Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Tia nắng ngày mới len qua ô cửa đá như hình một mảng tường lớn bị thụi vô tình ở giữa, nham nhở từng đường lượn sóng đã nhẵn thín nhờ thời gian và nhờ từng đôi tay bấu víu như hiện tại Lĩnh đang làm.
Cậu đưa cả khuôn mặt luồn ra ngoài đường lượn to lớn đủ để gác cằm, mặc gió ban mai trong lành vuốt lấy khuôn mặt gầy nhỏ, đôi mắt hai mí nheo lại nhìn nắng đang chơi đùa trên từng cuộn mây khổng lồ to lớn ì ạch trôi ngoài kia.
Lĩnh ước gì mình có thể lăn lên nó, chơi tung hứng mây trắng, nhưng rất tiếc cậu không thể, bởi cậu không phải là họ, một lũ thú nhân có cánh đang bay tới ngoài kia.
Đôi cánh to lớn màu đỏ rực vỗ xuống quấy tung lớp mây vốn đang nằm bẹp dí bay lên.
Ánh nắng phủ xuống lũ chim đỏ rực to lớn như loài Phượng Hoàng được họa rực rỡ trên giấy ở thế kỷ hai mốt phát sáng tia hồng nhạt, màu sáng ấy lan tỏa nhuộm thêm sắc cho bọn mây đang bay tá lã khắp nơi. Đỏ trắng vàng đan xen thật đẹp mắt.
Lĩnh thở dài nhìn lũ chim to lớn phải tới chục con lao mình xuống màn mây biến mất.
Vì sao số cậu lại nhọ đến thế không biết, là một trong số bệnh nhân nhiễm phải dịch bệnh hô hấp, đã thế còn là một trong số bệnh nhân có bệnh nền về hô hấp khá nặng, hai cái cộng lại cứ thế mà toi.
Cậu không biết mình là bệnh nhân số mấy ngàn nhưng dám chắc là nằm trong con số tử vong ít ỏi chưa tới một trăm của Quốc Gia.
Nghe ra thì đúng là buồn nhưng nỗi buồn hơn vẫn đang hiện diện ở đây. Cậu may mắn được ông trời thương hốt linh hồn vào một thân xác mới, một thân xác khỏe mạnh và không hề bệnh tật, sống tại một thế giới xa lạ trong lành không ô nhiễm không dịch bệnh.
Thế nhưng ở đây với thân thể này thì Lĩnh cũng không khác gì đang mang bệnh, yếu kém đến mức chẳng đáng một dí tay.
Nơi đây không còn là thế giới con người nữa mà là thế giới của loài thú nhân chim trời cao quý.
Bọn họ có thú nhân là loài chim vừa bay qua có thể biến thành người, khi đi săn hay gặp kẻ địch bọn họ sẽ chuyển hóa thành chim theo tộc loài của mình bay vút lên cao, vừa chạy trốn lại vừa có thể chiến đấu nhìn rất ngầu!
Và nhóm chim Lĩnh vừa thấy chính là lũ thú nhân của Tộc Chim Đỏ hiện là nơi cậu đang trú ngụ, và hành động vừa rồi của bọn họ chính là đang đi săn.
Còn Lĩnh, một con người đi bằng hai chân không thể biến thành chim; ừ không biến thành chim và có thể đi bằng hai chân cũng ổn áp đấy, thế nhưng nỗi buồn cũng chính là đây.
Những người như bọn cậu ở đây được gọi là Phụ, một lớp người yếu kém, có chút chức năng sinh sản, nhưng chút ấy làm sao mà địch lại Mẫu hàng thật là các cô gái rực rỡ kia chứ.
“Ê Lĩnh có nhà không?”
Đấy, chưa gì Mẫu hàng thật đã tới gõ cửa rồi kìa!
Lĩnh nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia liền vò đầu, thở dài từng hơi nặng nề. Mới tới được tuần lễ ấy vậy mà mái tóc đỏ rực mượt mà mới tậu của cậu gần như sắp trọc chỉ vì Mẫu ngoài kia.
Cớ sao cái con người cậu đang trú ngụ đây lại ngu dại như vậy không biết, chỉ vì một thằng thú nhân lông tóc đỏ rực đỏ rỡ mà lao vào cuộc thi nướng thịt vô nghĩ với một hàng Mẫu giá thật, để rồi thua đau thua đớn đến mức phải dùng cái chết để trốn đi nỗi đau và sự xấu hổ.
Giờ đây người đang phải dọn cái mớ hỗn độn ấy chính là cậu. Và người Mẫu đang gọi cậu ngoài kia chính là người chị gái đáng yêu cùng cha cùng mẹ, cũng là đối thủ tình trường lúc trước của thân thể này.
Chỉ vì cuộc thi tranh tài nội trợ ấy mà thân xác này bị cha mẹ đẻ từ mặt, bạn bè chơi cùng xa lánh. Cuối cùng chỉ còn lại bà chị Mẫu hỏi thăm. Nhưng thôi cho nhờ! Mẫu đó qua đây hỏi thăm cốt là chế nhạo thân thể này thôi, chả có tí tốt đẹp nào đâu.
Lĩnh thở thêm một hơi cuối cùng, lừ đừ đứng lên đi vòng qua giường đá có trải sơ sài một tấm da thú màu nâu, vòng qua khu bếp kê từ đá với vài ba cái nồi làm từ xương sọ của một loài thú to lớn nào đó, từ đó ra tới cửa hang; nói là cửa hang cho oai chứ thực ra nó giống một cái hốc thì hơn, chiều cao của nó còn chưa qua nổi người cao một mét tám như cậu.
Lĩnh kéo lại chiếc áo cộc tay da thú do chính mình tự tay thiết kế hôm qua sao cho ngay ngắn, rồi cúi người đi ra ngoài, vén lũ dây leo màu tím lạ kì đang tranh dành địa bàn trước cửa nhà cậu lên, bước ra đứng đối diện với Mẫu chị gái nhà mình.
Mặt cậu lạnh tanh:
“Chị tới đây có chuyện gì vậy?”
Cô gái được gọi là chị Mẫu đối diện Lĩnh nở nụ cười cực kì xinh đẹp, mái tóc đỏ rực dài qua eo bay lên trong nắng sớm, thân mình đầy đặn uốn lượn đẹp đẽ trong mớ da thú quấn quanh như hình chiếc váy cúp ngực chỉ dài qua đùi có chút xíu, như có như không cuốn lấy ánh nhìn của Lĩnh.
“Vừa sáng sớm, bọn chị có nhờ anh Thương mang bọn chị xuống núi hái rau và hoa quả. Chị qua gọi em hỏi xem em có đi cùng không. Ban đầu anh Thương ảnh ấy không muốn mang em, nhưng chị thì lại không nhẫn tâm để em một mình xuống núi như thế được, nên đã năn nỉ ảnh. Giờ ảnh chịu rồi chị liền chạy qua hỏi em, em nên đi đi không là chết đói đó. Hiện tại em không có thú nhân nào chăm sóc cũng đừng nản phải biết tự chăm sóc mình -”
“Được, chờ chút em lấy túi.”
Lĩnh cắt ngang lời nói không buồn dừng của chị Mẫu xinh đẹp lắm chuyện, đi vào trong lấy cái túi da thú cậu tự làm mấy hôm trước đeo qua vai đi ra.
Cậu không phải là Phụ Lĩnh cũ ngốc nghếch, lại ưa sĩ diện kia. Đói thì phải nói đói, không có đồ ăn phải đi tìm, không ai mang đi thì phải đi nhờ mặc kệ tên kia có là người yêu cũ hay đại loại là người thầm thương cũ hay không, no bụng mới là nhất.
Cậu mang túi mỉm cười với người đang trố mắt nhìn mình:
“Đi thôi. Cảm ơn chị đã nhờ ảnh ấy giùm em, đúng là nhà em sắp hết đồ ăn rồi. Nếu chị không qua chắc mai em phải chạy về quỳ gối với cha mẹ quá! Hên thật!”
Đúng là quá hên, cậu không muốn đi tới cầu xin hai con người vốn mang tiếng là cha mẹ của thân thể này, nhưng lại chả yêu thương con cái gì sấp. Từ khi thằng nhỏ biết đi, biết tự ăn bọn họ đã ném nó tới đây, một hang đá nhỏ nằm ngoài rìa bộ tộc, ngày ngày cho chút thức ăn, không yêu thương coi sóc mặc nó lớn lên trong sự cô độc.
Vừa nghĩ tới đây một dòng cảm xúc đầy uất ức đau buồn bủa vây lấy cậu.
Đây chính là cảm xúc của thân chủ, cậu ta khát khao được yêu thương, nhưng rồi theo thời gian nỗi khác khao ấy đã biến thành nỗi hận. Cậu ta hận gia đình mình. Nỗi hận ấy chuyển thành hình dạng thông qua Thương thú nhân người bà chị mình thầm yêu, và rồi thành hành động cướp giật thông qua cuộc thi ấy.
Thật đáng thương!
Cậu thở đánh phào một cái, thương cho quá khứ của thân thể này, rồi âm thầm tự hứa từ nay sẽ không bao giờ ủy mị như vậy nữa, cậu phải thay Lĩnh cũ sống thật tốt, tốt đến mức lũ người thân phải ghen tị.
Nghĩ thế Lĩnh liền thẳng người, phô trọn dáng điệu ung dung phơi mình trước mặt bà chị.
Mẫn Thi nhíu mày.
Lớp váy da thú quấn vội bên hông ôm ấp lấy bờ mông cong cong, kết hợp cùng áo da thú kì lạ nhưng lại trông kín kẽ đẹp mắt, lên chút nữa là mái tóc ngắn đỏ rực hơi tung lên nhờ gió. Ánh nắng ban mai phủ lớp mật ngọt lên làn da nâu nhạt, đệm sau lưng Lĩnh là lũ dây leo màu tím đang lắc lư. Những hiệu ứng tự nhiên ấy khiến Lĩnh như bừng sáng, khác hoàn toàn với cảnh tượng thua trận cô từng thấy tuần trước.
Chỉ có mấy ngày không gặp mà người em đáng ghét của mình sao lại trông đẹp hơn thế này!
Bất giác môi cô mím lại, đôi bàn tay trắng mượn đan vào nhau xoắn xuýt.
Liệu rằng khi thấy Lĩnh như này thú nhân Thương có động tâm không, anh dù đồng ý làm người yêu cô nhưng lại không nhắc gì tới chuyện cưới xin.
Nhìn cô trông có vẻ như là người thắng trong cuộc thi đó nhưng thật ra chỉ cô mới hiểu, nội tình bên trong không như người khác nghĩ.
Trước khi cuộc thi diễn ra cô đã cố tình cho nhóm Mẫu bạn thân của mình phao tin đồn thật lớn để toàn bộ thú nhân trong tộc đều biết cuộc tranh tài giữa hai người. Từ đó đẩy Thương vào tình thế nếu không chọn ai thì sẽ bị toàn bộ thú nhân trong tộc xa lánh.
Mẫu vốn là đối tượng được quý trọng hơn hết, nên nếu một Mẫu nguyện ý vì thú nhân nào đó mà tham gia tranh tài, dù thú nhân đó không biết Mẫu ấy ra sao cũng phải thích Mẫu ấy, nếu không thích không quan tâm tìm hiểu Mẫu đó, đảm bảo toàn bộ thú nhân, lẫn Mẫu trong tộc sẽ không bao giờ gả con mình cho thú nhân đó nữa.
Và cứ thế Thương đành chấp nhận theo đuổi cô, tìm hiểm trở thành người yêu của cô.
Hôm nay Thương không có lịch đi săn, chớp lấy thời cơ hiếm có ấy, cô liền nhờ anh mang đi hái quả tiện thể thác tùng nhóm bạn. Cô cũng cảm thấy đây là thời cơ tốt để chọc em mình nên không ngần ngại làm người tốt muốn hỗ trợ em ấy.
Nhưng giờ thì cô lại muốn rút lại cơ hội trêu chọc ấy.
Rất tiếc Lĩnh không để điều đó xảy ra. Với kí ức được để lại từ Lĩnh cũ Lĩnh ung dung dẫn đầu đi về hướng tộc Chim Đỏ, vừa đi vừa nhìn ông mặt trời đã rời khỏi tầng mây nhích được một đoạn khá xa ở trời đông, liền nói:
“Chị Thi đi thôi, trời sắp vào trưa rồi, không đi nhanh coi chừng lại muộn.”
Khóe miệng nơi Thi không thấy của Lĩnh câu lên cười vô cùng đê tiện.
Cậu đưa cả khuôn mặt luồn ra ngoài đường lượn to lớn đủ để gác cằm, mặc gió ban mai trong lành vuốt lấy khuôn mặt gầy nhỏ, đôi mắt hai mí nheo lại nhìn nắng đang chơi đùa trên từng cuộn mây khổng lồ to lớn ì ạch trôi ngoài kia.
Lĩnh ước gì mình có thể lăn lên nó, chơi tung hứng mây trắng, nhưng rất tiếc cậu không thể, bởi cậu không phải là họ, một lũ thú nhân có cánh đang bay tới ngoài kia.
Đôi cánh to lớn màu đỏ rực vỗ xuống quấy tung lớp mây vốn đang nằm bẹp dí bay lên.
Ánh nắng phủ xuống lũ chim đỏ rực to lớn như loài Phượng Hoàng được họa rực rỡ trên giấy ở thế kỷ hai mốt phát sáng tia hồng nhạt, màu sáng ấy lan tỏa nhuộm thêm sắc cho bọn mây đang bay tá lã khắp nơi. Đỏ trắng vàng đan xen thật đẹp mắt.
Lĩnh thở dài nhìn lũ chim to lớn phải tới chục con lao mình xuống màn mây biến mất.
Vì sao số cậu lại nhọ đến thế không biết, là một trong số bệnh nhân nhiễm phải dịch bệnh hô hấp, đã thế còn là một trong số bệnh nhân có bệnh nền về hô hấp khá nặng, hai cái cộng lại cứ thế mà toi.
Cậu không biết mình là bệnh nhân số mấy ngàn nhưng dám chắc là nằm trong con số tử vong ít ỏi chưa tới một trăm của Quốc Gia.
Nghe ra thì đúng là buồn nhưng nỗi buồn hơn vẫn đang hiện diện ở đây. Cậu may mắn được ông trời thương hốt linh hồn vào một thân xác mới, một thân xác khỏe mạnh và không hề bệnh tật, sống tại một thế giới xa lạ trong lành không ô nhiễm không dịch bệnh.
Thế nhưng ở đây với thân thể này thì Lĩnh cũng không khác gì đang mang bệnh, yếu kém đến mức chẳng đáng một dí tay.
Nơi đây không còn là thế giới con người nữa mà là thế giới của loài thú nhân chim trời cao quý.
Bọn họ có thú nhân là loài chim vừa bay qua có thể biến thành người, khi đi săn hay gặp kẻ địch bọn họ sẽ chuyển hóa thành chim theo tộc loài của mình bay vút lên cao, vừa chạy trốn lại vừa có thể chiến đấu nhìn rất ngầu!
Và nhóm chim Lĩnh vừa thấy chính là lũ thú nhân của Tộc Chim Đỏ hiện là nơi cậu đang trú ngụ, và hành động vừa rồi của bọn họ chính là đang đi săn.
Còn Lĩnh, một con người đi bằng hai chân không thể biến thành chim; ừ không biến thành chim và có thể đi bằng hai chân cũng ổn áp đấy, thế nhưng nỗi buồn cũng chính là đây.
Những người như bọn cậu ở đây được gọi là Phụ, một lớp người yếu kém, có chút chức năng sinh sản, nhưng chút ấy làm sao mà địch lại Mẫu hàng thật là các cô gái rực rỡ kia chứ.
“Ê Lĩnh có nhà không?”
Đấy, chưa gì Mẫu hàng thật đã tới gõ cửa rồi kìa!
Lĩnh nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia liền vò đầu, thở dài từng hơi nặng nề. Mới tới được tuần lễ ấy vậy mà mái tóc đỏ rực mượt mà mới tậu của cậu gần như sắp trọc chỉ vì Mẫu ngoài kia.
Cớ sao cái con người cậu đang trú ngụ đây lại ngu dại như vậy không biết, chỉ vì một thằng thú nhân lông tóc đỏ rực đỏ rỡ mà lao vào cuộc thi nướng thịt vô nghĩ với một hàng Mẫu giá thật, để rồi thua đau thua đớn đến mức phải dùng cái chết để trốn đi nỗi đau và sự xấu hổ.
Giờ đây người đang phải dọn cái mớ hỗn độn ấy chính là cậu. Và người Mẫu đang gọi cậu ngoài kia chính là người chị gái đáng yêu cùng cha cùng mẹ, cũng là đối thủ tình trường lúc trước của thân thể này.
Chỉ vì cuộc thi tranh tài nội trợ ấy mà thân xác này bị cha mẹ đẻ từ mặt, bạn bè chơi cùng xa lánh. Cuối cùng chỉ còn lại bà chị Mẫu hỏi thăm. Nhưng thôi cho nhờ! Mẫu đó qua đây hỏi thăm cốt là chế nhạo thân thể này thôi, chả có tí tốt đẹp nào đâu.
Lĩnh thở thêm một hơi cuối cùng, lừ đừ đứng lên đi vòng qua giường đá có trải sơ sài một tấm da thú màu nâu, vòng qua khu bếp kê từ đá với vài ba cái nồi làm từ xương sọ của một loài thú to lớn nào đó, từ đó ra tới cửa hang; nói là cửa hang cho oai chứ thực ra nó giống một cái hốc thì hơn, chiều cao của nó còn chưa qua nổi người cao một mét tám như cậu.
Lĩnh kéo lại chiếc áo cộc tay da thú do chính mình tự tay thiết kế hôm qua sao cho ngay ngắn, rồi cúi người đi ra ngoài, vén lũ dây leo màu tím lạ kì đang tranh dành địa bàn trước cửa nhà cậu lên, bước ra đứng đối diện với Mẫu chị gái nhà mình.
Mặt cậu lạnh tanh:
“Chị tới đây có chuyện gì vậy?”
Cô gái được gọi là chị Mẫu đối diện Lĩnh nở nụ cười cực kì xinh đẹp, mái tóc đỏ rực dài qua eo bay lên trong nắng sớm, thân mình đầy đặn uốn lượn đẹp đẽ trong mớ da thú quấn quanh như hình chiếc váy cúp ngực chỉ dài qua đùi có chút xíu, như có như không cuốn lấy ánh nhìn của Lĩnh.
“Vừa sáng sớm, bọn chị có nhờ anh Thương mang bọn chị xuống núi hái rau và hoa quả. Chị qua gọi em hỏi xem em có đi cùng không. Ban đầu anh Thương ảnh ấy không muốn mang em, nhưng chị thì lại không nhẫn tâm để em một mình xuống núi như thế được, nên đã năn nỉ ảnh. Giờ ảnh chịu rồi chị liền chạy qua hỏi em, em nên đi đi không là chết đói đó. Hiện tại em không có thú nhân nào chăm sóc cũng đừng nản phải biết tự chăm sóc mình -”
“Được, chờ chút em lấy túi.”
Lĩnh cắt ngang lời nói không buồn dừng của chị Mẫu xinh đẹp lắm chuyện, đi vào trong lấy cái túi da thú cậu tự làm mấy hôm trước đeo qua vai đi ra.
Cậu không phải là Phụ Lĩnh cũ ngốc nghếch, lại ưa sĩ diện kia. Đói thì phải nói đói, không có đồ ăn phải đi tìm, không ai mang đi thì phải đi nhờ mặc kệ tên kia có là người yêu cũ hay đại loại là người thầm thương cũ hay không, no bụng mới là nhất.
Cậu mang túi mỉm cười với người đang trố mắt nhìn mình:
“Đi thôi. Cảm ơn chị đã nhờ ảnh ấy giùm em, đúng là nhà em sắp hết đồ ăn rồi. Nếu chị không qua chắc mai em phải chạy về quỳ gối với cha mẹ quá! Hên thật!”
Đúng là quá hên, cậu không muốn đi tới cầu xin hai con người vốn mang tiếng là cha mẹ của thân thể này, nhưng lại chả yêu thương con cái gì sấp. Từ khi thằng nhỏ biết đi, biết tự ăn bọn họ đã ném nó tới đây, một hang đá nhỏ nằm ngoài rìa bộ tộc, ngày ngày cho chút thức ăn, không yêu thương coi sóc mặc nó lớn lên trong sự cô độc.
Vừa nghĩ tới đây một dòng cảm xúc đầy uất ức đau buồn bủa vây lấy cậu.
Đây chính là cảm xúc của thân chủ, cậu ta khát khao được yêu thương, nhưng rồi theo thời gian nỗi khác khao ấy đã biến thành nỗi hận. Cậu ta hận gia đình mình. Nỗi hận ấy chuyển thành hình dạng thông qua Thương thú nhân người bà chị mình thầm yêu, và rồi thành hành động cướp giật thông qua cuộc thi ấy.
Thật đáng thương!
Cậu thở đánh phào một cái, thương cho quá khứ của thân thể này, rồi âm thầm tự hứa từ nay sẽ không bao giờ ủy mị như vậy nữa, cậu phải thay Lĩnh cũ sống thật tốt, tốt đến mức lũ người thân phải ghen tị.
Nghĩ thế Lĩnh liền thẳng người, phô trọn dáng điệu ung dung phơi mình trước mặt bà chị.
Mẫn Thi nhíu mày.
Lớp váy da thú quấn vội bên hông ôm ấp lấy bờ mông cong cong, kết hợp cùng áo da thú kì lạ nhưng lại trông kín kẽ đẹp mắt, lên chút nữa là mái tóc ngắn đỏ rực hơi tung lên nhờ gió. Ánh nắng ban mai phủ lớp mật ngọt lên làn da nâu nhạt, đệm sau lưng Lĩnh là lũ dây leo màu tím đang lắc lư. Những hiệu ứng tự nhiên ấy khiến Lĩnh như bừng sáng, khác hoàn toàn với cảnh tượng thua trận cô từng thấy tuần trước.
Chỉ có mấy ngày không gặp mà người em đáng ghét của mình sao lại trông đẹp hơn thế này!
Bất giác môi cô mím lại, đôi bàn tay trắng mượn đan vào nhau xoắn xuýt.
Liệu rằng khi thấy Lĩnh như này thú nhân Thương có động tâm không, anh dù đồng ý làm người yêu cô nhưng lại không nhắc gì tới chuyện cưới xin.
Nhìn cô trông có vẻ như là người thắng trong cuộc thi đó nhưng thật ra chỉ cô mới hiểu, nội tình bên trong không như người khác nghĩ.
Trước khi cuộc thi diễn ra cô đã cố tình cho nhóm Mẫu bạn thân của mình phao tin đồn thật lớn để toàn bộ thú nhân trong tộc đều biết cuộc tranh tài giữa hai người. Từ đó đẩy Thương vào tình thế nếu không chọn ai thì sẽ bị toàn bộ thú nhân trong tộc xa lánh.
Mẫu vốn là đối tượng được quý trọng hơn hết, nên nếu một Mẫu nguyện ý vì thú nhân nào đó mà tham gia tranh tài, dù thú nhân đó không biết Mẫu ấy ra sao cũng phải thích Mẫu ấy, nếu không thích không quan tâm tìm hiểu Mẫu đó, đảm bảo toàn bộ thú nhân, lẫn Mẫu trong tộc sẽ không bao giờ gả con mình cho thú nhân đó nữa.
Và cứ thế Thương đành chấp nhận theo đuổi cô, tìm hiểm trở thành người yêu của cô.
Hôm nay Thương không có lịch đi săn, chớp lấy thời cơ hiếm có ấy, cô liền nhờ anh mang đi hái quả tiện thể thác tùng nhóm bạn. Cô cũng cảm thấy đây là thời cơ tốt để chọc em mình nên không ngần ngại làm người tốt muốn hỗ trợ em ấy.
Nhưng giờ thì cô lại muốn rút lại cơ hội trêu chọc ấy.
Rất tiếc Lĩnh không để điều đó xảy ra. Với kí ức được để lại từ Lĩnh cũ Lĩnh ung dung dẫn đầu đi về hướng tộc Chim Đỏ, vừa đi vừa nhìn ông mặt trời đã rời khỏi tầng mây nhích được một đoạn khá xa ở trời đông, liền nói:
“Chị Thi đi thôi, trời sắp vào trưa rồi, không đi nhanh coi chừng lại muộn.”
Khóe miệng nơi Thi không thấy của Lĩnh câu lên cười vô cùng đê tiện.
Bình luận facebook