giai tam phẩm, hắn cũng giết mà tựa như chẳng tốn chút mồ hôi nào.
Chẳng lẽ hắn là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ?
Điều bất ngờ hơn chính là, ngoại trừ những yêu đan mà hắn tiện tay đưa cho nàng, số còn lại đều bị hắn trực tiếp chén sạch.
Vừa mới đây hắn còn dùng một viên thực hỏa nghĩ và một viên độc huyết cự bức (của con kiến lửa và con dơi). Thực hỏa nghĩ tuy nhỏ nhưng ẩn chứa hỏa độc cực mạnh, còn Độc huyết cực bức cũng chứa kịch độc, hai loại đan này nếu muốn dùng thì tất phải nhờ những người luyện đan cao tay trừ bớt đi độc tính của nó.
Tu sĩ bình thường chỉ cần nuốt một trong số những viên đan này thì chắc chắn sẽ chết tại chỗ, thế mà hắn đã dùng đến mấy trăm viên đủ các loại rồi mà không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa pháp lực trên người hắn tựa như cũng không có thay đổi gì so với trước, nhìn qua còn cho rằng hắn không bằng một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nữa. Nhưng Lâm Tiểu Uyển cảm giác được, sức sống trong cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, tựa như một viên ngọc thô nay đã biến thành một khối ngọc sáng không tì vết.
Kỳ lạ nhất là nhìn phục sức trên người hắn thì rõ ràng là một người tu đạo của trung thổ, thế mà hắn lại rất thuần thục trong việc nhận biết ưu – nhược của từng loại yêu thú và cả cách lấy yêu đan của chúng. Có những loại yêu thú Lâm Tiểu Uyển chưa từng gặp qua, đến yêu đan nằm chỗ nào cũng không biết, thế mà hắn tùy tiện đưa tay ra đã có thể lấy được. Hơn nữa những yêu đan mà hắn để lại cho nàng đều rất phù hợp với Thiên Lan Băng Nguyên Luyện Khí Quyết mà nàng tu luyện, trong đó có những viên yêu đan mà kể cả không tìm được thầy luyện đan để điều chế thì nàng vẫn có thể từ từ hấp thụ Băng Nguyên của nó để tu luyện.
Đột nhiên, gã thanh niên kia nãy giờ vẫn nhắm mắt xếp bằng đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Lâm Tiểu Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy giữa màn hắc khí bao phủ khắp không trung, đột nhiên có một tia chớp đen xẹt qua ngay trên đầu hai người.
Nhìn lại thì thấy tia chớp kia dài đến một trượng, trông hình dáng giống như một cái càng cua cực lớn của một con yêu thú, đứng phía trên là một gã nam tử tầm ba mươi tuổi mặt hoa da phấn, đầy vẻ lạnh lùng. Hắn liếc nhìn hai người Lâm Tiểu Uyển rồi tiếp tục lướt qua, Lâm Tiểu Uyển vừa trông thấy hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Làm sao vậy?
-
Thanh niên trẻ tuổi nghi hoặc hỏi nàng.
- Ta nhận ra cây phất trần phát ra sắc tím sau lưng hắn. Nó vốn là pháp bảo của một người tu đạo đã từng liên thủ cùng ta trong đợt thu thập yêu đan ở núi Phong Lang.
Sắc mặt Lâm Tiểu Uyển càng ngày càng trắng bệch, nói:
- Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
-
- Ý cô là rất có thể kẻ này đã giết chết các tu sĩ ở những vùng gần đây, sau đó cướp đoạt pháp bảo và yêu đan của họ?
-
Gã thanh niên có vẻ đã hiểu ra.
Lúc vừa đến núi Thủy Nguyệt, hai người gặp được vài tu sĩ quay về từ núi Hắc Phong, bọn họ hảo tâm khuyên hai người không nên đến núi Hắc Phong nữa. Bởi không những đó là nơi đầy rẫy yêu thú, mà tin tức trận chiến thảm liệt giữa Thiên Lan hư không với Trung thổ đã khiến rất nhiều tu sĩ đứng đầu mất mạng, các tu sĩ tán tu cũng vì thế mà không còn ước thúc, xuất hiện ngày một nhiều, xung quanh núi Hắc Phong cũng xuất hiện không ít các tu sĩ chuyên môn đi giết hại các tu sĩ Thiên Lan khác để cướp pháp bảo và yêu đan của họ.
- Chắc là thế!
-
Lâm Tiểu Uyển sợ hãi nói:
- Đây là pháp bảo đắc ý của Hàn Phong Tử, không có chuyện đưa cho người khác đâu.
- Hắn lại quay lại rồi.
-
Đột nhiên Lâm Tiểu Uyển nghe được âm thanh xé gió vang lên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bốn tia chớp đang phóng đến, trong đó có tia chớp đen vừa nãy.
- Hắn đi gọi thêm người đến giúp đỡ sao?
-Này,…
Sau khi đứng thần người ra, Tiểu Uyển mới đỏ bừng mặt. Tuy là đến cứu hắn nhưng nàng thấy mình chẳng giúp được gì cả. Hơn nữa nàng chỉ cho hắn nuốt một viên đan dược Hoàng giai, còn loại yêu đan này có giá trị gấp viên đan dược kia của nàng tới chục lần. Đối với những người tu hành cấp thấp như nàng mà nói thì viên yêu đan này thực sự vô cùng quý giá.
-Lâm Tiểu Uyển, có thể cho ta biết đây là nơi nào không?
Có vẻ như hắn không để ý đến vẻ mặt đó của nàng mà chỉ buồn bã nhìn xung quanh.
-Hình như ta chẳng nhớ nổi điều gì nữa.
-Đây là núi Phong Lang.
-Núi Phong Lang?
Hắn chau mày, trong đầu trống rỗng không có chút ấn tượng gì về nơi này cả, liền hỏi tiếp:
-Núi Phong Lang là nơi nào?
-Núi Phong Lang ở trong dải sơn mạch ở phía tây bắc Thiên Lan Hư Không, cách núi Lạc Nhật của Lạc Nhật sơn chủ khá gần, còn có một Hắc Cầu Sơn, Thiên Nguyên Sơn. Ta dùng pháp trận truyền tống qua Thủy Nguyệt sơn để đến Thiên Nguyên Sơn, sau đó mới cùng những người khác đến đây.
Tiểu Uyển cố gắng miêu tả kỹ lưỡng cho hắn.
-Thiên Lan hư không?
Hắn ngạc nhiên há hốc miệng, cảm giác như bốn chữ này đối với hắn vô cùng quen thuộc.
Ngây người một lúc rồi hắn lại đột nhiên hỏi Tiểu Uyển:
-Nàng có biệt một nơi gọi là Thiên Mật Sơn không?
-Thiên Mật Sơn?-Tiểu Uyển giật mình.
- Đó là một dãy núi trong Phong Bạo Hải.
-Phong Bạo Hải là cái gì?
-Là một mảnh nguyên khí vô cùng lợi hại, khắp nơi đều có rất nhiều trận gió, ở cực nam của Thiên Lan hư không.
-Ta muốn đi đến đó, nàng có thể đưa ta đi được không?
Hắn thanh niên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Uyển, chân thành hỏi.
-Tại sao ngươi lại muốn đến đó? Ở đó rất nguy hiểm…
Lâm Tiểu Uyển hơi run sợ, bởi trong Phong Bạo Hải có vô số những dãy núi, trong đó có nhiều nơi có rất nhiều yêu thú thích hợp để luyện đan, luyện khí, còn những trận gió trong Phong Bạo Hải thì vô cùng khủng khiếp. Hàng trăm năm nay, mười tu sỹ Thiên Lan vào đó thì có bảy người mất mạng, là nơi nổi tiếng là vùng đất dữ của Thiên Lan hư không.
-Ta cũng không biết nữa, nhưng ta cảm thấy ta nhất định phải đến nơi đó.
Hắn nói một cách mơ hồ.
- Rốt cuộc hắn là loại người gì?
-
- Lúc còn chưa mất đi trí nhớ, hắn nhất định là một đại tu sĩ cực kì lợi hại.
-
Trong rừng tràn ngập không khí lạnh lẽo, Lâm Tiểu Uyển cầm quả trứng ngỗng phát ra ánh sáng màu trắng, chăm chú nhìn người thanh niên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng phía trước đến nhập thần.
Lúc này, bộ quần áo rách mướp trên người hắn đã được nàng dùng da thú khâu lại, tuy không thành được như pháp y Thiên Lan hư không nhưng cũng có không ít hoa văn, khiến cho lúc này tên thanh niên đang ngồi kia đã biến thành một kẻ cực kì anh tuấn tiêu sái.
Không biết vì sao, có lẽ là bởi Lâm Tiểu Uyển quá thiện lương, có lẽ là vì gã thanh niên kia tuy rằng mù mờ chả biết gì những trong ánh mắt luôn ánh lên thần sắc kiên định, khiến cho Lâm Tiểu Uyển tuy biết đến biển Phong Bạo sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý dẫn đường cho hắn.
Muốn tới biển Phong Bạo, trước tiên phải tới núi Thiên Nguyên, sau đó thông qua truyền tống pháp trận ở đó để truyền tống đến núi Thủy Nguyệt, từ núi Thủy Nguyệt lại truyền tống đến núi Hắc Phong, sau khi đến núi Hắc Phong sẽ vượt qua hai đỉnh núi, đến núi Luyện Tinh, từ đó mới có thể truyền tống đến những vách núi kề bên biển Phong Bạo.
Hiện giờ đại đa số các đỉnh núi của Thiên Lan đều thiếu những tu sĩ lợi hại tọa trấn, nhiều nơi vốn rất an toàn đã trở nên nguy hiểm khôn lường, khắp nơi đầy rẫy yêu thú.
Trong những dãy núi phải vượt qua, ngoại trừ núi Thủy Nguyệt coi như là an toàn thì còn lại đều là nơi sinh sống của rất đông yêu thú, nguy hiểm tiềm tàng khắp nơi.
Nhưng điều khiến Lâm Tiểu Uyển không ngờ tới là, đi một mạch từ núi Thiên Nguyên đến núi Hắc Phong mà hiện giờ hai người đang dừng chân, bất kể là loại yêu thú nào bén mảng đến đều bị gã thanh niên kia giết sạch. Lúc thì hắn dùng hai tay xé nát, lúc lại dùng đến một đạo ánh sáng lam có tốc độ nhanh đến mức Lâm Tiểu Uyển cũng không nhìn rõ.
Trên đường đi, đám yêu thú Huyền Giai muốn thịt hai người bị chết dưới tay hắn nhiều vô kể, đến cả đám yêu thú Địa Giai cũng bị hắn giết mất vài chục con.
Hiện tại trên người Lâm Tiểu Uyển có đến mấy chục viên yêu đan Huyền Giai. Đối với người tu đạo thuộc Kim Đan kỳ thì đây đã là một món tài sản kếch sù rồi, bởi một tu sĩ Kim Đan trung kỳ rất khó để giết được một con yêu thú Huyền Giai, tương tự, một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ cũng rất khó giết một con yêu thú Địa Giai.
Nhưng cho dù là gặp phải yêu thú thực hỏa Địa Giai tam phẩm, hắn cũng giết mà tựa như chẳng tốn chút mồ hôi nào.
Chẳng lẽ hắn là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ?
Điều bất ngờ hơn chính là, ngoại trừ những yêu đan mà hắn tiện tay đưa cho nàng, số còn lại đều bị hắn trực tiếp chén sạch.
Vừa mới đây hắn còn dùng một viên thực hỏa nghĩ và một viên độc huyết cự bức (của con kiến lửa và con dơi). Thực hỏa nghĩ tuy nhỏ nhưng ẩn chứa hỏa độc cực mạnh, còn Độc huyết cực bức cũng chứa kịch độc, hai loại đan này nếu muốn dùng thì tất phải nhờ những người luyện đan cao tay trừ bớt đi độc tính của nó.
Tu sĩ bình thường chỉ cần nuốt một trong số những viên đan này thì chắc chắn sẽ chết tại chỗ, thế mà hắn đã dùng đến mấy trăm viên đủ các loại rồi mà không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa pháp lực trên người hắn tựa như cũng không có thay đổi gì so với trước, nhìn qua còn cho rằng hắn không bằng một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nữa. Nhưng Lâm Tiểu Uyển cảm giác được, sức sống trong cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, tựa như một viên ngọc thô nay đã biến thành một khối ngọc sáng không tì vết.
Kỳ lạ nhất là nhìn phục sức trên người hắn thì rõ ràng là một người tu đạo của trung thổ, thế mà hắn lại rất thuần thục trong việc nhận biết ưu – nhược của từng loại yêu thú và cả cách lấy yêu đan của chúng. Có những loại yêu thú Lâm Tiểu Uyển chưa từng gặp qua, đến yêu đan nằm chỗ nào cũng không biết, thế mà hắn tùy tiện đưa tay ra đã có thể lấy được. Hơn nữa những yêu đan mà hắn để lại cho nàng đều rất phù hợp với Thiên Lan Băng Nguyên Luyện Khí Quyết mà nàng tu luyện, trong đó có những viên yêu đan mà kể cả không tìm được thầy luyện đan để điều chế thì nàng vẫn có thể từ từ hấp thụ Băng Nguyên của nó để tu luyện.
Đột nhiên, gã thanh niên kia nãy giờ vẫn nhắm mắt xếp bằng đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Lâm Tiểu Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy giữa màn hắc khí bao phủ khắp không trung, đột nhiên có một tia chớp đen xẹt qua ngay trên đầu hai người.
Nhìn lại thì thấy tia chớp kia dài đến một trượng, trông hình dáng giống như một cái càng cua cực lớn của một con yêu thú, đứng phía trên là một gã nam tử tầm ba mươi tuổi mặt hoa da phấn, đầy vẻ lạnh lùng. Hắn liếc nhìn hai người Lâm Tiểu Uyển rồi tiếp tục lướt qua, Lâm Tiểu Uyển vừa trông thấy hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Làm sao vậy?
-
Thanh niên trẻ tuổi nghi hoặc hỏi nàng.
- Ta nhận ra cây phất trần phát ra sắc tím sau lưng hắn. Nó vốn là pháp bảo của một người tu đạo đã từng liên thủ cùng ta trong đợt thu thập yêu đan ở núi Phong Lang.
Sắc mặt Lâm Tiểu Uyển càng ngày càng trắng bệch, nói:
- Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
-
- Ý cô là rất có thể kẻ này đã giết chết các tu sĩ ở những vùng gần đây, sau đó cướp đoạt pháp bảo và yêu đan của họ?
-
Gã thanh niên có vẻ đã hiểu ra.
Lúc vừa đến núi Thủy Nguyệt, hai người gặp được vài tu sĩ quay về từ núi Hắc Phong, bọn họ hảo tâm khuyên hai người không nên đến núi Hắc Phong nữa. Bởi không những đó là nơi đầy rẫy yêu thú, mà tin tức trận chiến thảm liệt giữa Thiên Lan hư không với Trung thổ đã khiến rất nhiều tu sĩ đứng đầu mất mạng, các tu sĩ tán tu cũng vì thế mà không còn ước thúc, xuất hiện ngày một nhiều, xung quanh núi Hắc Phong cũng xuất hiện không ít các tu sĩ chuyên môn đi giết hại các tu sĩ Thiên Lan khác để cướp pháp bảo và yêu đan của họ.
- Chắc là thế!
-
Lâm Tiểu Uyển sợ hãi nói:
- Đây là pháp bảo đắc ý của Hàn Phong Tử, không có chuyện đưa cho người khác đâu.
- Hắn lại quay lại rồi.
-
Đột nhiên Lâm Tiểu Uyển nghe được âm thanh xé gió vang lên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bốn tia chớp đang phóng đến, trong đó có tia chớp đen vừa nãy.
- Hắn đi gọi thêm người đến giúp đỡ sao?
Bình luận facebook