Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đối với chuyện thần quỷ, trước nay Tịch Lan Vi đều có thái độ "Thà tin rằng có". Hơn nữa hiện giờ chính mình lại trọng sinh, và gặp phải Viên Tin "tính" ra tất cả việc lạ, Trương thị chết cùng với giấc mộng vừa rồi nhìn như trùng hợp, lại làm nàng nhịn không được mà ớn lạnh cả người.
Sau khi nghe xong, thần sắc Hoắc Kỳ cũng chấn động, phất tay cho Viên Tự lui ra, xoay người trở lại bên giường, một lần nữa nằm xuống ôm lấy nàng, trấn tĩnh nói: "Ngủ đi, trẫm ở cạnh nàng."
Tịch Lan Vi gật đầu, nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Cuối cùng hắn vẫn đi rửa mặt, kỳ thật nàng biết lúc hắn đứng dậy, nhưng lại không có động tĩnh gì, hít một hơi chịu đựng sợ hãi, chờ hắn trở về.
Nhưng thật ra sau khi hắn cũng ngủ, nàng lại ngủ một đêm rất ngon. Trên người vẫn còn bị cảm lạnh mang đến một chút đau nhức, nhưng lại ngủ rất sâu. Cho đến khi hắn muốn rời giường thượng triều nàng mới tỉnh dậy theo, nghĩ rằng cũng nên thức dậy, phải trở về Duyệt Hân điện, các phi tần còn phải thỉnh an sáng.
"Ngủ tiếp một lát đi." Hắn quay đầu nhìn nàng, thuận miệng phân phó Viên Tự đi truyền chỉ, hôm nay thỉnh an đều miễn.
Vì thế Tịch Lan Vi ngáp một cái, yên tâm thoải mái mà nằm trở lại.
Một lát sau, hắn rời Tuyên Thất điện đi Vĩnh Duyên điện, trong Tuyên Thất điện lập tức an tĩnh lại. Một mình Tịch Lan Vi nằm, cố ý suy nghĩ lung tung các loại sự việc, để ngăn sự sợ hãi có liên quan tới Trương thị lại mạnh mẽ ập đến trong lòng.
...
Các cung nhân nói, Trương thị thắt cổ tự vẫn ở sương phòng bị mưa dột phía viện tây. Thêm nữa, vốn là trời mưa, lụa trắng kia vắt ở trong viện bị mưa xối đến ướt đẫm, thời điểm các cung nhân phát hiện ra nàng ta, lụa trắng sũng nước nhỏ giọt xuống dưới, rơi xuống hoa phục của nàng ta, phai ra một màu đỏ thẫm, nhìn qua có chút giống như là vết máu.
Đại khái là bởi vì giấc mộng kia của Tịch Lan Vi làm Hoắc Kỳ có chút lo lắng, thu xếp việc này là Hoàng đế hạ chỉ an táng Trương thị theo lễ táng của chính tứ phẩm Cơ, vẫn lấy chữ "Cảnh" lúc nàng ta sinh thời làm thụy[1], lại cho người cúng bái nhiều ngày.
[1] thụy: tên cúng cớm, đặt sau khi chết để cúng giỗ.
"Nàng có thể an tâm rồi." Hoắc Kỳ nhìn Tịch Lan Vi, thở dài một tiếng: "Không cần để ý nàng ta "nói" những cái đó. Tuy rằng ngày tháng còn dài, chuyện của vài thập niên sau cũng không ai nói trước được, nhưng ta..." Hắn im lặng, lại nói tiếp, khẩu khí nhẹ nhàng hình như có vài phần ý tứ nói giỡn, rồi lại thật sự trịnh trọng: "Ngẫu nhiên không có việc gì, ngẫm lại một ngày kia ta và nàng đều biến thành ông bà lão, con cháu đầy nhà, còn có chút mong mỏi..." Hắn hơi tạm dừng, cân nhắc lại nói: "Tính tình của nàng, ta đã quen rồi, muốn cảm thấy phiền chán thật sự rất khó; dung mạo sao... Nếu nam nhân ghét bỏ nữ nhân dung nhan già đi, chẳng qua là bởi vì trước sau khác biệt quá lớn, khó có thể tiếp thu. Ta đã tự mình nghĩ tới rồi, có chuẩn bị trước mới sẽ không ghét bỏ nàng trở nên xấu xí."
"..." Tịch Lan Vi im miệng không nói, chốc lát ngẩng đầu lên, chịu đựng không biểu lộ vài phần cảm động trong lòng, nhướng mày hỏi hắn: "Trong lòng bệ hạ cho rằng ngày sau thần thiếp xấu cỡ nào?"
"Ừ..." Hoắc Kỳ trầm ngâm, nghiêm túc nói: "Rất xấu... Để chặt đứt hậu hoạn, có thể nỗ lực nghĩ về sau nàng xấu một chút."
Sau đó chỉ cần bộ dáng nàng không xấu như hắn tưởng, coi như hắn kiếm lời.
Nói đến tận đây, có lời nói này của hắn, trong lòng Tịch Lan Vi nhẹ nhàng hơn rất nhiều — Đúng như lời hắn nói, chuyện của vài thập niên sau ai cũng không nói trước được, nhưng trước mắt ngày tháng còn dài, nàng cũng vui vẻ tin tưởng hoàn toàn vào hắn, ít nhất trước mắt cứ thư thái mà sống.
...
Thời tiết dần nóng lên. Trong mắt người ngoài, đại cục đã định, hẳn là sẽ không xảy ra biến cố, an tâm đi tránh nóng. Với Hoắc Kỳ mà nói, lần tránh nóng này càng là không thể không đi, nếu không... người Trương gia sẽ thất vọng.
Đoàn nghi trượng ra khỏi hoàng cung, rồi ra khỏi Trường Dương. Tịch Lan Vi vẫn luôn ở trong ngự giá, chơi cờ cùng Hoắc Kỳ. So với tâm trạng khẩn trương của Tịch Lan Vi, Hoắc Kỳ bình tĩnh không có gì khác ngày thường, chiến thắng nhanh chóng, hắn nhíu mày nhìn về phía nàng: "... Khẩn trương như vậy?"
Tịch Lan Vi gật đầu, lại nhíu mày đáp: "Dù sao cũng là... là muốn hành thích..."
"Ta sẽ lấy tính mạng chính mình đi đánh cuộc thật sao?" Hoắc Kỳ uống trà, giọng điệu tùy ý: "Còn liên lụy nàng chôn cùng?"
Tịch Lan Vi cũng nhấc chung trà lên uống, tay run rẩy không hề giảm bớt. Hoắc Kỳ nhìn, rất muốn cười nhạo, cuối cùng vẫn là chịu đựng không cười ra, trên tay thu lại cờ trắng cờ đen riêng biệt, dường như lầm bầm nói: "Tuyệt đối không sẽ xảy ra sự cố, như thế nào cũng sẽ sống lâu thêm vài năm, ta còn chưa có cưới thê tử đâu."
"..." Tịch Lan Vi yên lặng, trầm ngâm trong chốc lát, cũng giúp hắn thu quân cờ, vừa thu cờ, vừa như giận dỗi nỉ non nói: "Ta cũng không muốn chết, còn chưa chính thức mặc hỉ phục đâu."
"Đúng vậy." Hoắc Kỳ gật đầu, vô cùng nhẹ nhàng: "Nếu chết như vậy, không cần hôn lễ sách lễ, quốc khố giảm tiền, chính mình bị thiệt."
— Nói như thể tang lễ không cần tiêu tiền.
...
Nơi xa, tiếng kêu la ầm ĩ đồng thời nổi lên, đỉnh xe nhoáng lên, cảm giác như là có người dẫm lên đỉnh xe.
Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc sau thần sắc căng thẳng: "... Sở Tuyên ở bên trên?"
Hoắc Kỳ gật đầu: "Vẫn luôn ở đó. Bằng không, nàng cho rằng mèo con đi tìm ai chơi?"
"..." Nàng không nói chuyện, quay đầu lại nhìn về phía mèo con vừa nhảy xuống khỏi đỉnh xe, đang chạy vào tìm nàng bế lên, ôm vào trong ngực, có thể thấy được vẫn là khẩn trương.
Hoắc Kỳ nghe thanh âm bên ngoài một chút, lại nhìn thần sắc của nàng, cố ý nói: "Ừ... Coi như nhiều người hơn chút so với dự đoán."
Nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hoắc Kỳ vừa lòng cười, đứng dậy vòng qua bàn cờ, ngồi vào bên cạnh nàng, đánh giá nàng, hỏi một câu: "Sợ hãi sao?"
Liên tục gật đầu, Tịch Lan Vi cảm thấy chính mình cắn chặt khớp hàm. Phải biết rằng, hiện nay địa phương bên ngoài không xa đều là sát thủ, bọn họ ở bên trong, nghĩ như thế nào đều có điểm giống như cá nằm trên thớt.
Vì thế hắn tự nhiên mà kéo nàng vào trong lồng ngực, mèo con nhìn hai người, sau đó vẻ mặt ghét bỏ, nhảy xuống đầu gối nàng, một bộ dáng chán nản không muốn theo chân bọn họ.
Bên ngoài xác thật cũng không đáng sợ như Tịch Lan Vi tưởng tượng. Người bên đối phương tuy nhiều, cũng đánh không lại người Hoắc Kỳ đã an bài sẵn.
Từ cầm đao kiếm đến cung tên lớn, toàn bộ giương lên, vây quanh xa giá của hoàng gia chật như nêm cối. Nhân số nhiều đến nỗi bọn thị vệ phụng mệnh hộ giá đều tràn đầy tin tưởng, hoàn toàn không lo lắng có thể xảy ra biến cố gì — đến nỗi khi ngẫu nhiên nghe được trong xe có tiếng phi tần hoảng sợ thét chói tai, bọn họ đều chửi thầm: khẩn trương cái gì...
Sở Tuyên bảo vệ ở bên ngoài ngự giá, thảnh thơi mà chờ có kẻ nào không sợ chết có thể phá tan vòng vây, trực tiếp giết tới đây hay không, đợi lâu lắm cũng chưa có động tĩnh, nhàm chán huýt sáo.
Có điểm kỳ quái, bên kia, tiếng la hét giằng co trong chốc lát, lại chậm chạp không có người lại đây. Thậm chí nửa thân ảnh của kẻ nào cũng chưa nhìn thấy, nhưng lại mơ hồ nghe được có tiếng đao kiếm va chạm...
Đây là đánh với ai? Chẳng lẽ không phải sát thủ Trương gia, chỉ là trùng hợp gặp phải thổ phỉ đánh cướp thương đội gây ra động tĩnh?
Qua một thời gian, có mấy người đến gần, nhưng lại không nhiều như vừa rồi nghe thấy ở phía xa, ít ỏi hai mươi mấy người, trái lại đều là thân thủ rất tốt, tránh đi cung tiễn thủ đằng trước, đợi thời điểm thấy rõ đến tột cùng có bao nhiêu người canh giữ ở hai sườn... mới xuất hiện.
Mặc cho ai cũng đều nhìn ra được, đây là sớm mai phục chờ bọn họ tới.
Không nghĩ cũng biết phương diện này nhất định không có người Trương gia, càng không thể có Khương Du. Sở Tuyên cân nhắc trong chớp mắt, nhìn cung tiễn bố trí ở phía trước, trong lòng cảm khái một chút những mũi tên này bắn loạn đi thật sự lãng phí tài lực, rồi sau đó mỉm cười hạ lệnh: "Bắn tên."
...
Ở bên trong xe nghe được, chính là thanh âm một trận mưa tên xẹt qua trong gió, lúc sau một mảnh an tĩnh. Tịch Lan Vi run lên trong lòng Hoắc Kỳ, tiện đà tĩnh thần nghe ngóng, ngước mắt hỏi Hoắc Kỳ: "Không có việc gì chứ?"
"Trước tiên đừng ra." Ở bên ngoài Sở Tuyên giương giọng nói một câu trước, dừng rồi lại nói: "Số người có vẻ thiếu."
Vì thế lại đợi trong chốc lát, còn không có động tĩnh, hắn liền phái một bộ phận người đi ra ngoài lục soát, tìm kiếm đến tột cùng.
...
Cho đến khi xác định không có việc gì, xa giá mới lại tiếp tục đi về phía trước, hướng Quân Sơn mà đi.
Hai ngày sau, mọi người tới Quân Sơn, dưới chân núi, Thẩm Ninh đuổi đến, bẩm báo đã bắt sống người Trương gia chạy trốn, mà...
"Có người tóm được Khương Du, đánh hôn mê ném vào trước ngựa của thần." Thẩm Ninh nói.
"..." Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi sửng sốt, rồi cùng nhau nhìn về phía Sở Tuyên. Sở Tuyên cũng ngẩn ra, bị bọn họ nhìn chằm chằm nên lui về phía sau một bước, vừa lắc đầu vừa giải thích: "Ta chưa đi đâu cả..."
Vì thế trước tiên mang theo Khương Du tới gặp, người vẫn hôn mê như cũ, hai tròng mắt nhắm tịt, bị trói chặt. Người lục soát toàn thân hắn cũng không lục soát ra vật gì khả nghi, thậm chí đến cái đồ vật đáng giá cũng không có.
Nhưng thật ra có một tờ giấy, dùng đá quý tạo thành cái bình đựng, đá quý kia màu trắng ngà, tạo thành bình hình trụ, khi cầm trong tay xoay tròn, mơ hồ có ánh sáng màu xanh thoáng hiện lên.
Rút tờ giấy ra, mặt trên viết niên hiệu, quốc hiệu Khương Du và Trương gia đã nghĩ xong, tuy rằng viết rất đơn giản, nhưng đó cũng coi như bằng chứng mưu phản.
Tịch Lan Vi nhíu mày: "Hạ gia rất oán hận sao."
"..." Hoắc Kỳ vi giật mình: "Cái gì?"
"Trong đây đã chỉ rõ là Hạ gia viết rồi để trên người hắn, có lòng thêm chứng cứ phạm tội cho hắn." Tịch Lan Vi cầm lấy cái bình kia: "À, cũng chỉ có bọn họ mới dư giả thế này, đến cái bình truyền tin cũng dùng nguyệt trường thạch làm thành?"
"Cũng có khả năng là hắn mua." Hoắc Kỳ thuận miệng thử biện bạch. Tịch Lan Vi lại nói: "Vậy hắn mang theo thứ liên quan đến niên hiệu, quốc hiệu trên người làm gì? Niên hiệu, quốc hiệu lại không khó nhớ, chỉ cần hắn nhớ kỹ, Trương gia nhớ kỹ, không phải là được rồi sao."
Cho nên mặc dù là vu oan, bọn họ cũng vẫn thuận ý Hạ gia...
Ít nhất Khương Du và Trương gia mưu phản là thật sự, Hạ gia lại giúp bọn họ bắt Khương Du, có thể giúp Hạ gia xả giận cũng coi như là nói lời cảm tạ.
Viết ra tội trạng của Khương Du, chiêu cáo thiên hạ, các chi tiết đều viết vô cùng rõ ràng, những cái niên hiệu, quốc hiệu tất nhiên cũng nhắc tới một câu.
Khương Du thật là oan mà...
...
Ngày Khương Du bị chém thị chúng cách ngày Trương thị thắt cổ tự vẫn vừa đúng một tháng. Lúc đó Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi cùng nhau dùng bữa tối, nàng đột nhiên nhớ tới việc này, trầm ngâm một lát, nhưng vẫn rót một ly rượu, nghiêng ly rải xuống đất, xem như tế lễ.
Trương thị hy vọng có người nhớ rõ nàng ta, Tịch Lan Vi cũng hy vọng, nếu có người nhớ rõ nàng ta, oán khí của nàng ta có thể giảm bớt.
Hoắc Kỳ nhìn nàng một cái, hơi nhẩm tính thời gian, cũng biết là chuyện như thế nào. Cũng rót đầy một chén rượu tế Trương thị, nhẹ giọng nói: "Vẫn là đa tạ ngươi."
Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "Không được lại quấy nhiễu Lan Vi, chúng ta đều sẽ nhớ rõ ngươi."
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đối với chuyện thần quỷ, trước nay Tịch Lan Vi đều có thái độ "Thà tin rằng có". Hơn nữa hiện giờ chính mình lại trọng sinh, và gặp phải Viên Tin "tính" ra tất cả việc lạ, Trương thị chết cùng với giấc mộng vừa rồi nhìn như trùng hợp, lại làm nàng nhịn không được mà ớn lạnh cả người.
Sau khi nghe xong, thần sắc Hoắc Kỳ cũng chấn động, phất tay cho Viên Tự lui ra, xoay người trở lại bên giường, một lần nữa nằm xuống ôm lấy nàng, trấn tĩnh nói: "Ngủ đi, trẫm ở cạnh nàng."
Tịch Lan Vi gật đầu, nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Cuối cùng hắn vẫn đi rửa mặt, kỳ thật nàng biết lúc hắn đứng dậy, nhưng lại không có động tĩnh gì, hít một hơi chịu đựng sợ hãi, chờ hắn trở về.
Nhưng thật ra sau khi hắn cũng ngủ, nàng lại ngủ một đêm rất ngon. Trên người vẫn còn bị cảm lạnh mang đến một chút đau nhức, nhưng lại ngủ rất sâu. Cho đến khi hắn muốn rời giường thượng triều nàng mới tỉnh dậy theo, nghĩ rằng cũng nên thức dậy, phải trở về Duyệt Hân điện, các phi tần còn phải thỉnh an sáng.
"Ngủ tiếp một lát đi." Hắn quay đầu nhìn nàng, thuận miệng phân phó Viên Tự đi truyền chỉ, hôm nay thỉnh an đều miễn.
Vì thế Tịch Lan Vi ngáp một cái, yên tâm thoải mái mà nằm trở lại.
Một lát sau, hắn rời Tuyên Thất điện đi Vĩnh Duyên điện, trong Tuyên Thất điện lập tức an tĩnh lại. Một mình Tịch Lan Vi nằm, cố ý suy nghĩ lung tung các loại sự việc, để ngăn sự sợ hãi có liên quan tới Trương thị lại mạnh mẽ ập đến trong lòng.
...
Các cung nhân nói, Trương thị thắt cổ tự vẫn ở sương phòng bị mưa dột phía viện tây. Thêm nữa, vốn là trời mưa, lụa trắng kia vắt ở trong viện bị mưa xối đến ướt đẫm, thời điểm các cung nhân phát hiện ra nàng ta, lụa trắng sũng nước nhỏ giọt xuống dưới, rơi xuống hoa phục của nàng ta, phai ra một màu đỏ thẫm, nhìn qua có chút giống như là vết máu.
Đại khái là bởi vì giấc mộng kia của Tịch Lan Vi làm Hoắc Kỳ có chút lo lắng, thu xếp việc này là Hoàng đế hạ chỉ an táng Trương thị theo lễ táng của chính tứ phẩm Cơ, vẫn lấy chữ "Cảnh" lúc nàng ta sinh thời làm thụy[1], lại cho người cúng bái nhiều ngày.
[1] thụy: tên cúng cớm, đặt sau khi chết để cúng giỗ.
"Nàng có thể an tâm rồi." Hoắc Kỳ nhìn Tịch Lan Vi, thở dài một tiếng: "Không cần để ý nàng ta "nói" những cái đó. Tuy rằng ngày tháng còn dài, chuyện của vài thập niên sau cũng không ai nói trước được, nhưng ta..." Hắn im lặng, lại nói tiếp, khẩu khí nhẹ nhàng hình như có vài phần ý tứ nói giỡn, rồi lại thật sự trịnh trọng: "Ngẫu nhiên không có việc gì, ngẫm lại một ngày kia ta và nàng đều biến thành ông bà lão, con cháu đầy nhà, còn có chút mong mỏi..." Hắn hơi tạm dừng, cân nhắc lại nói: "Tính tình của nàng, ta đã quen rồi, muốn cảm thấy phiền chán thật sự rất khó; dung mạo sao... Nếu nam nhân ghét bỏ nữ nhân dung nhan già đi, chẳng qua là bởi vì trước sau khác biệt quá lớn, khó có thể tiếp thu. Ta đã tự mình nghĩ tới rồi, có chuẩn bị trước mới sẽ không ghét bỏ nàng trở nên xấu xí."
"..." Tịch Lan Vi im miệng không nói, chốc lát ngẩng đầu lên, chịu đựng không biểu lộ vài phần cảm động trong lòng, nhướng mày hỏi hắn: "Trong lòng bệ hạ cho rằng ngày sau thần thiếp xấu cỡ nào?"
"Ừ..." Hoắc Kỳ trầm ngâm, nghiêm túc nói: "Rất xấu... Để chặt đứt hậu hoạn, có thể nỗ lực nghĩ về sau nàng xấu một chút."
Sau đó chỉ cần bộ dáng nàng không xấu như hắn tưởng, coi như hắn kiếm lời.
Nói đến tận đây, có lời nói này của hắn, trong lòng Tịch Lan Vi nhẹ nhàng hơn rất nhiều — Đúng như lời hắn nói, chuyện của vài thập niên sau ai cũng không nói trước được, nhưng trước mắt ngày tháng còn dài, nàng cũng vui vẻ tin tưởng hoàn toàn vào hắn, ít nhất trước mắt cứ thư thái mà sống.
...
Thời tiết dần nóng lên. Trong mắt người ngoài, đại cục đã định, hẳn là sẽ không xảy ra biến cố, an tâm đi tránh nóng. Với Hoắc Kỳ mà nói, lần tránh nóng này càng là không thể không đi, nếu không... người Trương gia sẽ thất vọng.
Đoàn nghi trượng ra khỏi hoàng cung, rồi ra khỏi Trường Dương. Tịch Lan Vi vẫn luôn ở trong ngự giá, chơi cờ cùng Hoắc Kỳ. So với tâm trạng khẩn trương của Tịch Lan Vi, Hoắc Kỳ bình tĩnh không có gì khác ngày thường, chiến thắng nhanh chóng, hắn nhíu mày nhìn về phía nàng: "... Khẩn trương như vậy?"
Tịch Lan Vi gật đầu, lại nhíu mày đáp: "Dù sao cũng là... là muốn hành thích..."
"Ta sẽ lấy tính mạng chính mình đi đánh cuộc thật sao?" Hoắc Kỳ uống trà, giọng điệu tùy ý: "Còn liên lụy nàng chôn cùng?"
Tịch Lan Vi cũng nhấc chung trà lên uống, tay run rẩy không hề giảm bớt. Hoắc Kỳ nhìn, rất muốn cười nhạo, cuối cùng vẫn là chịu đựng không cười ra, trên tay thu lại cờ trắng cờ đen riêng biệt, dường như lầm bầm nói: "Tuyệt đối không sẽ xảy ra sự cố, như thế nào cũng sẽ sống lâu thêm vài năm, ta còn chưa có cưới thê tử đâu."
"..." Tịch Lan Vi yên lặng, trầm ngâm trong chốc lát, cũng giúp hắn thu quân cờ, vừa thu cờ, vừa như giận dỗi nỉ non nói: "Ta cũng không muốn chết, còn chưa chính thức mặc hỉ phục đâu."
"Đúng vậy." Hoắc Kỳ gật đầu, vô cùng nhẹ nhàng: "Nếu chết như vậy, không cần hôn lễ sách lễ, quốc khố giảm tiền, chính mình bị thiệt."
— Nói như thể tang lễ không cần tiêu tiền.
...
Nơi xa, tiếng kêu la ầm ĩ đồng thời nổi lên, đỉnh xe nhoáng lên, cảm giác như là có người dẫm lên đỉnh xe.
Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc sau thần sắc căng thẳng: "... Sở Tuyên ở bên trên?"
Hoắc Kỳ gật đầu: "Vẫn luôn ở đó. Bằng không, nàng cho rằng mèo con đi tìm ai chơi?"
"..." Nàng không nói chuyện, quay đầu lại nhìn về phía mèo con vừa nhảy xuống khỏi đỉnh xe, đang chạy vào tìm nàng bế lên, ôm vào trong ngực, có thể thấy được vẫn là khẩn trương.
Hoắc Kỳ nghe thanh âm bên ngoài một chút, lại nhìn thần sắc của nàng, cố ý nói: "Ừ... Coi như nhiều người hơn chút so với dự đoán."
Nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hoắc Kỳ vừa lòng cười, đứng dậy vòng qua bàn cờ, ngồi vào bên cạnh nàng, đánh giá nàng, hỏi một câu: "Sợ hãi sao?"
Liên tục gật đầu, Tịch Lan Vi cảm thấy chính mình cắn chặt khớp hàm. Phải biết rằng, hiện nay địa phương bên ngoài không xa đều là sát thủ, bọn họ ở bên trong, nghĩ như thế nào đều có điểm giống như cá nằm trên thớt.
Vì thế hắn tự nhiên mà kéo nàng vào trong lồng ngực, mèo con nhìn hai người, sau đó vẻ mặt ghét bỏ, nhảy xuống đầu gối nàng, một bộ dáng chán nản không muốn theo chân bọn họ.
Bên ngoài xác thật cũng không đáng sợ như Tịch Lan Vi tưởng tượng. Người bên đối phương tuy nhiều, cũng đánh không lại người Hoắc Kỳ đã an bài sẵn.
Từ cầm đao kiếm đến cung tên lớn, toàn bộ giương lên, vây quanh xa giá của hoàng gia chật như nêm cối. Nhân số nhiều đến nỗi bọn thị vệ phụng mệnh hộ giá đều tràn đầy tin tưởng, hoàn toàn không lo lắng có thể xảy ra biến cố gì — đến nỗi khi ngẫu nhiên nghe được trong xe có tiếng phi tần hoảng sợ thét chói tai, bọn họ đều chửi thầm: khẩn trương cái gì...
Sở Tuyên bảo vệ ở bên ngoài ngự giá, thảnh thơi mà chờ có kẻ nào không sợ chết có thể phá tan vòng vây, trực tiếp giết tới đây hay không, đợi lâu lắm cũng chưa có động tĩnh, nhàm chán huýt sáo.
Có điểm kỳ quái, bên kia, tiếng la hét giằng co trong chốc lát, lại chậm chạp không có người lại đây. Thậm chí nửa thân ảnh của kẻ nào cũng chưa nhìn thấy, nhưng lại mơ hồ nghe được có tiếng đao kiếm va chạm...
Đây là đánh với ai? Chẳng lẽ không phải sát thủ Trương gia, chỉ là trùng hợp gặp phải thổ phỉ đánh cướp thương đội gây ra động tĩnh?
Qua một thời gian, có mấy người đến gần, nhưng lại không nhiều như vừa rồi nghe thấy ở phía xa, ít ỏi hai mươi mấy người, trái lại đều là thân thủ rất tốt, tránh đi cung tiễn thủ đằng trước, đợi thời điểm thấy rõ đến tột cùng có bao nhiêu người canh giữ ở hai sườn... mới xuất hiện.
Mặc cho ai cũng đều nhìn ra được, đây là sớm mai phục chờ bọn họ tới.
Không nghĩ cũng biết phương diện này nhất định không có người Trương gia, càng không thể có Khương Du. Sở Tuyên cân nhắc trong chớp mắt, nhìn cung tiễn bố trí ở phía trước, trong lòng cảm khái một chút những mũi tên này bắn loạn đi thật sự lãng phí tài lực, rồi sau đó mỉm cười hạ lệnh: "Bắn tên."
...
Ở bên trong xe nghe được, chính là thanh âm một trận mưa tên xẹt qua trong gió, lúc sau một mảnh an tĩnh. Tịch Lan Vi run lên trong lòng Hoắc Kỳ, tiện đà tĩnh thần nghe ngóng, ngước mắt hỏi Hoắc Kỳ: "Không có việc gì chứ?"
"Trước tiên đừng ra." Ở bên ngoài Sở Tuyên giương giọng nói một câu trước, dừng rồi lại nói: "Số người có vẻ thiếu."
Vì thế lại đợi trong chốc lát, còn không có động tĩnh, hắn liền phái một bộ phận người đi ra ngoài lục soát, tìm kiếm đến tột cùng.
...
Cho đến khi xác định không có việc gì, xa giá mới lại tiếp tục đi về phía trước, hướng Quân Sơn mà đi.
Hai ngày sau, mọi người tới Quân Sơn, dưới chân núi, Thẩm Ninh đuổi đến, bẩm báo đã bắt sống người Trương gia chạy trốn, mà...
"Có người tóm được Khương Du, đánh hôn mê ném vào trước ngựa của thần." Thẩm Ninh nói.
"..." Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi sửng sốt, rồi cùng nhau nhìn về phía Sở Tuyên. Sở Tuyên cũng ngẩn ra, bị bọn họ nhìn chằm chằm nên lui về phía sau một bước, vừa lắc đầu vừa giải thích: "Ta chưa đi đâu cả..."
Vì thế trước tiên mang theo Khương Du tới gặp, người vẫn hôn mê như cũ, hai tròng mắt nhắm tịt, bị trói chặt. Người lục soát toàn thân hắn cũng không lục soát ra vật gì khả nghi, thậm chí đến cái đồ vật đáng giá cũng không có.
Nhưng thật ra có một tờ giấy, dùng đá quý tạo thành cái bình đựng, đá quý kia màu trắng ngà, tạo thành bình hình trụ, khi cầm trong tay xoay tròn, mơ hồ có ánh sáng màu xanh thoáng hiện lên.
Rút tờ giấy ra, mặt trên viết niên hiệu, quốc hiệu Khương Du và Trương gia đã nghĩ xong, tuy rằng viết rất đơn giản, nhưng đó cũng coi như bằng chứng mưu phản.
Tịch Lan Vi nhíu mày: "Hạ gia rất oán hận sao."
"..." Hoắc Kỳ vi giật mình: "Cái gì?"
"Trong đây đã chỉ rõ là Hạ gia viết rồi để trên người hắn, có lòng thêm chứng cứ phạm tội cho hắn." Tịch Lan Vi cầm lấy cái bình kia: "À, cũng chỉ có bọn họ mới dư giả thế này, đến cái bình truyền tin cũng dùng nguyệt trường thạch làm thành?"
"Cũng có khả năng là hắn mua." Hoắc Kỳ thuận miệng thử biện bạch. Tịch Lan Vi lại nói: "Vậy hắn mang theo thứ liên quan đến niên hiệu, quốc hiệu trên người làm gì? Niên hiệu, quốc hiệu lại không khó nhớ, chỉ cần hắn nhớ kỹ, Trương gia nhớ kỹ, không phải là được rồi sao."
Cho nên mặc dù là vu oan, bọn họ cũng vẫn thuận ý Hạ gia...
Ít nhất Khương Du và Trương gia mưu phản là thật sự, Hạ gia lại giúp bọn họ bắt Khương Du, có thể giúp Hạ gia xả giận cũng coi như là nói lời cảm tạ.
Viết ra tội trạng của Khương Du, chiêu cáo thiên hạ, các chi tiết đều viết vô cùng rõ ràng, những cái niên hiệu, quốc hiệu tất nhiên cũng nhắc tới một câu.
Khương Du thật là oan mà...
...
Ngày Khương Du bị chém thị chúng cách ngày Trương thị thắt cổ tự vẫn vừa đúng một tháng. Lúc đó Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi cùng nhau dùng bữa tối, nàng đột nhiên nhớ tới việc này, trầm ngâm một lát, nhưng vẫn rót một ly rượu, nghiêng ly rải xuống đất, xem như tế lễ.
Trương thị hy vọng có người nhớ rõ nàng ta, Tịch Lan Vi cũng hy vọng, nếu có người nhớ rõ nàng ta, oán khí của nàng ta có thể giảm bớt.
Hoắc Kỳ nhìn nàng một cái, hơi nhẩm tính thời gian, cũng biết là chuyện như thế nào. Cũng rót đầy một chén rượu tế Trương thị, nhẹ giọng nói: "Vẫn là đa tạ ngươi."
Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "Không được lại quấy nhiễu Lan Vi, chúng ta đều sẽ nhớ rõ ngươi."
Bình luận facebook