-
Chương 23
Có lẽ lời muốn nói ra thật ngượng miệng, khóe mắt nàng ửng đỏ gò má như được ánh nắng chiều nhuộm hồng. Rốt cuộc lắp bắp mở miệng nói: Ba ngày sau thi vòng hai, sẽ thi khảo văn sử, thỉnh cầu gia chủ cho ta mượn ít sách vở...
Lần thỉnh cầu này, đã tiêu hao toàn bộ dè dặt tự tôn của Tân Nô. Từ lúc phụ thân qua đời, nàng luôn oán hận Vương Hủ, dù tình cảnh nào, nàng cũng không chịu chủ động cầu xin. Tốt cũng được, xấu cũng xong, ân sủng hay sỉ nhục nàng vẫn thản nhiên, là gia chủ tân nhiệm Quỷ Cốc cho đấy, nàng chỉ bị động đón nhận, giữ một chút kiên trì là nữ nhi duy nhất của Tân gia mà sống tạm bợ qua ngày!
Cho nên lúc đầu nàng muốn xem sách, cũng không thèm mở miệng hỏi Vương Hủ, chỉ tới thư vòng lén trộm về đọc, xong rồi trả lại. Tâm tư của nàng sao Vương Hủ lại không biết? Hắn tức giận nàng bướng bỉnh, cho nên những cái rương bị khóa trong thư phòng ngày càng nhiều, khóa đồng cũng càng ngày càng nặng!
Hôm nay, cô bé bướng bỉnh có chút tiến bộ, nhăn nhó cả buổi, cuối cùng cũng nói ra.
Sau khi Tân Nô mở miệng, không nghe thấy Vương Hủ trả lời, trong lòng trầm xuống, hối hận vô cùng, chậm rãi ngẩng đầu, lại trông thấy Vương Hủ đang chậm rãi uống bát canh mặn chát kia, đồng thời nướng bánh nếp.
Đợi sau khi uống xong, hắn cắn một miếng bánh giảm bớt độ mặn trong miệng mới nói với Tân Nô: Ngoại trừ xem sách sử, còn phải xem sách dạy nấu ăn, canh này thật sự rất khó uống...
Vốn nghĩ hắn sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, nhưng mà hắn lại uống hết, ăn xong bữa cơm chiều, Vương Hủ sai thư đồng mang chìa khóa mở rương trong thư phòng tới, để cho Tân Nô tự chọn.
Đối mặt với đống thư tịch cao như núi, Tân Nô biết thời gian có hạn, dù ba ngày không ăn không ngủ cũng không thể xem hết biển sách này. Sau khi hỏi rõ thư đồng, nàng mới cầm cuốn Tam Thiên Thời Luận Vương Hủ mới viết, còn có sử sách mười năm gần đây của bốn nước Ngụy, Tề, Tần, Triệu.
Chọn tác phẩm của Vương Hủ là vì tìm hiểu về các chư hầu, không một người nào thông hiểu thời cuộc hơn hắn. Mà lựa chọn bốn nước, cũng không phải do nàng am hiểu chính sự bốn nước, mà vì các đệ tử đắc ý của hắn đều ở trong bốn nước này.
Tâm cơ Vương Hủ thâm trầm thế nào, những đệ tử đắc ý của hắn ở trong bốn nước, vậy đã nói rõ thực lực tiềm chất của bốn nước. Nên những quốc sử của những nước này... nhất định là trọng điểm của đề thi.
Còn chọn trong vòng mười năm gần đây, là vì những năm này Quỷ Cốc bồi dưỡng đệ tử chú trọng hiệu quả thực tế. Như nhã âm cầm luật là một loại, không người nào tu tập. Cho nên lúc tuyển đệ tử, cũng chọn người thông hiểu lịch sử, những người giống như phụ thân bảo thủ si mê ghi chép Chu Công, Vương Hủ chẳng thèm để ý tới. Với hắn xem sử sách cũ, không bằng đi tìm hiểu tình hình.
Tân Nô cũng không biết mình đoán có chính xác không, nhưng hôm nay nàng đánh cược một lần, dù không có phần thắng, nhưng Tân Nô hi vọng lúc thi vòng hai, cho dù chật vật như vòng một cũng không phải xấu hổ vì làm liên lụy người khác.
Tận lực giảm bớt phạm vi, nhưng lịch sử của bốn nước không phải xem cái là xong.
Chắc Vương Hủ uống canh mặn quá nhiều, miệng rất khô, đêm đó không cho nàng về phòng cho khách, mà sai nàng chờ ở gian ngoài để ban đêm hầu hạ.
Mượn ánh đèn bên gian ngoài, Tân Nô để gối dựa vào sau lưng, nửa nằm trên sạp, thức đêm đọc sách.
Mấy năm nay bị giam cầm trong cốc, thế sự bên ngoài thay đổi vô thường, đã lâu nàng không được xem những thư tịch chính thống. Tuy rằng ghét cách đối nhân xử thế của Vương Hủ, nhưng mà sau khi đọc luận ngữ của hắn, nàng vẫn không thể không thừa nhận, về cách phân tích thời cuộc, phụ thân thua xa tên nhãi nhìn xa trông rộng này.
Văn phong và cách làm người của hắn giống nhau, bình thản lạnh lùng còn lộ ra tàn khốc, lời ít mà ý nhiều, phân tích vận mệnh hưng vong của một nước giống như một cọng rơm không quan trọng.
Ban đầu Tân Nô tỏ vẻ khinh thường, cuối cùng chăm chú, quả thật là càng xem càng hưng phấn, một đêm không ngủ, nhưng lúc tảng sáng vẫn không chịu nổi mệt mỏi, nghiêng người dựa vào đèn đồng ở bên cạnh ngủ thật say.
Nam nhân ở trong phòng lúc này mới từ từ mở mắt ra, không có dáng vẻ như mới tỉnh ngủ. Hặn chậm rãi ngồi dậy, đi ra gian ngoài, nhìn tay nàng cầm cuốn thư tịch hắn viết, mái tóc xõa dài rối tung lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngủ say của nàng thật đáng yêu, nét mặt hắn dịu dàng, cúi đầu ngắm nàng một lúc rồi mới ôm nàng đặt lên giường, ủ ấm cho nàng, vuốt ve cái trán đã lạnh giá của nàng.
Sau đó hắn đứng dậy ra bên ngoài, ngồi trên sạp vẫn còn hơi ấm của nàng, dựa vào nệm lấy bút đánh dấu một số trọng điểm trên thẻ tre.
Đêm sắp tàn, ánh nắng ban mai vẫn còn chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ mờ, kéo dài bóng người, tiếng thẻ tre cùng tiếng hít thở của thiếu nữ hòa vào nhau, trước khi sáng, yên tĩnh mà ấm áp...
Lúc Tân Nô tỉnh lại thì không biết Vương Hủ đã đi từ lúc nào.
Nàng mơ mơ màng màng nhất thời không nhớ nổi mình lên giường khi nào. Chợt nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, lúc nàng đi ra gian ngoài đã thấy sách được thị nữ cất gọn vào một chỗ.
Nàng cầm lấy một quyển, phát hiện trên đó có những dấu ghi chú. Mặc dù vết mực đã khô nhưng có thể thấy là mới viết vào. Đánh dấu đều là những trọng điểm, xem ra để xem hết số sách này trong ba ngày không phải là việc khó nữa rồi.
Tân Nô cắn cắn bờ môi, không hiểu có phải Vương Hủ làm không, nếu thật thì hắn có ý gì? Chẳng lẽ nhìn dáng vẻ nàng lúc sơ khảo quá chật vật, nên rủ lòng thương?
Giống như Bạch Khuê nói, nàng một thân một mình. Dù nàng luôn có khát vọng được xuất cốc, nhưng hai lần trốn đi đã chứng minh, nàng không thể thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt mà Vương Hủ đã bố trí, thế nhưng mà tới hôm nay nàng mới phát hiện mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Đã như vậy chi bằng tích cóp từng tí một, thuận theo tâm ý hắn, theo sự sắp xếp của hắn mà đi.
Nếu lúc trước Vương Hủ đề nghị nàng làm môn sinh của hắn, nàng sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng sau khi trải qua vòng sơ khảo, lòng háo thắng của nàng đã bị khơi dậy.
Tính toán không phải sở trường của nàng, nhưng văn sử lại là môn yêu thích của nàng từ nhỏ, cho dù so với những nữ tử khác, nàng gián đoạn vài năm học, nhưng trước mười hai tuổi những thứ nàng học cũng không ít.
Mang theo sự tự tin, ba ngày này Tân Nô cố gắng xem thư tịch.
Vương Hủ cũng ra ngoài làm việc nàng được thanh tĩnh chút ít, một lòng nghiên cứu nên nàng không trở về khách viện, ở trong thư phòng Vương Hủ, vùi đầu đọc.
Về phần những nữ tử khác hỏi, chỉ cần nói nàng nhiễm phong hàn, sợ ảnh hưởng tới người khác, cho nên đến chỗ khác nghỉ.
Cơ Oánh nghe xong có chút không vui, vì sao Tân Nô có thể một mình một phòng, oán trách một trận.
Ba ngày sau rốt cuộc cũng tới khảo thí vòng hai. Địa điểm vẫn như trước ở Khê Viên.
Nhưng chủ trì cuộc thi lần này không phải là Chương Tổ, mà là quốc tướng nước Ngụy Bạch Khuê.
Đám học sinh mặc dù biết Bạch Khuê là cao đồ của Quỷ Cốc Tử, nhưng thật sự không ngờ một người đã là tướng của một nước, lại chịu trở về sư môn, để chủ trì sơ tuyển, lập tức nguyên một đám đều đồng tâm nhất trí hướng về Quỷ Cốc.
Bạch Khuê nhìn từng người ngồi trên ghế, mỉm cười khiêm tốn nói: Hôm nay ta làm giám khảo thi vòng hai, cuộc thi này sẽ thi văn sử, mời mọi người dời mắt nhìn xem.
Mọi người nghe xong nhìn về phía vải che ở trung tâm Khê Viên, đợi khi bỏ vải che xuống, hóa ra là một bàn cờ cực lớn nhưng trên đó không phải là quân cờ, mà là những miếng gỗ dán tên các nước.
Lúc mọi người kinh ngạc, Bạch Khuê chậm rãi nói ra đề thi vòng hai: Mọi người có thể lựa chọn một nước, làm thượng khanh, sau đó dùng thẻ trúc quyết định tấn công địa phương nào, phòng thủ chỗ nào, và thuyết phục những nước chư hầu nào làm đồng minh, hoặc cách làm tan rã đồng minh của đối phương. Nếu có thể thuyết phục liên minh ba nước sẽ thắng, hoặc làm tan rã đồng minh ba nước sẽ thắng...
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao, đề thi lần này vượt quá dự kiến của mọi người. Tuy lúc này loạn thế, thiên hạ quần hùng tranh đoạt, âm mưu tính toán không ngừng, nhưng không có chư hầu nào dám tuyên bố xúi giục liên bang.
Thế mà Quỷ Cốc nhỏ bé lại dám ngang nhiên đem việc chư hầu bất hòa công khai ra ngoài ánh sáng, cũng khó tránh đám nho sinh nghe tới Quỷ Cốc Vương Hủ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Dù lòng oán thầm, nhưng không có ai đứng dậy rời đi. Thật ra có thể tới Quỷ Cốc cầu sư, tuyệt đối không phải là những người cổ hủ. Thiên hạ đại loạn, chính là thời điểm để đám trượng phu cống hiến, lần này thi vòng hai, không khảo văn, mà lại khảo thí bọn họ cách mưu lập tiền đồ!
Những kẻ ngu ngốc cũng bị loại bỏ từ vòng sơ thí, lưu lại đều là những người thông minh. Trong lúc nhất thời cả đám an tĩnh lại, từng người nhìn nhau nói chuyện, nhìn quanh, tìm đối tượng kết minh.
Đúng lúc này, Cơ Oánh ngồi ngay ngắn đột nhiên đứng dậy, bỏ mũ sa trên đầu xuống, đưa cho thị nữ đứng bên cạnh.
Dung mạo của nàng khá giống Cơ Khương, là một nữ tử xinh đẹp, lần này đột ngột tháo mũ sa, khiến đám thiếu niên bên kia Khê Viên lập tức chuyển hướng ngắm nhìn.
Trong lòng Tân Nô hiểu rõ vì sao Cơ Oánh lại đột ngột cởi mũ sa xuống. Trong nội tâm đám nam sinh luôn coi thường nữ tử, vốn các nàng... dự thi đã chướng mắt đám nam sinh rồi, lát nữa lại cùng dự thi, nếu đám nam tử liên tiếp bài xích, các nàng... vốn không chiếm ưu thế sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong?
Mà Cơ Oánh hiển nhiên là có tâm tư thi triển mĩ nhân kế, nàng ta cởi mũ sa, muốn dùng vẻ đẹp của mình khiến đám nam tử dao động xuân tâm, hạ thủ lưu tình, kết đồng minh với nàng ta.
Người có cùng cách nghĩ này không phải chỉ một mình Cơ Oánh, ngoại trừ Tân Nô, Quy Khương và Trương Hoa, ba nữ tử khác đều cởi mũ sa xuống.
Lần thỉnh cầu này, đã tiêu hao toàn bộ dè dặt tự tôn của Tân Nô. Từ lúc phụ thân qua đời, nàng luôn oán hận Vương Hủ, dù tình cảnh nào, nàng cũng không chịu chủ động cầu xin. Tốt cũng được, xấu cũng xong, ân sủng hay sỉ nhục nàng vẫn thản nhiên, là gia chủ tân nhiệm Quỷ Cốc cho đấy, nàng chỉ bị động đón nhận, giữ một chút kiên trì là nữ nhi duy nhất của Tân gia mà sống tạm bợ qua ngày!
Cho nên lúc đầu nàng muốn xem sách, cũng không thèm mở miệng hỏi Vương Hủ, chỉ tới thư vòng lén trộm về đọc, xong rồi trả lại. Tâm tư của nàng sao Vương Hủ lại không biết? Hắn tức giận nàng bướng bỉnh, cho nên những cái rương bị khóa trong thư phòng ngày càng nhiều, khóa đồng cũng càng ngày càng nặng!
Hôm nay, cô bé bướng bỉnh có chút tiến bộ, nhăn nhó cả buổi, cuối cùng cũng nói ra.
Sau khi Tân Nô mở miệng, không nghe thấy Vương Hủ trả lời, trong lòng trầm xuống, hối hận vô cùng, chậm rãi ngẩng đầu, lại trông thấy Vương Hủ đang chậm rãi uống bát canh mặn chát kia, đồng thời nướng bánh nếp.
Đợi sau khi uống xong, hắn cắn một miếng bánh giảm bớt độ mặn trong miệng mới nói với Tân Nô: Ngoại trừ xem sách sử, còn phải xem sách dạy nấu ăn, canh này thật sự rất khó uống...
Vốn nghĩ hắn sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, nhưng mà hắn lại uống hết, ăn xong bữa cơm chiều, Vương Hủ sai thư đồng mang chìa khóa mở rương trong thư phòng tới, để cho Tân Nô tự chọn.
Đối mặt với đống thư tịch cao như núi, Tân Nô biết thời gian có hạn, dù ba ngày không ăn không ngủ cũng không thể xem hết biển sách này. Sau khi hỏi rõ thư đồng, nàng mới cầm cuốn Tam Thiên Thời Luận Vương Hủ mới viết, còn có sử sách mười năm gần đây của bốn nước Ngụy, Tề, Tần, Triệu.
Chọn tác phẩm của Vương Hủ là vì tìm hiểu về các chư hầu, không một người nào thông hiểu thời cuộc hơn hắn. Mà lựa chọn bốn nước, cũng không phải do nàng am hiểu chính sự bốn nước, mà vì các đệ tử đắc ý của hắn đều ở trong bốn nước này.
Tâm cơ Vương Hủ thâm trầm thế nào, những đệ tử đắc ý của hắn ở trong bốn nước, vậy đã nói rõ thực lực tiềm chất của bốn nước. Nên những quốc sử của những nước này... nhất định là trọng điểm của đề thi.
Còn chọn trong vòng mười năm gần đây, là vì những năm này Quỷ Cốc bồi dưỡng đệ tử chú trọng hiệu quả thực tế. Như nhã âm cầm luật là một loại, không người nào tu tập. Cho nên lúc tuyển đệ tử, cũng chọn người thông hiểu lịch sử, những người giống như phụ thân bảo thủ si mê ghi chép Chu Công, Vương Hủ chẳng thèm để ý tới. Với hắn xem sử sách cũ, không bằng đi tìm hiểu tình hình.
Tân Nô cũng không biết mình đoán có chính xác không, nhưng hôm nay nàng đánh cược một lần, dù không có phần thắng, nhưng Tân Nô hi vọng lúc thi vòng hai, cho dù chật vật như vòng một cũng không phải xấu hổ vì làm liên lụy người khác.
Tận lực giảm bớt phạm vi, nhưng lịch sử của bốn nước không phải xem cái là xong.
Chắc Vương Hủ uống canh mặn quá nhiều, miệng rất khô, đêm đó không cho nàng về phòng cho khách, mà sai nàng chờ ở gian ngoài để ban đêm hầu hạ.
Mượn ánh đèn bên gian ngoài, Tân Nô để gối dựa vào sau lưng, nửa nằm trên sạp, thức đêm đọc sách.
Mấy năm nay bị giam cầm trong cốc, thế sự bên ngoài thay đổi vô thường, đã lâu nàng không được xem những thư tịch chính thống. Tuy rằng ghét cách đối nhân xử thế của Vương Hủ, nhưng mà sau khi đọc luận ngữ của hắn, nàng vẫn không thể không thừa nhận, về cách phân tích thời cuộc, phụ thân thua xa tên nhãi nhìn xa trông rộng này.
Văn phong và cách làm người của hắn giống nhau, bình thản lạnh lùng còn lộ ra tàn khốc, lời ít mà ý nhiều, phân tích vận mệnh hưng vong của một nước giống như một cọng rơm không quan trọng.
Ban đầu Tân Nô tỏ vẻ khinh thường, cuối cùng chăm chú, quả thật là càng xem càng hưng phấn, một đêm không ngủ, nhưng lúc tảng sáng vẫn không chịu nổi mệt mỏi, nghiêng người dựa vào đèn đồng ở bên cạnh ngủ thật say.
Nam nhân ở trong phòng lúc này mới từ từ mở mắt ra, không có dáng vẻ như mới tỉnh ngủ. Hặn chậm rãi ngồi dậy, đi ra gian ngoài, nhìn tay nàng cầm cuốn thư tịch hắn viết, mái tóc xõa dài rối tung lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngủ say của nàng thật đáng yêu, nét mặt hắn dịu dàng, cúi đầu ngắm nàng một lúc rồi mới ôm nàng đặt lên giường, ủ ấm cho nàng, vuốt ve cái trán đã lạnh giá của nàng.
Sau đó hắn đứng dậy ra bên ngoài, ngồi trên sạp vẫn còn hơi ấm của nàng, dựa vào nệm lấy bút đánh dấu một số trọng điểm trên thẻ tre.
Đêm sắp tàn, ánh nắng ban mai vẫn còn chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ mờ, kéo dài bóng người, tiếng thẻ tre cùng tiếng hít thở của thiếu nữ hòa vào nhau, trước khi sáng, yên tĩnh mà ấm áp...
Lúc Tân Nô tỉnh lại thì không biết Vương Hủ đã đi từ lúc nào.
Nàng mơ mơ màng màng nhất thời không nhớ nổi mình lên giường khi nào. Chợt nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, lúc nàng đi ra gian ngoài đã thấy sách được thị nữ cất gọn vào một chỗ.
Nàng cầm lấy một quyển, phát hiện trên đó có những dấu ghi chú. Mặc dù vết mực đã khô nhưng có thể thấy là mới viết vào. Đánh dấu đều là những trọng điểm, xem ra để xem hết số sách này trong ba ngày không phải là việc khó nữa rồi.
Tân Nô cắn cắn bờ môi, không hiểu có phải Vương Hủ làm không, nếu thật thì hắn có ý gì? Chẳng lẽ nhìn dáng vẻ nàng lúc sơ khảo quá chật vật, nên rủ lòng thương?
Giống như Bạch Khuê nói, nàng một thân một mình. Dù nàng luôn có khát vọng được xuất cốc, nhưng hai lần trốn đi đã chứng minh, nàng không thể thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt mà Vương Hủ đã bố trí, thế nhưng mà tới hôm nay nàng mới phát hiện mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Đã như vậy chi bằng tích cóp từng tí một, thuận theo tâm ý hắn, theo sự sắp xếp của hắn mà đi.
Nếu lúc trước Vương Hủ đề nghị nàng làm môn sinh của hắn, nàng sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng sau khi trải qua vòng sơ khảo, lòng háo thắng của nàng đã bị khơi dậy.
Tính toán không phải sở trường của nàng, nhưng văn sử lại là môn yêu thích của nàng từ nhỏ, cho dù so với những nữ tử khác, nàng gián đoạn vài năm học, nhưng trước mười hai tuổi những thứ nàng học cũng không ít.
Mang theo sự tự tin, ba ngày này Tân Nô cố gắng xem thư tịch.
Vương Hủ cũng ra ngoài làm việc nàng được thanh tĩnh chút ít, một lòng nghiên cứu nên nàng không trở về khách viện, ở trong thư phòng Vương Hủ, vùi đầu đọc.
Về phần những nữ tử khác hỏi, chỉ cần nói nàng nhiễm phong hàn, sợ ảnh hưởng tới người khác, cho nên đến chỗ khác nghỉ.
Cơ Oánh nghe xong có chút không vui, vì sao Tân Nô có thể một mình một phòng, oán trách một trận.
Ba ngày sau rốt cuộc cũng tới khảo thí vòng hai. Địa điểm vẫn như trước ở Khê Viên.
Nhưng chủ trì cuộc thi lần này không phải là Chương Tổ, mà là quốc tướng nước Ngụy Bạch Khuê.
Đám học sinh mặc dù biết Bạch Khuê là cao đồ của Quỷ Cốc Tử, nhưng thật sự không ngờ một người đã là tướng của một nước, lại chịu trở về sư môn, để chủ trì sơ tuyển, lập tức nguyên một đám đều đồng tâm nhất trí hướng về Quỷ Cốc.
Bạch Khuê nhìn từng người ngồi trên ghế, mỉm cười khiêm tốn nói: Hôm nay ta làm giám khảo thi vòng hai, cuộc thi này sẽ thi văn sử, mời mọi người dời mắt nhìn xem.
Mọi người nghe xong nhìn về phía vải che ở trung tâm Khê Viên, đợi khi bỏ vải che xuống, hóa ra là một bàn cờ cực lớn nhưng trên đó không phải là quân cờ, mà là những miếng gỗ dán tên các nước.
Lúc mọi người kinh ngạc, Bạch Khuê chậm rãi nói ra đề thi vòng hai: Mọi người có thể lựa chọn một nước, làm thượng khanh, sau đó dùng thẻ trúc quyết định tấn công địa phương nào, phòng thủ chỗ nào, và thuyết phục những nước chư hầu nào làm đồng minh, hoặc cách làm tan rã đồng minh của đối phương. Nếu có thể thuyết phục liên minh ba nước sẽ thắng, hoặc làm tan rã đồng minh ba nước sẽ thắng...
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao, đề thi lần này vượt quá dự kiến của mọi người. Tuy lúc này loạn thế, thiên hạ quần hùng tranh đoạt, âm mưu tính toán không ngừng, nhưng không có chư hầu nào dám tuyên bố xúi giục liên bang.
Thế mà Quỷ Cốc nhỏ bé lại dám ngang nhiên đem việc chư hầu bất hòa công khai ra ngoài ánh sáng, cũng khó tránh đám nho sinh nghe tới Quỷ Cốc Vương Hủ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Dù lòng oán thầm, nhưng không có ai đứng dậy rời đi. Thật ra có thể tới Quỷ Cốc cầu sư, tuyệt đối không phải là những người cổ hủ. Thiên hạ đại loạn, chính là thời điểm để đám trượng phu cống hiến, lần này thi vòng hai, không khảo văn, mà lại khảo thí bọn họ cách mưu lập tiền đồ!
Những kẻ ngu ngốc cũng bị loại bỏ từ vòng sơ thí, lưu lại đều là những người thông minh. Trong lúc nhất thời cả đám an tĩnh lại, từng người nhìn nhau nói chuyện, nhìn quanh, tìm đối tượng kết minh.
Đúng lúc này, Cơ Oánh ngồi ngay ngắn đột nhiên đứng dậy, bỏ mũ sa trên đầu xuống, đưa cho thị nữ đứng bên cạnh.
Dung mạo của nàng khá giống Cơ Khương, là một nữ tử xinh đẹp, lần này đột ngột tháo mũ sa, khiến đám thiếu niên bên kia Khê Viên lập tức chuyển hướng ngắm nhìn.
Trong lòng Tân Nô hiểu rõ vì sao Cơ Oánh lại đột ngột cởi mũ sa xuống. Trong nội tâm đám nam sinh luôn coi thường nữ tử, vốn các nàng... dự thi đã chướng mắt đám nam sinh rồi, lát nữa lại cùng dự thi, nếu đám nam tử liên tiếp bài xích, các nàng... vốn không chiếm ưu thế sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong?
Mà Cơ Oánh hiển nhiên là có tâm tư thi triển mĩ nhân kế, nàng ta cởi mũ sa, muốn dùng vẻ đẹp của mình khiến đám nam tử dao động xuân tâm, hạ thủ lưu tình, kết đồng minh với nàng ta.
Người có cùng cách nghĩ này không phải chỉ một mình Cơ Oánh, ngoại trừ Tân Nô, Quy Khương và Trương Hoa, ba nữ tử khác đều cởi mũ sa xuống.
Bình luận facebook