• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311: Hạng nhất xuất hiện

Những trận chiến trước đây, mục tiêu của Lâm Mộc chỉ đơn thuần là đánh bại đối thủ và anh vẫn có sự tôn trọng nhất định đối với họ.

Nhưng trận đấu với Cao Thạch thì không như vậy.

“Cao Thạch, anh đầu hàng đi! Nếu như còn tiếp tục đấu, đao kiếm vô tình, tôi không dám chắc bản thân có thể khống chế được sức mạnh của mình, lỡ như làm anh bị thương nặng, lúc đó anh cũng đừng ăn vạ tôi. Vậy nên cách tốt nhật hiện nay là anh chịu thua đi!” – Lâm Mộc vừa ra chiêu vừa nói.

“Lâm Mộc, cậu…Cậu đừng có hiếp người quá đáng!” – Cao Thạch tức giận đỏ mắt.

Anh ta biết, Lâm Mộc đang ép anh ta phải nhục nhã nhận thua.

Lâm Mộc cười lạnh: “Anh nói gì cơ? Hiếp người quá đáng? Vậy trước đây khi anh đối phó với Văn Thành, chẳng phải anh cũng hiếp người quá đáng đấy sao, anh không nhận ra à?”

“Lâm Mộc, cậu cho rằng bản thân đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi sao?”

“Hôm nay, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về tôi!”

“Tôi nhất định sẽ cho cậu biết, thế nào là tận cùng của sự đau đớn!”

“Khai Mạch Cấm Thuật!”

Cao Thạch hét lên, cơ thể anh ta nhanh chóng sưng phù, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

“Hả?”

“Cao Thạch dám sử dụng cấm thuật này sao?”

“Khi sử dụng chiêu thức này, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể bộc phát sức mạnh cực kỳ kinh khủng nhưng sau đó, chắc chắn kinh mạch sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng!”

“Anh ta vì muốn dành lấy hạng nhất mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào sao?”

Rất nhiều thành viên của Liên minh Tu Hành Giả khi thấy Cao Thạch sử dụng chiêu thức này thì cực kỳ sợ hãi.

Khai Mạch Cấm Thuật được trao đổi ở Tàng Bảo Các trong trung tâm mua sắm của Liên minh, cho nên có rất nhiều thành viên biết được nó.

“Nguy rồi, Cao Thạch sử dụng thủ đoạn này không biết Lâm Mộc có thể đối phó nổi không?!” – Sắc mặt La Văn Thành đầy sự lo lắng.

Trầm Trạch Thiên cũng có chút nóng ruột.

Trên võ đài.

Đùng!

Đao của hai bên lần nữa va chạm, tạo ra một vụ nổ chấn động.

Lâm Mộc mới vừa chiếm được thế thượng phong, giờ đã mất đi ưu thế.

“Haha! Thấy thế nào hả Lâm Mộc, bây giờ cậu còn dám cho rằng bản thân sẽ dành được hạng nhất nữa không?”

Cao Thạch lộ ra nụ cười giữ tợn: “Lâm Mộc! Hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cậu trở thành La Văn Thành thứ hai, kết cục của cậu rồi sẽ giống với anh ta thôi!”

Cùng với tiếng cười vang vọng khắp võ đài, anh ta cũng điên cuồng tấn công Lâm Mộc.

Đùng đùng đùng!

Những cú va chạm kịch liệt liên tiếp nổ ra.

Đối với thế trận đột ngột thay đổi, những khán giả đứng xem cũng rất kinh ngạc thán phục xen lẫn chút thổn thức.

“Vừa nãy, tôi thậm chí còn cho rằng Lâm Mộc thắng chắc, bây giờ nhìn lại sợ rằng người dành hạng nhất khả năng cao có thể là Cao Thạch!”

“Có lẽ vậy, Cao Thạch thậm chí đã sử dụng đến Khai Mạch Cấm Thuật nhưng cho dù lấy được hạng nhất thì cái giá anh ta phải trả là cực kỳ to lớn!”

“Lâm Mộc kia, dù sao cũng chỉ là một người mới vậy mà có thể chèn ép Cao Thạch đến mức độ này, cậu ta quả thật rất mạnh!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trên tầng hai.

“Xem ra trận này Lâm Mộc thua rồi!” – Phó minh chủ Hồ nhìn diễn biến ở võ đài phía dưới, nói.

Mục nghị trưởng lạnh lùng nói: “Cao Thạch này, thật là liều mạng! Cậu ta làm như vậy cho dù lấy được hạng nhất nhưng kinh mạch đã bị thương tổn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của cậu ta.”

Trên võ đài.

Lâm Mộc vốn đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, vậy mà tình thế bây giờ của anh đã gặp chút bất lợi.

“Haha, Lâm Mộc, không phải khi nãy cậu còn rất kiêu ngạo sao? Có bản lĩnh thì mau khô máu với tôi! Chứng minh bản thân đủ mạnh để thắng tôi đi!” – Cao Thạch vừa tấn công vừa rống to, nở nụ cười dữ tợn.

“Cao Thạch, anh nghĩ rằng tôi không có cách đối phó với anh sao?” – Lâm Mộc cười lạnh.

Đùng!

Lại xảy ra một vụ va chạm nữa.

Lâm Mộc dốc toàn lực kích hoạt Chí Tôn tích, sau lưng anh lập tức trở nên đỏ bừng, một cổ năng lượng đặc biệt trào ra điên cuồng từ Chí Tôn Tích.

Lâm Mộc kích hoạt Chí Tôn Tích tới mức tối đa, chèn ép cơ thể đến khi toàn thân anh đầy đau đớn mới ngừng lại.

Hiện nay, Lâm Mộc đã đạt đến Linh Phách Cảnh trung kỳ, thân thể anh đã mạnh hơn rất nhiều cho nên khả năng chịu đựng tác dụng phụ của Chí Tôn Tích đã tăng lên đáng kể!

Vì Lâm Mộc mặc áo giáp, nhờ có nó che phủ cho nên không thấy được ánh sáng phát ra từ Chí Tôn Tích.

Rầm!

Sau khi Lâm Mộc kích hoạt Chí Tôn Tích xong, đao của Cao Thạch lại lần nữa hung ác chém tới trước mặt Lâm Mộc.

“Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ hai, Thiên Phong Sát!”

Đao trong tay Lâm Mộc đỏ rực, lập tức chặn đánh đòn tấn công của Cao Thạch!

Đùng!

Tất cả người xem chăm chú quan sát trận đấu, chứng kiến hai bên lần nữa tàn nhẫn tấn công lẫn nhau.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, thật sự ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người!

Chỉ thấy Cao Thạch mặt mũi dữ tợn, sắc mặt anh ta đột nhiên tái mét, cả cơ thể mất kiểm soát, liên tục lui về phía sau!

“Sao có thể như vậy!”

Hai mắt Cao Thạch trợn to, không dám tin vào những gì đang diễn ra, vẻ mặt anh ta hoang mang tột độ.

Sức mạnh Lâm Mộc bất ngờ bộc phát, điều này làm anh ta rất chấn động.

Anh ta thậm chí đã sử dụng đến Khai Mạch Cấm Thuật!

Anh ta không thể tin nổi, Lâm Mộc vậy mà vẫn còn có thể tiếp tục bộc phát sức mạnh, uy lực thậm chí còn mạnh hơn cả anh ta?

Trước đó, Lâm Mộc chưa tung ra hết?

“Cái gì? Trận đấu lại đổi chiều?”

“Oa…Đòn tấn công khi nãy của Lâm Mộc thật là khủng khiếp, đây thật sự là chiêu thức công kích của một Linh Phách Cảnh trung kỳ sao?”

Tất cả người xem đều xôn xao bàn tán, thán phục Lâm Mộc!

“Đòn tấn công của Lâm Mộc…sao có thể mạnh đến như vậy?” – Phó minh chủ Hồ bật dậy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Khoảnh khắc Cao Thạch sử dụng “Khai Mạch Cấm Thuật”, phó minh chủ Hồ vốn cho rằng Lâm Mộc chắc chắn sẽ thua.

Ông cụ không ngờ Lâm Mộc còn có thể đảo ngược tình thế!

Mục nghị trưởng cũng chấn động, nói: “Uy lực từ đòn tấn công của Lâm Mộc phải tương đương với sức mạnh ở Linh Phách Cảnh đỉnh phong, cần phải cẩn thận đối phó với nó, đúng chứ?”

Trên võ đài.

“Cao Thạch, vừa nãy chẳng phải anh muốn tôi lấy hết bản lĩnh ra đấu với anh sao? Anh vừa lòng rồi chứ?!”

Giọng nói của Lâm Mộc vang như sấm, sức mạnh thông qua đao trong tay anh tuôn trào mãnh liệt ra ngoài, những nhát chém như cuồng phong liên tiếp rơi xuống, uy lực như vũ bão.

Đùng!

Khi đòn tấn công của hai bên va chạm vào nhau, Cao Thạch phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt, cả người anh ta đập xuống võ đài.

Vì Lâm Mộc sử dụng Chí Tôn Tích đến mức tối đa cho nên cơ thể anh chỉ có thể duy trì trạng thái này trong chốc lát, vì vậy bây giờ anh chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh.

Khi Cao Thạch rơi xuống võ đài, nghĩa là trận đấu này đã kết thúc.

Người mạnh nhất nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ đã xuất hiện!

Người đó

Chính là Lâm Mộc!
Chương 312: Đến lượt Sư huynh

Thượng Võ Các vốn đang ồn ã bỗng chốc im phăng phắc.

Ai cũng chấn động trong lòng.

Phải biết rằng Cao Thạch đã dùng đến ‘Khai Mạch Cấm Thuật’. Trong tình huống này, có ai ngờ anh ta vẫn bị đánh bại?

Khi ngước nhìn Lâm Mộc trên võ đài, ánh mắt mọi người đều tràn ngập cảm giác kinh hãi và kính phục....

Trận chiến chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của Lâm Mộc vang dội hơn trong Liên minh Tu Hành Giả.

“Ha ha, thắng rồi!”

“Lâm Mộc vô địch rồi! ” La Văn Thành phấn khích vỗ tay hoan hô.

Khi trước Cao Thạch điều động Khai Mạch Cấm Thuật, La Văn Thành quả thực sợ tới toát mồ hôi.

Nhưng biểu hiện của Lâm Mộc hoàn toàn chinh phục La Văn Thành. Đương nhiên, Cao Thạch thất bại ê chề cũng khiến anh ta cảm thấy vô cùng hả giận.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Lần này Tiểu sư đệ đã khiến nhiều người phải nhìn bằng con mắt khác xưa rồi, chắc hẳn cậu ấy sẽ nức tiếng trong liên minh!”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái và Ngụy Văn Quang bị Lâm Mộc đánh bại khi trước đều tràn ngập sự kinh ngạc trong đôi mắt.

Nhất là Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, lúc này ông cụ mới choàng tỉnh, hóa ra khi giao đấu cùng mình, Lâm Mộc vẫn giữ lại thủ đoạn và che giấu thực lực!

Giờ phút này ông cụ mới ý thức được, ý nghĩ đánh bại Lâm Mộc để trả thù rửa hận thật ngây thơ khờ khạo quá đỗi!

Đồng thời, cảm giác nhục nhã còn dâng lên trong lòng Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, chẳng ngờ bản thân ông cụ không đáng để Lâm Mộc điều động toàn bộ sức lực ra chiến đấu.

..

Gác lửng lầu hai.

Mục nghị trưởng đứng dậy, tuyên bố: “Đã tìm ra được quán quân của Linh Phách Cảnh trung kỳ, chúng ta cùng chúc mừng Lâm Mộc nào!”

Thượng Võ Các vang vọng tiếng vỗ tay như sấm.

Các trận đấu của Linh Phách Cảnh trung kỳ quá nhiều điều bất ngờ.

Trên võ đài.

“Phù, cuối cùng cũng đoạt giải quán quân!” Lâm Mộc thở hắt ra một hơi, cảm nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của tất cả mọi người, anh nở nụ cười.

Lâm Mộc khá mong chờ và phấn khích khi nghĩ tới phần thưởng hai mươi vạn Liên minh tệ!

Số tiền này đủ để anh đổi Huyết Tinh, nâng cao tu vi lên Linh Phách Cảnh đỉnh phong!

Thi đấu tuyển chọn lần này đã đem đến cho anh cả danh lẫn lợi.

Lâm Mộc nghĩ thầm: “Bây giờ chắc Vũ nghị trưởng không còn trách mình tự ý đăng ký phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ nữa đâu nhỉ??”

Sau đó Lâm Mộc nhảy xuống võ đài, đi tới trước mặt Cao Thạch.

“Cậu.. cậu...” Hai mắt Cao Thạch đỏ sọng, nhìn Lâm Mộc đầy ai oán.

Điều động Khai Mạch Cấm Thuật khiến anh ta phải trả giá đắt về sau, thế nhưng kết quả vẫn là bại trận! Điều này chắc chắn là đả kích cực kỳ lớn với anh ta.

Lâm Mộc nói: “Cao Thạch, khi trước anh hạn chế cảnh giới và thủ đoạn, anh thua tôi trên võ đài này, bây giờ được phát huy hết thực lực, anh vẫn thua tôi ở nơi này, rốt cuộc anh chính là bại tướng dưới tay tôi!”

“Anh hùng hùng hổ hổ bức ép La Văn Thành, đây chính là báo ứng của anh.”

Quăng lại một câu, Lâm Mộc dứt khoát quay người rời đi.

Thanh tra Lỗ đứng cách đó không xa, sắc mặt khó coi vô cùng.

Dù sao Cao Thạch cũng là người thuộc phe anh ta, Cao Thạch chịu thiệt như vậy đương nhiên anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt rồi.

..

Thành phố Lăng Dương.

“Quán quân!”

“Không ngờ Lâm Mộc lại giành giải quán quân của phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ.”

Vũ nghị trưởng nhìn đăm đăm vào màn hình di động, vẻ mặt và tâm tình đều cực kỳ phức tạp.

Sau giây phút ngẩn người, Vũ nghị trưởng cười khổ: “Thực lực của cậu nhóc này vượt xa dự liệu của mình, chính mình đã trách nhầm và đánh giá thấp cậu ta...”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này Vũ nghị trưởng mới vỡ lẽ. Lâm Mộc có thực lực cường đại làm chỗ dựa, đương nhiên tự tin tham gia giải đấu của phân nhóm trung kỳ, anh muốn giành giải thưởng cao hơn, điều này vốn là lẽ thường tình mà.

Chính ông cụ đã coi nhẹ bản lĩnh của Lâm Mộc nên mới tưởng lầm rằng anh tự cao tự đại.

Nghĩ tới đây, Vũ nghị trưởng chợt cảm thấy hổ thẹn, đương nhiên còn có sự chấn động vì biểu hiện xuất sắc của Lâm Mộc.

Tên nhóc này lợi hại hơn những gì ông cụ từng dự tính trước!

....

Tổng bộ của Liên minh.

Tiếp theo chính là phần thi đấu tranh giải á quân giữa Cao Thạch và Ngụy Văn Quang.

Có điều ban nãy Cao Thạch điều động Khai Mạch Cấm Thuật nên tác dụng phụ đã xuất hiện, cơ thể anh ta yếu đi nhiều.

Trong tình trạng đó, đương nhiên Cao Thạch bại dưới tay Ngụy Văn Quang.

Cuối cùng, Ngụy Văn Quang giành giải á quân, Cao Thạch chỉ có thể xếp hạng ba.

“Lần này Cao Thạch mất cả chì lẫn chài rồi!” Thẩm Trạch Thiên nói.

Lâm Mộc gật đầu: “Không sai, anh ta điều động Khai Mạch Cấm Thuật khi đấu với em nhưng vẫn thất bại, kết quả còn làm liên lụy tới trận đấu tranh á quân, chắc chắn Khai Mạch Cấm Thuật sẽ gây ảnh hưởng không ít tới con đường tu luyện sau này của anh ta.”

Cao Thạch chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn chịu thiệt lớn!

“Thấy thằng nhóc này chịu thiệt, tôi thực hả giận vô cùng!” La Văn Thành cười nói.

Phần thi đấu của phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ chính thức khép lại bằng trận đấu của Cao Thạch và Ngụy Văn Quang.

“Tiếp theo là phần thi đấu của phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong, Sư huynh, đến lượt anh rồi!” Lâm Mộc nói.

Thẩm Trạch Thiên hít sâu một hơi: “Phân nhóm của anh không ít cao thủ lợi hại, anh chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức.”

Có thể nhìn ra, Thẩm Trạch Thiên chịu áp lực rất lớn.

Đương nhiên anh ấy không dám mong đợi giải thưởng quán quân phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong.

Phân nhóm này cạnh tranh quá khốc liệt! Đây mới thực sự là ngọa hổ tàng long.

Các trận đấu của Linh Phách Cảnh đỉnh phong nhanh chóng bắt đầu.

Thẩm Trạch Thiên bước tới trước võ đài để rút thăm.

Thanh tra Lỗ cũng bước lên.

Phân nhóm này cũng có 10 tuyển thủ thi đấu để chọn top 5.
Chương 313: Oan gia ngõ hẹp

“Không biết Sư huynh có thể tạo nên kỳ tích hay không.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc biết phần thưởng vị trí quán quân quan trọng dường nào, thậm chí có thể là cơ hội để Sư huynh đột phá lên Kết Đan Cảnh.

Trận đấu thứ nhất bắt đầu, Thẩm Trạch Thiên lên đài.

“Ồ, là Thanh tra Lỗ!” Lâm Mộc phát hiện ra người đồng thời lên võ đài là anh ta.

Nói cách khác, Thẩm Trạch Thiên và Thanh tra Lỗ giao đấu trận này!

“Không ngờ hai người họ chạm trán nhau ngay từ trận đầu tiên.” Ánh mắt La Văn Thành nặng nề.

“Sư huynh cố lên!” Lâm Mộc siết tay thành quyền.

Tuy đây không phải trận đấu của Lâm Mộc, nhưng anh cảm thấy căng thẳng hơn cả khi chính mình lên võ đài lúc trước.

Lâm Mộc không rõ Sư huynh đã nắm vững tầng thứ 3 của Phong Lôi Đao Quyết chưa. Đây là điểm mấu chốt để phân thắng bại!

Lúc này cơ thể Lâm Mộc đã tiến vào trạng thái suy yếu. Dù sao khi trước anh cũng thôi động Chí Tôn Tích tới cực hạn!

Nhưng tiếp theo không cần thi đấu nên Lâm Mộc chẳng chút lo lắng, cũng không cần lãng phí viên Băng Tâm Đan còn lại duy nhất để khôi phục cơ thể.

Thượng Võ Các lại xôn xao bàn tán.

“Hai vị thanh tra này xưa nay luôn là kẻ thù không đội trời chung, lần giao đấu này chỉ có một người được đi tiếp vào vòng trong, xem ra màn đọ sức của hai người họ thú vị lắm đây!”

“Ừ, đây đâu chỉ là thi đấu, còn là đọ sức để giải quyết thù hận đấy!”

...

Hai tuyển thủ trên đài vốn có ân oán nên ai ai cũng cảm thấy trận đấu này thú vị hơn.

Trên võ đài.

Hai bên còn chưa khai chiến mà khắp võ đài đã nồng nặc mùi thuốc súng.

“Thẩm Trạch Thiên, thật trùng hợp, tôi và anh giao chiến ngay trận đấu đầu tiên của phân nhóm này!” Thanh tra Lỗ cười nói.

Thẩm Trạch Thiên cười lạnh: “Lỗ Cương Cường, bây giờ anh còn có thể cười nhưng lát nữa phải khóc đấy!”

“Thế à? Vậy thì chống mắt lên chờ xem kẻ nào cười được tới cuối cùng!”

Thanh tra Lỗ lập tức lấy ra vũ khí.

Màn giao đấu của hai người hết sức căng thẳng.

Lâm Mộc nhìn lên võ đài không chớp mắt.

Trận chiến mới vừa bắt đầu mà mức độ kịch liệt đã không ngừng gia tăng.

Hai người liên tục tung ra các thủ đoạn, màn giao đấu nhanh chóng đẩy đến giai đoạn căng thẳng nhất.

Sau khi thể hiện mọi bản lĩnh của mình, Thanh tra Lỗ đã chiếm thế thượng phong.

“Dù sao Thanh tra Lỗ cũng xếp hạng cao hơn Thanh tra Thẩm trên bảng chiến thần, chứng tỏ anh ấy có thực lực tốt hơn một chút.”

“Cứ tiếp tục đấu như vậy chỉ e Thanh tra Thẩm sẽ thất bại.”

Đám người vây xem ở Thượng Võ Các lại rỉ tai bàn tán.

“Sư huynh!”

Lâm Mộc nhìn đăm đăm lên võ đài.

Trên võ đài.

Hai tuyển thủ không ngừng tấn công.

“Ha ha, Thẩm Trạch Thiên, suy cho cùng anh vẫn không thể nào thắng được tôi, nhận thua đi!” Thanh tra Lỗ cười vang.

“Lỗ Cương Cường, xin lỗi, người thua hôm nay nhất định là anh!” Thẩm Trạch Thiên cười lạnh.

“Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ 3! Lôi Minh!”

Chỉ thấy chiến đao trong tay Thẩm Trạch Thiên lập tức phát ra ánh sáng màu tím hệt như được bao bọc bởi sấm sét, uy lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều, chém về phía Thanh tra Lỗ.

“Không ngờ Sư huynh đã nắm được tầng thứ 3 rồi!” Hai mắt Lâm Mộc lấp lánh.

Trước khi tham gia trận đấu, Sư huynh còn chỉ điểm cho anh tầng thứ hai, khi ấy Sư huynh chưa nắm được tầng thứ 3.

Chẳng ngờ chỉ sau một ngày anh ấy đã thành công!

Phong Lôi Đao Quyết vốn là Bí tịch Thiên Giai, mỗi tầng tăng lên là uy lực lại cường đại hơn nhiều!

Sau khi Thẩm Trạch Thiên tung ra chiêu thức này, cục diện trên võ đài quả nhiên đã thay đổi.

Thẩm Trạch Thiên vốn rơi vào thế hạ phong lập tức chiếm thế thượng phong.

Cùng với sự tấn công điên cuồng của Thẩm Trạch Thiên, áp lực đè nặng lên Thanh tra Lỗ mỗi lúc một lớn.

Hai bên đều tung ra hết mọi thủ đoạn của mình!

Kiên trì được một lúc, Thanh tra Lỗ chẳng thể phòng thủ hoàn hảo, anh ta bị chiến đao của Thẩm Trạch Thiên rạch một vết thương trên người.

“Lỗ Cương Cường, kết thúc rồi!” Thẩm Trạch Thiên hét lên một tiếng rồi chớp lấy thời cơ, dứt khoát đánh cho Thanh tra Lỗ rớt đài!

Thắng bại đã phân định rõ ràng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sư huynh Thẩm Trạch Thiên lọt top 5.

Thanh tra Lỗ bị loại!

Thẩm Trạch Thiên nhìn Thanh tra Lỗ, nói giọng âm vang: “Lỗ Cương Cường, trong quá trình cạnh tranh của hai chúng ta, phần lớn thời gian thực lực của tôi đều mạnh hơn anh. Mấy năm qua để anh vượt lên trước, đắc ý vài năm, bây giờ mọi thứ nên trở lại đúng phân hạng tôi cao hơn anh rồi.”

“Anh...” Mặt Thanh tra Lỗ đen kịt.

“Đánh hay lắm! Sư huynh lọt top 5 rồi!” Lâm Mộc phấn khích không thôi.

Các trận đấu tiếp theo để tìm ra danh sách top 5 vẫn tiếp tục trên võ đài.

Chẳng mấy chốc, vòng đấu chọn top 5 đã tuyên bố kết thúc.

Tiếp theo là các vòng đấu 5 chọn 3, quy tắc như khi thi đấu trong phân nhóm của Lâm Mộc, bốn người rút trúng phiếu thăm có số sẽ giao đấu hai trận trên võ đài, hai tuyển thủ bị loại sẽ cùng người rút trúng phiếu trắng thi đấu để chọn ra người thứ 3 lọt top 3.

La Văn Thành cảm khái: “5 người này đều vô cùng lợi hại, tiếp theo đều là những trận ác chiến!”

Năm tuyển thủ này đều là thành viên liên minh ghi tên trên top đầu của bảng chiến thần.

Tỷ như Sài Thiệu – người đứng đầu Bảng Chiến Thần, Liễu Vô Song – người đứng thứ hai trong Bảng Chiến Thần.

Đương nhiên không cần nghi ngờ thực lực của họ.

Hơn nữa, để giành được giải thưởng quán quân, những người này chắc chắn sẽ dốc toàn lực chiến đấu!

Kết quả rút thăm đã có, các trận đấu 5 chọn 3 chính thức bắt đầu.

“Chỉ cần thắng trong vòng đấu này là có thể ghi danh top 3, ít nhất cũng có giải thưởng rồi!” Lâm Mộc lẩm bẩm.

Khi Sư huynh lên đài, Lâm Mộc vẫn chưa biết đối thủ của anh ấy là ai.
Chương 314: Cuộc gọi của Vũ nghị trưởng

Ngay lúc Lâm Mộc đang hồi hộp theo dõi các trận đấu, di động của anh bỗng đổ chuông.

Là cuộc gọi của Vũ nghị trưởng.

Ông cụ gọi tới lúc này, Lâm Mộc có thể đoán ra phần nào ý định của ông cụ.

“Vũ nghị trưởng!” Lâm Mộc nhận cuộc gọi.

“Lâm Mộc, chúc mừng cậu giành được giải quán quân phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ.” Điện thoại truyền ra giọng nói đầy phấn chấn của Vũ nghị trưởng.

“Cảm ơn Vũ nghị trưởng!” Lâm Mộc mỉm cười đáp.

“Lâm Mộc, tuy tôi không có mặt ở Tổng bộ của Liên minh nhưng vẫn theo dõi Thi đấu tuyển chọn, biểu hiện của cậu khiến tôi rất bất ngờ! Chính xác mà nói, thực lực của cậu khiến tôi kinh ngạc vô cùng!”

“Tôi phải nói lời xin lỗi với cậu, khi trước đã nổi nóng chỉ vì cậu không nghe theo sự sắp xếp của tôi mà đăng ký thi đấu bên phân nhóm trung kỳ, tôi còn hiểu nhầm cậu tự cao tự đại.”

“Giờ xem ra, chính tôi mới là người đánh giá thấp thực lực của cậu rồi trách móc và nói ra những lời khó nghe, hi vọng cậu đừng để bụng chuyện này.”

Nghe tới đây, Lâm Mộc chấn động trong lòng.

Ông cụ vốn là Nghị Trưởng, còn anh chỉ là Thành viên Liên minh đặc cấp, dù có hiểu nhầm đi chăng nữa thì nói một câu thừa nhận thực lực của anh đã không tồi rồi.

Không ngờ Vũ nghị trưởng lại chủ động hạ mình nói lời xin lỗi với một Thành viên Liên minh đặc cấp như anh? Chẳng những chấn động, Lâm Mộc còn thấy xúc động.

Chỉ riêng chuyện này thôi anh đã nhìn rõ nhân phẩm của Vũ nghị trưởng. Người có quyền cao chức trọng mà lên tiếng xin lỗi anh, chuyện này khó khăn thế nào chứ?

Lâm Mộc lập tức đáp: “Vũ nghị trưởng đừng nghĩ vậy, con chưa bao giờ để bụng chuyện này, người kêu con giậm chân ở Linh Phách Cảnh sơ kỳ để tham gia thi đấu đều vì muốn tốt cho con, mong con thuận lợi giành được giải thưởng, con hiểu được tâm ý của người.”

“Tuy người chỉ làm Đạo Sư của con ba tháng, nhưng trong lòng con người mãi là Đạo Sư đáng kính!”

Nghe thấy lời này, Vũ nghị trưởng cũng thở phào và nở nụ cười.

“Lâm Mộc, nghe cậu nói vậy tôi cũng yên tâm, biểu hiện của cậu quả thực sáng chói, tôi sẽ báo lại với cấp trên, tranh thủ giúp cậu nhận thêm chút lợi ích.” Vũ nghị trưởng nói.

Ông cụ nói tiếp: “Tuy chúng ta chỉ có quan hệ thầy trò trong ba tháng, nhưng tôi sẽ luôn dùng tư cách một Đạo Sư để quan tâm cậu, nếu gặp phải khó khăn gì cứ tìm tôi nhé.”

“Vậy con cảm ơn Vũ nghị trưởng trước!” Lâm Mộc đáp.

Cúp điện thoại, Lâm Mộc cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hiểu nhầm giữa hai bên cuối cùng cũng được xóa bỏ. Dù có quan hệ thân thiết, cuộc sống cũng khó lòng tránh được những hiểu nhầm, chỉ sợ không thể hóa giải hiểu nhầm mà thôi.

“Lâm Mộc, Sư huynh của cậu lên đài rồi!” La Văn Thành nói.

Nghe vậy, Lâm Mộc lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

“La huynh, đối thủ của Sư huynh là ai vậy?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

Dù sao anh cũng mới vào liên minh chưa lâu nên không biết quá nhiều thành viên.

“Là Thái Minh – người đứng thứ 3 trong Bảng Chiến Thần.” La Văn Thành đáp.

“Thế thì anh ta là đối thủ mạnh rồi?” Ánh mắt Lâm Mộc trở nên nặng nề.

La Văn Thành nói: “Lâm Mộc, trong top 5 của phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong có ai không phải cường địch đâu, Sư huynh của cậu chạm trán người này mà không phải hai người đứng đầu Bảng Chiến Thần đã là không tồi rồi.”

“Cũng đúng, ai cũng khó đối phó!” Lâm Mộc gật đầu.

Trận đấu trên võ đài nhanh chóng bắt đầu.

Sau khi nắm được Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ 3, thực lực của Thẩm Trạch Thiên vô cùng cường đại, ấy nhưng, Thái Minh cũng có thực lực và thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.

Dù điều động tới Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ 3, Thẩm Trạch Thiên vẫn không chiếm được ưu thế.

Nhưng nhờ có chiêu thức này, Thái Minh chưa thể gây khó khăn gì cho anh ấy.

Trận đấu tiến vào thế giằng co, hoàn toàn nhìn không ra cách biệt thực lực giữa hai tuyển thủ.

“Sư huynh liều mình giao chiến với anh ta nhưng cách biệt thực lực quá nhỏ, xem ra khó phân thắng bại rồi.” Lâm Mộc nhìn đăm đăm lên võ đài.

“Tình huống này chỉ có thể xem ai có kinh nghiệm hơn, ít lộ sơ hở hơn mà thôi.” La Văn Thành nói.

Màn đọ sức trên võ đài hoàn toàn biến thành một trận ác chiến.

Thời gian dần trôi qua.

Chớp mắt hai tuyển thủ đã giao đấu được hai mươi phút. Đây là trận đấu lâu nhất ngày hôm nay.

“Lâu vậy rồi mà hai bên vẫn trong thế giằng co.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

“Sư huynh của cậu và Thái Minh đều chiến đấu vô cùng cẩn thận, chẳng ai muốn từ bỏ danh sách top 3 cả.” La Văn Thành nói.

Hai tuyển thủ đã thi đấu được nửa giờ đồng hồ.

Trận đấu kịch liệt duy trì trong thời gian lâu như vậy, hai bên đều bắt đầu mệt mỏi.

“Không khéo trận này đánh mấy giờ đồng hồ luôn ý nhỉ?”

“Chẳng lẽ lại đấu xem ai bền bỉ hơn?”

Đám người trong Thượng Võ Các tiếp tục xôn xao bàn tán.

“Mau xem, cục diện thay đổi rồi!” Một người xem bỗng kinh hô lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mọi người dồn ánh mắt lên võ đài, Thẩm Trạch Thiên thành công nắm được sơ hở lớn của đối thủ, dứt khoát vạch ra một vết thương lớn trên cánh tay cầm vũ khí chiến đấu của anh ta.

Tình thế giao chiến lập tức thay đổi!

Thẩm Trạch Thiên chiếm được ưu thế, nhanh chóng công kích khiến đối thủ liên tục lùi về sau, cuối cùng rớt đài!

Thẩm Trạch Thiên thắng!

“Cuối cùng Sư huynh cũng thắng!” Hai mắt Lâm Mộc lấp lánh, phấn khích không thôi.

La Văn Thành cũng cười: “Anh Thẩm thành công ghi danh top 3, dù tiếp theo thế nào cũng nắm chắc một giải thưởng rồi.”

Trận đấu này khiến Thẩm Trạch Thiên mệt mỏi vô cùng, vừa xuống võ đài, anh ấy đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Các trận đấu tìm ra top 5 vẫn tiếp tục giao chiến kịch liệt.

Lâm Mộc không khỏi cảm khái, quả nhiên độ khó của phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong cao hơn trung kỳ nhiều.

Những tuyển thủ này đa phần đều giậm chân ở Linh Phách Cảnh đỉnh phong rất lâu mà chưa thể đột phá lên Kết Đan Cảnh, thực lực được rèn giũa qua thời gian cũng ngày một mạnh mẽ.

Bốn tuyển thủ còn lại đều có thời gian tu luyện trong cảnh giới này lâu hơn Thẩm Trạch Thiên rất nhiều.
Chương 315: Thi đấu tuyển chọn kết thúc

Sau khi vài trận đấu tiếp theo tuyên bố kết thúc, phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong đã tìm ra danh sách top 3.

Ba tuyển thủ lần lượt là Sài Thiệu, Liễu Vô Song và Thẩm Trạch Thiên.

Tiếp theo là phần cạnh tranh vị trí quán quân.

Phần thưởng của ngôi vị quán quân có sức hấp dẫn quá lớn, ba người họ đương nhiên tràn đầy khí thế.

Trận đầu tiên: Sài Thiệu giao chiến với Liễu Vô Song.

Phân nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong vốn là nhóm có cảnh giới cao nhất trong Thi đấu tuyển chọn lần này, do đó các cuộc chiến tranh giải quán quân đương nhiên thu hút sự chú ý của người xem.

Hai tuyển thủ giao đấu vô cùng kịch liệt.

Sài Thiệu có thực lực vượt trội hơn hẳn đối thủ, sau một phen thi đấu ác liệt, anh ta đã đánh bại Liễu Vô Song.

“Sài Thiệu quả nhiên là người đứng đầu Bảng Chiến Thần, quá lợi hại!” Lâm Mộc thán phục.

“Danh tiếng của Sài Thiệu thì vang dội rồi, cả Liễu Vô Song cũng thế, anh ta vốn là thiên tài, có điều Liễu Vô Song vẫn không mạnh bằng Sài Thiệu.” La Văn Thành nói.

La Văn Thành nhìn lên võ đài: “Tiếp theo Sư huynh của cậu sẽ đối chiến với Sài Thiệu.”

Thẩm Trạch Thiên đã lên võ đài.

Nếu Thẩm Trạch Thiên có thể đánh bại Sài Thiệu thì vị trí quán quân đương nhiên thuộc về anh ấy.

Có điều sau khi quan sát phần phô bày thực lực cường đại của Sài Thiệu, Lâm Mộc biết Thẩm Trạch Thiên khó lòng giành phần thắng.

Sài Thiệu nhìn Thẩm Trạch Thiên: “Thẩm Trạch Thiên, anh có thể ghi danh top 3 quả thực nằm ngoài dự liệu của tôi, anh trẻ tuổi hơn mấy người xếp đầu trong Bảng Chiến Thần chúng tôi, tốc độ cải thiện tu vi của anh cực kỳ nhanh đấy!”

“Thanh tra Sài quá khen rồi, có lẽ đánh bại anh vô cùng khó khăn, nhưng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực.” Thẩm Trạch Thiên nói.

Sài Thiệu bình tĩnh đáp: “Phần thưởng quán quân quá hấp dẫn, anh muốn dốc sức giành phần thưởng này cũng là lẽ thường tình. Có điều tôi cũng nhắm vào giải thưởng quán quân, cho nên thật xin lỗi, tôi không thể nhường anh.”

“Vậy thì phải đọ sức rồi!” Thẩm Trạch Thiên lập tức vung ra vũ khí.

Màn giao đấu của hai người vừa nổ ra đã cực kỳ căng thẳng.

“Hỏng bét, Sư huynh rơi vào thế hạ phong rồi.” Hai mắt Lâm Mộc nhìn đau đáu lên võ đài.

Trận đấu mới bắt đầu được một chốc, Thẩm Trạch Thiên đã rơi vào tình thế bất lợi, Sài Thiệu sử dụng Cây giáo dài, hơn nữa anh ta biết vận dụng vũ khí một cách linh hoạt, uy lực thì vô cùng khủng bố!

Dưới đòn công kích mạnh mẽ của Sài Thiệu, Thẩm Trạch Thiên không kiên trì được bao lâu thì thua cuộc.

Sài Thiệu thuận lợi giành giải quán quân!

“Chúc mừng Sài Thiệu giành được vị trí quán quân của Linh Phách Cảnh đỉnh phong!” Mục nghị trưởng đứng dậy tuyên bố, giọng nói âm vang.

Thượng Võ Các vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.

“Sài Thiệu quả thực quá mạnh, Liễu Vô Song được coi như nhân vật yêu nghiệt, Thẩm Trạch Thiên cũng được xem là nhân vật thiên tài, thế nhưng cả hai đều bại dưới tay Sài Thiệu.”

Đám người vây xem ở Thượng Võ Các đều tâm phục khẩu phục trước thực lực của Sài Thiệu.

Tiếp theo là trận đấu tranh giải á quân của Thẩm Trạch Thiên và Liễu Vô Song.

Hai người lên võ đài. Đây cũng là trận đấu cuối cùng của Thi đấu tuyển chọn.

Màn đọ sức nhanh chóng bắt đầu.

Tuy hai tuyển thủ này không có duyên với vị trí quán quân, nhưng phần thưởng á quân cũng rất hấp dẫn, cho nên cả hai đều dốc toàn lực giao chiến.

Đương nhiên không cần nghi ngờ thực lực của Liễu Vô Song - người đứng thứ hai Bảng Chiến Thần!

Sau một phen giao đấu kịch liệt, Thẩm Trạch Thiên vẫn rơi vào tình thế bất lợi, cuối cùng bại dưới tay Liễu Vô Song.

Các vị trí trong top 3 đã được quyết định.

Vị trí thứ nhất : Sài Thiệu.

Vị trí thứ hai: Liễu Vô Song.

Vị trí thứ ba: Thẩm Trạch Thiên.

Sau khi Thẩm Trạch Thiên xuống võ đài.

Lâm Mộc lập tức nói: “Sư huynh đừng chán nản, độ khó trong phân nhóm này quá lớn, anh có thể giành được vị trí thứ ba đã vô cùng xuất sắc rồi.”

La Văn Thành cũng nói: “Đúng đấy Anh Thẩm, thành tích này vô cùng sáng chói rồi! Huống chi vị trí thứ ba còn nhận được giải thưởng mười lăm vạn Liên minh tệ!”

Khi trước Thẩm Trạch Thiên xếp thứ bảy trong Bảng Chiến Thần, lần này tham gia Thi đấu tuyển chọn có thể giành được vị trí thứ 3, kết quả này quả thực vượt quá mong đợi.

Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Tôi hiểu, thực lực của tôi vẫn còn cách biệt một khoảng không nhỏ so với Sài Thiệu và Liễu Vô Song.”

“Anh Thẩm, cách biệt này chủ yếu do thời gian tu luyện của anh ngắn hơn họ nhiều.” La Văn Thành nói.

Anh ta nói tiếp: “Hơn nữa xuất thân của hai người đấy cũng đâu tầm thường, Liễu Vô Song là truyền nhân của môn phái ẩn dật số một, từ bé đã được bồi dưỡng và nhận được nguồn tài nguyên dồi dào. Còn Sài Thiệu, chẳng phải có người đồn đại anh ta là con trai của Minh chủ hay sao?”

“Lời đồn này chẳng qua chỉ dựa vào cái họ giống nhau, không có bằng chứng xác thực, đừng vì họ lợi hại mà phỏng đoán bừa, hai người cũng không cần an ủi tôi như vậy đâu.” Thẩm Trạch Thiên nói.

Anh ấy nói tiếp: “Tôi thua cuộc vì không giỏi bằng người ta, cho nên hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước thực lực của hai người kia, có điều vẫn hơi tiếc nuối vì không có duyên với Bồi Nguyên Đan mà thôi!”

“Sư huynh, dù không được thưởng Bồi Nguyên Đan cũng có thể kiếm Liên minh tệ rồi đổi đan dược này ở cửa hàng mua sắm của Tàng Bảo Các mà, bây giờ chúng ta có thể kiếm Liên minh tệ thông qua việc tiêu diệt Thể biến dị rồi, chuyện này hoàn toàn có khả năng đấy.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ừm, chỉ đành cố gắng kiếm Liên minh tệ!” Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên lóe lên vẻ kiên định.

Sau khi Thi đấu tuyển chọn kết thúc, Phó minh chủ Hồ đích thân trao giải thưởng quán quân cho Sài Thiệu – một chiếc hộp.

Đương nhiên, trong hộp có một viên Bồi Nguyên Đan.

Phần thưởng của các tuyển thủ top 3 khác chính là Liên minh tệ, Phó minh chủ Hồ nói sẽ nhanh chóng chuyển tới tài khoản của họ.

Mọi người lục tục rời khỏi Thượng Võ Các.

Vốn dĩ Sài Thiệu danh tiếng lẫy lừng, cho nên anh ta đoạt giải quán quân không khiến mọi người bất ngờ.

Ngược lại ai cũng tranh luận sôi nổi về vị trí quán quân trong phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ của Lâm Mộc.

Qua Thi đấu tuyển chọn này, tiếng tăm của Lâm Mộc vang dội khắp Liên minh Tu Hành Giả, thậm chí là giới tu luyện.

Dù sao Thi đấu tuyển chọn lần này cũng có khá nhiều Chưởng môn của môn phái ẩn dật tham gia, bọn họ đều tận mắt chứng kiến các màn giao đấu của Lâm Mộc.

“Tiểu sư đệ, Lão La, đến chỗ tôi uống rượu thôi, chúng ta phải chúc mừng Tiểu sư đệ đoạt giải quán quân!” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Đúng, chuyện này nhất định phải chúc mừng!” La Văn Thành cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom