Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Cố Diệc Minh, xong đời anh rồi!
“Em có điều gì muốn giải thích không?”
Cố Diệc Minh đóng cửa sổ lại, bắt đầu tra hỏi.
“Em đi uống một chút với Tiểu Bạch…”
“Uống một chút? Thế mà phải đến cái nơi chướng khí mù mịt này à? Còn uống rượu cùng Uông Gia Thuỵ? Quán bar Uông Gia Thuỵ mở là chỗ em nên tới hay sao? Trong đấy toàn là gay!”
Ngấm hơi men cocktail, đôi mắt Dư Bắc bắt đầu mơ màng. Mùi thuốc lá ban nãy quyện với mùi hương nam tính đặc trưng của cơ thể Cố Diệc Minh khiến cậu chếnh choáng.
“Anh cũng đến còn gì?”
Dư Bắc nhe răng cười.
Cậu đang nhảy nhót ngay trêи bờ vực bị ăn đòn.
“Anh đi tìm em!”
“Ai biết được, có khi anh tới chơi, vừa khéo bắt gặp em thôi…”
Dư Bắc cảm thấy uể oải, trạng thái ngà ngà say này là thoải mái nhất, cậu bèn nằm ngả luôn ra ghế sau.
“Em đang đùa với lửa!”
Há há há…
Dạo gần đây Cố Diệc Minh đọc nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài quá à?
Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa.
Dư Bắc che miệng, chẳng dám cười to, song tiếng cười vẫn lọt qua kẽ tay cậu.
“Em muốn uống rượu thì có thể tìm nơi an toàn, chất lượng, anh có thể đi cùng em. Em chạy đến chỗ như vậy là định uống say rồi lang chạ hả?”
“Đâu có…”
“Em nhìn lại dáng vẻ lẳng lơ, thần hồn điên đảo của mình đi!”
Cố Diệc Minh, anh biết cái chó gì.
Ngày nào em cũng điên đảo thần hồn, anh có thèm nói gì không?
“Để em nhìn xem…”
Dư Bắc bò dậy, căng mắt ra nhìn gương chiếu hậu.
Ồ, một cục cưng say rượu.
Dư Bắc hôn người trong gương một cái.
“Anh nói rồi, cấm ra ngoài chơi bời lêu lổng, muốn lả lơi thì chỉ được lả lơi với mình anh thôi. Em coi lời anh như gió thoảng qua tai!”
“Tại sao?”
Dư Bắc nghe vậy bèn nổi cáu.
Uông Gia Thuỵ nói đúng thật.
Anh dắt mũi em nhưng lại không chịch em.
Chẳng lẽ anh thích nhìn em ngày nào cũng vật vã?
Chơi gay vui biết bao nhiêu, sao em lại yêu phải trai thẳng thế này?
Giờ em tỉnh hẳn rồi, không quấy rầy anh nữa, anh dựa vào đâu mà trói buộc em?
Muốn em giao nốt nửa cái mạng mình cho anh hả?
Giọng Cố Diệc Minh càng ngày càng trầm xuống: “Em không biết bản thân là ai à?”
“Là ai?” Dư Bắc cười hỏi: “Vợ anh?”
Dù sao em cũng say rồi.
Anh không được đánh kẻ say.
“Dư Bắc, em đúng là chẳng biết phân biệt tốt xấu.” Cố Diệc Minh nghiến răng kèn kẹt. “Em là nghệ sĩ, biết chưa? Em ra ngoài uống rượu, đàn đúm với gay, nếu bị đám chó săn chụp lại, em có lường được hậu quả không?”
“Chụp thì cứ chụp, 2020 rồi.” Dư Bắc tỉnh bơ. “Uống rượu với gay thì sao? Anh chê chỗ đó bẩn, em không bắt anh tới tìm em.”
Dư Bắc định mở cửa xe, bèn bị Cố Diệc Minh đẩy ngã. Không gian ở ghế sau chỉ rộng bấy nhiêu thôi, Cố Diệc Minh đè chặt cậu xuống.
Dư Bắc giãy giụa toát hết mồ hôi mà vẫn chẳng vùng ra nổi.
Hừ, nếu bình thường anh cũng mạnh bạo đè nghiến em xuống thế này thì em có cần đi uống rượu giải sầu không?
Càng đè em càng hưng phấn.
Hỏng, mình cũng thành biến thái mất rồi.
“Em biết cái gì? Người ta ngày ngày hô hào yêu em trêи mạng, nhưng nếu thật sự bị giới truyền thông chụp được, sự nghiệp của em sẽ tan tành, thậm chí cả đời em coi như xong! Người hâm mộ giúp nổi em không? Anh đang bảo vệ em đấy! Không hiểu à?”
Em muốn nghe những đạo lý này hả?
Em chỉ muốn biết vị trí của mình trong lòng anh thôi!
“Thôi đi, đừng nói mấy chuyện viển vông đó. Cố Diệc Minh, trước kia em quay xung quanh anh, chẳng phải anh rất lạnh nhạt hay sao? Thời gian gần đây phát hiện em sắp thoát khỏi sự khống chế của anh, anh bắt đầu lo sợ đúng không? Anh bị mắc bệnh thích giam cầm à?
“Em…”
Sao? Trúng tim đen rồi?
Cố Diệc Minh đè trêи người cậu, có vẻ ngập ngừng.
“Anh còn nói gì nữa không? Không thì em xuống uống rượu tiếp đây!”
Cố Diệc Minh nghiêm túc hỏi: “Út Cưng, em biết tại sao năm ấy Lão Nhị nghỉ học không?”
“Hả? Biết chứ, trốn tiết nhiều, thi trượt môn nên bị cho thôi học.”
“Vớ vẩn, cậu ta mê chơi game nhưng vốn rất thông minh, chẳng bao giờ nợ môn cả. Dù nợ môn thì trước khi tốt nghiệp vẫn có đợt thi lại mà? Sắp năm tư rồi, tự dưng cậu ta bỏ học làm gì? Bằng tốt nghiệp, bằng cử nhân đều không lấy được.”
“…”
Tim Dư Bắc đập thình thịch, cảm giác có câu chuyện ẩn giấu đằng sau việc này.
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc đầy khó xử, kể: “Vì chuyện giữa Lão Nhị và Lão Tam bị người ta tố cáo.”
“…” Dư Bắc nhất thời chưa hiểu ra. “Chuyện gì? … Cái đệt?! Lão Nhị và Lão Tam? Bọn họ… là… một đôi?”
Cố Diệc Minh gật đầu.
Đệt, một phòng ký túc xá ba đứa gay!
Thứ duyên phận gì kϊƈɦ thích vậy?
Cố Diệc Minh đến tận bây giờ vẫn chưa cong, đúng là kỳ tích.
Sao mình lại không biết nhỉ? Gaydar mất thiêng rồi? À không, đã bao giờ thiêng đâu.
“Ủa, thế sao Lão Tam lại không sao?”
“Khi ấy ban giám hiệu nhà trường mời phụ huynh tới, Lão Nhị bảo do mình quấy rối Lão Tam, nhận hết trách nhiệm. Nhà trường sợ mất thể diện nên thông báo lý do là trốn học, nợ môn.”
Xem chồng người ta kìa.
Ế? Sao mình tự động phân công thụ luôn zậy?
“Đợi đã… Sao anh biết?”
Chẳng rõ tại lúc nãy gây lộn nên mệt hay gì mà gò má Cố Diệc Minh ửng hồng.
“Lúc về phòng, anh bắt gặp họ đang…”
“Đang uỵch uỵch?”
Đôi mắt Dư Bắc lấp lánh, ghen tị vãi.
Cố Diệc Minh gõ đầu cậu: “Nghĩ gì thế hả? Hôn nhau!”
Dư Bắc chép miệng rồi bỗng mắng: “Cố Diệc Minh, anh có phải là con người không?”
“?”
“Tin hot vậy mà không kể cho em!”
Sau đó ʍôиɠ cậu bị Cố Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi bóp, vừa bóp anh vừa mắng: “Đồ đầu óc đơn giản!”
“Đừng… Đừng bóp nữa!”
Anh không hề biết đối với gay, động tác này là đang mời gọi làʍ ȶìиɦ hả?
“Thế giờ bọn họ sao rồi?”
Cố Diệc Minh lắc đầu: “Không rõ, Lão Tam hình như làm đạo diễn, Lão Nhị chưa tốt nghiệp, cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, không có phương thức liên lạc.”
“Ý em hỏi họ còn yêu nhau không?”
Cố Diệc Minh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Sao cái gì anh cũng không biết vậy hả?”
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh làm mất hứng hóng hớt luôn.
“Em lo cho bản thân em trước đi! Đầu óc đơn giản, vào showbiz người ta ăn thịt mất lúc nào không hay!”
Dư Bắc ủ rũ.
“Em biết lỗi rồi.”
Lần sau em lại thế nữa.
Nét mặt Cố Diệc Minh rất kỳ lạ, nhìn như muốn nổi cáu nhưng chẳng cáu nổi, nhịn đến nỗi khuôn mặt đỏ lừ.
Mắt Dư Bắc đột nhiên sáng lên.
“Ha! Cố Diệc Minh, xong đời anh rồi! Anh cương rồi!”
Ban nãy hai người quấn lấy nhau, cơ thể nóng bỏng cọ tới cọ lui, không gian lại còn vừa chật vừa tối, Dư Bắc cảm nhận được một vật to lớn đè trêи đùi mình.
“Anh bảo ôm em cũng chẳng cương cơ mà? Giờ anh thế này, có phải thích em rồi không?”
“Anh…”
Cố Diệc Minh nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển.
Cố Diệc Minh đóng cửa sổ lại, bắt đầu tra hỏi.
“Em đi uống một chút với Tiểu Bạch…”
“Uống một chút? Thế mà phải đến cái nơi chướng khí mù mịt này à? Còn uống rượu cùng Uông Gia Thuỵ? Quán bar Uông Gia Thuỵ mở là chỗ em nên tới hay sao? Trong đấy toàn là gay!”
Ngấm hơi men cocktail, đôi mắt Dư Bắc bắt đầu mơ màng. Mùi thuốc lá ban nãy quyện với mùi hương nam tính đặc trưng của cơ thể Cố Diệc Minh khiến cậu chếnh choáng.
“Anh cũng đến còn gì?”
Dư Bắc nhe răng cười.
Cậu đang nhảy nhót ngay trêи bờ vực bị ăn đòn.
“Anh đi tìm em!”
“Ai biết được, có khi anh tới chơi, vừa khéo bắt gặp em thôi…”
Dư Bắc cảm thấy uể oải, trạng thái ngà ngà say này là thoải mái nhất, cậu bèn nằm ngả luôn ra ghế sau.
“Em đang đùa với lửa!”
Há há há…
Dạo gần đây Cố Diệc Minh đọc nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài quá à?
Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa.
Dư Bắc che miệng, chẳng dám cười to, song tiếng cười vẫn lọt qua kẽ tay cậu.
“Em muốn uống rượu thì có thể tìm nơi an toàn, chất lượng, anh có thể đi cùng em. Em chạy đến chỗ như vậy là định uống say rồi lang chạ hả?”
“Đâu có…”
“Em nhìn lại dáng vẻ lẳng lơ, thần hồn điên đảo của mình đi!”
Cố Diệc Minh, anh biết cái chó gì.
Ngày nào em cũng điên đảo thần hồn, anh có thèm nói gì không?
“Để em nhìn xem…”
Dư Bắc bò dậy, căng mắt ra nhìn gương chiếu hậu.
Ồ, một cục cưng say rượu.
Dư Bắc hôn người trong gương một cái.
“Anh nói rồi, cấm ra ngoài chơi bời lêu lổng, muốn lả lơi thì chỉ được lả lơi với mình anh thôi. Em coi lời anh như gió thoảng qua tai!”
“Tại sao?”
Dư Bắc nghe vậy bèn nổi cáu.
Uông Gia Thuỵ nói đúng thật.
Anh dắt mũi em nhưng lại không chịch em.
Chẳng lẽ anh thích nhìn em ngày nào cũng vật vã?
Chơi gay vui biết bao nhiêu, sao em lại yêu phải trai thẳng thế này?
Giờ em tỉnh hẳn rồi, không quấy rầy anh nữa, anh dựa vào đâu mà trói buộc em?
Muốn em giao nốt nửa cái mạng mình cho anh hả?
Giọng Cố Diệc Minh càng ngày càng trầm xuống: “Em không biết bản thân là ai à?”
“Là ai?” Dư Bắc cười hỏi: “Vợ anh?”
Dù sao em cũng say rồi.
Anh không được đánh kẻ say.
“Dư Bắc, em đúng là chẳng biết phân biệt tốt xấu.” Cố Diệc Minh nghiến răng kèn kẹt. “Em là nghệ sĩ, biết chưa? Em ra ngoài uống rượu, đàn đúm với gay, nếu bị đám chó săn chụp lại, em có lường được hậu quả không?”
“Chụp thì cứ chụp, 2020 rồi.” Dư Bắc tỉnh bơ. “Uống rượu với gay thì sao? Anh chê chỗ đó bẩn, em không bắt anh tới tìm em.”
Dư Bắc định mở cửa xe, bèn bị Cố Diệc Minh đẩy ngã. Không gian ở ghế sau chỉ rộng bấy nhiêu thôi, Cố Diệc Minh đè chặt cậu xuống.
Dư Bắc giãy giụa toát hết mồ hôi mà vẫn chẳng vùng ra nổi.
Hừ, nếu bình thường anh cũng mạnh bạo đè nghiến em xuống thế này thì em có cần đi uống rượu giải sầu không?
Càng đè em càng hưng phấn.
Hỏng, mình cũng thành biến thái mất rồi.
“Em biết cái gì? Người ta ngày ngày hô hào yêu em trêи mạng, nhưng nếu thật sự bị giới truyền thông chụp được, sự nghiệp của em sẽ tan tành, thậm chí cả đời em coi như xong! Người hâm mộ giúp nổi em không? Anh đang bảo vệ em đấy! Không hiểu à?”
Em muốn nghe những đạo lý này hả?
Em chỉ muốn biết vị trí của mình trong lòng anh thôi!
“Thôi đi, đừng nói mấy chuyện viển vông đó. Cố Diệc Minh, trước kia em quay xung quanh anh, chẳng phải anh rất lạnh nhạt hay sao? Thời gian gần đây phát hiện em sắp thoát khỏi sự khống chế của anh, anh bắt đầu lo sợ đúng không? Anh bị mắc bệnh thích giam cầm à?
“Em…”
Sao? Trúng tim đen rồi?
Cố Diệc Minh đè trêи người cậu, có vẻ ngập ngừng.
“Anh còn nói gì nữa không? Không thì em xuống uống rượu tiếp đây!”
Cố Diệc Minh nghiêm túc hỏi: “Út Cưng, em biết tại sao năm ấy Lão Nhị nghỉ học không?”
“Hả? Biết chứ, trốn tiết nhiều, thi trượt môn nên bị cho thôi học.”
“Vớ vẩn, cậu ta mê chơi game nhưng vốn rất thông minh, chẳng bao giờ nợ môn cả. Dù nợ môn thì trước khi tốt nghiệp vẫn có đợt thi lại mà? Sắp năm tư rồi, tự dưng cậu ta bỏ học làm gì? Bằng tốt nghiệp, bằng cử nhân đều không lấy được.”
“…”
Tim Dư Bắc đập thình thịch, cảm giác có câu chuyện ẩn giấu đằng sau việc này.
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc đầy khó xử, kể: “Vì chuyện giữa Lão Nhị và Lão Tam bị người ta tố cáo.”
“…” Dư Bắc nhất thời chưa hiểu ra. “Chuyện gì? … Cái đệt?! Lão Nhị và Lão Tam? Bọn họ… là… một đôi?”
Cố Diệc Minh gật đầu.
Đệt, một phòng ký túc xá ba đứa gay!
Thứ duyên phận gì kϊƈɦ thích vậy?
Cố Diệc Minh đến tận bây giờ vẫn chưa cong, đúng là kỳ tích.
Sao mình lại không biết nhỉ? Gaydar mất thiêng rồi? À không, đã bao giờ thiêng đâu.
“Ủa, thế sao Lão Tam lại không sao?”
“Khi ấy ban giám hiệu nhà trường mời phụ huynh tới, Lão Nhị bảo do mình quấy rối Lão Tam, nhận hết trách nhiệm. Nhà trường sợ mất thể diện nên thông báo lý do là trốn học, nợ môn.”
Xem chồng người ta kìa.
Ế? Sao mình tự động phân công thụ luôn zậy?
“Đợi đã… Sao anh biết?”
Chẳng rõ tại lúc nãy gây lộn nên mệt hay gì mà gò má Cố Diệc Minh ửng hồng.
“Lúc về phòng, anh bắt gặp họ đang…”
“Đang uỵch uỵch?”
Đôi mắt Dư Bắc lấp lánh, ghen tị vãi.
Cố Diệc Minh gõ đầu cậu: “Nghĩ gì thế hả? Hôn nhau!”
Dư Bắc chép miệng rồi bỗng mắng: “Cố Diệc Minh, anh có phải là con người không?”
“?”
“Tin hot vậy mà không kể cho em!”
Sau đó ʍôиɠ cậu bị Cố Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi bóp, vừa bóp anh vừa mắng: “Đồ đầu óc đơn giản!”
“Đừng… Đừng bóp nữa!”
Anh không hề biết đối với gay, động tác này là đang mời gọi làʍ ȶìиɦ hả?
“Thế giờ bọn họ sao rồi?”
Cố Diệc Minh lắc đầu: “Không rõ, Lão Tam hình như làm đạo diễn, Lão Nhị chưa tốt nghiệp, cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, không có phương thức liên lạc.”
“Ý em hỏi họ còn yêu nhau không?”
Cố Diệc Minh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Sao cái gì anh cũng không biết vậy hả?”
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh làm mất hứng hóng hớt luôn.
“Em lo cho bản thân em trước đi! Đầu óc đơn giản, vào showbiz người ta ăn thịt mất lúc nào không hay!”
Dư Bắc ủ rũ.
“Em biết lỗi rồi.”
Lần sau em lại thế nữa.
Nét mặt Cố Diệc Minh rất kỳ lạ, nhìn như muốn nổi cáu nhưng chẳng cáu nổi, nhịn đến nỗi khuôn mặt đỏ lừ.
Mắt Dư Bắc đột nhiên sáng lên.
“Ha! Cố Diệc Minh, xong đời anh rồi! Anh cương rồi!”
Ban nãy hai người quấn lấy nhau, cơ thể nóng bỏng cọ tới cọ lui, không gian lại còn vừa chật vừa tối, Dư Bắc cảm nhận được một vật to lớn đè trêи đùi mình.
“Anh bảo ôm em cũng chẳng cương cơ mà? Giờ anh thế này, có phải thích em rồi không?”
“Anh…”
Cố Diệc Minh nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển.
Bình luận facebook