Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Trùng hợp quá!
Đến độ Hạ Nhất Phàm nhìn thấy hắn bèn ngoạc mồm ra chửi.
“Thằng ngu này sao cũng có mặt ở đây thế?”
Thật sự thì Hạ Nhất Phàm là người lịch thiệp, còn khá sâu sắc và có học thức, nhưng hễ cứ gặp Tần Phong là anh bắt đầu cáu bẳn, trở nên hống hách.
“Đại Ca! Út Cưng…”
Tần Phong cũng vậy. Hắn đang bê thùng bia, bèn chạy tới nhiệt tình chào hỏi Cố Diệc Minh và Dư Bắc rồi xoa đầu Dư Bắc. Dư Bắc bực quá, vừa vuốt tóc tai gọn gàng xong. Cuối cùng Tần Phong mới liếc Hạ Nhất Phàm.
“Hạ thiếu gia sao lại đến đây? Thăm tao à?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt nữa, bố tới để ăn. Nếu biết gặp mày thì thà tao đi ăn trứng luộc nước trà còn hơn.”
Tần Phong vắt khăn lên vai, chửi: “Đớp hay không mặc mày, thằng đần.”
“Tao cứ ăn đấy. Mày quản được bố chắc?”
Hạ Nhất Phàm ngồi xuống ngay chỗ gần cửa sổ.
“Út Cưng bé nhỏ, dùng nước lẩu gì nào?” Tần Phong đứng giới thiệu: “Có cay vừa, siêu cay, cay tê…”
Kể ra thì biệt danh “Út Cưng” là do Tần Phong gọi đầu tiên, hắn dân Tứ Xuyên.
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh một cái rồi lại nhìn Hạ Nhất Phàm.
“Anh ăn gì?”
Dư Bắc đưa thực đơn cho Hạ Nhất Phàm, bị Tần Phong giật lấy.
“Em quan tâm nó làm gì? Thằng đần này không ăn cay.”
Hạ Nhất Phàm cáu tiết, gào: “Siêu cay!”
“Đừng to mồm, mày nghĩ lẩu Tứ Xuyên nhà tụi tao cay giống nơi khác chắc? Đảm bảo sẽ cay đến nỗi khiến lỗ hậu của mày rát như bị thông. Khi ấy đừng khóc lóc, kêu tao bắt nạt mày.”
Hạ Nhất Phàm khoanh tay trước ngực, đáp: “Tao thích thế. Mày xàm xong chưa?”
Dư Bắc cũng nhớ Hạ Nhất Phàm là dân Tô Thành, hảo ngọt, không ăn cay. Hồi ở ký túc xá, họ suốt ngày cãi nhau về việc gọi đồ quán nào.
Anh ấy ăn được cay từ lúc nào vậy nhỉ?
“Được.”
Tần Phong quay đầu vào phía trong gọi cho họ một đống ba chỉ bò, sách bò, thịt cừu non, lòng vịt, cuống tim.
Gọi đồ xong, Tần Phong kéo ghế qua, ngồi bên cạnh bàn. Hắn rút thuốc ra, đưa cho Cố Diệc Minh và Hạ Nhất Phàm. Cố Diệc Minh nhận lấy nhưng không hút.
Tần Phong với Hạ Nhất Phàm cao sàn sàn nhau. Hồi đi học, kết quả khám sức khoẻ ghi Tần Phong cao hơn Hạ Nhất Phàm 1cm, vì Hạ Nhất Phàm quyết hơn thua bằng được nên hai người suýt nữa choảng nhau.
Tần Phong mặc tạp dề, ngồi ngả ngớn trêи ghế, đôi mắt một mí của hắn lim dim giữa làn khói thuốc lượn lờ. Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng kiểu lưu manh.
Có em gái khoá dưới cất tiếng chào hắn.
“Ông chủ! Bọn em lại tới rồi đây!”
“Ông chủ cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh Hải Thành, đàn anh khóa trêи. Đẹp trai kiểu bad boy, đúng gu em luôn. AAA…”
Tần Phong cười, đáp: “Em gái, tháng này em đã đến đây năm lần rồi, muốn làm bà chủ để được ăn miễn phí hả?”
Cô gái kia bị hắn trêu, đỏ bừng mặt, trốn vào phòng riêng.
“Sao tao thấy người ở bàn ban nãy hơi quen quen…”
“Nhìn đằng sau trông giống ngôi sao lắm.”
“Cố Diệc Minh?”
“Mày tương tư Cố Diệc Minh tới nỗi phát điên à? Anh ấy mà đến chỗ này ăn?”
…
Hạ Nhất Phàm rất ghét chiêu đó của Tần Phong, mở miệng chửi.
“Lưu manh, bộ công thương không bắt mày hả?”
“Đành chịu, tao cũng kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài.”
Hạ Nhất Phàm đưa mắt nhìn quanh quán.
“Tao tưởng mày làm thuê ở đây chứ, trông tướng mày chẳng giống người có thể làm ông chủ.”
Tần Phong gác cánh tay đang cầm thuốc lên ghế, đáp: “Sao? Dù thế nào cũng vẫn là chủ mà.”
Hạ Nhất Phàm cười khẩy.
“Lúc mày đi còn to mồm kêu phải làm ông chủ lớn, tao tự hỏi mở một quán ăn lụp xụp cũng được tính à? Kiếm ra tiền không? Ở chỗ này, một tháng chắc có ba quán ăn phải đóng cửa nhỉ?”
Dư Bắc thấy chẳng tới mức đó, tuy không bằng nhà hàng cao cấp nhưng quán của Tần Phong sạch sẽ, trang trí đậm chất Tứ Xuyên.
“Anh đây tự biết tính toán.” Tần Phong nhếch mép. “Mày lo cho bản thân đi, cả người toàn mùi thì là với thịt cừu, qua Tân Cương lao động cải tạo hả?”
“Tìm hiểu văn hoá, quay tư liệu, mày hiểu cái đếch gì!”
Tần Phong ngậm đầu lọc thuốc lá trong miệng, làu bàu nói: “Đạo diễn lớn, sao không thấy mày ra tác phẩm nào thế?”
Họ mải đấu khẩu, Cố Diệc Minh im lặng nhúng thịt cho Dư Bắc, Dư Bắc tự gắp một miếng sách bò.
Vừa giòn vừa cay tê lưỡi, ngon hết sảy!
Dư Bắc nghĩ hồi đó chắc chắn Cố Diệc Minh nhìn nhầm.
Hai người này sao có thể hôn nhau trong phòng ký túc xá được?
Sợ rằng đang đánh nhau thì có.
Nhầm to rồi.
Tung tin đồn nhảm cực dễ, đính chính mới mệt nè.
Cố Diệc Minh nhiều chuyện như vậy từ khi nào?
Phải phê bình anh mới được.
Dư Bắc lén lút gửi tin nhắn dưới gầm bàn.
Dư Bắc: Anh bảo hai người họ… này nọ kia cơ mà? Từ lúc nhập học họ đã không hợp nhau, vừa quen là bắt đầu chành choẹ. Anh chắc mình không nhìn nhầm chứ?
Cố Diệc Minh quay sang nhìn Dư Bắc, Dư Bắc dùng ánh mắt ép anh trả lời.
Thế nào là bá đạo tổng tài? Hửm?
Cố Diệc Minh: Khi ấy anh cũng sửng sốt, nhưng chắc chắn không nhìn nhầm đâu. Sự việc sau này cũng chứng minh cho chuyện đó còn gì?
Ý Cố Diệc Minh là vụ Tần Phong với Hạ Nhất Phàm yêu nhau bị người ta báo cáo, cuối cùng khiến Tần Phong bị đuổi học.
Dư Bắc thấy buồn cười quá.
Sao họ yêu nhau được nhỉ?
Đánh lộn lên tận trêи giường á?
Trong lúc giằng co, chú trăn trót lỡ chui vào hang?
Không thể nghĩ tiếp, không thể nghĩ tiếp.
Khung cảnh ấy như đang hiện lên trước mắt cậu.
Cố Diệc Minh lại gửi tin nhắn: Em lo ăn đi, bớt hóng chuyện người khác được không?
Dư Bắc không phục: Tần Phong và Hạ Nhất Phàm là bạn cùng phòng của em, anh cũng thế. Em chỉ có thể tò mò những việc liên quan đến anh, còn hỏi thăm về bọn họ là lo chuyện bao đồng à?
Cố Diệc Minh quay sang, lặng lẽ nhìn Dư Bắc.
Cố Diệc Minh: Ý em là gì?
Dư Bắc: Chẳng gì cả, em chỉ thấy gay khổ thôi, không hổ lốn như lời anh nói. Chúng ta nên quan tâm, yêu thương họ hơn, bớt kì thị lại, khiến họ cảm nhận được sự thiện chí tới từ trai thẳng. Anh nghĩ sao?
Cố Diệc Minh chỉ trả lời đúng một từ: Ừm.
Lúc này Hạ Nhất Phàm và Tần Phong đang xem ảnh và video trong camera.
Tần Phong chỉ vào màn hình, bảo: “Cảnh này không nên quay như vậy, phải chọn góc thấp một chút. Cùi bắp mà còn lên mặt kêu giỏi chuyên môn hơn tao…”
“Tao cần mày dạy à? Thấy con sông ở phía dưới không? Tuyết tan ra đấy! Bố nhảy xuống sông quay chắc?”
“Cũng đúng… Nhưng rung vãi, mày sóc lọ nhiều nên run tay hả?”
Hạ Nhất Phàm nổi cáu, tắt máy đi, ăn đồ ăn.
“Giống mày đó thằng đần. Ngày ngày sóc lọ, sớm muộn gì cũng liệt dương…”
Hạ Nhất Phàm gắp miếng sách bò, chấm chút gia vị, vừa bỏ vào miệng đã cay phồng mang trợn mắt, phải uống vội một hớp bia.
“Còn nói ăn được cay, sáng mai sưng đít cho xem.” Tần Phong mỉa mai.
Bây giờ Dư Bắc thấy bọn họ tình tính tang với nhau là có lý do.
Toàn nói những lời đen tối như thế, súng ống không toé lửa mà được à?
Đến độ Hạ Nhất Phàm nhìn thấy hắn bèn ngoạc mồm ra chửi.
“Thằng ngu này sao cũng có mặt ở đây thế?”
Thật sự thì Hạ Nhất Phàm là người lịch thiệp, còn khá sâu sắc và có học thức, nhưng hễ cứ gặp Tần Phong là anh bắt đầu cáu bẳn, trở nên hống hách.
“Đại Ca! Út Cưng…”
Tần Phong cũng vậy. Hắn đang bê thùng bia, bèn chạy tới nhiệt tình chào hỏi Cố Diệc Minh và Dư Bắc rồi xoa đầu Dư Bắc. Dư Bắc bực quá, vừa vuốt tóc tai gọn gàng xong. Cuối cùng Tần Phong mới liếc Hạ Nhất Phàm.
“Hạ thiếu gia sao lại đến đây? Thăm tao à?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt nữa, bố tới để ăn. Nếu biết gặp mày thì thà tao đi ăn trứng luộc nước trà còn hơn.”
Tần Phong vắt khăn lên vai, chửi: “Đớp hay không mặc mày, thằng đần.”
“Tao cứ ăn đấy. Mày quản được bố chắc?”
Hạ Nhất Phàm ngồi xuống ngay chỗ gần cửa sổ.
“Út Cưng bé nhỏ, dùng nước lẩu gì nào?” Tần Phong đứng giới thiệu: “Có cay vừa, siêu cay, cay tê…”
Kể ra thì biệt danh “Út Cưng” là do Tần Phong gọi đầu tiên, hắn dân Tứ Xuyên.
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh một cái rồi lại nhìn Hạ Nhất Phàm.
“Anh ăn gì?”
Dư Bắc đưa thực đơn cho Hạ Nhất Phàm, bị Tần Phong giật lấy.
“Em quan tâm nó làm gì? Thằng đần này không ăn cay.”
Hạ Nhất Phàm cáu tiết, gào: “Siêu cay!”
“Đừng to mồm, mày nghĩ lẩu Tứ Xuyên nhà tụi tao cay giống nơi khác chắc? Đảm bảo sẽ cay đến nỗi khiến lỗ hậu của mày rát như bị thông. Khi ấy đừng khóc lóc, kêu tao bắt nạt mày.”
Hạ Nhất Phàm khoanh tay trước ngực, đáp: “Tao thích thế. Mày xàm xong chưa?”
Dư Bắc cũng nhớ Hạ Nhất Phàm là dân Tô Thành, hảo ngọt, không ăn cay. Hồi ở ký túc xá, họ suốt ngày cãi nhau về việc gọi đồ quán nào.
Anh ấy ăn được cay từ lúc nào vậy nhỉ?
“Được.”
Tần Phong quay đầu vào phía trong gọi cho họ một đống ba chỉ bò, sách bò, thịt cừu non, lòng vịt, cuống tim.
Gọi đồ xong, Tần Phong kéo ghế qua, ngồi bên cạnh bàn. Hắn rút thuốc ra, đưa cho Cố Diệc Minh và Hạ Nhất Phàm. Cố Diệc Minh nhận lấy nhưng không hút.
Tần Phong với Hạ Nhất Phàm cao sàn sàn nhau. Hồi đi học, kết quả khám sức khoẻ ghi Tần Phong cao hơn Hạ Nhất Phàm 1cm, vì Hạ Nhất Phàm quyết hơn thua bằng được nên hai người suýt nữa choảng nhau.
Tần Phong mặc tạp dề, ngồi ngả ngớn trêи ghế, đôi mắt một mí của hắn lim dim giữa làn khói thuốc lượn lờ. Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng kiểu lưu manh.
Có em gái khoá dưới cất tiếng chào hắn.
“Ông chủ! Bọn em lại tới rồi đây!”
“Ông chủ cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh Hải Thành, đàn anh khóa trêи. Đẹp trai kiểu bad boy, đúng gu em luôn. AAA…”
Tần Phong cười, đáp: “Em gái, tháng này em đã đến đây năm lần rồi, muốn làm bà chủ để được ăn miễn phí hả?”
Cô gái kia bị hắn trêu, đỏ bừng mặt, trốn vào phòng riêng.
“Sao tao thấy người ở bàn ban nãy hơi quen quen…”
“Nhìn đằng sau trông giống ngôi sao lắm.”
“Cố Diệc Minh?”
“Mày tương tư Cố Diệc Minh tới nỗi phát điên à? Anh ấy mà đến chỗ này ăn?”
…
Hạ Nhất Phàm rất ghét chiêu đó của Tần Phong, mở miệng chửi.
“Lưu manh, bộ công thương không bắt mày hả?”
“Đành chịu, tao cũng kiếm cơm nhờ vẻ bề ngoài.”
Hạ Nhất Phàm đưa mắt nhìn quanh quán.
“Tao tưởng mày làm thuê ở đây chứ, trông tướng mày chẳng giống người có thể làm ông chủ.”
Tần Phong gác cánh tay đang cầm thuốc lên ghế, đáp: “Sao? Dù thế nào cũng vẫn là chủ mà.”
Hạ Nhất Phàm cười khẩy.
“Lúc mày đi còn to mồm kêu phải làm ông chủ lớn, tao tự hỏi mở một quán ăn lụp xụp cũng được tính à? Kiếm ra tiền không? Ở chỗ này, một tháng chắc có ba quán ăn phải đóng cửa nhỉ?”
Dư Bắc thấy chẳng tới mức đó, tuy không bằng nhà hàng cao cấp nhưng quán của Tần Phong sạch sẽ, trang trí đậm chất Tứ Xuyên.
“Anh đây tự biết tính toán.” Tần Phong nhếch mép. “Mày lo cho bản thân đi, cả người toàn mùi thì là với thịt cừu, qua Tân Cương lao động cải tạo hả?”
“Tìm hiểu văn hoá, quay tư liệu, mày hiểu cái đếch gì!”
Tần Phong ngậm đầu lọc thuốc lá trong miệng, làu bàu nói: “Đạo diễn lớn, sao không thấy mày ra tác phẩm nào thế?”
Họ mải đấu khẩu, Cố Diệc Minh im lặng nhúng thịt cho Dư Bắc, Dư Bắc tự gắp một miếng sách bò.
Vừa giòn vừa cay tê lưỡi, ngon hết sảy!
Dư Bắc nghĩ hồi đó chắc chắn Cố Diệc Minh nhìn nhầm.
Hai người này sao có thể hôn nhau trong phòng ký túc xá được?
Sợ rằng đang đánh nhau thì có.
Nhầm to rồi.
Tung tin đồn nhảm cực dễ, đính chính mới mệt nè.
Cố Diệc Minh nhiều chuyện như vậy từ khi nào?
Phải phê bình anh mới được.
Dư Bắc lén lút gửi tin nhắn dưới gầm bàn.
Dư Bắc: Anh bảo hai người họ… này nọ kia cơ mà? Từ lúc nhập học họ đã không hợp nhau, vừa quen là bắt đầu chành choẹ. Anh chắc mình không nhìn nhầm chứ?
Cố Diệc Minh quay sang nhìn Dư Bắc, Dư Bắc dùng ánh mắt ép anh trả lời.
Thế nào là bá đạo tổng tài? Hửm?
Cố Diệc Minh: Khi ấy anh cũng sửng sốt, nhưng chắc chắn không nhìn nhầm đâu. Sự việc sau này cũng chứng minh cho chuyện đó còn gì?
Ý Cố Diệc Minh là vụ Tần Phong với Hạ Nhất Phàm yêu nhau bị người ta báo cáo, cuối cùng khiến Tần Phong bị đuổi học.
Dư Bắc thấy buồn cười quá.
Sao họ yêu nhau được nhỉ?
Đánh lộn lên tận trêи giường á?
Trong lúc giằng co, chú trăn trót lỡ chui vào hang?
Không thể nghĩ tiếp, không thể nghĩ tiếp.
Khung cảnh ấy như đang hiện lên trước mắt cậu.
Cố Diệc Minh lại gửi tin nhắn: Em lo ăn đi, bớt hóng chuyện người khác được không?
Dư Bắc không phục: Tần Phong và Hạ Nhất Phàm là bạn cùng phòng của em, anh cũng thế. Em chỉ có thể tò mò những việc liên quan đến anh, còn hỏi thăm về bọn họ là lo chuyện bao đồng à?
Cố Diệc Minh quay sang, lặng lẽ nhìn Dư Bắc.
Cố Diệc Minh: Ý em là gì?
Dư Bắc: Chẳng gì cả, em chỉ thấy gay khổ thôi, không hổ lốn như lời anh nói. Chúng ta nên quan tâm, yêu thương họ hơn, bớt kì thị lại, khiến họ cảm nhận được sự thiện chí tới từ trai thẳng. Anh nghĩ sao?
Cố Diệc Minh chỉ trả lời đúng một từ: Ừm.
Lúc này Hạ Nhất Phàm và Tần Phong đang xem ảnh và video trong camera.
Tần Phong chỉ vào màn hình, bảo: “Cảnh này không nên quay như vậy, phải chọn góc thấp một chút. Cùi bắp mà còn lên mặt kêu giỏi chuyên môn hơn tao…”
“Tao cần mày dạy à? Thấy con sông ở phía dưới không? Tuyết tan ra đấy! Bố nhảy xuống sông quay chắc?”
“Cũng đúng… Nhưng rung vãi, mày sóc lọ nhiều nên run tay hả?”
Hạ Nhất Phàm nổi cáu, tắt máy đi, ăn đồ ăn.
“Giống mày đó thằng đần. Ngày ngày sóc lọ, sớm muộn gì cũng liệt dương…”
Hạ Nhất Phàm gắp miếng sách bò, chấm chút gia vị, vừa bỏ vào miệng đã cay phồng mang trợn mắt, phải uống vội một hớp bia.
“Còn nói ăn được cay, sáng mai sưng đít cho xem.” Tần Phong mỉa mai.
Bây giờ Dư Bắc thấy bọn họ tình tính tang với nhau là có lý do.
Toàn nói những lời đen tối như thế, súng ống không toé lửa mà được à?
Bình luận facebook