Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
“Út Cưng, bật hộ anh GPS chỉ đường đến nhà em.”
Cố Diệc Minh ra lệnh.
“Hê, anh thông thuộc đường xá lắm cơ mà? Đường núi ở Tân Cương còn nắm trong lòng bàn tay, sao tới nhà em phải bật định vị? Cần gì, có em đây, em biết thừa.”
Dư Bắc vỗ ngực.
Cố Diệc Minh hỏi: “Đến đèn đỏ đằng trước, rẽ trái hay rẽ phải?”
“Rẽ trái… phải.” Dư Bắc ɭϊếʍ môi. “Chắc thế?”
“Đi thẳng.”
“…”
Tự vả thì làm sao?
Tôi thích thử thách bản thân.
Không được à?
“Anh cũng phải nhờ đến GPS thôi, chứng tỏ anh không biết hết tất cả các con đường.”
Cố Diệc Minh cười, bảo: “Anh biết lối vào tim em là được.”
“Oẹ…”
Tuy mình vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cần oẹ một phát.
“Cố Diệc Minh, miếng thính này của anh đúng thật là…”
“Ổn không?” Cố Diệc Minh đá lông nheo. “Buổi sáng mẹ đăng, anh học lỏm đấy. Haha.”
“Không ổn lắm. Mẹ sến súa ơi, mau mở cửa ra, hai lúa tới rồi đây.”
Sau khi lên đường cao tốc, Cố Diệc Minh không nói gì nữa.
Dư Bắc bắt chuyện mấy lần mà Cố Diệc Minh chẳng thèm để ý, chỉ tập trung vào lái xe, suốt hành trình không thồn cậu cứng họng.
Thôiii.
Cứ như trở thành một người khác ấy.
Hào hoa phong nhã, học thức đầy mình.
Vờ vịt!
Hoàn toàn không phải Cố Cà Khịa của tui.
Anh không nói chuyện, Dư Bắc bắt đầu buồn ngủ.
Lúc cậu tỉnh dậy, xe đã rời khỏi đường cao tốc, vào địa phận Hàng Thành, sắp tới nhà.
“Đúng, rẽ ở đây, đi một đoạn nữa là đến cổng khu chung cư. Ê, em thấy mẹ em rồi!”
Dư Hương Liên đứng chờ ở cổng, đang buôn chuyện với hội chị em.
Chỗ này cũng chẳng phải khu chung cư cao cấp gì. Cố Diệc Minh tìm nơi đỗ xe rồi bước xuống ô tô cùng Dư Bắc.
“Mẹ!”
Dư Hương Liên mừng rỡ, đưa nắm hạt bí trong tay cho người bạn già của mình, sau đó gần như chạy về phía họ, bắt ngay lấy tay Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh!” Dư Hương Liên vui tới nỗi nhảy cẫng lên. “Hàng thật! Siêu sao hàng thật!”
Dư Bắc nghệt mặt ra: “?”
“Vâng, con chào cô ạ.”
Dư Hương Liên vỗ vào cánh tay anh, nói: “Đến nhà rồi mà còn gọi cô hả?”
Cố Diệc Minh ngơ ngác, liếc Dư Bắc một cái.
“Mẹ nuôi?”
Dư Hương Liên gật đầu: “Đang có nhiều người ngoài, gọi mẹ nuôi cũng được. Chậc chậc, con ăn gì mà cao thế? Sữa Dư Bắc uống từ bé đúng là lãng phí… Con rắn rỏi nhỉ? Cô tưởng cơ bắp của con trong phim đều là kỹ xảo cơ.”
Wow.
Mới buổi tối đầu tiên, tình mẫu tử giữa hai người đã phát triển nhanh vậy à?
“Mẹ, mẹ làm gì đấy? Kiểm tra sức khoẻ cho anh ấy???”
“Cái thằng này ăn nói kiểu gì thế? Mẹ thương con trai nuôi của mình không được à? Mau dẫn Diệc Minh lên nhà trước đi, mẹ chào đám chị em đã.”
Dư Hương Liên lại quay về bên kia.
Dư Bắc nở nụ cười với các bác các cô mà bản thân cậu chẳng quen lắm rồi nhanh chóng dẫn Cố Diệc Minh vào khu chung cư.
“Cố Diệc Minh, anh điên hả?” Dư Bắc nói. “Gặp ai anh cũng gọi là mẹ?”
Cố Diệc Minh hơi ngơ ngác.
Chắc anh bị choáng ngợp bởi sự nhiệt tình của Dư Hương Liên.
“Anh tưởng là tục lệ quê em chứ…”
Dư Bắc chưa đi xa lắm, cậu phải hóng xem Dư Hương Liên buôn chuyện gì.
“… Bạn con tôi đấy, là siêu sao hẳn hoi!”
Hoá ra đang chém gió.
Nhưng sao mẹ khen Cố Diệc Minh?
Tự hào một chút về con trai ruột không được sao?
“À, là ngôi sao! Chẳng trách nom quen thế…”
“Chuẩn chưa?” Dư Hương Liên vênh vang. “Thân với con tôi lắm, ở cùng phòng ký túc xá. Nó nhận tôi làm mẹ nuôi rồi nên sau này vợ chồng tôi cũng là bố mẹ siêu sao.”
Hội chị em nghe vậy, có người bắt đầu ghen tị.
“Chiếc xe hai đứa nó đi, con tôi từng nhắc tới, bảo là hãng đinh ba đinh bủng gì ấy… Chắc đắt lắm nhỉ? Ghê thật, nhưng có mua bằng đồng tiền chính đáng không đấy?”
“Maserati. Haiz, nhà tôi chẳng ai am hiểu gì về xe sang đâu.”
Giả vờ giả vịt quá đỉnh, không một vết xước.
Đúng là mẹ mình.
“Dư Hương Liên, con trai cô cũng không còn ít tuổi nữa nhỉ? Con tôi hai mươi tư mà tôi đã được bế cháu rồi. Nhà cô định bao giờ cho hàng xóm ăn cỗ đấy?”
Dư Hương Liên cười ha hả, chống tay vào hông, nói: “Heo nái đẻ một phát mười mấy con, heo đực tự hào không?”
Người kia cứng họng.
“Bao nhiêu năm nay chẳng thấy con cô có bạn gái, chỉ toàn dẫn trai về. Hay là nó lại chơi bời, đàn đúm ở ngoài?”
Dư Hương Liên vội vàng kéo bà ta, kêu suỵt một tiếng.
“Suỵt… Khẽ chứ, đừng nói linh tinh. Để Dư Bắc nghe thấy, nó xé miệng cô ra bây giờ.”
Bà ta hết hồn, lập tức thay đổi.
“Tiểu Bắc nhà cô tài giỏi thật, quen cả siêu sao!”
Mình giỏi ở chỗ quen Cố Diệc Minh?
Dư Hương Liên chẳng bao giờ chịu thua thiệt.
Dư Bắc kéo Cố Diệc Minh, chuẩn bị bước đi, nhưng Cố Diệc Minh không nhúc nhích.
“Đi thôi, anh vẫn muốn nghe tiếp à?”
Dư Bắc quay đầu lại hỏi, thấy vẻ mặt của anh hơi kỳ quặc, dường như không vui lắm.
Vì ghét nghe người khác bàn tán chuyện nhà cậu hả?
“Sao đấy? Anh cứ mặc kệ họ, người già hay buôn dưa lê ấy mà.”
“Em từng đưa thằng khác về nhà?”
Cố Diệc Minh gằn giọng hỏi.
“?”
Cố Diệc Minh chỉ ra phía sau: “Nãy họ vừa nói. Có phải em từng đưa thằng khác về nhà không?”
“Không.” Dư Bắc phủ nhận. “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Dư Bắc dẫn Cố Diệc Minh vào thang máy, anh vẫn xoắn xuýt vụ này.
“Dư Bắc, em khai thật đi, rút cục em đã từng đưa thằng khác về chưa?”
Sao Cố Diệc Minh phải gặng hỏi cho bằng được thế nhỉ?
“Việc đấy có quan trọng không?”
Dư Bắc bị anh lèo nhèo nhức hết cả đầu.
Chuyện nhỏ như con thỏ, sao cứ lằng nhằng mãi?
“Quan trọng chứ!” Cố Diệc Minh vô cùng nghiêm túc. “Anh cần xác nhận xem mình có phải là anh em tốt duy nhất của em không.”
Dư Bắc ngẫm nghĩ, đáp: “Đã từng…”
Cố Diệc Minh mặt mũi tím tái như thể bị ai đấm một cái, đứng im ở cửa nhà Dư Bắc.
“Hồi cấp ba em rủ bạn thân đến chơi.” Dư Bắc giải thích. “Lúc đó chưa có anh mà.”
Vẻ mặt Cố Diệc Minh hơi dịu xuống.
“Ai? Thân tới mức nào? Bằng tụi mình không? Sau này còn gặp nhau không?”
“Không!” Dư bắc xua tay. “Tốt nghiệp cấp ba tám năm rồi, liên lạc gì nữa?”
Xem thằng nhóc tức chưa kìa.
Dư Hương Liên cũng về đến nơi, Cố Diệc Minh mới giả vờ cười nói, nhưng chắc trong lòng chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Nào, để mẹ mở cửa.”
Dư Hương Liên vào trước, lấy ra hai đôi dép mới. Cố Diệc Minh cao nên chân to, Dư Hương Liên bèn mua sẵn dép cỡ to, cực kỳ chu đáo.
Dư Đại Hoa ngồi trêи sofa, một mắt liếc tờ báo trong tay, một mắt nhìn tivi.
“Bố! Bọn con về rồi. Đây là bạn tốt của con.”
“Ừ, về rồi hả?” Dư Đại Hoa tỏ vẻ người đàn ông trụ cột gia đình. “Bạn con tên gì?”
“Diệc Minh* ạ.”
(*Đọc giống “tên”)
“Thì tên đấy. Tên gì?”
“Anh ấy là Diệc Minh ạ.”
“Bố biết cậu ta có tên, nhưng rút cục là gì?”
Dư Bắc im lặng giây lát.
“Bố xem tivi tiếp đi.”
Cố Diệc Minh ra lệnh.
“Hê, anh thông thuộc đường xá lắm cơ mà? Đường núi ở Tân Cương còn nắm trong lòng bàn tay, sao tới nhà em phải bật định vị? Cần gì, có em đây, em biết thừa.”
Dư Bắc vỗ ngực.
Cố Diệc Minh hỏi: “Đến đèn đỏ đằng trước, rẽ trái hay rẽ phải?”
“Rẽ trái… phải.” Dư Bắc ɭϊếʍ môi. “Chắc thế?”
“Đi thẳng.”
“…”
Tự vả thì làm sao?
Tôi thích thử thách bản thân.
Không được à?
“Anh cũng phải nhờ đến GPS thôi, chứng tỏ anh không biết hết tất cả các con đường.”
Cố Diệc Minh cười, bảo: “Anh biết lối vào tim em là được.”
“Oẹ…”
Tuy mình vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cần oẹ một phát.
“Cố Diệc Minh, miếng thính này của anh đúng thật là…”
“Ổn không?” Cố Diệc Minh đá lông nheo. “Buổi sáng mẹ đăng, anh học lỏm đấy. Haha.”
“Không ổn lắm. Mẹ sến súa ơi, mau mở cửa ra, hai lúa tới rồi đây.”
Sau khi lên đường cao tốc, Cố Diệc Minh không nói gì nữa.
Dư Bắc bắt chuyện mấy lần mà Cố Diệc Minh chẳng thèm để ý, chỉ tập trung vào lái xe, suốt hành trình không thồn cậu cứng họng.
Thôiii.
Cứ như trở thành một người khác ấy.
Hào hoa phong nhã, học thức đầy mình.
Vờ vịt!
Hoàn toàn không phải Cố Cà Khịa của tui.
Anh không nói chuyện, Dư Bắc bắt đầu buồn ngủ.
Lúc cậu tỉnh dậy, xe đã rời khỏi đường cao tốc, vào địa phận Hàng Thành, sắp tới nhà.
“Đúng, rẽ ở đây, đi một đoạn nữa là đến cổng khu chung cư. Ê, em thấy mẹ em rồi!”
Dư Hương Liên đứng chờ ở cổng, đang buôn chuyện với hội chị em.
Chỗ này cũng chẳng phải khu chung cư cao cấp gì. Cố Diệc Minh tìm nơi đỗ xe rồi bước xuống ô tô cùng Dư Bắc.
“Mẹ!”
Dư Hương Liên mừng rỡ, đưa nắm hạt bí trong tay cho người bạn già của mình, sau đó gần như chạy về phía họ, bắt ngay lấy tay Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh!” Dư Hương Liên vui tới nỗi nhảy cẫng lên. “Hàng thật! Siêu sao hàng thật!”
Dư Bắc nghệt mặt ra: “?”
“Vâng, con chào cô ạ.”
Dư Hương Liên vỗ vào cánh tay anh, nói: “Đến nhà rồi mà còn gọi cô hả?”
Cố Diệc Minh ngơ ngác, liếc Dư Bắc một cái.
“Mẹ nuôi?”
Dư Hương Liên gật đầu: “Đang có nhiều người ngoài, gọi mẹ nuôi cũng được. Chậc chậc, con ăn gì mà cao thế? Sữa Dư Bắc uống từ bé đúng là lãng phí… Con rắn rỏi nhỉ? Cô tưởng cơ bắp của con trong phim đều là kỹ xảo cơ.”
Wow.
Mới buổi tối đầu tiên, tình mẫu tử giữa hai người đã phát triển nhanh vậy à?
“Mẹ, mẹ làm gì đấy? Kiểm tra sức khoẻ cho anh ấy???”
“Cái thằng này ăn nói kiểu gì thế? Mẹ thương con trai nuôi của mình không được à? Mau dẫn Diệc Minh lên nhà trước đi, mẹ chào đám chị em đã.”
Dư Hương Liên lại quay về bên kia.
Dư Bắc nở nụ cười với các bác các cô mà bản thân cậu chẳng quen lắm rồi nhanh chóng dẫn Cố Diệc Minh vào khu chung cư.
“Cố Diệc Minh, anh điên hả?” Dư Bắc nói. “Gặp ai anh cũng gọi là mẹ?”
Cố Diệc Minh hơi ngơ ngác.
Chắc anh bị choáng ngợp bởi sự nhiệt tình của Dư Hương Liên.
“Anh tưởng là tục lệ quê em chứ…”
Dư Bắc chưa đi xa lắm, cậu phải hóng xem Dư Hương Liên buôn chuyện gì.
“… Bạn con tôi đấy, là siêu sao hẳn hoi!”
Hoá ra đang chém gió.
Nhưng sao mẹ khen Cố Diệc Minh?
Tự hào một chút về con trai ruột không được sao?
“À, là ngôi sao! Chẳng trách nom quen thế…”
“Chuẩn chưa?” Dư Hương Liên vênh vang. “Thân với con tôi lắm, ở cùng phòng ký túc xá. Nó nhận tôi làm mẹ nuôi rồi nên sau này vợ chồng tôi cũng là bố mẹ siêu sao.”
Hội chị em nghe vậy, có người bắt đầu ghen tị.
“Chiếc xe hai đứa nó đi, con tôi từng nhắc tới, bảo là hãng đinh ba đinh bủng gì ấy… Chắc đắt lắm nhỉ? Ghê thật, nhưng có mua bằng đồng tiền chính đáng không đấy?”
“Maserati. Haiz, nhà tôi chẳng ai am hiểu gì về xe sang đâu.”
Giả vờ giả vịt quá đỉnh, không một vết xước.
Đúng là mẹ mình.
“Dư Hương Liên, con trai cô cũng không còn ít tuổi nữa nhỉ? Con tôi hai mươi tư mà tôi đã được bế cháu rồi. Nhà cô định bao giờ cho hàng xóm ăn cỗ đấy?”
Dư Hương Liên cười ha hả, chống tay vào hông, nói: “Heo nái đẻ một phát mười mấy con, heo đực tự hào không?”
Người kia cứng họng.
“Bao nhiêu năm nay chẳng thấy con cô có bạn gái, chỉ toàn dẫn trai về. Hay là nó lại chơi bời, đàn đúm ở ngoài?”
Dư Hương Liên vội vàng kéo bà ta, kêu suỵt một tiếng.
“Suỵt… Khẽ chứ, đừng nói linh tinh. Để Dư Bắc nghe thấy, nó xé miệng cô ra bây giờ.”
Bà ta hết hồn, lập tức thay đổi.
“Tiểu Bắc nhà cô tài giỏi thật, quen cả siêu sao!”
Mình giỏi ở chỗ quen Cố Diệc Minh?
Dư Hương Liên chẳng bao giờ chịu thua thiệt.
Dư Bắc kéo Cố Diệc Minh, chuẩn bị bước đi, nhưng Cố Diệc Minh không nhúc nhích.
“Đi thôi, anh vẫn muốn nghe tiếp à?”
Dư Bắc quay đầu lại hỏi, thấy vẻ mặt của anh hơi kỳ quặc, dường như không vui lắm.
Vì ghét nghe người khác bàn tán chuyện nhà cậu hả?
“Sao đấy? Anh cứ mặc kệ họ, người già hay buôn dưa lê ấy mà.”
“Em từng đưa thằng khác về nhà?”
Cố Diệc Minh gằn giọng hỏi.
“?”
Cố Diệc Minh chỉ ra phía sau: “Nãy họ vừa nói. Có phải em từng đưa thằng khác về nhà không?”
“Không.” Dư Bắc phủ nhận. “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Dư Bắc dẫn Cố Diệc Minh vào thang máy, anh vẫn xoắn xuýt vụ này.
“Dư Bắc, em khai thật đi, rút cục em đã từng đưa thằng khác về chưa?”
Sao Cố Diệc Minh phải gặng hỏi cho bằng được thế nhỉ?
“Việc đấy có quan trọng không?”
Dư Bắc bị anh lèo nhèo nhức hết cả đầu.
Chuyện nhỏ như con thỏ, sao cứ lằng nhằng mãi?
“Quan trọng chứ!” Cố Diệc Minh vô cùng nghiêm túc. “Anh cần xác nhận xem mình có phải là anh em tốt duy nhất của em không.”
Dư Bắc ngẫm nghĩ, đáp: “Đã từng…”
Cố Diệc Minh mặt mũi tím tái như thể bị ai đấm một cái, đứng im ở cửa nhà Dư Bắc.
“Hồi cấp ba em rủ bạn thân đến chơi.” Dư Bắc giải thích. “Lúc đó chưa có anh mà.”
Vẻ mặt Cố Diệc Minh hơi dịu xuống.
“Ai? Thân tới mức nào? Bằng tụi mình không? Sau này còn gặp nhau không?”
“Không!” Dư bắc xua tay. “Tốt nghiệp cấp ba tám năm rồi, liên lạc gì nữa?”
Xem thằng nhóc tức chưa kìa.
Dư Hương Liên cũng về đến nơi, Cố Diệc Minh mới giả vờ cười nói, nhưng chắc trong lòng chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Nào, để mẹ mở cửa.”
Dư Hương Liên vào trước, lấy ra hai đôi dép mới. Cố Diệc Minh cao nên chân to, Dư Hương Liên bèn mua sẵn dép cỡ to, cực kỳ chu đáo.
Dư Đại Hoa ngồi trêи sofa, một mắt liếc tờ báo trong tay, một mắt nhìn tivi.
“Bố! Bọn con về rồi. Đây là bạn tốt của con.”
“Ừ, về rồi hả?” Dư Đại Hoa tỏ vẻ người đàn ông trụ cột gia đình. “Bạn con tên gì?”
“Diệc Minh* ạ.”
(*Đọc giống “tên”)
“Thì tên đấy. Tên gì?”
“Anh ấy là Diệc Minh ạ.”
“Bố biết cậu ta có tên, nhưng rút cục là gì?”
Dư Bắc im lặng giây lát.
“Bố xem tivi tiếp đi.”
Bình luận facebook