Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
EDITOR: JIN XUAN
"Chuyện này, cậu...cậu có thể giữ bí mật giúp tôi được không?"
Lục Vi Vi sắc mặt trắng bệch, nhịn không được há miệng run rẩy, vô cùng khẩn trương.
"Đinh!" Cửa thang máy mở ra, Tịch Bạch không nói gì đi vào.
Lục Vi Vi cũng nhanh chóng theo sau, kéo tay áo Tịch Bạch, khẩn cầu: "Van cậu, Tịch Bạch, thỉnh cầu cậu giúp tôi, tuyệt đối không được nói cho người khác biết, không thì thanh danh của tôi sẽ bị phá hủy!"
Tịch Bạch đi ra lầu một, đến chỗ ít người, mới mở miệng nói với cô ta: "Bảo mật có thể, nhưng có một điều kiện."
Trong mắt Lục Vi Vi lóe qua một tia mong chờ: "Điều kiện gì, cậu nói đi, tôi đều sẽ đáp ứng!"
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Chia tay với Tương Trọng Ninh."
Lục Vi Vi nắm chặt tay áo cô chầm chậm buông lỏng ra.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Tịch Bạch, khó có thể tin: "Cậu, cậu muốn tôi chia tay với Trọng Ninh, vì sao?!"
"Nếu cậu không thích cậu ấy bằng vật chất, hiện tại cậu ấy lại cho không cậu cuộc sống cậu muốn, vì sao không chia tay?"
"Tôi, tôi đã biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn chia tay."
"Không chia tay, giữ cậu ấy làm vỏ xe phòng hờ, cưỡi lừa tìm ngựa sao?"
"Tịch Bạch, cậu nói chuyện cũng quá khó nghe."
"Tôi nói khó nghe, nhưng cử chỉ của cậu càng khó xem hơn."
Tịch Bạch nhìn gương mặt xinh đẹp kia, lạnh lùng nói ra: "Tôi chỉ cho cậu một lựa chọn này, hoặc là chia tay, hoặc là..."
Cô lấy di động từ trong túi ra, di động đã ghi âm đoạn nói chuyện vừa nãy của Đoạn Hưng Vũ cùng mấy tên bạn.
"Không thì tôi liền truyền cái này ra ngoài, đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi."
Lục Vi Vi không nghĩ đến cô lại còn ghi âm, đây là đã sớm tính kế!
Cô ta toàn thân run rẩy, giọng nói nhịn không được phát run: "Tịch Bạch, tôi vốn nghĩ cậu là tiểu cô nương ôn nhu đơn thuần, không nghĩ đến tâm cơ sâu như vậy, tại sao cậu nhất định phải phá hư quan hệ của tôi và Tương Trọng Ninh, cậu lại không thích cậu ấy!"
"Nhưng tôi không hi vọng cậu sẽ hại cậu ấy, loại việc phản bội này, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí vô số lần..."
"Nhưng đâu có quan hệ gì với cậu! Tại sao cậu phải làm như vậy?"
Tịch Bạch nghiêng mặt, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng chói, một mảng tuyết trắng xóa.
Tại sao cô phải làm như vậy.
Tịch Bạch nghĩ, có lẽ là bởi vì... không bao lâu sau khi cô chết, Tương Trọng Ninh là một trong số ít người đến viếng cô, còn thật lòng đặt trước mộ cô một đóa hoa sơn chi trắng mà cô thích.
Những điều nhỏ kia làm ấm áp linh hồn tiều tụy của cô.
Lục Vi Vi không có khả năng biết điều này, cô ta hiện tại nhìn Tịch Bạch, tựa như nhìn một con quái vật tâm cơ thâm trầm đáng sợ——
"Tịch Bạch, tôi khuyên cậu làm người phải lương thiện! Không cần đẩy người khác đến đường cùng."
Tịch Bạch dùng ánh mắt như dao nhìn cô ta, nhìn xem cô ta trong lòng nhút nhát, theo bản năng lùi về sau.
Lại nghe Tịch Bạch từng từ nói: "Cậu không trải qua những chuyện tôi từng trải, dựa vào cái gì lại khuyên tôi phải lương thiện."
**
Toàn bộ buổi chiều, Đoạn Hưng Vũ đều không yên lòng, thường thường đi tới cửa sổ nhìn một vòng, tìm kiếm bóng dáng một cô gái.
Nhưng Lục Vi Vi vẫn không xuất hiện.
Cậu cũng biết, mấy tên anh em trên mặt không nói gì, nhưng trong lòng không chỗ nào không đang cười nhạo cậu.
Đoạn Hưng Vũ thiếu kiên nhẫn, nhắn tin cho Lục Vi Vi, hỏi cô vì sao không đến đây, nhận được câu trả lời lại là...trong nhà cô có chuyện, đã rời đi từ sớm.
Đoạn Hưng Vũ đang muốn giả mù sa mưa quan tâm cô vài câu, lời thân thiết còn chưa kịp gửi, thế nhưng trên màn hình hiện ra một hàng dấu chấm than đen.
Cô dám hủy kết bạn với cậu!
Đoạn Hưng Vũ triệt để mất mặt mũi, buông di động, lầm bầm mắng tiếng: "Mẹ, đùa giỡn với lão tử à."
Tịch Bạch nhìn Đoạn Hưng Vũ cả một đêm mặt mày đen như Bao Công.
Trước mắt cô vẫn rất hài lòng với tiến triển của chuyện này.
Lục Vi Vi không có cơ hội cắm sừng Tương Trọng Ninh, mà là hòa bình chia tay, Tương Trọng Ninh mặc dù khổ sở một hồi lâu, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo người bên ngoài, lại càng sẽ không đánh tên Đoạn Hưng Vũ khốn kiếp ấy.
Như vậy cậu liền sẽ không nghỉ học, sẽ không bị khởi tố, lại càng sẽ không đi ngồi tù...
Tịch Bạch cảm thấy, chuyện này là nhờ cô trùng sinh trở về, giải quyết sạch sẽ nhất lưu loát, một chuyện xinh xắn đẹp đẽ.
Buổi tối, cô có chút không yên lòng với Tương Trọng Ninh, gửi một tin nhắn cho Tạ Tùy, hỏi hắn hiện tại ở nơi nào.
Tạ Tùy kịp thời trả lời: "Quán Bar trên phố."
"Lại uống rượu?"
"Trọng Ninh chia tay, tôi bồi cậu ta mấy chén, không uống say."
Bên trong quán rượu, Tạ Tùy nhìn màn hình di động, khóe miệng không tự chủ cong lên, một câu "Lại uống rượu" kia, rõ ràng là đang quan tâm hắn.
Tương Trọng Ninh đỏ hồng mắt nhìn Tạ Tùy, Tạ Tùy đang cười lập tức ra vẻ bi thương uống một ly, sau đó vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Nữ nhân là phù du, không quan trọng."
Ngồi ở một bên khác, Tùng Dụ Chu rất muốn nói, không quan trọng, thế mà cậu nhìn thấy tin nhắn Tiểu Bạch gửi đến liền cười giống như con chó được vuốt lông, vẫy đuôi!
Nhưng mà cậu biết nói ra lời này sẽ bị đánh nên đành phải nuốt xuống.
Tạ Tùy thuận tay gửi định vị cho Tịch Bạch, không nghĩ rằng hai mươi phút sau, cô lại thật sự đến.
Phong cảnh khu quán Bar tương đối quy tắc, khá yên lặng, ca sĩ ở trên đài hát dân dao, khách cũng chỉ ngồi trò chuyện.
Tạ Tùy chú ý nghiêng đầu, nhìn cô gái đang đi tới.
Cô mặc áo lông trắng, lúc tiến vào còn vương vài hạt tuyết, thở ra hơi sương lạnh, ngọn tóc còn đọng tuyết trắng.
Tịch Bạch ngồi xuống cạnh Tương Trọng Ninh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Cô cũng không muốn nói gì, người đang khổ sở kỳ thật không cần thiết sự an ủi, bởi vì người khác rất khó hiểu được nội tâm sâu kín ấy, nói cái gì cũng đều vô dụng hết thôi.
Tương Trọng Ninh uống nhiều rượu, ánh mắt cũng có chút hồng, cậu nhìn Tịch Bạch lại đây, càng thấy khó chịu, tâm tình không thể phát tiết với những tên con trai thô lỗ, nhưng đối với nữ sinh, vẻ kiên cường của Tương Trọng Ninh liền tan vỡ, lôi kéo Tịch Bạch kể ra nội tâm buồn khổ của mình ——
"Tôi biết em ấy muốn ở khách sạn năm sao, tôi cũng đã nói, có thể ở, tự tôi kiếm tiền, có thể cho em ở, nhưng em lại không nguyện ý, em nói cũng không có ích gì."
Tịch Bạch hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Lục Vi Vi, cô ta muốn nhanh chóng trở thành phú bà tiêu xài thoải mái, mà giờ phút này Tương Trọng Ninh không thể thực hiện nguyện vọng của cô ta được.
"Tôi cái gì cũng đều có thể cho em ấy, tôi kiếm tiền toàn cho em dùng, hay là do em chê tôi."
"Nếu cậu có thể phấn chấn lên, cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ chính mình đã bỏ lỡ ai."
Tương Trọng Ninh lại đổ đầy rượu, đồng thời rót cho Tịch Bạch phân nửa: "Tiểu Bạch, nhờ cậu tôi mới có thể nói ra hết những lời này, tôi mời cậu một ly."
Tạ Tùy vươn tay, chậm rãi đoạt lấy ly rượu: "Vị thành niên không nên uống rượu, tôi giúp cậu ấy uống."
Tùng Dụ Chu cười cười: "Cậu là ba hay bạn trai của người ta mà quản nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, cậu uống của cậu, Tiểu Bạch uống của Tiểu Bạch, trừ khi Tiểu Bạch nhận cậu làm ba."
"Người ta có ba, làm gì muốn nhận Tùy ca nữa, nhưng mà Tiểu Bạch, cậu chắc là không bạn trai đâu, Tùy ca chúng ta vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, cậu thử suy nghĩ một chút đi?"
Tịch Bạch đến đây, mấy nam sinh mở miệng đùa giỡn, không khí nặng nề trở thành hư không, tâm trạng Tương Trọng Ninh cũng đã khá hơn nhiều.
Tạ Tùy cầm ly rượu của Tịch Bạch, đuôi mắt cong cong đầy ý cười: "Ba hay là bạn trai, cậu chọn một."
Tịch Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái, bỉu môi nói: "Tại sao tôi phải làm cái lựa chọn kỳ quái này chứ."
Tạ Tùy có một chút men say, ngông nghênh nói: "Không chọn, tôi không thể giúp cậu uống rượu."
Tịch Bạch đoạt lấy cái ly trong tay Tạ Tùy: "Ai muốn cậu giúp tôi uống rượu."
Tên nhóc không lễ phép, còn tưởng là cô chưa trưởng thành, tuổi hai kiếp của cô cộng lại còn có thể làm ba của bọn hắn đấy!
Tạ Tùy vốn cũng là nói đùa, không nghĩ đến Tịch Bạch thật sự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"NÀY!"
Hắn vội vã đoạt lấy cái ly, nhưng mà đã chậm quá, tiểu nha đầu uống đến một giọt cũng không còn.
Tạ Tùy vỗ vỗ cái gáy của cô, tức giận nói: "Tên nào đồng ý cho cậu uống rượu."
Tịch Bạch xoa xoa cái gáy, khó chịu liếc hắn: "Tự tôi đồng ý."
Tạ Tùy nặng nề đặt chiếc ly lại trên bàn, thò tay kéo Tịch Bạch đến bên người bản thân, trầm thấp hỏi: "Đã hút thuốc lại còn uống rượu... Ai dạy cậu những cái này?"
"Hỏi làm gì."
"Tôi giết chết hắn."
"..."
Lại tới nữa, Tịch Bạch thật sự rất muốn nói, thế thì cậu giết chết chính cậu đi.
"Không được phép uống nữa, trước lúc trưởng thành, không cho phép, trưởng thành rồi mà không có mặt tôi, cũng không cho phép."
Tạ Tùy nghiêm mặt, ý đồ hù dọa cô: "Lại để tôi nhìn thấy, đánh gãy chân của cậu."
Hắn vốn có vẻ ngoài hung dữ, hơn nữa tính tình cũng táo bạo, lông mày còn bị cắt đứt một khúc, nhìn càng thêm dữ tợn.
Tịch Bạch cũng đã không sợ hắn, hắn giống như một chú cún nhỏ, bình thường hay ồn ào kêu bậy, nhưng sẽ không thật sự cắn cô.
Bên trong quán rượu, cả đám cùng Tương Trọng Ninh ở một đêm, rốt cuộc cũng trấn an được tên thiếu nam tâm hồn mong manh dễ vỡ bị thất tình này, Tương Trọng Ninh lần nữa tỉnh lại, nói sẽ nghe theo lời Tịch Bạch, sẽ thật cố gắng, để cho Lục Vi Vi biết, đến cùng cô ta đã bỏ lỡ cái gì.
Tịch Bạch kỳ thật rất thích mấy người bạn này của Tạ Tùy, hoàn toàn khác biệt với những thiếu gia kiêu ngạo xung quanh Trần Triết Dương, những nam sinh này tuy rằng nhìn như một đám trẻ trâu, dã tính khó thuần, nhưng mà bọn hắn lại vừa cố gắng vừa tự tin, chính trực mà lương thiện.
Tạ Tùy cũng không biết, Tịch Bạch như vậy lại không thể uống rượu.
Việc này ngay cả Tịch Bạch chính mình cũng không biết.
Cô vốn cho rằng một ly rượu không có gì trở ngại, nhưng chất cồn chậm rãi lan khắp cơ thể, cô cảm thấy ý thức có chút hoảng hốt, nói muốn đi một chuyến toilet, kết quả vừa nhảy xuống ghế cao, cả người trực tiếp té.
Nếu không phải Tạ Tùy tay nhanh mắt lẹ ôm chặt cô, sợ là đã ngã gãy cổ.
Tịch Bạch trọng tâm không ổn, theo bản năng ôm chặt cổ Tạ Tùy, định đứng vững.
"Này...?"
Chính cô còn giống như rất khó hiểu, phát ra một tiếng nặng nề sợ hãi: "Tại sao lại như vậy?"
Cô chóng mặt ghé vào trong ngực Tạ Tùy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi vào lồng ngực của hắn, cất giọng kêu: "Tạ Tùy?"
Hắn đáp trả: "Hửm?."
"Cậu ở đâu?"
"..."
Tôi không phải đang bị cậu ôm sao!
Tạ Tùy nhíu mày, nha đầu kia...uống say?
Tịch Bạch quả thật là uống say, nhưng lại đã quá say, hai má đỏ ửng, không còn rõ đông tây nam bắc.
Hương thơm ngọt ngào trên người cô xông vào mũi, Tạ Tùy xoa xoa cánh mũi, thân thể cũng nhốn nháo.
Tùng Dụ Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn ly rượu đã đánh gục Tịch Bạch, cầm lên kiểm tra, kinh ngạc nói: "Tùy ca, cậu bỏ thuốc?"
"...Cút."
Hắn ngay cả rượu còn không nỡ để cô uống, sao có thể bỏ thuốc cô?
Tịch Bạch nghe hai chữ "bỏ thuốc" liền lập tức hoảng sợ, vung chân hung hăng đạp hắn một cái.
Tạ Tùy ăn đau, khóe miệng run lên: "Shit!"
"Tạ Tùy cậu ở đâu! Cứu...cứu tôi!" Tịch Bạch nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy ra ngoài: "Bọn họ bỏ thuốc tôi!"
Tạ Tùy cầm cổ áo cô, không cho cô chạy đi.
"Đừng làm rộn, tôi ở chỗ này." Hắn kéo cô về, ôm vào trong ngực ôn nhu trấn an: "Không ai bỏ thuốc cậu, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Tịch Bạch thấy rõ thiếu niên trước mặt chính là Tạ Tùy, cô ỷ lại vươn tay ôm lấy cổ của hắn, kích động thất thố nói: "Tạ Tùy, cậu tuyệt đối...tuyệt đối đừng đưa tôi trở về, tôi sẽ chết..."
Tạ Tùy nhíu mày: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy."
Cô vùi mặt vào trong hõm cổ hắn, tìm vị trí thoải mái, an an ổn ổn nhắm mắt lại, còn dùng hai má cọ một chút.
Tạ Tùy da đầu tê dại.
Hắn nhìn đám bạn xin giúp đỡ: "Này...như thế này thì sao đây?"
Cả bọn hai mặt nhìn nhau, toát ra biểu tình hâm mộ ghen ghét.
Cái này đối với xử nam độc thân mà nói, siêu cấp tàn nhẫn!!!!
Tạ Tùy rủ mắt xuống, nhìn cô gái trong lòng mình.
Làn da trắng trắng hồng hồng, bờ môi căng mọng, lông mi dài khẽ run...
Tròng mắt đen nhánh của hắn gợn sóng.
Tạ Tùy tuyệt đối không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng chưa bao giờ làm kẻ tiểu nhân.
Hắn không chút do dự khiêng cô trên vai như bao hàng, rời khỏi quán Bar, đi về phía khách sạn.
"Chuyện này, cậu...cậu có thể giữ bí mật giúp tôi được không?"
Lục Vi Vi sắc mặt trắng bệch, nhịn không được há miệng run rẩy, vô cùng khẩn trương.
"Đinh!" Cửa thang máy mở ra, Tịch Bạch không nói gì đi vào.
Lục Vi Vi cũng nhanh chóng theo sau, kéo tay áo Tịch Bạch, khẩn cầu: "Van cậu, Tịch Bạch, thỉnh cầu cậu giúp tôi, tuyệt đối không được nói cho người khác biết, không thì thanh danh của tôi sẽ bị phá hủy!"
Tịch Bạch đi ra lầu một, đến chỗ ít người, mới mở miệng nói với cô ta: "Bảo mật có thể, nhưng có một điều kiện."
Trong mắt Lục Vi Vi lóe qua một tia mong chờ: "Điều kiện gì, cậu nói đi, tôi đều sẽ đáp ứng!"
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Chia tay với Tương Trọng Ninh."
Lục Vi Vi nắm chặt tay áo cô chầm chậm buông lỏng ra.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Tịch Bạch, khó có thể tin: "Cậu, cậu muốn tôi chia tay với Trọng Ninh, vì sao?!"
"Nếu cậu không thích cậu ấy bằng vật chất, hiện tại cậu ấy lại cho không cậu cuộc sống cậu muốn, vì sao không chia tay?"
"Tôi, tôi đã biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn chia tay."
"Không chia tay, giữ cậu ấy làm vỏ xe phòng hờ, cưỡi lừa tìm ngựa sao?"
"Tịch Bạch, cậu nói chuyện cũng quá khó nghe."
"Tôi nói khó nghe, nhưng cử chỉ của cậu càng khó xem hơn."
Tịch Bạch nhìn gương mặt xinh đẹp kia, lạnh lùng nói ra: "Tôi chỉ cho cậu một lựa chọn này, hoặc là chia tay, hoặc là..."
Cô lấy di động từ trong túi ra, di động đã ghi âm đoạn nói chuyện vừa nãy của Đoạn Hưng Vũ cùng mấy tên bạn.
"Không thì tôi liền truyền cái này ra ngoài, đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi."
Lục Vi Vi không nghĩ đến cô lại còn ghi âm, đây là đã sớm tính kế!
Cô ta toàn thân run rẩy, giọng nói nhịn không được phát run: "Tịch Bạch, tôi vốn nghĩ cậu là tiểu cô nương ôn nhu đơn thuần, không nghĩ đến tâm cơ sâu như vậy, tại sao cậu nhất định phải phá hư quan hệ của tôi và Tương Trọng Ninh, cậu lại không thích cậu ấy!"
"Nhưng tôi không hi vọng cậu sẽ hại cậu ấy, loại việc phản bội này, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí vô số lần..."
"Nhưng đâu có quan hệ gì với cậu! Tại sao cậu phải làm như vậy?"
Tịch Bạch nghiêng mặt, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng chói, một mảng tuyết trắng xóa.
Tại sao cô phải làm như vậy.
Tịch Bạch nghĩ, có lẽ là bởi vì... không bao lâu sau khi cô chết, Tương Trọng Ninh là một trong số ít người đến viếng cô, còn thật lòng đặt trước mộ cô một đóa hoa sơn chi trắng mà cô thích.
Những điều nhỏ kia làm ấm áp linh hồn tiều tụy của cô.
Lục Vi Vi không có khả năng biết điều này, cô ta hiện tại nhìn Tịch Bạch, tựa như nhìn một con quái vật tâm cơ thâm trầm đáng sợ——
"Tịch Bạch, tôi khuyên cậu làm người phải lương thiện! Không cần đẩy người khác đến đường cùng."
Tịch Bạch dùng ánh mắt như dao nhìn cô ta, nhìn xem cô ta trong lòng nhút nhát, theo bản năng lùi về sau.
Lại nghe Tịch Bạch từng từ nói: "Cậu không trải qua những chuyện tôi từng trải, dựa vào cái gì lại khuyên tôi phải lương thiện."
**
Toàn bộ buổi chiều, Đoạn Hưng Vũ đều không yên lòng, thường thường đi tới cửa sổ nhìn một vòng, tìm kiếm bóng dáng một cô gái.
Nhưng Lục Vi Vi vẫn không xuất hiện.
Cậu cũng biết, mấy tên anh em trên mặt không nói gì, nhưng trong lòng không chỗ nào không đang cười nhạo cậu.
Đoạn Hưng Vũ thiếu kiên nhẫn, nhắn tin cho Lục Vi Vi, hỏi cô vì sao không đến đây, nhận được câu trả lời lại là...trong nhà cô có chuyện, đã rời đi từ sớm.
Đoạn Hưng Vũ đang muốn giả mù sa mưa quan tâm cô vài câu, lời thân thiết còn chưa kịp gửi, thế nhưng trên màn hình hiện ra một hàng dấu chấm than đen.
Cô dám hủy kết bạn với cậu!
Đoạn Hưng Vũ triệt để mất mặt mũi, buông di động, lầm bầm mắng tiếng: "Mẹ, đùa giỡn với lão tử à."
Tịch Bạch nhìn Đoạn Hưng Vũ cả một đêm mặt mày đen như Bao Công.
Trước mắt cô vẫn rất hài lòng với tiến triển của chuyện này.
Lục Vi Vi không có cơ hội cắm sừng Tương Trọng Ninh, mà là hòa bình chia tay, Tương Trọng Ninh mặc dù khổ sở một hồi lâu, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo người bên ngoài, lại càng sẽ không đánh tên Đoạn Hưng Vũ khốn kiếp ấy.
Như vậy cậu liền sẽ không nghỉ học, sẽ không bị khởi tố, lại càng sẽ không đi ngồi tù...
Tịch Bạch cảm thấy, chuyện này là nhờ cô trùng sinh trở về, giải quyết sạch sẽ nhất lưu loát, một chuyện xinh xắn đẹp đẽ.
Buổi tối, cô có chút không yên lòng với Tương Trọng Ninh, gửi một tin nhắn cho Tạ Tùy, hỏi hắn hiện tại ở nơi nào.
Tạ Tùy kịp thời trả lời: "Quán Bar trên phố."
"Lại uống rượu?"
"Trọng Ninh chia tay, tôi bồi cậu ta mấy chén, không uống say."
Bên trong quán rượu, Tạ Tùy nhìn màn hình di động, khóe miệng không tự chủ cong lên, một câu "Lại uống rượu" kia, rõ ràng là đang quan tâm hắn.
Tương Trọng Ninh đỏ hồng mắt nhìn Tạ Tùy, Tạ Tùy đang cười lập tức ra vẻ bi thương uống một ly, sau đó vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Nữ nhân là phù du, không quan trọng."
Ngồi ở một bên khác, Tùng Dụ Chu rất muốn nói, không quan trọng, thế mà cậu nhìn thấy tin nhắn Tiểu Bạch gửi đến liền cười giống như con chó được vuốt lông, vẫy đuôi!
Nhưng mà cậu biết nói ra lời này sẽ bị đánh nên đành phải nuốt xuống.
Tạ Tùy thuận tay gửi định vị cho Tịch Bạch, không nghĩ rằng hai mươi phút sau, cô lại thật sự đến.
Phong cảnh khu quán Bar tương đối quy tắc, khá yên lặng, ca sĩ ở trên đài hát dân dao, khách cũng chỉ ngồi trò chuyện.
Tạ Tùy chú ý nghiêng đầu, nhìn cô gái đang đi tới.
Cô mặc áo lông trắng, lúc tiến vào còn vương vài hạt tuyết, thở ra hơi sương lạnh, ngọn tóc còn đọng tuyết trắng.
Tịch Bạch ngồi xuống cạnh Tương Trọng Ninh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Cô cũng không muốn nói gì, người đang khổ sở kỳ thật không cần thiết sự an ủi, bởi vì người khác rất khó hiểu được nội tâm sâu kín ấy, nói cái gì cũng đều vô dụng hết thôi.
Tương Trọng Ninh uống nhiều rượu, ánh mắt cũng có chút hồng, cậu nhìn Tịch Bạch lại đây, càng thấy khó chịu, tâm tình không thể phát tiết với những tên con trai thô lỗ, nhưng đối với nữ sinh, vẻ kiên cường của Tương Trọng Ninh liền tan vỡ, lôi kéo Tịch Bạch kể ra nội tâm buồn khổ của mình ——
"Tôi biết em ấy muốn ở khách sạn năm sao, tôi cũng đã nói, có thể ở, tự tôi kiếm tiền, có thể cho em ở, nhưng em lại không nguyện ý, em nói cũng không có ích gì."
Tịch Bạch hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Lục Vi Vi, cô ta muốn nhanh chóng trở thành phú bà tiêu xài thoải mái, mà giờ phút này Tương Trọng Ninh không thể thực hiện nguyện vọng của cô ta được.
"Tôi cái gì cũng đều có thể cho em ấy, tôi kiếm tiền toàn cho em dùng, hay là do em chê tôi."
"Nếu cậu có thể phấn chấn lên, cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ chính mình đã bỏ lỡ ai."
Tương Trọng Ninh lại đổ đầy rượu, đồng thời rót cho Tịch Bạch phân nửa: "Tiểu Bạch, nhờ cậu tôi mới có thể nói ra hết những lời này, tôi mời cậu một ly."
Tạ Tùy vươn tay, chậm rãi đoạt lấy ly rượu: "Vị thành niên không nên uống rượu, tôi giúp cậu ấy uống."
Tùng Dụ Chu cười cười: "Cậu là ba hay bạn trai của người ta mà quản nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, cậu uống của cậu, Tiểu Bạch uống của Tiểu Bạch, trừ khi Tiểu Bạch nhận cậu làm ba."
"Người ta có ba, làm gì muốn nhận Tùy ca nữa, nhưng mà Tiểu Bạch, cậu chắc là không bạn trai đâu, Tùy ca chúng ta vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, cậu thử suy nghĩ một chút đi?"
Tịch Bạch đến đây, mấy nam sinh mở miệng đùa giỡn, không khí nặng nề trở thành hư không, tâm trạng Tương Trọng Ninh cũng đã khá hơn nhiều.
Tạ Tùy cầm ly rượu của Tịch Bạch, đuôi mắt cong cong đầy ý cười: "Ba hay là bạn trai, cậu chọn một."
Tịch Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái, bỉu môi nói: "Tại sao tôi phải làm cái lựa chọn kỳ quái này chứ."
Tạ Tùy có một chút men say, ngông nghênh nói: "Không chọn, tôi không thể giúp cậu uống rượu."
Tịch Bạch đoạt lấy cái ly trong tay Tạ Tùy: "Ai muốn cậu giúp tôi uống rượu."
Tên nhóc không lễ phép, còn tưởng là cô chưa trưởng thành, tuổi hai kiếp của cô cộng lại còn có thể làm ba của bọn hắn đấy!
Tạ Tùy vốn cũng là nói đùa, không nghĩ đến Tịch Bạch thật sự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"NÀY!"
Hắn vội vã đoạt lấy cái ly, nhưng mà đã chậm quá, tiểu nha đầu uống đến một giọt cũng không còn.
Tạ Tùy vỗ vỗ cái gáy của cô, tức giận nói: "Tên nào đồng ý cho cậu uống rượu."
Tịch Bạch xoa xoa cái gáy, khó chịu liếc hắn: "Tự tôi đồng ý."
Tạ Tùy nặng nề đặt chiếc ly lại trên bàn, thò tay kéo Tịch Bạch đến bên người bản thân, trầm thấp hỏi: "Đã hút thuốc lại còn uống rượu... Ai dạy cậu những cái này?"
"Hỏi làm gì."
"Tôi giết chết hắn."
"..."
Lại tới nữa, Tịch Bạch thật sự rất muốn nói, thế thì cậu giết chết chính cậu đi.
"Không được phép uống nữa, trước lúc trưởng thành, không cho phép, trưởng thành rồi mà không có mặt tôi, cũng không cho phép."
Tạ Tùy nghiêm mặt, ý đồ hù dọa cô: "Lại để tôi nhìn thấy, đánh gãy chân của cậu."
Hắn vốn có vẻ ngoài hung dữ, hơn nữa tính tình cũng táo bạo, lông mày còn bị cắt đứt một khúc, nhìn càng thêm dữ tợn.
Tịch Bạch cũng đã không sợ hắn, hắn giống như một chú cún nhỏ, bình thường hay ồn ào kêu bậy, nhưng sẽ không thật sự cắn cô.
Bên trong quán rượu, cả đám cùng Tương Trọng Ninh ở một đêm, rốt cuộc cũng trấn an được tên thiếu nam tâm hồn mong manh dễ vỡ bị thất tình này, Tương Trọng Ninh lần nữa tỉnh lại, nói sẽ nghe theo lời Tịch Bạch, sẽ thật cố gắng, để cho Lục Vi Vi biết, đến cùng cô ta đã bỏ lỡ cái gì.
Tịch Bạch kỳ thật rất thích mấy người bạn này của Tạ Tùy, hoàn toàn khác biệt với những thiếu gia kiêu ngạo xung quanh Trần Triết Dương, những nam sinh này tuy rằng nhìn như một đám trẻ trâu, dã tính khó thuần, nhưng mà bọn hắn lại vừa cố gắng vừa tự tin, chính trực mà lương thiện.
Tạ Tùy cũng không biết, Tịch Bạch như vậy lại không thể uống rượu.
Việc này ngay cả Tịch Bạch chính mình cũng không biết.
Cô vốn cho rằng một ly rượu không có gì trở ngại, nhưng chất cồn chậm rãi lan khắp cơ thể, cô cảm thấy ý thức có chút hoảng hốt, nói muốn đi một chuyến toilet, kết quả vừa nhảy xuống ghế cao, cả người trực tiếp té.
Nếu không phải Tạ Tùy tay nhanh mắt lẹ ôm chặt cô, sợ là đã ngã gãy cổ.
Tịch Bạch trọng tâm không ổn, theo bản năng ôm chặt cổ Tạ Tùy, định đứng vững.
"Này...?"
Chính cô còn giống như rất khó hiểu, phát ra một tiếng nặng nề sợ hãi: "Tại sao lại như vậy?"
Cô chóng mặt ghé vào trong ngực Tạ Tùy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi vào lồng ngực của hắn, cất giọng kêu: "Tạ Tùy?"
Hắn đáp trả: "Hửm?."
"Cậu ở đâu?"
"..."
Tôi không phải đang bị cậu ôm sao!
Tạ Tùy nhíu mày, nha đầu kia...uống say?
Tịch Bạch quả thật là uống say, nhưng lại đã quá say, hai má đỏ ửng, không còn rõ đông tây nam bắc.
Hương thơm ngọt ngào trên người cô xông vào mũi, Tạ Tùy xoa xoa cánh mũi, thân thể cũng nhốn nháo.
Tùng Dụ Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn ly rượu đã đánh gục Tịch Bạch, cầm lên kiểm tra, kinh ngạc nói: "Tùy ca, cậu bỏ thuốc?"
"...Cút."
Hắn ngay cả rượu còn không nỡ để cô uống, sao có thể bỏ thuốc cô?
Tịch Bạch nghe hai chữ "bỏ thuốc" liền lập tức hoảng sợ, vung chân hung hăng đạp hắn một cái.
Tạ Tùy ăn đau, khóe miệng run lên: "Shit!"
"Tạ Tùy cậu ở đâu! Cứu...cứu tôi!" Tịch Bạch nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy ra ngoài: "Bọn họ bỏ thuốc tôi!"
Tạ Tùy cầm cổ áo cô, không cho cô chạy đi.
"Đừng làm rộn, tôi ở chỗ này." Hắn kéo cô về, ôm vào trong ngực ôn nhu trấn an: "Không ai bỏ thuốc cậu, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Tịch Bạch thấy rõ thiếu niên trước mặt chính là Tạ Tùy, cô ỷ lại vươn tay ôm lấy cổ của hắn, kích động thất thố nói: "Tạ Tùy, cậu tuyệt đối...tuyệt đối đừng đưa tôi trở về, tôi sẽ chết..."
Tạ Tùy nhíu mày: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy."
Cô vùi mặt vào trong hõm cổ hắn, tìm vị trí thoải mái, an an ổn ổn nhắm mắt lại, còn dùng hai má cọ một chút.
Tạ Tùy da đầu tê dại.
Hắn nhìn đám bạn xin giúp đỡ: "Này...như thế này thì sao đây?"
Cả bọn hai mặt nhìn nhau, toát ra biểu tình hâm mộ ghen ghét.
Cái này đối với xử nam độc thân mà nói, siêu cấp tàn nhẫn!!!!
Tạ Tùy rủ mắt xuống, nhìn cô gái trong lòng mình.
Làn da trắng trắng hồng hồng, bờ môi căng mọng, lông mi dài khẽ run...
Tròng mắt đen nhánh của hắn gợn sóng.
Tạ Tùy tuyệt đối không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng chưa bao giờ làm kẻ tiểu nhân.
Hắn không chút do dự khiêng cô trên vai như bao hàng, rời khỏi quán Bar, đi về phía khách sạn.
Bình luận facebook