Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Phiếu xét nghiệm của Tô Tĩnh Nhi
Sẽ chẳng có gì thay đổi trong những tháng ngày yêu thầm một người cao quý. Chỉ có những ngu ngốc lặp lại từ lần này tới lần khác. Chỉ có những hèn mọn vì người ta từ ngày này qua tháng khác. Chỉ có những sự cam chịu không biết bản thân tại sao có thể chấp nhận nổi từ chuyện này tới chuyện khác.
“Đây là bản hợp đồng mới nhất bên Hứa Vĩnh vừa gửi sang. Anh có muốn xem luôn bây giờ hay không?”
“Đặt xuống. Pha cafe.” . Bạn có biết tang tyện ⩶ U yn﹒N ⩶
Đăng Bảo vẫn cứ lạnh nhạt với Khế Phương như vậy. Anh không muốn nói thêm những chuyện phiếm hay thậm chí những câu nói gần đây cũng thường bị rút gọn tới tối đa.
“Dạo này có vẻ như anh không được khoẻ. Anh đang suy nghĩ chuyện gì đau đầu sao?”
Khế Phương đặt ly cafe xuống bàn, ánh mắt dịu dàng hết sức nhìn toàn bộ gương mặt hút hồn của người đàn ông trước mặt. Anh thực sự rất đẹp, đến cái dáng vẻ mệt mỏi cũng đẹp tới động lòng người.
“Tránh xa tôi ra.”
Đăng Bảo mở mắt đã thấy gương mặt Khế Phương. Cái sự chán ghét ăn sâu vào xương đến độ mơ màng vẫn cảm nhận ghê tởm.
“Bản hợp đồng có vấn đề gì không anh? Có cần em liên hệ lại với bên kia bàn bạc thêm?”
“Có vẻ như cô khá thích chuyện liên lạc với Hứa Vĩnh. Có lẽ nào tôi lại thành một người làm chuyện tốt cho cô hay không?”
“Em với Giám đốc Hứa không có chuyện gì cả. Em chỉ đang…”
Đăng Bảo lắc nhẹ đầu, khoé môi cong lên nụ cười nhạt ý:
“Tôi cũng chẳng quan tâm hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không. Chỉ cần việc có lợi cho công ty thì hy sinh một chút cũng không cần câu lệ.”
“Lúc anh rời đi, em thực sự không biết phải làm gì cả. Em đã gọi cho Đan Đan, Đan Đan giúp em tất cả. Em tuyệt đối không làm những chuyện trái với tình cảm em dành cho anh.”
Khế Phương chạy lại đứng trước mặt Đăng Bảo định rời đi. Lời nói như đinh đóng cột vang lại bên tai.
“Tôi cũng đâu cần thứ tình cảm đó. Cô không thấy phiền sao? Tôi thực sự cảm thấy rất phiền.”
“Vậy làm sao để anh có thể yêu em? Em có thể làm bất cứ chuyện gì, miễn là anh thấy vui.”
Đây có phải là Khế Phương đang tỏ tình hay không? Cô đã dũng cảm nói hết tấm chân tình này. Nhưng hết lần này tới lần khác đều bị cự tuyệt thẳng thắn.
“Em hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với anh. Anh phải tin em.”
Chẳng nhẽ chuyện hôm trước chính là một con dao nhẹ nhàng đi xuyên qua mối quan hệ của hai người? Cái mối quan hệ trên giấy tờ chưa một lần được Đăng Bảo công nhận chẳng nhẽ đến hôm nay lại vì chút hiểu nhầm của cô với anh ấy mà hoàn
toàn sụp đổ?
Khế Phương cố gắng giải thích. Nhưng Đăng Bảo lại chỉ đặt duy nhất nụ cười nhạt ý trên môi. Cô cần cho anh thêm thời gian. Có lẽ chỉ cần. Thêm thời gian thì mọi chuyện hiểu nhầm đều có thể hoá giải. Rồi sẽ có một ngày Đăng Bảo chấp nhận chút tình cảm le lói trong lòng với Khế Phương. Chỉ cần nghĩ tới những hạnh phúc sau này đã đủ làm cô mãn nguyện rồi.
“Anh Đăng Bảo, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Cánh cửa phòng Phó giám đốc ngăn cách với thế giới bên ngoài cứ thế điềm nhiên mở rộng. Khung cảnh hai người níu kéo bên trong cũng chẳng đủ để người bên ngoài thấy có chút ngạc nhiên.
Tĩnh Nhi nhẹ nhàng bước vào, đứng sát bên Khế Phương, hạ giọng:
“Chị Phương có muốn đi ăn chung với em và anh Bảo hay không?”
“Không cần đâu!”
Khế Phương như đứa con nít bị người ta vô tình nhìn thấy điểm yếu. Toàn thân thẫn thờ buông lỏng hai tay đang bám chặt trên áo Đăng Bảo. Ánh mắt che giấu chút cảm xúc ngại ngùng quay đi.
“À! Ở công ty chị nên giũ khoảng cách với anh Bảo. Kẻo mọi người nhìn thấy lại bàn tán những điều không hay.”
Hai người họ rời đi ròi mới để lại Khế Phương chết lặng. Rõ ràng Khế Phương mới chính thức là vợ Đăng Bảo, là con dâu nhà họ Trịnh, là người được đón rước về. Ấy vậy mà lại sợ hãi những đàm tiếu cho rằng cô làm những điều đáng xấu hổ để được leo tới vị trí Thư ký trong một đêm.
“Thật nực cười. Khế Phương ơi, mày đáng thương quá.”
Khế Phương dọn lại đống tài liệu trên bàn Đăng Bảo, ánh mắt ngờ nghệch vô hồn thầm mắng bản thân quá đáng thương. Chạy theo cái gọi là tình đầu sét đánh ấy vậy mà sét đánh lớn quá, đánh cháy khét luôn cả mối quan hệ không tìm thấy lối thoát này.
“Á.”
Khế Phương không để ý xung quanh, vô tình đẩy rơi đống tài liệu trên bàn, toàn thân cuống quýt lo sợ vội vã cúi rạp người xuống nhặt.
Bản thảo trang sức kết hôn. Bản thảo hợp đồng Dư Vu. Bản phác thảo năng lực kinh doanh phòng hành chính. Sơ đồ nhân sự.
Kết quả xét nghiệm?
Cái gì đây? Túi giấy mới cóng. Niêm phong vẫn còn đóng hờ hững.
Khế Phương cầm tập trên tay mà cảm giác thực sự khác lạ. Cái cảm giác toàn thân thể bị bóp nghẹn cứng, cổ họng khô rát, hai tay run rẩy, ánh mắt chưa hiểu chuyện gì đã lạc đi sau những giọt nước mắt.
Tên người xét nghiệm: Tô Tĩnh Nhi.
Kết quả: 245,56mIU/ml.
“Đây là bản hợp đồng mới nhất bên Hứa Vĩnh vừa gửi sang. Anh có muốn xem luôn bây giờ hay không?”
“Đặt xuống. Pha cafe.” . Bạn có biết tang tyện ⩶ U yn﹒N ⩶
Đăng Bảo vẫn cứ lạnh nhạt với Khế Phương như vậy. Anh không muốn nói thêm những chuyện phiếm hay thậm chí những câu nói gần đây cũng thường bị rút gọn tới tối đa.
“Dạo này có vẻ như anh không được khoẻ. Anh đang suy nghĩ chuyện gì đau đầu sao?”
Khế Phương đặt ly cafe xuống bàn, ánh mắt dịu dàng hết sức nhìn toàn bộ gương mặt hút hồn của người đàn ông trước mặt. Anh thực sự rất đẹp, đến cái dáng vẻ mệt mỏi cũng đẹp tới động lòng người.
“Tránh xa tôi ra.”
Đăng Bảo mở mắt đã thấy gương mặt Khế Phương. Cái sự chán ghét ăn sâu vào xương đến độ mơ màng vẫn cảm nhận ghê tởm.
“Bản hợp đồng có vấn đề gì không anh? Có cần em liên hệ lại với bên kia bàn bạc thêm?”
“Có vẻ như cô khá thích chuyện liên lạc với Hứa Vĩnh. Có lẽ nào tôi lại thành một người làm chuyện tốt cho cô hay không?”
“Em với Giám đốc Hứa không có chuyện gì cả. Em chỉ đang…”
Đăng Bảo lắc nhẹ đầu, khoé môi cong lên nụ cười nhạt ý:
“Tôi cũng chẳng quan tâm hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không. Chỉ cần việc có lợi cho công ty thì hy sinh một chút cũng không cần câu lệ.”
“Lúc anh rời đi, em thực sự không biết phải làm gì cả. Em đã gọi cho Đan Đan, Đan Đan giúp em tất cả. Em tuyệt đối không làm những chuyện trái với tình cảm em dành cho anh.”
Khế Phương chạy lại đứng trước mặt Đăng Bảo định rời đi. Lời nói như đinh đóng cột vang lại bên tai.
“Tôi cũng đâu cần thứ tình cảm đó. Cô không thấy phiền sao? Tôi thực sự cảm thấy rất phiền.”
“Vậy làm sao để anh có thể yêu em? Em có thể làm bất cứ chuyện gì, miễn là anh thấy vui.”
Đây có phải là Khế Phương đang tỏ tình hay không? Cô đã dũng cảm nói hết tấm chân tình này. Nhưng hết lần này tới lần khác đều bị cự tuyệt thẳng thắn.
“Em hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với anh. Anh phải tin em.”
Chẳng nhẽ chuyện hôm trước chính là một con dao nhẹ nhàng đi xuyên qua mối quan hệ của hai người? Cái mối quan hệ trên giấy tờ chưa một lần được Đăng Bảo công nhận chẳng nhẽ đến hôm nay lại vì chút hiểu nhầm của cô với anh ấy mà hoàn
toàn sụp đổ?
Khế Phương cố gắng giải thích. Nhưng Đăng Bảo lại chỉ đặt duy nhất nụ cười nhạt ý trên môi. Cô cần cho anh thêm thời gian. Có lẽ chỉ cần. Thêm thời gian thì mọi chuyện hiểu nhầm đều có thể hoá giải. Rồi sẽ có một ngày Đăng Bảo chấp nhận chút tình cảm le lói trong lòng với Khế Phương. Chỉ cần nghĩ tới những hạnh phúc sau này đã đủ làm cô mãn nguyện rồi.
“Anh Đăng Bảo, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Cánh cửa phòng Phó giám đốc ngăn cách với thế giới bên ngoài cứ thế điềm nhiên mở rộng. Khung cảnh hai người níu kéo bên trong cũng chẳng đủ để người bên ngoài thấy có chút ngạc nhiên.
Tĩnh Nhi nhẹ nhàng bước vào, đứng sát bên Khế Phương, hạ giọng:
“Chị Phương có muốn đi ăn chung với em và anh Bảo hay không?”
“Không cần đâu!”
Khế Phương như đứa con nít bị người ta vô tình nhìn thấy điểm yếu. Toàn thân thẫn thờ buông lỏng hai tay đang bám chặt trên áo Đăng Bảo. Ánh mắt che giấu chút cảm xúc ngại ngùng quay đi.
“À! Ở công ty chị nên giũ khoảng cách với anh Bảo. Kẻo mọi người nhìn thấy lại bàn tán những điều không hay.”
Hai người họ rời đi ròi mới để lại Khế Phương chết lặng. Rõ ràng Khế Phương mới chính thức là vợ Đăng Bảo, là con dâu nhà họ Trịnh, là người được đón rước về. Ấy vậy mà lại sợ hãi những đàm tiếu cho rằng cô làm những điều đáng xấu hổ để được leo tới vị trí Thư ký trong một đêm.
“Thật nực cười. Khế Phương ơi, mày đáng thương quá.”
Khế Phương dọn lại đống tài liệu trên bàn Đăng Bảo, ánh mắt ngờ nghệch vô hồn thầm mắng bản thân quá đáng thương. Chạy theo cái gọi là tình đầu sét đánh ấy vậy mà sét đánh lớn quá, đánh cháy khét luôn cả mối quan hệ không tìm thấy lối thoát này.
“Á.”
Khế Phương không để ý xung quanh, vô tình đẩy rơi đống tài liệu trên bàn, toàn thân cuống quýt lo sợ vội vã cúi rạp người xuống nhặt.
Bản thảo trang sức kết hôn. Bản thảo hợp đồng Dư Vu. Bản phác thảo năng lực kinh doanh phòng hành chính. Sơ đồ nhân sự.
Kết quả xét nghiệm?
Cái gì đây? Túi giấy mới cóng. Niêm phong vẫn còn đóng hờ hững.
Khế Phương cầm tập trên tay mà cảm giác thực sự khác lạ. Cái cảm giác toàn thân thể bị bóp nghẹn cứng, cổ họng khô rát, hai tay run rẩy, ánh mắt chưa hiểu chuyện gì đã lạc đi sau những giọt nước mắt.
Tên người xét nghiệm: Tô Tĩnh Nhi.
Kết quả: 245,56mIU/ml.
Bình luận facebook