• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Làm bác sĩ trong truyện tổng tài bá đạo (1 Viewer)

  • Phần 6 END

16.

Hứa Liên Liên cũng đi rồi.

Đối tượng Lục Ngạo Thiên quấy rầy đã biến thành một mình tôi.

Tôi chịu không nổi nữa, quyết định trị bệnh tổng tài bá đạo cho hắn.

Trong cốt truyện Lục Ngạo Thiên sẽ đối mặt khủng hoảng kinh doanh nghiêm trọng, việc thu mua Phong Tín đã giúp hắn không ít, nhưng bây giờ Phong Tín bị bọn tôi mua mất rồi, hắn chỉ có thể tìm đường khác.

Mà khu đất xây dựng sắp mở đấu giá ở ngoại thành chính là cơ hội của hắn.

Ngày đấu giá, Lục Ngạo Thiên rất bất ngờ khi thấy tôi ở đó, lại bắt đầu tự tin thái quá:

"Em biết tôi ở đây? Cố ý tới tìm tôi à?"

Tôi mỉm cười không nói.

Theo một nghĩa nào đó, tôi đúng là tới vì hắn.

Lục Ngạo Thiên đột nhiên tới gần tôi, nhỏ giọng nói vào tai tôi:

"Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, ngoan, em ở trong xe chờ tôi, lát nữa ăn tối với em."

Đừng ăn, mất công đêm về phải ói ra.

Tôi tìm chỗ ngồi xuống.

Mảnh đất xây dựng này không nổi bật, không nhiều người cạnh tranh lắm.

Cho nên Lục Ngạo Thiên vẫn nhàn nhã thong dong ngồi ở hàng thứ nhất, nhìn mấy công ty nhỏ ra giá.

Chờ đến lúc đã hòm hòm, hắn báo giá 50 triệu.

Toàn trường ồ lên, quả nhiên không ai đấu nổi.

Lục Ngạo Thiên nhếch mép, vẫy tay với trợ lý: "Đặt phòng ăn đi, tôi muốn đi ăn tối với Trần tiểu thư."

Nhân viên đấu giá thực hiện thủ tục cuối cùng: "50 triệu lần thứ nhất, 50 triệu lần thứ hai, 50 triệu lần..."

Tôi thong dong giơ bảng số trong tay lên: "60 triệu."

Giống như một quả bom ném xuống nước, toàn trường khiếp sợ.

Cùng nhau nhìn về phía tôi.

Sau đó bắt đầu xôn xao bàn tán về thân phận thật của tôi, tại sao xưa nay chưa bao giờ nghe danh một bà trùm bí ẩn như thế.

Lục Ngạo Thiên kinh ngạc sững sờ nhìn tôi, đầy khiếp sợ.

Rất tốt, phản ứng của họ khiến tôi rất hài lòng.

Nhân vật chính nên ra sân sau cùng, chấn nhiếp toàn trường.

Lục Ngạo Thiên chẳng qua là cục đá kê chân lót đường thôi.

Đệch! Chẳng trách mọi người đều muốn làm tổng tài bá đạo!

Cảm giác này thoải mái quá đi mất!

Nhân viên đấu giá nói: "60 triệu lần thứ nhất, 60 triệu lần thứ hai..."

Lục Ngạo Thiên cắn răng: "65 triệu!"

Hắn nói gì đó với trợ lý, trợ lý chạy tới chuyển lời cho tôi: "Trần tiểu thư, Lục tổng nói cô đang đùa với lửa..."

Tôi dứt khoát nâng giá: "80 triệu!"

Rất tốt, đồ ngu, anh đã thành công chọc giận tôi.

17.

Làm xong thủ tục bước ra khỏi sàn đấu giá.

Chỉ thấy Lục Ngạo Thiên đứng cạnh xe, nôn nóng bất an chờ đợi.

Thấy tôi đi ra, hắn lập tức đi tới nói: "Rốt cuộc em là ai?"

Tôi thở dài, vẻ mặt phức tạp: "Anh biết thương nhân Hoa kiều đào được mỏ dầu lớn ở châu Phi năm ngoái không?"

Lục Ngạo Thiên ngạc nhiên: "Không phải là... không phải là..."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả."

Lục Ngạo Thiên: "..."

Tôi trưng ra vẻ mặt gợi đòn, giang tay ra: "Tôi chỉ là một kẻ thành công bình thường không có gì đặc biệt, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, ăn rồi không lo làm việc đàng hoàng, yêu đương một phát là có thể làm nhân vật chính, của cải đầy nhà sao?"

Tựa như hắn không hiểu tôi đang nói gì.

Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu.

Không có mảnh đất này, Lục gia không có cơ hội nào khác để cứu vãn nữa, tài chính vừa trục trặc, đối thủ khắp nơi hè nhau xông tới.

Như kền kền thấy xác chết bắt đầu phân chia sản nghiệp Lục gia.

Ngay cả Tô Kiều cũng nhờ tôi chỉ điểm mà húp được một chén canh.

Bảy tháng sau, Lục gia phá sản.

Căn biệt thự kia của Lục Ngạo Thiên bị phát mãi, tôi cho mua lại.

Ngày Lục Ngạo Thiên dọn đi, tôi đến xem nhà.

Hắn ủ rũ chán chường, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa, nhìn thấy tôi thì càng hoang mang:

"Tôi không hiểu, trước kia tôi thật lòng với em, không có nữ nhân nào có thể từ chối tôi..."

Ôi trời, lại nữa rồi.

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ừ đúng đúng đúng, bởi vì tôi là đàn ông."

Hắn nhìn tôi đầy hoài nghi: "Tôi đắc tội với em ở đâu à?"

Hỏi hay lắm.

Tôi chân thành nhìn hắn lắc đầu: "Không có, anh quên mất tôi là bác sĩ à? Chỉ là từ lâu tôi đã nhìn ra anh bị bệnh tổng tài bá đạo nghiêm trọng, bệnh này phải chữa, chỉ cần anh mất hết tài sản, không còn là tổng tài thì tự nhiên không mắc căn bệnh quái ác này nữa."

Phương án trị liệu này của tôi không có vấn đề gì nhỉ?

Hoàn toàn không có vấn đề gì.

18.

Nhưng mà sau khi Lục gia phá sản, tôi cũng không thể kệ thây hắn được.

Lỡ như Lục Ngạo Thiên có một trái tym mong manh íu đúi, nghĩ không thông t.ự s.á.t thì phải làm sao?

Cho nên tôi phải nấp trong tối cho hắn một ít cơ hội, lúc cần thiết còn phải giúp hắn làm lại cuộc đời.

Nếu như Lục Ngạo Thiên có bản lĩnh lại tạo ra được chút thành tựu mới, khi đó chắc hắn cũng hiểu, cái gọi là tổng tài bá đạo không phải là kiểu đối xử với phụ nữ gọi thì đến đuổi thì đi, nói mấy câu ngớ ngẩn "Em đang đùa với lửa" gì gì đó.

Có điều, cái này phải xem vận may của hắn mới được.

Xong mấy việc này, tôi cho mình nghỉ xả hơi, xuất ngoại thăm thú một vòng.

Lúc nhận được điện thoại của Tô Kiều, tôi còn đang ở Pháp xem show thời trang nam.

Cô ấy lời ít ý nhiều: "Về đi, họp đại hội cổ đông, đặt ra mục tiêu mới."

Thế là tôi không thể làm gì khác hơn là tạm dừng việc du hành vòng quanh thế giới.

Trong biệt thự Lục gia, à không, biệt thự của tôi.

Tô Kiều, Tống Ngôn ngồi trong sân uống rượu ngắm hoàng hôn.

Tôi mở bức tranh của Hứa Liên Liên gửi về từ Milan.

Một tháng trước cô ấy ở triển lãm tranh cá nhân đầu tiên, một phát vang danh.

Mà tôi nhờ vào 10% lợi nhuận của lần này cũng kiếm được một khoản kếch xù.

Hứa Liên Liên gửi bức tranh hot nhất cho tôi.

Tôi mở ra xem, có chim câu trắng, có người, có biển rộng.

Nhưng mà trừu tượng quá tôi nhìn không thấm.

Hứa Liên Liên nói bức tranh này tượng trưng cho tôi, chính tôi bảo cô ấy đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Tô Kiều gõ bàn: "Được rồi, nói chuyện nghiêm túc."

Cô ấy cắt tóc ngắn, trang điểm tinh tế, vẻ mặt khí thế vênh váo: "Kế hoạch giai đoạn tới của công ty, hai người xem đi."

Tôi đẩy tài liệu trả về: "Khỏi, tôi tin cô."

Tống Ngôn cũng bắt chước tôi: "Cô biết đấy, mấy thứ này tôi dốt đặc cán mai."

Tống Ngôn bây giờ không còn là người không có cảm giác tồn tại nữa.

Thiết lập nhân vật của hắn khiến người ta dễ ngó lơ, thế là hắn quất một cây đồ vàng chóe, tai gắn mấy cái khuyên, còn nhuộm hẳn quả đầu hồng nhạt.

Bây giờ hắn đi tới đâu cũng làm tiêu điểm của đám đông.

Tôi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền nhắm mắt lại.

Tống Ngôn bất mãn: "Chị có ý gì?"

Tôi: "Anh phối đồ chói mù mắt tôi rồi này."

Tống Ngôn: "..."

Tô Kiều ngồi bên phá lên cười.

Tôi nói với Tô Kiều: "Thực ra cô không cần chia cổ tức cho bọn tôi nữa đâu, những thứ này đều là sản nghiệp do một tay cô tạo dựng, bọn tôi chẳng giúp được gì. Bây giờ tôi và Tống Ngôn cũng có sản nghiệp riêng của mình, tôi đầu tư, anh ta làm truyền thông, không thiếu tiền."

Tô Kiều nhún vai: "Tiền mà, không ai thiếu tiền, nhưng tôi thiếu bạn bè. Tôi muốn dùng tiền trói buộc hai người, dù sao lợi ích mới là vĩnh cửu, đúng không?"

Tôi thực sự rất muốn lôi Lục Ngạo Thiên không biết đang ở xó nào tới đây nghe giảng.

Xem người ta giác ngộ tư tưởng kìa.

Mấy người không nói tiền bạc chỉ nói tình cảm đều là lừa đảo sất.

Tô Kiều gấp tài liệu lại, chính thức thông báo: "Vậy thì quyết định vậy nhé, tới đây tôi sẽ đoạt tập đoàn Tô thị vào tay, tôi muốn biến Tô thị thành Tô của Tô Kiều tôi, muốn cho đám đàn ông kia nhìn thấy, tôi không thua bất cứ người nào."

Tống Ngôn vỗ tay nhiệt liệt, nâng ly rượu lên: "Nào! Cụng ly!"

Tôi: "Mừng tự do."

Tô Kiều: "Mừng quyền lực."

Tống Ngôn: "Mừng chúng ta."

Cạn ly!

Lúc này hoàng hôn đã tận, mà hành trình của chúng tôi còn tiếp tục.

Cho dù chúng ta ở trong nghịch cảnh thế nào, đều nhất định phải nhớ...

Xin hãy luôn cứu rỗi bản thân khỏi nguy nan.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom