• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Làm Phi (1 Viewer)

  • Chương 123

Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Một hồi cẳng thẳng rất lâu, khi trần ai lạc định[1] lại đặc biệt nhẹ nhàng.
[1] trần ai lạc định (尘埃落定): ý nói sự việc đã kết thúc
Chuyện Việt Liêu đã xử lý xong xuôi hoàn toàn, bao gồm tình hình bệnh dịch. Tuy là khó tránh khỏi thương vong, nhưng khắp nơi đồng loạt nỗ lực nên xem như không xảy ra chuyện lớn.
Nhìn tấu chương trình lên, ba nghìn hai trăm sáu mươi tư người. Tịch Lan Vi hồi tưởng, có vẻ ít người chết hơn so với đời trước, chỉ là...
Nếu thật sự mỗi người là một đao, xẻo trên người Hoắc Trinh và vợ con hắn, cũng rất đáng sợ.
...
Hoàng đế nhanh chóng truyền bọn họ tới. Trong điện sáng trưng lại hết sức an tĩnh, khắp nơi cung nhân cụp mắt đứng yên, ở trong điện, màu sơn đỏ và đen đan xen làm không khí càng thêm áp lực.
"Ba ngàn hai trăm sáu mươi tư người." Thanh âm của Hoắc Kỳ nhàn nhạt, sau khi nói ra con số này, Hoắc Trinh kinh hãi, Hứa thị ngơ ngác không rõ.
Trong giọng nói mang một chút trào phúng, hắn liếc bọn họ, rồi lại cười nói: "Một nhà ba người các ngươi đủ để xẻo nhiều như vậy sao?"
Một nhà ba người.
Đến hài tử cũng coi như tính vào, tuy Hứa thị không biết nguyên nhân là gì nhưng cũng đủ để kinh sợ, mắt hạnh trợn lên: "Bệ hạ..."
Hoắc Kỳ không để ý đến nàng ta, nhẹ giọng cười, tay vỗ cái trán, mười hai tràng ngọc trước mũ miện khẽ rung: "Đương nhiên, phiên vương chưởng quản Việt Liêu là ngươi, vì ngôi vị mà tổn hại tính mạng bá tánh, toàn bộ xẻo trên người một mình ngươi cũng không quá."
Trước sau Hoắc Trinh không mở miệng, Tịch Lan Vi kiềm chế suy nghĩ tò mò, giương mắt nhìn thần sắc hắn, khẽ cười.
"Thê tử và nữ nhi của ngươi..." Hoắc Kỳ khẽ nhấc môi mỏng, nói ra mấy chữ rồi lâm vào cân nhắc, chốc lát nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Trẫm tha các nàng một mạng, sung làm quan kỹ[2]."
[2] quan kỹ: gái điếm được triều đình chính thức nhìn nhận.
"Bệ hạ..." Hứa thị cả kinh, lùi về phía sau hai bước, chân lảo đảo ngã xuống, nhưng vẫn ôm chặt hài tử, hoảng loạn dập đầu: "Bệ hạ, xin ngài... Xin ngài tha cho A Hi, con bé vừa mới đầy tuổi..."
Lúc này sung làm quan kỹ, đời này coi như bị huỷ hoại, quả thật, có thể sống mấy năm còn chưa biết.
"Thiếp thân không cần bệ hạ tha thứ..." Hứa thị quỳ rạp trên đất, khóc không thành tiếng: "Nhưng tội của thiếp thân... liên quan gì tới con bé."
Tất cả một màn trước mắt vốn xem như đánh động tận cùng lương tri của nữ tử, Tịch Lan Vi nhìn lại thấy hết sức châm chọc.
Một đời trước, còn không phải vì tính kế nàng, Hứa thị không tiếc làm đứa nhỏ này chết trong bụng sao... Hiện giờ lại đau lòng thành như vậy. Lòng người, thật là khó có thể nói rõ.
"Đứa nhỏ này đầu thai đến trong bụng ngươi thật là đáng thương." Nàng cất lên tiếng cười khẽ, ánh mắt hướng về phía đứa trẻ sơ sinh ngủ say trong lòng Hứa thị, lạnh lùng nói: "Bổn cung thật nên cảm động một phen, nhưng lại nhịn không được mà suy nghĩ... Nếu như ngươi không tới bước đường này, so sánh với vinh hoa phú quý thì đối với ngươi, đứa nhỏ này đến tột cùng là gì?"
Nhất thời Hứa thị ngơ ngẩn, nhìn nàng có chút khó hiểu, lại nói không ra lời.
Môi tái nhợt nhẹ nhàng mấp máy, tuy nàng ta không rõ lời Tịch Lan Vi có ý gì, lại cũng có chút nhịn không được trống rỗng trong lòng. Đúng vậy... Nàng ta từng nghĩ tới lấy đứa nhỏ này tính kế thiếp thất khác, thiếu chút nữa kết thúc sinh mệnh đứa nhỏ này...
Đã không còn bận tâm vì sao Tịch Lan Vi đoán được những việc này, nàng ta chỉ cảm thấy chính mình ngu ngốc. Lúc ấy ngu ngốc, vẫn luôn ngu ngốc.
"Chiêu nghi nương nương..." Nàng ta nhìn về phía Tịch Lan Vi, dừng lại hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước, hoảng hốt nói: "Chiêu nghi nương nương, ngài... Ngài đáp ứng thiếp thân, tha cho đứa nhỏ này một con đường..."
"Bổn cung chỉ nói làm hết sức." Thần sắc nàng nhàn nhạt, lại nhìn Hứa thị, trong mắt không hề sinh ra điểm đồng tình. Hàm chứa suy tư, nàng cười cười, nói với Hứa thị: "Sung làm quan kỹ... cũng coi như một " con đường " đi. Nếu vận khí tốt, không chừng còn có thể được đặc xá, gả vào thế gia làm thiếp đấy."
Bị Hoắc Kỳ liếc nhẹ một cái, Tịch Lan Vi nghẹn lời, đứng dậy, bước về chỗ Hứa thị. Khi dừng bước, nàng đã ở trước mắt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Đưa cho ta."
Tất nhiên là chỉ đứa nhỏ.
Hứa thị khủng hoảng đầy mặt, tuy quỳ trên mặt đất, vẫn nhịn không được trốn về sau một bước, theo bản năng mà liên tục lắc đầu.
Nàng bật cười: "Đây là Tuyên Thất điện, tùy ý ngươi trốn sao?"
Hứa thị vẫn không chịu buông tay, Lan Vi nhìn về phía Hoắc Trinh: "Không nói gì sao? Điện hạ."
Hoắc Trinh nghe tiếng nâng đầu, miệng giật giật, lại không có lời nào để nói.
"Lan Vi." Hoắc Kỳ gọi một tiếng, ý chỉ làm nàng không cần nhiều lời nữa. Tịch Lan Vi gật đầu, lại thản nhiên nhìn Hoắc Trinh một cái, trở về ngồi xuống.
Bọn họ nhìn thấy Hứa thị vẫn luôn ôm đứa nhỏ thật chặt, sau khi Tịch Lan Vi muốn người thậm chí càng gấp gáp hơn, giống như gấp gáp bắt lấy tia hi vọng sót lại mà nàng ta còn có thể bắt lấy. Hơi thở của Hoắc Kỳ trầm xuống, nhìn về phía Hoắc Trinh: "Nhị đệ, trong lòng biết rõ ràng đây là tội lớn thế nào. Nếu trẫm nguyện ý, lăng trì toàn bộ người trong vương phủ, người khác cũng không thể dị nghị." Lời vừa nói xong thì hắn đã nói ngược lại: "Nhưng trẫm không phải ngươi."
Hoắc Trinh ngơ ngẩn, tựa như rất ngạc nhiên.
"Ngươi vì đoạt vị, tổn thương tính mạng muội muội ruột, trẫm làm không được. Ngươi vì đoạt vị, tính kế với thê thiếp, trẫm cũng làm không ra." Hắn hít sâu, cười khổ một tiếng: "Làm khó mẫu hậu... một mặt nhắc nhở trẫm nhanh chóng bố trí phòng vệ đối với ngươi, một mặt lại yêu cầu trẫm tha cho ngươi một mạng."
Thân hình Hoắc Trinh chấn động, nghẹn họng, nhìn trân trối mà nghe hắn nói: "Người đầu tiên nhắc nhở trẫm ngươi có dị tâm, là mẫu hậu. Đó là việc cuối cùng bà nói với trẫm trước khi qua đời... Cho nên mấy năm nay, trẫm vẫn cho không ít người giám thị ngươi, nhưng ngẫu nhiên cũng để ngươi phát hiện vài người. Trẫm muốn cho ngươi biết trẫm có lòng đề phòng, muốn cho ngươi thu liễm một chút."
Nhưng hắn ta chính là lòng tham không đáy, sớm đã bị u mê đầu óc.
"Hiện tại nghĩ đến, trẫm không nên có cái thiện tâm kia, thậm chí... không nên để Hứa thị sinh hạ đứa nhỏ này." Hắn cân nhắc hàm chứa ý cười: "Có điều, cũng đã rồi."
"Hoàng huynh..." Hoắc Trinh rốt cuộc đã mở miệng, thanh âm nghẹn ngào: "Hoàng huynh sung con bé làm quan kỹ như vậy..."
"Sao có thể?" Hoắc Kỳ cười khẽ xua tay: "Trẫm nói rồi, trẫm không phải ngươi. Đứa nhỏ này... nó vẫn là chất nữ của trẫm."
Hoắc Trinh nghẹn ngào cười một tiếng.
"Nợ mới nợ cũ, trẫm tính với ngươi, nhưng đứa nhỏ này... Nam Cẩn Đại trưởng công chúa nhàn tới không có việc gì, có nó làm bạn cũng tốt. Các ngươi lên đường, trẫm sẽ lập tức phái người đưa nó qua."
Tịch Lan Vi hiểu rõ, hắn sa vào vòng luẩn quẩn này chẳng qua là vì muốn nhìn xem phản ứng của Hoắc Trinh. Nếu Hoắc Trinh có thể có chút hối cải, cho dù là vì nữ nhi mà làm bộ hối cải, có lẽ Hoắc Kỳ cũng sẽ khoan dung một lần.
Nhưng không hề có, mặc dù hắn ta biểu lộ ý nguyện vì hài tử, rốt cuộc lại không có cái lo lắng nên có, càng không đi cầu xin cái gì.
Đáy lòng cảm thán một tiếng, vẫn luôn cho rằng dù Hoắc Trinh có vô tình như thế nào cũng vẫn là thật lòng yêu thương hài tử. Hiện nay xem ra... "thật lòng" giả hay là thật lòng, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Đến Hoắc Kỳ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lần lượt thử nhưng vẫn không có kết quả. Nếu hắn không tự mở miệng buông tha đứa nhỏ này, coi như thật sự chỉ có thể sung nó làm quan kỹ.
Lại nhìn qua đứa nhỏ kia, trong lòng Tịch Lan Vi dở khóc dở cười mà cảm khái, còn may đứa nhỏ này không chỉ là nữ nhi của Hoắc Trinh, mà còn là chất nữ của Hoắc Kỳ.
...
Không tiếp tục tranh chấp, Hứa thị rốt cuộc buông đứa nhỏ ra, để cung nữ ôm đi trắc điện. Một lát sau, thái giám mang rượu độc tới, nâng đến trước mặt Hứa thị.
Dù cho không tính tội liên đới tới đứa nhỏ kia, nhưng ở trong đó Vương phi là nàng ta tính kế không ít, cũng không nên sống thêm.
Tịch Lan Vi lạnh mắt nhìn, nhìn Hứa thị run run rẩy rẩy mà bưng chung rượu kia lên, bộ dáng nàng ta ở hai đời không ngừng hiện lên trước mắt nàng.
Đã từng phong quang như vậy, trước mắt cũng không trốn thoát cái chết. Tính ra... kết quả một đời trước đại khái cũng sẽ là như thế đi, chỉ là chậm vài năm.
"Chiêu nghi nương nương." Trước khi uống rượu độc, Hứa thị dừng tay lại, nhìn về phía nàng, trong mắt lại bao phủ một tầng lạnh lẽo: "Chiêu nghi nương nương yêu ghét thật là rõ ràng, gả cho điện hạ không thành liền phải xem hắn chết thảm, xem hắn cửa nát nhà tan..."
Nhẹ giọng cười, Tịch Lan Vi thật sự đã khinh thường tranh cãi với nàng ta. Nữ nhân này cũng là loại bướng bỉnh, bất luận như thế nào nàng ta cũng nhận định nàng hận Hoắc Trinh như vậy là bởi vì hờn ghen.
Mặc cho nàng ta tự nhận định đi, dù sao, nàng ta không trốn thoát cái chết.
...
Mắt thấy Hứa thị ngã xuống, mắt thấy máu từ trong miệng nàng ta trào ra, vẻ mặt Hoắc Trinh cũng không hề biến hóa, làm Tịch Lan Vi cảm thấy, kể cả ở đời trước, Hứa thị cũng không có may mắn hơn nàng bao nhiêu.
Tất cả hạnh phúc đều là giả.
Cũng không có cách nào mà hy vọng xa vời ở đời này, người này có thể có hối cải gì, chỉ có ác ý duy nhất nên tồn tại đó là khiến hắn đi tìm chết mới là đúng đắn.
Lúc này khi nhìn hắn bị thị vệ mang ra ngoài, trừ bỏ một tiếng cười lạnh nơi đáy lòng, Tịch Lan Vi cũng không có một cảm xúc nào khác.
Cười nhạo chính mình máu lạnh, một người chết ở trước mặt, một người khác ở trước mặt bị mang đi xử cực hình, nàng lại không hề có chút đồng tình nào. Nhưng ngẫm lại, cũng thật sự không đáng để đồng tình, gieo gió gặt bão mà thôi.
...
Văn võ cả triều, trên dưới cả nước đều biết, Việt Liêu Vương Hoắc Trinh mưu phản thất bại, bị lăng trì xử tử.
Ấn theo ý chỉ, là ba ngàn hai trăm sáu mươi tư đao. Hoàng đế cũng nói rõ nguyên nhân đằng sau con số này, đây là trả thù cho số người bị Hoắc Trinh liên lụy tính mạng.
Không có lòng đi nghe diễn biến hành hình, sau khi tin tức hắn ta đứt khí truyền đến, Tịch Lan Vi chỉ lẳng lặng uống một chén trà xanh.
Thì ra đã có thể không thèm để ý như thế...
Dù sao kia cũng là người một đời trước nàng đã từng yêu, khi đó là toàn tâm toàn ý mà phó thác cả thể xác và tinh thần cho hắn, không có chút hoài nghi nào, cảm thấy hắn cái gì cũng tốt.
Thậm chí, những ngày sau hắn đối xử tệ bạc với nàng, nàng đều đổ hết sai lầm lên người mình, cảm thấy chính mình là người câm không xứng với hắn... Rồi sau đó, qua từng ngày, hận ý dần chiến thắng tình yêu, ở trong ngực tích tụ từng ngày mà bắt đầu khởi động, làm nàng hận không thể róc thịt, lột da.
Nhưng mà hôm nay, người này đã chết, trong lòng nàng thậm chí một chút cảm xúc lạnh thấu xương đều không có. Không có vui mừng, càng không có thống khổ.
Đây mới là thực sự không thèm để ý.
...
Một mặt vì trải qua bình thản như thế mà có chút mất mát, một mặt lại cảm thấy như vậy khá tốt. Vừa nhìn sắc trời, tựa như hơi âm u, giống như tuyết sắp rơi, nàng đứng dậy đi phòng bếp nhỏ, trong lòng an bình mà nổi lửa nấu canh.
Người quan trọng nhất ở đời trước đã chết, không còn chấp nhất vì yêu hận kiếp trước, toàn tâm toàn ý sống cho kiếp này.
Khi canh ra lò, cả phòng ngập hương, nàng thở ra một hơi, múc canh vào hộp, đi về hướng Tuyên Thất điện.
"Hôm nay hơi chậm một chút." Hoắc Kỳ đã vô cùng quen thuộc với tiếng bước chân nàng, nghe được tiếng vang, đầu cũng chưa nâng lên mà nói một câu, lại giương mắt vừa thấy nàng, ánh mắt dừng ở hộp đồ ăn trong tay nàng, sắc mặt trầm xuống.
"..." Tịch Lan Vi nghi hoặc khó hiểu, cũng cúi đầu nhìn hộp đồ ăn: "...Làm sao vậy?"
Bị nàng hỏi lại nên có vẻ sáng tỏ chút, Hoắc Kỳ nghĩ: "Làm cho trẫm?"
"..." Nàng lại nhìn hộp đồ ăn kia, nói với vẻ đương nhiên: "Bằng không thì cho ai?"
Lập tức tâm tình Hoắc Kỳ tốt lên, cười một tiếng, đứng dậy đi qua, giơ tay bảo cung nhân dừng bước, tiếp nhận hộp đồ ăn kia, lại có chút lúng túng nói: "Trẫm còn tưởng rằng... Cho rằng nàng làm cho Sở Tuyên."
Tịch Lan Vi nghe được, ánh mắt sáng ngời, vui mừng hỏi hắn: "Hắn ta tỉnh rồi?"
"Mới vừa tỉnh, trẫm vừa sai người đi nói cho nàng..."
Cho nên nhìn nàng xách theo hộp đồ ăn tới, hắn còn nghĩ là vì Sở Tuyên mà chuẩn bị. Trước mắt xem ra căn bản là còn chưa gặp cung nhân truyền lời.
"Muốn đi xem không?" Hắn rộng lượng hỏi nàng, bị nàng lưu chuyển ánh mắt, nghe được nàng bỡn cợt nói: "Hay đợi bệ hạ uống xong canh này, cùng thần thiếp đi cho thỏa đáng?"
Lời nói dừng lại, ẩn ý đằng sau rõ ràng chính là: Miễn cho bệ hạ lại lòng đầy đố kỵ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom