Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Con quái vật xấu xí này là ai đây?
Cố Sanh Sanh đem hai tay Thẩm Vọng đặt lên vai mình, dùng sức nâng người anh dậy, nhìn qua có chút giống như hai người đang ôm nhau.
Chờ Thẩm Vọng ngồi lên, cô mới phát hiện vóc dáng của Thẩm Vọng này thế mà cao phết, chóp mũi vừa chạm đến cằm Cố Sanh Sanh. Hai chân anh tuy dài mà vô lực, nghiêng ngả chống trên sàn nhà.
Một ngày lạnh lẽo như thế này mà trên chân anh không có lấy một chiếc tất.
Trong lòng Cố Sanh Sanh khẽ chua xót, vội xoay người để anh nằm trên lưng mình: "Anh ôm cổ tôi đi, tôi cõng anh."
Tấm lưng mảnh mai như cành liễu non, như chỉ cần chạm nhẹ một cái liền gãy ngay lập tức. Giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai: "Cô điên rồi à?"
Cố Sanh Sanh tự tin nói: "Anh cứ yên tâm. Nhanh lên nào, anh không vội hả? Để tôi huýt sáo cho anh nghe..." (là xi tè đó mấy chị em ))
Đôi bàn tay to lặng lẽ áp lên cổ cô, trong tư thế chuẩn bị khóa lại.
Cố Sanh Sanh hồn nhiên vẫn chưa phát hiện ra, cô dồn hết sức lực "hự" một tiếng, vác cả người Thẩm Vọng đứng dậy.
Người Thẩm Vọng gầy, khung xương lại to lớn, thân thể anh yếu ớt, hai chân chạm đất nhưng không có chút sức lực nào, dường như trọng lượng toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên trên người Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh bị sức nặng của anh đè lên, như chú thỏ nhỏ nhắn cõng một con gấu to lớn trên lưng, nửa cõng nửa kéo cùng đi đến toilet.
Một đoạn đường ngắn ngủn mà phải tốn tận vài phút mới đến nơi. Cố Sanh Sanh thở hổn hển, may mà nguyên chủ ngược đãi Thẩm Vọng làm anh gầy đi không ít, nếu không cô đã sớm bị đè xẹp lép trên mặt đất rồi.
Vào đến toilet, trán Cố Sanh Sanh lấm tấm không biết bao nhiêu giọt mồ hôi, mùi hương tường vi trên người cô thoắt ẩn thoắt hiện, càng lúc càng thêm ngọt ngào.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đỡ Thẩm Vọng đứng đối diện với bồn cầu rồi nhấc nắp bồn lên: "Được rồi đó, anh tự đi đi."
Trong phòng vệ sinh không có tay vịn dành cho người tàn tật, Cố Sanh Sanh đành tự mình gánh luôn vai trò gậy chống cho anh.
Cô quay đầu đứng đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Vừa quay đầu về lại thấy một tay Thẩm Vọng đang đặt trên lưng quần, động tác có chút chần chờ.
Mà anh như cảm nhận được gì đó liền quay đầu lại: "Nhìn cái gì?"
Cố Sanh Sanh: "... ai thèm nhìn chứ!''
Mặt Thẩm Vọng đầy vẻ chế nhạo.
Cố Sanh Sanh không tức giận, nhưng bao nhiêu nỗi tủi hờn tích tụ sớm giờ lại bùng phát, không thèm quan tâm nói: "Anh nặng như thế, tôi sắp bị anh đè chết rồi. Muốn đi thì đi nhanh lên, tôi mà nhìn anh mới lạ ấy!"
Khuôn mặt băng tuyết của Thẩm Vọng thoáng chuyển từ trắng sang đỏ, ẩn chứa chút sắc đen: "Đừng tự tìm đường chết!"
Cố Sanh Sanh hét to: "Tôi đúng là không muốn sống nữa đó! Anh sao còn chưa đi xong nữa? Muốn tôi thổi sáo cho nghe à?"
Ngực Thẩm Vọng phập phồng kịch liệt, cơn giận dữ nổi lên trong lồng ngực, nhằm thẳng xuống dưới rốn ba tấc mạnh mẽ xông ra.
Thẩm Vọng lạnh giọng: "Nhắm mắt!"
Lưng quần được kéo xuống ngay sau đó, rốt cuộc cũng đã giải quyết xong nhu cầu sinh lý.
Tiếng nước chảy mạnh liên tục trong một đoạn thời gian dài.
Cặp mắt hạnh đầy nước của Cố Sanh Sanh không kịp nhắm lại, bị hoảng sợ mà trừng lớn đến hết cỡ. Con người băng tuyết Thẩm Vọng này, sao mà thứ kia lại lớn như vậy...
Đầu Cố Sanh Sanh mãi nghĩ đến một câu: chồng mình thật vĩ đại...
Thẩm Vọng thu hồi Tiểu Thẩm lại vào trong quần, ngón tay đặt trên vai Cố Sanh Sanh khẽ động đậy.
Cố Sanh Sanh lấy lại tinh thần, hốt hoảng đậy nắp bồn cầu xuống rồi xả nước. Sau đó lại diễn cảnh ốc sên chuyển nhà, cõng Thẩm Vọng đi ra bên ngoài.
Đi được nửa đường, một giọng nói khàn khàn nhắc nhở: "Rửa tay."
"À, à." Cố Sanh Sanh ngơ ngác, chật vật cõng anh xoay người, lại đi đến bồn rửa tay.
Cố Sanh Sanh để cho Thẩm Vọng chống lên bồn rửa tay, nói: "Anh chờ chút."
Cố Sanh Sanh đi ra ngoài đẩy xe lăn đến, đỡ Thẩm Vọng ngồi xuống. Vóc người anh cao, ngồi cũng có thể với đến được phía trên bồn.
Trên bồn đã có sẵn cốc súc miệng dành cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bóp kem đánh răng ra rồi đặt bàn chải, cốc nước và khăn mặt vào tầm tay Thẩm Vọng.
"Khăn ở đây, cốc cũng ở đây. Anh cẩn thận chút, đừng để đổ nước lên người." Cố Sanh Sanh như một bà mẹ mới vào nghề, vụng về lo lắng dặn dò, đem khăn lông đặt lên đầu gối của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vẫn hờ hững. Người phụ nữ này như một vũng nước cạn, chẳng thể che giấu được chút tâm tư hay ác ý nào, giờ đây lại đột nhiên nổi lên gợn sóng, làm những hành động khiến người khác thật sự nhìn không thấu nổi.
Anh trước kia khinh thường cô, hiện tại cũng sẽ không vì cô khác thường mà nảy sinh những xúc cảm dư thừa.
Thẩm Vọng vươn tay, nghiêm túc bắt đầu rửa mặt.
Nước chảy quét qua những ngón tay mảnh mai của Thẩm Vọng, những ngón tay tái nhợt như ngọc chạm thượng hạng, đến rửa tay cũng có thể toát ra vẻ ung dung quý phái như thế.
Ngón tay của Thẩm Vọng dài thiệt nha.
Cố Sanh Sanh đột nhiên sợ run cả người. Bẩn rồi, không thể trở lại như trước được nữa.
Cố Sanh Sanh hốt hoảng quay đầu, trước mặt là một tấm gương lớn.
Phụ nữ bẩm sinh đều yêu thích soi gương, huống chi Cố Sanh Sanh còn là một đại mỹ nhân. Cố Sanh Sanh theo bản năng điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười chăm chú liếc nhìn người trong gương.
Một tiếng thét chói tai vang cả căn phòng: "Aaaaa!!!"
Lỗ tai Thẩm Vọng bất thình lình bị tạp âm đả kích, tay khẽ run một chút, bọt nước bắn ra làm ướt một mảng cổ tay áo.
Mảng áo ướt đẫm lạnh lẽo dính nơi cổ tay, người đàn ông mắc chứng cưỡng chế cau mày, không khí trong toilet phút chốc bị hạ xuống.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không có tâm trạng để chú ý đến chuyện này. Cô sợ hãi nhìn gương mặt kia: "Con... con quái vật xấu xí này là ai?! Kinh khủng quá! Cô... cô ta... tôi tôi tôi..."
Hệ thống ngôn ngữ của Cố Sanh Sanh, loạn, loạn hết cả rồi.
Người phụ nữ trong gương khuôn mặt hoảng sợ, cặp mắt hạnh mơ màng mờ sương, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cỡ một bàn tay, trời sinh câu dẫn lòng người, như được đúc ra từ một khuôn với Cố Sanh Sanh.
Chỉ là người kia trong gương lông mày như hai thanh đao huyết tích tử, kiêu ngạo vễnh ra hai bên, lỗ mũi phồng lên như chân núi, chiếc cằm dài nhọn hoắc chìa ra một đoạn. Chưa kể đến da mặt bị phủ bởi một lớp nền trắng toát, làn da bên dưới vừa sạm vừa xỉn màu, lỗ chân lông sần sùi, còn chi chít những vết mụn li ti nữa.
Cố Sanh Sanh run rẩy đưa tay sờ lên mũi và cằm của mình, cảm xúc thay đổi rõ rệt. Cô nhớ nguyên chủ đam mê phẫu thuật thẩm mỹ, ở Tu Chân giới cũng có những loại pháp thuật bùa chú để hoán chỉnh nhan sắc.
Nhưng cô nào biết, lại có người tự biến chính mình thành quái vật! Chẳng lẽ mình không hợp với gu thẩm mỹ ở thế giới này như vậy?
Cố Sanh Sanh ôm tia hi vọng cuối cùng, giọng run run hỏi Thẩm Vọng: "Anh có cảm thấy, tôi lớn lên xinh đẹp không?"
Nguyên chủ là một minh tinh nhỏ, chụp vài quảng cáo quay mấy bộ phim, hẳn Thẩm Vọng đã từng gặp qua.
Thẩm Vọng đã rửa mặt xong xuôi. Anh vốn có tính sạch sẽ, dù người làm trong nhà đều bị Cố Sanh Sanh đuổi đi, anh cũng sẽ cố gắng tự mình thu xếp tươm tất.
Cố Sanh Sanh mở to cặp mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh, dò hỏi lần nữa: "Không lẽ trào lưu bây giờ là mũi cao cằm dài hả?"
Cô nhích gần tới, giọng nói trở nên ướŧ áŧ mềm mại, nửa khóc nửa không.
Thẩm Vọng thong thả sửa sang lại cổ tay áo, miệng anh tỏa ra một mùi hương bạc hà khoan khoái, hơi thở tươi mát, thanh âm như đá: "Xấu."
Tim Cố Sanh Sanh như bị đao cắt. Cô có thể tự nói mình xấu xí, nhưng người khác thì không. Cô nổi giận: "Không được cười nhạo vẻ ngoài của người khác!"
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Cô cũng biết vẻ ngoài của mình buồn cười à?"
Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng, không thèm khép nép với vị lão đại này nữa: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài ngay, đi ngay!"
Thẩm Vọng đến lông mày cũng không thèm động, đẩy xe lăn ra ngoài, bánh xe cán ngang qua tà váy dưới đất của Cố Sanh Sanh.
Có điều Cố Sanh Sanh cũng không rảnh để so đo những việc cỏn con này. Thẩm Vọng cười nhạo làm cô hoàn toàn sụp đổ, nhất là khi... nhìn lại mặt mình, cô cũng không có lời lẽ nào để phản bác lại Thẩm Vọng.
Nước mắt lã chã rơi xuống, vốn nên đẹp như hoa lê đính vũ, rơi trên khuôn mặt này lại chỉ thấy buồn cười, vì tiêm quá nhiều filler nên mọi biểu cảm đều trở nên cứng đờ.
Cố Sanh Sanh đau lòng hết sức.
Mặt cũ của nguyên chủ với Cố Sanh Sanh giống nhau tám phần, ngũ quan trời cho hoa lệ, thậm chí có phần quá mức. Lúc ra mắt chỉ nhờ một vài tấm ảnh đã gây không biết bao nhiêu sóng gió, nhờ đó thành công áp chế một đám tiểu hoa đán xinh đẹp.
Thế mà trong đầu lại nảy sinh ý nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Sửa tới sửa lui, thẩm mỹ của nguyên chủ lại không tốt, vung một số tiền lớn để biến mình thành cái dạng này. Cũng may là nguyên chủ sợ đau, không dám động tới mấy loại phẫu thuật xương cốt, không thì Cố Sanh Sanh chỉ có đường tự sát.
Cố Sanh Sanh thút tha thút thít một hồi, bỗng nhiên nghe từ bên ngoài vang lên âm thanh thứ gì đó bị đập nát. Cô vội vàng đứng dậy thì phát hiện chân mình vì ngồi quá lâu trên sàn nhà lạnh lẽo nên đã tê rần hết cả rồi.
Cố Sanh Sanh hít một hơi chậm rãi đứng lên, bất giác nghĩ ngợi, dù sao mình cũng chả muốn sống nữa, cô cũng không cần phải dè dặt từng li từng tí với Thẩm Vọng làm gì.
Cố Sanh Sanh không nhanh không chậm ra khỏi toilet, thấy Thẩm Vọng vẫn ngồi yên ổn, trên sàn là cái ly thủy tinh vỡ vụn, nước chảy khắp nơi.
Cố Sanh Sanh ôm mối thù Thẩm Vọng chê mình xấu xí, nhân cơ hội này quở trách: "Thật là, sao lại đổ nước tùm lum thế này. Chăn với sàn nhà đều ướt hết rồi kìa."
Cố Sanh Sanh một bên nói, một bên kéo thùng rác qua, nhặt hết mảnh thủy tinh vỡ bỏ vào. Vẫn còn nhiều vụn pha lê nhỏ mắc kẹt trong thảm lông và chăn bông nhưng cô không thể nhặt được.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Vọng, một tay anh chống đầu, tay áo rớt xuống để lộ ra một đoạn cổ tay tái nhợt, tư thế lười biếng thong dong.
Tình cảm với hắn nửa ngày trời mà hắn một chút cũng không thấy xấu hổ!
Cố Sanh Sanh cầm hai chiếc dép lê tới, tức giận ném xuống cạnh chân Thẩm Vọng. Thẩm Vọng nghe thấy tiếng động, đầu hơi cúi "nhìn" xuống mặt đất.
Anh rũ mắt, đường cong trên khuôn mặt anh tuấn đến dọa người, đẹp như tuyết trên đinh núi, như trăng trên bầu trời. Giờ phút này còn pha thêm chút phiền muộn, làm người ta cảm thấy nhìn anh cũng là phạm tội.
Cố Sanh Sanh ôm một bụng không dám nói, mà sinh ra chút áy náy: người ta không nhìn thấy mà.
Cô ngồi xổm xuống, cầm dép lên chạm vào chân Thẩm Vọng: "Mang dép vào."
Thẩm Vọng động đậy, làm như nghe không hiểu, trầm mặc "chờ đợi" cô.
Cố Sanh Sanh thấy bàn chân trần trụi của anh vì lạnh mà đỏ ửng lên, nghiêm túc giải thích: "Trên mặt đất có mảnh vụn thủy tinh, tôi sợ anh đạp trúng... Tôi không gài anh đâu, chiếc dép lê này chẳng giấu nổi một cây đinh, không tin anh sờ thử xem."
Quay đi quay về lại thành cô vội vàng hầu hạ Thẩm Vọng rồi. Cố Sanh Sanh bỗng thấy đồng cảm với đám nha hoàn trước kia của mình, lúc nào cũng vây quanh cô, nhỏ giọng năn nỉ cô mặc thêm chút quần áo, ăn thêm mấy muỗng cơm, chắc lúc đó họ cảm thấy chán ghét mình lắm nhỉ?
Cố Sanh Sanh ngồi xổm đến hai chân đều tê rần cả, Thẩm Vọng vẫn không có hành động gì. Cô nổi giận cầm dép toan đứng dậy: "Không mang thì thôi..."
Bỗng nhiên một bên vai bị đè mạnh xuống, Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Anh..."
Thẩm Vọng đè vai, một tay bóp chặt cổ cô, hơi thở như than cháy nóng rực: "Câm mồm."
Chờ Thẩm Vọng ngồi lên, cô mới phát hiện vóc dáng của Thẩm Vọng này thế mà cao phết, chóp mũi vừa chạm đến cằm Cố Sanh Sanh. Hai chân anh tuy dài mà vô lực, nghiêng ngả chống trên sàn nhà.
Một ngày lạnh lẽo như thế này mà trên chân anh không có lấy một chiếc tất.
Trong lòng Cố Sanh Sanh khẽ chua xót, vội xoay người để anh nằm trên lưng mình: "Anh ôm cổ tôi đi, tôi cõng anh."
Tấm lưng mảnh mai như cành liễu non, như chỉ cần chạm nhẹ một cái liền gãy ngay lập tức. Giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai: "Cô điên rồi à?"
Cố Sanh Sanh tự tin nói: "Anh cứ yên tâm. Nhanh lên nào, anh không vội hả? Để tôi huýt sáo cho anh nghe..." (là xi tè đó mấy chị em ))
Đôi bàn tay to lặng lẽ áp lên cổ cô, trong tư thế chuẩn bị khóa lại.
Cố Sanh Sanh hồn nhiên vẫn chưa phát hiện ra, cô dồn hết sức lực "hự" một tiếng, vác cả người Thẩm Vọng đứng dậy.
Người Thẩm Vọng gầy, khung xương lại to lớn, thân thể anh yếu ớt, hai chân chạm đất nhưng không có chút sức lực nào, dường như trọng lượng toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên trên người Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh bị sức nặng của anh đè lên, như chú thỏ nhỏ nhắn cõng một con gấu to lớn trên lưng, nửa cõng nửa kéo cùng đi đến toilet.
Một đoạn đường ngắn ngủn mà phải tốn tận vài phút mới đến nơi. Cố Sanh Sanh thở hổn hển, may mà nguyên chủ ngược đãi Thẩm Vọng làm anh gầy đi không ít, nếu không cô đã sớm bị đè xẹp lép trên mặt đất rồi.
Vào đến toilet, trán Cố Sanh Sanh lấm tấm không biết bao nhiêu giọt mồ hôi, mùi hương tường vi trên người cô thoắt ẩn thoắt hiện, càng lúc càng thêm ngọt ngào.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đỡ Thẩm Vọng đứng đối diện với bồn cầu rồi nhấc nắp bồn lên: "Được rồi đó, anh tự đi đi."
Trong phòng vệ sinh không có tay vịn dành cho người tàn tật, Cố Sanh Sanh đành tự mình gánh luôn vai trò gậy chống cho anh.
Cô quay đầu đứng đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Vừa quay đầu về lại thấy một tay Thẩm Vọng đang đặt trên lưng quần, động tác có chút chần chờ.
Mà anh như cảm nhận được gì đó liền quay đầu lại: "Nhìn cái gì?"
Cố Sanh Sanh: "... ai thèm nhìn chứ!''
Mặt Thẩm Vọng đầy vẻ chế nhạo.
Cố Sanh Sanh không tức giận, nhưng bao nhiêu nỗi tủi hờn tích tụ sớm giờ lại bùng phát, không thèm quan tâm nói: "Anh nặng như thế, tôi sắp bị anh đè chết rồi. Muốn đi thì đi nhanh lên, tôi mà nhìn anh mới lạ ấy!"
Khuôn mặt băng tuyết của Thẩm Vọng thoáng chuyển từ trắng sang đỏ, ẩn chứa chút sắc đen: "Đừng tự tìm đường chết!"
Cố Sanh Sanh hét to: "Tôi đúng là không muốn sống nữa đó! Anh sao còn chưa đi xong nữa? Muốn tôi thổi sáo cho nghe à?"
Ngực Thẩm Vọng phập phồng kịch liệt, cơn giận dữ nổi lên trong lồng ngực, nhằm thẳng xuống dưới rốn ba tấc mạnh mẽ xông ra.
Thẩm Vọng lạnh giọng: "Nhắm mắt!"
Lưng quần được kéo xuống ngay sau đó, rốt cuộc cũng đã giải quyết xong nhu cầu sinh lý.
Tiếng nước chảy mạnh liên tục trong một đoạn thời gian dài.
Cặp mắt hạnh đầy nước của Cố Sanh Sanh không kịp nhắm lại, bị hoảng sợ mà trừng lớn đến hết cỡ. Con người băng tuyết Thẩm Vọng này, sao mà thứ kia lại lớn như vậy...
Đầu Cố Sanh Sanh mãi nghĩ đến một câu: chồng mình thật vĩ đại...
Thẩm Vọng thu hồi Tiểu Thẩm lại vào trong quần, ngón tay đặt trên vai Cố Sanh Sanh khẽ động đậy.
Cố Sanh Sanh lấy lại tinh thần, hốt hoảng đậy nắp bồn cầu xuống rồi xả nước. Sau đó lại diễn cảnh ốc sên chuyển nhà, cõng Thẩm Vọng đi ra bên ngoài.
Đi được nửa đường, một giọng nói khàn khàn nhắc nhở: "Rửa tay."
"À, à." Cố Sanh Sanh ngơ ngác, chật vật cõng anh xoay người, lại đi đến bồn rửa tay.
Cố Sanh Sanh để cho Thẩm Vọng chống lên bồn rửa tay, nói: "Anh chờ chút."
Cố Sanh Sanh đi ra ngoài đẩy xe lăn đến, đỡ Thẩm Vọng ngồi xuống. Vóc người anh cao, ngồi cũng có thể với đến được phía trên bồn.
Trên bồn đã có sẵn cốc súc miệng dành cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bóp kem đánh răng ra rồi đặt bàn chải, cốc nước và khăn mặt vào tầm tay Thẩm Vọng.
"Khăn ở đây, cốc cũng ở đây. Anh cẩn thận chút, đừng để đổ nước lên người." Cố Sanh Sanh như một bà mẹ mới vào nghề, vụng về lo lắng dặn dò, đem khăn lông đặt lên đầu gối của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vẫn hờ hững. Người phụ nữ này như một vũng nước cạn, chẳng thể che giấu được chút tâm tư hay ác ý nào, giờ đây lại đột nhiên nổi lên gợn sóng, làm những hành động khiến người khác thật sự nhìn không thấu nổi.
Anh trước kia khinh thường cô, hiện tại cũng sẽ không vì cô khác thường mà nảy sinh những xúc cảm dư thừa.
Thẩm Vọng vươn tay, nghiêm túc bắt đầu rửa mặt.
Nước chảy quét qua những ngón tay mảnh mai của Thẩm Vọng, những ngón tay tái nhợt như ngọc chạm thượng hạng, đến rửa tay cũng có thể toát ra vẻ ung dung quý phái như thế.
Ngón tay của Thẩm Vọng dài thiệt nha.
Cố Sanh Sanh đột nhiên sợ run cả người. Bẩn rồi, không thể trở lại như trước được nữa.
Cố Sanh Sanh hốt hoảng quay đầu, trước mặt là một tấm gương lớn.
Phụ nữ bẩm sinh đều yêu thích soi gương, huống chi Cố Sanh Sanh còn là một đại mỹ nhân. Cố Sanh Sanh theo bản năng điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười chăm chú liếc nhìn người trong gương.
Một tiếng thét chói tai vang cả căn phòng: "Aaaaa!!!"
Lỗ tai Thẩm Vọng bất thình lình bị tạp âm đả kích, tay khẽ run một chút, bọt nước bắn ra làm ướt một mảng cổ tay áo.
Mảng áo ướt đẫm lạnh lẽo dính nơi cổ tay, người đàn ông mắc chứng cưỡng chế cau mày, không khí trong toilet phút chốc bị hạ xuống.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không có tâm trạng để chú ý đến chuyện này. Cô sợ hãi nhìn gương mặt kia: "Con... con quái vật xấu xí này là ai?! Kinh khủng quá! Cô... cô ta... tôi tôi tôi..."
Hệ thống ngôn ngữ của Cố Sanh Sanh, loạn, loạn hết cả rồi.
Người phụ nữ trong gương khuôn mặt hoảng sợ, cặp mắt hạnh mơ màng mờ sương, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cỡ một bàn tay, trời sinh câu dẫn lòng người, như được đúc ra từ một khuôn với Cố Sanh Sanh.
Chỉ là người kia trong gương lông mày như hai thanh đao huyết tích tử, kiêu ngạo vễnh ra hai bên, lỗ mũi phồng lên như chân núi, chiếc cằm dài nhọn hoắc chìa ra một đoạn. Chưa kể đến da mặt bị phủ bởi một lớp nền trắng toát, làn da bên dưới vừa sạm vừa xỉn màu, lỗ chân lông sần sùi, còn chi chít những vết mụn li ti nữa.
Cố Sanh Sanh run rẩy đưa tay sờ lên mũi và cằm của mình, cảm xúc thay đổi rõ rệt. Cô nhớ nguyên chủ đam mê phẫu thuật thẩm mỹ, ở Tu Chân giới cũng có những loại pháp thuật bùa chú để hoán chỉnh nhan sắc.
Nhưng cô nào biết, lại có người tự biến chính mình thành quái vật! Chẳng lẽ mình không hợp với gu thẩm mỹ ở thế giới này như vậy?
Cố Sanh Sanh ôm tia hi vọng cuối cùng, giọng run run hỏi Thẩm Vọng: "Anh có cảm thấy, tôi lớn lên xinh đẹp không?"
Nguyên chủ là một minh tinh nhỏ, chụp vài quảng cáo quay mấy bộ phim, hẳn Thẩm Vọng đã từng gặp qua.
Thẩm Vọng đã rửa mặt xong xuôi. Anh vốn có tính sạch sẽ, dù người làm trong nhà đều bị Cố Sanh Sanh đuổi đi, anh cũng sẽ cố gắng tự mình thu xếp tươm tất.
Cố Sanh Sanh mở to cặp mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh, dò hỏi lần nữa: "Không lẽ trào lưu bây giờ là mũi cao cằm dài hả?"
Cô nhích gần tới, giọng nói trở nên ướŧ áŧ mềm mại, nửa khóc nửa không.
Thẩm Vọng thong thả sửa sang lại cổ tay áo, miệng anh tỏa ra một mùi hương bạc hà khoan khoái, hơi thở tươi mát, thanh âm như đá: "Xấu."
Tim Cố Sanh Sanh như bị đao cắt. Cô có thể tự nói mình xấu xí, nhưng người khác thì không. Cô nổi giận: "Không được cười nhạo vẻ ngoài của người khác!"
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Cô cũng biết vẻ ngoài của mình buồn cười à?"
Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng, không thèm khép nép với vị lão đại này nữa: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài ngay, đi ngay!"
Thẩm Vọng đến lông mày cũng không thèm động, đẩy xe lăn ra ngoài, bánh xe cán ngang qua tà váy dưới đất của Cố Sanh Sanh.
Có điều Cố Sanh Sanh cũng không rảnh để so đo những việc cỏn con này. Thẩm Vọng cười nhạo làm cô hoàn toàn sụp đổ, nhất là khi... nhìn lại mặt mình, cô cũng không có lời lẽ nào để phản bác lại Thẩm Vọng.
Nước mắt lã chã rơi xuống, vốn nên đẹp như hoa lê đính vũ, rơi trên khuôn mặt này lại chỉ thấy buồn cười, vì tiêm quá nhiều filler nên mọi biểu cảm đều trở nên cứng đờ.
Cố Sanh Sanh đau lòng hết sức.
Mặt cũ của nguyên chủ với Cố Sanh Sanh giống nhau tám phần, ngũ quan trời cho hoa lệ, thậm chí có phần quá mức. Lúc ra mắt chỉ nhờ một vài tấm ảnh đã gây không biết bao nhiêu sóng gió, nhờ đó thành công áp chế một đám tiểu hoa đán xinh đẹp.
Thế mà trong đầu lại nảy sinh ý nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Sửa tới sửa lui, thẩm mỹ của nguyên chủ lại không tốt, vung một số tiền lớn để biến mình thành cái dạng này. Cũng may là nguyên chủ sợ đau, không dám động tới mấy loại phẫu thuật xương cốt, không thì Cố Sanh Sanh chỉ có đường tự sát.
Cố Sanh Sanh thút tha thút thít một hồi, bỗng nhiên nghe từ bên ngoài vang lên âm thanh thứ gì đó bị đập nát. Cô vội vàng đứng dậy thì phát hiện chân mình vì ngồi quá lâu trên sàn nhà lạnh lẽo nên đã tê rần hết cả rồi.
Cố Sanh Sanh hít một hơi chậm rãi đứng lên, bất giác nghĩ ngợi, dù sao mình cũng chả muốn sống nữa, cô cũng không cần phải dè dặt từng li từng tí với Thẩm Vọng làm gì.
Cố Sanh Sanh không nhanh không chậm ra khỏi toilet, thấy Thẩm Vọng vẫn ngồi yên ổn, trên sàn là cái ly thủy tinh vỡ vụn, nước chảy khắp nơi.
Cố Sanh Sanh ôm mối thù Thẩm Vọng chê mình xấu xí, nhân cơ hội này quở trách: "Thật là, sao lại đổ nước tùm lum thế này. Chăn với sàn nhà đều ướt hết rồi kìa."
Cố Sanh Sanh một bên nói, một bên kéo thùng rác qua, nhặt hết mảnh thủy tinh vỡ bỏ vào. Vẫn còn nhiều vụn pha lê nhỏ mắc kẹt trong thảm lông và chăn bông nhưng cô không thể nhặt được.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Vọng, một tay anh chống đầu, tay áo rớt xuống để lộ ra một đoạn cổ tay tái nhợt, tư thế lười biếng thong dong.
Tình cảm với hắn nửa ngày trời mà hắn một chút cũng không thấy xấu hổ!
Cố Sanh Sanh cầm hai chiếc dép lê tới, tức giận ném xuống cạnh chân Thẩm Vọng. Thẩm Vọng nghe thấy tiếng động, đầu hơi cúi "nhìn" xuống mặt đất.
Anh rũ mắt, đường cong trên khuôn mặt anh tuấn đến dọa người, đẹp như tuyết trên đinh núi, như trăng trên bầu trời. Giờ phút này còn pha thêm chút phiền muộn, làm người ta cảm thấy nhìn anh cũng là phạm tội.
Cố Sanh Sanh ôm một bụng không dám nói, mà sinh ra chút áy náy: người ta không nhìn thấy mà.
Cô ngồi xổm xuống, cầm dép lên chạm vào chân Thẩm Vọng: "Mang dép vào."
Thẩm Vọng động đậy, làm như nghe không hiểu, trầm mặc "chờ đợi" cô.
Cố Sanh Sanh thấy bàn chân trần trụi của anh vì lạnh mà đỏ ửng lên, nghiêm túc giải thích: "Trên mặt đất có mảnh vụn thủy tinh, tôi sợ anh đạp trúng... Tôi không gài anh đâu, chiếc dép lê này chẳng giấu nổi một cây đinh, không tin anh sờ thử xem."
Quay đi quay về lại thành cô vội vàng hầu hạ Thẩm Vọng rồi. Cố Sanh Sanh bỗng thấy đồng cảm với đám nha hoàn trước kia của mình, lúc nào cũng vây quanh cô, nhỏ giọng năn nỉ cô mặc thêm chút quần áo, ăn thêm mấy muỗng cơm, chắc lúc đó họ cảm thấy chán ghét mình lắm nhỉ?
Cố Sanh Sanh ngồi xổm đến hai chân đều tê rần cả, Thẩm Vọng vẫn không có hành động gì. Cô nổi giận cầm dép toan đứng dậy: "Không mang thì thôi..."
Bỗng nhiên một bên vai bị đè mạnh xuống, Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Anh..."
Thẩm Vọng đè vai, một tay bóp chặt cổ cô, hơi thở như than cháy nóng rực: "Câm mồm."
Bình luận facebook