• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI TÀN TẬT (3 Viewers)

  • Chương 134: Tình địch gặp nhau

Edit: hanthy915

Để thoát được khỏi Màn Thầu không phải là chuyện dễ dàng gì.

Lúc Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng ra khỏi cửa, Màn Thầu nhỏ một mực đi theo sát bên chân anh. Đến khi cửa xe đóng lại đầy vô tình trước mặt nó, Màn Thầu hứng thú bừng bừng mới nhận ra Thẩm Vọng không định dẫn nó cùng ra ngoài.

Chú chó nhỏ bị bỏ rơi nhảy lên bám vào bên ngoài xe, dáng vẻ tủi thân vô cùng.

Cố Sanh Sanh thò đầu ra cửa, nói với Màn Thầu: "Chúng ta ra ngoài ăn, không dẫn con theo được~"

Một bàn tay to lớn ấn đầu Cố Sanh Sanh xuống.

Màn Thầu lập tức ngẩng đầu, lòng tràn đầy mong đợi vẫy đuôi với Thẩm Vọng: "Gâu gâu!"

Thẩm Vọng: "Khi nào về mang đồ cho con."

Nói xong thì ném cho vệ sĩ một ánh mắt. Vệ sĩ lập tức tiến đến ôm chó con lên, tránh cho nó bị bánh xe cuốn vào.



Xe chạy đi được một đoạn, Cố Sanh Sanh vẫn còn ghé vào cửa sổ xe nhìn lại, thấy Màn Thầu trong tay vệ sĩ đang vùng vẫy y hệt như con bọ chét.



Thẩm Vọng mấp máy môi, kéo Cố Sanh Sanh trở về: "Không phải chê Màn Thầu phiền sao, còn nhìn làm gì?"



"Hứ." Cố Sanh Sanh đẩy tay Thẩm Vọng ra, cô là không thích Thẩm Vọng quá chú ý Màn Thầu mà bỏ quên mình, chứ có phải ghét bỏ nó đâu.



Chút suy nghĩ nhỏ ấy tất nhiên không thể cho Thẩm Vọng biết được, cô bèn bĩu môi nói: "Màn Thầu dính người như thế ở nhà một mình được không anh? Lỡ có người làm nào lén bắt nạt nó thì phải làm sao bây giờ? Lỡ nó nhớ em thì sao?"



Thẩm Vọng thấy cô nói thế cũng phiền lòng theo, hai người giống như một cặp đôi mới làm cha mẹ lần đầu, dựa vào nhau tưởng tượng dáng vẻ đáng thương của Màn Thầu lúc bấy giờ.




Còn Màn Thầu nhỏ hiện tại đang nằm trong nệm lông thiên nga êm ấm bú sữa. Một đám chị em giúp việc vây quanh nó thích thú đến không buông tay được, xoa bàn chân nhỏ của nó, còn khen nó đáng yêu nữa.



Cục lông vàng khá quen thuộc với việc được người khác hầu hạ, nó lười biếng nhấc một chân cho sờ, dáng vẻ lim dim ôm bình sữa cực giống một thiếu gia ăn chơi trác táng.



Đích thị là một thiếu gia ăn chơi.



Hôm nay cửa hàng thú cưng vừa đưa 10 chiếc thùng lớn đến. Nhóm giúp việc lần lượt lấy từng món đồ cho chó trong mấy chiếc thùng giấy được đóng gói cẩn thận ra, trong lòng thầm cảm thán số phận bọn họ còn không bằng một con chó.



"Lần đầu tiên biết nhãn hiệu này có làm vòng cổ cho chó đó nha, giá còn hơn cả tiền lương một quý của tôi, trời ạ!"



"Số Màn Thầu tốt quá."




"Màn Thầu là quà phu nhân tặng tiên sinh, tất nhiên phải khác biệt rồi."



"Không phải bảo tiên sinh ghét chó nhất sao? Trước kia cả ngọn núi này đến chó lang thang cũng chẳng thấy bóng dáng, trong biệt thự cũng không có vật nuôi."



"Chị Lý biết chuyện gì không nhỉ?"



Đám nữ giúp việc nhìn chị Lý bằng ánh mắt mong chờ thắm thiết, chen nhau truy vấn bà.



Chị Lý tằng hắng một tiếng, nghiêm mặt nói: "Chuyện của chủ là thứ để các cô hóng hớt hả? Sau này chăm sóc Màn Thầu cho thật tốt, lỡ như có chuyện gì sơ suất các cô gánh không nổi đâu."



Nhóm giúp việc vội vâng vâng dạ dạ.



Từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm đều biết chú chó nhỏ này mặc dù vào nhà chưa được một ngày mà đã chiếm trọn tình yêu của mọi người. Trừ phu nhân, Màn Thầu là thứ thứ hai được tiên sinh ôm trong lòng.

Còn Màn Thầu nhỏ thì cực kỳ nghịch ngợm, sức lực dồi dào, ăn no xong là chạy lung tung khắp nhà, hại đám người làm và vệ sĩ phải đuổi theo phía sau, căn biệt thự náo nhiệt hơn hẳn.



Trong bệnh viện thì hoàn toàn yên tĩnh. Lúc Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đến phòng bệnh VIP thì nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ bên trong.



Trong phòng bệnh có người, có vẻ không chỉ là một người.



Vài vệ sĩ canh gác trước cửa, thấy hai người đến, sắc mặt lập tức thay đổi, lật đật cúi người chào hỏi.



Thẩm Vọng đã dặn không cho phép bất cứ người nào đến quấy rầy ông cụ Thẩm, làm sao có kẻ dám chống lại lời của anh chứ? Phản ứng đầu tiên của Cố Sanh Sanh chính là quay đầu nhìn Thẩm Vọng, sắc mặt anh vẫn như thường, không thèm nhìn đám vệ sĩ mồ hôi đầy đầu mà cất bước vào thẳng phòng bệnh.

Đúng là sôi nổi thật.



Ông cụ Thẩm ngồi tựa vào đầu giường, tinh thần có vẻ không tệ. Thẩm Giai Huyên và Liễu Bình đều đang ở đây, vây quanh giường bệnh gọt táo nói đùa, bầu không khí hết sức vui vẻ và hòa thuận. Thẩm Vọng vừa vào cửa, tiếng cười nói đột nhiên ngừng bặt.



Cũng có thể nói là ủ dột.



Tầm mắt mọi người đều dừng trên người anh.



Người đàn ông có vóc dáng cao ráo mặc bộ vest đen, ánh nắng trong suốt họa ra ngũ quan anh tuấn sắc nét, chỉ có duy nhất cặp mắt phượng chứa đựng giá rét vạn năm không thay đổi là đen kịt.



Anh đứng trước cửa phòng bệnh, cao cao tại thượng, không hề quan tâm đến sự im lặng quen thuộc trong căn phòng.



Một bàn tay lành lạnh chen vào lòng bàn tay anh, mười ngón quấn quýt nhau.



Thẩm Vọng cúi đầu nhìn cô, ánh nắng rơi vào vầng trán trắng nõn của Cố Sanh Sanh, cặp mắt to tròn của cô như phát ra ánh sáng, nhìn anh không chớp.

Cố Sanh Sanh bảo vệ anh, không chút giấu giếm.



Lòng Thẩm Vọng chợt ấm áp dần, chút u ám vừa mới xuất hiện kia tức khắc tan thành mây khói.



Cố Sanh Sanh nắm tay Thẩm Vọng, ân cần chào hỏi ông cụ Thẩm: "Ông nội, cháu và Thẩm Vọng đến thăm ông này."



Ông cụ Thẩm có chút xấu hổ mỉm cười: "Sanh Sanh, Thẩm Vọng à, mấy đứa đến đúng lúc lắm. Hôm nay Đình Sâm muốn dẫn tiểu thư Hoàng Phủ đến thăm ông, người trẻ mấy đứa nhân đây làm quen một chút luôn đi."



Đây là ông cụ Thẩm cố ý giải thích với Thẩm Vọng lý do vì sao ông để đám người nhà Liễu Bình vào phòng bệnh.



Lông mày Thẩm Vọng bỗng nhiên giật một phát, anh ngoảnh đầu nhìn Cố Sanh Sanh.



Rađa Cố Sanh Sanh vừa nghe thấy hai chữ "Hoàng Phủ" là lập tức báo hiệu lên: "Hoàng Phủ ạ?"



"Đúng thế, con gái nhà Hoàng Phủ đó." Từ khi Liễu Bình thấy Thẩm Vọng, giọng điệu lập tức thấp đi tám phần, song cũng không thể che giấu được vẻ đắc chí của bà: "Con gái lớn nhà Hoàng Phủ và Đình Sâm đã qua lại được một thời gian rồi. Nghe tin ông nội bị bệnh, ngày nào con bé cũng tặng quà đến, hôm nay còn đặc biệt cùng Đình Sâm đến thăm ông nội nữa."

Ông cụ Thẩm quát: "Chuyện của tiểu thư Hoàng Phủ và Đình Sâm chưa quyết định gì hết, cô đừng có nói lung tung."



Mặc dù là đang trách móc nhưng ngữ khí của ông cụ Thẩm rất nhẹ nhàng, hiển nhiên bản thân ông cũng muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này. Nghe Liễu Bình nói tình cảm giữa Thẩm Đình Sâm và tiểu thư Hoàng Phủ khá tốt, có thể tiến đến đính hôn.



Tập đoàn Hoàng Phủ là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất nước, quyền thừa kế thuộc về cô con gái độc nhất. Nếu Thẩm Đình Sâm có thể kết hôn với con gái nhà Hoàng Phủ, đời này chắc chắn sẽ được đảm bảo, vợ chồng Thẩm Quốc Xương cũng không cần phải so đo với Thẩm Vọng nữa.



Ông cụ Thẩm tính kế lâu dài vì con cháu, tiếc là bọn họ không hề thấu hiểu được nỗi khổ tâm của ông.



Thẩm Vọng đặt quà xuống, nói với ông cụ Thẩm: "Công ty có việc, ngày mai bọn cháu lại đến thăm ông."

Cố Sanh Sanh từ chối phối hợp: "Em chưa nói chuyện với ông được mấy câu mà."



Thẩm Vọng nắm chặt tay cô, nói: "Em đi với anh về công ty."



Cố Sanh Sanh âm thầm rút tay ra, hai chân trụ vững trên sàn, hung hăng trừng to cặp mắt trong veo nhìn Thẩm Vọng, không có ý định rời đi.



Hai người đứng trước mặt ông cụ Thẩm đánh nhau trong im lặng, Thẩm Vọng bèn nói với ông: "Hôm nay công ty bận hơi nhiều việc."



Nhưng ông cụ không hiểu cho tâm trạng của anh: "Bận cái gì cũng không cần vội như vậy. Ngồi xuống đi. Sanh Sanh, chút nữa tiểu thư Hoàng Phủ đến thì làm quen một chút, hai đứa bằng tuổi nhau, có thể kết bạn với nhau đó."



Cố Sanh Sanh liếc xéo Thẩm Vọng: "Được ạ."



Thẩm Vọng hít sâu một hơi.



Cố Sanh Sanh rút tay ra, làm như không có gì mà đi đến chỗ Thẩm Giai Huyên.



Thẩm Giai Huyên lập tức giật mình đứng dậy, ngoan ngoãn nhường lại chỗ trống.

Cố Sanh Sanh hếch mũi lên trời, huênh hoang ngồi xuống. Dáng vẻ này của cô y hệt như một con mèo bị chiều hư, Thẩm Vọng mặc dù đau đầu lắm nhưng vẫn không thể nào ngừng chiều chuộng cô được.



Thẩm Giai Huyên chưa hoàn hồn trộm liếc Thẩm Vọng một chút. Thẩm Vọng đã thu lại tầm mắt, chỉ nhìn một mình Cố Sanh Sanh. Thẩm Giai Huyên liền thở phào nhẹ nhõm, trốn ra sau lưng mẹ mình.



Trong mắt Liễu Bình hiện lên vài tia không cam lòng. Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh vừa đến, ông cụ Thẩm lập tức quan tâm hai người họ, làm gì có chỗ cho Đình Sâm và Giai Huyên của bà nữa.



Bất thình lình bị ông cụ Thẩm điểm danh: "Lấy nước ấm đến đây."



Liễu Bình vội vàng rót một ly nước ấm đưa tận tay ông cụ Thẩm. Ông cụ Thẩm cười nói với Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, uống nước đi."



Cố Sanh Sanh dùng đầu ngón tay chạm vào ly nước kia: "Cảm ơn ông nội, cháu không khát ạ."

Khóe mắt Liễu Bình thoáng co giật, cảm giác nhục nhã phút chốc tràn ngập mãnh liệt trong lồng ngực.



Thẩm Vọng thì không nói, nhưng Cố Sanh Sanh vừa vào cửa liền coi bà là không khí, chẳng thèm chào lấy một câu, bây giờ lại muốn bà rót nước cho cô ư?



Cố Sanh Sanh thu hết biểu cảm của Liễu Bình vào mắt, oan cho cô quá đi thôi — có phải tự cô bảo bà rót nước đâu.



Nhưng Cố Sanh Sanh cũng thấy rất hả giận. Từ góc độ nào đó mà nói, Liễu Bình nhịn nhục ở Thẩm gia hơn 20 năm, trong mắt ông cụ Thẩm bà vẫn chẳng là cái thá gì, cho dù có sinh cho Thẩm gia được một trai một gái đi nữa.



Có điều Liễu Bình biết rõ vị trí của mình ở đâu, mặc dù tức đến nỗi thở không thông nhưng lại không dám nói một lời, ngay cả vẻ mặt cũng không dám tỏ ra tức giận. Không chỉ có như thế, Liễu Bình còn ở lì trong phòng bệnh không chịu đi, nghe lỏm Thẩm Vọng và ông cụ Thẩm nói chuyện phiếm.

Hai ông cháu nói về thị trường kinh tế, chuyện công ty, Liễu Bình dựng tai lên nghe ngóng, cố gắng đào ra một bí mật thương mại hay tin tức hữu dụng nào đó.



Cố Sanh Sanh thì buồn ngủ muốn xỉu. Đợi thật lâu mà không thấy cái cô Hoàng Phủ kia đâu, cuối cùng chịu không nổi nữa, kéo tay Thẩm Vọng đòi ra về.



Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên ý cười thỏa mãn, đứng dậy chào tạm biệt ông cụ Thẩm.



Ông cụ Thẩm thở dài: "Thôi vậy. Dù sao vẫn còn dịp khác, công việc quan trọng hơn."



Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn tạm biệt ông cụ Thẩm, vừa mở cửa ra, đập vào trước mặt cô là một bó hướng dương thật to.



"Á!" Cánh hoa lạnh lùng quét qua chóp mũi. Thẩm Vọng lập tức kéo cô vào trong lòng mình.



"Thẩm Vọng!"



Hoa hướng dương chợt la lên.



Tất nhiên là hoa không biết nói chuyện, bó hoa bị hạ xuống, cô gái cầm bó hoa nhìn Thẩm Vọng đầy kích động.

Bằng trực giác của phụ nữ, trong nháy mắt Cố Sanh Sanh liền đưa ra kết luận, cô gái này chính là tiểu thư Hoàng Phủ đó.



Cố Sanh Sanh còn đang nghĩ ngợi lung tung, Thẩm Vọng đã nắm tay cô, lịch sự lạnh nhạt gật đầu với người kia: "Tiểu thư Hoàng Phủ."



Anh kéo cả người Cố Sanh Sanh đi để nhường đường, còn nói với ông cụ Thẩm: "Khách đến rồi."



Ông cụ Thẩm chưa kịp lên tiếng, Liễu Bình đã niềm nở tiếp đón: "Tiểu thư Hoàng Phủ, trời nóng thế này, cháu đúng thật có lòng mà. Mau vào trong đi."



Hoàng Phủ Du Du nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, tiến vào phòng bệnh với trạng thái ngơ ngác. Thẩm Đình Sâm cũng vừa chạy đến nơi, trước ngực ôm túi lớn túi nhỏ, cả người đầy mồ hôi, trông có chút chật vật.



Ông cụ Thẩm cười: "Đình Sâm, cháu và tiểu thư Hoàng Phủ cùng nhau đến, sau cả đầu toàn mồ hôi thế?"

Tất nhiên là làm trâu làm ngựa cho Hoàng Phủ Du Du rồi. Thẩm Đình Sâm có nỗi khổ trong lòng nên dứt khoát im lặng, quay đầu lại thì thấy Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng, sững sờ trong giây lát, nhưng cũng không nói gì, nhắm mắt uống nước.



Ông cụ Thẩm lại cười với Hoàng Phủ Du Du: "Tiểu thư Hoàng Phủ, cảm ơn cháu đã đến thăm ta. Hôm nay vừa hay có Thẩm Vọng ở đây, còn có Sanh Sanh vợ nó, mấy đứa chưa gặp nhau bao giờ đúng không?"



Hoàng Phủ Du Du mất hồn mất vía, miễn cưỡng đáp lại ông cụ một tiếng, toàn bộ thần trí đã hoàn toàn đặt trên người Thẩm Vọng.



Lâu rồi mới gặp lại, Thẩm Vọng vẫn giống hệt trong trí nhớ của cô, vẫn anh tuấn đĩnh bạc như cũ, khí thế phát ra mạnh mẽ đến mức khiến người đối diện đứng không vững.



Nhưng dường như anh lại có gì đó rất khác, trong mắt của anh có ánh sáng, khóe môi cong nhẹ, ôn nhu cực kỳ.

Thẩm Vọng nhìn Hoàng Phủ Du Du chưa được nửa giây đã lạnh lùng quay sang chỗ khác.



Anh thấp giọng hỏi Cố Sanh Sanh: "Có đau bụng không?"



Tuy đã quen biết Thẩm Vọng rất nhiều năm nhưng Hoàng Phủ Du Du chưa bao giờ được nghe qua giọng điệu nhẹ nhàng như thế này của anh. Cô nhịn không được liền nhìn thử, con ngươi lập tức co rút.



Hoàng Phủ Du Du từng xem hình ảnh và video từ lúc mới ra mắt cho đến ngày nay của Cố Sanh Sanh, khi được chiêm ngưỡng người thật, cô vẫn bị chấn động.



Cố Sanh Sanh đẹp hơn cả trong video, dáng dấp yêu kiều, từng cái nhăn mày hay nụ cười đều có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc.



Cố Sanh Sanh cũng đang đánh giá Hoàng Phủ Du Du từ đầu đến chân.



Vị tiểu thư Hoàng Phủ này đúng là một mỹ nhân, nhưng trang phục của cô ấy lại không giống với tưởng tượng của cô, cô ấy mặc bộ váy màu hồng, mái tóc đen dài xõa sau lưng, tóc mái hơi cong rủ nhẹ trước trán.

Cố Sanh Sanh nhìn cô, trong lòng không hiểu sao cứ cảm thấy kỳ quặc, nhất thời không nghĩ ra được kỳ ở chỗ nào.



Hai người đấu mắt, chào hỏi qua loa với nhau, thái độ lịch sự nhưng hờ hững vô cùng.



Ông cụ Thẩm lại nói: "Sanh Sanh, cháu và tiểu thư Hoàng Phủ đứng chung với nhau, xem có giống chị em sinh đôi không?"



Đám người nghe vậy liền nhìn thử, biểu cảm trên mặt cũng khác biệt.



Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng nhận ra cảm giác kỳ quặc đó từ đâu mà có — phong cách diện đồ của Hoàng Phủ Du Du giống hệt cô, ngay cả kiểu tóc cũng giống kiểu mà Cố Sanh Sanh tạo để quay phim mới.



Thì ra là như thế, hai người đứng chung một chỗ, so sánh càng thêm thảm hại.



Đầu Cố Sanh Sanh đầy dấu chấm hỏi.



Từ xưa đến nay Hoàng Phủ Du Du luôn kiêu căng tự mãn, nhưng đến lúc đối mặt với một mỹ nhân hàng thật giá thật, một bụng tự tin đều như bong bóng xà phòng, biến mất không còn tăm tích.

Thấy mặt của Hoàng Phủ Du Du đang đỏ dần lên, Liễu Bình vội lao vào hòa giải: "Tiểu thư Hoàng Phủ, mau ngồi xuống đi. Đình Sâm, lấy chai nước mát cho tiểu thư Hoàng Phủ mau."



Hoàng Phủ Du Du mặc kệ bà, lúc này cô chỉ muốn quan tâm Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng! Đã... đã lâu không gặp."



Tâm ý của cô rõ như thế, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều có thể nhìn ra.



Ý cười trên mặt ông cụ Thẩm dần nhạt đi, ông ho khan mấy tiếng, Hoàng Phủ Du Du cũng không có ý định kiềm chế lại. Cũng may là đúng lúc này, y tá tiến vào đẩy ông cụ Thẩm đi làm kiểm tra, nếu không bệnh tình của ông cụ sẽ lại nặng thêm mất thôi.



Ông cụ Thẩm vừa đi, không khí quỷ dị trong phòng bệnh càng nghiêm trọng hơn.



Hoàng Phủ Du Du sốt ruột nhìn Thẩm Vọng, cánh mũi phập phồng, gò má vì kích động mà đỏ ửng, từ lúc đặt chân vào phòng bệnh cho đến bây giờ, ánh mắt của cô vẫn chưa từng rời khỏi Thẩm Vọng, hiện tại càng không thèm kiêng nể gì nữa.

Tiếc là trong mắt Thẩm Vọng chỉ chứa chấp mỗi Cố Sanh Sanh, Cố Sanh Sanh thì nghiêm mặt, Thẩm Giai Huyên cảm thấy bất bình thay anh trai mình, duy chỉ có Thẩm Đình Sâm là không có phản ứng gì.



Nụ cười trên mặt Liễu Bình vẫn không hề bớt đi, bà ra vẻ thân thiết, lôi kéo tay Hoàng Phủ Du Du: "Tiểu thư Hoàng Phủ, hôm nay cháu với Đình Sâm đi đâu vậy?"



Hoàng Phủ Du Du không kiên nhẫn hất tay bà ra, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng và lo lắng, cô hỏi Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, chân anh đã khỏi hoàn toàn chưa vậy?"



Thẩm Vọng giữ chặt bàn tay đang cố giãy giụa của Cố Sanh Sanh, thờ ơ gật đầu với Hoàng Phủ Du Du: "Cảm ơn cô quan tâm. Chúng tôi đi trước, tiểu thư Hoàng Phủ xin cứ tự nhiên."



Nói xong thì nắm tay Cố Sanh Sanh rời đi.



Trong phòng bệnh còn lại mấy người nhìn nhau, không khí càng kỳ quặc hơn.

Hai bên má của Hoàng Phủ Du Du nóng lên. Cô vốn là một người cao ngạo, hầu hết mọi người đều vây xung quanh cô, ước ao được lọt vào mắt xanh của cô, chỉ có oan gia Thẩm Vọng là ngoại lệ duy nhất. Lấy thân phận đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ ra mà cũng không thể đến gần anh được.



Thấy người trong lòng mình muốn ra về, Hoàng Phủ Du Du đánh liều đuổi theo: "Thẩm Vọng, chờ em một chút! Em có chuyện muốn nói với anh!"



Cố Sanh Sanh vừa đứng lại đã bị Thẩm Vọng kéo đi, dán sát bên tai dỗ dành: "Đừng nổi giận, cũng đừng quay đầu lại."



Cố Sanh Sanh kéo cà vạt của Thẩm Vọng, cười lạnh: "Người ta có chuyện muốn nói với anh kìa, không đi nghe thử sao?"



Thẩm Vọng nín thở, chưa kịp biện hộ lời nào, Hoàng Phủ Du Du đã đuổi theo đến nơi: "Thẩm Vọng! Chờ chút..."



Thẩm Vọng dừng bước, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

Trong lòng Hoàng Phủ Du Du có ngàn lời muốn nói, đến khóe miệng lại ấp a ấp úng: "Em đã cho người liên lạc với bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng nhất, có thể giúp anh tập vật lý trị liệu toàn diện!"



"Lúc trước em ra nước ngoài, gần đây mới được người nhà thả ra, em đã quay về ngay lập tức."



"Em... em mới biết chuyện anh cưới vợ xung hỉ, thật sự quá bất công cho anh."



Thẩm Vọng bỗng nhiên nhấc mắt, hơi thở lạnh lẽo trong phút chốc đánh tan mọi cuồng nhiệt trong đầu Hoàng Phủ Du Du.



Anh hờ hững đáp lại: "Cô dựa vào cái gì mà dám nói như thế?"



Hoàng Phủ Du Du như bị ăn một gậy vào đầu, sắc mặt căng đến đỏ rực, nhìn Thẩm Vọng với vẻ mặt khó tin.



Thẩm Vọng thu hồi tầm mắt, nhìn Cố Sanh Sanh bên cạnh, cặp mắt phượng lập tức lấy lại ánh sáng ôn nhu, tiếng nói trầm thấp gằn từng chữ một: "Có thể cưới Sanh Sanh là chuyện may mắn nhất đời này của tôi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom