Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15 - Chương 15 KHÓ NUỐT TRÔI
Chương 15 KHÓ NUỐT TRÔI
Tô Tử Hằng bước lại gần, xoa đầu Mạc Tiểu Thu một cách tự nhiên, sau đó nói với Tần Ngạn, "Tiểu Thu còn nhỏ, nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, về sau tôi tìm người huấn luyện cô ấy là được. Mấy ngày nay nếu có sai sót gì thì cậu thông cảm cho."
Tần Ngạn cáu kỉnh nhìn bàn tay mới xoa đầu Mạc Tiểu Thu của Tô Tử Hằng, thấy gai mắt hết sức. Anh muốn kiềm chế một chút nhưng không được. Tần Ngạn kéo Mạc Tiểu Thu qua, đứng chắn trước mặt cô, ngăn hai người bọn họ ra.
"Không cần, người của tôi, đương nhiên tôi dạy được!" Giọng Tần Ngạn khá gắt gỏng, dù trước giờ quan hệ giữa anh và Tô Tử Hằng cũng không đến nỗi nào, nhưng hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta thật ngứa mắt.
Ánh mắt Tô Tử Hằng hơi khang khác, anh ta nhìn Tần Ngạn với vẻ dò xét trong chốc lát, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường mới thôi không nghĩ nhiều.
"Thôi được rồi. Mấy chuyện này để nói sau. Tôi nghe nói hai người mới ra khỏi phòng thử vai, hẳn chưa ăn cơm đâu nhỉ, để tôi mời hai người đi ăn, xem như chúc mừng cậu thử vai thành công." Giọng Tô Tử Hằng rất hòa nhã.
Mạc Tiểu Thu gật đầu lia lịa, mắt sáng lấp lánh. Cô đói xây xẩm mặt mày luôn rồi! Chỉ muốn ăn hai phần cơm chiên Dương Châu thôi!
Tô Tử Hằng mỉm cười hiền hòa, "Vậy thì mình đi thôi, Tiểu Thu."
Tần Ngạn sa sầm mặt, chỉ muốn đánh nhau, "Không cần! Mạc Tiểu Thu, cô lăn qua đây cho tôi!"
Mạc Tiểu Thu trừng mắt nhìn Tần Ngạn, dùng khẩu hình nói với anh một chữ "biến." Tần Ngạn ê mặt với Tô Tử Hằng, mặt đỏ lựng tận mang tai, chỉ hận không thể lấy gì đó bịt miệng cô lại!
Mạc Tiểu Thu không buồn để ý đến Tần Ngạn, dợm bước đi theo Tô Tử Hằng. Tần Ngạn vội đuổi theo, đứng chắn giữa hai người, nói với Tô Tử Hằng bằng giọng quái gở, "Không phải cậu bận lắm à? Sao lại rảnh rỗi đến đây đi lung tung vậy?"
Tô Tử Hằng không lay động mảy may, mỉm cười nhã nhặn, "Có bận đến đâu cũng phải ăn cơm chứ! Vả lại..." Tô Tử Hằng nhìn Mạc Tiểu Thu, "Tôi tìm Tiểu Thu có chút việc riêng."
Tiểu Thu, Tiểu Thu! Tần Ngạn ngứa răng! Giữa hai người còn có "việc riêng" nữa cơ đấy! Gã Tô Tử Hằng này có bị mù không mà lại có hứng thú với quả cầu thịt này chứ, còn gọi Tiểu Thu nữa, sợ người ta không biết hai người thân thiết lắm à! Cô nàng này cũng mặt dày quá thể, từ lúc Tô Tử Hằng xuất hiện cứ cười ha hả suốt, cười đến híp tịt mắt rồi kìa!
Tần Ngạn hít một hơi thật sâu, cười gằn, "Được! Tử Hằng đã lên tiếng, tất nhiên tôi phải nể mặt cậu rồi, bữa cơm này để cậu mời vậy. Nhưng mà..." Nói rồi, anh bèn kéo Lương Thi Vũ đến bên cạnh mình, "Tôi đưa bạn gái theo có được không?"
Nãy giờ bị làm ngơ, Lương Thi Vũ còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn mối quan hệ giữa hai người, nghe Tần Ngạn nói vậy thì sướng rơn, nhưng vẫn vờ ra vẻ được chiều mà sợ, "Giám đốc Tô mời hai người đi ăn, em... em đi cùng cũng được à?"
"Dĩ nhiên em có thể đi cùng chứ!" Tần Ngạn khoác vai Lương Thi Vũ, vừa trả lời vừa nhìn Tô Tử Hằng vẻ khiêu khích.
Tô Tử Hằng không nói gì, vẫn nhã nhặn gật đầu, sau đó làm tư thế mời.
Tần Ngạn lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Lương Thi Vũ ra ngoài.
Mạc Tiểu Thu nghĩ, đồ cậu ấm khó ưa!
Địa điểm dùng bữa là một nhà hàng Pháp, nhìn cách trang trí đủ biết giá cả ở đây đắt muốn chết, ăn lại không no! Mạc Tiểu Thu oán thầm, liếc xéo Tần Ngạn, người khăng khăng đòi đến đây ăn. Vì sao không đi ăn thịt nướng cơ chứ? Nơi nào có thịt ngồn ngộn ấy!
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Ngạn kiêu ngạo hất cằm, "Biết là cô chưa từng đến những nơi thế này, nên tôi đặc biệt dẫn cô tới đây ăn một bữa ngon, lát nữa không cần khách sáo, cứ gọi món thoải mái, nhỡ Tô Tử Hằng không đủ tiền trả thì còn có tôi đây."
Lại còn tỏ ra ta đây đại gia nữa cơ? Dáng vẻ như chim công xòe đuôi này thật là màu mè đến mức khiến người ta ngứa tay! Cô mới giúp anh dạy dỗ một người vì dám đồn lung tung về chuyện cậu ấm, còn chưa hết ngày mà anh đã ra vẻ công tử bột giá áo túi cơm ngay được!
"Anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu thì có thể quyên góp cho người nghèo, không thì đem đốt lửa sưởi ấm cũng xong, no cơm rửng mỡ khoe giàu làm quái gì!" Mạc Tiểu Thu nghĩ, hình như mình ghét nhà giàu!
Tần Ngạn cứng họng, quắc mắt với cô.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lương Thi Vũ vốn vẫn luôn làm thinh, thấy Tần Ngạn ngậm bồ hòn, rốt cuộc cô ta cũng liếc nhìn cô gái đang là tâm điểm đề tài. Vừa nhìn qua, cô ta suýt nữa tức nổ phổi, không ngờ lại là cô gái xấu xí ở quán cà phê hôm nọ!
Sao cô gái này lại quen biết Tần Ngạn? Chẳng lẽ hôm ấy ở quán cà phê còn xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết? Lương Thi Vũ thầm vò tay áo. Cô ta biết ngay Tần Ngạn sẽ không vô duyên vô cớ đối xử với mình như thế mà! Chắc chắn là cô gái này đã giở trò gì đó! Hôm ấy, rõ rành rành là cô gái xấu xí này cố ý khiến cô ta ê mặt, hại cô ta bị công ty dìm! Lương Thi Vũ khéo léo che giấu sự phẫn nộ trong ánh mắt, vờ nhìn thực đơn, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào cho Mạc Tiểu Thu một bài học.
Tô Tử Hằng cũng chứng kiến cảnh này, nhưng lại thầm cảm thấy buồn cười. Tần Ngạn là con trai út nhà họ Tần, từ nhỏ được người nhà họ Tần nuông chiều đâm hư, ai dám trách móc gì Tần Ngạn chính là chống đối nhà họ Tần. Bản thân Tần Ngạn vốn cũng chẳng phải người hiền lành tốt tính gì, ấy thế mà bị người ta kê tủ đứng cứng họng vẫn nhẫn nhịn không lật bàn... Xem ra tin tức "Tần Ngạn đổi tính" rò rỉ từ phòng thử vai cũng có vài phần đáng tin cậy.
Tô Tử Hằng chọn món cho Mạc Tiểu Thu. Mạc Tiểu Thu cười cảm ơn. Tần Ngạn hừ lạnh, sắc mặt sa sầm, làm Lương Thi Vũ bồn chồn không yên. Lương Thi Vũ cứ mãi thắc thỏm, sợ mình làm sai chuyện gì khiến Tần Ngạn càng cáu kỉnh thêm.
Món Pháp khá ngon, nhưng rõ ràng quá ít ỏi. Nào xúp, nào trứng cá muối, toàn những món không đủ cho Mạc Tiểu Thu giắt kẽ răng. Món chính chẳng qua cũng chỉ là một miếng bò bít tết to bằng bàn tay! Sau khi miếng bò bít tết cuối cùng chui vào bụng, Mạc Tiểu Thu chỉ mới lưng lửng dạ.
Mạc Tiểu Thu đang rầu rĩ có nên xơi luôn món ăn kèm hay không, đĩa thức ăn đột nhiên bị đổi. Cô nhìn theo chiếc đĩa thì thấy Tô Tử Hằng hiền hòa cười nói, "Anh không thích món Pháp cho lắm, lãng phí thì uổng quá, em ăn hết giúp anh được không?"
Mạc Tiểu Thu vội gật đầu, "Ừm, ừm! Anh Tử Hằng nói chí phải! Lãng phí thật đáng xấu hổ! Nghĩ đến những người nông dân cả năm chẳng có nổi một bữa thịt, nghĩ đến trẻ em miền tây trèo đèo lội suối đi học, nghĩ đến trẻ em châu Phi bị đói ăn... Làm sao chúng ta có thể vô tư lãng phí thức ăn cho được? Làm vậy không chỉ là lãng phí thức ăn mà còn là lãng phí may mắn của đời người nữa ấy! Kiếp sau bị đọa làm súc sinh thì sao đây?" Nói rồi, cô chậc lưỡi một tiếng, cho miếng bò bít tết vừa cắt gọn gàng vào trong miệng.
Lương Thi Vũ ngồi đối diện với Mạc Tiểu Thu, nghe vậy, bàn tay cầm nĩa run run. Phần bò bít tết trong đĩa bỗng dưng chừa không được, ăn không xong. Những lời Mạc Tiểu Thu vừa nói chắc chắn là nhằm vào cô ta, còn trù cô ta kiếp sau đầu thai thành súc sinh! Sao Tần Ngạn lại không nhận ra bộ mặt thật của cô ả độc địa này chứ?
Tô Tử Hằng bước lại gần, xoa đầu Mạc Tiểu Thu một cách tự nhiên, sau đó nói với Tần Ngạn, "Tiểu Thu còn nhỏ, nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, về sau tôi tìm người huấn luyện cô ấy là được. Mấy ngày nay nếu có sai sót gì thì cậu thông cảm cho."
Tần Ngạn cáu kỉnh nhìn bàn tay mới xoa đầu Mạc Tiểu Thu của Tô Tử Hằng, thấy gai mắt hết sức. Anh muốn kiềm chế một chút nhưng không được. Tần Ngạn kéo Mạc Tiểu Thu qua, đứng chắn trước mặt cô, ngăn hai người bọn họ ra.
"Không cần, người của tôi, đương nhiên tôi dạy được!" Giọng Tần Ngạn khá gắt gỏng, dù trước giờ quan hệ giữa anh và Tô Tử Hằng cũng không đến nỗi nào, nhưng hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta thật ngứa mắt.
Ánh mắt Tô Tử Hằng hơi khang khác, anh ta nhìn Tần Ngạn với vẻ dò xét trong chốc lát, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường mới thôi không nghĩ nhiều.
"Thôi được rồi. Mấy chuyện này để nói sau. Tôi nghe nói hai người mới ra khỏi phòng thử vai, hẳn chưa ăn cơm đâu nhỉ, để tôi mời hai người đi ăn, xem như chúc mừng cậu thử vai thành công." Giọng Tô Tử Hằng rất hòa nhã.
Mạc Tiểu Thu gật đầu lia lịa, mắt sáng lấp lánh. Cô đói xây xẩm mặt mày luôn rồi! Chỉ muốn ăn hai phần cơm chiên Dương Châu thôi!
Tô Tử Hằng mỉm cười hiền hòa, "Vậy thì mình đi thôi, Tiểu Thu."
Tần Ngạn sa sầm mặt, chỉ muốn đánh nhau, "Không cần! Mạc Tiểu Thu, cô lăn qua đây cho tôi!"
Mạc Tiểu Thu trừng mắt nhìn Tần Ngạn, dùng khẩu hình nói với anh một chữ "biến." Tần Ngạn ê mặt với Tô Tử Hằng, mặt đỏ lựng tận mang tai, chỉ hận không thể lấy gì đó bịt miệng cô lại!
Mạc Tiểu Thu không buồn để ý đến Tần Ngạn, dợm bước đi theo Tô Tử Hằng. Tần Ngạn vội đuổi theo, đứng chắn giữa hai người, nói với Tô Tử Hằng bằng giọng quái gở, "Không phải cậu bận lắm à? Sao lại rảnh rỗi đến đây đi lung tung vậy?"
Tô Tử Hằng không lay động mảy may, mỉm cười nhã nhặn, "Có bận đến đâu cũng phải ăn cơm chứ! Vả lại..." Tô Tử Hằng nhìn Mạc Tiểu Thu, "Tôi tìm Tiểu Thu có chút việc riêng."
Tiểu Thu, Tiểu Thu! Tần Ngạn ngứa răng! Giữa hai người còn có "việc riêng" nữa cơ đấy! Gã Tô Tử Hằng này có bị mù không mà lại có hứng thú với quả cầu thịt này chứ, còn gọi Tiểu Thu nữa, sợ người ta không biết hai người thân thiết lắm à! Cô nàng này cũng mặt dày quá thể, từ lúc Tô Tử Hằng xuất hiện cứ cười ha hả suốt, cười đến híp tịt mắt rồi kìa!
Tần Ngạn hít một hơi thật sâu, cười gằn, "Được! Tử Hằng đã lên tiếng, tất nhiên tôi phải nể mặt cậu rồi, bữa cơm này để cậu mời vậy. Nhưng mà..." Nói rồi, anh bèn kéo Lương Thi Vũ đến bên cạnh mình, "Tôi đưa bạn gái theo có được không?"
Nãy giờ bị làm ngơ, Lương Thi Vũ còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn mối quan hệ giữa hai người, nghe Tần Ngạn nói vậy thì sướng rơn, nhưng vẫn vờ ra vẻ được chiều mà sợ, "Giám đốc Tô mời hai người đi ăn, em... em đi cùng cũng được à?"
"Dĩ nhiên em có thể đi cùng chứ!" Tần Ngạn khoác vai Lương Thi Vũ, vừa trả lời vừa nhìn Tô Tử Hằng vẻ khiêu khích.
Tô Tử Hằng không nói gì, vẫn nhã nhặn gật đầu, sau đó làm tư thế mời.
Tần Ngạn lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Lương Thi Vũ ra ngoài.
Mạc Tiểu Thu nghĩ, đồ cậu ấm khó ưa!
Địa điểm dùng bữa là một nhà hàng Pháp, nhìn cách trang trí đủ biết giá cả ở đây đắt muốn chết, ăn lại không no! Mạc Tiểu Thu oán thầm, liếc xéo Tần Ngạn, người khăng khăng đòi đến đây ăn. Vì sao không đi ăn thịt nướng cơ chứ? Nơi nào có thịt ngồn ngộn ấy!
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Ngạn kiêu ngạo hất cằm, "Biết là cô chưa từng đến những nơi thế này, nên tôi đặc biệt dẫn cô tới đây ăn một bữa ngon, lát nữa không cần khách sáo, cứ gọi món thoải mái, nhỡ Tô Tử Hằng không đủ tiền trả thì còn có tôi đây."
Lại còn tỏ ra ta đây đại gia nữa cơ? Dáng vẻ như chim công xòe đuôi này thật là màu mè đến mức khiến người ta ngứa tay! Cô mới giúp anh dạy dỗ một người vì dám đồn lung tung về chuyện cậu ấm, còn chưa hết ngày mà anh đã ra vẻ công tử bột giá áo túi cơm ngay được!
"Anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu thì có thể quyên góp cho người nghèo, không thì đem đốt lửa sưởi ấm cũng xong, no cơm rửng mỡ khoe giàu làm quái gì!" Mạc Tiểu Thu nghĩ, hình như mình ghét nhà giàu!
Tần Ngạn cứng họng, quắc mắt với cô.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lương Thi Vũ vốn vẫn luôn làm thinh, thấy Tần Ngạn ngậm bồ hòn, rốt cuộc cô ta cũng liếc nhìn cô gái đang là tâm điểm đề tài. Vừa nhìn qua, cô ta suýt nữa tức nổ phổi, không ngờ lại là cô gái xấu xí ở quán cà phê hôm nọ!
Sao cô gái này lại quen biết Tần Ngạn? Chẳng lẽ hôm ấy ở quán cà phê còn xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết? Lương Thi Vũ thầm vò tay áo. Cô ta biết ngay Tần Ngạn sẽ không vô duyên vô cớ đối xử với mình như thế mà! Chắc chắn là cô gái này đã giở trò gì đó! Hôm ấy, rõ rành rành là cô gái xấu xí này cố ý khiến cô ta ê mặt, hại cô ta bị công ty dìm! Lương Thi Vũ khéo léo che giấu sự phẫn nộ trong ánh mắt, vờ nhìn thực đơn, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào cho Mạc Tiểu Thu một bài học.
Tô Tử Hằng cũng chứng kiến cảnh này, nhưng lại thầm cảm thấy buồn cười. Tần Ngạn là con trai út nhà họ Tần, từ nhỏ được người nhà họ Tần nuông chiều đâm hư, ai dám trách móc gì Tần Ngạn chính là chống đối nhà họ Tần. Bản thân Tần Ngạn vốn cũng chẳng phải người hiền lành tốt tính gì, ấy thế mà bị người ta kê tủ đứng cứng họng vẫn nhẫn nhịn không lật bàn... Xem ra tin tức "Tần Ngạn đổi tính" rò rỉ từ phòng thử vai cũng có vài phần đáng tin cậy.
Tô Tử Hằng chọn món cho Mạc Tiểu Thu. Mạc Tiểu Thu cười cảm ơn. Tần Ngạn hừ lạnh, sắc mặt sa sầm, làm Lương Thi Vũ bồn chồn không yên. Lương Thi Vũ cứ mãi thắc thỏm, sợ mình làm sai chuyện gì khiến Tần Ngạn càng cáu kỉnh thêm.
Món Pháp khá ngon, nhưng rõ ràng quá ít ỏi. Nào xúp, nào trứng cá muối, toàn những món không đủ cho Mạc Tiểu Thu giắt kẽ răng. Món chính chẳng qua cũng chỉ là một miếng bò bít tết to bằng bàn tay! Sau khi miếng bò bít tết cuối cùng chui vào bụng, Mạc Tiểu Thu chỉ mới lưng lửng dạ.
Mạc Tiểu Thu đang rầu rĩ có nên xơi luôn món ăn kèm hay không, đĩa thức ăn đột nhiên bị đổi. Cô nhìn theo chiếc đĩa thì thấy Tô Tử Hằng hiền hòa cười nói, "Anh không thích món Pháp cho lắm, lãng phí thì uổng quá, em ăn hết giúp anh được không?"
Mạc Tiểu Thu vội gật đầu, "Ừm, ừm! Anh Tử Hằng nói chí phải! Lãng phí thật đáng xấu hổ! Nghĩ đến những người nông dân cả năm chẳng có nổi một bữa thịt, nghĩ đến trẻ em miền tây trèo đèo lội suối đi học, nghĩ đến trẻ em châu Phi bị đói ăn... Làm sao chúng ta có thể vô tư lãng phí thức ăn cho được? Làm vậy không chỉ là lãng phí thức ăn mà còn là lãng phí may mắn của đời người nữa ấy! Kiếp sau bị đọa làm súc sinh thì sao đây?" Nói rồi, cô chậc lưỡi một tiếng, cho miếng bò bít tết vừa cắt gọn gàng vào trong miệng.
Lương Thi Vũ ngồi đối diện với Mạc Tiểu Thu, nghe vậy, bàn tay cầm nĩa run run. Phần bò bít tết trong đĩa bỗng dưng chừa không được, ăn không xong. Những lời Mạc Tiểu Thu vừa nói chắc chắn là nhằm vào cô ta, còn trù cô ta kiếp sau đầu thai thành súc sinh! Sao Tần Ngạn lại không nhận ra bộ mặt thật của cô ả độc địa này chứ?
Bình luận facebook