-
Chương 35
Tân Nô vất vả bận rộn nửa ngày, mặt mũi bị phơi nắng đổ mồ hôi, hơn nữa một thân nam trang khôngphù hợp với dáng người, mặt cũng bị khăn trùm đầu che phủ. một mĩ nhân đẹp tựa thiên tiên giờ chỉ giống như người bán hàng rong gày yếu mà thôi.
Nếu không phải bị sắc đẹp hấp dẫn, vậy kẻ đến chính là cướp bóc rồi. Tân Nô chậm rãi đứng dậy nhìn đám tráng hán mặt mày dữ tợn nói: "Nước đã bán hết, ba vị mời dời bước!"
Tên đầu lĩnh đưa chân đạp vào thùng gỗ: "Thằng oắt đến từ nơi nào? Mở quán ở đây đã được sự đồng ý của ba huynh đệ ta? Mau đưa tiền vừa kiếm được ra!"
Phần lớn người buôn bán ở đây đều phải giao nạp tiền cho ba người này. Mà ba kẻ này cũng sẽ đảm bảo tiểu thương buôn bán không tranh đoạt sinh ý của nhau.
Hôm nay Tân Nô từ ngoài tới bán nước mơ giảm sinh ý của mấy quán bán đâu nành. Đám tiểu thương sao bỏ qua? Lúc này liền gọi ba huynh đệ tới sửa trị thằng oắt không biết tuân thủ quy tắc này.
Tuy Tân Nô không hiểu quy củ của chỗ này, nhưng có thể nhìn ra kẻ đến bất thiện. Mặc dù nàng có chút công phu quyền cước, nhưng một lúc không thể ứng phó ba tên tráng hán.
Tân Nô xem xét thời thế, đột nhiên đánh mạnh về mootjt ên, sau đó ôm túi tiền chạy xuyên qua rừng cây.
Ba huynh đệ kia ngày thường ăn no rửng mỡ, bụng phệ, chỉ chạy một hồi đã thở hùng hục đứng thở, chửi to.
không bao lâu, Tân Nô bỏ rơi đươc ba tên du côn không còn thấy bóng dáng. Nhưng khi nàng rốt cuộc có thể thở một hơi, lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy xung quanh là rừng cây đại thụ rậm rạp, nhất thời mất phương hướng.
Tân Nô vốn vui vẻ. không nghĩ tới tự do nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại tới dễ dàng như vậy. Cho dù Vương Hủ tới đón nàng, cũng không tìm được nơi này. Chỉ cần nàng tìm được một chỗ bí ẩn trốn mấy ngày, từ nay về sau có thể thoát khỏi nỗi lo mang tên Vương Hủ!
Túi tiền có 50 văn tiền thật khiến Tân Nô thêm vài phần dũng khí.
Nàng nhìn xung quanh bốn phía, thấy sắc trời dần muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi trong rừng một đêm, ngày thứ hai sẽ tìm các ra khỏi cánh rừng.
Thế nhưng mà còn chưa kịp tính toán, đột nhiên nghe tiếng chó sủa từ xa xa.
Tân Nô phản ứng nhanh, tìm một cây đại thù trèo lên cao, nhìn về phía xa, lập tức biến sắc- hóa ra ba huynh đệ kia không cam lòng, tìm chó men theo mùi tìm tới. trên người Tân Nô có vị mơ ngọt, mùi này thật sự không che dấu được, một lát có người đã tìm được chỗ Tân Nô ẩn thân.
một tráng hán trong đó ngẩng đầu, híp mắt nhìn qua chạc cây, mừng rỡ cười to: "Ha ha, đúng là trốn chỗ này! Thằng nhãi mau xuống đây, ta sẽ đánh ngươi một trận ra trò!"
một gã đàn ông đen lùn khác cười âm hiểm, tháo đồ bên hông ném về phía nàng. Tân Nô nhanh nhẹn nhảy sang một nhánh cây khác, kịp thời tránh được, nhưng mà lúc né tránh, khăn trùm đầu bị tuột xuống, mái tóc dài đen như thác nước rủ xuống.
Ánh chiều chiếu sáng khu rừng, ba huynh đệ ngẩng đầu híp mắt nhìn lại. Sau khi nhìn rõ dung mạo Tân Nô. Người đàn ông đen lùn kêu to lên: "Đúng là mĩ nhân! Đại ca, không phải là hồ ly trong rừng biến thành chứ?"
Hai gã còn lại cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào Tân Nô.
"Dù nàng ta là người hay hồ ly tinh, trước bắt người rồi nói sau! Tinh linh yêu quái ngàn năm, gặp được huynh đệ chúng ta cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi! Ha ha, tiểu mĩ nhân, nhanh xuống, huynh đệ chúng ta là người biết thương hương tiếc ngọc, có việc cứ bình tĩnh thương lượng!"
Nhìn vẻ mặt của đám người dưới gốc cây, trong lòng Tân Nô thầm nghĩ không tốt, lúc này nếu nàng xuống dưới không phải chỉ đưa một túi tiền là xong, chỉ sợ đám người đó có ý xuấ, muốn ở rừng cây hoang vắng làm việc k hông quy củ.
Nghĩ vậy, Tân Nô cắn cắn bờ môi, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ đối sách.
Đúng lúc này gã râu quai nón lấy ná bắn mạnh lên cây.
Tân Nô tránh mấy lần, rốt cuộc bị một đan ná bắn trúng cánh tay, kêu a một tiếng, thân thể khẽ nghiêng rơi ngã xuống.
Nàng vội vàng tóm lấy nhánh cây, muốn giảm tốc độ rơi xuống, không ngờ gã đàn ông đen bẩn kia đãtrèo lên cây, tóm mắt cá chân nàng kéo xuống.
Mấy người là này là hiệp sĩ, cũng có chút công phu. Tân Nô là một nữ tử nhỏ nhắn dù động tác nhanh nhẹn cũng không thể là đối thủ của ba gã tráng hán trưởng thành.
Đợi đến lúc bắt được nàng, ba gã cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo Tân Nô. Oa! Cái gì hồ ly tinh? Đây rõ ràng là huyền nữ, làn da như tuyết, mắt to linh động, nhất là nốt ruồi son giữa trán, quả khiến người nhìn nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Tân Nô thầm kêu không tốt, vội vàng nói: "Ba vị hiệp sĩ dừng tay, nếu có thể buông tha tiểu nữ, nguyện hứa đền ơn số tiền lớn!"
Thế gian có thể sánh được với sắc đẹp chỉ có tiền bạc, mắt thấy không thể chạy thoát, chỉ có thể dùng tiền để dụ dỗ bọn chúng.
Đáng tiếc ba tên này làm sao chịu tin tưởng một người mặc quần áo vải thô đơn giản, nữ tử phải giả trang bán hàng sao có món tiền lớn? Mà nữ tử này nhan sắc xinh đẹp, nếu vì tiền tài mà nhượng đi, thìgã đó đúng thật là hoạn quan.
Gã đàn ông tráng kiện kia có lẽ lâu chưa gần nữ sắc, lập tức đỏ mắt thở hổn hển: "Xinh đẹp bực này ta muốn nếm thử trước, đại ca tam đệ một hồi sẽ cho hai người sảng khoái!"
Sắc đẹp bậc này quả thật muốn độc chiếm, nhưng không thể tổn thương hoa fkhis huynh đệ, trước tiên sửa trị nàng ta đã sau đso đem về chậm rãi hưởng thụ.
Vì giãy dụa lạc ấn trên vai bị lộ ra, ba gã đàn ông sững sờ bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, tại sao trênđường thôn quê lại có người đẹp thế này, hóa ra là tư nô ở quý phủ nào đó bỏ trốn!"
Ở bất kì nước nào, đều có quy định, ấn hạ dấu ấn tư nô, nếu tư nô bỏ trốn, phát hiện đưa tới nguyên chủ sẽ có phần thưởng, dám giấu diếm sẽ bị đưa ra quan.
Bởi vậy, lão đại kia có vẻ do dự. Nhưng lão tam lại cười nói: "Chuyện này đáng gì? Mĩ nhân đã trốn tới đây, nếu trả lại một là bị đánh tới chết, tốt nhất ngoan ngoãn về với chúng ta, chúng ta làm lại dấu ấn mới cho nàng, từ nay về sau nàng sẽ là tư nô của Lưu gia, bảo vệ nàng một đời cơm áo không lo, ha ha ha..."
nói xong liền chẩn bị xé quần áo nàng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xẹt qua, dao sắc vung tới, đại hán đang nhe răng cười ở phía sau bỗng biến sắc, sau lưng máu phun ra, đổ nhào lên người Tân Nô.
Đột ngột gặp biến cố, hai huynh đệ thay đổi sắc mặc, còn chưa kịp rút hàn kiếm bên hông, yết hầu đãđứt, chỉ có thể khọc khọc vài tiếng mơ hồ, lập tức đổ nhào xuống.
Thi thể trên người Tân Nô bị vứt ra, còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn thấy người đến là Tử Hổ người hầu bên cạnh Vương Hủ.
hắn mặt không biểu tình nói: "Bị sợ rồi, đi tới dòng suối sửa soạn một phen!"
Tử Hổ nói chỉ rửa một chút, nhưng toàn thân Tân Nô đã bị nhuốm máu.
Tân Nô mấp máy miệng, có đè nén cảm giác run rẩy nói: "Được... Gia chủ sai ngươi tới sao? Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh? Vì sao... mới ra tay?" nói xong lời cuối cùng, có chút xấu hổ, giận dữ, Tử Hổ im lặng đứng nhìn ba gã kia lăng nhục nàng sao?
Tử Hổ gật nhẹ đầu, nhìn thân thể đang run rẩy của mĩ nhân, nội tâm thầm thở dài, quyết định làm người tốt một lần nói thật: "Gia chủ phân phó, nếu người gặp nạn chạy theo hướng xe ngựa, sẽ lập tức cứu người, nhưng nếu chạy về phía rừng cây, thì trì hoãn một lúc rồi mới ra tay..."
Lời này vừa nói ra, Tân Nô không khỏi rùng mình. Giờ phút này, Tử Hổ thẳng thắn bẩm báo, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lần này kiểm tra nàng không qua được, không phải là không gom đủ 100 văn tiền, mà là vì nàng trong vô thức lại bại lộ tâm tư muốn thoát khỏi hắn.
Trong túi chỉ có 50 văn đã liều lĩnh như vậy, đợi đến lúc nàng có vạn hoàng kim thì sẽ thế nào?
Vương Hủ tâm tư thâm trầm, thích dò lòng người, làm sao hắn cho phép nàng có một ngày lông cánh đầy đủ, nổi lên tâm tư!
Nghĩ xong, tâm tư rơi hẳn xuống vực sâu. Lề mà lề mề rửa mặt, Tân Nô lo lắng không biết chờ đợi nàng là cơn mưa rào bão tố thế nào.
Có thể là vì nhấm nháp được chút tự do, lại được cùng các thiếu nữ khác học tập, giờ mà bị nhốt lại trong hậu trạch, nuôi nhốt như chó mèo bình thường, nàng nhất định sẽ nổi điên đấy!
Phải làm gì để làm nguôi lửa giận của Vương Hủ? Tân Nô đi theo Tử Hổ về con đường nhỏ, lúc này đám tiểu thương đã dọn hàng, hoàng hôn buông xuống, cũng không nhìn rõ vết máu trên người nàng...
Tân Nô quan sát bốn phía, móc ra túi tiền luôn nhét bên hông, đổ tiền bên trong ra đếm, tổng cộng có gần 60 văn.
Tân Nô dùng số tiền nửa ngày vất vả mới tích cóp được mua một thớt vải bố chất liệu tạm được, lại chọn ít sợi tơ rồi tới xe ngựa nhỏ, đi thẳng về phía trước.
Căn nhà Vương Hủ ở lần này giống như khu nhà cũ, tuy đã cẩn thận tu bổ, nhưng không thể so sánh với nhưng nơi xa hoa lãng phí mà Vương Hủ từng ở.
Nếu không phải bị sắc đẹp hấp dẫn, vậy kẻ đến chính là cướp bóc rồi. Tân Nô chậm rãi đứng dậy nhìn đám tráng hán mặt mày dữ tợn nói: "Nước đã bán hết, ba vị mời dời bước!"
Tên đầu lĩnh đưa chân đạp vào thùng gỗ: "Thằng oắt đến từ nơi nào? Mở quán ở đây đã được sự đồng ý của ba huynh đệ ta? Mau đưa tiền vừa kiếm được ra!"
Phần lớn người buôn bán ở đây đều phải giao nạp tiền cho ba người này. Mà ba kẻ này cũng sẽ đảm bảo tiểu thương buôn bán không tranh đoạt sinh ý của nhau.
Hôm nay Tân Nô từ ngoài tới bán nước mơ giảm sinh ý của mấy quán bán đâu nành. Đám tiểu thương sao bỏ qua? Lúc này liền gọi ba huynh đệ tới sửa trị thằng oắt không biết tuân thủ quy tắc này.
Tuy Tân Nô không hiểu quy củ của chỗ này, nhưng có thể nhìn ra kẻ đến bất thiện. Mặc dù nàng có chút công phu quyền cước, nhưng một lúc không thể ứng phó ba tên tráng hán.
Tân Nô xem xét thời thế, đột nhiên đánh mạnh về mootjt ên, sau đó ôm túi tiền chạy xuyên qua rừng cây.
Ba huynh đệ kia ngày thường ăn no rửng mỡ, bụng phệ, chỉ chạy một hồi đã thở hùng hục đứng thở, chửi to.
không bao lâu, Tân Nô bỏ rơi đươc ba tên du côn không còn thấy bóng dáng. Nhưng khi nàng rốt cuộc có thể thở một hơi, lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy xung quanh là rừng cây đại thụ rậm rạp, nhất thời mất phương hướng.
Tân Nô vốn vui vẻ. không nghĩ tới tự do nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại tới dễ dàng như vậy. Cho dù Vương Hủ tới đón nàng, cũng không tìm được nơi này. Chỉ cần nàng tìm được một chỗ bí ẩn trốn mấy ngày, từ nay về sau có thể thoát khỏi nỗi lo mang tên Vương Hủ!
Túi tiền có 50 văn tiền thật khiến Tân Nô thêm vài phần dũng khí.
Nàng nhìn xung quanh bốn phía, thấy sắc trời dần muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi trong rừng một đêm, ngày thứ hai sẽ tìm các ra khỏi cánh rừng.
Thế nhưng mà còn chưa kịp tính toán, đột nhiên nghe tiếng chó sủa từ xa xa.
Tân Nô phản ứng nhanh, tìm một cây đại thù trèo lên cao, nhìn về phía xa, lập tức biến sắc- hóa ra ba huynh đệ kia không cam lòng, tìm chó men theo mùi tìm tới. trên người Tân Nô có vị mơ ngọt, mùi này thật sự không che dấu được, một lát có người đã tìm được chỗ Tân Nô ẩn thân.
một tráng hán trong đó ngẩng đầu, híp mắt nhìn qua chạc cây, mừng rỡ cười to: "Ha ha, đúng là trốn chỗ này! Thằng nhãi mau xuống đây, ta sẽ đánh ngươi một trận ra trò!"
một gã đàn ông đen lùn khác cười âm hiểm, tháo đồ bên hông ném về phía nàng. Tân Nô nhanh nhẹn nhảy sang một nhánh cây khác, kịp thời tránh được, nhưng mà lúc né tránh, khăn trùm đầu bị tuột xuống, mái tóc dài đen như thác nước rủ xuống.
Ánh chiều chiếu sáng khu rừng, ba huynh đệ ngẩng đầu híp mắt nhìn lại. Sau khi nhìn rõ dung mạo Tân Nô. Người đàn ông đen lùn kêu to lên: "Đúng là mĩ nhân! Đại ca, không phải là hồ ly trong rừng biến thành chứ?"
Hai gã còn lại cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào Tân Nô.
"Dù nàng ta là người hay hồ ly tinh, trước bắt người rồi nói sau! Tinh linh yêu quái ngàn năm, gặp được huynh đệ chúng ta cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi! Ha ha, tiểu mĩ nhân, nhanh xuống, huynh đệ chúng ta là người biết thương hương tiếc ngọc, có việc cứ bình tĩnh thương lượng!"
Nhìn vẻ mặt của đám người dưới gốc cây, trong lòng Tân Nô thầm nghĩ không tốt, lúc này nếu nàng xuống dưới không phải chỉ đưa một túi tiền là xong, chỉ sợ đám người đó có ý xuấ, muốn ở rừng cây hoang vắng làm việc k hông quy củ.
Nghĩ vậy, Tân Nô cắn cắn bờ môi, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ đối sách.
Đúng lúc này gã râu quai nón lấy ná bắn mạnh lên cây.
Tân Nô tránh mấy lần, rốt cuộc bị một đan ná bắn trúng cánh tay, kêu a một tiếng, thân thể khẽ nghiêng rơi ngã xuống.
Nàng vội vàng tóm lấy nhánh cây, muốn giảm tốc độ rơi xuống, không ngờ gã đàn ông đen bẩn kia đãtrèo lên cây, tóm mắt cá chân nàng kéo xuống.
Mấy người là này là hiệp sĩ, cũng có chút công phu. Tân Nô là một nữ tử nhỏ nhắn dù động tác nhanh nhẹn cũng không thể là đối thủ của ba gã tráng hán trưởng thành.
Đợi đến lúc bắt được nàng, ba gã cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo Tân Nô. Oa! Cái gì hồ ly tinh? Đây rõ ràng là huyền nữ, làn da như tuyết, mắt to linh động, nhất là nốt ruồi son giữa trán, quả khiến người nhìn nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Tân Nô thầm kêu không tốt, vội vàng nói: "Ba vị hiệp sĩ dừng tay, nếu có thể buông tha tiểu nữ, nguyện hứa đền ơn số tiền lớn!"
Thế gian có thể sánh được với sắc đẹp chỉ có tiền bạc, mắt thấy không thể chạy thoát, chỉ có thể dùng tiền để dụ dỗ bọn chúng.
Đáng tiếc ba tên này làm sao chịu tin tưởng một người mặc quần áo vải thô đơn giản, nữ tử phải giả trang bán hàng sao có món tiền lớn? Mà nữ tử này nhan sắc xinh đẹp, nếu vì tiền tài mà nhượng đi, thìgã đó đúng thật là hoạn quan.
Gã đàn ông tráng kiện kia có lẽ lâu chưa gần nữ sắc, lập tức đỏ mắt thở hổn hển: "Xinh đẹp bực này ta muốn nếm thử trước, đại ca tam đệ một hồi sẽ cho hai người sảng khoái!"
Sắc đẹp bậc này quả thật muốn độc chiếm, nhưng không thể tổn thương hoa fkhis huynh đệ, trước tiên sửa trị nàng ta đã sau đso đem về chậm rãi hưởng thụ.
Vì giãy dụa lạc ấn trên vai bị lộ ra, ba gã đàn ông sững sờ bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, tại sao trênđường thôn quê lại có người đẹp thế này, hóa ra là tư nô ở quý phủ nào đó bỏ trốn!"
Ở bất kì nước nào, đều có quy định, ấn hạ dấu ấn tư nô, nếu tư nô bỏ trốn, phát hiện đưa tới nguyên chủ sẽ có phần thưởng, dám giấu diếm sẽ bị đưa ra quan.
Bởi vậy, lão đại kia có vẻ do dự. Nhưng lão tam lại cười nói: "Chuyện này đáng gì? Mĩ nhân đã trốn tới đây, nếu trả lại một là bị đánh tới chết, tốt nhất ngoan ngoãn về với chúng ta, chúng ta làm lại dấu ấn mới cho nàng, từ nay về sau nàng sẽ là tư nô của Lưu gia, bảo vệ nàng một đời cơm áo không lo, ha ha ha..."
nói xong liền chẩn bị xé quần áo nàng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xẹt qua, dao sắc vung tới, đại hán đang nhe răng cười ở phía sau bỗng biến sắc, sau lưng máu phun ra, đổ nhào lên người Tân Nô.
Đột ngột gặp biến cố, hai huynh đệ thay đổi sắc mặc, còn chưa kịp rút hàn kiếm bên hông, yết hầu đãđứt, chỉ có thể khọc khọc vài tiếng mơ hồ, lập tức đổ nhào xuống.
Thi thể trên người Tân Nô bị vứt ra, còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn thấy người đến là Tử Hổ người hầu bên cạnh Vương Hủ.
hắn mặt không biểu tình nói: "Bị sợ rồi, đi tới dòng suối sửa soạn một phen!"
Tử Hổ nói chỉ rửa một chút, nhưng toàn thân Tân Nô đã bị nhuốm máu.
Tân Nô mấp máy miệng, có đè nén cảm giác run rẩy nói: "Được... Gia chủ sai ngươi tới sao? Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh? Vì sao... mới ra tay?" nói xong lời cuối cùng, có chút xấu hổ, giận dữ, Tử Hổ im lặng đứng nhìn ba gã kia lăng nhục nàng sao?
Tử Hổ gật nhẹ đầu, nhìn thân thể đang run rẩy của mĩ nhân, nội tâm thầm thở dài, quyết định làm người tốt một lần nói thật: "Gia chủ phân phó, nếu người gặp nạn chạy theo hướng xe ngựa, sẽ lập tức cứu người, nhưng nếu chạy về phía rừng cây, thì trì hoãn một lúc rồi mới ra tay..."
Lời này vừa nói ra, Tân Nô không khỏi rùng mình. Giờ phút này, Tử Hổ thẳng thắn bẩm báo, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lần này kiểm tra nàng không qua được, không phải là không gom đủ 100 văn tiền, mà là vì nàng trong vô thức lại bại lộ tâm tư muốn thoát khỏi hắn.
Trong túi chỉ có 50 văn đã liều lĩnh như vậy, đợi đến lúc nàng có vạn hoàng kim thì sẽ thế nào?
Vương Hủ tâm tư thâm trầm, thích dò lòng người, làm sao hắn cho phép nàng có một ngày lông cánh đầy đủ, nổi lên tâm tư!
Nghĩ xong, tâm tư rơi hẳn xuống vực sâu. Lề mà lề mề rửa mặt, Tân Nô lo lắng không biết chờ đợi nàng là cơn mưa rào bão tố thế nào.
Có thể là vì nhấm nháp được chút tự do, lại được cùng các thiếu nữ khác học tập, giờ mà bị nhốt lại trong hậu trạch, nuôi nhốt như chó mèo bình thường, nàng nhất định sẽ nổi điên đấy!
Phải làm gì để làm nguôi lửa giận của Vương Hủ? Tân Nô đi theo Tử Hổ về con đường nhỏ, lúc này đám tiểu thương đã dọn hàng, hoàng hôn buông xuống, cũng không nhìn rõ vết máu trên người nàng...
Tân Nô quan sát bốn phía, móc ra túi tiền luôn nhét bên hông, đổ tiền bên trong ra đếm, tổng cộng có gần 60 văn.
Tân Nô dùng số tiền nửa ngày vất vả mới tích cóp được mua một thớt vải bố chất liệu tạm được, lại chọn ít sợi tơ rồi tới xe ngựa nhỏ, đi thẳng về phía trước.
Căn nhà Vương Hủ ở lần này giống như khu nhà cũ, tuy đã cẩn thận tu bổ, nhưng không thể so sánh với nhưng nơi xa hoa lãng phí mà Vương Hủ từng ở.
Bình luận facebook