Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Edit: Mị Đức tần
Beta: Huệ Hoàng hậu
Màn đêm đã buông xuống, không gian yên tĩnh bị một con tuấn mã xé tan. Con ngựa phi như bay, hơi thở lại vẫn vững vàng, chạy hồi lâu liền dừng chân trước một cửa phủ đầy khí phái. Dưới chân phát ra vài tiếng "cộc cộc", lại thở ra một hơi, giữ thăng bằng.
Tòa nhà ngụ ở dưới chân núi, một năm có ít người qua lại nhưng rất hợp phong cảnh. Sảnh ngoài rộng rãi, đình viện tươi mát mà lịch sự, tao nhã. Bên trong, mỗi biệt viện lại có một cách bài trí khác nhau. Thiết kế dựa vào núi, hơn phân nửa là lầu các cùng núi xanh tôn lên nhau, đan xen đầy thú vị. Lại có một dòng suối từ trên nuối chảy xuống, dựa theo một góc xoay của hoa viên, từ trên núi giả đổ thẳng xuống như một thác nước nhỏ, rót vào hồ ở trong phủ.
Người kia xuống ngựa ở trước cửa, gã thủ vệ nhìn thấy hắn, đánh giá một cái rồi vội vàng mở cửa nghênh đón, vừa đi đến vừa nói: "Điện hạ ở thư phòng."
Người nọ gật đầu, chân bước nhanh vào. Bộ dáng là thập phần quen thuộc bố cục trong phủ, hoàn toàn không cần người dẫn đường, quẹo trái quẹo phải, rất nhanh đã đến cửa thư phòng.
Hai thị vệ canh ở cửa thấy hắn, gật đầu rồi đẩy cửa ra mời hắn đi vào.
Hắn vượt qua ngạnh cửa, nương theo ánh nến nhìn người đang ngồi, vái chào: "Điện hạ, đã xong."
"Ồ?" Thần sắc Hoắc Trinh có biến đổi nhỏ, lại mang theo tươi cười, ngước mắt nhìn hắn, tựa hồ là ngoài ý muốn: "Nhanh vậy sao?"
"Vâng..." Hắn chắp tay nói: "Thần mới ghé qua hành cung. Một khắc trước bệ hạ đã truyền gọi Tịch thị. Lúc này điện hạ hành động là vừa vặn..."
Giọng nói hơi ngừng, biết rõ là không cần thiết nói ra nhưng lại vẫn hỏi: "Nhưng thần không biết tại sao điện hạ lại có một bước này. Tịch thị vào cung, thứ điện hạ cần không nhất định sẽ đến từ nàng ta, tính kế như vậy có đáng giá không?"
"Không có đáng giá hay không." Hoắc Trinh nhẹ nhàng cười, đứng dậy, tùy ý để quyển sách trên thư án, bước chân ra ngoài: "Ngươi hành tẩu giang hồ, làm việc gì cũng tính kế có đáng giá hay không sao?"
...
Xe ngựa cấp tốc chạy trên đường núi. Màn đêm bao trùm, mơ hồ không thấy rõ hình dạng nhánh cây hai bên đường nữa, cỏ cây núi đá cũng hóa thành ảo ảnh lướt qua trong giây lát.
So ra thì hành cung ở phía trên núi kia còn nhìn thấy rõ ràng hơn.
Trong bóng tối, hành cung lẳng lặng đứng đó, có điều người ta nhìn được nơi đó thật rộng rãi, là một nơi vô cùng khí phái.
Tuy không phải Trường Dương nhưng vẫn là chỗ ở của Thiên tử.
Chỗ ở của Thiên tử...
Hoắc Trinh xuyên qua tấm rèm đang tung bay nhìn hành cung, nhìn càng lâu lãnh ý càng dâng trào. Không cảm nhận được độ ấm, lòng của hắn ngày càng lạnh lẽo, cái lạnh lan ra tứ phía.
Cái vị trí vạn chúng triều bái kia... Hoàng đế đã trị vì hơn hai năm, văn võ cả triều, thậm chí bá tánh bình dân đều nói là "chúng vọng sở quy"[1].
[1] chúng vọng sở quy: (thành ngữ) hình dung người có uy vọng rất cao, được mọi người kính ngưỡng và tin cậy
Chúng vọng sở quy?
Hoắc Trinh nhớ rõ, lần đầu tiên có người nói lời này về Hoắc Kỳ là thời điểm sắc phong Thái tử. Một vị ngoại mệnh phụ tươi cười nói trước mặt Hoàng hậu, nói rất dễ nghe, có điều mấy chữ này lại đâm vào tai làm cho Hoắc Trinh đau đớn.
Hắn và Hoắc Kỳ đều là con vợ cả, hắn luôn biết chính mình là "Hoàng thứ tử", bên trên còn một vị huynh trưởng nữa.
Nhưng khoảng tám năm, trong cung không có vị kia, chúng Hoàng tử tôn hắn là huynh, khắp nơi lén nghị luận -- cứ như vậy đi xuống, vị trí Thái tử chỉ có thể là Hoàng thứ tử.
Cho đến năm tám tuổi, hắn mới lĩnh hội được cái gì gọi là "Hoàng thứ tử". Trưởng Hoàng tử Hoắc Kỳ vẫn luôn bên cạnh Thái Thượng hoàng đột nhiên hồi cung, làm cho hoàng cung rung lên.
Hoắc Trinh nhớ rõ ràng, ngày đó xa giá của Trưởng Hoàng tử tới cửa thành Trường Dương, Hà Nguyệt đế cơ mới bốn tuổi hưng phấn tới tìm hắn, lôi kéo hắn đi tường thành. Nàng nói: "Đại ca ca đã trở lại, mẫu hậu nói, phụ hoàng muốn dùng nghi thức Thái tử để nghênh đón."
Nghi thức Thái tử.
Một lần như vậy liền thay đổi toàn bộ. Hậu cung lại có thêm huynh trưởng, Hoàng đế có thêm một người thừa kế hợp tâm ý.
...
"Hu... " Xa phu ghìm ngựa, nhảy xuống xe nói: "Điện hạ, tới nơi rồi."
"Ừ." Hoắc Trinh lên tiếng, bước xuống xe ngựa. Thị vệ ở cửa hành cung ngẩn ra, lập tức ôm quyền: "Điện hạ vạn an."
Thỉnh an xong, quản sự lại nói: "Canh giờ đã muộn, điện hạ chờ chốc lát, nô thần đi bẩm báo."
...
Điện Quảng Minh sáng rực rỡ, không chỉ phi tần chủ vị mà các phi tần cấp thấp cũng lục tục tiến tới. Mấy canh giờ trước bị xóc nảy mà bây giờ không được nghỉ ngơi, trên mặt mọi người đều mang theo nét mệt mỏi, nhìn lại người quỳ trong điện đều sốc lại tinh thần, lại dâng lên ba phần tò mò.
Nữ tử mặc vải thô quỳ trong điện chính là người được đồn đãi là chắn đường ngự giá?
Đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lớn lên cũng bình thường nhưng lại có chút quen mắt. Người khác đối với mình tò mò, mà nàng ta đều chỉ im lặng quỳ, vô thanh vô tức. Nếu nàng ta không chớp mắt, mọi người hoài nghi đây có phải là người sống không.
Khi các vị phi tần phân vị thấp nghe tiếng gió mà tới nơi, các phi tần phân vị cao cũng đã hỏi xong chân tướng mọi sự, thấy các nàng tới cũng không có lòng giải thích, chỉ tiếp tục đàm luận.
Ngô Chiêu viện cười, trào phúng rõ ràng: "Bảo sao thần thiếp thấy kỳ quái, sự việc bao lớn mà có thể làm cho một cô nương liều chết yết kiến. Có điều cô nương này đúng là trung tâm."
Lời âm dương quái khí này làm mọi người nghe được đều không thoải mái. Nàng ta cười nhạt, mệt mỏi day day huyệt thái dương, lại nói: "Chân trước vừa tới hành cung, chân sau đã vội vàng giết người diệt khẩu. Thủ đoạn thật ghê gớm, đúng là phong cách tướng môn a!"
Miệng lưỡi trào phúng, một câu này làm đám người đang lọt trong sương mù hít một hơi khí lạnh, động tác nhất trí nhìn về phía Tịch Lan Vi: phong cách tướng môn? Diên Mỹ nhân muốn giết người diệt khẩu?
Mặc cho Ngô thị nói, mọi người kinh ngạc, Đế vương trên cao vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ chăm chú nhìn hai trang giấy kia. Thực tế chỉ có một mình Viên Tự giải thích từ đầu đến cuối, căn bản Hoàng đế chưa mở miệng.
Bản khai này là do nữ tử kia viết xuống sau khi được giải độc, nội dung đơn giản nhưng do khẩn trương nên có nhiều lời vô nghĩa, vì vậy mới hết hai trang giấy.
Đại ý là Tịch Lan Vi mượn tay Linh Cơ hãm hại hài tử trong bụng Đỗ thị nhưng việc bất thành, liền đơn giản hại Đỗ thị sau đó vu oan cho Linh Cơ.
"Ngươi nói Diên Mỹ nhân vu oan Linh Cơ." Hoàng đế đặt giấy trên thư án, ánh mắt vẫn không dời, nặng nề mở miệng: "Có chứng cứ?"
"Có..." Nàng ta cúi đầu nói, có thể vừa được giải độc nên thanh âm hơi khàn, run rẩy lấy từ trong áo ra một cái túi gấm, giao cho thái giám.
Thái giám lại xoay người trình lên, Hoàng đế mở túi gấm ra, nàng ta lập tức nói:"Đây là Linh... Vệ Tài tử để lại di thư. Vốn là chủ tử muốn nô tỳ đưa cho bệ hạ, nhưng nô tỳ không có cơ hội diện thánh liền bị đuổi về nhà, cho nên lần này chỉ có thể làm như vậy..."
Người chung quanh đều hít ngụm khí lạnh, lúc này mới nhớ vì sao nữ tử này quen mặt vậy. Hóa ra là cung nữ từ nhà mẹ đẻ của Vệ thị.
Chuyện này đã luận định rồi mà vẫn có chuyển biến? Không chỉ Đỗ thị uổng mạng, Vệ thị cũng vậy? Người khởi xướng là Tịch Lan Vi?
Tuy không quá minh bạch, nhưng chuyển biến này cũng đủ để mọi người trợn mắt há mồm, từng người không dám vọng ngôn, lại đồng loạt nhìn về phía Tịch Lan Vi. Thần sắc Tịch Lan Vi nhàn nhạt, nhìn không ra cái gì, thong dong đến mức như việc này không có quan hệ gì với mình.
"Bệ hạ, Việt Liêu Vương đến." Thái giám ở cửa điện khom người bẩm báo, thình lình câu hồn của mọi người trở về.
Tịch Lan Vi ngước mắt nhìn, Hoắc Trinh đã đi vào điện, bước chân tùy ý, ngọc quan vấn tóc, quạt khẽ động, một bộ dáng nhàn nhã đến uống trà.
Hoắc Trinh xếp quạt vái chào: "Hoàng huynh."
Hoàng đế khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Đến khi nào?"
"Vừa đến không lâu." Hoắc Trinh nói, nhịn không được mỏi mệt ngáp một cái, tiện đà nhìn mọi người chung quanh, giống như ý thức được toàn bộ hậu cung phi tần ở chỗ này, ngạc nhiên hỏi: "Hoàng huynh... đây là có việc quan trọng sao?"
Hắn hỏi, Hoắc Kỳ cười, cũng không có nhiều che dấu với thân huynh đệ này, ý bảo Viên Tự nói cho Hoắc Trinh nghe.
Hoắc Trinh nghiêm túc nghe, mi mắt hạ xuống che dấu tàn khốc trong mắt. Hắn biết bình thường Hoàng đế quản hậu cung thật yên bình, lại càng không để ý đến bất cứ phi tần nào. Cho dù là sủng phi, gặp chuyện thì cũng đều xử trí theo luật, cũng sẽ không vì sủng ai mà bất công.
Hôm nay...
Đã nháo tới hậu cung phi tần đều biết, bước tiếp theo đương nhiên là Cung Chính Tư sẽ thẩm vấn Tịch Lan Vi hoặc là hạ nhân bên người nàng ấy. Hoàng đế sẽ không do dự, càng không dụng tâm đi bảo hộ nàng ấy.
Như vậy cần phải có người đi bảo hộ Tịch Lan Vi.
Viên Tự qua dăm ba câu đã giải thích rõ ràng sự tình, không chỉ làm cho Hoắc Trinh minh bạch, còn nhân tiện làm chúng phi tần vẫn đang lọt trong đám sương mù minh bạch.
Tầm mắt Hoắc Trinh chậm rì rì lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Tịch Lan Vi, hơi chau mày hỏi Hoàng đế: "Vậy... Hoàng huynh nghĩ như thế nào?"
"Loại sự tình này..." Hoàng đế nhẹ giọng cười, trong mắt lại là lạnh lẽo xen lẫn lơ đãng: "Đương nhiên không thể nghe lời nói từ một phía, còn đợi triệu Cung Chính Tư thẩm tra nữa."
Tựa hồ đã xác minh được ý tứ trong lời nói, so với ngày xưa không có gì bất đồng. Hoắc Trinh hơi nhăn mày, giống như bất mãn nhưng càng nhiều hơn là khẩn trương. Hắn vái chào, Hoàng đế bỗng nhiên cười, trong lúc hắn không tưởng tượng nổi, lại nói: "Nhưng Trẫm đã đáp ứng với Lan Vi. Tuy nàng không thể nói, nhưng bất luận là chuyện gì xảy ra, Trẫm vẫn chờ một câu giải thích của nàng."
Hắn dứt lời, mân mê môi mỏng mang theo chút ý cười, nghiêng người nhìn về phía Tịch Lan Vi, trong mắt trừ bỏ chờ đợi một lời giải thích, hoàn toàn không có hoài nghi và trách cứ.
Hoắc Trinh bị "nghẹn", nhìn lại Tịch Lan Vi, nàng nhẹ nhàng thở ra, thân mình hơi động, rất tự nhiên mà đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, sau đó chấp bút viết.
Beta: Huệ Hoàng hậu
Màn đêm đã buông xuống, không gian yên tĩnh bị một con tuấn mã xé tan. Con ngựa phi như bay, hơi thở lại vẫn vững vàng, chạy hồi lâu liền dừng chân trước một cửa phủ đầy khí phái. Dưới chân phát ra vài tiếng "cộc cộc", lại thở ra một hơi, giữ thăng bằng.
Tòa nhà ngụ ở dưới chân núi, một năm có ít người qua lại nhưng rất hợp phong cảnh. Sảnh ngoài rộng rãi, đình viện tươi mát mà lịch sự, tao nhã. Bên trong, mỗi biệt viện lại có một cách bài trí khác nhau. Thiết kế dựa vào núi, hơn phân nửa là lầu các cùng núi xanh tôn lên nhau, đan xen đầy thú vị. Lại có một dòng suối từ trên nuối chảy xuống, dựa theo một góc xoay của hoa viên, từ trên núi giả đổ thẳng xuống như một thác nước nhỏ, rót vào hồ ở trong phủ.
Người kia xuống ngựa ở trước cửa, gã thủ vệ nhìn thấy hắn, đánh giá một cái rồi vội vàng mở cửa nghênh đón, vừa đi đến vừa nói: "Điện hạ ở thư phòng."
Người nọ gật đầu, chân bước nhanh vào. Bộ dáng là thập phần quen thuộc bố cục trong phủ, hoàn toàn không cần người dẫn đường, quẹo trái quẹo phải, rất nhanh đã đến cửa thư phòng.
Hai thị vệ canh ở cửa thấy hắn, gật đầu rồi đẩy cửa ra mời hắn đi vào.
Hắn vượt qua ngạnh cửa, nương theo ánh nến nhìn người đang ngồi, vái chào: "Điện hạ, đã xong."
"Ồ?" Thần sắc Hoắc Trinh có biến đổi nhỏ, lại mang theo tươi cười, ngước mắt nhìn hắn, tựa hồ là ngoài ý muốn: "Nhanh vậy sao?"
"Vâng..." Hắn chắp tay nói: "Thần mới ghé qua hành cung. Một khắc trước bệ hạ đã truyền gọi Tịch thị. Lúc này điện hạ hành động là vừa vặn..."
Giọng nói hơi ngừng, biết rõ là không cần thiết nói ra nhưng lại vẫn hỏi: "Nhưng thần không biết tại sao điện hạ lại có một bước này. Tịch thị vào cung, thứ điện hạ cần không nhất định sẽ đến từ nàng ta, tính kế như vậy có đáng giá không?"
"Không có đáng giá hay không." Hoắc Trinh nhẹ nhàng cười, đứng dậy, tùy ý để quyển sách trên thư án, bước chân ra ngoài: "Ngươi hành tẩu giang hồ, làm việc gì cũng tính kế có đáng giá hay không sao?"
...
Xe ngựa cấp tốc chạy trên đường núi. Màn đêm bao trùm, mơ hồ không thấy rõ hình dạng nhánh cây hai bên đường nữa, cỏ cây núi đá cũng hóa thành ảo ảnh lướt qua trong giây lát.
So ra thì hành cung ở phía trên núi kia còn nhìn thấy rõ ràng hơn.
Trong bóng tối, hành cung lẳng lặng đứng đó, có điều người ta nhìn được nơi đó thật rộng rãi, là một nơi vô cùng khí phái.
Tuy không phải Trường Dương nhưng vẫn là chỗ ở của Thiên tử.
Chỗ ở của Thiên tử...
Hoắc Trinh xuyên qua tấm rèm đang tung bay nhìn hành cung, nhìn càng lâu lãnh ý càng dâng trào. Không cảm nhận được độ ấm, lòng của hắn ngày càng lạnh lẽo, cái lạnh lan ra tứ phía.
Cái vị trí vạn chúng triều bái kia... Hoàng đế đã trị vì hơn hai năm, văn võ cả triều, thậm chí bá tánh bình dân đều nói là "chúng vọng sở quy"[1].
[1] chúng vọng sở quy: (thành ngữ) hình dung người có uy vọng rất cao, được mọi người kính ngưỡng và tin cậy
Chúng vọng sở quy?
Hoắc Trinh nhớ rõ, lần đầu tiên có người nói lời này về Hoắc Kỳ là thời điểm sắc phong Thái tử. Một vị ngoại mệnh phụ tươi cười nói trước mặt Hoàng hậu, nói rất dễ nghe, có điều mấy chữ này lại đâm vào tai làm cho Hoắc Trinh đau đớn.
Hắn và Hoắc Kỳ đều là con vợ cả, hắn luôn biết chính mình là "Hoàng thứ tử", bên trên còn một vị huynh trưởng nữa.
Nhưng khoảng tám năm, trong cung không có vị kia, chúng Hoàng tử tôn hắn là huynh, khắp nơi lén nghị luận -- cứ như vậy đi xuống, vị trí Thái tử chỉ có thể là Hoàng thứ tử.
Cho đến năm tám tuổi, hắn mới lĩnh hội được cái gì gọi là "Hoàng thứ tử". Trưởng Hoàng tử Hoắc Kỳ vẫn luôn bên cạnh Thái Thượng hoàng đột nhiên hồi cung, làm cho hoàng cung rung lên.
Hoắc Trinh nhớ rõ ràng, ngày đó xa giá của Trưởng Hoàng tử tới cửa thành Trường Dương, Hà Nguyệt đế cơ mới bốn tuổi hưng phấn tới tìm hắn, lôi kéo hắn đi tường thành. Nàng nói: "Đại ca ca đã trở lại, mẫu hậu nói, phụ hoàng muốn dùng nghi thức Thái tử để nghênh đón."
Nghi thức Thái tử.
Một lần như vậy liền thay đổi toàn bộ. Hậu cung lại có thêm huynh trưởng, Hoàng đế có thêm một người thừa kế hợp tâm ý.
...
"Hu... " Xa phu ghìm ngựa, nhảy xuống xe nói: "Điện hạ, tới nơi rồi."
"Ừ." Hoắc Trinh lên tiếng, bước xuống xe ngựa. Thị vệ ở cửa hành cung ngẩn ra, lập tức ôm quyền: "Điện hạ vạn an."
Thỉnh an xong, quản sự lại nói: "Canh giờ đã muộn, điện hạ chờ chốc lát, nô thần đi bẩm báo."
...
Điện Quảng Minh sáng rực rỡ, không chỉ phi tần chủ vị mà các phi tần cấp thấp cũng lục tục tiến tới. Mấy canh giờ trước bị xóc nảy mà bây giờ không được nghỉ ngơi, trên mặt mọi người đều mang theo nét mệt mỏi, nhìn lại người quỳ trong điện đều sốc lại tinh thần, lại dâng lên ba phần tò mò.
Nữ tử mặc vải thô quỳ trong điện chính là người được đồn đãi là chắn đường ngự giá?
Đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lớn lên cũng bình thường nhưng lại có chút quen mắt. Người khác đối với mình tò mò, mà nàng ta đều chỉ im lặng quỳ, vô thanh vô tức. Nếu nàng ta không chớp mắt, mọi người hoài nghi đây có phải là người sống không.
Khi các vị phi tần phân vị thấp nghe tiếng gió mà tới nơi, các phi tần phân vị cao cũng đã hỏi xong chân tướng mọi sự, thấy các nàng tới cũng không có lòng giải thích, chỉ tiếp tục đàm luận.
Ngô Chiêu viện cười, trào phúng rõ ràng: "Bảo sao thần thiếp thấy kỳ quái, sự việc bao lớn mà có thể làm cho một cô nương liều chết yết kiến. Có điều cô nương này đúng là trung tâm."
Lời âm dương quái khí này làm mọi người nghe được đều không thoải mái. Nàng ta cười nhạt, mệt mỏi day day huyệt thái dương, lại nói: "Chân trước vừa tới hành cung, chân sau đã vội vàng giết người diệt khẩu. Thủ đoạn thật ghê gớm, đúng là phong cách tướng môn a!"
Miệng lưỡi trào phúng, một câu này làm đám người đang lọt trong sương mù hít một hơi khí lạnh, động tác nhất trí nhìn về phía Tịch Lan Vi: phong cách tướng môn? Diên Mỹ nhân muốn giết người diệt khẩu?
Mặc cho Ngô thị nói, mọi người kinh ngạc, Đế vương trên cao vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ chăm chú nhìn hai trang giấy kia. Thực tế chỉ có một mình Viên Tự giải thích từ đầu đến cuối, căn bản Hoàng đế chưa mở miệng.
Bản khai này là do nữ tử kia viết xuống sau khi được giải độc, nội dung đơn giản nhưng do khẩn trương nên có nhiều lời vô nghĩa, vì vậy mới hết hai trang giấy.
Đại ý là Tịch Lan Vi mượn tay Linh Cơ hãm hại hài tử trong bụng Đỗ thị nhưng việc bất thành, liền đơn giản hại Đỗ thị sau đó vu oan cho Linh Cơ.
"Ngươi nói Diên Mỹ nhân vu oan Linh Cơ." Hoàng đế đặt giấy trên thư án, ánh mắt vẫn không dời, nặng nề mở miệng: "Có chứng cứ?"
"Có..." Nàng ta cúi đầu nói, có thể vừa được giải độc nên thanh âm hơi khàn, run rẩy lấy từ trong áo ra một cái túi gấm, giao cho thái giám.
Thái giám lại xoay người trình lên, Hoàng đế mở túi gấm ra, nàng ta lập tức nói:"Đây là Linh... Vệ Tài tử để lại di thư. Vốn là chủ tử muốn nô tỳ đưa cho bệ hạ, nhưng nô tỳ không có cơ hội diện thánh liền bị đuổi về nhà, cho nên lần này chỉ có thể làm như vậy..."
Người chung quanh đều hít ngụm khí lạnh, lúc này mới nhớ vì sao nữ tử này quen mặt vậy. Hóa ra là cung nữ từ nhà mẹ đẻ của Vệ thị.
Chuyện này đã luận định rồi mà vẫn có chuyển biến? Không chỉ Đỗ thị uổng mạng, Vệ thị cũng vậy? Người khởi xướng là Tịch Lan Vi?
Tuy không quá minh bạch, nhưng chuyển biến này cũng đủ để mọi người trợn mắt há mồm, từng người không dám vọng ngôn, lại đồng loạt nhìn về phía Tịch Lan Vi. Thần sắc Tịch Lan Vi nhàn nhạt, nhìn không ra cái gì, thong dong đến mức như việc này không có quan hệ gì với mình.
"Bệ hạ, Việt Liêu Vương đến." Thái giám ở cửa điện khom người bẩm báo, thình lình câu hồn của mọi người trở về.
Tịch Lan Vi ngước mắt nhìn, Hoắc Trinh đã đi vào điện, bước chân tùy ý, ngọc quan vấn tóc, quạt khẽ động, một bộ dáng nhàn nhã đến uống trà.
Hoắc Trinh xếp quạt vái chào: "Hoàng huynh."
Hoàng đế khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Đến khi nào?"
"Vừa đến không lâu." Hoắc Trinh nói, nhịn không được mỏi mệt ngáp một cái, tiện đà nhìn mọi người chung quanh, giống như ý thức được toàn bộ hậu cung phi tần ở chỗ này, ngạc nhiên hỏi: "Hoàng huynh... đây là có việc quan trọng sao?"
Hắn hỏi, Hoắc Kỳ cười, cũng không có nhiều che dấu với thân huynh đệ này, ý bảo Viên Tự nói cho Hoắc Trinh nghe.
Hoắc Trinh nghiêm túc nghe, mi mắt hạ xuống che dấu tàn khốc trong mắt. Hắn biết bình thường Hoàng đế quản hậu cung thật yên bình, lại càng không để ý đến bất cứ phi tần nào. Cho dù là sủng phi, gặp chuyện thì cũng đều xử trí theo luật, cũng sẽ không vì sủng ai mà bất công.
Hôm nay...
Đã nháo tới hậu cung phi tần đều biết, bước tiếp theo đương nhiên là Cung Chính Tư sẽ thẩm vấn Tịch Lan Vi hoặc là hạ nhân bên người nàng ấy. Hoàng đế sẽ không do dự, càng không dụng tâm đi bảo hộ nàng ấy.
Như vậy cần phải có người đi bảo hộ Tịch Lan Vi.
Viên Tự qua dăm ba câu đã giải thích rõ ràng sự tình, không chỉ làm cho Hoắc Trinh minh bạch, còn nhân tiện làm chúng phi tần vẫn đang lọt trong đám sương mù minh bạch.
Tầm mắt Hoắc Trinh chậm rì rì lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Tịch Lan Vi, hơi chau mày hỏi Hoàng đế: "Vậy... Hoàng huynh nghĩ như thế nào?"
"Loại sự tình này..." Hoàng đế nhẹ giọng cười, trong mắt lại là lạnh lẽo xen lẫn lơ đãng: "Đương nhiên không thể nghe lời nói từ một phía, còn đợi triệu Cung Chính Tư thẩm tra nữa."
Tựa hồ đã xác minh được ý tứ trong lời nói, so với ngày xưa không có gì bất đồng. Hoắc Trinh hơi nhăn mày, giống như bất mãn nhưng càng nhiều hơn là khẩn trương. Hắn vái chào, Hoàng đế bỗng nhiên cười, trong lúc hắn không tưởng tượng nổi, lại nói: "Nhưng Trẫm đã đáp ứng với Lan Vi. Tuy nàng không thể nói, nhưng bất luận là chuyện gì xảy ra, Trẫm vẫn chờ một câu giải thích của nàng."
Hắn dứt lời, mân mê môi mỏng mang theo chút ý cười, nghiêng người nhìn về phía Tịch Lan Vi, trong mắt trừ bỏ chờ đợi một lời giải thích, hoàn toàn không có hoài nghi và trách cứ.
Hoắc Trinh bị "nghẹn", nhìn lại Tịch Lan Vi, nàng nhẹ nhàng thở ra, thân mình hơi động, rất tự nhiên mà đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, sau đó chấp bút viết.
Bình luận facebook