Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 - Chương 5 TAY NGHỀ KHÔNG TỒI
Chương 5 TAY NGHỀ KHÔNG TỒI
"Có thể nói là anh trai cũng được." Tô Tử Hằng bảo cô gọi mình là anh, cô nói thế này chắc không bị xem là thấy người sang bắt quàng làm họ đâu nhỉ!
"Ồ! Là thế à!" Lâm Vi ngạc nhiên kêu lên, "Vậy sao cậu lại đến phòng hậu cần mà không qua phòng công tác biểu diễn chứ!"
"Phòng hậu cần không tốt à?" Mạc Tiểu Thu nhìn Lâm Vi, công việc thoạt nhìn có vẻ tạp nham, nhưng ngày nào cũng chỉ chừng ấy việc, một khi đã quen việc rồi, cô có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi chợp mắt trong chốc lát, phúc lợi gồm có sáu loại bảo hiểm và quỹ nhà ở, trả lương cơ bản, chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan tầm, làm đúng giờ không cần tăng ca, quả thực đây chính là công việc trong mơ của bao người đấy, biết không?
"Mình nào có chê gì!" Lâm Vi chớp mắt, làm như khổ sở vì bị hiểu lầm, "Nhưng rốt cuộc bên này không nở mày nở mặt bằng phòng công tác biểu diễn. Đúng rồi, tối nay cậu rảnh không? Bọn mình đi xem phim nhé?"
"Tối nay không được, mình có hẹn rồi." Hôm nay lĩnh lương tháng đầu tiên, Mạc Tiểu Thu đã hứa sẽ khao Tô Tùy Ảnh ăn lẩu, kết quả Tô Tử Hằng tình cờ nghe thấy cô gọi điện thoại, bảo muốn đi cùng, đương nhiên cô rất hoan nghênh, gì thì gì, cô mới đi làm một tháng đã được nhận làm nhân viên chính thức là nhờ công Tô Tử Hằng chứ đâu!
Lâm Vi thất vọng gật đầu, "Thế thì thôi, hẹn lần sau vậy."
Mạc Tiểu Thu vừa mới vẫy tay tạm biệt Lâm Vi, Tô Tử Hằng đã xuất hiện với chiếc chìa khóa xe trong tay. Anh ta vẫn nở nụ cười tỏa nắng như mọi khi, hỏi cô bằng giọng ôn hòa, "Em biết lái xe không?"
Mạc Tiểu Thu gật đầu.
Tô Tử Hằng đưa chìa khóa xe qua, "Dù anh rất ngại khi để phụ nữ lái xe cho mình, nhưng anh có một số hồ sơ chưa xử lý xong, tí nữa em lái xe được không?"
"Đương nhiên là được rồi!" Mạc Tiểu Thu gật đầu, chút chuyện vặt vãnh này có là gì, "Anh Tử Hằng này, thật ra nếu anh bận quá thì chúng ta hẹn hôm khác cũng được mà, hôm nay chỉ ăn ở nhà, chả có gì ngon, lần sau có thể mời anh đến chỗ khá hơn, em biết giữ chữ tín lắm nhé, không quỵt nợ đâu."
Tô Tử Hằng mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Mạc Tiểu Thu, "Không sao, cứ chọn hôm nay đi, từ công ty về nhà em mất một giờ, cũng đủ thời gian."
Người được mời đã không ngại thì thôi, chủ nhà cô đây càng không ngại được tiết kiệm tiền. Nhưng lúc đi ngang qua chợ, Mạc Tiểu Thu vẫn thấy ngại mà mua thêm một ít hải sản.
Ăn lẩu là đơn giản nhất, mà cũng tình cảm nhất.
Hồi còn đi học, Mạc Tiểu Thu nghèo hơn cả bây giờ, nhưng lại thèm lẩu cực kỳ, cô bèn mua một nồi lẩu điện nho nhỏ để lén nấu ăn trong phòng ký túc, sau đó Tô Tùy Ảnh bị hương lẩu lôi kéo mà tới, thế là hai người thường cùng trộm nấu lẩu trong phòng ký túc. Dần dà lại thành bạn thân. Có khi Mạc Tiểu Thu ngẫm lại, thấy mình kết bạn với người ta thật tùy tiện quá.
Mạc Tiểu Thu đỗ xe, Tô Tử Hằng đã xếp hồ sơ lại, chủ động xách nguyên liệu nấu ăn đi sau lưng cô. Mạc Tiểu Thu quệt mũi, cảm giác lần đầu tiên được người ta đối xử như phụ nữ thật là lạ.
Tô Tùy Ảnh đang rửa rau, nghe tiếng gõ cửa bèn tung tăng chạy ra mở cửa, thấy Tô Tử Hằng đứng sau lưng Mạc Tiểu Thu, cô ấy ré lên "Á" rồi chạy biến về phòng.
"Tùy Ảnh sao thế?" Tô Tử Hằng cảm thấy khó hiểu.
Mạc Tiểu Thu méo miệng, đưa dép lê cho Tô Tử Hằng, "Cậu ấy chưa trang điểm đó mà!"
Nghe vậy, Tô Tử Hằng sửng sốt ba giây rồi cười ha hả. Mạc Tiểu Thu nghĩ, may mà người đến là anh họ cô ấy, ít gì cũng không mất mặt với người ngoài!
Tô Tùy Ảnh đã rửa xong nguyên liệu, Mạc Tiểu Thu chỉ cần nấu nước lẩu và pha nước chấm. Kẻ tham ăn tất có tay nghề như đầu bếp cao cấp. Vì thế mà lúc trước Tô Tùy Ảnh bị một nồi lẩu câu mất hồn dù từng ăn tại nhiều nhà hàng lớn. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Tô Tùy Ảnh kết bạn với Mạc Tiểu Thu.
Khi mẻ thịt đầu tiên vừa cho vào nồi lẩu thì Tô Tùy Ảnh trang điểm xong và ra khỏi phòng, nhã nhặn ngồi xuống bàn ăn, khó chịu trừng mắt với Tô Tử Hằng, "Nói đi, ngọn gió nào đưa anh tới thế hả?"
Mạc Tiểu Thu thấy mình nên né đề tài này, khổ nỗi thịt còn đang nằm trong nồi. Cô đấu tranh trong giây lát. Cuối cùng, Mạc Tiểu Thu chào thua sức mê hoặc của thịt, quyết định cứ yên lặng mà ăn, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Tô Tử Hằng không để ý đến Tô Tùy Ảnh, vừa thấy có miếng thịt chín, anh ta bèn nhanh tay gắp vào bát mình rồi nhã nhặn xơi luôn trong ánh mắt tức tối vì hụt mất miếng thịt đầu tiên của Mạc Tiểu Thu.
"Tay nghề không tồi!" Ánh mắt Tô Tử Hằng sáng lên, cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
Mạc Tiểu Thu thầm tha thứ cho Tô Tử Hằng.
Tô Tùy Ảnh tức lộn ruột, nhưng thấy hai người kia bắt đầu càn quét chiến trường, cô cũng nhập cuộc chứ không rụt rè gì nữa. Cô chỉ mua lượng thịt cho hai người, thấy Tô Tử Hằng mỗi lần gắp là vớt nửa nồi, còn Mạc Tiểu Thu thì bao thầu nửa còn lại, chuyện quan trọng đến mấy cũng phải gác sang một bên.
Cuối cùng, thịt vẫn bị thiếu, Mạc Tiểu Thu cho mì vào nồi, ba người ăn mì no căng bụng, Tô Tử Hằng nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế, hài lòng lau miệng, trông có hơi lười nhác so với hình tượng nho nhã thường thấy ở công ty.
"Anh ăn xong rồi thì phắn đi, đã ăn chực còn ăn rõ lắm!" Tô Tùy Ảnh cướp được ít đồ ăn nhất, giọng đầy vẻ không cam lòng.
Tô Tử Hằng mỉm cười, "Chú Ba bảo em về nhà."
"Í..." Mạc Tiểu Thu đang múc canh chợt đờ người. Nghe cũng không phải, mà không nghe... Chuyện này liên quan đến nơi ăn chốn ở về sau, cô thật sự muốn biết kết cục. Lòng cô bồn chồn như bị mèo cào. Đề tài nhạy cảm kiểu này sao lại xuất hiện đột ngột như thế chứ?
Mặt Tô Tùy Ảnh biến sắc, "Nếu anh tới làm thuyết khách thì mau biến đi! Anh nói với lão già chết tiệt kia em có chết cũng không về đâu!"
Chiến sự leo thang, Mạc Tiểu Thu yên lặng gác đũa, rón rén chuồn về phòng.
Bên ngoài chỉ nghe Tô Tùy Ảnh gân cổ mắng, mãi đến khi cửa ra vào đóng sầm lại, Mạc Tiểu Thu mới nhận ra mình vẫn luôn nín thở. May mà thời gian không bao lâu, không thì ngộp thở mà chết mất thôi. Mạc Tiểu Thu đi đến cửa phòng, tần ngần một lát cũng không dám bước ra ngoài.
Hôm sau, Mạc Tiểu Thu đợi Tô Tùy Ảnh đi làm rồi mới dám hối hả chạy đến công ty. Vừa bước qua cổng chính của Tinh Vũ, thấy nhân viên lễ tân bình thường toàn nhìn mình bằng nửa con mắt nay lại cười với mình, Mạc Tiểu Thu cũng lễ phép cười lại. Nhưng rồi cô phát hiện đến cả bác lao công đi ngang qua cũng tươi cười với mình đến là thân thiết. Mạc Tiểu Thu nổi da gà khắp người, vội vàng đi lên tầng mười ba, bước vào phòng hậu cần.
Trưởng phòng hậu cần đã đến từ trước, tay bưng cốc trà nhìn trái nhìn phải, thấy Mạc Tiểu Thu đi vào thì liếc đồng hồ treo tường, không biết là vô tình hay cố ý. Nguồn : Vietwriter.vn
Mạc Tiểu Thu lập tức chạy tới, thiếu điều nịnh bợ trưởng phòng, "Trưởng phòng, trên đường đi tôi có giúp một bà cụ qua đường nên mới đến muộn, tuyệt đối không có lần sau đâu ạ!"
Trưởng phòng hiền hòa vỗ vai Mạc Tiểu Thu, "Tiểu Mạc à, không sao đâu, ban đêm mệt nhọc, sáng sớm dậy không nổi là chuyện bình thường."
"Có thể nói là anh trai cũng được." Tô Tử Hằng bảo cô gọi mình là anh, cô nói thế này chắc không bị xem là thấy người sang bắt quàng làm họ đâu nhỉ!
"Ồ! Là thế à!" Lâm Vi ngạc nhiên kêu lên, "Vậy sao cậu lại đến phòng hậu cần mà không qua phòng công tác biểu diễn chứ!"
"Phòng hậu cần không tốt à?" Mạc Tiểu Thu nhìn Lâm Vi, công việc thoạt nhìn có vẻ tạp nham, nhưng ngày nào cũng chỉ chừng ấy việc, một khi đã quen việc rồi, cô có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi chợp mắt trong chốc lát, phúc lợi gồm có sáu loại bảo hiểm và quỹ nhà ở, trả lương cơ bản, chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan tầm, làm đúng giờ không cần tăng ca, quả thực đây chính là công việc trong mơ của bao người đấy, biết không?
"Mình nào có chê gì!" Lâm Vi chớp mắt, làm như khổ sở vì bị hiểu lầm, "Nhưng rốt cuộc bên này không nở mày nở mặt bằng phòng công tác biểu diễn. Đúng rồi, tối nay cậu rảnh không? Bọn mình đi xem phim nhé?"
"Tối nay không được, mình có hẹn rồi." Hôm nay lĩnh lương tháng đầu tiên, Mạc Tiểu Thu đã hứa sẽ khao Tô Tùy Ảnh ăn lẩu, kết quả Tô Tử Hằng tình cờ nghe thấy cô gọi điện thoại, bảo muốn đi cùng, đương nhiên cô rất hoan nghênh, gì thì gì, cô mới đi làm một tháng đã được nhận làm nhân viên chính thức là nhờ công Tô Tử Hằng chứ đâu!
Lâm Vi thất vọng gật đầu, "Thế thì thôi, hẹn lần sau vậy."
Mạc Tiểu Thu vừa mới vẫy tay tạm biệt Lâm Vi, Tô Tử Hằng đã xuất hiện với chiếc chìa khóa xe trong tay. Anh ta vẫn nở nụ cười tỏa nắng như mọi khi, hỏi cô bằng giọng ôn hòa, "Em biết lái xe không?"
Mạc Tiểu Thu gật đầu.
Tô Tử Hằng đưa chìa khóa xe qua, "Dù anh rất ngại khi để phụ nữ lái xe cho mình, nhưng anh có một số hồ sơ chưa xử lý xong, tí nữa em lái xe được không?"
"Đương nhiên là được rồi!" Mạc Tiểu Thu gật đầu, chút chuyện vặt vãnh này có là gì, "Anh Tử Hằng này, thật ra nếu anh bận quá thì chúng ta hẹn hôm khác cũng được mà, hôm nay chỉ ăn ở nhà, chả có gì ngon, lần sau có thể mời anh đến chỗ khá hơn, em biết giữ chữ tín lắm nhé, không quỵt nợ đâu."
Tô Tử Hằng mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Mạc Tiểu Thu, "Không sao, cứ chọn hôm nay đi, từ công ty về nhà em mất một giờ, cũng đủ thời gian."
Người được mời đã không ngại thì thôi, chủ nhà cô đây càng không ngại được tiết kiệm tiền. Nhưng lúc đi ngang qua chợ, Mạc Tiểu Thu vẫn thấy ngại mà mua thêm một ít hải sản.
Ăn lẩu là đơn giản nhất, mà cũng tình cảm nhất.
Hồi còn đi học, Mạc Tiểu Thu nghèo hơn cả bây giờ, nhưng lại thèm lẩu cực kỳ, cô bèn mua một nồi lẩu điện nho nhỏ để lén nấu ăn trong phòng ký túc, sau đó Tô Tùy Ảnh bị hương lẩu lôi kéo mà tới, thế là hai người thường cùng trộm nấu lẩu trong phòng ký túc. Dần dà lại thành bạn thân. Có khi Mạc Tiểu Thu ngẫm lại, thấy mình kết bạn với người ta thật tùy tiện quá.
Mạc Tiểu Thu đỗ xe, Tô Tử Hằng đã xếp hồ sơ lại, chủ động xách nguyên liệu nấu ăn đi sau lưng cô. Mạc Tiểu Thu quệt mũi, cảm giác lần đầu tiên được người ta đối xử như phụ nữ thật là lạ.
Tô Tùy Ảnh đang rửa rau, nghe tiếng gõ cửa bèn tung tăng chạy ra mở cửa, thấy Tô Tử Hằng đứng sau lưng Mạc Tiểu Thu, cô ấy ré lên "Á" rồi chạy biến về phòng.
"Tùy Ảnh sao thế?" Tô Tử Hằng cảm thấy khó hiểu.
Mạc Tiểu Thu méo miệng, đưa dép lê cho Tô Tử Hằng, "Cậu ấy chưa trang điểm đó mà!"
Nghe vậy, Tô Tử Hằng sửng sốt ba giây rồi cười ha hả. Mạc Tiểu Thu nghĩ, may mà người đến là anh họ cô ấy, ít gì cũng không mất mặt với người ngoài!
Tô Tùy Ảnh đã rửa xong nguyên liệu, Mạc Tiểu Thu chỉ cần nấu nước lẩu và pha nước chấm. Kẻ tham ăn tất có tay nghề như đầu bếp cao cấp. Vì thế mà lúc trước Tô Tùy Ảnh bị một nồi lẩu câu mất hồn dù từng ăn tại nhiều nhà hàng lớn. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Tô Tùy Ảnh kết bạn với Mạc Tiểu Thu.
Khi mẻ thịt đầu tiên vừa cho vào nồi lẩu thì Tô Tùy Ảnh trang điểm xong và ra khỏi phòng, nhã nhặn ngồi xuống bàn ăn, khó chịu trừng mắt với Tô Tử Hằng, "Nói đi, ngọn gió nào đưa anh tới thế hả?"
Mạc Tiểu Thu thấy mình nên né đề tài này, khổ nỗi thịt còn đang nằm trong nồi. Cô đấu tranh trong giây lát. Cuối cùng, Mạc Tiểu Thu chào thua sức mê hoặc của thịt, quyết định cứ yên lặng mà ăn, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Tô Tử Hằng không để ý đến Tô Tùy Ảnh, vừa thấy có miếng thịt chín, anh ta bèn nhanh tay gắp vào bát mình rồi nhã nhặn xơi luôn trong ánh mắt tức tối vì hụt mất miếng thịt đầu tiên của Mạc Tiểu Thu.
"Tay nghề không tồi!" Ánh mắt Tô Tử Hằng sáng lên, cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
Mạc Tiểu Thu thầm tha thứ cho Tô Tử Hằng.
Tô Tùy Ảnh tức lộn ruột, nhưng thấy hai người kia bắt đầu càn quét chiến trường, cô cũng nhập cuộc chứ không rụt rè gì nữa. Cô chỉ mua lượng thịt cho hai người, thấy Tô Tử Hằng mỗi lần gắp là vớt nửa nồi, còn Mạc Tiểu Thu thì bao thầu nửa còn lại, chuyện quan trọng đến mấy cũng phải gác sang một bên.
Cuối cùng, thịt vẫn bị thiếu, Mạc Tiểu Thu cho mì vào nồi, ba người ăn mì no căng bụng, Tô Tử Hằng nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế, hài lòng lau miệng, trông có hơi lười nhác so với hình tượng nho nhã thường thấy ở công ty.
"Anh ăn xong rồi thì phắn đi, đã ăn chực còn ăn rõ lắm!" Tô Tùy Ảnh cướp được ít đồ ăn nhất, giọng đầy vẻ không cam lòng.
Tô Tử Hằng mỉm cười, "Chú Ba bảo em về nhà."
"Í..." Mạc Tiểu Thu đang múc canh chợt đờ người. Nghe cũng không phải, mà không nghe... Chuyện này liên quan đến nơi ăn chốn ở về sau, cô thật sự muốn biết kết cục. Lòng cô bồn chồn như bị mèo cào. Đề tài nhạy cảm kiểu này sao lại xuất hiện đột ngột như thế chứ?
Mặt Tô Tùy Ảnh biến sắc, "Nếu anh tới làm thuyết khách thì mau biến đi! Anh nói với lão già chết tiệt kia em có chết cũng không về đâu!"
Chiến sự leo thang, Mạc Tiểu Thu yên lặng gác đũa, rón rén chuồn về phòng.
Bên ngoài chỉ nghe Tô Tùy Ảnh gân cổ mắng, mãi đến khi cửa ra vào đóng sầm lại, Mạc Tiểu Thu mới nhận ra mình vẫn luôn nín thở. May mà thời gian không bao lâu, không thì ngộp thở mà chết mất thôi. Mạc Tiểu Thu đi đến cửa phòng, tần ngần một lát cũng không dám bước ra ngoài.
Hôm sau, Mạc Tiểu Thu đợi Tô Tùy Ảnh đi làm rồi mới dám hối hả chạy đến công ty. Vừa bước qua cổng chính của Tinh Vũ, thấy nhân viên lễ tân bình thường toàn nhìn mình bằng nửa con mắt nay lại cười với mình, Mạc Tiểu Thu cũng lễ phép cười lại. Nhưng rồi cô phát hiện đến cả bác lao công đi ngang qua cũng tươi cười với mình đến là thân thiết. Mạc Tiểu Thu nổi da gà khắp người, vội vàng đi lên tầng mười ba, bước vào phòng hậu cần.
Trưởng phòng hậu cần đã đến từ trước, tay bưng cốc trà nhìn trái nhìn phải, thấy Mạc Tiểu Thu đi vào thì liếc đồng hồ treo tường, không biết là vô tình hay cố ý. Nguồn : Vietwriter.vn
Mạc Tiểu Thu lập tức chạy tới, thiếu điều nịnh bợ trưởng phòng, "Trưởng phòng, trên đường đi tôi có giúp một bà cụ qua đường nên mới đến muộn, tuyệt đối không có lần sau đâu ạ!"
Trưởng phòng hiền hòa vỗ vai Mạc Tiểu Thu, "Tiểu Mạc à, không sao đâu, ban đêm mệt nhọc, sáng sớm dậy không nổi là chuyện bình thường."
Bình luận facebook