-
Phần 4
9.
Làm tiền Lục Ngạo Thiên hai phát, hùn vốn được tám triệu.
Bọn tôi gặp mặt Tô Kiều ở một quán bar, đang muốn thương lượng xem số tiền còn lại phải làm thế nào, thì Tô Kiều khoát tay: "Hai người không cần để ý, hơn 10 triệu còn lại cứ để tôi."
Tôi rất ngạc nhiên: "Kiếm đâu ra nhanh thế?"
Tô Kiều vênh váo nói: "Tôi lén liên hệ Lục Ngạo Thiên, bảo là đã biết đến sự tồn tại của Hứa Liên Liên, tôi có thể chủ động từ hôn chúc phúc cho hai người họ, không để thanh danh của hắn bị tổn hại, đổi lại hắn phải bồi thường cho tôi mười triệu.
Hạt giống tốt! Đúng là hạt giống tốt!
Nhân tài trời sinh nghề làm tiền đây rồi!
Cô ấy thật sự có thiên phú, tôi khóc chết rồi đây.
Trong cốt truyện gốc, Lục Ngạo Thiên liên hôn thương mại xong, cưới trước yêu sau, Lục Ngạo thiên từ từ phát hiện mình nảy sinh tình cảm với Tô Kiều, nhưng lại không thể buông bỏ Hứa Liên Liên, thế là ngược cho Tô Kiều tơi tả.
Giờ thì hay rồi.
Lấy mười triệu bán đứt tuyến tình cảm của Lục Ngạo Thiên với Tô Kiều.
Bọn tôi nâng cốc vui vẻ, thương lượng kế hoạch kinh doanh sau khi mua lại công ty phần mềm Phong Tín.
Tô Kiều có tài kinh doanh trời sinh, lại có tôi còn nhớ ít nhiều nội dung cốt truyện, về đường lối căn bản có thể ra quyết định được.
Công ty này có thể nói là triển vọng vô cùng.
Tống Ngôn lặng lẽ mở miệng: "Còn tôi thì sao?"
"Đệch, hết hồn nha!"
Đối diện với ánh mắt ai oán của Tống Ngôn, tôi hơi chột dạ: "Cảm giác tồn tại của anh quá thấp, tôi quên mất anh cũng ở đây."
Tống Ngôn: "..."
Cảm giác tồn tại thấp là thiết lập nhân vật của hắn, cái này không có cách nào thay đổi cả.
Tống Ngôn nói hắn muốn nghỉ việc, theo bọn tôi kinh doanh.
Tôi và Tô Kiều đều thấy không đúng lắm, hắn làm quản gia trong nhà Lục Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, vẫn coi tổng tài bá đạo làm lẽ sống.
Đột nhiên nghỉ việc thì không phù hợp cốt truyện.
Tống Ngôn cau mày: "Vậy để Lục Ngạo Thiên chủ động sa thải tôi thì sao?"
Tôi ồ một tiếng: "Khó lắm."
10.
Sau khi Hứa Liên Liên quay về biệt thự, cô ấy và Lục Ngạo Thiên dính nhau như sam, tôi không còn chuyện gì nữa bèn chuyển ra ngoài lập nghiệp.
Hôm ấy tới lấy hành lý, Lục Ngạo Thiên ôm Hứa Liên Liên ở dưới lầu xem phim.
Tôi dọn hành lý làm rầm rầm luôn mà họ cũng không phát hiện.
Tôi xách hành lý ra tới cửa, đột nhiên nghe một tiếng bủm vang lên.
Trong phòng khách yên tĩnh, âm thanh ấy trở nên vô cùng bắt tai.
Không khí tựa hồ yên ắng một thoáng.
Lục Ngạo Thiên cúi đầu liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của Hứa Liên Liên, cưng nhiều quệt mũi cô ấy mà nói: "Em xấu hổ gì chứ? Em nghĩ anh sẽ ghét bỏ em sao? Ôi, người em chỗ nào cũng hấp dẫn anh cả, kể cả cái rắm vừa nãy của em, dường như còn có mùi sữa thoang thoảng nữa."
Nói xong, Lục Ngạo Thiên tựa như muốn chứng minh thành ý, còn hít một hơi thật sâu.
Hứa Liên Liên sửng sốt.
Mà thanh âm của Tống Ngôn từ trong góc chậm rãi vang lên:
"Thiếu gia, rắm của tôi."
...
Không gian còn yên lặng hơn cả lúc nãy.
Lục Ngạo Thiên mặt lúc đỏ lúc xanh, trán nổi gân xanh, chậm rãi quay đầu nhìn Tống Ngôn.
Tựa như muốn dùng ánh mắt ấy để giết chết hắn, lát sau nghiến răng nói:
"Anh bị sa thải."
11.
Về sau mỗi lần thấy Tống Ngôn, Lục Ngạo Thiên đều sẽ nhớ tới quả rắm hương sữa này.
Cho nên Tống Ngôn không thể không bị sa thải.
Thế là hắn cũng xách hành lý đi ra cùng tôi.
Hai chúng tôi đi thật xa rồi mới dám liếc mặt nhìn nhau, không nhịn được bắt đầu cười như điên.
"Ha ha ha ha ha cô có thấy vẻ mặt của anh ta không?"
"Rắm thơm hương sữa mới chịu!"
"Ha ha ha ha ha cười ẻ luôn, anh ta còn cẩn thận ngửi một lúc nữa."
...
Thật nguy hiểm.
Ở trong thế giới biến thái này quá lâu, bọn tôi cũng đều bị chập mạch cả rồi.
Thu mua công ty phần mềm Phong Tín thành công, Tô Kiều nhanh chóng mở ra con đường của nữ cường nhân, ban đầu tôi và Tống Ngôn đều bỏ tiền, nên ba đứa bọn tôi trở thành cổ đông của công ty.
Tô Kiều 45%, tôi 35%, Tống Ngôn 20%.
Vào nửa cuối năm, game do công ty phát triển được tung ra thị trường, gây sốt toàn cõi mạng.
Công ty thu về lợi nhuận xưa nay chưa từng có.
Nửa số lợi tức tôi nhận được, tôi đều đầu tư cho các nhân tài trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp, ngày ngày sống phóng túng, chăm sóc da, đi dạo phố, đi shopping.
Trong cửa hàng trang sức, tôi đang nhìn mấy cái nhẫn trưng bày trong tủ kính mà phát sầu.
Tại sao người chỉ có mười ngón tay, chỉ có thể đeo mười cái nhẫn thôi chứ!
Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng Lục Ngạo Thiên: "Trần Miểu?"
Hắn và trợ lý đang từ bên kia đi tới, trong tay trợ lý còn cầm hộp quà.
Lục Ngạo Thiên nhìn tôi, lộ vẻ bất ngờ: "Lâu rồi không gặp, cô thay đổi rất nhiều."
Nói thừa, tôi có tiền, lại sẵn lòng tiêu cho mình.
Tiền nhiều như thế, nếu như vẫn không thay đổi thì chẳng phải làm thịt anh vô ích sao?
Tôi cười nhạt hai tiếng: "Lục tổng vẫn ngầu như xưa."
Ánh mắt của hắn đảo qua tủ trưng bày phía sau, nhíu mày: "Cô thích cái nào, để tôi tặng cô."
"Trời ạ, có thật không?"
Tôi giả vờ sung sướng, chỉ về cái ngoài cùng bên trái, rồi chỉ vào cái ngoài cùng bên phải: "Cái này, với cái này."
Lục Ngạo Thiên nở nụ cười tà mị: "Gói hai cái này lại cho tôi..."
Tôi: "Ý tôi là trừ hai cái này tôi không thích, số còn lại tôi lấy hết."
12.
Lục Ngạo Thiên sửng sốt.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt ăn phải trái đắng trên mặt tổng tài bá đạo, tâm tình vô cùng sung sướng.
Tôi đang muốn xem hắn định làm thế nào, đột nhiên Lục Ngạo Thiên mặt mày đau đớn ôm ngực, ngã quỵ dưới đất.
Trợ lý hét lên kinh hãi: "Lục tổng!"
Ấy, không phải chứ, mua không nổi bèn giả bệnh.
Tôi bĩu môi lắc đầu, định vòng qua trò mất mặt này bỏ đi.
Đột nhiên, trong nháy mắt ý thức tôi trở nên mơ hồ, cảm giác như thể linh hồn có thể bị hút ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu tôi.
Lục Ngạo Thiên là hạt nhân của truyện tổng tài bá đạo này, nếu hắn không còn thì thế giới này cũng không còn.
Không được! Tôi mới kiếm được nhiều tiền thế kia mà!
Tôi dứt khoát quỳ xuống, đẩy trợ lý ra bắt đầu hồi sức tim phổi cho Lục Ngạo Thiên.
"Con mọe nó anh không được chết! Anh có nghe không hả!"
Bốp, tôi tát hắn một cái.
Còn không tỉnh nữa hả?
Tôi lại ấn thêm mấy phát, bốp, lại tát phát nữa.
Còn không tỉnh nữa hả?
Tôi bảo trợ lý: "Hô hấp nhân tạo cho anh ta đi."
Vừa dứt lời, Lục Ngạo Thiên ho khan hai tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Hắn chăm chú nhìn tôi, ôm nửa khuôn mặt bị tát sưng vù, ánh mắt như có lửa đốt: "Trần Miểu, em đã cứu tôi."
Khoan đã, bỗng nhiên tôi có linh cảm chẳng lành.
Sao trong mắt anh lại có hào quang tỏa ra?
Còn thêm quả mặt ba phần đổi sắc bảy phần hững hờ kia nữa!
Lục Ngạo Thiên cầm lấy cổ tay tôi, tình cảm chân thành nói: "Nữ nhân, em thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Đệch, mắc ói quá.
Tôi cầm túi lên che mặt hắn.
Lục Ngạo Thiên: "Em là nữ nhân đầu tiên đối xử với tôi như vậy."
A a a a a a a anh đừng có lại đây!