Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Tôi không cho đè
Dư Bắc gặm lấy gặm để, bỗng thấy sai sai.
“Dừng… Dừng! Dừng! Cố Diệc Minh, ngưng cái mồm anh lại!”
Cố Diệc Minh bị cắt ngang, vẫn chưa đã ghiền.
“Sao thế?”
“Moá, đây mà là hôn hả? Anh giác hơi à?…”
Dư Bắc xoa đôi môi sưng vù của mình. Cậu soi gương chiếu hậu, thấy nó sắp biến thành một cặp xúc xích đỏ mọng.
“Vậy anh sẽ dịu dàng hơn nhé? Thử lại ha?”
“Từ từ đã!”
Dư Bắc ngăn cản anh.
Ban nãy cậu vui quá nên mụ mị đầu óc.
Giờ trí thông minh quay về, Dư Bắc bình tĩnh hơn một chút.
Tuy chơi gay với Cố Diệc Minh là mơ ước bấy lâu nay của Dư Bắc, nhưng mơ ước đó thành sự thật quá đột ngột.
Cậu hơi lâng lâng.
Chẳng dám tin.
“Anh không thấy ghê à? Hôn em ấy.”
“Không, sao lại ghê?”
Dư Bắc chép miệng: “Dù gì thì cũng là trao đổi nước bọt, trai thẳng bình thường không thế đâu…”
Cố Diệc Minh còn say đắm hơn cả Dư Bắc.
Vậy mà test ra thẳng?
Mình biết ngay tên Vương Canh Thạc kia là lang băm.
Nói nhăng nói cuội.
“Anh chưa từng ăn đồ em ăn thừa? Chưa từng uống nước em uống dở?”
Cố Diệc Minh nói có lý quá.
“Cố Diệc Minh, anh không cần phải thế, em không ép anh. Anh cứ nói thật đi, em không tuyệt giao với anh đâu.”
“Ép buộc gì, anh tự nguyện mà.”
Cố Diệc Minh thẳng thắn đáp.
“Vậy sao dạo trước anh tránh mặt em, còn bỏ đi không một lời từ biệt? Anh có thừa nhận là mình từng do dự không?”
“Em nghĩ gì thế? Hôm mùng một em bị cảm nặng, anh muốn để em ngủ thêm. Có việc gấp thật mà, sắp mở phiên toà rồi, anh và anh Lư phải chuẩn bị, còn tham gia bù buổi ra mắt phim nữa…”
Nghĩa là mình nghĩ linh tinh?
“Em thấy sai sai.” Dư Bắc không hài lòng. “Làm như thiếu anh, em sẽ chịu cảnh còn trinh tới già ấy…”
“Sao lại nghĩ anh trốn em?” Cố Diệc Minh nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu về phía mình. “Út Cưng, thật ra anh vẫn luôn cảm thấy… em rất lẳng lơ.”
“???”
Con người ta cần kiểm điểm bản thân mỗi ngày.
Dư Bắc cho rằng mình nên giữ ý giữ tứ một chút.
Nhưng tấm bảng trinh tiết đã bị cậu lôi ra làm giát giường rồi.
“Lúc nào mà ‘vẫn luôn’? Sao em không biết?” Dư Bắc hỏi.
Cố Diệc Minh nhớ lại, đáp: “Lâu lắm rồi… Tầm khoảng trước khi tốt nghiệp anh đã có suy nghĩ đó. Sau này thấy đám Uông Gia Thuỵ chết tiệt cứ như yêu quái đòi ăn thịt Đường Tăng, anh bèn muốn thử xem sao. Ông đây nuôi em béo mầm ngần ấy năm, đâu thể để đứa khác xơi đúng không?”
“Vậy sao anh không ra tay?”
Dư Bắc tức cái lồng ngực á!
Làm mình chờ dài cổ bao nhiêu lâu.
“Tại dòng chữ ký QQ em đăng chứ gì nữa!” Cố Diệc Minh nhún vai nói. “‘I never give up’, tôi không cho đè*!”
(*I = tôi, never = không, give = cho, up = thượng)
Dư Bắc nghệt ra, sau đó cậu nổi khùng.
“… Đấy là ‘Tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc’. Ai dịch như anh?!”
Cố Diệc Minh cũng phát điên vì cậu: “Ai bảo em không thêm ‘will’? Anh suy nghĩ rất lâu mới đi đến kết luận ấy! Em không cho đè, chẳng lẽ anh hi sinh bản thân mình?!”
Dư Bắc suýt ói máu.
Chỉ vì một dòng chữ mà khiến mình và Cố Diệc Minh lỡ mất ngần ấy thời gian vui vẻ.
Bài học xương máu.
Dư Bắc hối hận khôn cùng.
Học tiếng Anh siêu siêu siêu quan trọng!
“Cố Diệc Minh, anh bị điên! Em đếch thèm chơi gay với anh nữa.”
Dư Bắc tức tới nỗi muốn đánh nhau, song lại bị Cố Diệc Minh tóm lấy.
“Không được, anh bung lụa rồi, em hối hận thì cũng đã muộn…”
Hai người quấn quýt, chẳng biết chui xuống ghế sau bằng cách nào.
Khi Dư Bắc một lần nữa nhìn vào mắt Cố Diệc Minh, hai người đã ngầm hiểu ý nhau.
Loài sinh vật mang tên đàn ông hầu hết đều cùng nghĩ về một chuyện.
Mỗi tội một đứa trai thẳng, một đứa trai trinh, không giỏi chuyên môn lắm.
Suýt thì xảy ra sự cố.
Lúc Dư Bắc đang phê như con tê tê, Cố Diệc Minh thở phì phà phì phò mãi mà không có tiến triển.
“Moá, anh bật đèn pin làm gì đấy? Tầm long điểm huyệt, tìm mộ hả?”
“Đừng giục…” Cố Diệc Minh toát mồ hôi.
[Tắt đèn…]
Thật đáng hổ thẹn.
Chiếc Maserati này phải chứng kiến ba lần rồi…
Nó vẫn còn là đứa trẻ chưa tròn một tuổi!
Xin hãy đừng tha cho nó.
Chống rung lắc cực kỳ hiệu quả.
Xe mới mà.
Xong việc, Cố Diệc Minh mặc quần áo vào, còn cà vạt bị vắt trêи ghế sau. Anh ngửa cổ lên, ngẩn ngơ ngắm trần ô tô.
Nhìn mặt anh thì biết, chắc chắn đã mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới rồi.
Cảm thấy mới lạ, kèm theo chút phấn khích, trong phấn khích chứa sự bất ngờ, trong bất ngờ là sự thòm thèm.
Dư Bắc gối đầu trêи đùi Cố Diệc Minh.
Đúng là idol hoàn hảo của mình, nhìn từ dưới lên mà vẫn đẹp trai kinh khủng.
Cố Diệc Minh rất fine.
Hiện tại he is mine.
Không ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng ấy, siêu kϊƈɦ thích.
Đồ chết tiệt nào bảo không đau?
Rồi mình sẽ tìm Tiểu Bạch để tính sổ.
Chẳng tin được cái miệng cậu ta.
Cố Diệc Minh cúi đầu xuống nhìn Dư Bắc.
“Hoá ra chơi gay là thế này… ‘Chơi’ động từ.”
“Anh cút đi…”
Dư Bắc muốn chửi, nhưng không thốt lên lời.
Giọng cậu khản đặc vì kêu rêи.
“Em còn sức chửi thì hay là mình quất thêm một trận?”
“… Thôi, thôi.”
Dư Bắc sợ đến mức bật dậy, bò sang bên cạnh, song lại bị Cố Diệc Minh kéo về. Anh lấy quần áo bọc cậu vào.
“Mặc đồ hẳn hoi, anh sợ mình không nhịn nổi.”
Dư Bắc chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu mặc đồ nhanh như thế.
Bên ngoài rất lạnh.
Trong xe tuy có điều hoà, nhưng toát mồ hôi là do vận động mạnh, khi dừng lại vẫn thấy hơi lành lạnh.
Dư Bắc ngồi vào ghế phụ, chuẩn bị về nhà tắm rửa.
“Cố Diệc Minh, em nói anh nghe, sau này anh không được ngày nào cũng vậy, phải biết tiết chế, hiểu không?”
Dư Bắc có linh cảm rằng với sự hào hứng khi phát hiện ra vùng đất mới của Cố Diệc Minh, người chịu khổ sẽ là cậu.
Không phải chỉ mỏi tay nữa đâu!
Cần cảnh cáo Cố Diệc Minh trước.
“Biết rồi, anh nghe lời em.”
Cố Diệc Minh lại nói: “Thế em cũng phải hứa với anh một việc.”
“Gì cơ?”
Còn đưa ra điều kiện á?
Cố Diệc Minh gằn giọng bảo: “Nếu sau này em muốn làm chuyện đó thì không được tìm thằng khác, cứ tìm đến anh.”
“Cố Diệc Minh, ý anh là gì?”
Sao tên này phiền phức vậy nhỉ?
“Ý anh chính là như thế, em có chịu không?” Giọng Cố Diệc Minh càng đanh thép hơn.
“Chịu, chịu, được chưa?”
“Vậy thì được rồi.”
Cố Diệc Minh muốn làm người yêu mình á?
Dư Bắc không hỏi.
Đâu thể việc gì cũng do mình nói ra.
Dư Bắc ngồi nghiêng người, chẳng dám đụng vào chỗ kia.
Lúc xuống xe, cậu xuýt xoa, bước chân hơi rộng một tí là đau.
“Út Cưng, em đừng di chuyển, để anh bế.”
“Thôi.”
Bị dân trong khu chung cư này nhìn thấy thì có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
Moá, Cố Diệc Minh đúng là cầm thú.
Kỹ thuật kém nhưng dập thì mạnh.
Hông khoẻ thật sự í…
Dư Bắc lo sau này mình già, lỗ hậu sẽ rộng ngoác.
“Dừng… Dừng! Dừng! Cố Diệc Minh, ngưng cái mồm anh lại!”
Cố Diệc Minh bị cắt ngang, vẫn chưa đã ghiền.
“Sao thế?”
“Moá, đây mà là hôn hả? Anh giác hơi à?…”
Dư Bắc xoa đôi môi sưng vù của mình. Cậu soi gương chiếu hậu, thấy nó sắp biến thành một cặp xúc xích đỏ mọng.
“Vậy anh sẽ dịu dàng hơn nhé? Thử lại ha?”
“Từ từ đã!”
Dư Bắc ngăn cản anh.
Ban nãy cậu vui quá nên mụ mị đầu óc.
Giờ trí thông minh quay về, Dư Bắc bình tĩnh hơn một chút.
Tuy chơi gay với Cố Diệc Minh là mơ ước bấy lâu nay của Dư Bắc, nhưng mơ ước đó thành sự thật quá đột ngột.
Cậu hơi lâng lâng.
Chẳng dám tin.
“Anh không thấy ghê à? Hôn em ấy.”
“Không, sao lại ghê?”
Dư Bắc chép miệng: “Dù gì thì cũng là trao đổi nước bọt, trai thẳng bình thường không thế đâu…”
Cố Diệc Minh còn say đắm hơn cả Dư Bắc.
Vậy mà test ra thẳng?
Mình biết ngay tên Vương Canh Thạc kia là lang băm.
Nói nhăng nói cuội.
“Anh chưa từng ăn đồ em ăn thừa? Chưa từng uống nước em uống dở?”
Cố Diệc Minh nói có lý quá.
“Cố Diệc Minh, anh không cần phải thế, em không ép anh. Anh cứ nói thật đi, em không tuyệt giao với anh đâu.”
“Ép buộc gì, anh tự nguyện mà.”
Cố Diệc Minh thẳng thắn đáp.
“Vậy sao dạo trước anh tránh mặt em, còn bỏ đi không một lời từ biệt? Anh có thừa nhận là mình từng do dự không?”
“Em nghĩ gì thế? Hôm mùng một em bị cảm nặng, anh muốn để em ngủ thêm. Có việc gấp thật mà, sắp mở phiên toà rồi, anh và anh Lư phải chuẩn bị, còn tham gia bù buổi ra mắt phim nữa…”
Nghĩa là mình nghĩ linh tinh?
“Em thấy sai sai.” Dư Bắc không hài lòng. “Làm như thiếu anh, em sẽ chịu cảnh còn trinh tới già ấy…”
“Sao lại nghĩ anh trốn em?” Cố Diệc Minh nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu về phía mình. “Út Cưng, thật ra anh vẫn luôn cảm thấy… em rất lẳng lơ.”
“???”
Con người ta cần kiểm điểm bản thân mỗi ngày.
Dư Bắc cho rằng mình nên giữ ý giữ tứ một chút.
Nhưng tấm bảng trinh tiết đã bị cậu lôi ra làm giát giường rồi.
“Lúc nào mà ‘vẫn luôn’? Sao em không biết?” Dư Bắc hỏi.
Cố Diệc Minh nhớ lại, đáp: “Lâu lắm rồi… Tầm khoảng trước khi tốt nghiệp anh đã có suy nghĩ đó. Sau này thấy đám Uông Gia Thuỵ chết tiệt cứ như yêu quái đòi ăn thịt Đường Tăng, anh bèn muốn thử xem sao. Ông đây nuôi em béo mầm ngần ấy năm, đâu thể để đứa khác xơi đúng không?”
“Vậy sao anh không ra tay?”
Dư Bắc tức cái lồng ngực á!
Làm mình chờ dài cổ bao nhiêu lâu.
“Tại dòng chữ ký QQ em đăng chứ gì nữa!” Cố Diệc Minh nhún vai nói. “‘I never give up’, tôi không cho đè*!”
(*I = tôi, never = không, give = cho, up = thượng)
Dư Bắc nghệt ra, sau đó cậu nổi khùng.
“… Đấy là ‘Tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc’. Ai dịch như anh?!”
Cố Diệc Minh cũng phát điên vì cậu: “Ai bảo em không thêm ‘will’? Anh suy nghĩ rất lâu mới đi đến kết luận ấy! Em không cho đè, chẳng lẽ anh hi sinh bản thân mình?!”
Dư Bắc suýt ói máu.
Chỉ vì một dòng chữ mà khiến mình và Cố Diệc Minh lỡ mất ngần ấy thời gian vui vẻ.
Bài học xương máu.
Dư Bắc hối hận khôn cùng.
Học tiếng Anh siêu siêu siêu quan trọng!
“Cố Diệc Minh, anh bị điên! Em đếch thèm chơi gay với anh nữa.”
Dư Bắc tức tới nỗi muốn đánh nhau, song lại bị Cố Diệc Minh tóm lấy.
“Không được, anh bung lụa rồi, em hối hận thì cũng đã muộn…”
Hai người quấn quýt, chẳng biết chui xuống ghế sau bằng cách nào.
Khi Dư Bắc một lần nữa nhìn vào mắt Cố Diệc Minh, hai người đã ngầm hiểu ý nhau.
Loài sinh vật mang tên đàn ông hầu hết đều cùng nghĩ về một chuyện.
Mỗi tội một đứa trai thẳng, một đứa trai trinh, không giỏi chuyên môn lắm.
Suýt thì xảy ra sự cố.
Lúc Dư Bắc đang phê như con tê tê, Cố Diệc Minh thở phì phà phì phò mãi mà không có tiến triển.
“Moá, anh bật đèn pin làm gì đấy? Tầm long điểm huyệt, tìm mộ hả?”
“Đừng giục…” Cố Diệc Minh toát mồ hôi.
[Tắt đèn…]
Thật đáng hổ thẹn.
Chiếc Maserati này phải chứng kiến ba lần rồi…
Nó vẫn còn là đứa trẻ chưa tròn một tuổi!
Xin hãy đừng tha cho nó.
Chống rung lắc cực kỳ hiệu quả.
Xe mới mà.
Xong việc, Cố Diệc Minh mặc quần áo vào, còn cà vạt bị vắt trêи ghế sau. Anh ngửa cổ lên, ngẩn ngơ ngắm trần ô tô.
Nhìn mặt anh thì biết, chắc chắn đã mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới rồi.
Cảm thấy mới lạ, kèm theo chút phấn khích, trong phấn khích chứa sự bất ngờ, trong bất ngờ là sự thòm thèm.
Dư Bắc gối đầu trêи đùi Cố Diệc Minh.
Đúng là idol hoàn hảo của mình, nhìn từ dưới lên mà vẫn đẹp trai kinh khủng.
Cố Diệc Minh rất fine.
Hiện tại he is mine.
Không ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng ấy, siêu kϊƈɦ thích.
Đồ chết tiệt nào bảo không đau?
Rồi mình sẽ tìm Tiểu Bạch để tính sổ.
Chẳng tin được cái miệng cậu ta.
Cố Diệc Minh cúi đầu xuống nhìn Dư Bắc.
“Hoá ra chơi gay là thế này… ‘Chơi’ động từ.”
“Anh cút đi…”
Dư Bắc muốn chửi, nhưng không thốt lên lời.
Giọng cậu khản đặc vì kêu rêи.
“Em còn sức chửi thì hay là mình quất thêm một trận?”
“… Thôi, thôi.”
Dư Bắc sợ đến mức bật dậy, bò sang bên cạnh, song lại bị Cố Diệc Minh kéo về. Anh lấy quần áo bọc cậu vào.
“Mặc đồ hẳn hoi, anh sợ mình không nhịn nổi.”
Dư Bắc chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu mặc đồ nhanh như thế.
Bên ngoài rất lạnh.
Trong xe tuy có điều hoà, nhưng toát mồ hôi là do vận động mạnh, khi dừng lại vẫn thấy hơi lành lạnh.
Dư Bắc ngồi vào ghế phụ, chuẩn bị về nhà tắm rửa.
“Cố Diệc Minh, em nói anh nghe, sau này anh không được ngày nào cũng vậy, phải biết tiết chế, hiểu không?”
Dư Bắc có linh cảm rằng với sự hào hứng khi phát hiện ra vùng đất mới của Cố Diệc Minh, người chịu khổ sẽ là cậu.
Không phải chỉ mỏi tay nữa đâu!
Cần cảnh cáo Cố Diệc Minh trước.
“Biết rồi, anh nghe lời em.”
Cố Diệc Minh lại nói: “Thế em cũng phải hứa với anh một việc.”
“Gì cơ?”
Còn đưa ra điều kiện á?
Cố Diệc Minh gằn giọng bảo: “Nếu sau này em muốn làm chuyện đó thì không được tìm thằng khác, cứ tìm đến anh.”
“Cố Diệc Minh, ý anh là gì?”
Sao tên này phiền phức vậy nhỉ?
“Ý anh chính là như thế, em có chịu không?” Giọng Cố Diệc Minh càng đanh thép hơn.
“Chịu, chịu, được chưa?”
“Vậy thì được rồi.”
Cố Diệc Minh muốn làm người yêu mình á?
Dư Bắc không hỏi.
Đâu thể việc gì cũng do mình nói ra.
Dư Bắc ngồi nghiêng người, chẳng dám đụng vào chỗ kia.
Lúc xuống xe, cậu xuýt xoa, bước chân hơi rộng một tí là đau.
“Út Cưng, em đừng di chuyển, để anh bế.”
“Thôi.”
Bị dân trong khu chung cư này nhìn thấy thì có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
Moá, Cố Diệc Minh đúng là cầm thú.
Kỹ thuật kém nhưng dập thì mạnh.
Hông khoẻ thật sự í…
Dư Bắc lo sau này mình già, lỗ hậu sẽ rộng ngoác.
Bình luận facebook