Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Không Ai Sánh Bằng
Lâm kiều cùng anh về nhà họ Vương đã là 6 giờ tối, bên ngoài dinh thự đèn điện sáng trưng lối vào vô số xe ô tô đắt tiền đang đậu. Khi xe của Vương Đông Quân rẽ vào có mấy người vệ sĩ ra đón bọn họ, Lâm Kiều lần thứ hai hốt hoảng.
Dinh thự nhà họ Vương là kiểu kiến trúc lâu đời, nhưng xây dựng vô cùng lớn và đẹp, sân vườn pha trộn phong cách hiện đại khiến người ta có cảm giác mới lạ mà không nhàm chán. Điều cô ngạc nhiên hơn chính là bên ngoài có vô số xe sang trọng đang đứng, điều này có nghĩa là trong nhà đang có rất nhiều người?
Vương Đông Quân để vệ sĩ cầm vali đồ vào nhà trước còn mình nắm tay cô đi vào, anh nhìn thấy bước chân cô hơi khựng lại liền nhẹ nhàng thì thầm.
“Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, em đừng ngạc nhiên.”
Lâm Kiều trợn mắt, thà anh không nói ra hiện tại anh nói làm cô càng xấu hổ. Có ai đến nhà người ta ăn tiệc lại không mang quà như cô chứ? Là anh không nói cho cô biết nhưng nếu để những vị khách hoặc em trai anh biết thì cô xấu hổ rồi.
Đoán được tâm tư của cô Vương Đông Quân ôm lấy eo nhỏ thì thầm.
“Đừng lo, quà tôi đã chuẩn bị rồi. Việc của em là chào hỏi em ấy cùng mọi người đúng chuẩn vợ của tôi.” Nói xong anh không quên hôn lên môi cô một cái.
Lâm kiều đỏ mặt muốn đẩy anh ra, có điều càng đẩy tay anh càng ôm cô chặt hơn đến lúc này Lâm Kiều thật sự sợ những người bên trong kia nhìn thấy bọn họ. Và sự thật là Tô Yến cùng Vương Bân đang đứng bên trong nhìn ra, một đám bạn học của cậu ta mắt trợn tròn nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn ngoài lối vào.
“Anh ba!” Vương Bân không nhìn nổi nữa gọi vọng ra.
Lâm Kiều giật mình cô đạp vào chân Vương Đông Quân một cái anh mới chịu buông tay. Cô nhìn người thanh niên trạc tuổi mình, cậu cao ráo đẹp trai nhưng ăn mặc có phần trẻ trung hơn Vương Đông Quân. Áo sơ mi đỏ quần bò cùng giày thể thao vô cùng chất, trên tai đeo mấy hạt kim cương cánh tay xăm hình một con rồng nhìn rất sành điệu.
Thấp thoáng từ xa nhìn thấy nhan sắc của chị dâu Vương Bân ngây người, trong lòng cậu thốt lên… ôi mẹ ơi cô ấy đẹp quá!
Tô Yến nhìn thấy biểu cảm của Vương Bân thì bà đập cho cậu ta một cái khiến Vương Bân hồi tỉnh. Dương Nhạc từ lâu đã nghe Vương Bân nói anh trai cậu rất tuyệt muốn hai người gặp mặt làm quen cho nên hôm nay cô ta cũng đến xem thử vận may. Có điều Vương Bân không nói rằng anh trai cậu ta đã có bạn gái, Dương Nhạc có chút thất vọng nhưng bản thân tận mắt chứng kiến người đàn ông đẹp trai phong độ trước mắt trong lòng nổi lên sự tham lam.
“Anh trai cậu đẹp trai thật đấy.” Một cô gái đi cùng Dương Nhạc lên tiếng.
Vương Bân cười, đẹp trai nhưng là hoa có chủ rồi hơn nữa chị dâu kia xinh đẹp tuyệt vời cậu ta còn không thể chê được.
Dương Nhạc nhìn thấy Vương Bân nhìn Lâm Kiều chằm chằm thì trong lòng tính toán, cô ta muốn Vương Bân là bước đệm của mình.
“Bạn gái kia chắc là người yêu của anh cậu nhỉ? Xinh đẹp thật đấy.” Dương Nhạc thủ thỉ.
“Đúng vậy, tầm mắt anh trai tôi rất cao. Như nhan sắc này mới xứng đáng có được trái tim anh ấy.” Vương Bân không để ý khuôn mặt của Dương Nhạc đã đen đi một nửa rồi.
Lúc Vương Đông Quân nắm tay Lâm Kiều đi vào trong chân anh đã bị cô dẫm đau phải đi cà thọt khiến Tô Yến cười ra tiếng. Không đợi anh giới thiệu bà đã nắm tay Lâm Kiều đưa vào trong đi giới thiệu với tất cả bạn bè của Vương Bân.
“Đây là con dâu của cô đấy, xinh gái đúng không?” Tô Yến nắm tay Lâm Kiều hồ hởi nói.
“Chị gái xinh thật đấy cô ạ.” Mỗi người một câu khiến Lâm Kiều đỏ cả mặt.
Từ xa Vương Đông Quân nhìn thấy nhưng vẫn không nói gì, anh đang bị Vương Bân lôi vào góc nhỏ thầm thì.
“Anh có phải anh âm thầm quen bạn gái đến nay muốn mang về doạ em đúng không?”
“Không anh mới quen cô ấy thôi, nhưng anh đặt cọc rồi.” Vương Đông Quân cho hai tay vào túi quần cả người tựa vào vách tường lười biếng nói.
“Anh thâm thật đấy, đừng nói với em là tình yêu sét đánh nha?”
“À… um.”
“Trời nhìn cái mặt gian quá đi.”
Vương Đông Quân chỉ cười không nói nhưng cũng âm thầm thừa nhận, anh đúng là phải lòng cô ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt. Ban đầu còn nghĩ mình không tìm được ai phù hợp nhưng ai ngờ đâu duyên số khiến anh gặp cô đêm hôm ấy.
Vương Bân thấy anh cười thì khinh ra mặt, cái con người này từng rất cứng đầu lạnh lùng các thứ. Hiện giờ bị tình yêu nhập cái khác ngay.
“Hai đứa còn ở đó làm gì mau vào đây.” Tô Yến gọi.
Bà đã giới thiệu Lâm Kiều với tất cả mọi người, lúc cô chào hỏi qua Dương Nhạc chỉ nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô ta. Lâm Kiều vốn rất nhạy bén nhìn qua một lần cô đã biết có vấn đề rồi.
“Chào chị.” Dương Nhạc đang cầm ly rượu vang trên tay liền giả vờ sơ ý rớt ly rượu xuống đất suýt chút nửa làm bẩn váy của Lâm Kiều.
“A… xin lỗi tôi không cố ý.” Dương Nhạc nhìn ly rượu sắp rơi vỡ dưới đất vội vàng xin lỗi.
“Không sao.” Trong lúc đối phương còn hoảng hốt thì Lâm Kiều đã dùng chân đá bay cái ly kia ra ngoài sân.
Sự việc cấp bách không ai nhìn rõ cô đã làm thế nào tránh được dùng lực chân đá bay một ly rượu vang. Dương Nhạc nhìn mà trợn tròn mắt, hai bàn tay cô tay buông xuống có chút run. Vừa rồi nếu như ly rượu kia bay vô người thì Dương Nhạc phát điên mất, cô ta không nghĩ phản ứng của Lâm Kiều nhanh như thế.
Vương Đông Quân cùng Tô Yến vừa thảo luận vài câu nhìn thấy bên bàn tiệc âm thanh của Dương Nhạc phát ra hơi lớn nên vội đi lai, lúc bọn họ nhìn thấy ly rượu vang nằm bên ngoài vỡ tan tành cũng không biết nên nói thế nào. Chỉ có Vương Bân từ đầu đến cuối há miệng không nói câu nào, mấy bạn học bên cạnh thì vỗ tay vang vọng ai cũng khen Lâm Kiều quá giỏi.
Buổi tối sau khi tiệc tan, Dương Nhạc có canh lúc Vương Đông Quân đi ra ngoài tiễn bạn bè để lại gần nói chuyện đôi ba câu, ý đồ của cô ta vẫn chưa dứt hẳn.
“Xin lỗi anh vì em đã làm phiền ạ. Em là Dương Nhạc bạn của Vương Bân nghe danh anh đã lâu, hôm nay gặp mặt rất ngưỡng mộ. Anh có thể cho em làm quen không ạ?” Dương Nhạc vừa nói vừa nhìn anh.
Vương Đông Quân trong lòng cười lạnh bên ngoài không thể hiện gì, anh chỉ nhìn cô ta một cái.
“Đối với tôi không ai sánh bằng cô ấy.” Vừa nói vừa chỉ vào Lâm Kiều đang cầm một miếng táo ăn dở đứng ở ban công.
Cơn gió từ bên ngoài thổi qua mái tóc làm lay động tà váy, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều có lẽ vì uống rượu say nên hồng nhuận vô cùng xinh đẹp lay động lòng người. Dương Nhạc nhìn một hồi cuối cùng xấu hổ ra về không dám nói câu nào, Vương Đông Quân vẫn không thèm để ý cô ta. Anh đang bận nhìn Lâm Kiều trên ban công phòng ngủ, hôm nay Vương Bân đã ép cô uống không ít rượu có lẽ vì vui và nể mặt nên một người luôn từ chối người khác như cô lại uống liên tiếp mấy ly.
Từ sớm Vương Đông Quân đã hòa mình vào bản nhạc được phát trong phòng khách, anh không nhanh không chậm cầm một chai rượu vang lên phòng Vương Bân.
Dinh thự nhà họ Vương là kiểu kiến trúc lâu đời, nhưng xây dựng vô cùng lớn và đẹp, sân vườn pha trộn phong cách hiện đại khiến người ta có cảm giác mới lạ mà không nhàm chán. Điều cô ngạc nhiên hơn chính là bên ngoài có vô số xe sang trọng đang đứng, điều này có nghĩa là trong nhà đang có rất nhiều người?
Vương Đông Quân để vệ sĩ cầm vali đồ vào nhà trước còn mình nắm tay cô đi vào, anh nhìn thấy bước chân cô hơi khựng lại liền nhẹ nhàng thì thầm.
“Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, em đừng ngạc nhiên.”
Lâm Kiều trợn mắt, thà anh không nói ra hiện tại anh nói làm cô càng xấu hổ. Có ai đến nhà người ta ăn tiệc lại không mang quà như cô chứ? Là anh không nói cho cô biết nhưng nếu để những vị khách hoặc em trai anh biết thì cô xấu hổ rồi.
Đoán được tâm tư của cô Vương Đông Quân ôm lấy eo nhỏ thì thầm.
“Đừng lo, quà tôi đã chuẩn bị rồi. Việc của em là chào hỏi em ấy cùng mọi người đúng chuẩn vợ của tôi.” Nói xong anh không quên hôn lên môi cô một cái.
Lâm kiều đỏ mặt muốn đẩy anh ra, có điều càng đẩy tay anh càng ôm cô chặt hơn đến lúc này Lâm Kiều thật sự sợ những người bên trong kia nhìn thấy bọn họ. Và sự thật là Tô Yến cùng Vương Bân đang đứng bên trong nhìn ra, một đám bạn học của cậu ta mắt trợn tròn nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn ngoài lối vào.
“Anh ba!” Vương Bân không nhìn nổi nữa gọi vọng ra.
Lâm Kiều giật mình cô đạp vào chân Vương Đông Quân một cái anh mới chịu buông tay. Cô nhìn người thanh niên trạc tuổi mình, cậu cao ráo đẹp trai nhưng ăn mặc có phần trẻ trung hơn Vương Đông Quân. Áo sơ mi đỏ quần bò cùng giày thể thao vô cùng chất, trên tai đeo mấy hạt kim cương cánh tay xăm hình một con rồng nhìn rất sành điệu.
Thấp thoáng từ xa nhìn thấy nhan sắc của chị dâu Vương Bân ngây người, trong lòng cậu thốt lên… ôi mẹ ơi cô ấy đẹp quá!
Tô Yến nhìn thấy biểu cảm của Vương Bân thì bà đập cho cậu ta một cái khiến Vương Bân hồi tỉnh. Dương Nhạc từ lâu đã nghe Vương Bân nói anh trai cậu rất tuyệt muốn hai người gặp mặt làm quen cho nên hôm nay cô ta cũng đến xem thử vận may. Có điều Vương Bân không nói rằng anh trai cậu ta đã có bạn gái, Dương Nhạc có chút thất vọng nhưng bản thân tận mắt chứng kiến người đàn ông đẹp trai phong độ trước mắt trong lòng nổi lên sự tham lam.
“Anh trai cậu đẹp trai thật đấy.” Một cô gái đi cùng Dương Nhạc lên tiếng.
Vương Bân cười, đẹp trai nhưng là hoa có chủ rồi hơn nữa chị dâu kia xinh đẹp tuyệt vời cậu ta còn không thể chê được.
Dương Nhạc nhìn thấy Vương Bân nhìn Lâm Kiều chằm chằm thì trong lòng tính toán, cô ta muốn Vương Bân là bước đệm của mình.
“Bạn gái kia chắc là người yêu của anh cậu nhỉ? Xinh đẹp thật đấy.” Dương Nhạc thủ thỉ.
“Đúng vậy, tầm mắt anh trai tôi rất cao. Như nhan sắc này mới xứng đáng có được trái tim anh ấy.” Vương Bân không để ý khuôn mặt của Dương Nhạc đã đen đi một nửa rồi.
Lúc Vương Đông Quân nắm tay Lâm Kiều đi vào trong chân anh đã bị cô dẫm đau phải đi cà thọt khiến Tô Yến cười ra tiếng. Không đợi anh giới thiệu bà đã nắm tay Lâm Kiều đưa vào trong đi giới thiệu với tất cả bạn bè của Vương Bân.
“Đây là con dâu của cô đấy, xinh gái đúng không?” Tô Yến nắm tay Lâm Kiều hồ hởi nói.
“Chị gái xinh thật đấy cô ạ.” Mỗi người một câu khiến Lâm Kiều đỏ cả mặt.
Từ xa Vương Đông Quân nhìn thấy nhưng vẫn không nói gì, anh đang bị Vương Bân lôi vào góc nhỏ thầm thì.
“Anh có phải anh âm thầm quen bạn gái đến nay muốn mang về doạ em đúng không?”
“Không anh mới quen cô ấy thôi, nhưng anh đặt cọc rồi.” Vương Đông Quân cho hai tay vào túi quần cả người tựa vào vách tường lười biếng nói.
“Anh thâm thật đấy, đừng nói với em là tình yêu sét đánh nha?”
“À… um.”
“Trời nhìn cái mặt gian quá đi.”
Vương Đông Quân chỉ cười không nói nhưng cũng âm thầm thừa nhận, anh đúng là phải lòng cô ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt. Ban đầu còn nghĩ mình không tìm được ai phù hợp nhưng ai ngờ đâu duyên số khiến anh gặp cô đêm hôm ấy.
Vương Bân thấy anh cười thì khinh ra mặt, cái con người này từng rất cứng đầu lạnh lùng các thứ. Hiện giờ bị tình yêu nhập cái khác ngay.
“Hai đứa còn ở đó làm gì mau vào đây.” Tô Yến gọi.
Bà đã giới thiệu Lâm Kiều với tất cả mọi người, lúc cô chào hỏi qua Dương Nhạc chỉ nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô ta. Lâm Kiều vốn rất nhạy bén nhìn qua một lần cô đã biết có vấn đề rồi.
“Chào chị.” Dương Nhạc đang cầm ly rượu vang trên tay liền giả vờ sơ ý rớt ly rượu xuống đất suýt chút nửa làm bẩn váy của Lâm Kiều.
“A… xin lỗi tôi không cố ý.” Dương Nhạc nhìn ly rượu sắp rơi vỡ dưới đất vội vàng xin lỗi.
“Không sao.” Trong lúc đối phương còn hoảng hốt thì Lâm Kiều đã dùng chân đá bay cái ly kia ra ngoài sân.
Sự việc cấp bách không ai nhìn rõ cô đã làm thế nào tránh được dùng lực chân đá bay một ly rượu vang. Dương Nhạc nhìn mà trợn tròn mắt, hai bàn tay cô tay buông xuống có chút run. Vừa rồi nếu như ly rượu kia bay vô người thì Dương Nhạc phát điên mất, cô ta không nghĩ phản ứng của Lâm Kiều nhanh như thế.
Vương Đông Quân cùng Tô Yến vừa thảo luận vài câu nhìn thấy bên bàn tiệc âm thanh của Dương Nhạc phát ra hơi lớn nên vội đi lai, lúc bọn họ nhìn thấy ly rượu vang nằm bên ngoài vỡ tan tành cũng không biết nên nói thế nào. Chỉ có Vương Bân từ đầu đến cuối há miệng không nói câu nào, mấy bạn học bên cạnh thì vỗ tay vang vọng ai cũng khen Lâm Kiều quá giỏi.
Buổi tối sau khi tiệc tan, Dương Nhạc có canh lúc Vương Đông Quân đi ra ngoài tiễn bạn bè để lại gần nói chuyện đôi ba câu, ý đồ của cô ta vẫn chưa dứt hẳn.
“Xin lỗi anh vì em đã làm phiền ạ. Em là Dương Nhạc bạn của Vương Bân nghe danh anh đã lâu, hôm nay gặp mặt rất ngưỡng mộ. Anh có thể cho em làm quen không ạ?” Dương Nhạc vừa nói vừa nhìn anh.
Vương Đông Quân trong lòng cười lạnh bên ngoài không thể hiện gì, anh chỉ nhìn cô ta một cái.
“Đối với tôi không ai sánh bằng cô ấy.” Vừa nói vừa chỉ vào Lâm Kiều đang cầm một miếng táo ăn dở đứng ở ban công.
Cơn gió từ bên ngoài thổi qua mái tóc làm lay động tà váy, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều có lẽ vì uống rượu say nên hồng nhuận vô cùng xinh đẹp lay động lòng người. Dương Nhạc nhìn một hồi cuối cùng xấu hổ ra về không dám nói câu nào, Vương Đông Quân vẫn không thèm để ý cô ta. Anh đang bận nhìn Lâm Kiều trên ban công phòng ngủ, hôm nay Vương Bân đã ép cô uống không ít rượu có lẽ vì vui và nể mặt nên một người luôn từ chối người khác như cô lại uống liên tiếp mấy ly.
Từ sớm Vương Đông Quân đã hòa mình vào bản nhạc được phát trong phòng khách, anh không nhanh không chậm cầm một chai rượu vang lên phòng Vương Bân.
Bình luận facebook