Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
“Tại anh đấy!”
Sau khi gào lên, Dư Bắc thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giống như đả thông hai mạch Nhâm, Đốc vậy.
Mỗi tội nhìn Cố Diệc Minh trông hãi hùng lắm, như bị doạ cho xanh mặt ấy.
Cố Diệc Minh còn chẳng dám nhìn mình.
Vì mình đồng tính luyến ái ư?
Anh ấy sợ con quái vật là mình?
“Tại anh?”
Cố Diệc Minh thất thần giây lát.
“Anh cứ thả thính ông đây làm gì? Không chơi gay thì mờ ám cái con khỉ! Em bắt anh phải đối xử tốt với em à? Hồi nhỏ anh thiếu tình thương, lớn lên thiếu canxi, não thiếu dây thần kinh hả? Chiều chuộng bừa bãi, cố ý khiến em không rời xa anh được! Anh thèm có bạn đến mức đấy cơ à? Đồ chó mưu mô Cố Diệc Minh!”
Dư Bắc chửi một trận, trút hết oán hận trong lòng.
Cậu thở hổn hển.
“Sao lại như vậy?”
Nhìn Cố Diệc Minh vô cùng ảo não.
“Sao em biết được! Tại anh thích thả thính em chứ còn gì?”
“Không phải thế đâu… Út Cưng.”
“Không phải thế thì sao? Em đếch thèm bám lấy anh nữa, em đi tìm Uông Gia Thuỵ, ok?”
“Không được!”
Thấy vẻ mặt vừa chắc như đinh đóng cột vừa mâu thuẫn của anh, Dư Bắc bật cười.
Cười tuyệt vọng.
“Anh lo làm trai thẳng đi, quan tâm em làm gì? Đây không phải ăn giấm ghen tuông, là ăn cứt hả?”
“Hai chuyện khác nhau mà…”
Dứt lời, trong xe im lìm, Cố Diệc Minh chẳng nói chẳng rằng, ngẩn ngơ nghĩ ngợi điều gì đó.
Lát sau Cố Diệc Minh mới nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Dư Bắc.
“Út Cưng, anh hay trêu em nọ kia là đùa thôi, anh tưởng em thích vậy. Chỉ lúc ở bên cạnh em anh mới đùa, thấy rất thoái mái.”
Dư Bắc không hiểu, hỏi: “Thế anh tốt với em cũng là bỡn cợt, là giả vờ?”
“Tất nhiên là thật rồi! Anh thật lòng muốn đối xử tốt với em.” Giọng Cố Diệc Minh hơi áy náy. “Nào ngờ lại khiến em suy nghĩ nhiều vậy, còn làm em…”
Cong?
“Cố Diệc Minh, anh tưởng mình ghê gớm lắm hả? Em biết bản thân thích đàn ông từ lâu rồi. Anh cho rằng sức quyến rũ của anh bẻ cong em? Chơi gay hay không, tuỳ anh. Trêи thế giới này chẳng phải mỗi anh có chim!”
Lời phũ phàng cũng đã nói.
Ngẫm lại sự việc ban nãy, mình cởi thắt lưng Cố Diệc Minh, cưỡng hôn thì bị đẩy ra, đúng là vừa mặt dày vừa nực cười.
Dư Bắc rời khỏi đùi Cố Diệc Minh, nhưng anh tóm lấy cậu.
“Út Cưng, trước hết em đừng kϊƈɦ động, đừng nói những lời nóng giận.”
Cố Diệc Minh là loại người nào?
Cáo già.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà anh vẫn rất lý trí.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Cố Diệc Minh hỏi.
Dư Bắc bớt giận một chút.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang, không nhất thiết phải làm căng.
Cố Diệc Minh không sai.
Đâu thể trách anh quá đẹp trai được.
“Hồi đại học.”
Cố Diệc Minh ngẫm lại rồi hỏi: “Thế sao em không nói sớm?”
“Em dám nói à? Anh cứ mở mồm ra là chê đồng tính, kêu giới gay hổ lốn, y hệt trùm tổ chức kì thị vậy, em dám hé răng hả? Nếu hồi đại học em kể với anh, có chắc anh sẽ không dọn ngay khỏi ký túc xá không?”
Cố Diệc Minh bị mắng té tát, không ho he gì được, mặt đần thối.
“Lần trước… lần trước ở Tân Cương, khi tắm suối nước nóng, em như thế cũng là…”
“Đúng, em muốn chịch đấy.”
Dư Bắc thản nhiên: “Anh sắp đi Mỹ rồi, làm bạn giường thì được đúng không? Em cũng chẳng bám riết lấy anh, đòi anh chịu trách nhiệm đâu. Em đã đủ hèn hạ rồi.”
“Út Cưng, em đừng vậy mà.”
Dư Bắc nổi khùng, đốp chát ngay: “Chuyện đã rồi, anh tự quyết đi!”
Cố Diệc Minh vẫn luôn suy nghĩ cặn kẽ, tính toán cẩn thận.
Nhưng lúc này anh còn nghĩ cái đếch gì?
Chơi gay được thì chơi, không thì nghỉ khoẻ!
“Cố Diệc Minh, anh đừng giả vờ giả vịt với em!”
“Gì cơ?” Cố Diệc Minh ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Dư Bắc hừ lạnh, nói: “Ai biết anh thẳng hay không? Tiểu Bạch từng bảo đám kì thị là gay ngầm. Anh thẳng mà thằng đệ suốt ngày ngẩng đầu chào ông đây? Thẳng mà để em vuốt trụ cho, còn thích được đàn ông ɭϊếʍ… ɭϊếʍ thứ đó? Anh là cái loại thấy trai thì thẳng chứ gì?”
“Thật sự không phải như em nghĩ đâu!” Cố Diệc Minh vội đáp, nhưng lại chẳng thể giải thích rõ ràng. “Anh thấy em rất tốt, rất thuần khiết, do đó chỉ muốn làm vậy với mình em. Nếu đổi thành thằng khác, anh nôn luôn ấy, em tin không?”
Mình có nên tin?
“Thế anh thích phụ nữ không?” Dư Bắc hỏi thẳng.
Cố Diệc Minh lắc đầu: “Anh không thích cô gái nào.”
“Bản thân cong hay không anh cũng không biết?” Dư Bắc cáu tiết. “Chẳng phải nước Mỹ các anh thoáng lắm à? Tiếp xúc với nền văn hoá ấy từ bé mà anh không biết xu hướng tính ɖu͙ƈ của mình?”
Lẽ nào xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Diệc Minh là mình?!
Đánh chết cũng đếch tin.
Nếu Cố Diệc Minh dám xạo chó như vậy, mình sẽ vặn gãy cổ con chim của anh ta.
“Út Cưng, em đừng nóng, để anh suy nghĩ thật kỹ đã. Cho anh chút thời gian, được không?”
Anh càng thế thì Dư Bắc càng sốt ruột.
“Không! Em chờ tám năm rồi, anh còn muốn chờ gì nữa? Đợi em hết t*ng trùng à?”
Cố Diệc Minh nắm lấy tay cậu, nói: “Vậy không ổn, Út Cưng, trong nước không hề đơn giản như em nghĩ…”
“Có gì không ổn? Em đâu làm chuyện xấu, cũng không giết người phóng hoả. Em từng quyên góp cho vùng thiên tai, dắt cụ già qua đường. Em phạm pháp hả? Muốn yêu thôi mà sao cũng cấm?”
Cố Diệc Minh lắc đầu, khuyên nhủ cậu: “Chưa bàn đến những việc khác, nếu bố mẹ mình biết chuyện này thì họ sẽ đau lòng tới mức nào?”
“Anh hơi bị coi thường Dư Đại Hoa và Dư Hương Liên đấy nhé.” Dư Bắc bĩu môi. “Bố mẹ hiểu nhầm anh là bạn trai em từ lâu rồi.”
Cố Diệc Minh mấp máy môi song không nói gì, chỉ bóp trán.
“Ngay cả bố mẹ em cũng cho rằng chúng ta là một đôi, anh còn không nghĩ mình có vấn đề?”
“Hay là thế này đi, Út Cưng, em cho anh thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Bây giờ đầu óc anh đang rối tung rối mù hết cả lên.”
“Rối con khỉ, lúc anh t*ng trùng thượng não sao không rối?” Dư Bắc ngoảnh đầu sang một bên, bướng bỉnh nói: “Cố Diệc Minh, hôm nay anh phải đưa ra câu trả lời, đồng ý làm bạn trai em hoặc hai ta tuyệt giao!”
“Sao em vô tâm vậy? Nói tuyệt giao là tuyệt giao?”
Trông Cố Diệc Minh có vẻ đau lòng lắm, anh vò đầu bứt tai.
“Em thiếu bạn chắc? Anh ghét gay như thế, chúng ta duy trì quan hệ tiếp được không?”
“Không phải…”
Cố Diệc Minh im lặng rất lâu, vừa định lên tiếng thì điện thoại của anh đổ chuông.
Dư Bắc tức hộc máu, ngay lúc nước sôi lửa bỏng sao Dư Hương Liên lại phá bĩnh?
“Mẹ bảo bọn mình về nhanh để xem chương trình đón giao thừa.”
Cố Diệc Minh chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng.
Dư Bắc ngồi yên tại chỗ.
“Em không đi. Anh trả lời mau, không thì em nghỉ chơi với anh!”
Dư Bắc khoanh tay dọa dẫm.
Sau đó cậu bị nhấc bổng lên.
“Nghỉ chơi cái gì?” Cố Diệc Minh dùng chân đóng cửa xe vào. “Ấu trĩ. Em lau nước mắt đi, không tí nữa bố mẹ thấy lại tưởng anh bắt nạt em.”
“Em đâu có khóc!”
Dư Bắc quệt bừa vài cái.
Mình sẽ rơi nước mắt vì Cố Diệc Minh ư?
Là tiên thì chỉ khóc ra ngọc trai thôi.
Sau khi gào lên, Dư Bắc thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giống như đả thông hai mạch Nhâm, Đốc vậy.
Mỗi tội nhìn Cố Diệc Minh trông hãi hùng lắm, như bị doạ cho xanh mặt ấy.
Cố Diệc Minh còn chẳng dám nhìn mình.
Vì mình đồng tính luyến ái ư?
Anh ấy sợ con quái vật là mình?
“Tại anh?”
Cố Diệc Minh thất thần giây lát.
“Anh cứ thả thính ông đây làm gì? Không chơi gay thì mờ ám cái con khỉ! Em bắt anh phải đối xử tốt với em à? Hồi nhỏ anh thiếu tình thương, lớn lên thiếu canxi, não thiếu dây thần kinh hả? Chiều chuộng bừa bãi, cố ý khiến em không rời xa anh được! Anh thèm có bạn đến mức đấy cơ à? Đồ chó mưu mô Cố Diệc Minh!”
Dư Bắc chửi một trận, trút hết oán hận trong lòng.
Cậu thở hổn hển.
“Sao lại như vậy?”
Nhìn Cố Diệc Minh vô cùng ảo não.
“Sao em biết được! Tại anh thích thả thính em chứ còn gì?”
“Không phải thế đâu… Út Cưng.”
“Không phải thế thì sao? Em đếch thèm bám lấy anh nữa, em đi tìm Uông Gia Thuỵ, ok?”
“Không được!”
Thấy vẻ mặt vừa chắc như đinh đóng cột vừa mâu thuẫn của anh, Dư Bắc bật cười.
Cười tuyệt vọng.
“Anh lo làm trai thẳng đi, quan tâm em làm gì? Đây không phải ăn giấm ghen tuông, là ăn cứt hả?”
“Hai chuyện khác nhau mà…”
Dứt lời, trong xe im lìm, Cố Diệc Minh chẳng nói chẳng rằng, ngẩn ngơ nghĩ ngợi điều gì đó.
Lát sau Cố Diệc Minh mới nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Dư Bắc.
“Út Cưng, anh hay trêu em nọ kia là đùa thôi, anh tưởng em thích vậy. Chỉ lúc ở bên cạnh em anh mới đùa, thấy rất thoái mái.”
Dư Bắc không hiểu, hỏi: “Thế anh tốt với em cũng là bỡn cợt, là giả vờ?”
“Tất nhiên là thật rồi! Anh thật lòng muốn đối xử tốt với em.” Giọng Cố Diệc Minh hơi áy náy. “Nào ngờ lại khiến em suy nghĩ nhiều vậy, còn làm em…”
Cong?
“Cố Diệc Minh, anh tưởng mình ghê gớm lắm hả? Em biết bản thân thích đàn ông từ lâu rồi. Anh cho rằng sức quyến rũ của anh bẻ cong em? Chơi gay hay không, tuỳ anh. Trêи thế giới này chẳng phải mỗi anh có chim!”
Lời phũ phàng cũng đã nói.
Ngẫm lại sự việc ban nãy, mình cởi thắt lưng Cố Diệc Minh, cưỡng hôn thì bị đẩy ra, đúng là vừa mặt dày vừa nực cười.
Dư Bắc rời khỏi đùi Cố Diệc Minh, nhưng anh tóm lấy cậu.
“Út Cưng, trước hết em đừng kϊƈɦ động, đừng nói những lời nóng giận.”
Cố Diệc Minh là loại người nào?
Cáo già.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà anh vẫn rất lý trí.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Cố Diệc Minh hỏi.
Dư Bắc bớt giận một chút.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang, không nhất thiết phải làm căng.
Cố Diệc Minh không sai.
Đâu thể trách anh quá đẹp trai được.
“Hồi đại học.”
Cố Diệc Minh ngẫm lại rồi hỏi: “Thế sao em không nói sớm?”
“Em dám nói à? Anh cứ mở mồm ra là chê đồng tính, kêu giới gay hổ lốn, y hệt trùm tổ chức kì thị vậy, em dám hé răng hả? Nếu hồi đại học em kể với anh, có chắc anh sẽ không dọn ngay khỏi ký túc xá không?”
Cố Diệc Minh bị mắng té tát, không ho he gì được, mặt đần thối.
“Lần trước… lần trước ở Tân Cương, khi tắm suối nước nóng, em như thế cũng là…”
“Đúng, em muốn chịch đấy.”
Dư Bắc thản nhiên: “Anh sắp đi Mỹ rồi, làm bạn giường thì được đúng không? Em cũng chẳng bám riết lấy anh, đòi anh chịu trách nhiệm đâu. Em đã đủ hèn hạ rồi.”
“Út Cưng, em đừng vậy mà.”
Dư Bắc nổi khùng, đốp chát ngay: “Chuyện đã rồi, anh tự quyết đi!”
Cố Diệc Minh vẫn luôn suy nghĩ cặn kẽ, tính toán cẩn thận.
Nhưng lúc này anh còn nghĩ cái đếch gì?
Chơi gay được thì chơi, không thì nghỉ khoẻ!
“Cố Diệc Minh, anh đừng giả vờ giả vịt với em!”
“Gì cơ?” Cố Diệc Minh ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Dư Bắc hừ lạnh, nói: “Ai biết anh thẳng hay không? Tiểu Bạch từng bảo đám kì thị là gay ngầm. Anh thẳng mà thằng đệ suốt ngày ngẩng đầu chào ông đây? Thẳng mà để em vuốt trụ cho, còn thích được đàn ông ɭϊếʍ… ɭϊếʍ thứ đó? Anh là cái loại thấy trai thì thẳng chứ gì?”
“Thật sự không phải như em nghĩ đâu!” Cố Diệc Minh vội đáp, nhưng lại chẳng thể giải thích rõ ràng. “Anh thấy em rất tốt, rất thuần khiết, do đó chỉ muốn làm vậy với mình em. Nếu đổi thành thằng khác, anh nôn luôn ấy, em tin không?”
Mình có nên tin?
“Thế anh thích phụ nữ không?” Dư Bắc hỏi thẳng.
Cố Diệc Minh lắc đầu: “Anh không thích cô gái nào.”
“Bản thân cong hay không anh cũng không biết?” Dư Bắc cáu tiết. “Chẳng phải nước Mỹ các anh thoáng lắm à? Tiếp xúc với nền văn hoá ấy từ bé mà anh không biết xu hướng tính ɖu͙ƈ của mình?”
Lẽ nào xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Diệc Minh là mình?!
Đánh chết cũng đếch tin.
Nếu Cố Diệc Minh dám xạo chó như vậy, mình sẽ vặn gãy cổ con chim của anh ta.
“Út Cưng, em đừng nóng, để anh suy nghĩ thật kỹ đã. Cho anh chút thời gian, được không?”
Anh càng thế thì Dư Bắc càng sốt ruột.
“Không! Em chờ tám năm rồi, anh còn muốn chờ gì nữa? Đợi em hết t*ng trùng à?”
Cố Diệc Minh nắm lấy tay cậu, nói: “Vậy không ổn, Út Cưng, trong nước không hề đơn giản như em nghĩ…”
“Có gì không ổn? Em đâu làm chuyện xấu, cũng không giết người phóng hoả. Em từng quyên góp cho vùng thiên tai, dắt cụ già qua đường. Em phạm pháp hả? Muốn yêu thôi mà sao cũng cấm?”
Cố Diệc Minh lắc đầu, khuyên nhủ cậu: “Chưa bàn đến những việc khác, nếu bố mẹ mình biết chuyện này thì họ sẽ đau lòng tới mức nào?”
“Anh hơi bị coi thường Dư Đại Hoa và Dư Hương Liên đấy nhé.” Dư Bắc bĩu môi. “Bố mẹ hiểu nhầm anh là bạn trai em từ lâu rồi.”
Cố Diệc Minh mấp máy môi song không nói gì, chỉ bóp trán.
“Ngay cả bố mẹ em cũng cho rằng chúng ta là một đôi, anh còn không nghĩ mình có vấn đề?”
“Hay là thế này đi, Út Cưng, em cho anh thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Bây giờ đầu óc anh đang rối tung rối mù hết cả lên.”
“Rối con khỉ, lúc anh t*ng trùng thượng não sao không rối?” Dư Bắc ngoảnh đầu sang một bên, bướng bỉnh nói: “Cố Diệc Minh, hôm nay anh phải đưa ra câu trả lời, đồng ý làm bạn trai em hoặc hai ta tuyệt giao!”
“Sao em vô tâm vậy? Nói tuyệt giao là tuyệt giao?”
Trông Cố Diệc Minh có vẻ đau lòng lắm, anh vò đầu bứt tai.
“Em thiếu bạn chắc? Anh ghét gay như thế, chúng ta duy trì quan hệ tiếp được không?”
“Không phải…”
Cố Diệc Minh im lặng rất lâu, vừa định lên tiếng thì điện thoại của anh đổ chuông.
Dư Bắc tức hộc máu, ngay lúc nước sôi lửa bỏng sao Dư Hương Liên lại phá bĩnh?
“Mẹ bảo bọn mình về nhanh để xem chương trình đón giao thừa.”
Cố Diệc Minh chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng.
Dư Bắc ngồi yên tại chỗ.
“Em không đi. Anh trả lời mau, không thì em nghỉ chơi với anh!”
Dư Bắc khoanh tay dọa dẫm.
Sau đó cậu bị nhấc bổng lên.
“Nghỉ chơi cái gì?” Cố Diệc Minh dùng chân đóng cửa xe vào. “Ấu trĩ. Em lau nước mắt đi, không tí nữa bố mẹ thấy lại tưởng anh bắt nạt em.”
“Em đâu có khóc!”
Dư Bắc quệt bừa vài cái.
Mình sẽ rơi nước mắt vì Cố Diệc Minh ư?
Là tiên thì chỉ khóc ra ngọc trai thôi.
Bình luận facebook