Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lâm Cẩn Ngôn nắm tay Giản Vi, cô vô thức đi theo sau anh, đầu óc hãn còn mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Thay giày đi vào trong nhà, Lâm Cẩn Ngôn một đường đem cô lên lầu hai vào phòng ngủ của anh, cửa phòng nháy mắt bị đóng lại, Lâm Cẩn Ngôn đem cả người cô mà đè trên cửa, Giản Vi sợ tới mức khẽ kêu lên, giây tiếp theo, môi lần nữa lại bị lấp kín.
Cô mở to hai mắt, hô hấp dừng lại.
Không giống như nụ hôn bá đạo đầy giày vò khi nãy, giờ đây lại vô cùng ôn nhu.
Môi nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, tay phải của anh đặt trên eo cô kéo cô lại gần anh, lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô, môi nhẹ nhàng bao phủ môi cô.
Nhưng nụ hôn này lại khiến người ta khó mà chống đỡ được, Giản Vi bị hôn đến cả người nhũn ra,toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào người Lâm Cẩn Ngôn. Cô khẽ mở miệng, hai mắt nhắm lại, hai tay chậm rãi nâng lên ôm lấy anh.
Đáy lòng như nở hoa, nhanh chóng lan tỏa, cơ hồ nhấn chìm cả người cô.
Thật lâu sau Lâm Cẩn Ngôn mới rốt cuộc buông cô ra.
Nhưng mà vẫn chưa kịp mở lời, thì chợt thấy ngón tay phải lành lạnh.
Cô ngấn ra nhìn xuống tay phải của mình.
Trong bóng tối, viên kim cương ánh lên.
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay bật đèn, trên trần nhà đèn bật sáng.
Giản Vi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngón tay mình có thêm một chiếc nhẫn, khiếp sợ đến lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Nhưng đến khi cô lấy lại tinh thần, liền đem chiếc nhẫn trên tay tháo xuống.
""Em tháo xuống thử xem!" Giọng nói lạnh lùng của Lâm Cẩn Ngôn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Giản Vi ngẩn ra,lát sau mới ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt híp lại chính là không vui mà nhìn cô.
Giản Vi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:" cái này quá đáng giá...."
"Là nhẫn của anh, em đeo nhẫn vào rồi thì chính là người của anh."Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, giọng nói bá đạo không cho phép cô từ chối.
Giản Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt có chút ươn ướt.
Cho tới lúc này cô vẫn cho rằng mình đang mơ, cô suy nghĩ một lát, có chút không tin được hỏi lại:" anh thật sự thích em sao?"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày,:" Sao? Đã hôn anh rồi còn không chịu trách nhiệm?"
"A!" Giản Vi ngẩn ra,mãi lúc sau mới hiểu ra, mặt đỏ bừng,có chút oán trách mà nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm:" Rõ ràng là anh hôn em mà."
Cô mới là người bị chiếm tiện nghi cơ mà! Như thế nào lại thành chiếm tiện nghi của anh vây?
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô cúi đầu, bộ dạng tức giận không nói nên lời, trong mắt ý cười càng rõ, anh hơi cúi người, môi sát lại gần tai cô,nhẹ giọng nói:" Là anh chiếm tiện nghi của em, cho nên em có thể cho anh một cơ hội chịu trách nhiệm với em nhé, được không? Cô bé."
Lâm Cẩn Ngôn ở bên tai cô nói chuyện, khí nóng lọt vào tai cô, khiến đáy lòng Giản Vi run lên, tai đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Sau một lúc lâu, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi:" chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sao?"
Cô không nghĩ nếu lúc này ở bên nhau sau đó lại phải chia xa, cô không dám chắc rằng khi mình đã quá yêu anh rồi,thì đến lúc phải rời xa anh sẽ như thế nào.
"Đương nhiên." Lâm Cẩn Ngôn trả lời không hề do dự, thần sắc kiên định mà nhìn cô:" Giản Vi anh đối với em không phải là đùa giỡn."
Anh nắm tay cô đến bên mép giường ngồi xuống, ánh mắt thật sâu mà nhìn ánh mắt cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:"" Giản Vi, em nghe,anh Lâm Cẩn Ngôn sống trên đời 27 năm, em là người con gái duy nhất khiến anh rung động, thậm chí chiếm hết toàn bộ tình cảm của anh dành cho một cô gái. Thấy em sinh bệnh sẽ đau lòng, sẽ khống chế không được mà chăm sóc em, suốt ngày chỉ nghĩ đến em, cho dù đang làm việc cũng thường thường vì nhớ đến em mà phân tâm, sau này khi em cùng nam sinh khác ở cùng nhau, anh đau lòng vô cùng hận không thể mang em về mà nhốt lại bên người,... "
Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ ấu trĩ. Anh trước giờ vẫn bất luận người nào hay việc gì cũng không ảnh hưởng đến mình, dù cho trước kia công ty xảy ra vấn đề lớn, suýt nữa phá sản cũng không mảy may khiến anh bị tác động.
Mãi cho đến khi gặp cô, cảm xúc của anh dần trở nên khó kiểm soát.
Giản Vi nghe những lời Lâm Cẩn Ngôn thổ lộ, cảm động vui sướng vô cùng, nhưng lại cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại,không cảm xúc mà nhìn anh:" vậy sao lúc trước anh lại nói không thích em?"
Lâm Cẩn Ngôn buồn bực nói:" anh nói không thích em khi nào?"
"Có nói qua." Giản Vi cứ nghĩ đến câu nói ngày đó là không kìm nén nổi tức giận mà lườm anh một cái, ngữ khí có chút chua lòm, nói:" Lần trước khi mẹ anh tìm tới, em chính tai nghe thấy. Bác gái hỏi anh có phải đã thích em không, anh liền nói không phải, còn nói chờ em vào đại học sẽ dọn đi."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, vài giây sau mới hiểu ra.
Trong lúc nhất thời không biết nên giận hay nên cười đây, giơ búng trán cô:" Giản Vi, em muốn anh tức chết sao!""
Giản Vi sờ sờ trán chỗ bị anh làm đau, lẩm bẩm nói:" sao anh lại đánh em, đau chết đi được."
""Em ngốc như vậy, không đánh không thông minh lên được."
Giản Vi mở to mắt:"" Anh mới ngốc!"
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn ngập ý cười,nói:" hóa ra vì lí do này mà về sau thái độ của em với anh vô cùng kì quái, bởi vì cho rằng anh không thích em?"
"Không phải!" Giản Vi phản đối, bĩu môi lúc sau mới nói một câu:" anh nói sẽ cho em dọn đi.""
Lâm Cẩn Ngôn đa đầu mà ấn huyệt thái dương:" Anh nói như vậy là để gạt mẹ anh, em nghe không hiểu sao?"
Giản Vi quay đầu có chút buồn bực mà nói:" nghe không hiểu."
Cô sao có thể biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới một loạt hành động trước kia của cô, khóe miệng hơi cong, đột nhiên ôm eo Giản Vi,ôm cô ngồi trên đùi anh.
Giản Vi đột nhiên không kịp đề phòng, sợ tới mức cả người cứng đờ, đôi tay theo bản năng chống lên bả vai anh:"Anh..... Anh muốn làm gì?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi cong khóe miệng, nhìn chằm chằm đôi mắt Giản Vi, thấp giọng hỏi:" sao lúc trước em bảo không thích đàn ông già, thích người trẻ tuổi, cũng là cố ý chọc giận anh?"
Giản Vi bị nhìn thấu tâm tư, có chút thẹn thùng:"Anh... Anh mau bỏ em xuống...."
Cô theo bản năng giãy giụa trên đùi của Lâm Cẩn Ngôn tưởng chừng có thể thoát lại nhanh chóng bị anh ôm lại, anh ánh mắt có chút tối, giọng khàn khàn:""em còn động thêm lần nữa, anh không cam đoan sẽ không làm gì với em đâu.""
Giản Vi sợ tới mức hai mắt trợn tròn, sau đó lấy tay che trước ngực:" Anh..... Anh đúng là đồ lưu manh!"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, khóe mắt tràn ngập ý cười.
Giản Vi mặt ửng đỏ, nói:" em... em còn nhỏ."
Lâm Cẩn Ngôn tầm mắt hướng về phía ngực cô nhìn lướt qua, cười như không cười mà đáp một tiếng:" Ừ, là rất nhỏ!"
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm ngực mình, vừa thẹn lại vừa bực, vội vàng che mắt anh:" Không cho anh nhìn!"
Lâm Cẩn Ngôn cười đem tay cô bỏ xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngôn ngữ ái muội:" Xấu hổ cái gì? Sớm muộn cũng có một ngày sẽ là của anh."
"Anh đừng nói nữa!"" Giản Vi thẹn quá hóa liều vẫn không từ bỏ ý định mà che bằng được cái miệng anh lại.
Ai, trước kia tại sao lại không phát hiện ra chính nhân quân tử nhưng cũng sẽ có một ngày trở thành lưu manh?
Lâm Cẩn Ngôn ít nhiều có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, bỗng nhiên cắn vào tai cô, cười nhẹ nói:" yên tâm, anh chỉ lưu manh với mình em thôi!""
Giản Vi mí mắt giật giật:".....Em đây có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, đột nhiên bật cười:" Ừ, em cũng có thể giở trò lưu manh với anh mà!"
Anh đến nằm trên sô pha, giơ tay tháo cà vạt ra, sau đó liền đem cà vạt ném cho Giản Vi,ý cười thật sâu mà nhìn chằm chằm vào mắt cô:" đến đây, em muốn đối xử với anh như nào thì cứ làm như thế, anh tuyệt đối phối hợp.""
Giản Vi bị anh chọc cười, đem cà vạt ném sang bên cạnh:" ai muốn làm gì anh chứ!"
Cô ngồi thẳng người, thu lại nụ cười:" Nói chuyện nghiêm túc, mẹ anh thực sự không thích em, nếu bà không đồng ý cho chúng ta ở cạnh nhau thì phải làm sao?"
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, nhìn cô, ánh mắt kiên định, nói từng câu từng chữ:" Em cảm thấy anh không thể bảo vệ được người anh yêu sao?"
Giản Vi bất động, nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt ôn nhu, ngón tay mềm nhẹ mà vỗ về má cô, thấp giọng nói:" Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em chịu nửa phần ủy khuất, em chỉ cần ở bên anh là được, việc khác cứ giao cho anh."
Thay giày đi vào trong nhà, Lâm Cẩn Ngôn một đường đem cô lên lầu hai vào phòng ngủ của anh, cửa phòng nháy mắt bị đóng lại, Lâm Cẩn Ngôn đem cả người cô mà đè trên cửa, Giản Vi sợ tới mức khẽ kêu lên, giây tiếp theo, môi lần nữa lại bị lấp kín.
Cô mở to hai mắt, hô hấp dừng lại.
Không giống như nụ hôn bá đạo đầy giày vò khi nãy, giờ đây lại vô cùng ôn nhu.
Môi nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, tay phải của anh đặt trên eo cô kéo cô lại gần anh, lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô, môi nhẹ nhàng bao phủ môi cô.
Nhưng nụ hôn này lại khiến người ta khó mà chống đỡ được, Giản Vi bị hôn đến cả người nhũn ra,toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào người Lâm Cẩn Ngôn. Cô khẽ mở miệng, hai mắt nhắm lại, hai tay chậm rãi nâng lên ôm lấy anh.
Đáy lòng như nở hoa, nhanh chóng lan tỏa, cơ hồ nhấn chìm cả người cô.
Thật lâu sau Lâm Cẩn Ngôn mới rốt cuộc buông cô ra.
Nhưng mà vẫn chưa kịp mở lời, thì chợt thấy ngón tay phải lành lạnh.
Cô ngấn ra nhìn xuống tay phải của mình.
Trong bóng tối, viên kim cương ánh lên.
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay bật đèn, trên trần nhà đèn bật sáng.
Giản Vi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngón tay mình có thêm một chiếc nhẫn, khiếp sợ đến lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Nhưng đến khi cô lấy lại tinh thần, liền đem chiếc nhẫn trên tay tháo xuống.
""Em tháo xuống thử xem!" Giọng nói lạnh lùng của Lâm Cẩn Ngôn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Giản Vi ngẩn ra,lát sau mới ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt híp lại chính là không vui mà nhìn cô.
Giản Vi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:" cái này quá đáng giá...."
"Là nhẫn của anh, em đeo nhẫn vào rồi thì chính là người của anh."Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, giọng nói bá đạo không cho phép cô từ chối.
Giản Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt có chút ươn ướt.
Cho tới lúc này cô vẫn cho rằng mình đang mơ, cô suy nghĩ một lát, có chút không tin được hỏi lại:" anh thật sự thích em sao?"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày,:" Sao? Đã hôn anh rồi còn không chịu trách nhiệm?"
"A!" Giản Vi ngẩn ra,mãi lúc sau mới hiểu ra, mặt đỏ bừng,có chút oán trách mà nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm:" Rõ ràng là anh hôn em mà."
Cô mới là người bị chiếm tiện nghi cơ mà! Như thế nào lại thành chiếm tiện nghi của anh vây?
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô cúi đầu, bộ dạng tức giận không nói nên lời, trong mắt ý cười càng rõ, anh hơi cúi người, môi sát lại gần tai cô,nhẹ giọng nói:" Là anh chiếm tiện nghi của em, cho nên em có thể cho anh một cơ hội chịu trách nhiệm với em nhé, được không? Cô bé."
Lâm Cẩn Ngôn ở bên tai cô nói chuyện, khí nóng lọt vào tai cô, khiến đáy lòng Giản Vi run lên, tai đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Sau một lúc lâu, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi:" chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sao?"
Cô không nghĩ nếu lúc này ở bên nhau sau đó lại phải chia xa, cô không dám chắc rằng khi mình đã quá yêu anh rồi,thì đến lúc phải rời xa anh sẽ như thế nào.
"Đương nhiên." Lâm Cẩn Ngôn trả lời không hề do dự, thần sắc kiên định mà nhìn cô:" Giản Vi anh đối với em không phải là đùa giỡn."
Anh nắm tay cô đến bên mép giường ngồi xuống, ánh mắt thật sâu mà nhìn ánh mắt cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:"" Giản Vi, em nghe,anh Lâm Cẩn Ngôn sống trên đời 27 năm, em là người con gái duy nhất khiến anh rung động, thậm chí chiếm hết toàn bộ tình cảm của anh dành cho một cô gái. Thấy em sinh bệnh sẽ đau lòng, sẽ khống chế không được mà chăm sóc em, suốt ngày chỉ nghĩ đến em, cho dù đang làm việc cũng thường thường vì nhớ đến em mà phân tâm, sau này khi em cùng nam sinh khác ở cùng nhau, anh đau lòng vô cùng hận không thể mang em về mà nhốt lại bên người,... "
Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ ấu trĩ. Anh trước giờ vẫn bất luận người nào hay việc gì cũng không ảnh hưởng đến mình, dù cho trước kia công ty xảy ra vấn đề lớn, suýt nữa phá sản cũng không mảy may khiến anh bị tác động.
Mãi cho đến khi gặp cô, cảm xúc của anh dần trở nên khó kiểm soát.
Giản Vi nghe những lời Lâm Cẩn Ngôn thổ lộ, cảm động vui sướng vô cùng, nhưng lại cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại,không cảm xúc mà nhìn anh:" vậy sao lúc trước anh lại nói không thích em?"
Lâm Cẩn Ngôn buồn bực nói:" anh nói không thích em khi nào?"
"Có nói qua." Giản Vi cứ nghĩ đến câu nói ngày đó là không kìm nén nổi tức giận mà lườm anh một cái, ngữ khí có chút chua lòm, nói:" Lần trước khi mẹ anh tìm tới, em chính tai nghe thấy. Bác gái hỏi anh có phải đã thích em không, anh liền nói không phải, còn nói chờ em vào đại học sẽ dọn đi."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, vài giây sau mới hiểu ra.
Trong lúc nhất thời không biết nên giận hay nên cười đây, giơ búng trán cô:" Giản Vi, em muốn anh tức chết sao!""
Giản Vi sờ sờ trán chỗ bị anh làm đau, lẩm bẩm nói:" sao anh lại đánh em, đau chết đi được."
""Em ngốc như vậy, không đánh không thông minh lên được."
Giản Vi mở to mắt:"" Anh mới ngốc!"
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn ngập ý cười,nói:" hóa ra vì lí do này mà về sau thái độ của em với anh vô cùng kì quái, bởi vì cho rằng anh không thích em?"
"Không phải!" Giản Vi phản đối, bĩu môi lúc sau mới nói một câu:" anh nói sẽ cho em dọn đi.""
Lâm Cẩn Ngôn đa đầu mà ấn huyệt thái dương:" Anh nói như vậy là để gạt mẹ anh, em nghe không hiểu sao?"
Giản Vi quay đầu có chút buồn bực mà nói:" nghe không hiểu."
Cô sao có thể biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới một loạt hành động trước kia của cô, khóe miệng hơi cong, đột nhiên ôm eo Giản Vi,ôm cô ngồi trên đùi anh.
Giản Vi đột nhiên không kịp đề phòng, sợ tới mức cả người cứng đờ, đôi tay theo bản năng chống lên bả vai anh:"Anh..... Anh muốn làm gì?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi cong khóe miệng, nhìn chằm chằm đôi mắt Giản Vi, thấp giọng hỏi:" sao lúc trước em bảo không thích đàn ông già, thích người trẻ tuổi, cũng là cố ý chọc giận anh?"
Giản Vi bị nhìn thấu tâm tư, có chút thẹn thùng:"Anh... Anh mau bỏ em xuống...."
Cô theo bản năng giãy giụa trên đùi của Lâm Cẩn Ngôn tưởng chừng có thể thoát lại nhanh chóng bị anh ôm lại, anh ánh mắt có chút tối, giọng khàn khàn:""em còn động thêm lần nữa, anh không cam đoan sẽ không làm gì với em đâu.""
Giản Vi sợ tới mức hai mắt trợn tròn, sau đó lấy tay che trước ngực:" Anh..... Anh đúng là đồ lưu manh!"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, khóe mắt tràn ngập ý cười.
Giản Vi mặt ửng đỏ, nói:" em... em còn nhỏ."
Lâm Cẩn Ngôn tầm mắt hướng về phía ngực cô nhìn lướt qua, cười như không cười mà đáp một tiếng:" Ừ, là rất nhỏ!"
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm ngực mình, vừa thẹn lại vừa bực, vội vàng che mắt anh:" Không cho anh nhìn!"
Lâm Cẩn Ngôn cười đem tay cô bỏ xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngôn ngữ ái muội:" Xấu hổ cái gì? Sớm muộn cũng có một ngày sẽ là của anh."
"Anh đừng nói nữa!"" Giản Vi thẹn quá hóa liều vẫn không từ bỏ ý định mà che bằng được cái miệng anh lại.
Ai, trước kia tại sao lại không phát hiện ra chính nhân quân tử nhưng cũng sẽ có một ngày trở thành lưu manh?
Lâm Cẩn Ngôn ít nhiều có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, bỗng nhiên cắn vào tai cô, cười nhẹ nói:" yên tâm, anh chỉ lưu manh với mình em thôi!""
Giản Vi mí mắt giật giật:".....Em đây có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, đột nhiên bật cười:" Ừ, em cũng có thể giở trò lưu manh với anh mà!"
Anh đến nằm trên sô pha, giơ tay tháo cà vạt ra, sau đó liền đem cà vạt ném cho Giản Vi,ý cười thật sâu mà nhìn chằm chằm vào mắt cô:" đến đây, em muốn đối xử với anh như nào thì cứ làm như thế, anh tuyệt đối phối hợp.""
Giản Vi bị anh chọc cười, đem cà vạt ném sang bên cạnh:" ai muốn làm gì anh chứ!"
Cô ngồi thẳng người, thu lại nụ cười:" Nói chuyện nghiêm túc, mẹ anh thực sự không thích em, nếu bà không đồng ý cho chúng ta ở cạnh nhau thì phải làm sao?"
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, nhìn cô, ánh mắt kiên định, nói từng câu từng chữ:" Em cảm thấy anh không thể bảo vệ được người anh yêu sao?"
Giản Vi bất động, nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt ôn nhu, ngón tay mềm nhẹ mà vỗ về má cô, thấp giọng nói:" Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em chịu nửa phần ủy khuất, em chỉ cần ở bên anh là được, việc khác cứ giao cho anh."
Bình luận facebook