Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8 NHÌN NHAU THẤY GHÉT
Chương 8 NHÌN NHAU THẤY GHÉT
Hai người liếc nhau, cùng chán ghét mà quay phắt đi. Nhưng lý trí của Mạc Tiểu Thu nhanh chóng quay trở lại, cô không ngừng khuyên nhủ bản thân, gã đàn ông này có ngốc cũng là sếp mình, là đối tượng mà cô cần hầu hạ thật tốt. Thế là cô gắng gượng mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Ngạn, "Kế tiếp chúng ta phải đi đâu đây?"
Tần Ngạn bực bội, "Lịch trình được sắp xếp thế nào cũng không biết, cô làm trợ lý kiểu gì vậy?"
"Tôi mới nhận việc thôi mà. Chỉ cần làm quen một chút là sẽ thích nghi với công việc mới ngay!" Mạc Tiểu Thu cảm thấy nụ cười của mình sắp cứng đờ.
Tần Ngạn vẫn bực mình, lấy điện thoại ra gọi cho Bé Bự. Điện thoại đổ chuông hơn mười lần, sắp tự động ngắt mới có người nghe máy, Tần Ngạn "a lô" một hồi lâu, đầu bên kia mới sợ sệt lên tiếng, "A lô... anh, anh Tần hả?"
"Bé Bự, cậu giỏi rồi đúng không? Không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa à? Dám bỏ việc giữa chừng! Đúng là chán sống!..." Tần Ngạn hừng hực lửa giận, mắng gần ba mươi phút liền, đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối toàn khúm núm xin lỗi.
Mạc Tiểu Thu hết chịu nổi, giật lấy điện thoại của Tần Ngạn, "Xin chào, tôi là trợ lý mới của Tần Ngạn, tôi muốn hỏi một chút, gần đây Tần Ngạn có những công tác gì? Nếu được, chúng ta có thể gặp mặt bàn giao công việc một lát được không?"
Bên kia điện thoại lặng thinh hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đáp, "Hôm nay anh Tần có một buổi thử vai phim truyền hình tại phòng họp tầng mười bảy, lát nữa chúng ta gặp ở đó luôn đi."
"Được." Mạc Tiểu Thu dứt khoát cúp máy, sau đó vứt điện thoại cho Tần Ngạn đang trừng mắt với mình.
"Mình có buổi thử vai cũng không biết, anh làm diễn viên kiểu gì vậy?" Mạc Tiểu Thu hờ hững châm chọc một câu rồi thẳng tiến tầng 17.
Tần Ngạn tức vẹo cả mũi, sao câu này... nghe quen quen thế nhỉ?
Vừa ra khỏi cửa thang máy tầng 17, Mạc Tiểu Thu thấy ngay một cậu chàng trắng trẻo, người không cao lắm nhưng vóc dáng không tồi, mặc áo thun trắng phối với quần jean rất giản dị, thoạt trông hệt như cậu học sinh trung học nhà hàng xóm. Cậu ta đeo kính gọng đen trễ xuống sống mũi, mái tóc hơi xoăn tự nhiên. Cậu ta ôm theo một chồng tài liệu dày cộp, đang dáo dác nhìn quanh với vẻ bất an.
Mạc Tiểu Thu thử gọi một câu, "Bé Bự?" Cậu ta vội vàng gật đầu, nhoẻn miệng cười đáng yêu với cô.
Tim Mạc Tiểu Thu mềm ra trong nháy mắt, đồng thời trừng mắt nhìn Tần Ngạn, dám hành hạ người ta đến mức phải từ chức, "Anh còn sử dụng lao động trẻ em nữa cơ đấy!"
Tần Ngạn tức nổ phổi, "Cậu ta nhìn mặt thiếu nhi thế thôi chứ năm nay hai mươi ba rồi!" Nói rồi, anh giận dữ véo mặt Bé Bự, kéo miệng anh ta thành một đường thẳng.
Mạc Tiểu Thu tiến lên, gạt tay Tần Ngạn ra để giải cứu anh chàng đáng thương, "Mớ tài liệu này là đưa tôi à? Để tôi cầm giúp anh nhé!"
Bé Bự gật đầu rồi lại lắc, "Đây là nội dung công tác trước kia và kế hoạch công tác tương lai của anh Tần, nặng lắm, cứ để tôi cầm cho."
Đứa trẻ này ngoan thật, Mạc Tiểu Thu rốt cuộc không nhịn được, giơ bàn tay ác ma vò mái tóc loăn xoăn kia.
Tần Ngạn thấy Mạc Tiểu Thu tươi cười rạng rỡ với Bé Bự thì lấy làm bực bội. Cô nàng này bình thường không độc mồm độc miệng với anh thì cũng phồng mang trợn mắt, nở nụ cười bình thường còn khó hơn lên trời. Đâu giống như bây giờ, cười toe toét thế kia! Đến giờ mà cô nàng này vẫn chưa hiểu ai mới là sếp mình à?
"Bé Bự, cậu giở trò gì thế? Ai cho phép cậu từ chức?" Chẳng lẽ cậu ta không biết sau khi mình từ chức, Kinh Kha đưa cô nàng khó chơi này đến chỗ anh hả? Anh không thể trái ý Kinh Kha, nhưng chỉ cần Bé Bự quay lại thì Kinh Kha chẳng có lý do gì để cô nàng này đi theo anh nữa hết!
"Anh, anh Tần... Em sai rồi..."
"Được rồi, chuyện tha thứ cho cậu để nói sau. Cậu quay lại làm trợ lý của tôi như trước đi!"
"Anh, anh Tần... Trưởng phòng Kinh đã sắp xếp em làm với một ca sĩ mới, em chính thức ký hợp đồng với người ta rồi... Cho nên... Rất xin lỗi, anh Tần!" Bé Bự vội vàng gập lưng chín mươi độ xin lỗi, không ngờ khom người quá mạnh làm xấp tài liệu bị tuột tay rơi hết xuống sàn, thành một mớ lộn xộn. Vietwriter.vn
"Lính mới à!" Tần Ngạn nghiến răng, không cho Bé Bự cúi người nhặt, còn giẫm chân lia lịa lên đó.
"Đồ mập chết bầm, trong mắt cậu, tôi không bằng cả lính mới luôn hả?"
"Anh Tần..." Bé Bự khổ sở cất tiếng.
"Được rồi! Đừng có đứng đó gọi hồn nữa! Lính mới nào mà chơi lớn vậy? Đến người của tôi cũng dám giành? Là hắn ta không muốn sống trong giới giải trí nữa hay là cậu chán sống? Dám bỏ tôi lại để đi hầu một gã tay mơ? Người không biết chuyện còn tưởng tôi trả lương cho cậu không bằng cả một tay lính mới! Cậu mau tranh thủ hủy hợp đồng cho tôi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi trả!" Tần Ngạn bực dọc. Bé Bự theo anh đã ba năm, dù tay chân vụng về nhưng anh cũng quen rồi. Hơn nữa, Bé Bự khờ khạo thế kia, ngoài anh ra còn ai có thể rộng lượng với cậu ta? Chỉ e không đến hai người đã bị tay lính mới kia hành hạ đến nỗi phải cuốn gói về nhà!
Bé Bự không dám cãi, bả vai co rúm lại, khổ sở muốn khóc. Mạc Tiểu Thu không vừa mắt trước cảnh Tần Ngạn hùng hổ dọa người, cô đưa tay chắn ngang giữa hai người, hỏi Tần Ngạn, "Không phải hôm nay anh có buổi thử vai à? Sao còn chưa đi đi?"
Tần Ngạn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ ta đây số một, "Tôi muốn đóng phim truyền hình mà còn phải thử vai nữa hả?"
"Là sao?" Mạc Tiểu Thu không rành nguyên tắc của ngành giải trí, nhưng cũng biết trừ những diễn viên được đạo diễn nhắm sẵn, phần lớn đều phải thử vai. Mà diễn viên được nhắm sẵn thì chỉ gồm hai loại, một là được đạo diễn công nhận thực lực, lại hợp vai, còn loại kia là có nhà tài trợ...
Hiển nhiên, Tần Ngạn không phải loại đầu tiên.
Mạc Tiểu Thu dò xét Tần Ngạn từ đầu đến chân, vẻ mặt "quả là như thế," Tần Ngạn bị nhìn phát cáu, "Cô nhìn gì đấy?"
"Tôi tưởng anh chỉ được mỗi cái mã bề ngoài, đúng là xem thường anh rồi." Mạc Tiểu Thu gật đầu như thật.
Tần Ngạn chẳng hiểu mô tê gì, "Cô có ý gì?"
"Thì anh biết ỷ vào chỗ dựa, xét về năng lực làm ruồi nhặng ăn theo thì cũng có tài lắm đấy chứ!" Mạc Tiểu Thu nhất thời không kiềm được châm chọc.
Tần Ngạn bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không thể làm gì một cô gái trước mặt mọi người, đành ném lại một câu "Được, cô chờ đấy!" rồi hung hăng đi thẳng đến phòng họp để thử vai.
Bé Bự đứng một bên xem, sợ đến đứng hình, nhìn Mạc Tiểu Thu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cô, cô ngầu quá đi mất!"
Bao nhiêu năm nay, anh ta nói rã họng cũng không thể thuyết phục được Tần Ngạn đi thử vai. Lần nào Tần Ngạn cũng vung ra một hai triệu, thậm chí vài chục triệu chọn vai rồi cứ thế mà diễn, không thèm xem xét vai diễn ấy có hợp với mình hay không, cũng chẳng buồn quan tâm đạo diễn nói nên diễn thế nào, chỉ toàn nghe theo tâm trạng, tùy hứng mà làm, thế nên dù đóng không ít phim nhưng tiếng tăm lại không được tốt cho lắm.
Hôm nay là lần đầu Bé Bự thấy anh chịu ngoan ngoãn đi thử vai.
Hai người liếc nhau, cùng chán ghét mà quay phắt đi. Nhưng lý trí của Mạc Tiểu Thu nhanh chóng quay trở lại, cô không ngừng khuyên nhủ bản thân, gã đàn ông này có ngốc cũng là sếp mình, là đối tượng mà cô cần hầu hạ thật tốt. Thế là cô gắng gượng mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Ngạn, "Kế tiếp chúng ta phải đi đâu đây?"
Tần Ngạn bực bội, "Lịch trình được sắp xếp thế nào cũng không biết, cô làm trợ lý kiểu gì vậy?"
"Tôi mới nhận việc thôi mà. Chỉ cần làm quen một chút là sẽ thích nghi với công việc mới ngay!" Mạc Tiểu Thu cảm thấy nụ cười của mình sắp cứng đờ.
Tần Ngạn vẫn bực mình, lấy điện thoại ra gọi cho Bé Bự. Điện thoại đổ chuông hơn mười lần, sắp tự động ngắt mới có người nghe máy, Tần Ngạn "a lô" một hồi lâu, đầu bên kia mới sợ sệt lên tiếng, "A lô... anh, anh Tần hả?"
"Bé Bự, cậu giỏi rồi đúng không? Không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa à? Dám bỏ việc giữa chừng! Đúng là chán sống!..." Tần Ngạn hừng hực lửa giận, mắng gần ba mươi phút liền, đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối toàn khúm núm xin lỗi.
Mạc Tiểu Thu hết chịu nổi, giật lấy điện thoại của Tần Ngạn, "Xin chào, tôi là trợ lý mới của Tần Ngạn, tôi muốn hỏi một chút, gần đây Tần Ngạn có những công tác gì? Nếu được, chúng ta có thể gặp mặt bàn giao công việc một lát được không?"
Bên kia điện thoại lặng thinh hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đáp, "Hôm nay anh Tần có một buổi thử vai phim truyền hình tại phòng họp tầng mười bảy, lát nữa chúng ta gặp ở đó luôn đi."
"Được." Mạc Tiểu Thu dứt khoát cúp máy, sau đó vứt điện thoại cho Tần Ngạn đang trừng mắt với mình.
"Mình có buổi thử vai cũng không biết, anh làm diễn viên kiểu gì vậy?" Mạc Tiểu Thu hờ hững châm chọc một câu rồi thẳng tiến tầng 17.
Tần Ngạn tức vẹo cả mũi, sao câu này... nghe quen quen thế nhỉ?
Vừa ra khỏi cửa thang máy tầng 17, Mạc Tiểu Thu thấy ngay một cậu chàng trắng trẻo, người không cao lắm nhưng vóc dáng không tồi, mặc áo thun trắng phối với quần jean rất giản dị, thoạt trông hệt như cậu học sinh trung học nhà hàng xóm. Cậu ta đeo kính gọng đen trễ xuống sống mũi, mái tóc hơi xoăn tự nhiên. Cậu ta ôm theo một chồng tài liệu dày cộp, đang dáo dác nhìn quanh với vẻ bất an.
Mạc Tiểu Thu thử gọi một câu, "Bé Bự?" Cậu ta vội vàng gật đầu, nhoẻn miệng cười đáng yêu với cô.
Tim Mạc Tiểu Thu mềm ra trong nháy mắt, đồng thời trừng mắt nhìn Tần Ngạn, dám hành hạ người ta đến mức phải từ chức, "Anh còn sử dụng lao động trẻ em nữa cơ đấy!"
Tần Ngạn tức nổ phổi, "Cậu ta nhìn mặt thiếu nhi thế thôi chứ năm nay hai mươi ba rồi!" Nói rồi, anh giận dữ véo mặt Bé Bự, kéo miệng anh ta thành một đường thẳng.
Mạc Tiểu Thu tiến lên, gạt tay Tần Ngạn ra để giải cứu anh chàng đáng thương, "Mớ tài liệu này là đưa tôi à? Để tôi cầm giúp anh nhé!"
Bé Bự gật đầu rồi lại lắc, "Đây là nội dung công tác trước kia và kế hoạch công tác tương lai của anh Tần, nặng lắm, cứ để tôi cầm cho."
Đứa trẻ này ngoan thật, Mạc Tiểu Thu rốt cuộc không nhịn được, giơ bàn tay ác ma vò mái tóc loăn xoăn kia.
Tần Ngạn thấy Mạc Tiểu Thu tươi cười rạng rỡ với Bé Bự thì lấy làm bực bội. Cô nàng này bình thường không độc mồm độc miệng với anh thì cũng phồng mang trợn mắt, nở nụ cười bình thường còn khó hơn lên trời. Đâu giống như bây giờ, cười toe toét thế kia! Đến giờ mà cô nàng này vẫn chưa hiểu ai mới là sếp mình à?
"Bé Bự, cậu giở trò gì thế? Ai cho phép cậu từ chức?" Chẳng lẽ cậu ta không biết sau khi mình từ chức, Kinh Kha đưa cô nàng khó chơi này đến chỗ anh hả? Anh không thể trái ý Kinh Kha, nhưng chỉ cần Bé Bự quay lại thì Kinh Kha chẳng có lý do gì để cô nàng này đi theo anh nữa hết!
"Anh, anh Tần... Em sai rồi..."
"Được rồi, chuyện tha thứ cho cậu để nói sau. Cậu quay lại làm trợ lý của tôi như trước đi!"
"Anh, anh Tần... Trưởng phòng Kinh đã sắp xếp em làm với một ca sĩ mới, em chính thức ký hợp đồng với người ta rồi... Cho nên... Rất xin lỗi, anh Tần!" Bé Bự vội vàng gập lưng chín mươi độ xin lỗi, không ngờ khom người quá mạnh làm xấp tài liệu bị tuột tay rơi hết xuống sàn, thành một mớ lộn xộn. Vietwriter.vn
"Lính mới à!" Tần Ngạn nghiến răng, không cho Bé Bự cúi người nhặt, còn giẫm chân lia lịa lên đó.
"Đồ mập chết bầm, trong mắt cậu, tôi không bằng cả lính mới luôn hả?"
"Anh Tần..." Bé Bự khổ sở cất tiếng.
"Được rồi! Đừng có đứng đó gọi hồn nữa! Lính mới nào mà chơi lớn vậy? Đến người của tôi cũng dám giành? Là hắn ta không muốn sống trong giới giải trí nữa hay là cậu chán sống? Dám bỏ tôi lại để đi hầu một gã tay mơ? Người không biết chuyện còn tưởng tôi trả lương cho cậu không bằng cả một tay lính mới! Cậu mau tranh thủ hủy hợp đồng cho tôi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi trả!" Tần Ngạn bực dọc. Bé Bự theo anh đã ba năm, dù tay chân vụng về nhưng anh cũng quen rồi. Hơn nữa, Bé Bự khờ khạo thế kia, ngoài anh ra còn ai có thể rộng lượng với cậu ta? Chỉ e không đến hai người đã bị tay lính mới kia hành hạ đến nỗi phải cuốn gói về nhà!
Bé Bự không dám cãi, bả vai co rúm lại, khổ sở muốn khóc. Mạc Tiểu Thu không vừa mắt trước cảnh Tần Ngạn hùng hổ dọa người, cô đưa tay chắn ngang giữa hai người, hỏi Tần Ngạn, "Không phải hôm nay anh có buổi thử vai à? Sao còn chưa đi đi?"
Tần Ngạn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ ta đây số một, "Tôi muốn đóng phim truyền hình mà còn phải thử vai nữa hả?"
"Là sao?" Mạc Tiểu Thu không rành nguyên tắc của ngành giải trí, nhưng cũng biết trừ những diễn viên được đạo diễn nhắm sẵn, phần lớn đều phải thử vai. Mà diễn viên được nhắm sẵn thì chỉ gồm hai loại, một là được đạo diễn công nhận thực lực, lại hợp vai, còn loại kia là có nhà tài trợ...
Hiển nhiên, Tần Ngạn không phải loại đầu tiên.
Mạc Tiểu Thu dò xét Tần Ngạn từ đầu đến chân, vẻ mặt "quả là như thế," Tần Ngạn bị nhìn phát cáu, "Cô nhìn gì đấy?"
"Tôi tưởng anh chỉ được mỗi cái mã bề ngoài, đúng là xem thường anh rồi." Mạc Tiểu Thu gật đầu như thật.
Tần Ngạn chẳng hiểu mô tê gì, "Cô có ý gì?"
"Thì anh biết ỷ vào chỗ dựa, xét về năng lực làm ruồi nhặng ăn theo thì cũng có tài lắm đấy chứ!" Mạc Tiểu Thu nhất thời không kiềm được châm chọc.
Tần Ngạn bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không thể làm gì một cô gái trước mặt mọi người, đành ném lại một câu "Được, cô chờ đấy!" rồi hung hăng đi thẳng đến phòng họp để thử vai.
Bé Bự đứng một bên xem, sợ đến đứng hình, nhìn Mạc Tiểu Thu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cô, cô ngầu quá đi mất!"
Bao nhiêu năm nay, anh ta nói rã họng cũng không thể thuyết phục được Tần Ngạn đi thử vai. Lần nào Tần Ngạn cũng vung ra một hai triệu, thậm chí vài chục triệu chọn vai rồi cứ thế mà diễn, không thèm xem xét vai diễn ấy có hợp với mình hay không, cũng chẳng buồn quan tâm đạo diễn nói nên diễn thế nào, chỉ toàn nghe theo tâm trạng, tùy hứng mà làm, thế nên dù đóng không ít phim nhưng tiếng tăm lại không được tốt cho lắm.
Hôm nay là lần đầu Bé Bự thấy anh chịu ngoan ngoãn đi thử vai.
Bình luận facebook