• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI TÀN TẬT (2 Viewers)

  • Chương 137

*Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng*



Vì chuyện kết hôn của Thẩm Đình Sâm, Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương đã cùng nhau đồng tâm hiệp lực lần đầu tiên sau mười mấy năm, cũng coi như là có thu hoạch ngoài ý muốn. Có điều quá trình đồng tâm hiệp lực này có vẻ không được như ý cho lắm.



Không có kho bạc lớn là Thẩm Vọng, Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương liền chuyển mục tiêu tính toán sang đối phương, ông thêm tôi bớt, cuối cùng đào ra vụ Thẩm Quốc Xương mấy năm này vì nuôi tình nhân bên ngoài mà đã kéo theo không biết bao nhiêu nợ lớn nợ nhỏ.



Rốt cuộc ông cụ Thẩm đành phải cho người mang một tấm chi phiếu đến. Nhưng Thẩm Quốc Xương vừa cầm trên tay là lại chứng nào tật nấy, lập tức trích ra một nửa để mua biệt thự mới cho cô minh tinh nhỏ nào đó, khiến Liễu Bình tức đến nỗi tăng huyết áp, gây lộn với ông thêm một trận.



Xử lý hôn lễ chưa được bao nhiêu, hai vợ chồng đã cãi nhau hết trận này đến trận khác trước mặt nhân viên công tác của công ty tổ chức tiệc cưới. Giới nhà giàu ở thành phố A tuy nói rộng nhưng thật ra khá nhỏ, người trong giới rất nhanh đã biết vụ việc làm trò cười cho thiên hạ này của hai vợ chồng.



Tất nhiên cũng truyền đến tai người nhà Hoàng Phủ.



Trên chiếc bàn ăn to lớn, ba người nhà Hoàng Phủ đang yên lặng ăn cơm. So với không khí bận rộn khẩn trương của Thẩm gia, nhà Hoàng Phủ lại có vẻ bình tĩnh quá mức, trông chẳng giống gia đình có con gái sắp gả đi chút nào.



Hoàng Phủ Du Du uống một ngụm sữa đậu nành rồi đứng dậy: “Ba, mẹ, con đi đây.”



Mẹ cô – Hoàng Phủ Tĩnh giương mắt nhìn: “Ngày mai đính hôn rồi, con muốn đi đâu?”



Hoàng Phủ Du Du tự động bỏ qua vế trước: “Con có hẹn với bạn.”



Hoàng Phủ Tĩnh thả chén xuống, một tiếng “cạch” bén nhọn phát ra.



Hoàng Phủ Tĩnh là người có quyền hành lớn nhất nhà này, Hoàng Phủ Du Du lập tức rụt cổ lại.



Ba Ngô Quân liền lên tiếng hòa giải: “Du Du, con ăn ít quá, ăn thêm chút gì đó đi.”



“Không ăn đâu.” Hoàng Phủ Du Du thân với ba hơn một chút, nói chuyện cũng có phần tùy tiện hơn: “Bạn con đang chờ con đây này!”



Hoàng Phủ Du Du nói xong liền rời đi luôn.



Hoàng Phủ Tĩnh hừ một tiếng: “Đều tại anh chiều hư nó hết.”



Ngô Quân cười nói: “Du Du là con gái cưng của chúng ta, không chiều nó thì chiều ai được? Con bé chỉ là hơi trẻ con một chút, sẽ không giận dỗi em lâu đâu.”



Hoàng Phủ Tĩnh nghe xong thì thở dài một hơi. 20 tuổi bà đã phải tiếp nhận gia nghiệp của nhà Hoàng Phủ, trên thương trường hô mưa gọi gió uy phong một cõi, duy chỉ đối với đứa con gái Hoàng Phủ Du Du này là không biết phải làm sao.



Ngô Quân gắp một miếng trứng gà cho Hoàng Phủ Tĩnh, an ủi vợ: “Chẳng ai ngờ được Thẩm Vọng sẽ phục hồi lại như cũ, chuyện này không trách em được.”



Hoàng Phủ Tĩnh không đáp tiếng nào. Ngô Quân nói tiếp: “Hôn lễ này phải làm thật sao?”



Cả hai người đều biết Hoàng Phủ Du Du một hai muốn gả cho Thẩm Đình Sâm là vì giận dỗi Thẩm Vọng. Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh trước giờ cưng chiều con gái như thế, vậy mà đối với quyết định bốc đồng này của Hoàng Phủ Du Du lại không hề phản đối chút nào.



Ngô Quân nói: “Thẩm Đình Sâm là em trai của Thẩm Vọng, Du Du bỗng nhiên đòi gả cho Thẩm Đình Sâm, người ngoài có nói mấy lời không dễ nghe cho lắm.”



Ngô Quân ở rể nhà Hoàng Phủ, từ lúc kết hôn đến nay rất hiếm khi phát biểu ý kiến của mình. Hoàng Phủ Tĩnh nghe vậy liền đáp: “Anh muốn nói gì?”



Khuôn mặt của Ngô Quân lộ ra vẻ lo lắng: “Thanh niên đẹp trai tài giỏi trong giới nhiều như thế, bất luận là ở phương diện nào cũng xuất sắc hơn Thẩm Đình Sâm. Tuổi Du Du còn nhỏ, có thể từ từ tìm một mối tốt hơn.”



Hoàng Phủ Tĩnh khinh thường nói: “Tương lai gặp người nào tốt hơn thì cứ đổi thôi. Thân là con gái nhà Hoàng Phủ, có tùy hứng cũng là bình thường. Chuyện của Thẩm Vọng là do ban đầu em… Giờ con bé muốn Thẩm Đình Sâm, phận làm mẹ như em dù sao cũng phải hoàn thành ý nguyện của nó.”



Hoàng Phủ Tĩnh vận hành cả một công ty lớn, trong nhà nói một không ai dám nói hai. Nghe bà nói thế, Ngô Quân cũng không nói thêm gì nữa.



Sau bữa ăn, Hoàng Phủ Tĩnh bảo Ngô Quân đi bàn chuyện kết hôn với Thẩm gia, thật ra là đi kiểm tra xem Thẩm gia có làm gì không thỏa đáng hay không — mặc dù bọn họ không coi hôn sự này là thật, nhưng cũng không để cho Thẩm gia ghẻ lạnh con gái cưng nhà mình được.



Người lớn hai nhà đều căng da đầu vì hôn sự này, còn hai đương sự trong cuộc lại chẳng thèm để ý chút nào.



Đêm ngay trước lễ đính hôn còn không thấy bóng dáng của Thẩm Đình Sâm đâu. Liễu Bình tìm khắp nơi không thấy con trai, chồng cũng mất tăm mất tích, thực sự gánh không nổi trách nhiệm này, cuối cùng đành phải nói cho ông cụ Thẩm biết.



Ông cụ Thẩm đang dưỡng bệnh trong bệnh viện không biết phải làm sao, cũng không dám gọi điện cho Thẩm Vọng, nên phải chọn đường vòng cầu cứu Cố Sanh Sanh.



Điện thoại reo mấy lần mới có người bắt máy, là tiếng nói vui vẻ của Cố Sanh Sanh: “Alo, ông nội ạ?”



Nghe một tiếng ông nội nũng nịu này, trong lòng ông cụ Thẩm liền dễ chịu hơn: “Ừ, Sanh Sanh đấy à, bên cháu có vẻ náo nhiệt nhỉ, đang làm gì đó?”



Cố Sanh Sanh cười hì hì: “Cháu đang nướng thịt, hôm nay mời bạn đến nhà chơi ạ.”



Ngày mai là lễ đính hôn của Thẩm Đình Sâm, Cố Sanh Sanh không giúp đỡ lo liệu mà còn mời bạn về nhà chơi. Ông cụ Thẩm bất đắc dĩ hỏi: “Thẩm Vọng đâu?”



Cố Sanh Sanh: “Thẩm Vọng đi bơi rồi ạ.”



Ông cụ Thẩm nghe xong thì nói ngay: “Chân Thẩm Vọng thế nào rồi? Có thể bơi được rồi sao? Đừng ngâm nước lâu quá, sau này gió lạnh sẽ nhức lắm đó.”



Cố Sanh Sanh cười đáp: “Bác sĩ nói vận động nhiều có thể giúp Thẩm Vọng bình phục nhanh hơn, anh ấy còn thi đấu với Cố Tự nữa mà. Để cháu đi gọi Thẩm Vọng cho ông.”



“Đừng đừng đừng.” Ông cụ Thẩm nôn nóng nói, “Để nó chơi đi! Ông không có việc gì đâu, mấy đứa chơi cứ chơi thật vui, để Thẩm Vọng thư giãn một chút cũng được.”



Thẩm Vọng từ nhỏ quái gở, lớn lên lại cực kỳ trầm ổn, hiếm có lúc ông cụ Thẩm thấy anh vui vẻ với bạn bè cùng trang lứa, bây giờ làm sao dám đi quấy rầy anh được. Ông còn cổ vũ Cố Sanh Sanh: “Người trẻ các cháu nên gặp nhau nhiều một chút, chơi thật vui, biết chưa?”



Tối hôm qua, <Thôn nước ngọt> đã được đồng thời tuyên truyền trên đài và website chính thức của Mango, ngay ngày đầu tiên công chiếu đã đạt hơn trăm triệu lượt xem, đuổi theo phía sau sát nút.



Bộ phim có kịch bản được viết khá chắc tay, ekip sản xuất hàng đầu, lực lượng đầu tư hùng hậu, lại còn tập hợp được hai nhân vật có nhan sắc dẫn đầu giới giải trí, muốn trở thành bom xịt e là chuyện không thể. Nhưng độ hot của phim vẫn có phần vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người.



Tâm trạng Cố Sanh Sanh rất tốt, cô lập tức hẹn các chị em thân thiết đến nhà mở party đồ nướng ăn mừng, tiện thể tránh luôn cục diện rối rắm của bữa tiệc đính hôn kia, một mũi tên trúng hai đích.



Trên sân thượng rộng rãi của căn biệt thự giữa núi, gió nhẹ thổi chầm chậm, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ một nửa bầu trời. Vốn là một chỗ giáp núi giáp biển yên ắng, hôm nay lại bày bếp nướng thịt, náo nhiệt cực kỳ.



Bếp nướng được đặt xuôi theo chiều gió, lửa than tí tách vờn quanh chân gà, thịt xiên, tôm, thịt bò, dầu mỡ và thì là nướng cùng một chỗ tạo ra một mùi hương đặc biệt, thu hút cảm giác thèm ăn của tất cả mọi người.



Cố Sanh Sanh nói điện thoại một hồi lâu, Tịch Tuyết Nhi bất chợt gào lên: “Mau mau mau, thịt bò cháy đến nơi rồi!”



“Cậu đừng nói nữa, không biết phụ một tay à? Đừng có bám theo Cố Tự, cậu ấy bị cậu dọa cho bỏ chạy rồi kìa.” Cố Sanh Sanh dùng đũa lật thịt bò lại, thịt bắp bò hảo hạng chảy mỡ cháy kêu lên xèo xèo.



An Hà phụ quét nước sốt, mỉm cười góp vui: “Cậu ấy vội nhìn trai đẹp, không giúp được đâu.”



Tịch Tuyết Nhi đang đứng sát lan can sân thượng, chĩa ống nhòm về phía hồ bơi: “Woaaa, dáng người của Thẩm lão đại còn xịn xò hơn Cố Tự nữa!”



Cố Sanh Sanh hét lên: “Không được nhìn Thẩm Vọng!”



Tịch Tuyết Nhi lật đật gác ống nhòm xuống, hai mắt vẫn nhìn thẳng hướng hồ bơi: “Tớ không kiểm soát được mắt mình đâu.”



Cố Sanh Sanh vội vàng chạy đến gạt Tịch Tuyết Nhi sang một bên, tự mình nhìn xuống.



Trong hồ bơi ngay phía dưới sân thượng, Thẩm Vọng vừa bơi xong một vòng, cả người ướt đẫm, năm ngón tay luồn vào mái tóc vuốt ra sau, để lộ một khuôn mặt ẩm ướt mà anh tuấn át người. Cơ bắp toàn thân cùng với bọt nước như phát sáng dưới ánh chiều tà, hormone nam tính phát ra nồng nặc.



Như có thần giao cách cảm, Thẩm Vọng nhấc mắt nhìn ra xa.



Cái đầu nhỏ thoắt một phát rụt về lại.



Cố Tự cũng rời khỏi hồ bơi: “Anh, có thể cười ít ít lại được không?”



Thẩm Vọng lạnh lùng: “Hả?”



Cố Tự rũ tóc như một chú chó lớn: “Dọa chết em.”



Người nằm trên ghế bình thản thả tờ báo xuống: “Anh cũng dọa chết tôi.”



Thẩm Vọng càng lạnh hơn: “Sao cậu cũng ở đây?”



Tạ Tử Khanh: “Màn Thầu mời tôi đến.”



Tạ Tử Khanh đeo kính râm, mặc quần đùi hoa, nhàn nhã nằm trên ghế, trông anh có vẻ tự do tự tại còn hơn cả chủ nhân của căn biệt thự này. Màu Thầu mũm mĩm không phân biệt đâu là thù đâu là bạn, co quắp nằm trong lòng Tạ Tử Khanh, trên đầu cũng mang một cặp kính nhỏ, động tác và dáng vẻ giống Tạ Tử Khanh y đúc.



Thẩm Vọng hờ hững gọi: “Màn Thầu!”



“Gâu gâu!” Chó con đạp mạnh chân sau, nhào đến Thẩm Vọng.



Tạ Tử Khanh bị đạp cho một cái rên lên đầy đau đớn. Anh tháo kính râm xuống, để lộ ra cặp chân mày mảnh dài: “Được rồi được rồi. Tôi và Cố Sanh Sanh là đồng nghiệp, tiệc ăn mừng có thể vắng mặt tôi được sao?”



Cố Tự mỉm cười quàng vai Thẩm Vọng: “Anh, mấy buổi tiệc chia vui như thế này phải nhiều người mới vui chứ.”



Thẩm Vọng đảo mắt qua cái móng vuốt trên vai anh: “Cho nên em không mời mà đến?”



Cố Tự ngượng ngùng thu tay lại.



Phía sau, một đám người nhanh chóng im lặng giải tán.



Cố Sanh Sanh từ trên sân thượng thò đầu ra: “Thịt nướng xong rồi, mau đến ăn đi!”



Đám người đồng loạt ngẩng đầu, nhanh nhảu đáp: “Đến đây!!!”



Thẩm Vọng lạnh mặt nhìn bọn họ: “Sao mọi người cũng ở đây vậy?”



Đám người nhìn nhau đầy hoang mang.



Lý Cạnh đẩy đẩy gọng kính: “Hôm nay tôi đưa boss về nhà, tiện thể nhận lời mời của phu nhân.”



Chu Vị cười gượng: “Tôi đến để đưa tài liệu cho anh.”



Khúc Mi: “Cớ này của tôi, anh nghĩ cái khác đi.”



Chu Vị kêu thảm: “Đừng mà!”



Thẩm Ngôn hừ một tiếng: “Đồ vô dụng, đến ăn chực cũng không nghĩ ra cớ.”



Khúc Mi không tính, cô được quyền mắng Chu Vị, nhưng người khác thì không: “Chu Vị là trợ lý riêng của tiên sinh, còn cô ở đâu ra đây?”



Thẩm Ngôn khoanh tay cười mỉa: “Tại hạ bất tài, chỉ là trợ lý cấp cao của phu nhân thôi. Có gì muốn nói không?”



Khúc Mi: “Tôi đi hỏi một chút.”



Chu Vị vừa xoắn xuýt vừa ngại ngùng: “Các cô đừng cãi nhau vì tôi mà…”



“…”



Phao Phao nấp ở nơi vắng vẻ lo lắng bất an: “Em có tính là không mời mà đến không thế?”



Thẩm Ngôn vỗ vai cô: “Chúng ta là người của chủ xị, em cứ yên tâm ăn đi.”



Một đám người hò hét inh ỏi trên sân thượng, mùi thịt trong nháy mắt bốc lên, lại bị gió thổi tan ngay lập tức. Chu Vị vén tay áo, ân cần vây quanh bếp nướng: “Phu nhân mau nghỉ ngơi một chút, để bọn tôi làm được rồi!”



Cố Sanh Sanh cười: “Thịt nướng nhiều lắm, cứ ngồi xuống ăn đi đã.”



Chiếc bàn ăn dài được phủ một tấm khăn trải bàn ca rô, phía trên có đủ loại trái cây nhiệt đới sặc sỡ và bia hoa quả. Trên đĩa tráng thiếc có những xiên nướng nóng hổi, bò bắp Mỹ, mực, hàu, bắp non và dưa chuột được nướng chín vàng thơm phức, nước sốt phết đều phía trên.



Đám người ngồi xung quanh bàn ăn vô cùng hào hứng, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Vọng là còn trống. Dường như người anh đang phát ra một luồng khí băng giá lạnh lẽo, và anh cũng tự vạch ra giới hạn rõ ràng với những người còn lại.



Có anh ở đây, mọi người không dám đùa giỡn quá trớn.



Cho đến khi Cố Sanh Sanh mỉm cười đi đến cạnh Thẩm Vọng, đặt đĩa thịt xiên xuống, một tay tùy ý khoác lên vai anh: “Mọi người mau ăn đi, hải sản để nguội rồi không ngon nữa đâu.”



Chỗ trống trong lòng Thẩm Vọng lập tức được lấp đầy. Anh nắm chặt tay Cố Sanh Sanh, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.



Cố Sanh Sanh vừa xuất hiện, khí thế quanh người Thẩm Vọng như lưỡi đao vào vỏ, ánh mắt ôn nhu thấy rõ.



Lúc này mọi người mới thầm thở phào, bầu không khí trên bàn ăn lại một lần nữa sôi nổi lên. Phản đồ chó Màn Thầu bị tước mất tư cách lên bàn, giờ phút này gấp đến độ nhảy nhót khắp sàn, gâu gâu kéo ống quần Thẩm Vọng làm nũng.



Cố Tự mở màn: “Hôm nay chị dâu là nhân vật chính, bọn em mời chị một chén trước.”



“Đúng đúng đúng! Hôm nay nhất định phải kính Sanh Sanh, ngôi sao lớn của chúng ta!”



Trên bàn có rượu và nước ngọt, mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng Cố Sanh Sanh.



“Phu nhân của chúng ta hoàn toàn xứng đáng có một tương lai tươi sáng!”



“Chị Sanh Sanh nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp đè bẹp giới giải trí!”



“Chị Sanh Sanh vốn… vốn không cần trang điểm cũng đẹp.”



“Bổn cô nương đời này phục Sanh Sanh sát đất, cậu là khuôn mẫu phẫu thuật thẩm mỹ trong mơ của tớ.”



Tạ Tử Khanh cũng nói: “Vì tương lai trở thành đối thủ của tôi.”



Thẩm Vọng tức khắc phóng ánh mắt sắc như dao đến.



Lời của Tạ Tử Khanh không hoàn toàn là một lời nói đùa giỡn.



<Thôn nước ngọt> vừa phát sóng đã nổi tiếng, triệt để lật đổ hình tượng bình hoa di động của Cố Sanh Sanh trong lòng người xem, từ từ phát triển thành một ngôi sao mới. Lời mời quảng cáo và kịch bản tìm đến cô tới tấp, cát sê cũng tăng lên mấy chục lần.



Có điều Cố Sanh Sanh lại không có ý định quay phim mới trong một khoảng thời gian ngắn, người đại diện sàng lọc cho cô vài quảng cáo cao cấp, duy trì tần suất xuất hiện, coi như vừa khớp với danh xưng “bình hoa của nhân gian” trong lòng fan hâm mộ.



Đây mới chỉ là bộ phim thứ hai của Cố Sanh Sanh mà thôi. Dựa vào vẻ đẹp và tư chất của Cố Sanh Sanh, cộng thêm Thẩm Vọng ở phía sau nâng đỡ, chỉ cần cô làm đâu chắc đấy, thành tựu trong tương lai chưa chắc thua kém Tạ Tử Khanh.



Cố Sanh Sanh cười tủm tỉm chạm ly với từng người, nghe một đống lời nịnh nọt, uống nước trái cây thôi cũng sắp ngà ngà say.



Nâng ly chúc mừng xong, Cố Sanh Sanh vội vã phát xiên nướng cho mọi người: “Ăn nhanh đi, nguội rồi mất ngon đó.”



Đang là mùa hè, xiên nướng để một lúc cũng không bị ảnh hưởng đến hương vị. Thịt bò mọng nước, mực dai mềm, hàu tươi còn mang theo hương vị của biển cả. Rau củ mà các chị em thích cũng không hề ít, vừa giòn vừa thơm ngon.



Phản đồ chó Màn Thầu cũng được cho một miếng thịt bò nướng, ghé vào chân Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh rên ư ử, sung sướng ngoe nguẩy đuôi.



Vì có Tạ Tử Khanh ở đây, các cô gái còn giữ sĩ diện, không dám ăn quá nhiều. Các chàng trai cũng muốn bảo tồn hình ảnh phong độ, không muốn tranh giành với các cô gái.



Qua ba lần rượu, mọi người bắt đầu vứt mất lý trí.



Giữa một đám người đầu tóc bù xù, Thẩm Vọng vẫn bất động, dáng người ngồi ngay ngắn tao nhã hết sức.



Trước mặt có một đĩa thịt bò bắp nướng, mực, hàu và cá thu đao, thậm chí có cả nhím biển sống.



Cố Sanh Sanh oán trách: “Nếu không có em cất lại cho anh thì đã bị bọn họ quét sạch rồi.”



Sự phân biệt đối xử này tách biệt Thẩm Vọng ra với mọi người, hay nói cách khác là thiên vị một mình anh.



Thẩm Vọng không động tay, chỉ rủ mắt nhìn cô: “Không ăn da cá.”



“Sao mà bắt bẻ quá đi.” Cố Sanh Sanh nhỏ giọng phàn nàn, bàn tay lại không ngừng gỡ da cá thu đao xốp giòn màu xám đen ra, chọc một cái, toàn bộ thịt cá tách ra khỏi xương, rơi vào trong đĩa.



Cá thu giá rẻ, thịt khô nhưng thơm, nướng lên mang hương vị rất đặc biệt. Thẩm Vọng ăn thử một miếng, tiếp tục gắp miếng thứ hai lên.



Cố Sanh Sanh: “Chờ chút.”



Cô đưa tay, vắt một ít nước chanh lên trên thịt cá. Vị chua của nước cốt chanh cùng bùi bùi của thịt cá kích thích lẫn nhau, khiến vị giác bùng nổ.



Mi tâm Thẩm Vọng giãn ra, nhàn nhã tiêu diệt hết đống xiên nướng bằng tốc độ tia chớp. Cố Sanh Sanh dính bên cạnh anh, làm một cô vợ nhỏ giúp anh gỡ thịt, rót nước.



Phản đồ Màn Thầu thấy rõ tình hình, bèn nhào đến ôm chân Thẩm Vọng sủa ầm lên, cặp mắt ngập nước như hai quả nho đen nhìn anh chăm chú.



Cuối cùng cũng đổi được miếng thịt to nhất.



Sau lưng gia đình ba người yên tĩnh là một đám người hò hét vang trời.



Khúc Mi và Thẩm Ngôn tranh nhau một xiên bắp nướng, giả vờ thân thiện đấu võ mồm với nhau. Chu Vị đứng bên cạnh khuyên can, không hiểu sao lại thấy hạnh phúc trong lòng. Lý Cạnh cướp xiên nướng một cách tàn nhẫn, kiếm ăn trong im lặng. Cố Tự và An Hà cùng nhau nướng thịt, Cố Tự thảnh thơi đứng ngược gió rắc bột tiêu, bị quật lại đầy mặt, mặt mũi nhất thời dữ dằn lên…



Lúc Tịch Tuyết Nhi và Tạ Tử Khanh giành nhau xiên thịt bò nướng cuối cùng, Tạ Tử Khanh có ý định dùng nam nhân kế. Tịch Tuyết Nhi nhìn kỹ khuôn mặt mang tiếng là “giấc mơ của hàng triệu thiếu nữ” một lúc lâu, sau đó kiên quyết gỡ tay anh ra, nhét xiên nướng vào miệng.



Cuối cùng vẫn là Cố Sanh Sanh đích thân ra tay nướng thịt. Mọi người dứt khoát vây quanh bếp nướng, học theo Cố Sanh Sanh, vừa nướng vừa ăn. Mặc dù hương vị không thể so sánh với cô nướng, nhưng cũng có được niềm vui.



Thẩm Vọng chiếm đóng vị trí có lợi nhất bên cạnh Cố Sanh Sanh — không một ai dám tranh với anh, Thẩm Vọng được Cố Sanh Sanh nắm tay chỉ cách nướng thịt, đồng thời dưới sự dạy bảo của cô hào phóng chia sẻ thịt cho mọi người.



Những xiên tốt nhiên tất nhiên để giành lại cho Cố Sanh Sanh.



Cố Sanh Sanh tràn đầy chờ mong cắn một miếng, dưới ánh mắt sâu xa mà háo hức của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh cố nuốt nước mắt và tình yêu xuống, cô gật đầu: “Ừm… hơi khô… Mọi người cũng ăn đi nhé.”



Đám người cầm trong tay một cây vật thể lạ đen thui, quay lưng về phía Thẩm Vọng, cật lực lắc đầu.



Cố Sanh Sanh kiên trì chia sẻ trái ngọt với mọi người.



Thẩm Vọng bên này giương ánh mắt đầy uy lực lên, cả đám liền vội vội vàng vàng gặm xiên thịt, ăn xong không một ai nói tiếng nào, chỉ biết đồng loạt giơ ngón cái lên.



Khóe môi Thẩm Vọng khẽ giật, trong mắt lộ ra bảy phần hờ hững, ba phần lạnh lùng, xen lẫn chút thành tựu.



Trừ một khúc nhạc đệm nho nhỏ này ra thì bữa tiệc thịt nướng vẫn vô cùng thành công mỹ mãn. Mọi người ăn chơi vui vẻ đến tận đêm, lại còn hẹn nhau lần sau lại tụ họp, sau đó mới lưu luyến ra về.



Tịch Tuyết Nhi nhất thời xúc động, muốn ở lại bầu bạn thâu đêm với Cố Sanh Sanh, cuối cùng bị Lý Cạnh và An Hà vừa túm vừa kéo đưa đi.



Mãi cho đến lúc lên xe, An Hà mới nói: “Cậu có thể biết nhìn không khí một chút không thế! Ban nãy tớ nghe người làm trong nhà nói đêm nay boss Thẩm đã chuẩn bị một tiết mục đặc biệt cho Sanh Sanh đó! Cậu ở lại làm gì?”



Tịch Tuyết Nhi lập tức bừng tỉnh: “Trời đất quỷ thần ơi, tiết mục đặc biệt đó nha~ hiểu rồi hiểu rồi. Sanh Sanh thật là có phúc~. Vừa rồi tớ liếc mắt một cái, 18cm như trên mạng nói chính xác là lời đồn.”



Trong xe chìm vào bầu không khí yên lặng kỳ quặc.



Tịch Tuyết Nhi nhìn An Hà, bổ sung thêm: “Tuyệt đối không chỉ là 18cm!… Cậu nhìn tớ như thế làm gì? Không phải là tớ đang giúp chị em giữ cửa sao?… Vốn lúc đầu tớ nhìn Cố Tự, nhưng mà dáng người của boss Thẩm tốt quá, mắt tớ không tự chủ được, lỡ nhìn mất tiêu, không phải tự tớ muốn nhìn đâu! Gì, nháy mắt gì vậy? Đến cậu cũng không muốn tớ kể với Sanh Sanh hả, có khi nào cậu ấy giết tớ luôn không nhỉ?”



An Hà che mắt.



Lý Cạnh ngồi ghế lái quay đầu, nhã nhặn hỏi: “Lúc đầu cô nhìn ai?”



Tịch Tuyết Nhi đứng hình mất 3 giây, rồi mạnh mẽ tông vào cửa xe: “Sao anh lại ở trên xe?!! Cho tôi xuống, cho tôi xuống xe đi!!!”







Trước mặt là một khung cảnh đỏ rực.



Những bông hoa hồng đỏ thắm còn vương hạt sương được rải khắp mọi ngóc ngách trong phòng ngủ, hương thơm ngào ngạt khiến lòng người say đắm.



Chiếc giường trắng như tuyết cũng được phủ đầy cánh hoa, sáng tựa sương sớm, mềm như tơ lụa.



Cố Sanh Sanh nằm trong đống cánh hoa, ánh mắt trống rỗng, lầm bầm thứ gì đó.



Xiên que tình yêu đã hoàn toàn quật ngã Cố Sanh Sanh, sau khi uống vài viên thuốc tiêu hóa, cả người cô hoàn toàn mất hết sức lực.



Thẩm Vọng cũng không khá hơn là bao.



Anh đút Cố Sanh Sanh uống thuốc rồi ngồi xổm cạnh giường xoa bụng cho cô một lúc lâu, sau đó một mình đi vào phòng tắm.



Bóng lưng như núi dường như có chút suy sụp.



Cố Sanh Sanh đau lòng, bụng càng đau hơn, cô chấm nước mắt mở điện thoại lên, định đi tìm chị em để giãi bày tâm sự. Nào ngờ vừa nhấn mở nhóm chat hội chị em xinh đẹp đã thấy Tịch Tuyết Nhi gửi voice chat gào thét dài mấy chục giây đến, phàn nàn Cố Sanh Sanh dùng thịt hỏng để làm thịt xiên, hại cô đau bụng đi ngoài đến mệt lả người.



Cố Sanh Sanh gào thét đáp lại: “Đây là thịt bò nhập khẩu cao cấp đó!!!”



Chỉ là vì đang hơi yếu nên tiếng gào nghe có phần mềm mại, nũng nịu và hết sức tủi thân.



Thẩm Ngôn và Khúc Mi lập tức nhảy ra, mắng Tịch Tuyết Nhi sao dám chất vấn phu nhân nhà bọn họ, bên cạnh đó còn thẳng tay chỉ An Hà quét gia vị không hợp lý nên mọi người mới bị đau bụng.



Tiếp theo, hai cô vì bất đồng ý kiến mà lao vào xé nhau.



Cố Sanh Sanh: “Không đúng nha, sao các cô lại ở trong nhóm này vậy?”



Thẩm Ngôn: “Bởi vì tụi em đều đang ở trong toilet đó.”



Tịch Tuyết Nhi: “@Thẩm Ngôn @Khúc Mi mời biến đi hộ.”



Hệ thống thông báo: Phao Phao đã rời khỏi nhóm chat.



An Hà: “…”



Hệ thống thông báo: Phao Phao đã tham gia nhóm chat.



Phao Phao: “Em được thêm vào… Em cũng không biết vì sao mình ở đây, đừng mắng em… *Run rẩy.jpg*”



Các cô gái phải an ủi cô một lúc lâu mới khá lên được.



Tịch Tuyết Nhi bỗng nói: “Không đúng, bây giờ không phải Sanh Sanh nên chia sẻ đêm xuân với boss sao? Sao lại lên đây nói nhảm thế?”



Khúc Mi: “Phu nhân, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng! Cô có thích 9999 đóa hoa hồng đó không? Là boss đích thân dặn dò tôi đặt về đó nha.”



Thẩm Ngôn: “Haha, cuối cùng vẫn là tôi phân người làm bày trí.”



Khúc Mi: “Chậc chậc chậc, vất vả cho em gái rồi.”



An Hà: “Ồn ào gì chứ, có thế mà cũng giành giật. Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là vì…”



Mọi người nói qua nói lại, cô một câu tôi một câu khiến lòng Cố Sanh Sanh càng chua xót hơn. Cố Sanh Sanh tắt điện thoại, lăn lộn trên giường, trùm chăn cuốn mình thành một cục.



Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Vọng quấn khăn tắm bước đến, không nhìn thấy người trên giường đâu, trong lòng liền khẩn trương lên.



Sau đó nhìn kỹ dưới chăn một chút.



Thẩm Vọng vừa vò mái tóc đẫm nước, vừa mở tủ tìm quần áo ngủ.



Cố Sanh Sanh đợi thật lâu, thấy Thẩm Vọng không đến ôm lấy cục sâu róm của mình thì chật vật chui ra ngoài, thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh.



Vừa hay đối diện với cặp mắt phượng cười cười.



Cố Sanh Sanh ngẩn người, gò má đỏ bừng, tóc đen uốn xoăn rối tung trên vai và trước ngực, da thịt mềm mại như phát sáng dưới ánh đèn, chăn mền trắng tinh bọc kín từ ngực cô trở xuống, cô lắc lư cặp chân bị quấn kín, giơ tay đến Thẩm Vọng đòi ôm.



Thẩm Vọng nhìn cô từ trên cao: “Sâu róm à?”



Cố Sanh Sanh rầm rì một tiếng, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lắc chân với anh.



Thẩm Vọng trầm ngâm một lát: “Phá kén thành bướm ư?”



Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng: “Là mỹ nhân ngư! Nàng tiên cá nhỏ đó!”



Thẩm Vọng nhìn khuôn mặt cúi sâu đến ngực, cười đủ rồi mới nói: “Sao em không nói thẳng với anh?”



Cố Sanh Sanh càng tủi thân hơn: “Tiên cá nhỏ không biết nói chuyện… Giữa chúng ta không hề có một chút ăn ý nào cả, anh không yêu em!”



Thẩm Vọng xoa gò má mềm mượt của Cố Sanh Sanh, lau giọt nước mắt vô hình, vuốt ve cô hệt như chơi đùa với một con mèo.



Tóc Thẩm Vọng vẫn chưa khô hết, giọt nước rơi xuống quét qua tấm lưng rộng lớn cùng vòng eo thon thả, thấm cả lên áo ngủ bằng tơ lụa của Cố Sanh Sanh.



Hương thơm sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái kết hợp với mùi hương lạnh lẽo đặc thù trên người anh, từ từ xâm chiếm các giác quan của Cố Sanh Sanh, nhẹ nhàng mà bá đạo.



Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà cảm giác đau đớn dưới bụng có vẻ đã giảm bớt.



Cố Sanh Sanh trở tay vòng qua cổ Thẩm Vọng, cánh tay cô mềm như nước, chút sức lực nhỏ cũng không có: “Sờ bụng em nữa đi.”



Bàn tay ấm áp của Thẩm Vọng kéo áo ngủ, trực tiếp áp lên cái bụng nhỏ: “Còn đau không?”



“Đau.” Cố Sanh Sanh thoải mái híp mắt lại, dán sát vào mặt Thẩm Vọng.



Thẩm Vọng thu hết chút tâm tư nhỏ của cô vào mắt, song anh chỉ nhếch môi, kiên nhẫn xoa bụng cho cô. Rồi anh nói: “Biết đau thì sau này đừng ham ăn nữa.”



Cố Sanh Sanh bĩu môi.



Thẩm Vọng tiếp tục nói: “Ăn ít thịt nướng với đồ uống lạnh thôi.”



Hai mắt Cố Sanh Sanh lập tức rưng rưng.



Thẩm Vọng chốt lại: “Chắc chắn là nước lê tuyết kia có vấn đề.”



Cố Sanh Sanh khóc meo meo lên.



Thẩm Vọng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán và khóe mắt của cô một nụ hôn: “Ngoan, đừng khóc, sau này không ăn uống bừa bãi thì sẽ không bị đau bụng nữa.”



Cố Sanh Sanh khóc một lúc thì ngủ mất, trong giấc mơ vẫn còn rầu rĩ không vui. Có một bàn tay to lớn luôn chậm rãi mát xa bụng cho cô.



Giấc mơ cũng không tính là xấu.



Cố Sanh Sanh ngủ ngon giấc cả một đêm, ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Bụng đã hết đau, lúc này cô chỉ cảm thấy đói. Sau khi ăn một chén cháo ngọt và hai miếng bánh đường đỏ, sức lực lập tức được khôi phục, Cố Sanh Sanh đến toilet rửa mặt trang điểm.



Chú chó nhỏ chui đầu vào khe cửa: “Gâu gâu~”



Dáng người Màn Thầu như quả bí đao, bộ lông màu vàng cực kỳ mượt mà, đôi mắt đen tròn như quả nho có thể khiến cho biết bao nhiêu người tan chảy vì nó.



Cố Sanh Sanh vui vẻ giang tay: “Màn Thầu, ôm cái nào!”



Màn Thầu thắng gấp, thấy người đứng trước mặt là Cố Sanh Sanh thì quay đầu bỏ chạy.



Cố Sanh Sanh: “???”



Cố Sanh Sanh tức tối xông ra ngoài: “Con nói rõ cho mẹ nghe, dựa vào đâu mà con dám ghét bỏ mẹ hả! Quả bí đao thối này!”



Màn Thầu nằm sấp trên sàn nhà gặm dép lê của Thẩm Vọng, thấy thế liền nhảy lên, nhanh chân tẩu thoát, nhưng nó vẫn muốn mang chiếc dép của Thẩm Vọng theo, gấp đến độ nhảy lộc cộc trên sàn nhà.



Do dự ắt bại trận, cuối cùng Màn Thầu cũng bị Cố Sanh Sanh bắt lại.



Chú chó con mũm mĩm không nặng bao nhiêu khua khoắng cặp chân nhỏ: “Gâu gâu! Gâu gâu!”



Cố Sanh Sanh nổi giận lên: “Còn dám mắng mẹ! Ai dạy con đó!”



Màn Thầu liếc mắt, sức mạnh trào phúng của chú chó nhỏ tức khắc tăng lên gấp đôi: “Gâu gâu~ gâu gâu~!”



Cố Sanh Sanh nhấc tay: “Đánh con thật đó!”



“Sao thế?”



Cửa bị đẩy ra.



Một người một chó cùng nhau quay đầu nhìn lại, Thẩm Vọng xuất hiện trước cửa ra vào, áo sơ mi trắng và quần tây đen lên người anh cũng trở nên sang trọng phong trần, trong tay còn có một bình sữa nhỏ.



Màn Thầu vừa nhìn thấy Thẩm Vọng liền sủa ầm lên. Vẫn là ử ử gâu gâu như cũ, nhưng âm điệu so với lúc mắng Cố Sanh Sanh hoàn toàn khác xa, dáng vẻ nhỏ yếu bất lực hệt như chó con nhà lành. Bốn cái chân ngoan ngoãn xếp trước bụng.



Cố Sanh Sanh bị chiêu trở mặt này dọa cho ngây người: “Em… không phải, là nó, nó mắng em!”



Thẩm Vọng: “Hửm?”



Cố Sanh Sanh vội nói: “Thật đó. Lúc nãy nó mới mắng em, còn… Aaaa con bị gì vậy Màn Thầu!”



Màn Thầu co quắp lại.



Cố Sanh Sanh vội vàng đặt nó xuống đất, Thẩm Vọng cũng nhanh chân tiến đến.



Dưới cái nhìn chú tâm của hai người, Màn Thầu từ từ ngã xuống đất.



Thẩm Vọng duỗi một chân ra chống đỡ cho nó, Màn Thầu vẫn trượt dần xuống dưới. Anh nhét bình sữa vào trước ngực Màn Thầu, hai cái chân nhỏ của nó liền ôm chặt bình sữa, nằm dài ra sàn, bộ dáng như chết không còn gì luyến tiếc.



Màn kịch này thành công qua mặt rồi.



Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh đang thét lên như chuột chũi, cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.



Hơi thở thuộc về Thẩm Vọng ồ ạt tràn vào thân thể, có tác dụng an ủi tâm hồn hơn bất cứ loại linh đan thuốc quý nào. Cố Sanh Sanh thở hắt ra, nói: “Màn Thầu nó…”



Vừa quay đầu liền đối mặt với một ánh mắt hết sức ngây thơ vô tội.



Màn Thầu ôm bình sữa, thỉnh thoảng hút một ngụm, say sưa đến nỗi quên cả diễn kịch.



Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên dữ dội: “Nhìn cái gì?! Không đúng, không phải con mới… Là diễn sao?”



Màn Thầu ôm bình sữa lười biếng lật người, lăn thẳng đến cửa ra vào.



Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng nói: “Anh thấy chưa Thẩm Vọng! Nó quá xấu tính, chó thành tinh rồi! Chưa được 2 tháng nữa đó!”



Thẩm Vọng nhịn cười, vuốt ngực Cố Sanh Sanh cho cô dễ thở hơn: “Màn Thầu thích em, muốn em chơi với nó nhiều hơn.”



Cố Sanh Sanh không phục: “Anh cũng không chơi với nó, vì sao nó không ăn hiếp anh?”



Thẩm Vọng: “Sáng nào anh cũng đưa nó đi chạy bộ, chơi ném đĩa với nó hơn 20 phút.”



“…” Cố Sanh Sanh tính toán thời gian buổi sáng của anh một chút rồi nói: “Xế chiều và tối em đều có thể chơi cùng nó, em cho phép nó ngủ lại trong phòng của chúng ta. Nếu nó có biểu hiện tốt, có thể cho lên giường.”



Thẩm Vọng chắc chắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Anh bỏ một phiếu bác bỏ đề nghị này, rồi bế Cố Sanh Sanh đi thay quần áo.



Hôm nay là tiệc đính hôn của Thẩm Đình Sâm. Cố Sanh Sanh là người của Thẩm gia, ăn mặc phải trang trọng, nhưng cũng không thể lấn át cô dâu được. Cố Sanh Sanh thích quần áo màu đỏ, nên chọn mấy bộ váy ngắn có màu đỏ, nhưng lại không có bộ nào phù hợp.



Không còn cách nào khác, Cố Sanh Sanh đành chọn một chiếc váy ngắn màu trắng ngọc trai thêu hoa văn sẫm màu, cô không trang điểm, chỉ tô chút son môi cho có hồn và đeo bộ trang sức ngọc trai kiểu cổ.



Cố Sanh Sanh chỉnh lại tóc bên hông một chút, cài thêm một cái cài tóc ngọc trai. Cài xong liền õng ẹo nói: “Em mặc thế này đi được không?”



Thẩm Vọng đang cúi đầu chơi với Màn Thầu, nghe vậy thì ngước lên nhìn thử.



Vẻ ngoài của Cố Sanh Sanh thiên về tươi sáng, từ đầu đến chân đều trắng như tuyết, càng góp phần làm nổi bật diện mạo xinh đẹp và vẻ ngây thơ của cô, dùng một câu nói thô bỉ trên weibo để miêu tả thì chính là: càng trong sáng càng khát khao.
(khát khao được ấy ấy á quý dị)



Tạo hình này không chỉ lấn át mất cô dâu, bị xem là cô dâu cũng không có gì là nói quá.



Thẩm Vọng khẽ nuốt nước bọt, nhìn cặp mắt tròn xoe của Cố Sanh Sanh: “Ừ, đẹp lắm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom