-
Phần 1
1.
Xuyên vào truyện tổng tài bá đạo não tàn này đã tròn một tháng, nhưng khi nghe được yêu cầu kiểu này, tôi vẫn có cảm giác hoang đường như thể hay tin bà già chín mươi tuổi lái máy bay ném bom nổ banh xác tôi vậy.
Nhân vật chính của quyển sách này là Lục Ngạo Thiên, chiến sĩ thi đua xuất sắc trong hàng ngũ tra nam.
Dây dưa không dứt khoát với cùng lúc ba cô gái, vì sợ bên trọng bên khinh, thế là hắn ngược tơi tả cả nữ chính, nữ tám, nữ bảy đến chết đi sống lại một thể luôn cho nó công bằng.
Nếu tôi nghe thấy lời này của hắn sớm hơn một tháng, nhất định trói lại đẩy tới khoa thần kinh khám não.
Nhưng giờ tôi già đời rồi, tôi biết rõ thế giới của tổng tài bá đạo không cần logic.
Tinh anh giới doanh nhân giá trị bản thân hàng trăm tỷ mà không biết có thai ngoài tử cung là gì thì có hợp lý không?
Ở thế giới này, có thật mà lại hợp lý.
Tôi đẩy kính mắt không lên tiếng, vị đồng nghiệp vai quần chúng không có tên bên cạnh tôi không nhịn được mà phổ cập kiến thức cho hắn rằng thai ngoài tử cung không giữ được.
Tổng tài bá đạo Lục Ngạo Thiên nghe vậy thì nổi giận mắng: "Rác rưởi!"
Nữ chính Hứa Liên Liên yếu ớt dựa vào ngực hắn thút thít: "Chúng ta nhất định không thể có con…"
Lục Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía tôi, ngang ngược nói: "Bác sĩ Trần, cô có làm được không?"
Tôi kiên định giơ tay làm dấu ô kê.
Hứa Liên Liên nở nụ cười.
Đồng nghiệp hóa đá.
…
Dù sao ba ngày sau Hứa Liên Liên nghe tin Lục Ngạo Thiên phải liên hôn thương mại với người khác, đau lòng bỏ đi, một mình chấp nhận giải phẫu th.ai. ngoài tử cung.
Cho nên tôi chỉ cần giả bộ đóng phim ba ngày, đừng nói chuyển em bé từ ngoài tử cung vào trong tử cung, chuyển vào trong đầu tôi cũng bảo là ô kê.
Từ ngày đầu tiên xuyên tới đây tôi đã nhìn thấu.
Nếu muốn thay đổi số mệnh pháo hôi của mình, Lục Ngạo Thiên chính là cái máy ATM tốt nhất.
Tôi phải hốt tiền.
Hốt tiền điên cuồng!
Quả nhiên, Lục Ngạo Thiên rất hài lòng với sự tự tin của tôi, bèn mời tôi làm bác sĩ riêng cho hắn.
Hai ngày sau, lúc một giờ sáng tôi đang say giấc nồng thì nhận được điện thoại của Lục Ngạo Thiên: "Bác sĩ Trần! Liên Liên khó chịu! Trong vòng mười phút tôi muốn thấy cô ở biệt thự của tôi!"
2.
Hay lắm, đúng chuẩn bác sĩ trong truyện tổng tài bá đạo.
Nửa đêm lại được vinh dự nhận điện thoại chạy đi chữa bệnh cho nữ chính.
Tôi chậm chạp mặc quần áo, giả bộ lấy giọng lo lắng:
"Trời ơi sao lại thế cơ chứ! Tội nghiệp Hứa tiểu thư, xin Phật tổ phù hộ cho cô ấy, tôi đang trên đường tới, còn mấy khúc cua nữa thôi, đợi tôi!"
Lúc tôi xách hòm thuốc chạy tới biệt thự, Hứa Liên Liên đang chùi nước mũi, sắc mặt hồng hào không thấy bệnh tật đâu cả.
Lục Ngạo Thiên sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, mặt mũi âm trầm:
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em đừng hòng nghĩ tới việc rời xa anh!"
Tôi thừa dịp hắn không để ý lườm một phát.
Đại ca, cảm vặt thôi mà anh làm gì thấy ghê vậy?
Tôi lấy một hộp thuốc cảm trong hộp thuốc ra:
"Không có gì nghiêm trọng cả, ngày uống hai lần…"
Lục Ngạo Thiên lập tức ngắt lời tôi: "Nữ nhân của tôi chưa bao giờ phải uống thứ thuốc rẻ tiền như thế, cô còn không thèm khám thử xem nữa, coi thường tôi hả?"
Tôi trầm mặc một lát, sau đó thay một vẻ mặt khác:
"Bệnh này, rất khó điều trị.:
Lục Ngạo Thiên: "Cô cứ việc nói."
Tôi liệt kê cho hắn một danh sách: "Trước tiên, anh phải dẫn Hứa tiểu thư đi kiểm tra tim phổi, khám ngoại tổng quát, khám phụ khoa tổng quát, xét nghiệm huyết trắng, đo dịch tế bào, khám tai mũi họng, làm điện tâm đồ, xét nghiệm máu, đo đường huyết lúc đói, khám chức năng gan thận, đo lượng cholesterol trong máu, đo mỡ máu và tầm soát dị tật thai nhi.
Nói xong một tràng dài, tôi lấy hơi một phát rồi nói tiếp:
"Tiện đường đi khám mắt luôn."
Dù sao anh ngu đến cỡ đó mà cô ta còn nhìn không ra, rất khó để người ta không nghi ngờ mắt mũi có bình thường không.
Lục Ngạo Thiên cau mày hỏi quản gia bên cạnh: "Nhớ hết rồi chứ?"
Quản gia gật đầu: "Nhớ hết rồi."
Nghe tiếng nói tôi mới phát hiện trong phòng có một vị quản gia hầu như không có cảm giác tồn tại.
Anh ta có vẻ chưa lớn tuổi, nghiêm túc thận trọng.
Khoan…
Có phải khóe miệng anh ta đang giật giật không vậy.
Không phải đang cười trộm đấy chứ?
Tôi định thần nhìn kỹ lại thì không thấy có gì khác thường.
Lục Ngạo Thiên nhìn tôi, ánh mắt đầy tán thưởng: "Bác sĩ Trần không hổ là người tôi tín nhiệm, cô rất chuyên nghiệp."
Tôi gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy."
Tôi chuyên nghề giám định bệnh ngu.
Bệnh viện còn không trích hoa hồng cho tôi, đúng là cạn lời mà.
Dặn dò xong xuôi, tôi chỉ vào cái máy lạnh: "Nếu có thể tắt máy lạnh 15 độ đi thì Hứa tiểu thư sẽ nhanh khỏe hơn nữa."
Há.
Lần này chắc chắn tôi không nghe nhầm, tên quản gia kia đang cười trộm.