Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Chiếm tiện nghi
Edit: hanthy915
"Cô ấy không có ở đây." Thẩm Vọng lạnh lùng nói.
Cái tính cách nhỏ nhen thích đùa dai này của Cố Sanh Sanh thật là, đuổi anh từ phòng khách ấm áp ra hành lang lạnh lẽo, cũng không biết tối nay phải dỗ bao lâu mới nguôi giận nữa. Thẩm Vọng ngồi một mình trong gió, đang suy nghĩ có nên rước đầu bếp người Pháp trong nhà đến hay không.
Nhưng đập vào mắt Cố Vân Yên thì chính là Thẩm Vọng đang cực kỳ mệt mỏi, trong ánh mắt như chất chứa nỗi buồn vô hạn. Những lúc như thế này, đàn ông thường rất cần sự quan tâm dịu dàng từ người phụ nữ. Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch cộp cộp, mùi nước hoa tổng hợp của người phụ nữ xộc đến, khác biệt hẳn với mùi hương thanh mát đăng đắng của trà.
Cũng đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đặt tách trà xuống, một giọt nước trà màu hổ phách rơi ra.
Chủ nhân của mùi nước hoa kia rụt rè nhìn anh mỉm cười, cặp mắt chứa đầy những mưu mô nông cạn, cô lại hỏi lần nữa: "Chỗ này lạnh lắm, chân anh chịu không nổi đâu. Có muốn em đẩy anh vào không?"
Thẩm Vọng lại bưng tách trà lên nhâm nhi, không đáp tiếng nào.
Cố Vân Yên là ai chứ, cô vẫn tự nhiên nói tiếp: "Chị Sanh Sanh không ở đây ư? Vừa rồi em thấy Đình Sâm đi về hướng phòng sưởi, không phải chị ấy sẽ... Không đâu không đâu, chị Sanh Sanh đã kết hôn rồi mà."
Cố Vân Yên lập tức bụm miệng, hai mắt bối rối đảo quanh, vẻ mặt giống như vừa trót lỡ lời.
Nghe thấy tên của Cố Sanh Sanh, người đàn ông cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ nhấc cặp mắt phượng lên nhìn cô một cái.
Đứng trước đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông, Cố Vân Yên cảm nhận được một luồng cảm giác tê dại đang chạy từ sau lưng lên đỉnh đầu, chưa bao giờ cô thấy ngại đến như vậy. Nhất thời tâm trí cô có một con nai dẫm qua, quên mất bản thân định nói gì.
Thẩm Vọng rốt cuộc cũng chịu mở miệng, ngữ khí rất nhạt: "Không nói tiếp à?"
Cố Vân Yên mừng thầm trong lòng, ra vẻ khổ sở nói: "Đều là chuyện đã qua. Em nghĩ chị Sanh Sanh đã gả cho anh, chắc chắn sẽ không qua lại với anh Đình Sâm nữa."
Thẩm Vọng thấp giọng đáp: "Cô nói cô lớn lên cùng với Sanh Sanh, nên hiểu cô ấy rất rõ?"
Cố Vân Yên không nghĩ đến Thẩm Vọng sẽ chủ động đáp lại cô, liền nói: "Đúng vậy."
Thẩm Vọng lạnh lùng hỏi: "Cô ấy thích ăn món gì?"
Cố Vân Yên sững sờ, ngừng một chút mới nói: "Sanh Sanh chị ấy, chị ấy vì duy trì cân nặng nên thường xuyên ăn kiêng, không giống em, không bao giờ giữ được miệng."
"Ăn kiêng?" Thẩm Vọng thấp giọng lặp lại hai từ này, "Cô ấy không thích ăn đồ ngọt sao?"
"Tất nhiên là không rồi. Trước kia mỗi bữa ăn chị Sanh Sanh chỉ ăn nửa cái trứng luộc với salad, ăn thêm một chút cũng sợ mập. Đêm nay thấy chị ấy ăn nhiều thịt và đồ ngọt như vậy, thật sự dọa chết em rồi. Chắc là Chị Sanh Sanh không muốn từ chối ý tốt của ông nội."
Cố Vân Yên vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thẩm Vọng. Tiếc là Thẩm Vọng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, còn hỏi thêm mấy chuyện liên quan đến Cố Sanh Sanh.
Trên người Thẩm Vọng có một loại uy thế ông chủ đặc thù, Cố Vân Yên bất tri bất giác kể những gì mình biết ra, đương nhiên không quên thêm mắm thêm muối, nhằm vẽ ra một Cố Sanh Sanh ngang ngược tùy hứng, cũng như thể hiện tình ý đối với Thẩm Vọng.
"... Từ nhỏ chị Sanh Sanh đã không thích xuống bếp, sau này vì anh Đình Sâm mà học làm bánh kem, suýt chút nữa bỏng hết cả tay."
"Tách" một tiếng, Thẩm Vọng đặt tách trà xuống, vài giọt nước bắn ra bàn, trên ngón tay thon dài của anh cũng có.
Cố Vân Yên vội vàng cầm khăn tay của mình tiến lên đưa cho Thẩm Vọng: "Anh lau đi, may là trà không nóng lắm."
Thẩm Vọng cụp mắt, hàng lông mi đen nhánh rũ xuống che lại muôn vàn cảm xúc trong ánh mắt. Từ góc nhìn của Cố Vân Yên có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nổi lên một loại hào quang chói mắt vô cùng. Cặp môi màu hồng nhạt hơi cong lên: "Cố, Sanh, Sanh."
Giọng nói từ tính trầm thấp nhấn mạnh từng chữ, mang theo cảm xúc quyến luyến và tình cảm mãnh liệt nồng nàn.
Cố Vân Yên không nghe rõ anh nói gì, cô đang bận nhìn tay Thẩm Vọng.
Tay của người đàn ông tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, khí chất ung dung quý phái. Lúc này anh đang cầm một tách trà bằng đất tối màu, ngón trỏ vuốt dọc theo vành tách như có điều suy nghĩ, không hiểu sao lại trông hấp dẫn hết sức.
Hai má Cố Vân Yên đỏ lên, bàn tay siết chặt cái khăn: "Thẩm tiên sinh, tay anh... lau một chút đi ạ."
Cố Vân Yên nheo mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Vọng, thấy anh không phản ứng, liền đánh liều tiến lên lau giúp anh.
Người trước mặt chưa chạm được vào da thịt, Thẩm Vọng đã cảm thấy cực kỳ chán ghét và phẫn nộ, anh trở tay khống chế tay Cố Vân Yên lại.
Sức lực rất lớn, dường như Cố Vân Yên nghe thấy xương tay mình nứt ra.
Giữa khoảng cách gần trong gang tấc, người đàn ông mới vừa nãy còn anh tuấn lạnh lùng khiến trái tim cô xao động, lúc này toàn thân tràn ngập sát khí, tựa như mãnh thú tiếp cận con mồi. Cả người Cố Vân Yên lập tức bất động, không dám nhúc nhích.
Cặp mắt phượng của Thẩm Vọng toát ra vẻ đùa cợt tàn ác rõ rành rành: "Cô cũng xứng gọi tên cô ấy ư."
"Anh... em..." Chân Cố Vân Yên nhũn ra, ngay cả nói cũng không làm được.
Thẩm Vọng nhếch khóe môi lên, đang định nói gì đó, ánh mắt bỗng nhiên thấy thoáng qua chấm đỏ cách đó không xa.
Cổ tay Cố Vân Yên nhức nhối dữ dội, lại còn bị sự tàn bạo của Thẩm Vọng ép đến thở không nổi. Ngay lúc cô sắp cầu xin tha thứ, không khí cay nghiệt kia chợt rút đi, cổ tay cũng được thả ra.
Bất thình lình bị thả ra, trước mắt Cố Vân Yên biến thành màu đen, ngã người xuống về hướng Thẩm Vọng.
"Mấy người đang làm gì đấy!!!" Tiếng thét chói tai vang lên.
Cố Vân Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa kịp phản ứng lại, một thân ảnh màu đỏ đã vụt đến trước mặt.
Giây tiếp theo, Cố Vân Yên lại bị đẩy ra, ngã nhào trên mặt đất "bịch" một tiếng khá vang: "Á!"
Cố Sanh Sanh bùng nổ tức giận, mạnh mẽ đẩy ngã Cố Vân Yên rồi chĩa nòng súng sang Thẩm Vọng: "Vừa rồi anh với cô ta..."
"Anh đang uống trà, tự nhiên cô ta nhào vào người anh."
Anh ngồi thẳng thớm trên xe lăn, giơ mu tay và ống tay áo dính trà ra cho Cố Sanh Sanh xem, những vệt nước đọng lại kia đúng là chói mắt hết sức.
Cố Sanh Sanh tóm lấy tay anh trong vô thức: "Bị bỏng rồi sao?"
Đầu ngón tay Thẩm Vọng khẽ cử động, nắm ngược lại bàn tay nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh, lồng vào từng khe hở: "Không đau."
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người nhìn Cố Vân Yên: "Tôi nhịn cô lâu lắm rồi nhé! Mấy ngày nay cô liên tục khiêu khích trước mặt ông nội tôi đều không muốn để ý. Giờ cô còn dám..."
Thẩm Vọng tức khắc ngẩng đầu, ánh mắt như ẩn chứa một luồng sáng lấp lánh.
"Cô dám..." Cố Sanh Sanh mắc kẹt lại.
Dám động vào người đàn ông của tôi? Cái này nghe giống tổng tài quá đạo quá nhỉ?!
Dám trêu ghẹo Thẩm Vọng? Uầy, Thẩm Vọng cũng đâu phải là thiếu nữ chưa chồng mỏng manh yếu đuối gì. Đúng thế không? Tốt nhất anh nên như vậy!
Cố Sanh Sanh đang hoang mang rối loạn, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Dám nhào vào lòng chồng em."
"Đúng! Cô còn dám nhào vào lòng Thẩm Vọng!" Cố Sanh Sanh từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt và giọng nói đều rất nghiêm túc, dáng vẻ chính thất uy phong ngời ngời.
Trước cửa có tiếng động, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh. Ông cụ Thẩm dẫn đầu đám người đi ra, vừa đúng lúc nghe câu chất vấn này của Cố Sanh Sanh.
"Làm sao vậy? Sanh Sanh, đây là chuyện gì đây?"
Cố Sanh Sanh đang trong cơn thịnh nộ, thấy ông cụ Thẩm mới bớt lại chút đỉnh: "Ông nội, cô ta... ông tự hỏi cô ta đi!"
"Chị dâu, chị nói Cố Vân Yên nhào vào lòng anh họ, là thật sao?"
"Không phải cô ấy là bạn gái của Đình Sâm ư?"
"Có phải có hiểu lầm không vậy?"
"Hiểu lầm gì nữa! Chẳng lẽ chị dâu với anh họ vu oan cho cô ta sao?"
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Vân Yên và gia đình Liễu Bình bằng con mắt hóng chuyện. Lần này Thẩm Đình Sâm cũng không ở đây, Liễu Bình tức đến tái mặt, còn Thẩm Giai Huyên thì chỉ thẳng vào mặt Cố Vân Yên mắng: "Mày còn muốn mặt mũi nữa không! Anh tao đối với mày tốt như thế, mà mày vừa quay đầy là nhào vào lòng Thẩm Vọng!"
Ông cụ Thẩm thấy vậy liền trầm giọng nói: "Tất cả im lặng hết đi! Sanh Sanh cũng đừng nóng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cố tiểu thư là khách, ta muốn nghe cô nói trước."
Cố Vân Yên cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cả một đám người xem náo nhiệt, thấy cô ngã như thế mà không một ai đến đỡ cô lên.
Đúng lúc này, Thẩm Đình Sâm vội vã chạy đến: "Có chuyện gì vậy! Em sao thế Vân Yên?"
"Em... Đình Sâm!" Cố Vân Yên lao vào vòng tay của Thẩm Đình Sâm, nước mắt chảy xuống như mưa.
Người nào đó cướp lời: "Vừa rồi bạn gái cậu nhào vào lòng Thẩm Vọng, bị Sanh Sanh bắt gặp đó!"
"Không thể nào!" Thẩm Đình Sâm quả quyết phủ nhận, lại nói với Thẩm Vọng: "Vân Yên không bao giờ làm như vậy!"
Thẩm Vọng chưa mở miệng, Cố Sanh Sanh đã lên tiếng: "Cái gì không thể! Ý anh là Thẩm Vọng đổ oan cho cô ấy?"
Đối diện với khuôn mặt sống động của Cố Sanh Sanh, khí thế Thẩm Đình Sâm thấp dần đi, nhưng vẫn che chở cho Cố Vân Yên: "Vân Yên sẽ không làm mấy chuyện đó!"
Cố Sanh Sanh nở một nụ cười mỉa mai.
Ai đó lại nói tiếp: "Đâu phải cô ta chưa từng làm loại chuyện này."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau cười thầm. Cố Vân Yên làm tiểu tam cướp Thẩm Đình Sâm, chuyện này cả nhà ai mà chẳng biết.
Ông cụ Thẩm tức giận ho khù khụ: "Câm mồm hết! Cố tiểu thư, mời cô giải thích."
Thẩm Đình Sâm cũng vỗ về Cố Vân Yên, nói: "Vân Yên, cứ nói thật đi, đừng sợ."
Cố Vân Yên nước mắt lưng tròng nhìn Cố Sanh Sanh, rồi nhìn Thẩm Vọng sau lưng cô.
Thẩm Vọng thanh lãnh ngồi đó, đối mặt với ánh mắt của anh, Cố Vân Yên bỗng rùng mình một cái, những lời phủ nhận đều kẹt ngay đầu lưỡi: "Em... em... em..."
Cố Vân Yên ấp úng nói không xong một câu.
Thẩm Đình Sâm bắt đầu tức giận, hai mắt đỏ ngầu: "Hành lang có camera! Mang video đến đây! Các người không được phép vu oan cho Vân Yên!"
"Càng tốt. Mang video giám sát đến đây đi!" Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn Thẩm Vọng, đưa cho anh một ánh mắt trấn an.
Sau đó lại tiếp tục nhếch khóe môi, trừng mắt, đóng vai người bị hại vô tội.
Nghe thấy muốn trích video giám sát, Cố Vân Yên lập tức kéo Thẩm Đình Sâm lại: "Đừng, em không muốn... đừng truy cứu nữa Đình Sâm, chuyện này cứ xem như lỗi của em đi."
Thẩm Đình Sâm mạnh mẽ nói: "Không được! Em cùng anh về nhà, anh không thể để em chịu oan ức!"
Dứt lời liền phái người đến phòng bảo vệ.
Cố Vân Yên gắt gao kéo tay anh, cật lực ngăn cản. Sự thật cô đã chủ động tiếp cận Thẩm Vọng, lúc ngã cũng nhắm vào lòng anh, nếu đưa camera giám sát ra, chỉ sợ...
Cố Vân Yên bối rối hoang mang, thật chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Mọi người càng bàn tán hăng hơn: "Không giải thích được à? Đang xem phim thì lén lút chạy ra, thì ra là có ý đồ với Thẩm Vọng."
"Cô còn không hiểu sao, giờ Thẩm Vọng đã khá hơn rồi, có là trái cây mọc mắt cũng biết tương lai Thẩm thị sẽ vào tay ai. Quá khứ Cố Vân Yên có thể bứng Thẩm Đình Sâm đi khỏi tay Cố Sanh Sanh, tất nhiên hiện tại cũng không ngại bứng lần thứ hai."
"Giờ Thẩm Vọng hết mù rồi. Nói cũng kỳ, sao Thẩm Đình Sâm lại vừa mắt Cố Vân Yên nhỉ, tướng mạo hai người chênh lệch rõ như vậy."
"Chán sơn hào hải vị, muốn đổi món chứ sao..."
Âm thanh bàn tán được đè đến mức thấp nhất, tránh cho truyền đến tai ông cụ Thẩm, nhưng lại muốn để cho Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên nghe được.
Thẩm Đình Sâm nhìn Cố Vân Yên hốt hoảng, cánh tay nới lỏng dần. Liễu Bình tức tối bước đến kéo con trai lại: "Cô đứng lên cho tôi!"
Ông cụ Thẩm nhíu mày, lên tiếng kết thúc màn kịch huyên náo này: "Thời gian không còn sớm, hôm nay giải tán hết đi. Đình Sâm đưa Cố tiểu thư về phòng, gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy thử xem có bị thương ở đâu không."
Thẩm Đình Sâm trầm mặc, đỡ Cố Vân Yên xoay người rời đi.
Đám người thấy vậy cũng lần lượt tản ra.
Ông cụ Thẩm tức đến nổi ho, nâng tay vẫy Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, cháu khụ khụ..."
Cố Sanh Sanh cũng bị dọa sợ, không dám tức giận nữa, vội vàng tiến lên vỗ lưng ông cụ Thẩm: "Ông nội, đừng nóng mà. Cháu không giận đâu, không sao hết."
"Cháu ngoan, mấy ngày nay để cháu phải tủi thân rồi khụ khụ..." Ông cụ Thẩm nói tiếp, "Ngày mai ông sẽ bảo chúng nó rời đi. Cháu tuyệt đối không được giận dỗi Thẩm Vọng, hai đứa phải sống thật vui vẻ."
Thẩm Vọng: "Bọn cháu biết rồi."
Cố Sanh Sanh chưa kịp trả lời, ngược lại bị anh giành mất, cô tức giận lườm anh một cái.
Ông cụ Thẩm vẫn nhìn cô đầy tha thiết, Cố Sanh Sanh đành phải ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, ông nội yên tâm."
Lúc này lòng ông cụ Thẩm mới được thả lỏng, quản gia lập tức dìu ông về phòng.
Cố Sanh Sanh cũng đẩy Thẩm Vọng về, trên đường đi bực bội quở trách: "Vừa rồi cô ta chạm chỗ nào của anh?! Không phải anh hung dữ lắm sao, sao lại để cô ta chiếm tiện nghi thế!"
"Cô ấy không có ở đây." Thẩm Vọng lạnh lùng nói.
Cái tính cách nhỏ nhen thích đùa dai này của Cố Sanh Sanh thật là, đuổi anh từ phòng khách ấm áp ra hành lang lạnh lẽo, cũng không biết tối nay phải dỗ bao lâu mới nguôi giận nữa. Thẩm Vọng ngồi một mình trong gió, đang suy nghĩ có nên rước đầu bếp người Pháp trong nhà đến hay không.
Nhưng đập vào mắt Cố Vân Yên thì chính là Thẩm Vọng đang cực kỳ mệt mỏi, trong ánh mắt như chất chứa nỗi buồn vô hạn. Những lúc như thế này, đàn ông thường rất cần sự quan tâm dịu dàng từ người phụ nữ. Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch cộp cộp, mùi nước hoa tổng hợp của người phụ nữ xộc đến, khác biệt hẳn với mùi hương thanh mát đăng đắng của trà.
Cũng đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đặt tách trà xuống, một giọt nước trà màu hổ phách rơi ra.
Chủ nhân của mùi nước hoa kia rụt rè nhìn anh mỉm cười, cặp mắt chứa đầy những mưu mô nông cạn, cô lại hỏi lần nữa: "Chỗ này lạnh lắm, chân anh chịu không nổi đâu. Có muốn em đẩy anh vào không?"
Thẩm Vọng lại bưng tách trà lên nhâm nhi, không đáp tiếng nào.
Cố Vân Yên là ai chứ, cô vẫn tự nhiên nói tiếp: "Chị Sanh Sanh không ở đây ư? Vừa rồi em thấy Đình Sâm đi về hướng phòng sưởi, không phải chị ấy sẽ... Không đâu không đâu, chị Sanh Sanh đã kết hôn rồi mà."
Cố Vân Yên lập tức bụm miệng, hai mắt bối rối đảo quanh, vẻ mặt giống như vừa trót lỡ lời.
Nghe thấy tên của Cố Sanh Sanh, người đàn ông cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ nhấc cặp mắt phượng lên nhìn cô một cái.
Đứng trước đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông, Cố Vân Yên cảm nhận được một luồng cảm giác tê dại đang chạy từ sau lưng lên đỉnh đầu, chưa bao giờ cô thấy ngại đến như vậy. Nhất thời tâm trí cô có một con nai dẫm qua, quên mất bản thân định nói gì.
Thẩm Vọng rốt cuộc cũng chịu mở miệng, ngữ khí rất nhạt: "Không nói tiếp à?"
Cố Vân Yên mừng thầm trong lòng, ra vẻ khổ sở nói: "Đều là chuyện đã qua. Em nghĩ chị Sanh Sanh đã gả cho anh, chắc chắn sẽ không qua lại với anh Đình Sâm nữa."
Thẩm Vọng thấp giọng đáp: "Cô nói cô lớn lên cùng với Sanh Sanh, nên hiểu cô ấy rất rõ?"
Cố Vân Yên không nghĩ đến Thẩm Vọng sẽ chủ động đáp lại cô, liền nói: "Đúng vậy."
Thẩm Vọng lạnh lùng hỏi: "Cô ấy thích ăn món gì?"
Cố Vân Yên sững sờ, ngừng một chút mới nói: "Sanh Sanh chị ấy, chị ấy vì duy trì cân nặng nên thường xuyên ăn kiêng, không giống em, không bao giờ giữ được miệng."
"Ăn kiêng?" Thẩm Vọng thấp giọng lặp lại hai từ này, "Cô ấy không thích ăn đồ ngọt sao?"
"Tất nhiên là không rồi. Trước kia mỗi bữa ăn chị Sanh Sanh chỉ ăn nửa cái trứng luộc với salad, ăn thêm một chút cũng sợ mập. Đêm nay thấy chị ấy ăn nhiều thịt và đồ ngọt như vậy, thật sự dọa chết em rồi. Chắc là Chị Sanh Sanh không muốn từ chối ý tốt của ông nội."
Cố Vân Yên vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thẩm Vọng. Tiếc là Thẩm Vọng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, còn hỏi thêm mấy chuyện liên quan đến Cố Sanh Sanh.
Trên người Thẩm Vọng có một loại uy thế ông chủ đặc thù, Cố Vân Yên bất tri bất giác kể những gì mình biết ra, đương nhiên không quên thêm mắm thêm muối, nhằm vẽ ra một Cố Sanh Sanh ngang ngược tùy hứng, cũng như thể hiện tình ý đối với Thẩm Vọng.
"... Từ nhỏ chị Sanh Sanh đã không thích xuống bếp, sau này vì anh Đình Sâm mà học làm bánh kem, suýt chút nữa bỏng hết cả tay."
"Tách" một tiếng, Thẩm Vọng đặt tách trà xuống, vài giọt nước bắn ra bàn, trên ngón tay thon dài của anh cũng có.
Cố Vân Yên vội vàng cầm khăn tay của mình tiến lên đưa cho Thẩm Vọng: "Anh lau đi, may là trà không nóng lắm."
Thẩm Vọng cụp mắt, hàng lông mi đen nhánh rũ xuống che lại muôn vàn cảm xúc trong ánh mắt. Từ góc nhìn của Cố Vân Yên có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nổi lên một loại hào quang chói mắt vô cùng. Cặp môi màu hồng nhạt hơi cong lên: "Cố, Sanh, Sanh."
Giọng nói từ tính trầm thấp nhấn mạnh từng chữ, mang theo cảm xúc quyến luyến và tình cảm mãnh liệt nồng nàn.
Cố Vân Yên không nghe rõ anh nói gì, cô đang bận nhìn tay Thẩm Vọng.
Tay của người đàn ông tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, khí chất ung dung quý phái. Lúc này anh đang cầm một tách trà bằng đất tối màu, ngón trỏ vuốt dọc theo vành tách như có điều suy nghĩ, không hiểu sao lại trông hấp dẫn hết sức.
Hai má Cố Vân Yên đỏ lên, bàn tay siết chặt cái khăn: "Thẩm tiên sinh, tay anh... lau một chút đi ạ."
Cố Vân Yên nheo mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Vọng, thấy anh không phản ứng, liền đánh liều tiến lên lau giúp anh.
Người trước mặt chưa chạm được vào da thịt, Thẩm Vọng đã cảm thấy cực kỳ chán ghét và phẫn nộ, anh trở tay khống chế tay Cố Vân Yên lại.
Sức lực rất lớn, dường như Cố Vân Yên nghe thấy xương tay mình nứt ra.
Giữa khoảng cách gần trong gang tấc, người đàn ông mới vừa nãy còn anh tuấn lạnh lùng khiến trái tim cô xao động, lúc này toàn thân tràn ngập sát khí, tựa như mãnh thú tiếp cận con mồi. Cả người Cố Vân Yên lập tức bất động, không dám nhúc nhích.
Cặp mắt phượng của Thẩm Vọng toát ra vẻ đùa cợt tàn ác rõ rành rành: "Cô cũng xứng gọi tên cô ấy ư."
"Anh... em..." Chân Cố Vân Yên nhũn ra, ngay cả nói cũng không làm được.
Thẩm Vọng nhếch khóe môi lên, đang định nói gì đó, ánh mắt bỗng nhiên thấy thoáng qua chấm đỏ cách đó không xa.
Cổ tay Cố Vân Yên nhức nhối dữ dội, lại còn bị sự tàn bạo của Thẩm Vọng ép đến thở không nổi. Ngay lúc cô sắp cầu xin tha thứ, không khí cay nghiệt kia chợt rút đi, cổ tay cũng được thả ra.
Bất thình lình bị thả ra, trước mắt Cố Vân Yên biến thành màu đen, ngã người xuống về hướng Thẩm Vọng.
"Mấy người đang làm gì đấy!!!" Tiếng thét chói tai vang lên.
Cố Vân Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa kịp phản ứng lại, một thân ảnh màu đỏ đã vụt đến trước mặt.
Giây tiếp theo, Cố Vân Yên lại bị đẩy ra, ngã nhào trên mặt đất "bịch" một tiếng khá vang: "Á!"
Cố Sanh Sanh bùng nổ tức giận, mạnh mẽ đẩy ngã Cố Vân Yên rồi chĩa nòng súng sang Thẩm Vọng: "Vừa rồi anh với cô ta..."
"Anh đang uống trà, tự nhiên cô ta nhào vào người anh."
Anh ngồi thẳng thớm trên xe lăn, giơ mu tay và ống tay áo dính trà ra cho Cố Sanh Sanh xem, những vệt nước đọng lại kia đúng là chói mắt hết sức.
Cố Sanh Sanh tóm lấy tay anh trong vô thức: "Bị bỏng rồi sao?"
Đầu ngón tay Thẩm Vọng khẽ cử động, nắm ngược lại bàn tay nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh, lồng vào từng khe hở: "Không đau."
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người nhìn Cố Vân Yên: "Tôi nhịn cô lâu lắm rồi nhé! Mấy ngày nay cô liên tục khiêu khích trước mặt ông nội tôi đều không muốn để ý. Giờ cô còn dám..."
Thẩm Vọng tức khắc ngẩng đầu, ánh mắt như ẩn chứa một luồng sáng lấp lánh.
"Cô dám..." Cố Sanh Sanh mắc kẹt lại.
Dám động vào người đàn ông của tôi? Cái này nghe giống tổng tài quá đạo quá nhỉ?!
Dám trêu ghẹo Thẩm Vọng? Uầy, Thẩm Vọng cũng đâu phải là thiếu nữ chưa chồng mỏng manh yếu đuối gì. Đúng thế không? Tốt nhất anh nên như vậy!
Cố Sanh Sanh đang hoang mang rối loạn, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Dám nhào vào lòng chồng em."
"Đúng! Cô còn dám nhào vào lòng Thẩm Vọng!" Cố Sanh Sanh từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt và giọng nói đều rất nghiêm túc, dáng vẻ chính thất uy phong ngời ngời.
Trước cửa có tiếng động, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh. Ông cụ Thẩm dẫn đầu đám người đi ra, vừa đúng lúc nghe câu chất vấn này của Cố Sanh Sanh.
"Làm sao vậy? Sanh Sanh, đây là chuyện gì đây?"
Cố Sanh Sanh đang trong cơn thịnh nộ, thấy ông cụ Thẩm mới bớt lại chút đỉnh: "Ông nội, cô ta... ông tự hỏi cô ta đi!"
"Chị dâu, chị nói Cố Vân Yên nhào vào lòng anh họ, là thật sao?"
"Không phải cô ấy là bạn gái của Đình Sâm ư?"
"Có phải có hiểu lầm không vậy?"
"Hiểu lầm gì nữa! Chẳng lẽ chị dâu với anh họ vu oan cho cô ta sao?"
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Vân Yên và gia đình Liễu Bình bằng con mắt hóng chuyện. Lần này Thẩm Đình Sâm cũng không ở đây, Liễu Bình tức đến tái mặt, còn Thẩm Giai Huyên thì chỉ thẳng vào mặt Cố Vân Yên mắng: "Mày còn muốn mặt mũi nữa không! Anh tao đối với mày tốt như thế, mà mày vừa quay đầy là nhào vào lòng Thẩm Vọng!"
Ông cụ Thẩm thấy vậy liền trầm giọng nói: "Tất cả im lặng hết đi! Sanh Sanh cũng đừng nóng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cố tiểu thư là khách, ta muốn nghe cô nói trước."
Cố Vân Yên cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cả một đám người xem náo nhiệt, thấy cô ngã như thế mà không một ai đến đỡ cô lên.
Đúng lúc này, Thẩm Đình Sâm vội vã chạy đến: "Có chuyện gì vậy! Em sao thế Vân Yên?"
"Em... Đình Sâm!" Cố Vân Yên lao vào vòng tay của Thẩm Đình Sâm, nước mắt chảy xuống như mưa.
Người nào đó cướp lời: "Vừa rồi bạn gái cậu nhào vào lòng Thẩm Vọng, bị Sanh Sanh bắt gặp đó!"
"Không thể nào!" Thẩm Đình Sâm quả quyết phủ nhận, lại nói với Thẩm Vọng: "Vân Yên không bao giờ làm như vậy!"
Thẩm Vọng chưa mở miệng, Cố Sanh Sanh đã lên tiếng: "Cái gì không thể! Ý anh là Thẩm Vọng đổ oan cho cô ấy?"
Đối diện với khuôn mặt sống động của Cố Sanh Sanh, khí thế Thẩm Đình Sâm thấp dần đi, nhưng vẫn che chở cho Cố Vân Yên: "Vân Yên sẽ không làm mấy chuyện đó!"
Cố Sanh Sanh nở một nụ cười mỉa mai.
Ai đó lại nói tiếp: "Đâu phải cô ta chưa từng làm loại chuyện này."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau cười thầm. Cố Vân Yên làm tiểu tam cướp Thẩm Đình Sâm, chuyện này cả nhà ai mà chẳng biết.
Ông cụ Thẩm tức giận ho khù khụ: "Câm mồm hết! Cố tiểu thư, mời cô giải thích."
Thẩm Đình Sâm cũng vỗ về Cố Vân Yên, nói: "Vân Yên, cứ nói thật đi, đừng sợ."
Cố Vân Yên nước mắt lưng tròng nhìn Cố Sanh Sanh, rồi nhìn Thẩm Vọng sau lưng cô.
Thẩm Vọng thanh lãnh ngồi đó, đối mặt với ánh mắt của anh, Cố Vân Yên bỗng rùng mình một cái, những lời phủ nhận đều kẹt ngay đầu lưỡi: "Em... em... em..."
Cố Vân Yên ấp úng nói không xong một câu.
Thẩm Đình Sâm bắt đầu tức giận, hai mắt đỏ ngầu: "Hành lang có camera! Mang video đến đây! Các người không được phép vu oan cho Vân Yên!"
"Càng tốt. Mang video giám sát đến đây đi!" Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn Thẩm Vọng, đưa cho anh một ánh mắt trấn an.
Sau đó lại tiếp tục nhếch khóe môi, trừng mắt, đóng vai người bị hại vô tội.
Nghe thấy muốn trích video giám sát, Cố Vân Yên lập tức kéo Thẩm Đình Sâm lại: "Đừng, em không muốn... đừng truy cứu nữa Đình Sâm, chuyện này cứ xem như lỗi của em đi."
Thẩm Đình Sâm mạnh mẽ nói: "Không được! Em cùng anh về nhà, anh không thể để em chịu oan ức!"
Dứt lời liền phái người đến phòng bảo vệ.
Cố Vân Yên gắt gao kéo tay anh, cật lực ngăn cản. Sự thật cô đã chủ động tiếp cận Thẩm Vọng, lúc ngã cũng nhắm vào lòng anh, nếu đưa camera giám sát ra, chỉ sợ...
Cố Vân Yên bối rối hoang mang, thật chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Mọi người càng bàn tán hăng hơn: "Không giải thích được à? Đang xem phim thì lén lút chạy ra, thì ra là có ý đồ với Thẩm Vọng."
"Cô còn không hiểu sao, giờ Thẩm Vọng đã khá hơn rồi, có là trái cây mọc mắt cũng biết tương lai Thẩm thị sẽ vào tay ai. Quá khứ Cố Vân Yên có thể bứng Thẩm Đình Sâm đi khỏi tay Cố Sanh Sanh, tất nhiên hiện tại cũng không ngại bứng lần thứ hai."
"Giờ Thẩm Vọng hết mù rồi. Nói cũng kỳ, sao Thẩm Đình Sâm lại vừa mắt Cố Vân Yên nhỉ, tướng mạo hai người chênh lệch rõ như vậy."
"Chán sơn hào hải vị, muốn đổi món chứ sao..."
Âm thanh bàn tán được đè đến mức thấp nhất, tránh cho truyền đến tai ông cụ Thẩm, nhưng lại muốn để cho Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên nghe được.
Thẩm Đình Sâm nhìn Cố Vân Yên hốt hoảng, cánh tay nới lỏng dần. Liễu Bình tức tối bước đến kéo con trai lại: "Cô đứng lên cho tôi!"
Ông cụ Thẩm nhíu mày, lên tiếng kết thúc màn kịch huyên náo này: "Thời gian không còn sớm, hôm nay giải tán hết đi. Đình Sâm đưa Cố tiểu thư về phòng, gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy thử xem có bị thương ở đâu không."
Thẩm Đình Sâm trầm mặc, đỡ Cố Vân Yên xoay người rời đi.
Đám người thấy vậy cũng lần lượt tản ra.
Ông cụ Thẩm tức đến nổi ho, nâng tay vẫy Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, cháu khụ khụ..."
Cố Sanh Sanh cũng bị dọa sợ, không dám tức giận nữa, vội vàng tiến lên vỗ lưng ông cụ Thẩm: "Ông nội, đừng nóng mà. Cháu không giận đâu, không sao hết."
"Cháu ngoan, mấy ngày nay để cháu phải tủi thân rồi khụ khụ..." Ông cụ Thẩm nói tiếp, "Ngày mai ông sẽ bảo chúng nó rời đi. Cháu tuyệt đối không được giận dỗi Thẩm Vọng, hai đứa phải sống thật vui vẻ."
Thẩm Vọng: "Bọn cháu biết rồi."
Cố Sanh Sanh chưa kịp trả lời, ngược lại bị anh giành mất, cô tức giận lườm anh một cái.
Ông cụ Thẩm vẫn nhìn cô đầy tha thiết, Cố Sanh Sanh đành phải ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, ông nội yên tâm."
Lúc này lòng ông cụ Thẩm mới được thả lỏng, quản gia lập tức dìu ông về phòng.
Cố Sanh Sanh cũng đẩy Thẩm Vọng về, trên đường đi bực bội quở trách: "Vừa rồi cô ta chạm chỗ nào của anh?! Không phải anh hung dữ lắm sao, sao lại để cô ta chiếm tiện nghi thế!"
Bình luận facebook