Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Dư Bắc! Em ăn vụng!
Món mì trứng cà chua Tần Phong nấu ngon phết, thơm ơi là thơm.
Ít nhất thì ngon hơn mì mà đầu bếp Cố úp cả tỉ lần.
Một người bạn trai lý tưởng biết bao.
Ra ngoài tỏ vẻ lưu manh, về nhà sẵn sàng mặc tạp dề.
Trái ngược một cách siêu đáng yêu.
Mỗi tội nghèo hơn nhà Hạ Nhất Phàm chút thôi.
Ăn mì xong, Tần Phong chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó thản nhiên ngồi trêи sofa xem tivi.
“Anh vẫn không chịu về à?”
Dư Bắc liếc đồng hồ, Tần Phong vẫn chưa đi, Cố Diệc Minh sắp về đến nơi rồi.
Tần Phong lớn tiếng chỉ trích: “Hiếm lắm mới có dịp anh tới thăm em, em lại đuổi anh? Vô tình!”
“Chẳng lẽ anh còn muốn ngủ ở đây?” Dư Bắc lầm bầm.
“Em không cưu mang anh?”
Tần Phong kéo Dư Bắc qua, véo mặt cậu.
“Nhà bọn em… Không có chỗ.”
Tần Phong ngoảnh đầu nhìn phòng ngủ: “Nhà em có hai phòng ngủ còn gì?”
“Cố… Cố Diệc Minh buổi tối có thể sẽ đến.”
“Nói như hai người ngủ riêng vậy…”
Dư Bắc vừa định phủ nhận thì đã bị Tần Phong ngắt lời.
“Hồi đại học hai người đã ngủ chung một cái giường, bây giờ tách nhau ra được chắc? Đừng lừa trẻ con thế chứ. Âm 18 centimet từ lâu rồi đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó…”
Thật ra cũng không lâu lắm.
Mới mấy hôm trước thôi.
Mà không chỉ âm 18 centimet.
Dư Bắc lo rằng Cố Diệc Minh bắt gặp người đàn ông khác trong nhà có khả năng sẽ lao vào choảng nhau.
Thấy Dư Bắc âu sầu, Tần Phong bèn an ủi.
“Bé cưng cứ yên tâm, chẳng sao đâu. Anh nằm im trong phòng không ra ngoài, hai người chơi gì thì chơi.”
“Anh không về xin lỗi Hạ Nhất Phàm à mà ngủ ở nhà bọn em?”
Dư Bắc sợ tới lúc Tần Phong về, nhà đã bị Hạ Nhất Phàm dỡ.
“Sao em nói nghe xa lạ thế? Dù gì trước kia bọn mình cũng từng ngủ chung, ở nhờ một đêm thì sao nào?”
Dư Bắc suýt cắn vào lưỡi: “Ai ngủ chung với anh? Không hề, em không làm chuyện đó, đừng phát biểu lung tung…”
“Ngủ bốn năm rồi, em còn chối?”
Xin anh dùng từ chính xác chút, đừng mập mờ vậy.
Chẳng thể giải thích rõ ràng được luôn rồi.
“Đến đây, để anh trai yêu thương em nào.”
Dư Bắc bị kéo qua, Tần Phong ôm cậu cùng xem tivi, vừa xem vừa than ngắn thở dài.
“Haiz… Hâm mộ Cố Diệc Minh thật đấy.”
“???”
“Em xem em ngoan chưa này, dễ thương ơi là dễ thương. Sao Hạ Nhất Phàm không như vậy nhỉ? Ngày ngày đánh nhau với anh, trái tính trái nết. Hâm mộ Cố Diệc Minh chết đi được, muốn chơi em thế nào thì chơi thế nấy.”
Xì.
Đấy là Tần Phong chưa biết mình cứng ra sao thôi.
“Anh nối lại tình xưa với Hạ Nhất Phàm rồi à?” Dư Bắc hỏi.
“Cái gì mà nối lại tình xưa?” Tần Phong phủ nhận. “Vốn làm gì có tình xưa. Ai thèm thích loại xấu tính như nó?”
Chỗ cứng nhất trêи người Tần Phong.
Chắc hẳn là cái miệng này rồi.
Tần Phong nhìn Dư Bắc bằng đôi mắt một mí ngả ngớn.
“Út Cưng, em đừng theo Cố Diệc Minh nữa, yêu anh đi.”
Dư Bắc trợn trừng mắt.
Nói gì vô liêm sỉ vậy ba?
“Anh hứa sẽ yêu em, thương em, bảo vệ em, nâng niu em trêи tay. Chắc chắn anh sẽ đối xử với em tốt hơn Cố Diệc Minh.”
Nghe đi, đây mới là lời ngon tiếng ngọt nè.
Thế mà mình lại hơi rung rinh…
Chỉ cần mình thiếu đạo đức thì đạo đức sẽ không trói buộc nổi mình.
Dư Bắc khịt khịt mũi.
“Anh có uống rượu đâu, hít thở không khí thôi mà cũng ngáo hả?”
“Sao nào? Cân nhắc về anh thử xem? Anh xếp hàng, cầm trêи tay con số tình yêu*…”
(*Bài Gặp Gỡ của Tôn Yến Tư)
Tần Phong còn cất giọng hát nghêu ngao.
Thôi xong.
Hạ Nhất Phàm đánh Tần Phong hâm luôn rồi.
Vừa hát, hắn vừa đứng dậy, bước về phía phòng dành cho khách.
“Tắm rửa, đi ngủ thôi!”
“Tắm cái gì? Ơ kìa, anh…”
Dư Bắc chưa kịp kéo Tần Phong lại, hắn đã vào phòng lột phăng áo ra, bắt đầu cởi quần.
“Em muốn tắm chung hả?” Tần Phong hỏi. “Anh không ngại việc em đứng ngắm đâu.”
Dư Bắc cũng chẳng ngại.
Hồi bốn người bọn họ ở cùng phòng, mùa hè toàn cởi trần, mặc mỗi cái qυầи ɭót. Ai mà chưa từng nhìn hàng của nhau?
Nhưng mình có bạn chịch Cố Diệc Minh rồi.
Một Cố Diệc Minh thôi đã không đỡ nổi.
“Anh tắm nhanh lên, xong thì về đi!”
Ngày hôm nay toàn chuyện gì đâu không à.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cùng lúc đó Dư Bắc nhận được tin nhắn của Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, tối em ăn gì vậy? Anh mua đồ ăn đêm nhé?”
Cái đệt.
Cố Diệc Minh sắp về rồi!
Ơ mà mình sợ cái gì?
Đâu phải bị bắt gian tại trận.
Dư Bắc vội vàng trả lời.
Dư Bắc: “Ăn! Suất bự thiệt bự nha! Tôm hùm đất mua cả ba loại hấp, sốt cay, mỡ hành.”
Kéo dài được phút nào hay phút ấy.
Cố Diệc Minh: “Mấy người ăn mà nhiều thế?”
Một câu hỏi vô cùng bình thường.
Sao nghe lại thấy có hàm ý khác nhở?
Dư Bắc không dám trả lời.
Cậu vội vàng xông vào gõ cửa phòng tắm.
“Tần Phong! Anh tắm xong chưa?”
“Em sốt ruột vậy?” Tần Phong đang súc miệng, ú ớ đáp. “Anh mới thoa xà phòng thôi.”
“Thôi, anh đừng tắm nữa, ra đây mau lên!”
“Tại sao?”
“Cố Diệc Minh sắp về rồi!”
“Về thì về, anh ấy đuổi anh đi chắc?”
“Anh ấy mắc một tật xấu, không thích người khác tới nhà. Có khả năng anh sẽ bị quẳng ra ngoài thật đấy…”
Lâm Bối Nhi thân với Cố Diệc Minh không?
Bạn từ thuở nhỏ hẳn hoi.
Cố Diệc Minh nói phũ là phũ.
Cửa phòng tắm mở ra, Tần Phong quấn khăn tắm, đầu đầy xà phòng.
“Vậy cũng phải chờ anh xả sạch bọt đã chứ.”
Dư Bắc cuống cuồng lôi anh ra ngoài.
“Xả con khỉ, anh đi nhanh lên.”
“Ơ kìa, em bắt anh cởi chuồng chạy lông nhông ngoài đường á? Em có phải người không thế?”
“Anh mặc quần áo vào là xong mà…”
Tiếng chuông báo tin nhắn mới vang lên.
Dư Bắc giật nảy người, sợ hết cả hồn.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, anh đang trong thang máy rồi.”
Xong, không chạy ra được nữa rồi.
Dư Bắc lôi Tần Phong vào phòng làm việc.
Tần Phong tò mò nhìn chiếc máy to đùng trong phòng.
“Úi chà chà, Út Cưng, không ngờ hai người ở nhà bung lụa vậy.”
“Gì cơ? Máy tập đó ba ơi.”
Cố Diệc Minh mua cái của nợ gì thế?
Với hình dáng ấy, người ta không suy nghĩ lệch lạc cũng khó.
“Anh biết là máy tập… Môn thể thao đặc biệt chứ gì? Hay ho phết, chỗ này vừa khéo đủ cho một người nằm…” Tần Phong khua chân múa tay, nói. “Độ cao cũng vừa vặn. Dây thừng dùng để trói hả? Treo tay ở đây… Chậc chậc, nghe đồn đám nhà giàu biến thái lắm, Cố Diệc Minh… Haiz, Út Cưng, em khổ quá.”
Dư Bắc chẳng còn tâm trí đâu mà xàm với hắn. Phòng làm việc không có chỗ trốn, cậu bèn kéo hắn tới phòng quần áo.
Trong này có một cái tủ trống rất to, Dư Bắc nhét Tần Phong vào.
Tiếng mở cửa vang lên.
Cố Diệc Minh xách hai chiếc túi, vừa thay giày vừa càm ràm.
“May mà anh ở ngay gần quán tôm em bảo, nếu không lại phải lặn lội đường xá xa xôi. Đồ không đảm bảo vệ sinh, không được ăn nhiều đâu đấy.”
“À, vâng, được.”
Dư Bắc nhận lấy, đặt lên bàn, mở hộp ra.
Cố Diệc Minh đứng ở cửa treo áo khoác và cà vạt. Dư Bắc giả vờ cầm tôm, lén liếc về phía anh.
“Dư Bắc! Em ăn vụng!”
Cố Diệc Minh gầm lên đầy tức giận.
Ít nhất thì ngon hơn mì mà đầu bếp Cố úp cả tỉ lần.
Một người bạn trai lý tưởng biết bao.
Ra ngoài tỏ vẻ lưu manh, về nhà sẵn sàng mặc tạp dề.
Trái ngược một cách siêu đáng yêu.
Mỗi tội nghèo hơn nhà Hạ Nhất Phàm chút thôi.
Ăn mì xong, Tần Phong chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó thản nhiên ngồi trêи sofa xem tivi.
“Anh vẫn không chịu về à?”
Dư Bắc liếc đồng hồ, Tần Phong vẫn chưa đi, Cố Diệc Minh sắp về đến nơi rồi.
Tần Phong lớn tiếng chỉ trích: “Hiếm lắm mới có dịp anh tới thăm em, em lại đuổi anh? Vô tình!”
“Chẳng lẽ anh còn muốn ngủ ở đây?” Dư Bắc lầm bầm.
“Em không cưu mang anh?”
Tần Phong kéo Dư Bắc qua, véo mặt cậu.
“Nhà bọn em… Không có chỗ.”
Tần Phong ngoảnh đầu nhìn phòng ngủ: “Nhà em có hai phòng ngủ còn gì?”
“Cố… Cố Diệc Minh buổi tối có thể sẽ đến.”
“Nói như hai người ngủ riêng vậy…”
Dư Bắc vừa định phủ nhận thì đã bị Tần Phong ngắt lời.
“Hồi đại học hai người đã ngủ chung một cái giường, bây giờ tách nhau ra được chắc? Đừng lừa trẻ con thế chứ. Âm 18 centimet từ lâu rồi đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó…”
Thật ra cũng không lâu lắm.
Mới mấy hôm trước thôi.
Mà không chỉ âm 18 centimet.
Dư Bắc lo rằng Cố Diệc Minh bắt gặp người đàn ông khác trong nhà có khả năng sẽ lao vào choảng nhau.
Thấy Dư Bắc âu sầu, Tần Phong bèn an ủi.
“Bé cưng cứ yên tâm, chẳng sao đâu. Anh nằm im trong phòng không ra ngoài, hai người chơi gì thì chơi.”
“Anh không về xin lỗi Hạ Nhất Phàm à mà ngủ ở nhà bọn em?”
Dư Bắc sợ tới lúc Tần Phong về, nhà đã bị Hạ Nhất Phàm dỡ.
“Sao em nói nghe xa lạ thế? Dù gì trước kia bọn mình cũng từng ngủ chung, ở nhờ một đêm thì sao nào?”
Dư Bắc suýt cắn vào lưỡi: “Ai ngủ chung với anh? Không hề, em không làm chuyện đó, đừng phát biểu lung tung…”
“Ngủ bốn năm rồi, em còn chối?”
Xin anh dùng từ chính xác chút, đừng mập mờ vậy.
Chẳng thể giải thích rõ ràng được luôn rồi.
“Đến đây, để anh trai yêu thương em nào.”
Dư Bắc bị kéo qua, Tần Phong ôm cậu cùng xem tivi, vừa xem vừa than ngắn thở dài.
“Haiz… Hâm mộ Cố Diệc Minh thật đấy.”
“???”
“Em xem em ngoan chưa này, dễ thương ơi là dễ thương. Sao Hạ Nhất Phàm không như vậy nhỉ? Ngày ngày đánh nhau với anh, trái tính trái nết. Hâm mộ Cố Diệc Minh chết đi được, muốn chơi em thế nào thì chơi thế nấy.”
Xì.
Đấy là Tần Phong chưa biết mình cứng ra sao thôi.
“Anh nối lại tình xưa với Hạ Nhất Phàm rồi à?” Dư Bắc hỏi.
“Cái gì mà nối lại tình xưa?” Tần Phong phủ nhận. “Vốn làm gì có tình xưa. Ai thèm thích loại xấu tính như nó?”
Chỗ cứng nhất trêи người Tần Phong.
Chắc hẳn là cái miệng này rồi.
Tần Phong nhìn Dư Bắc bằng đôi mắt một mí ngả ngớn.
“Út Cưng, em đừng theo Cố Diệc Minh nữa, yêu anh đi.”
Dư Bắc trợn trừng mắt.
Nói gì vô liêm sỉ vậy ba?
“Anh hứa sẽ yêu em, thương em, bảo vệ em, nâng niu em trêи tay. Chắc chắn anh sẽ đối xử với em tốt hơn Cố Diệc Minh.”
Nghe đi, đây mới là lời ngon tiếng ngọt nè.
Thế mà mình lại hơi rung rinh…
Chỉ cần mình thiếu đạo đức thì đạo đức sẽ không trói buộc nổi mình.
Dư Bắc khịt khịt mũi.
“Anh có uống rượu đâu, hít thở không khí thôi mà cũng ngáo hả?”
“Sao nào? Cân nhắc về anh thử xem? Anh xếp hàng, cầm trêи tay con số tình yêu*…”
(*Bài Gặp Gỡ của Tôn Yến Tư)
Tần Phong còn cất giọng hát nghêu ngao.
Thôi xong.
Hạ Nhất Phàm đánh Tần Phong hâm luôn rồi.
Vừa hát, hắn vừa đứng dậy, bước về phía phòng dành cho khách.
“Tắm rửa, đi ngủ thôi!”
“Tắm cái gì? Ơ kìa, anh…”
Dư Bắc chưa kịp kéo Tần Phong lại, hắn đã vào phòng lột phăng áo ra, bắt đầu cởi quần.
“Em muốn tắm chung hả?” Tần Phong hỏi. “Anh không ngại việc em đứng ngắm đâu.”
Dư Bắc cũng chẳng ngại.
Hồi bốn người bọn họ ở cùng phòng, mùa hè toàn cởi trần, mặc mỗi cái qυầи ɭót. Ai mà chưa từng nhìn hàng của nhau?
Nhưng mình có bạn chịch Cố Diệc Minh rồi.
Một Cố Diệc Minh thôi đã không đỡ nổi.
“Anh tắm nhanh lên, xong thì về đi!”
Ngày hôm nay toàn chuyện gì đâu không à.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cùng lúc đó Dư Bắc nhận được tin nhắn của Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, tối em ăn gì vậy? Anh mua đồ ăn đêm nhé?”
Cái đệt.
Cố Diệc Minh sắp về rồi!
Ơ mà mình sợ cái gì?
Đâu phải bị bắt gian tại trận.
Dư Bắc vội vàng trả lời.
Dư Bắc: “Ăn! Suất bự thiệt bự nha! Tôm hùm đất mua cả ba loại hấp, sốt cay, mỡ hành.”
Kéo dài được phút nào hay phút ấy.
Cố Diệc Minh: “Mấy người ăn mà nhiều thế?”
Một câu hỏi vô cùng bình thường.
Sao nghe lại thấy có hàm ý khác nhở?
Dư Bắc không dám trả lời.
Cậu vội vàng xông vào gõ cửa phòng tắm.
“Tần Phong! Anh tắm xong chưa?”
“Em sốt ruột vậy?” Tần Phong đang súc miệng, ú ớ đáp. “Anh mới thoa xà phòng thôi.”
“Thôi, anh đừng tắm nữa, ra đây mau lên!”
“Tại sao?”
“Cố Diệc Minh sắp về rồi!”
“Về thì về, anh ấy đuổi anh đi chắc?”
“Anh ấy mắc một tật xấu, không thích người khác tới nhà. Có khả năng anh sẽ bị quẳng ra ngoài thật đấy…”
Lâm Bối Nhi thân với Cố Diệc Minh không?
Bạn từ thuở nhỏ hẳn hoi.
Cố Diệc Minh nói phũ là phũ.
Cửa phòng tắm mở ra, Tần Phong quấn khăn tắm, đầu đầy xà phòng.
“Vậy cũng phải chờ anh xả sạch bọt đã chứ.”
Dư Bắc cuống cuồng lôi anh ra ngoài.
“Xả con khỉ, anh đi nhanh lên.”
“Ơ kìa, em bắt anh cởi chuồng chạy lông nhông ngoài đường á? Em có phải người không thế?”
“Anh mặc quần áo vào là xong mà…”
Tiếng chuông báo tin nhắn mới vang lên.
Dư Bắc giật nảy người, sợ hết cả hồn.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, anh đang trong thang máy rồi.”
Xong, không chạy ra được nữa rồi.
Dư Bắc lôi Tần Phong vào phòng làm việc.
Tần Phong tò mò nhìn chiếc máy to đùng trong phòng.
“Úi chà chà, Út Cưng, không ngờ hai người ở nhà bung lụa vậy.”
“Gì cơ? Máy tập đó ba ơi.”
Cố Diệc Minh mua cái của nợ gì thế?
Với hình dáng ấy, người ta không suy nghĩ lệch lạc cũng khó.
“Anh biết là máy tập… Môn thể thao đặc biệt chứ gì? Hay ho phết, chỗ này vừa khéo đủ cho một người nằm…” Tần Phong khua chân múa tay, nói. “Độ cao cũng vừa vặn. Dây thừng dùng để trói hả? Treo tay ở đây… Chậc chậc, nghe đồn đám nhà giàu biến thái lắm, Cố Diệc Minh… Haiz, Út Cưng, em khổ quá.”
Dư Bắc chẳng còn tâm trí đâu mà xàm với hắn. Phòng làm việc không có chỗ trốn, cậu bèn kéo hắn tới phòng quần áo.
Trong này có một cái tủ trống rất to, Dư Bắc nhét Tần Phong vào.
Tiếng mở cửa vang lên.
Cố Diệc Minh xách hai chiếc túi, vừa thay giày vừa càm ràm.
“May mà anh ở ngay gần quán tôm em bảo, nếu không lại phải lặn lội đường xá xa xôi. Đồ không đảm bảo vệ sinh, không được ăn nhiều đâu đấy.”
“À, vâng, được.”
Dư Bắc nhận lấy, đặt lên bàn, mở hộp ra.
Cố Diệc Minh đứng ở cửa treo áo khoác và cà vạt. Dư Bắc giả vờ cầm tôm, lén liếc về phía anh.
“Dư Bắc! Em ăn vụng!”
Cố Diệc Minh gầm lên đầy tức giận.
Bình luận facebook