Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Đang điên nên nó chửi đổng cho sướng cái mồm thôi, bữa nào nó chả thế, cứ bực bội cái gì là lôi con Trang ra càu nhàu. Đau lưng bu thằng Thóc, rát họng bu thằng Thóc, đến cả rượu chè bê bết về cũng kêu bu thằng Thóc rửa chân hộ, thi thoảng thói đàn ông sĩ diện lên quát vợ, đuổi vợ một hai câu cho oai chứ nào có ý gì. Con Trang lúc hiền nó nịnh, lúc cáu nó cãi bao giờ ông Trần bà Thanh đuổi thì nó về, ấy vậy mà bữa nay nó thay tính đổi nết, sồn sồn lên như con hổ cái.
-"Này nhá...đừng thấy bà lành mà...mà...mà...chèn ép quá đáng nhá! Đây nói cho mà biết, đằng ấy cũng chẳng cao giá gì đâu! Cái đợt suốt ngày ôm chó đó, cả thôn đồn bị điên, có ma nào thèm ngó? Còn đây ý, các anh trai xếp hàng chật cả sân nhá, đây chỉ thua Trâm với Hoàng Anh thôi."
-"Ghê nhỉ? Đây bị điên đấy, sao còn lấy? Chả mê bỏ xừ đi còn màu mè!"
-"Quên đi, thèm vào mà mê! Chẳng qua nhà đằng ấy giàu hỏi cưới cao thôi."
Sự thực thì đúng là thế, nhưng tất nhiên chỉ là nửa đầu của câu chuyện. Còn nửa sau, mê đắm cha thằng Thóc từ lúc nào, bố ai mà biết được? Mà một vừa hai phải nó còn nhịn nổi, chứ quá đáng thế này thì dẹp thôi. Nó vênh mặt quay vào buồng dọn áo quần, đoạn bồng cu Thóc lao phăng phăng ra ngoài ngõ. Bà Thanh trong bếp tất tưởi chạy theo con dâu, dúi vội cho thằng cháu đích tôn quả trứng gà ta mới luộc rồi thỏ thẻ khuyên con mẹ nó.
-"Sang bên đó chơi mấy bữa xong cuối tuần lại về với thầy bu nha Trang."
Khoé mắt con Trang rưng rưng, so với Trâm thì nó được gả vào gia đình khá giả hơn, ruộng vườn rộng thênh thang, cha mẹ chồng tốt tính, thua là thua mỗi phần thằng chồng thôi, mà nó cảm thấy, thua thế, là thua tất rồi.
-"Bu kệ nó, đã bước chân ra khỏi cổng thì cấm về!"
Thằng Toàn kiêu căng lên tiếng, ông Trần rít xong điếu thuốc lào liền cầm cái ống cày đập vào đầu thằng con dại, lãnh đạm tuyên bố.
-"Mày ấy, mày đi luôn theo con Phụng đi, dọn xuống phố huyện hai ông một bà sống cuộc đời viên mãn của tụi bay đi. Thầy bu có thằng cu Thóc nối dõi tông đường rồi, khỏi lo."
Toàn bị thầy đuổi, tự ái vào buồng gom hết bạc lẻ quyết chí xuống phố huyện tìm Phụng. Nó chạy mải miết, chạy tới kiệt quệ mới thấy người. Nó thấy Phụng đang đút cho thằng cha kia từng thìa cháo một ngay dưới túp lều trong chợ huyện. Xưa giờ nó cứ đinh ninh trong lòng Phụng chỉ có nó, còn với hắn chỉ là ham giàu, ham chốn phố xá xa hoa, nhưng có lẽ nó đã nhầm.
Ngay cả khi nhà hắn khuynh gia bại sản, Phụng vẫn hết lòng bên hắn. Mấy ngày nay nó cũng ốm, thi thoảng mở mắt nó thấy Trang lau mồ hôi trán cho nó, còn Phụng cứ đi ra đi vào, nó tưởng Phụng lo cho nó, giờ mới biết, lại một mùa dưa bở.
-"Đã từng thương tui chưa?"
Thằng Toàn cay đắng hỏi, con Phụng giật mình quay ra trân trân nhìn chồng. Thương chớ sao không thương? Nhưng tình cảm đó, âu cũng chỉ là chút rung động đầu đời, không đủ lớn, không đủ mãnh liệt để khi xưa níu chân nó lại. Trâm từng hỏi, mi bỏ thằng Toàn theo trai huyện giờ chắc mi cũng chẳng hối tiếc đâu nhỉ? Lúc ấy nó đã rất muốn đáp, phải, chưa từng ân hận.
Bất đắc dĩ phải tái giá, nó đâu sung sướng gì? Thằng Toàn cưng nó, chiều chuộng nó, thậm chí trước kia từng nhớ nó tới phát điên, dường như cũng chẳng hẳn do yêu nó lắm, mà là, đang nuối tiếc những ký ức đẹp. Chuyện vui kể nó nghe, nhưng muộn phiền thì chỉ nói với mỗi Trang.
Nó nhớ mãi cái hôm trưa nắng bu Thanh mang cơm ra đồng, bu đãng trí đem có hai chiếc bát, Toàn nhường nó dùng bát đẹp rồi ăn chung chiếc bát sứt cùng Trang. Nó được đối xử rất tốt, tốt tới mức nó tưởng nó là người lạ, là khách, chứ chẳng phải vợ người ta.
-"Cái người kia ý, thì ra nhà hắn bại lụi, hắn xót tui nên bỏ tui để tui lấy người khác sướng hơn chứ không phải hết thương tui. Chắc tui chẳng về nữa đâu, tui ở đây với hắn thôi."
Con Phụng chậm rãi trình bày, thằng Toàn sững sờ một hồi, nó tưởng nó sẽ sốc, sẽ phát rồ lên cơ. Ai ngờ cũng chẳng đến nỗi thế, khoảnh khắc chứng kiến đôi trai gái mặn nồng, dường như lòng nó đã nguội lạnh, phải chăng là nó đã già nên cảm xúc không được sôi sục như thời trai trẻ?
Nó cho con Phụng một phần ba chỗ bạc, kêu giữ làm vốn mà mở quán nước chè rau cháo nuôi nhau. Phụng chưa kịp cảm ơn thì nó đã bỏ đi rồi, nó phải tìm tiệm đá quý cuối huyện, xưa mợ Trâm mợ có cái vòng đá đỏ đẹp lắm, con Trang cứ khao khát mãi, tiện thể thôi thì mua luôn.
Lựa một hồi mới được cái màu hồng, đúng màu bu thằng Thóc thích. Cơ mà bu nó còn dỗi bên đằng ngoại, đã thèm về nhà đâu? Ngay cả chó cũng đi theo thằng Thóc rồi. Ôi dào, cái bọn nhiễu sự, được dăm bữa nửa tháng ấy mà, ở bên đó khổ quá, suốt ngày ăn dưa cà rồi cũng phải mò về thôi!
Ấy thế mà vụ thu qua đi, sang vụ đông bắt đầu trồng xới đất nửa trồng khoai nửa trồng ngô, từ bu lẫn con tới cả con chó vẫn chưa thấy tăm hơi. Mỗi lần nghe thấy tiếng cổng mở là một lần nó giật nảy mình, bụng dạ khấp khởi mừng thầm, nhưng rồi, lại là một lần nó thất vọng. Bu thằng Thóc thế mà gan, thầy thằng Thóc sốt ruột ghê gớm, nó kiếm mợ Trâm đánh tiếng.
-"Chả khuyên em gái để nó hỗn như thế người làng chả cười cho thối mặt."
Mợ Trâm bữa nay mượn xe bò của dì Hồng đi xuống chợ đầu mối bán hàng cả ngày nên hơi mệt, thành ra lời lẽ chẳng được nhẹ nhàng cho lắm.
-"Dào ôi, cho cười, cười hở mười cái răng."
-"Gớm bác đừng có kiêu, bỏ tui cũng chẳng hay ho gì đâu, gái có chồng ai thèm rước nữa."
-"Mi khỏi lo bò trắng răng, đợi cậu hai về tao bảo cậu rước, về ở chung với tao luôn cho vui."
Ôi chao ôi, trêu thế thôi mà có đứa lo xoắn quẩy kìa. Mợ Trâm cười lăn cười bò, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Cậu hai, vậy mà cũng đi ngót nghét mấy tháng rồi nhỉ? Chẳng biết có nhớ tới mợ không? Chắc có đó, trước lúc đi cậu kêu mình cậu nhớ mợ là được rồi mà, cậu đã nói thì kiểu gì cậu chả giữ lời.
Trước cậu ở nhà, có bữa rảnh rỗi không phải lên núi, cậu cứ bám mợ hoài. Theo mợ xuống bếp rang cơm, theo mợ ra chợ bán vải, theo mợ nhổ rau dại ngoài vườn, chốc chốc chọc eo mợ đau điếng, nhột nữa, nhiều khi mợ bực bực ấy. Xong cơ mà giờ lại nhớ, lại ước giá kể cậu ở đây, bẹo eo mợ, dù chỉ một cái thôi là đêm nay mợ ngủ ngon rồi. Mợ thở dài thườn thượt, đang định đứng dậy quét cái sân bỗng nghe giọng mợ Chi hớt ha hớt hải.
-"Trâm...mợ Trâm...có tin của cậu hai nè...nguy...nguy rồi...cậu...cậu rước thêm vợ rồi, là cháu gái của ông thầy dạy cậu đó...nghe đồn có cu tí nên phải lấy!"
-"Này nhá...đừng thấy bà lành mà...mà...mà...chèn ép quá đáng nhá! Đây nói cho mà biết, đằng ấy cũng chẳng cao giá gì đâu! Cái đợt suốt ngày ôm chó đó, cả thôn đồn bị điên, có ma nào thèm ngó? Còn đây ý, các anh trai xếp hàng chật cả sân nhá, đây chỉ thua Trâm với Hoàng Anh thôi."
-"Ghê nhỉ? Đây bị điên đấy, sao còn lấy? Chả mê bỏ xừ đi còn màu mè!"
-"Quên đi, thèm vào mà mê! Chẳng qua nhà đằng ấy giàu hỏi cưới cao thôi."
Sự thực thì đúng là thế, nhưng tất nhiên chỉ là nửa đầu của câu chuyện. Còn nửa sau, mê đắm cha thằng Thóc từ lúc nào, bố ai mà biết được? Mà một vừa hai phải nó còn nhịn nổi, chứ quá đáng thế này thì dẹp thôi. Nó vênh mặt quay vào buồng dọn áo quần, đoạn bồng cu Thóc lao phăng phăng ra ngoài ngõ. Bà Thanh trong bếp tất tưởi chạy theo con dâu, dúi vội cho thằng cháu đích tôn quả trứng gà ta mới luộc rồi thỏ thẻ khuyên con mẹ nó.
-"Sang bên đó chơi mấy bữa xong cuối tuần lại về với thầy bu nha Trang."
Khoé mắt con Trang rưng rưng, so với Trâm thì nó được gả vào gia đình khá giả hơn, ruộng vườn rộng thênh thang, cha mẹ chồng tốt tính, thua là thua mỗi phần thằng chồng thôi, mà nó cảm thấy, thua thế, là thua tất rồi.
-"Bu kệ nó, đã bước chân ra khỏi cổng thì cấm về!"
Thằng Toàn kiêu căng lên tiếng, ông Trần rít xong điếu thuốc lào liền cầm cái ống cày đập vào đầu thằng con dại, lãnh đạm tuyên bố.
-"Mày ấy, mày đi luôn theo con Phụng đi, dọn xuống phố huyện hai ông một bà sống cuộc đời viên mãn của tụi bay đi. Thầy bu có thằng cu Thóc nối dõi tông đường rồi, khỏi lo."
Toàn bị thầy đuổi, tự ái vào buồng gom hết bạc lẻ quyết chí xuống phố huyện tìm Phụng. Nó chạy mải miết, chạy tới kiệt quệ mới thấy người. Nó thấy Phụng đang đút cho thằng cha kia từng thìa cháo một ngay dưới túp lều trong chợ huyện. Xưa giờ nó cứ đinh ninh trong lòng Phụng chỉ có nó, còn với hắn chỉ là ham giàu, ham chốn phố xá xa hoa, nhưng có lẽ nó đã nhầm.
Ngay cả khi nhà hắn khuynh gia bại sản, Phụng vẫn hết lòng bên hắn. Mấy ngày nay nó cũng ốm, thi thoảng mở mắt nó thấy Trang lau mồ hôi trán cho nó, còn Phụng cứ đi ra đi vào, nó tưởng Phụng lo cho nó, giờ mới biết, lại một mùa dưa bở.
-"Đã từng thương tui chưa?"
Thằng Toàn cay đắng hỏi, con Phụng giật mình quay ra trân trân nhìn chồng. Thương chớ sao không thương? Nhưng tình cảm đó, âu cũng chỉ là chút rung động đầu đời, không đủ lớn, không đủ mãnh liệt để khi xưa níu chân nó lại. Trâm từng hỏi, mi bỏ thằng Toàn theo trai huyện giờ chắc mi cũng chẳng hối tiếc đâu nhỉ? Lúc ấy nó đã rất muốn đáp, phải, chưa từng ân hận.
Bất đắc dĩ phải tái giá, nó đâu sung sướng gì? Thằng Toàn cưng nó, chiều chuộng nó, thậm chí trước kia từng nhớ nó tới phát điên, dường như cũng chẳng hẳn do yêu nó lắm, mà là, đang nuối tiếc những ký ức đẹp. Chuyện vui kể nó nghe, nhưng muộn phiền thì chỉ nói với mỗi Trang.
Nó nhớ mãi cái hôm trưa nắng bu Thanh mang cơm ra đồng, bu đãng trí đem có hai chiếc bát, Toàn nhường nó dùng bát đẹp rồi ăn chung chiếc bát sứt cùng Trang. Nó được đối xử rất tốt, tốt tới mức nó tưởng nó là người lạ, là khách, chứ chẳng phải vợ người ta.
-"Cái người kia ý, thì ra nhà hắn bại lụi, hắn xót tui nên bỏ tui để tui lấy người khác sướng hơn chứ không phải hết thương tui. Chắc tui chẳng về nữa đâu, tui ở đây với hắn thôi."
Con Phụng chậm rãi trình bày, thằng Toàn sững sờ một hồi, nó tưởng nó sẽ sốc, sẽ phát rồ lên cơ. Ai ngờ cũng chẳng đến nỗi thế, khoảnh khắc chứng kiến đôi trai gái mặn nồng, dường như lòng nó đã nguội lạnh, phải chăng là nó đã già nên cảm xúc không được sôi sục như thời trai trẻ?
Nó cho con Phụng một phần ba chỗ bạc, kêu giữ làm vốn mà mở quán nước chè rau cháo nuôi nhau. Phụng chưa kịp cảm ơn thì nó đã bỏ đi rồi, nó phải tìm tiệm đá quý cuối huyện, xưa mợ Trâm mợ có cái vòng đá đỏ đẹp lắm, con Trang cứ khao khát mãi, tiện thể thôi thì mua luôn.
Lựa một hồi mới được cái màu hồng, đúng màu bu thằng Thóc thích. Cơ mà bu nó còn dỗi bên đằng ngoại, đã thèm về nhà đâu? Ngay cả chó cũng đi theo thằng Thóc rồi. Ôi dào, cái bọn nhiễu sự, được dăm bữa nửa tháng ấy mà, ở bên đó khổ quá, suốt ngày ăn dưa cà rồi cũng phải mò về thôi!
Ấy thế mà vụ thu qua đi, sang vụ đông bắt đầu trồng xới đất nửa trồng khoai nửa trồng ngô, từ bu lẫn con tới cả con chó vẫn chưa thấy tăm hơi. Mỗi lần nghe thấy tiếng cổng mở là một lần nó giật nảy mình, bụng dạ khấp khởi mừng thầm, nhưng rồi, lại là một lần nó thất vọng. Bu thằng Thóc thế mà gan, thầy thằng Thóc sốt ruột ghê gớm, nó kiếm mợ Trâm đánh tiếng.
-"Chả khuyên em gái để nó hỗn như thế người làng chả cười cho thối mặt."
Mợ Trâm bữa nay mượn xe bò của dì Hồng đi xuống chợ đầu mối bán hàng cả ngày nên hơi mệt, thành ra lời lẽ chẳng được nhẹ nhàng cho lắm.
-"Dào ôi, cho cười, cười hở mười cái răng."
-"Gớm bác đừng có kiêu, bỏ tui cũng chẳng hay ho gì đâu, gái có chồng ai thèm rước nữa."
-"Mi khỏi lo bò trắng răng, đợi cậu hai về tao bảo cậu rước, về ở chung với tao luôn cho vui."
Ôi chao ôi, trêu thế thôi mà có đứa lo xoắn quẩy kìa. Mợ Trâm cười lăn cười bò, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Cậu hai, vậy mà cũng đi ngót nghét mấy tháng rồi nhỉ? Chẳng biết có nhớ tới mợ không? Chắc có đó, trước lúc đi cậu kêu mình cậu nhớ mợ là được rồi mà, cậu đã nói thì kiểu gì cậu chả giữ lời.
Trước cậu ở nhà, có bữa rảnh rỗi không phải lên núi, cậu cứ bám mợ hoài. Theo mợ xuống bếp rang cơm, theo mợ ra chợ bán vải, theo mợ nhổ rau dại ngoài vườn, chốc chốc chọc eo mợ đau điếng, nhột nữa, nhiều khi mợ bực bực ấy. Xong cơ mà giờ lại nhớ, lại ước giá kể cậu ở đây, bẹo eo mợ, dù chỉ một cái thôi là đêm nay mợ ngủ ngon rồi. Mợ thở dài thườn thượt, đang định đứng dậy quét cái sân bỗng nghe giọng mợ Chi hớt ha hớt hải.
-"Trâm...mợ Trâm...có tin của cậu hai nè...nguy...nguy rồi...cậu...cậu rước thêm vợ rồi, là cháu gái của ông thầy dạy cậu đó...nghe đồn có cu tí nên phải lấy!"
Bình luận facebook