Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131: Gâu gâu~
Edit: hanthy915
Trong phòng bệnh thật lâu không ai nói tiếng nào.
Cố Sanh Sanh vờ như không nhìn thấy, quay lưng lại sửa sang hoa và quà biếu ở đầu giường, một đống quà cáp đắt đỏ chất đầy trên tủ, đại diện cho quan hệ quen biết cả đời ông cụ Thẩm và tấm lòng của người thân.
Trong đó có một bó hoa hướng dương màu vàng cực kỳ chói mắt, giấy bọc xa xỉ cầu kỳ, Cố Sanh Sanh không khỏi cầm lên nhìn thử.
"Khụ khụ khụ..." Ông cụ Thẩm bỗng nhiên ho khan.
Cố Sanh Sanh xoay người: "Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông cụ Thẩm khoát tay, ra hiệu muốn ngồi dậy. Cố Sanh Sanh liền bấm chuông, hộ lý tiến vào, cùng Cố Sanh Sanh đỡ ông cụ Thẩm ngồi dậy, sau đó nhét cho ông một tấm đệm lót lưng. Chỉ một động tác đơn giản như thế cũng đủ khiến ông thở hồng hộc rồi.
Ông cụ Thẩm mặc bộ quần áo sọc dành cho bệnh nhân rộng thùng thình, thoạt nhìn trông gầy đi không ít, Cố Sanh Sanh thấy vậy càng đau lòng hơn.
Song ông cụ Thẩm vẫn nở nụ cười. Ông còn trêu Cố Sanh Sanh: "Trời nóng như thế, đã bảo cháu về nhà nghỉ ngơi trước rồi, còn đến bệnh viện làm gì? Thẩm Vọng mà biết lại đau lòng bây giờ."
Cố Sanh Sanh dẩu môi: "Thẩm Vọng lo cho ông thì có. Mấy ngày nay cháu gọi điện thoại về, anh ấy không ở công ty thì là bệnh viện."
Ông cụ Thẩm vui đến giãn cả nếp nhăn nơi khóe mắt, ngoài miệng lại nói: "Tên nhóc thối đó đáng ghét cực kỳ. Ta đã bảo không cần đến đâu, thế mà ngày nào nó cũng vác xác đến. Ngày nào cũng lạnh mặt ôm máy tính ngồi bên cạnh ta, trông ta có giống đang ngồi tù không."
Cố Sanh Sanh: "Còn không phải tại ông lén ăn thịt à?"
Ông cụ Thẩm giả vờ giận dỗi: "Tên nhóc Thẩm Vọng này, đến chuyện đó cũng mách vợ!"
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng nói: "Thẩm Vọng là lo lắng cho ông đó. Anh ấy còn nói với cháu, chờ ông xuất viện, lập tức đưa ông về biệt thự ở luôn."
Ông cụ Thẩm đã lớn tuổi nên rất thích được nghe người khác khen Thẩm Vọng hiếu thuận. Ngay cả Cố Sanh Sanh cũng nhìn ra được loại tâm lý trẻ con này, nhưng cô vẫn vui vẻ phối hợp với ông cụ nhà mình.
Cố Sanh Sanh lôi ra đài sen và củ ấu mang về từ chỗ quay Thôn nước ngọt, tự tay lột cho ông cụ Thẩm ăn. Hai ông cháu cười nói hi hi ha ha, tiếng huyên náo bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã dịu xuống, hai người cũng không nhận ra.
Ông cụ Thẩm nhịn cười không được: "Ông nội biết mấy đứa có lòng. Có điều vợ chồng mấy đứa tiểu biệt thắng tân hôn, bộ xương khô này không dám quấy rầy."
Cố Sanh Sanh giơ tay che trước miệng: "Ông đến nhà bọn cháu, cháu sẽ làm phật nhảy tường cho ông ăn. Còn nữa, nói cho ông nghe một bí mật nhỏ..."
"Bí mật gì vậy?" Tiếng nói trầm thấp cuốn hút vang lên.
Cố Sanh Sanh quay đầu, đụng phải một đôi mắt phượng sắc bén.
Cố Sanh Sanh chưa bao giờ thấy người nào mặc âu phục đen đẹp hơn Thẩm Vọng, mái tóc đen ngắn được chải gọn ra sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt nam tính anh tuấn, đường cong quai hàm sắc sảo vô cùng.
Một dòng điện tê dại từ sau lưng phóng lên, Cố Sanh Sanh có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Vọng, mãi cho đến lúc anh đi đến trước mặt mình, không khí bị khuấy động, mùi hương quen thuộc dễ chịu xộc vào mũi.
Thẩm Vọng lại hỏi: "Bí mật nhỏ gì đó?"
Cố Sanh Sanh thần bí đáp: "Đã nói là bí mật, sao có thể nói cho anh được?"
Thẩm Vọng xoa nhẹ đầu cô một cái.
Cố Sanh Sanh vội tránh ra, vừa thở phì phò chỉnh lại tóc mái ngang trán, vừa tố cáo với ông cụ Thẩm: "Ông nội, ông xem Thẩm Vọng kìa."
Ông cụ Thẩm thiên vị Cố Sanh Sanh: "Tên nhóc thối, mấy tuổi rồi, suốt ngày ăn hiếp vợ."
Cố Sanh Sanh có ông nội làm chỗ dựa, lập tức trở mặt thành con mèo đắc ý.
Thẩm Vọng không thèm so đo với cặp đôi đồng minh trẻ con này, anh quét một vòng trên bàn. Hôm nay Cố Sanh Sanh rất ngoan, không mang cho ông cụ những thứ không nên ăn. Trên bàn có một đống nhỏ vỏ hạt sen, còn củ ấu đen thui lại chưa hề động vào.
Thẩm Vọng cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên lột củ ấu. Đầu ngón tay trắng nõn của anh nhẹ nhàng tách ra, vỏ củ liền vỡ vụn, để lộ phần thịt trắng phau bên trong.
Cố Sanh Sanh kêu gào đòi ăn.
Thẩm Vọng thoắt một cái nhét thịt củ vào miệng cô.
Cố Sanh Sanh im lặng, quai hàm trắng nõn động mấy lần, hai mắt toát lên ý cười.
Vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, ông cụ Thẩm lại không trêu ghẹo như bình thường, ánh mắt không yên nhìn về phía cửa ra vào.
Cố Sanh Sanh gọi ông: "Ông nội, ông nhìn cửa làm gì vậy?"
Ông cụ Thẩm lấy lại tinh thần: "Hả? À, không có gì."
Cố Sanh Sanh dễ bị lừa, nhưng ánh mắt của Thẩm Vọng tựa như xuyên thủng hết thảy mọi thứ, anh nói: "Thẩm Đình Sâm không đến."
Hàng lông mày của ông cụ Thẩm lập tức co lại, ý cười mới đó dần dần hạ xuống, thay vào đó là tiếng thở dài.
Thẩm Vọng cùng Cố Sanh Sanh canh giữ bên giường, đám người Liễu Bình không biết có lòng thật hay giả mà ngày nào cũng đến thăm bệnh. Chỉ có duy nhất Thẩm Đình Sâm, đứa cháu trai xếp hạng thứ hai trong lòng ông cụ Thẩm, chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện ở bệnh viện dù chỉ là một lần.
Tuy thất vọng lắm nhưng ông cụ Thẩm vẫn ra sức bảo vệ hắn: "Suy cho cùng nó cũng là huyết mạch của Thẩm gia, có một nửa dòng máu giống cháu."
Cố Sanh Sanh cắn môi, lén nhìn biểu cảm của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vẫn vô cảm như cũ, dường như anh đã biết trước quyết định của ông cụ Thẩm: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng lần này Thẩm Đình Sâm đã làm liên lụy đến giá cổ phiếu của công ty, tổn thất không hề nhỏ, cháu phải cho các cổ đông câu trả lời hợp lý."
Ông cụ Thẩm nghe thế, trong lòng tự hiểu Thẩm Đình Sâm không còn cách nào để ở lại Thẩm thị nữa, chỉ có thể cau mày thở dài.
Cố Sanh Sanh nhịn không được lén nắm lấy tay Thẩm Vọng.
Ông cụ Thẩm chỗ nào cũng tốt, có điều ông quá đặt nặng cái gọi là huyết mạch. Vì ông cụ Thẩm cứ hết lần này đến lần khác bao che Thẩm Đình Sâm, cho nên hắn mới trở thành phế vật như bây giờ.
Cũng bởi vì ông cụ Thẩm mà cả gia đình Thẩm Đình Sâm và đám bà con cháu chắt kia có chỗ che chở, có thể vững vàng làm đĩa hút máu Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nghiêng đầu nhìn Cố Sanh Sanh, thấy cô mặt ủ mày chau, liền nghĩ thành cô buồn ngủ. Anh dặn nhân viên hộ lý chăm sóc cho ông cụ Thẩm thật tốt rồi chào tạm biệt ông ra về.
Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Cố Sanh Sanh liền bị đám người trước cửa dọa sợ.
Liễu Bình dẫn đầu một đám người Thẩm gia đông đúc đứng trong hành lang trước phòng bệnh, người nào cũng như người gỗ, lặng ngắt như tờ.
Cố Sanh Sanh giật mình hô lên một tiếng, dán chặt vào Thẩm Vọng: "Bọn họ bị gì vậy?"
Thẩm Vọng hưởng thụ hành động ỷ lại như một con thú nhỏ của cô, ngữ khí hết sức ôn hòa: "Bọn họ đang bày tỏ lòng hiếu thảo với ông cụ."
Cố Sanh Sanh đảo mắt nhìn qua khuôn mặt của từng người một. Quả nhiên nhìn thấy tròng mắt của bọn họ xoay tròn, không hoảng hốt thì sợ hãi, đúng là người còn sống. Nhất là Thẩm Giai Huyên, sống mũi phập phồng thở hồng hộc, khuôn mặt đầy vẻ tức tối mà không dám nói gì.
Giọng nói dịu dàng non nớt của cô vang lên: "Đúng nhỉ. Bọn họ quan tâm ông nội, định qua đêm ở đây luôn sao? Ban đêm phải có người ngủ cùng ông. Mấy hôm trước toàn là anh, hôm nay phải cho người khác cơ hội chứ."
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của anh vừa lướt qua, đám người Thẩm gia liền câm như hến: "Ừ, bọn họ sẽ ở đến khi em tới mới về."
Ngữ khí lãnh đạm mạnh mẽ như sắt đá nện vào tai đám người khiến họ hoa mắt chóng mặt, không ngừng kêu khổ trong lòng.
Đám người này đu bám Thẩm gia đã nhiều năm, quen ăn nằm trong nhung lụa, ngay cả đi bộ mấy bước cũng thở không nổi, đứng chưa được nửa tiếng đã nghiêng trái ngã phải.
Nhất là Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên, hai người còn phải tham dự một buổi họp mặt các phu nhân nên đi giày cao gót. Chỉ đứng một chút, mũi chân đã đau đến chịu không được.
Nhưng tên sát thần này lại muốn bọn họ canh cả một đêm!
Không một ai dám dị nghị, càng không dám bỏ về giữa chừng. Thẩm Vọng để lại vệ sĩ canh cửa cho ông cụ Thẩm, bọn họ đến một câu phàn nàn cũng không dám thốt ra.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tay trong tay ra khỏi bệnh viện, ráng chiều đã phủ kín bầu trời, gió đêm mang theo mùi hương khô ráo của cây cỏ cuốn bay tà váy, lướt ngang qua mái tóc dài của cô.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng và không khí bi thương, Cố Sanh Sanh hít sâu một hơi, dần dần thoải mái hơn.
Thẩm Vọng xoa má cô: "Không thích bệnh viện thì sau này ít đến thôi."
"Em phải đến thăm ông nội chứ." Cố Sanh Sanh thích thú híp mắt, "Hình như ông nội không muốn đến ở cùng chúng ta."
Động tác của Thẩm Vọng ngừng lại.
Cố Sanh Sanh nhận ra khí tức trên người Thẩm Vọng trầm xuống bèn vội vàng nói sang chuyện khác, mặt mày hết sức hớn hở: "Đáng đời! Lúc nãy đám người đó cãi nhau inh ỏi trước cửa, còn..."
Còn hại ông nội phải khóc. Cố Sanh Sanh kịp phản ứng, nuốt câu này lại: "Bọn họ thật sự đứng đó một đêm hả anh?"
Tà dương đỏ như máu, phác họa đường cong một bên mặt lạnh lùng của Thẩm Vọng: "Bảo họ đứng một đêm, một phút cũng không dám ngồi."
Hai chân Cố Sanh Sanh liền nhũn ra.
Cô rón rén ghé sát tai Thẩm Vọng, nhỏ giọng dỗ anh vui lên: "Chúng ta mau về nhà thôi, đoán xem em chuẩn bị bất ngờ gì cho anh nào?"
"Bất ngờ" này Cố Sanh Sanh đã báo cho anh cách đây khoảng 1 tháng.
Thẩm Vọng khẽ giương khóe môi, từ trên cao liếc xuống ngực của Cố Sanh Sanh: "Em à?"
Ánh mắt tuy không quá rõ ràng nhưng đã nói lên hết tất cả. Hai bên tai Cố Sanh Sanh đỏ lên: "Đã nói bao nhiêu lần là không phải rồi mà! Đoán đàng hoàng xem nào!"
Chiếc xe Lincoln sàn thấp màu đen chạy đến trước mặt, Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh ngồi vào xe.
Tài xế có kinh nghiệm, đã nâng tấm chắn lên từ sớm, khoang sau biến thành một không gian kín. Dù không có suy nghĩ gì cũng không khỏi bị bầu không khí mập mờ này lay động.
Vốn là Cố Sanh Sanh ồn ào đòi Thẩm Vọng đoán, dần dần không còn âm thanh nào nữa.
Thẩm Vọng bóp bàn tay nhỏ của cô, nhiệt độ thấp hơn so với anh, vừa trơn lại vừa mềm.
Cố Sanh Sanh để mặc anh bóp, ngoan đến quá đáng.
Thẩm Vọng quay đầu nhìn Cố Sanh Sanh, lại phát hiện ra cô cũng đang nhìn anh, cặp mắt tròn xoe ma mị ướŧ áŧ, ánh mắt ngây thơ lại thẳng thừng.
Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động: "Em nhìn anh như thế là thiếu..."
Chữ cuối cùng đã bị cánh môi mềm mại nuốt trọn.
Cố Sanh Sanh chạm lên môi Thẩm Vọng, liếm liếm cắn cắn như chú mèo con khát nước, không có chút kỹ xảo nào. Cô cố học theo dáng vẻ thường ngày của Thẩm Vọng, đầu lưỡi thăm dò dọc theo khóe miệng, trông chờ được đáp lại.
Song Thẩm Vọng vẫn cứ thờ ơ hết lần này đến lần khác. Cố Sanh Sanh thấy thăm dò không có kết quả, bèn tức giận hung hăng cắn môi dưới của anh một phát.
Cảm giác đau đớn chặt đứt tia lý trí cuối cùng. Cổ Thẩm Vọng phát ra tiếng thở trầm thấp, anh ôm vòng eo mảnh mai của Cố Sanh Sanh sát vào người mình, lực độ lớn đến nỗi suýt nữa vò nát cô.
Tài xế lái xe rẽ hai lần trên con đường quanh núi, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự. Khoang sau xe vẫn không có động tĩnh, tài xế tập mãi thành thói quen, thậm chí còn định xuống xe hút điếu thuốc.
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh hôn nhau ba lần. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người xa nhau hơn 1 tháng, hết thảy nhớ nhung đều dùng môi lưỡi để bày tỏ nỗi lòng.
Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng ôm ngồi lên chân, mặt đối mặt với anh, chóp mũi hai người cọ vào nhau, môi dán chặt môi, nỉ non những lời chỉ có những người yêu nhau mới hiểu.
Xe đã dừng lại từ sớm, Cố Sanh Sanh lười biếng chôn trong lòng Thẩm Vọng, bàn tay to của anh vuốt ve sau lưng cô, từng động tác đều tạo ra một dòng điện khiến toàn thân run rẩy.
Không một ai muốn phá hỏng khoảnh khắc tuyệt vời này.
Nhưng Cố Sanh Sanh cứ cảm thấy mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó...
Chưa đợi Cố Sanh Sanh nhớ ra, trong biệt thự bỗng truyền đến tiếng ồn ào xen lẫn tiếng la hét: "Nhanh! Mau chặn lại, này!"
Cố Sanh Sanh chợt ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Vọng ôm sau lưng Cố Sanh Sanh, mở cửa xe.
Cả tòa biệt thự mở đèn sáng rực, chị Lý dẫn đầu đám người làm và vệ sĩ nháo nhào chạy khỏi biệt thự, đuổi theo một cục lông nhỏ.
Cục lông nhỏ có cái đuôi rất ro, trông có vẻ là một con sóc, linh hoạt trốn ngược trốn xuôi.
Thẩm Vọng chứng kiến một màn gà bay chó sủa, giọng nói lạnh lùng thốt ra: "Chuyện gì vậy —"
Chưa nói xong đã thấy cục bông xù kia vèo một cái, thoát khỏi cổng sắt và hàng rào, bật lên hai lần, phóng thẳng đến chiếc xe sáng đèn như truy lùng mục tiêu.
Mấy vệ sĩ nhoài người ra đều vồ hụt.
Thẩm Vọng nhanh tay kéo cửa xe lên.
Trong giây phút suýt soát đó, cục xúc xích bay thẳng vào lòng anh.
"Ử ử gâu~"
Trong phòng bệnh thật lâu không ai nói tiếng nào.
Cố Sanh Sanh vờ như không nhìn thấy, quay lưng lại sửa sang hoa và quà biếu ở đầu giường, một đống quà cáp đắt đỏ chất đầy trên tủ, đại diện cho quan hệ quen biết cả đời ông cụ Thẩm và tấm lòng của người thân.
Trong đó có một bó hoa hướng dương màu vàng cực kỳ chói mắt, giấy bọc xa xỉ cầu kỳ, Cố Sanh Sanh không khỏi cầm lên nhìn thử.
"Khụ khụ khụ..." Ông cụ Thẩm bỗng nhiên ho khan.
Cố Sanh Sanh xoay người: "Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông cụ Thẩm khoát tay, ra hiệu muốn ngồi dậy. Cố Sanh Sanh liền bấm chuông, hộ lý tiến vào, cùng Cố Sanh Sanh đỡ ông cụ Thẩm ngồi dậy, sau đó nhét cho ông một tấm đệm lót lưng. Chỉ một động tác đơn giản như thế cũng đủ khiến ông thở hồng hộc rồi.
Ông cụ Thẩm mặc bộ quần áo sọc dành cho bệnh nhân rộng thùng thình, thoạt nhìn trông gầy đi không ít, Cố Sanh Sanh thấy vậy càng đau lòng hơn.
Song ông cụ Thẩm vẫn nở nụ cười. Ông còn trêu Cố Sanh Sanh: "Trời nóng như thế, đã bảo cháu về nhà nghỉ ngơi trước rồi, còn đến bệnh viện làm gì? Thẩm Vọng mà biết lại đau lòng bây giờ."
Cố Sanh Sanh dẩu môi: "Thẩm Vọng lo cho ông thì có. Mấy ngày nay cháu gọi điện thoại về, anh ấy không ở công ty thì là bệnh viện."
Ông cụ Thẩm vui đến giãn cả nếp nhăn nơi khóe mắt, ngoài miệng lại nói: "Tên nhóc thối đó đáng ghét cực kỳ. Ta đã bảo không cần đến đâu, thế mà ngày nào nó cũng vác xác đến. Ngày nào cũng lạnh mặt ôm máy tính ngồi bên cạnh ta, trông ta có giống đang ngồi tù không."
Cố Sanh Sanh: "Còn không phải tại ông lén ăn thịt à?"
Ông cụ Thẩm giả vờ giận dỗi: "Tên nhóc Thẩm Vọng này, đến chuyện đó cũng mách vợ!"
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng nói: "Thẩm Vọng là lo lắng cho ông đó. Anh ấy còn nói với cháu, chờ ông xuất viện, lập tức đưa ông về biệt thự ở luôn."
Ông cụ Thẩm đã lớn tuổi nên rất thích được nghe người khác khen Thẩm Vọng hiếu thuận. Ngay cả Cố Sanh Sanh cũng nhìn ra được loại tâm lý trẻ con này, nhưng cô vẫn vui vẻ phối hợp với ông cụ nhà mình.
Cố Sanh Sanh lôi ra đài sen và củ ấu mang về từ chỗ quay Thôn nước ngọt, tự tay lột cho ông cụ Thẩm ăn. Hai ông cháu cười nói hi hi ha ha, tiếng huyên náo bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã dịu xuống, hai người cũng không nhận ra.
Ông cụ Thẩm nhịn cười không được: "Ông nội biết mấy đứa có lòng. Có điều vợ chồng mấy đứa tiểu biệt thắng tân hôn, bộ xương khô này không dám quấy rầy."
Cố Sanh Sanh giơ tay che trước miệng: "Ông đến nhà bọn cháu, cháu sẽ làm phật nhảy tường cho ông ăn. Còn nữa, nói cho ông nghe một bí mật nhỏ..."
"Bí mật gì vậy?" Tiếng nói trầm thấp cuốn hút vang lên.
Cố Sanh Sanh quay đầu, đụng phải một đôi mắt phượng sắc bén.
Cố Sanh Sanh chưa bao giờ thấy người nào mặc âu phục đen đẹp hơn Thẩm Vọng, mái tóc đen ngắn được chải gọn ra sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt nam tính anh tuấn, đường cong quai hàm sắc sảo vô cùng.
Một dòng điện tê dại từ sau lưng phóng lên, Cố Sanh Sanh có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Vọng, mãi cho đến lúc anh đi đến trước mặt mình, không khí bị khuấy động, mùi hương quen thuộc dễ chịu xộc vào mũi.
Thẩm Vọng lại hỏi: "Bí mật nhỏ gì đó?"
Cố Sanh Sanh thần bí đáp: "Đã nói là bí mật, sao có thể nói cho anh được?"
Thẩm Vọng xoa nhẹ đầu cô một cái.
Cố Sanh Sanh vội tránh ra, vừa thở phì phò chỉnh lại tóc mái ngang trán, vừa tố cáo với ông cụ Thẩm: "Ông nội, ông xem Thẩm Vọng kìa."
Ông cụ Thẩm thiên vị Cố Sanh Sanh: "Tên nhóc thối, mấy tuổi rồi, suốt ngày ăn hiếp vợ."
Cố Sanh Sanh có ông nội làm chỗ dựa, lập tức trở mặt thành con mèo đắc ý.
Thẩm Vọng không thèm so đo với cặp đôi đồng minh trẻ con này, anh quét một vòng trên bàn. Hôm nay Cố Sanh Sanh rất ngoan, không mang cho ông cụ những thứ không nên ăn. Trên bàn có một đống nhỏ vỏ hạt sen, còn củ ấu đen thui lại chưa hề động vào.
Thẩm Vọng cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên lột củ ấu. Đầu ngón tay trắng nõn của anh nhẹ nhàng tách ra, vỏ củ liền vỡ vụn, để lộ phần thịt trắng phau bên trong.
Cố Sanh Sanh kêu gào đòi ăn.
Thẩm Vọng thoắt một cái nhét thịt củ vào miệng cô.
Cố Sanh Sanh im lặng, quai hàm trắng nõn động mấy lần, hai mắt toát lên ý cười.
Vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, ông cụ Thẩm lại không trêu ghẹo như bình thường, ánh mắt không yên nhìn về phía cửa ra vào.
Cố Sanh Sanh gọi ông: "Ông nội, ông nhìn cửa làm gì vậy?"
Ông cụ Thẩm lấy lại tinh thần: "Hả? À, không có gì."
Cố Sanh Sanh dễ bị lừa, nhưng ánh mắt của Thẩm Vọng tựa như xuyên thủng hết thảy mọi thứ, anh nói: "Thẩm Đình Sâm không đến."
Hàng lông mày của ông cụ Thẩm lập tức co lại, ý cười mới đó dần dần hạ xuống, thay vào đó là tiếng thở dài.
Thẩm Vọng cùng Cố Sanh Sanh canh giữ bên giường, đám người Liễu Bình không biết có lòng thật hay giả mà ngày nào cũng đến thăm bệnh. Chỉ có duy nhất Thẩm Đình Sâm, đứa cháu trai xếp hạng thứ hai trong lòng ông cụ Thẩm, chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện ở bệnh viện dù chỉ là một lần.
Tuy thất vọng lắm nhưng ông cụ Thẩm vẫn ra sức bảo vệ hắn: "Suy cho cùng nó cũng là huyết mạch của Thẩm gia, có một nửa dòng máu giống cháu."
Cố Sanh Sanh cắn môi, lén nhìn biểu cảm của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vẫn vô cảm như cũ, dường như anh đã biết trước quyết định của ông cụ Thẩm: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng lần này Thẩm Đình Sâm đã làm liên lụy đến giá cổ phiếu của công ty, tổn thất không hề nhỏ, cháu phải cho các cổ đông câu trả lời hợp lý."
Ông cụ Thẩm nghe thế, trong lòng tự hiểu Thẩm Đình Sâm không còn cách nào để ở lại Thẩm thị nữa, chỉ có thể cau mày thở dài.
Cố Sanh Sanh nhịn không được lén nắm lấy tay Thẩm Vọng.
Ông cụ Thẩm chỗ nào cũng tốt, có điều ông quá đặt nặng cái gọi là huyết mạch. Vì ông cụ Thẩm cứ hết lần này đến lần khác bao che Thẩm Đình Sâm, cho nên hắn mới trở thành phế vật như bây giờ.
Cũng bởi vì ông cụ Thẩm mà cả gia đình Thẩm Đình Sâm và đám bà con cháu chắt kia có chỗ che chở, có thể vững vàng làm đĩa hút máu Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nghiêng đầu nhìn Cố Sanh Sanh, thấy cô mặt ủ mày chau, liền nghĩ thành cô buồn ngủ. Anh dặn nhân viên hộ lý chăm sóc cho ông cụ Thẩm thật tốt rồi chào tạm biệt ông ra về.
Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Cố Sanh Sanh liền bị đám người trước cửa dọa sợ.
Liễu Bình dẫn đầu một đám người Thẩm gia đông đúc đứng trong hành lang trước phòng bệnh, người nào cũng như người gỗ, lặng ngắt như tờ.
Cố Sanh Sanh giật mình hô lên một tiếng, dán chặt vào Thẩm Vọng: "Bọn họ bị gì vậy?"
Thẩm Vọng hưởng thụ hành động ỷ lại như một con thú nhỏ của cô, ngữ khí hết sức ôn hòa: "Bọn họ đang bày tỏ lòng hiếu thảo với ông cụ."
Cố Sanh Sanh đảo mắt nhìn qua khuôn mặt của từng người một. Quả nhiên nhìn thấy tròng mắt của bọn họ xoay tròn, không hoảng hốt thì sợ hãi, đúng là người còn sống. Nhất là Thẩm Giai Huyên, sống mũi phập phồng thở hồng hộc, khuôn mặt đầy vẻ tức tối mà không dám nói gì.
Giọng nói dịu dàng non nớt của cô vang lên: "Đúng nhỉ. Bọn họ quan tâm ông nội, định qua đêm ở đây luôn sao? Ban đêm phải có người ngủ cùng ông. Mấy hôm trước toàn là anh, hôm nay phải cho người khác cơ hội chứ."
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của anh vừa lướt qua, đám người Thẩm gia liền câm như hến: "Ừ, bọn họ sẽ ở đến khi em tới mới về."
Ngữ khí lãnh đạm mạnh mẽ như sắt đá nện vào tai đám người khiến họ hoa mắt chóng mặt, không ngừng kêu khổ trong lòng.
Đám người này đu bám Thẩm gia đã nhiều năm, quen ăn nằm trong nhung lụa, ngay cả đi bộ mấy bước cũng thở không nổi, đứng chưa được nửa tiếng đã nghiêng trái ngã phải.
Nhất là Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên, hai người còn phải tham dự một buổi họp mặt các phu nhân nên đi giày cao gót. Chỉ đứng một chút, mũi chân đã đau đến chịu không được.
Nhưng tên sát thần này lại muốn bọn họ canh cả một đêm!
Không một ai dám dị nghị, càng không dám bỏ về giữa chừng. Thẩm Vọng để lại vệ sĩ canh cửa cho ông cụ Thẩm, bọn họ đến một câu phàn nàn cũng không dám thốt ra.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tay trong tay ra khỏi bệnh viện, ráng chiều đã phủ kín bầu trời, gió đêm mang theo mùi hương khô ráo của cây cỏ cuốn bay tà váy, lướt ngang qua mái tóc dài của cô.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng và không khí bi thương, Cố Sanh Sanh hít sâu một hơi, dần dần thoải mái hơn.
Thẩm Vọng xoa má cô: "Không thích bệnh viện thì sau này ít đến thôi."
"Em phải đến thăm ông nội chứ." Cố Sanh Sanh thích thú híp mắt, "Hình như ông nội không muốn đến ở cùng chúng ta."
Động tác của Thẩm Vọng ngừng lại.
Cố Sanh Sanh nhận ra khí tức trên người Thẩm Vọng trầm xuống bèn vội vàng nói sang chuyện khác, mặt mày hết sức hớn hở: "Đáng đời! Lúc nãy đám người đó cãi nhau inh ỏi trước cửa, còn..."
Còn hại ông nội phải khóc. Cố Sanh Sanh kịp phản ứng, nuốt câu này lại: "Bọn họ thật sự đứng đó một đêm hả anh?"
Tà dương đỏ như máu, phác họa đường cong một bên mặt lạnh lùng của Thẩm Vọng: "Bảo họ đứng một đêm, một phút cũng không dám ngồi."
Hai chân Cố Sanh Sanh liền nhũn ra.
Cô rón rén ghé sát tai Thẩm Vọng, nhỏ giọng dỗ anh vui lên: "Chúng ta mau về nhà thôi, đoán xem em chuẩn bị bất ngờ gì cho anh nào?"
"Bất ngờ" này Cố Sanh Sanh đã báo cho anh cách đây khoảng 1 tháng.
Thẩm Vọng khẽ giương khóe môi, từ trên cao liếc xuống ngực của Cố Sanh Sanh: "Em à?"
Ánh mắt tuy không quá rõ ràng nhưng đã nói lên hết tất cả. Hai bên tai Cố Sanh Sanh đỏ lên: "Đã nói bao nhiêu lần là không phải rồi mà! Đoán đàng hoàng xem nào!"
Chiếc xe Lincoln sàn thấp màu đen chạy đến trước mặt, Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh ngồi vào xe.
Tài xế có kinh nghiệm, đã nâng tấm chắn lên từ sớm, khoang sau biến thành một không gian kín. Dù không có suy nghĩ gì cũng không khỏi bị bầu không khí mập mờ này lay động.
Vốn là Cố Sanh Sanh ồn ào đòi Thẩm Vọng đoán, dần dần không còn âm thanh nào nữa.
Thẩm Vọng bóp bàn tay nhỏ của cô, nhiệt độ thấp hơn so với anh, vừa trơn lại vừa mềm.
Cố Sanh Sanh để mặc anh bóp, ngoan đến quá đáng.
Thẩm Vọng quay đầu nhìn Cố Sanh Sanh, lại phát hiện ra cô cũng đang nhìn anh, cặp mắt tròn xoe ma mị ướŧ áŧ, ánh mắt ngây thơ lại thẳng thừng.
Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động: "Em nhìn anh như thế là thiếu..."
Chữ cuối cùng đã bị cánh môi mềm mại nuốt trọn.
Cố Sanh Sanh chạm lên môi Thẩm Vọng, liếm liếm cắn cắn như chú mèo con khát nước, không có chút kỹ xảo nào. Cô cố học theo dáng vẻ thường ngày của Thẩm Vọng, đầu lưỡi thăm dò dọc theo khóe miệng, trông chờ được đáp lại.
Song Thẩm Vọng vẫn cứ thờ ơ hết lần này đến lần khác. Cố Sanh Sanh thấy thăm dò không có kết quả, bèn tức giận hung hăng cắn môi dưới của anh một phát.
Cảm giác đau đớn chặt đứt tia lý trí cuối cùng. Cổ Thẩm Vọng phát ra tiếng thở trầm thấp, anh ôm vòng eo mảnh mai của Cố Sanh Sanh sát vào người mình, lực độ lớn đến nỗi suýt nữa vò nát cô.
Tài xế lái xe rẽ hai lần trên con đường quanh núi, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự. Khoang sau xe vẫn không có động tĩnh, tài xế tập mãi thành thói quen, thậm chí còn định xuống xe hút điếu thuốc.
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh hôn nhau ba lần. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người xa nhau hơn 1 tháng, hết thảy nhớ nhung đều dùng môi lưỡi để bày tỏ nỗi lòng.
Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng ôm ngồi lên chân, mặt đối mặt với anh, chóp mũi hai người cọ vào nhau, môi dán chặt môi, nỉ non những lời chỉ có những người yêu nhau mới hiểu.
Xe đã dừng lại từ sớm, Cố Sanh Sanh lười biếng chôn trong lòng Thẩm Vọng, bàn tay to của anh vuốt ve sau lưng cô, từng động tác đều tạo ra một dòng điện khiến toàn thân run rẩy.
Không một ai muốn phá hỏng khoảnh khắc tuyệt vời này.
Nhưng Cố Sanh Sanh cứ cảm thấy mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó...
Chưa đợi Cố Sanh Sanh nhớ ra, trong biệt thự bỗng truyền đến tiếng ồn ào xen lẫn tiếng la hét: "Nhanh! Mau chặn lại, này!"
Cố Sanh Sanh chợt ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Vọng ôm sau lưng Cố Sanh Sanh, mở cửa xe.
Cả tòa biệt thự mở đèn sáng rực, chị Lý dẫn đầu đám người làm và vệ sĩ nháo nhào chạy khỏi biệt thự, đuổi theo một cục lông nhỏ.
Cục lông nhỏ có cái đuôi rất ro, trông có vẻ là một con sóc, linh hoạt trốn ngược trốn xuôi.
Thẩm Vọng chứng kiến một màn gà bay chó sủa, giọng nói lạnh lùng thốt ra: "Chuyện gì vậy —"
Chưa nói xong đã thấy cục bông xù kia vèo một cái, thoát khỏi cổng sắt và hàng rào, bật lên hai lần, phóng thẳng đến chiếc xe sáng đèn như truy lùng mục tiêu.
Mấy vệ sĩ nhoài người ra đều vồ hụt.
Thẩm Vọng nhanh tay kéo cửa xe lên.
Trong giây phút suýt soát đó, cục xúc xích bay thẳng vào lòng anh.
"Ử ử gâu~"
Bình luận facebook