Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hoắc Kỳ liếc nhìn thần sắc Tịch Lan Vi, nhìn rõ ràng lúc hắn nói ra lời kia, ấn đường nàng căng thẳng.
Nàng nâng mắt, đối lại với hai mắt như mực của hắn, ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu, dường như đang phán đoán câu nói vừa rồi có phải thật sự từ trong miệng hắn nói ra hay không.
Hắn nói hắn thích nàng...?
Phàm là nữ tử gả cho người, bất luận là thê hay thiếp, người nào không hy vọng được nhà chồng nâng ở trong lòng bàn tay. Nói ra loại lời âu yếm này, nàng nên cao hứng mới phải.
Nhưng nàng lại không có can đảm tin tưởng.
Lời nói cùng loại nàng đã tin một lần, toàn tâm toàn ý mà tin một lần. Nhưng hiện tại, một trái tim vỡ nát, lời âu yếm êm tai như thế nào cũng đều nhận không nổi.
Nàng trầm ngâm, cử động một chút dựa vào đầu vai hắn, ngón tay viết hai chữ vào trong lòng bàn tay hắn: "Vì sao?"
"Trẫm cũng không biết vì sao." Hắn cười nhạo một tiếng, không giấu giếm điểm này: "Đại khái là nàng rất xinh đẹp cũng rất thông minh." Hắn suy nghĩ: "Tóm lại... luôn cảm thấy nàng và phi tần khác không giống nhau."
Hắn không cố tình biên soạn những lý do dễ nghe để nói cho nàng nghe, chỉ nói ra những cảm giác chân thật. Thật sự là không thể nói rõ nguyên nhân, cũng không biết bắt đầu từ khi nào —Đại khái là lúc trước có vài phần chán ghét, cho đến thời điểm hắn kinh ngạc nhận ra chính mình căn bản không chịu nổi nếu nàng bị ức hiếp, dường như đã là rất lâu sau đó.
Hồi lâu Lan Vi không có phản ứng, an tĩnh, ngoại trừ hô hấp đều đều, không hề có động tĩnh. An tĩnh này làm cho Hoắc Kỳ có chút hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Không phải là nàng... Bởi vì chuyện khi mới tiến cung mà mang thù chứ?"
Khi đó xác thật hắn rất phiền chán với nàng, chưa nói đến việc hủy hôn sự làm hắn cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, liên tiếp cầu kiến càng làm cho hắn có lý do cho rằng nàng muốn tranh sủng.
Trong cung đều là nhìn sắc mặt của hắn làm việc, hắn không thích, cuộc sống của nàng tất nhiên không dễ dàng. Sau đó chọc giận Đỗ thị, nàng càng là tự tìm lấy xui xẻo.
Hoắc Kỳ tinh tế tưởng tượng liền có chút chột dạ, không tự chủ được mà giải thích: "Chuyện khi đó cũng không thể hoàn toàn trách trẫm... Rốt cuộc trước đó nàng hủy hôn, tiền triều hậu cung đều nghị luận."
Hắn vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng rũ nhẹ lông mi, che lại cảm xúc, làm hắn nhìn không ra tâm tình nàng rốt cuộc như thế nào. Trong lòng căng thẳng, ngay cả lời nói cũng xoay chuyển: "Thôi, vẫn là tại trẫm..."
"..." Chính Tịch Lan Vi cũng đầy bụng tâm sự, nào biết trong lòng Hoắc Kỳ một phen mâu thuẫn bất an. Nhưng chợt nghe hắn sửa lời, nàng cũng thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn thần sắc hắn, từ đáy mắt hắn tìm được một chút khẩn trương. Lúc sau dường như hiểu ra cái gì đó, nàng nở ra nụ cười, viết bốn chữ vào tay hắn, mang theo một chút ý vị trêu chọc: "Ai thèm mang thù."
Rõ ràng làm hắn cảm thấy, thật ra nàng muốn nói: "Bệ hạ lo lắng cái gì..."
Mày đột nhiên nhíu lại, hắn trở tay bắt được cổ tay của Tịch Lan Vi, lật tay nàng lại, vuốt phẳng, không nói một lời mà viết lên tay nàng: "Sao không nói lời nào?"
Có lẽ mỗi lần tán gẫu, nàng đều có thể vân đạm phong khinh mà khiến hắn nghẹn lời, trước mắt Hoắc Kỳ càng thêm chấp nhất khiến nàng nghẹn ngược lại.
Thân mình Lan Vi run lên, trong nháy mắt tất cả giãy giụa đều buông xuông, yêu hận kiếp trước cũng không bằng cái vấn đề khó khăn không nhỏ trước mắt. Trong lòng Tịch Lan Vi khó chịu, chính mình cũng rất muốn nói chuyện rồi lại bị thanh âm đáng sợ kia làm cho sợ hãi, sinh mâu thuẫn, hoàng đế lại còn bám riết không tha mà càng muốn nàng nói...
"Một chữ cũng được." Hoắc Kỳ thật sự là "bám riết không tha".
"Thanh âm rất khó nghe, thần thiếp không thích." Nàng viết lên bàn tay hắn, sau đó chùm chăn kín mít cả người, mắt trông mong mà nhìn hắn, một bộ dáng trốn tránh.
"Nhưng trẫm thích." Sau khi phân biệt rõ mấy chữ kia, hắn buột miệng thốt ra, tiện đà ánh mắt vừa chạm vào nàng, liền nuốt trở lại âm cuối còn chưa nói rõ ràng. Mày đẹp nhợt nhạt mà nhíu lại, vừa rồi nàng đã khóc, lệ ý trong mắt còn chưa trút hết, nhìn đáng thương vô cùng. Vì thế sau khi hắn và nàng nhìn nhau trong chốc lát, đành phải nói: "Ừ... Ngủ đi."
...
Buổi tối hôm sau, Hoắc Kỳ liền phát hiện, có thêm hươu con, Ngâm Nguyệt cư trở nên... Rất thú vị.
Tịch Lan Vi không cho người đem con hươu kia trở lại rào chắn, tùy ý nó đi dạo khắp nơi. Vì thế khi Hoắc Kỳ tới, nhìn thấy chính là nó chắn trước mặt Thanh Hòa đang muốn vào nhà, sống chết không cho.
Thanh Hòa sang trái nó liền sang trái, Thanh Hòa sang phải nó liền sang phải, Hoắc Kỳ nhìn trong chốc lát rồi đi lên phía trước, nhưng thật ra rất nhanh đã biết nó muốn gì.
Trong tay Thanh Hòa bưng một đĩa quả vải, đã lột vỏ, từng quả trong suốt căng mọng, hương thơm lan tỏa.
Con vật nhỏ này thèm ăn...
Hoắc Kỳ thấy vậy buồn cười, lại đi hai bước về phía trước, ho khan một tiếng. Hươu con nhìn qua, Thanh Hòa cũng quay đầu lại. Nàng ta nhún gối hành lễ, thối lui đến một bên, liền thành Hoàng đế đối mặt với con hươu con.
Hoắc Kỳ ngồi xổm, gõ một cái lên trán nó: "Ngươi dám cướp quả vải của Lan Vi?"
Hươu con run run lỗ tai, nghiêng đầu nhìn hắn.
"... Nhìn cái gì mà nhìn." Hoắc Kỳ nhướng mày trừng nó, lời nói thấm thía giảng đạo lý: "Đồ ăn của ngươi ở hậu viện, ngươi đừng mơ tưởng đến đồ mang vào tiền viện."
...
Tịch Lan Vi nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe được ngoài viện mơ hồ có tiếng nói, thời điểm đi ra... nhìn thấy Hoàng đế cùng hươu con cò kè mặc cả.
Đĩa quả vải Thanh Hòa bưng không biết từ khi nào tới trong tay hắn, hươu con quật cường mà chống đỡ hắn. Trong tay hắn cầm một quả vải nói: "Một quả cuối cùng, ăn xong tránh ra."
Hươu con nghiêng đầu, hắn ném quả vải kia cho nó, nhanh chóng cất bước muốn đi vào bên trong. Nhưng còn chưa đi được hai bước, hươu con kia đã ăn xong rồi, chạy nhanh hai bước, một lần nữa chắn trước người hắn.
"..." Lan Vi kinh ngạc nhìn. Bởi vì hắn không cho cung nhân nhúng tay, vì thế hiện tại mấy cung nhân chung quanh đều cúi đầu nín cười, lại hoàn toàn không giúp.
Hoắc Kỳ chán nản, hươu con vẫy cái đuôi ngắn ngủn, đến gần hắn rồi nhấc đầu, nhìn chằm chằm vào mâm kia.
Dưới ánh trăng, Hoắc Kỳ thân hình cao lớn, phong độ không giảm, lại bị hươu con này cuốn lấy, có điểm chật vật. Dường như hai loại mâu thuẫn kết hợp lại, xem đến Tịch Lan Vi nhịn cười đến thống khổ, không biết là phong độ nhẹ nhàng làm nổi bật lên vẻ chật vật, nhưng dù cho chật vật lại rất có bộ dáng kiên nhẫn, càng làm nổi bật lên phong độ nhẹ nhàng.
"Lan Vi không cho ngươi ăn sao?" Hắn nghiêm túc phân cao thấp với hươu con, vừa nhấc đầu, nhưng trông thấy Tịch Lan Vi đang nín cười, sắc mặt trắng bạch, xấu hổ giây lát rồi đưa lại cái đĩa cho Thanh Hòa, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ dáng đứng đắn như chưa từng chơi đùa với hươu con: "Khụ... Lan Vi."
Tịch Lan Vi nâng mắt, thần sắc nhàn nhạt, nhún người quy củ hành lễ, còn hắn một bộ dáng "Mới vừa rồi cũng chưa từng bị nhìn thấy tính trẻ con của mình" đáp lại.
Hoắc Kỳ nhìn theo đĩa quả vải "đổi chủ" rồi lại theo dõi Thanh Hòa và hươu con. Hắn sải bước đi vài bên trong, tiếp theo ôm Lan Vi đi qua hành lang: "Tiến vào, có chuyện cần nói."
Tịch Lan Vi mím cười, trước khi quay đầu lại theo hắn vào nhà, cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn đến là vẻ mặt bi thương của Thanh Hòa.
...
"Nên định ra phong hào cho nàng." Hoắc Kỳ ngồi xuống nói: "Lễ Bộ nghĩ ra mấy chữ... Nghe đều không hay, nàng có thích chữ nào không?"
Tịch Lan Vi hơi sửng sốt, mới biết tính ra còn có mấy ngày nữa nàng sẽ tấn vị Uyển hoa, phong hào còn chưa định... Có thể thấy hắn cũng đã cho Lễ Bộ nghĩ chữ.
"Không biết Lễ Bộ nghĩ chữ gì?" Tịch Lan Vi đề bút hỏi ý tứ của Lễ Bộ trước.
Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp nhận bút, viết xuống mấy chữ Lễ Bộ nghĩ ra.
Tịch Lan Vi xem xong, thật ra mấy chữ đều không tồi: Trang, Tĩnh, Cung, Cẩn, Kỳ.
Cân nhắc giữa năm chữ một hồi, Tịch Lan Vi viết: " Chữ " Trang " rất hay."
Hoắc Kỳ đánh giá nàng nói: "Hay thật sao, nhưng cảm giác không hợp với nàng."
Tịch Lan Vi khẽ nâng mày: "Bệ hạ cảm thấy thần thiếp hành sự không đoan trang sao? Hay vẫn là chữ " Diên " đi..."
Chữ "Diên" có rất nhiều lý giải, nhưng lúc trước hắn chọn chữ này cho nàng làm phong hào, chính là ý chỉ nàng như tờ giấy diên, lắc lư không ngừng, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Bị nàng nhắc tới ngay trước mặt như thế, Hoắc Kỳ nghẹn lời, sắc mặt buồn bã vội vàng nói: "Không phải ý tứ kia... Chính là..."
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, giải thích không rõ ràng lắm.
Lan vi cười, không hề tiếp tục lấy việc này ra làm khó hắn, ngược lại lại viết: "" Tĩnh " cũng không tồi."
Hoắc Kỳ không mau: "Ai muốn nàng mãi " Tĩnh ", mau nói chuyện!"
"..." Tịch Lan Vi vừa chớp mắt, đang định khen chữ tiếp theo, Hoắc Kỳ lại nói trước: "Cũng không muốn nàng luôn cung cung kính kính."
Lan Vi lập tức cảm thấy quan viên Lễ Bộ thật không dễ dàng. Vốn nàng cảm thấy phong hào mà thôi, ngụ ý tốt đẹp là được, hợp lại còn phải thăm dò xem hoàng đế đối với phi tần này là tâm tư gì.
Hai chữ kế tiếp đều khỏi phải hỏi, nhất định hắn cũng có lý do để phản đối. Tịch Lan Vi suy tư, vắt hết óc hồi ức các dạng bình luận mình nghe qua, cuối cùng một chữ hẳn là không thể phủ nhận: Dung.
Mặc cho ai cũng đều thừa nhận nàng có nhan sắc khuynh quốc — thậm chí đến chính nàng đều không thể phủ nhận.
"Dung." Hoắc Kỳ cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được."
Tịch Lan Vi nhíu mày: Sao không được?
"Bộ dáng nàng xinh đẹp." Hoắc Kỳ cũng thừa nhận điểm này, lời nói vừa chuyển lại nói: "Nhưng nàng lại không phải chỉ có bộ dáng xinh đẹp mà thôi."
"..." Tịch Lan Vi thật sự dở khóc dở cười, biết hắn coi trọng việc này không nghĩ làm cho có lệ, cũng miễn cho người khác nghị luận ra ý tứ gì khác từ phong hào này. Nhưng lo lắng như vậy... Cũng quá phiền toái!
"Chữ " Tuệ " thế nào?" Hai mắt Hoắc Kỳ sáng ngời, lời nói vừa nói ra lại lập tức trầm xuống, tự mình bác bỏ: "Cũng không thể."
... Sao lại không thể?!
Hoắc Kỳ chậm rãi nói: "Tính để nàng đến phân vị chính nhất phẩm Huệ Phi, nếu giữ phong hào... Tuệ Huệ Phi, dễ nghe không?"
Tịch Lan Vi không có lời nào để nói.
Hai người mặt đối mặt, mỗi người đều yên lặng cân nhắc, đều cảm thấy đây thật sự là một việc khó.
Liếc nhìn thần sắc của hắn, tuy rằng nhìn qua thấy Tịch Lan Vi thong dong tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút kinh dị vì việc hắn thương lượng chuyện này với nàng.
Ánh mắt dừng lại ở ánh mắt nghiêm túc hơi nhíu của hắn, đáy lòng Tịch Lan Vi có chút cảm xúc chưa bao giờ nảy sinh trước đó. Chớp chớp mắt, xua đi nỗi lòng, một lần nữa nàng chấp đặt bút, đoan chính mà viết chữ tiếp theo lên giấy.
"" Ngôn "?" Hoắc Kỳ khó hiểu mà nhìn nàng: "Ý gì?"
Nàng không thể nói chuyện, nếu hắn lấy chữ này cho nàng làm phong hào, hậu cung nhất định sẽ trào phúng không thôi. Dưới ngòi bút, nàng lại giải thích là: "Trước đặt tên thường đoán mệnh, ngũ hành thiếu cái gì, liền mang chữ đó bổ sung cho nhau. Thần thiếp không nói được, cũng lấy một chữ bổ sung, có lẽ..."
Chuyện quỷ thần không thể nói rõ được, có lẽ thật sự hữu dụng.
Hoắc Kỳ thấy nàng cũng không phảinói giỡn, suy nghĩ một phen vẫn là lắc đầu: "Không thể, lục cung..."
"Quản người khác nghị luận làm cái gì." Sóng mắt nàng vừa chuyển, ánh mắt nhìn đến phía hắn. Hắn rõ ràng hắn có chút không thích ứng, không tự giác mà tránh đi, tầm mắt dừng ở chữ viết dưới ngòi bút của nàng: "Thần thiếp hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, còn không phải đủ rồi sao...?"
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hoắc Kỳ liếc nhìn thần sắc Tịch Lan Vi, nhìn rõ ràng lúc hắn nói ra lời kia, ấn đường nàng căng thẳng.
Nàng nâng mắt, đối lại với hai mắt như mực của hắn, ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu, dường như đang phán đoán câu nói vừa rồi có phải thật sự từ trong miệng hắn nói ra hay không.
Hắn nói hắn thích nàng...?
Phàm là nữ tử gả cho người, bất luận là thê hay thiếp, người nào không hy vọng được nhà chồng nâng ở trong lòng bàn tay. Nói ra loại lời âu yếm này, nàng nên cao hứng mới phải.
Nhưng nàng lại không có can đảm tin tưởng.
Lời nói cùng loại nàng đã tin một lần, toàn tâm toàn ý mà tin một lần. Nhưng hiện tại, một trái tim vỡ nát, lời âu yếm êm tai như thế nào cũng đều nhận không nổi.
Nàng trầm ngâm, cử động một chút dựa vào đầu vai hắn, ngón tay viết hai chữ vào trong lòng bàn tay hắn: "Vì sao?"
"Trẫm cũng không biết vì sao." Hắn cười nhạo một tiếng, không giấu giếm điểm này: "Đại khái là nàng rất xinh đẹp cũng rất thông minh." Hắn suy nghĩ: "Tóm lại... luôn cảm thấy nàng và phi tần khác không giống nhau."
Hắn không cố tình biên soạn những lý do dễ nghe để nói cho nàng nghe, chỉ nói ra những cảm giác chân thật. Thật sự là không thể nói rõ nguyên nhân, cũng không biết bắt đầu từ khi nào —Đại khái là lúc trước có vài phần chán ghét, cho đến thời điểm hắn kinh ngạc nhận ra chính mình căn bản không chịu nổi nếu nàng bị ức hiếp, dường như đã là rất lâu sau đó.
Hồi lâu Lan Vi không có phản ứng, an tĩnh, ngoại trừ hô hấp đều đều, không hề có động tĩnh. An tĩnh này làm cho Hoắc Kỳ có chút hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Không phải là nàng... Bởi vì chuyện khi mới tiến cung mà mang thù chứ?"
Khi đó xác thật hắn rất phiền chán với nàng, chưa nói đến việc hủy hôn sự làm hắn cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, liên tiếp cầu kiến càng làm cho hắn có lý do cho rằng nàng muốn tranh sủng.
Trong cung đều là nhìn sắc mặt của hắn làm việc, hắn không thích, cuộc sống của nàng tất nhiên không dễ dàng. Sau đó chọc giận Đỗ thị, nàng càng là tự tìm lấy xui xẻo.
Hoắc Kỳ tinh tế tưởng tượng liền có chút chột dạ, không tự chủ được mà giải thích: "Chuyện khi đó cũng không thể hoàn toàn trách trẫm... Rốt cuộc trước đó nàng hủy hôn, tiền triều hậu cung đều nghị luận."
Hắn vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng rũ nhẹ lông mi, che lại cảm xúc, làm hắn nhìn không ra tâm tình nàng rốt cuộc như thế nào. Trong lòng căng thẳng, ngay cả lời nói cũng xoay chuyển: "Thôi, vẫn là tại trẫm..."
"..." Chính Tịch Lan Vi cũng đầy bụng tâm sự, nào biết trong lòng Hoắc Kỳ một phen mâu thuẫn bất an. Nhưng chợt nghe hắn sửa lời, nàng cũng thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn thần sắc hắn, từ đáy mắt hắn tìm được một chút khẩn trương. Lúc sau dường như hiểu ra cái gì đó, nàng nở ra nụ cười, viết bốn chữ vào tay hắn, mang theo một chút ý vị trêu chọc: "Ai thèm mang thù."
Rõ ràng làm hắn cảm thấy, thật ra nàng muốn nói: "Bệ hạ lo lắng cái gì..."
Mày đột nhiên nhíu lại, hắn trở tay bắt được cổ tay của Tịch Lan Vi, lật tay nàng lại, vuốt phẳng, không nói một lời mà viết lên tay nàng: "Sao không nói lời nào?"
Có lẽ mỗi lần tán gẫu, nàng đều có thể vân đạm phong khinh mà khiến hắn nghẹn lời, trước mắt Hoắc Kỳ càng thêm chấp nhất khiến nàng nghẹn ngược lại.
Thân mình Lan Vi run lên, trong nháy mắt tất cả giãy giụa đều buông xuông, yêu hận kiếp trước cũng không bằng cái vấn đề khó khăn không nhỏ trước mắt. Trong lòng Tịch Lan Vi khó chịu, chính mình cũng rất muốn nói chuyện rồi lại bị thanh âm đáng sợ kia làm cho sợ hãi, sinh mâu thuẫn, hoàng đế lại còn bám riết không tha mà càng muốn nàng nói...
"Một chữ cũng được." Hoắc Kỳ thật sự là "bám riết không tha".
"Thanh âm rất khó nghe, thần thiếp không thích." Nàng viết lên bàn tay hắn, sau đó chùm chăn kín mít cả người, mắt trông mong mà nhìn hắn, một bộ dáng trốn tránh.
"Nhưng trẫm thích." Sau khi phân biệt rõ mấy chữ kia, hắn buột miệng thốt ra, tiện đà ánh mắt vừa chạm vào nàng, liền nuốt trở lại âm cuối còn chưa nói rõ ràng. Mày đẹp nhợt nhạt mà nhíu lại, vừa rồi nàng đã khóc, lệ ý trong mắt còn chưa trút hết, nhìn đáng thương vô cùng. Vì thế sau khi hắn và nàng nhìn nhau trong chốc lát, đành phải nói: "Ừ... Ngủ đi."
...
Buổi tối hôm sau, Hoắc Kỳ liền phát hiện, có thêm hươu con, Ngâm Nguyệt cư trở nên... Rất thú vị.
Tịch Lan Vi không cho người đem con hươu kia trở lại rào chắn, tùy ý nó đi dạo khắp nơi. Vì thế khi Hoắc Kỳ tới, nhìn thấy chính là nó chắn trước mặt Thanh Hòa đang muốn vào nhà, sống chết không cho.
Thanh Hòa sang trái nó liền sang trái, Thanh Hòa sang phải nó liền sang phải, Hoắc Kỳ nhìn trong chốc lát rồi đi lên phía trước, nhưng thật ra rất nhanh đã biết nó muốn gì.
Trong tay Thanh Hòa bưng một đĩa quả vải, đã lột vỏ, từng quả trong suốt căng mọng, hương thơm lan tỏa.
Con vật nhỏ này thèm ăn...
Hoắc Kỳ thấy vậy buồn cười, lại đi hai bước về phía trước, ho khan một tiếng. Hươu con nhìn qua, Thanh Hòa cũng quay đầu lại. Nàng ta nhún gối hành lễ, thối lui đến một bên, liền thành Hoàng đế đối mặt với con hươu con.
Hoắc Kỳ ngồi xổm, gõ một cái lên trán nó: "Ngươi dám cướp quả vải của Lan Vi?"
Hươu con run run lỗ tai, nghiêng đầu nhìn hắn.
"... Nhìn cái gì mà nhìn." Hoắc Kỳ nhướng mày trừng nó, lời nói thấm thía giảng đạo lý: "Đồ ăn của ngươi ở hậu viện, ngươi đừng mơ tưởng đến đồ mang vào tiền viện."
...
Tịch Lan Vi nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe được ngoài viện mơ hồ có tiếng nói, thời điểm đi ra... nhìn thấy Hoàng đế cùng hươu con cò kè mặc cả.
Đĩa quả vải Thanh Hòa bưng không biết từ khi nào tới trong tay hắn, hươu con quật cường mà chống đỡ hắn. Trong tay hắn cầm một quả vải nói: "Một quả cuối cùng, ăn xong tránh ra."
Hươu con nghiêng đầu, hắn ném quả vải kia cho nó, nhanh chóng cất bước muốn đi vào bên trong. Nhưng còn chưa đi được hai bước, hươu con kia đã ăn xong rồi, chạy nhanh hai bước, một lần nữa chắn trước người hắn.
"..." Lan Vi kinh ngạc nhìn. Bởi vì hắn không cho cung nhân nhúng tay, vì thế hiện tại mấy cung nhân chung quanh đều cúi đầu nín cười, lại hoàn toàn không giúp.
Hoắc Kỳ chán nản, hươu con vẫy cái đuôi ngắn ngủn, đến gần hắn rồi nhấc đầu, nhìn chằm chằm vào mâm kia.
Dưới ánh trăng, Hoắc Kỳ thân hình cao lớn, phong độ không giảm, lại bị hươu con này cuốn lấy, có điểm chật vật. Dường như hai loại mâu thuẫn kết hợp lại, xem đến Tịch Lan Vi nhịn cười đến thống khổ, không biết là phong độ nhẹ nhàng làm nổi bật lên vẻ chật vật, nhưng dù cho chật vật lại rất có bộ dáng kiên nhẫn, càng làm nổi bật lên phong độ nhẹ nhàng.
"Lan Vi không cho ngươi ăn sao?" Hắn nghiêm túc phân cao thấp với hươu con, vừa nhấc đầu, nhưng trông thấy Tịch Lan Vi đang nín cười, sắc mặt trắng bạch, xấu hổ giây lát rồi đưa lại cái đĩa cho Thanh Hòa, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ dáng đứng đắn như chưa từng chơi đùa với hươu con: "Khụ... Lan Vi."
Tịch Lan Vi nâng mắt, thần sắc nhàn nhạt, nhún người quy củ hành lễ, còn hắn một bộ dáng "Mới vừa rồi cũng chưa từng bị nhìn thấy tính trẻ con của mình" đáp lại.
Hoắc Kỳ nhìn theo đĩa quả vải "đổi chủ" rồi lại theo dõi Thanh Hòa và hươu con. Hắn sải bước đi vài bên trong, tiếp theo ôm Lan Vi đi qua hành lang: "Tiến vào, có chuyện cần nói."
Tịch Lan Vi mím cười, trước khi quay đầu lại theo hắn vào nhà, cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn đến là vẻ mặt bi thương của Thanh Hòa.
...
"Nên định ra phong hào cho nàng." Hoắc Kỳ ngồi xuống nói: "Lễ Bộ nghĩ ra mấy chữ... Nghe đều không hay, nàng có thích chữ nào không?"
Tịch Lan Vi hơi sửng sốt, mới biết tính ra còn có mấy ngày nữa nàng sẽ tấn vị Uyển hoa, phong hào còn chưa định... Có thể thấy hắn cũng đã cho Lễ Bộ nghĩ chữ.
"Không biết Lễ Bộ nghĩ chữ gì?" Tịch Lan Vi đề bút hỏi ý tứ của Lễ Bộ trước.
Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp nhận bút, viết xuống mấy chữ Lễ Bộ nghĩ ra.
Tịch Lan Vi xem xong, thật ra mấy chữ đều không tồi: Trang, Tĩnh, Cung, Cẩn, Kỳ.
Cân nhắc giữa năm chữ một hồi, Tịch Lan Vi viết: " Chữ " Trang " rất hay."
Hoắc Kỳ đánh giá nàng nói: "Hay thật sao, nhưng cảm giác không hợp với nàng."
Tịch Lan Vi khẽ nâng mày: "Bệ hạ cảm thấy thần thiếp hành sự không đoan trang sao? Hay vẫn là chữ " Diên " đi..."
Chữ "Diên" có rất nhiều lý giải, nhưng lúc trước hắn chọn chữ này cho nàng làm phong hào, chính là ý chỉ nàng như tờ giấy diên, lắc lư không ngừng, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Bị nàng nhắc tới ngay trước mặt như thế, Hoắc Kỳ nghẹn lời, sắc mặt buồn bã vội vàng nói: "Không phải ý tứ kia... Chính là..."
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, giải thích không rõ ràng lắm.
Lan vi cười, không hề tiếp tục lấy việc này ra làm khó hắn, ngược lại lại viết: "" Tĩnh " cũng không tồi."
Hoắc Kỳ không mau: "Ai muốn nàng mãi " Tĩnh ", mau nói chuyện!"
"..." Tịch Lan Vi vừa chớp mắt, đang định khen chữ tiếp theo, Hoắc Kỳ lại nói trước: "Cũng không muốn nàng luôn cung cung kính kính."
Lan Vi lập tức cảm thấy quan viên Lễ Bộ thật không dễ dàng. Vốn nàng cảm thấy phong hào mà thôi, ngụ ý tốt đẹp là được, hợp lại còn phải thăm dò xem hoàng đế đối với phi tần này là tâm tư gì.
Hai chữ kế tiếp đều khỏi phải hỏi, nhất định hắn cũng có lý do để phản đối. Tịch Lan Vi suy tư, vắt hết óc hồi ức các dạng bình luận mình nghe qua, cuối cùng một chữ hẳn là không thể phủ nhận: Dung.
Mặc cho ai cũng đều thừa nhận nàng có nhan sắc khuynh quốc — thậm chí đến chính nàng đều không thể phủ nhận.
"Dung." Hoắc Kỳ cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được."
Tịch Lan Vi nhíu mày: Sao không được?
"Bộ dáng nàng xinh đẹp." Hoắc Kỳ cũng thừa nhận điểm này, lời nói vừa chuyển lại nói: "Nhưng nàng lại không phải chỉ có bộ dáng xinh đẹp mà thôi."
"..." Tịch Lan Vi thật sự dở khóc dở cười, biết hắn coi trọng việc này không nghĩ làm cho có lệ, cũng miễn cho người khác nghị luận ra ý tứ gì khác từ phong hào này. Nhưng lo lắng như vậy... Cũng quá phiền toái!
"Chữ " Tuệ " thế nào?" Hai mắt Hoắc Kỳ sáng ngời, lời nói vừa nói ra lại lập tức trầm xuống, tự mình bác bỏ: "Cũng không thể."
... Sao lại không thể?!
Hoắc Kỳ chậm rãi nói: "Tính để nàng đến phân vị chính nhất phẩm Huệ Phi, nếu giữ phong hào... Tuệ Huệ Phi, dễ nghe không?"
Tịch Lan Vi không có lời nào để nói.
Hai người mặt đối mặt, mỗi người đều yên lặng cân nhắc, đều cảm thấy đây thật sự là một việc khó.
Liếc nhìn thần sắc của hắn, tuy rằng nhìn qua thấy Tịch Lan Vi thong dong tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút kinh dị vì việc hắn thương lượng chuyện này với nàng.
Ánh mắt dừng lại ở ánh mắt nghiêm túc hơi nhíu của hắn, đáy lòng Tịch Lan Vi có chút cảm xúc chưa bao giờ nảy sinh trước đó. Chớp chớp mắt, xua đi nỗi lòng, một lần nữa nàng chấp đặt bút, đoan chính mà viết chữ tiếp theo lên giấy.
"" Ngôn "?" Hoắc Kỳ khó hiểu mà nhìn nàng: "Ý gì?"
Nàng không thể nói chuyện, nếu hắn lấy chữ này cho nàng làm phong hào, hậu cung nhất định sẽ trào phúng không thôi. Dưới ngòi bút, nàng lại giải thích là: "Trước đặt tên thường đoán mệnh, ngũ hành thiếu cái gì, liền mang chữ đó bổ sung cho nhau. Thần thiếp không nói được, cũng lấy một chữ bổ sung, có lẽ..."
Chuyện quỷ thần không thể nói rõ được, có lẽ thật sự hữu dụng.
Hoắc Kỳ thấy nàng cũng không phảinói giỡn, suy nghĩ một phen vẫn là lắc đầu: "Không thể, lục cung..."
"Quản người khác nghị luận làm cái gì." Sóng mắt nàng vừa chuyển, ánh mắt nhìn đến phía hắn. Hắn rõ ràng hắn có chút không thích ứng, không tự giác mà tránh đi, tầm mắt dừng ở chữ viết dưới ngòi bút của nàng: "Thần thiếp hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, còn không phải đủ rồi sao...?"
Bình luận facebook