• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full La Phù (1 Viewer)

  • Chương 77

Phá được tri kiến chướng, cũng giống như việc pháp lực của chân nguyên đột phá trong trong tu luyện. Một khi đã đột phá rồi, thông suốt rồi, sẽ ngộ ra được rất nhiều đạo lí mà bản thân chưa hiểu rõ hay không biết đến. Đạo lí đã thông đạt tự nhiên tu luyện cũng suôn sẻ hơn, tu vi cũng nhất định sẽ tịnh tiến theo.

Viên ngọc vừa được bắn ra liền tỏa ra một mùi hương thanh khiết, đây chính là tinh hoa của các loại cỏ cây hoa lá, có tác dụng định tâm an thần.

“ Thôi không cần để ý đến pháp quyết vô danh đó nữa.”*

Bị mùi hương đó tác động, Lạc Bắc đã bình tĩnh lại một chút. Bây giờ không nghĩ đến pháp quyết đó nữa mà bình ổn lại tâm thần, bắt đầu lĩnh ngộ những biến hóa trong Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

“ Thì ra đạt đến cảnh giới này rồi thì tốc độ hấp thụ linh khí của trời đất cũng nhanh hơn trước rất nhiều!”*

“ Những bài rèn luyện, cải tạo trước đây hình như đều là để chuẩn bị cho điều này vậy.”*

Lạc Bắc vừa bắt đầu tu luyện theo pháp quyết của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, những hạt tinh quang màu vàng kim trong tâm thức lại như một cơn lốc thu nhỏ, ào ạt hút tất cả linh khí trời đất ở xung quanh về phía hắn. Lúc đó Lạc Bắc thậm chí còn cảm thấy như linh khí trời đất ở xung quanh đang hình thành nên một cái kén bọc lấy người mình.

Tốc độ hấp thu linh khí đã nhanh gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần bình thường!

Nếu cứ thế này, Lạc Bắc cảm thấy mình luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, kể cả đến nơi có linh khí loãng thì tốc độ hấp thụ vẫn còn nhanh hơn những người ở nơi có linh khí sung túc mà luyện pháp quyết khác.

Sau chín chu thiên có một sợi chân nguyên màu vàng kim đã được tách ra, hòa nhập vào trong tâm thức, nhưng sau khi sợi chân nguyên này hòa nhập vào trong tâm thức lại hóa ra thành ngàn vạn sợi nhỏ, lần lượt hấp thụ, dung nạp những hạt tinh quang màu vàng kim. Lúc này Lạc Bắc phát hiện ra, những điểm tinh quang màu vàng kim nằm ở vị trí ảo diệu mà trước đây mình không cảm giác được, hay cũng chính là một vạn ba ngàn chư thiên nguyên thần vốn không thể đến được mà trong bộ pháp quyết vô danh có nói đến. Đối với những thứ này hắn đã bắt đầu có một số cảm giác mãnh liệt không giải thích nổi.

“ Thì ra khi luyện đến tầng thứ năm của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có thể thông đạt mọi ngóc ngách của cơ thể, đến những chỗ nguyên thần vốn không cảm nhận được bây giờ cũng hiện ra rõ ràng.”*

“ Từ tầng thứ tư lên tầng thứ năm buộc phải đột phá chướng ngại, chính là có thể cảm nhận được vị trí của mười vạn ba ngàn chư thiên, có thế chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh mới có thể tôi luyện đến từng nơi trong cơ thể, làm cho cơ thể không còn điểm yếu, nếu tiếp tục luyện có thể đạt đến độ nhục thân thành thánh như sư phụ nói! Không thể bị chết, không thể bị diệt, khi ra tay có thể thi triển pháp thuật với uy lực ngang với đất trời!”*

“ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh công pháp có thể trực tiếp nối liền chân nguyên trong tâm thức với một vạn ba ngàn chư thiên, đồng thời có thể chứa đựng chân nguyên ở một vạn ba ngàn chư thiên, rèn luyện một vạn ba ngàn chư thiên!”*

Một suy nghĩ đã thông suốt, những suy nghĩ rối rắm khác trong đầu Lạc Bắc cũng lần lượt sáng tỏ.

“ Bộ công pháp vô danh này là cách cảm nhận của người đi trước về một vạn ba ngàn chư thiên, nhưng khi mình đột phá đến tầng này của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lại buộc phải cảm nhận được một vạn ba ngàn chư thiên, vì thế vừa mới luyện bộ công pháp vô danh này đã cảm nhận được ngay. Nhờ đó mà Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng nhanh chóng đột phá được ngay. Đây đúng thật là cơ duyên xảo hợp, chỉ cần nói đến điểm này thôi cũng thấy như thể đã hoàn toàn giác ngộ được phật môn mật tông, đương đầu bổng hát ( một nghi thức của phật giáo để cảnh cáo con người tỉnh ngộ).

Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh giống như đi trong đêm tối, bắt người ta phải mò mẫm đến từng điểm một, còn bộ pháp quyết vô danh này lại như đưa ra cho Lạc Bắc một tấm bản đồ, trong chốc lát có thể đến được những điểm đó.

Bây giờ Lạc Bắc đã có thể khẳng định người sáng tạo ra bộ pháp quyết này cũng giống như sư tổ của La Phù đã sáng tạo nên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, đều là những nhân vật tuyệt thế, danh chấn thiên hạ.

Trong lòng Lạc Bắc chợt giác ngộ được rằng đúng là “ đại đạo chi hành, thù đồ đồng quy” (con đường khác nhau nhưng về cùng một đích).

Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp tu luyện nhục thân thành thánh, còn bộ pháp quyết này luyện thần ngưng nguyên, rõ ràng là nội đan đạo pháp để tu luyện Nguyên Anh, hai bộ này tuy đạo pháp không giống nhau nhưng vê mặt đạo lí thì lại tương thông.

Bộ pháp quyết vô danh này trực tiếp chỉ ra một vạn ba ngàn chư thiên, sau đó xây dựng mối liên hệ với từng cái một, từng bước hội tụ chân nguyên rồi dung luyện.

Còn Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lại là sau khi cảm ứng được một vạn ba ngàn chư thiên, trực tiếp dùng chân nguyên trong tâm thức liên hệ với một vạn ba ngàn chư thiên, nhất tề hội tụ tất cả chân nguyên rồi dung luyện.

Xét về mặt nối liền một vạn ba ngàn chư thiên, Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có vẻ cao minh hơn, vì bộ pháp quyết vô danh tu luyện theo cách mỗi chư thiên đều cần vận chuyển một bộ chân nguyên, vô cùng phức tạp, thậm chí vẫn còn hai ngàn chư thiên vẫn chưa tìm ra được cách nối liền và dung luyện, nhưng nếu chỉ dùng để chứa đựng chân nguyên thì không mấy khác biệt. Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng lấy tất cả chân nguyên trong cơ thể phân tán ra, chứa vào trong một vạn ba ngàn chư thiên, như thế lượng chân nguyên có thể chứa đựng trong người sẽ nhiều gấp vô số lần người bình thường. Cứ thế cho đến cuối cùng, ví dụ một người đã tu luyện đến mức chân nguyên cũng hóa thành nguyên anh thì trong cơ thể sẽ không thể chứa thêm chân nguyên nữa, nhưng chân nguyên trong người Lạc Bắc mới chỉ chiếm một phần vạn không gian. Như vậy Lạc Bắc sẽ không sợ đến lúc kinh mạch toàn thân chứa đầy chân nguyên không thể chứa thêm được nữa, mà chỉ sợ chưa dung tụ được nhiều chân nguyên như thế mà kinh mạch và một vạn ba ngàn chư thiên trong cơ thể đã đầy rồi.

Bộ pháp quyết vô danh này cũng thế, vì trong khi tu luyện, có thể luyện trước một chư thiên, đợi đến khi tâm thức không thể chứa thêm chân nguyên được nữa thì sẽ chứa vào chư thiên này, chư thiên này không chứa được nữa thì lại chứa sang chư thiên khác.

Trong trường hợp tu vi ngang hàng, chân nguyên mà bộ pháp quyết vô danh này chứa đựng hoàn toàn giống với Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

Nhưng nếu so với những cách thức tu luyện cồng kềnh thì bộ pháp quyết vô danh này lại có ưu điểm, vì thường thì những pháp bảo hàng thượng phẩm như phi kiếm Thục Sơn đều phải dùng nguyên thần, chân nguyên để bồi dưỡng pháp bảo, lấy một phần tâm thần, chân nguyên và pháp bảo kết hợp lại với nhau thì khi đối địch mới có thể dùng pháp bảo như chính chân tay của mình. Nhưng với các công pháp bình thường, khi tế luyện pháp bảo phải tiến hành từng bước một, luyện xong cái này mới đến cái kia. Thế nhưng bộ công pháp vô danh này lại có thể tách riêng thần niệm, bồi dưỡng ở trong chư thiên, như thế thì cùng lúc có thể tế luyện nhiều loại pháp bảo, lúc đối địch cũng có nhiều loại tâm niệm cùng phát huy, so với việc mỗi tâm niệm chỉ dùng được một pháp bảo thì lợi hại hơn nhiều.

Lạc Bắc vừa nghĩ thông được một số thứ thì những suy nghĩ rắc rối trong đầu cũng đã được giải đáp, trong lòng đã sáng tỏ, lông mày của y cũng tự động giãn ra, mặt thoáng mỉm cười.

Đây chính là niềm vui bất giác có được khi tu vi của bản thân đã tiến bộ.

Nhìn thấy trên mặt Lạc Bắc có thoáng một nụ cười, Tiểu Trà cũng bất giác cười theo. Nàng biết, Lạc Bắc đã phá được tri kiến chướng này rồi.

“ Hai bộ công pháp này đều là tuyệt thế công pháp, so với những công pháp bình thường thì thật sự lợi hại hơn rất nhiều, chẳng trách sư phụ nói rằng luyện được Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là có thể nắm chắc vận mệnh của chính mình.”*

Lạc Bắc vẫn chưa lập tức lĩnh hội hết được, nhưng trong lòng đã từ từ nắm được hai bộ pháp quyết này.

Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có tốc độ hấp thụ linh khí trời đất mạnh như thế này, lại dung luyện ra chân nguyên chứa đựng trong cơ thể, chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều so với những công pháp bình thường.

Vô danh pháp quyết, nếu chỉ luyện một chư thiên thì không có tác dụng gì. Nhưng nếu luyện tiếp về sau, khi tâm thức của mọi người đều không thể chứa thêm chân nguyên được nữa, thì ngươi vẫn có chỗ để chứa. Đến lúc đó chân nguyên trong cơ thể sẽ dần dần nhiều hơn hẳn người khác, nếu người khác chỉ có một tâm thức chứa đầy chân nguyên thì người có đến hàng ngàn, thậm chí là một vạn ba ngàn chư thiên tràn trề chân nguyên, thử hỏi uy lực đến thế nào?

Luyện đến cuối cùng, chỉ e là hai loại công pháp này có thể tùy ý dùng bất cứ loại pháp thuật nào, dù tổn hao chân nguyên đến đâu cũng không lo chân nguyên cạn kiệt.

Nghĩ đến đây, Lạc Bắc bất giác nhớ đến cảnh tượng hôm đó Nguyên Thiên Y đã thuận tay dùng thuật Lục Đạo Phù Đồ Nghiệp Hỏa Hồng Liên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom