Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-145
CHƯƠNG 141. HIỂU LẦM ĐƯỢC LÀM SÁNG TỎ
CHƯƠNG 141. HIỂU LẦM ĐƯỢC LÀM SÁNG TỎ
Cao Dương Thành không vui bóp cằm cô, “Lăng nhăng ấy à? Đấy là cái biệt danh anh chẳng dính dáng đến nửa chữ ấy, thế mà em lại còn phong cho anh! Đồ vô lương tâm!”
Hoàng Ngân cũng khó chịu lườm lại anh, “Tôi vô lương tâm à? Chẳng phải là bác sĩ Cao không xử lý mối quan hệ với bạn gái cũ cho gọn gàng sao? Ồ không đúng, không phải bạn gái cũ, mà là vị hôn thê cũ. Nếu nói vậy thì thực ra tôi cũng không có tư cách để nói câu đó… mà nói đi nói lại vẫn cảm thấy mình giống bồ nhí.”
Hoàng Ngân cảm thấy ấm ức, phiền muộn không nói được thành lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành thoáng lóe sáng, “Hôm đó em đã nhìn thấy à? Em đã từng đến nhà anh sao?”
“Vâng!”
Hoàng Ngân thành thật trả lời, cười giả tạo nói, “Hơn nữa khéo làm sao mà lại để tôi nhìn thấy cảnh hai người đang ôm hôn tạm biệt nhau thắm thiết đấy! Bác sĩ Cao, anh chung thủy thật đấy!”
Giọng điệu của Hoàng Ngân chua ngoa, thấy anh hoàn toàn không có ý định lái xe đi, cô cảm thấy hơi phiền, “Tôi đi xe buýt vậy!”’
Nói rồi cô liền cúi người nhặt bộ quần áo ướt sũng ở ghế sau lên mặc vào. Cao Dương Thành vội vàng giật lấy bộ quần áo từ tay cô, vứt ra ghế sau.
“Anh làm cái gì đấy!” Hoàng Ngân bực tức. Tức là vì chuyện anh ôm hôm Khuất Mỹ Hoa. Hét xong câu đó, mắt cô đỏ lừ lên. Nhưng ngay sau đó, trước mặt tối sầm lại, cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cánh môi lành lạnh của cô đã bị Cao Dương Thành nuốt chửng.
“Ưm… ưm.” Hoàng Ngân phản kháng, hai tay cô cố đẩy người đàn ông đang đè nặng lên mình ra, lúng búng phát ra những âm thanh ‘đi ra’ không rõ ràng.
Nhưng nói cho cùng thì cô vẫn là phụ nữ, hơn nữa bây giờ còn đang ốm nặng, làm sao mà so được với tên đàn ông đang đè trên người mình.
Một tay của Cao Dương Thành túm chặt lấy hai tay cô, khóa lên trên đầu, khiến cô không thể động đậy được nữa, một tay khác lại ngang ngược nắm lấy cằm cô bắt cô phải hé miệng, rồi vội vàng xông vào xâm chiếm.
“Cút ra!” Hoàng Ngân đá anh, nhưng vẫn chỉ là phí công vô ích, thậm chí hai chân còn bị anh lấy chân đè lại.
Shit!
Hoàng Ngân chửi thầm trong lòng. Chính vào lúc cô há miệng ra để chửi, hàm răng cũng bị anh đẩy ra, sau đó cái lưỡi linh hoạt của Cao Dương Thành chui vào trong, không ngừng chiếm đoạt.
Hoàng Ngân bị nụ hôn thô bạo của Cao Dương Thành làm cho thở hổn hển. Cứ nghĩ đến việc mấy ngày trước anh cũng đối xử với Khuất Mỹ Hoa như thế này, trong lòng của Hoàng Ngân lại trào lên sự bực bội, cô dứt khoát chơi ác, cắn mạnh vào đầu lưỡi của Cao Dương Thành.
“Hừ!” Nghe thấy tiếng hừ khẽ vì đau của anh, thế nhưng Hoàng Ngân không ngờ anh không chỉ không chịu thả Hoàng Ngân ra mà thậm chí còn trở nên hung hãn hơn, anh nâng gương mặt cô lên, ghì mạnh, khiến nụ hôn tanh vị máu này trở nên sâu hơn.
“Ưm… ư…” Hoàng Ngân cảm thấy mình sắp bị anh hôn đến nỗi ngạt thở. Thấy anh không chịu thôi, thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn, Hoàng Ngân nào dám cắn anh nữa, vội vàng há hẳn ra, cuối cùng chỉ đành mặc cho anh say đắm hôn cô.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, Cao Dương Thành mới buông cô ra dù vẫn chưa thỏa mãn lắm, anh nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt nóng bỏng, hơi thở nặng nề, véo cằm cô, “Sao không cắn nữa đi?”
“Cho anh đáng đời.”
Hoàng Ngân thở hổn hển, nhìn khóe môi anh vẫn còn vương tơ máu, dù có chút xót anh nhưng vẫn cứng miệng.
“Hôm đó em đến nhà anh sao không gọi cho anh?”
Những ngón tay của Cao Dương Thành nghịch nghịch mái tóc của Hoàng Ngân. Căn bản Hoàng Ngân không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm đó, cô hừ một tiếng, “Anh nghĩ em sẽ gọi điện cho anh trong tình huống đó sao?”
“Đúng, anh thừa nhận, hôm đó anh với Khuất Mỹ Hoa… không đúng, hôm đó anh bị cô ấy cưỡng hôn! Anh đã đẩy cô ấy ra ngay lập tức rồi, hơn nữa cũng đã nói rõ với cô ấy, cả đời này anh không thể yêu được cô ấy! Ngoài ra, việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà chính là súc miệng, điều này em có thể hỏi con trai chúng ta!”
Đối với lời giải thích của anh, Hoàng Ngân chỉ có thể trừng mắt lườm anh. Trong đầu cô không ngừng lặp lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Quả thực nụ hôn của bọn họ chỉ diễn ra trong mấy giây, thế nên cô mới hiểu nhầm đó là nụ hôn tạm biệt, thậm chí Khuất Mỹ Hoa còn không được anh mời vào nhà. Thế nhưng…
“Tại sao hai người lại ở đó với nhau? Hôm đó hai người đang hẹn hò à?”
Nếu đúng như thế thì chẳng phải là tốc độ của cái gã này quá nhanh rồi?
“Anh cũng muốn biết cái vấn đề này đấy! Tối hôm đó Vũ Phong với Thùy Sam rủ anh đi uống rượu giải sầu, anh mới uống có một tí đã say rồi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe của Khuất Mỹ Hoa rồi! Hôm sau anh đi hỏi Vũ Phong mới biết, lúc đó cậu ấy và Thùy Sam say rượu quậy phá, Thùy Sam chạy mất, cậu ấy đỡ anh nên không đuổi theo Thùy Sam được, mà đúng lúc đó trùng hợp gặp được Khuất Mỹ Hoa, cậu ấy chỉ đành giao anh lại cho Khuất Mỹ Hoa, sau đó đuổi theo Thùy Sam! Đàn ông ấy à, gặp sắc quên bạn là chuyện bình thường! Miễn cưỡng có thể chấp nhận được! Em có vừa lòng với lời giải thích của anh không?”
“Vậy thì Thùy Sam và Vũ Phong bây giờ đang yêu nhau à?” Tự dưng Hoàng Ngân lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cao Dương Thành chán nản, “Đỗ Hoàng Ngân, đầu óc em đừng có nhảy số nhanh thế được không? Có thể giải quyết chuyện chúng ta cho xong đã rồi hẵng hóng hớt những chuyện khác được không?”
Bác sĩ Cao cực kỳ bất mãn với thái độ tưng tửng của cô. Hoàng Ngân chớp chớp mắt, “Miễn cưỡng đồng ý.”
Cao Dương Thành cười lên, sau đó lại véo cằm cô như thể đang trừng phạt, “Chẳng trách hôm đó anh gọi cho em mà giọng em cứ buồn buồn. Em ấy à, có chuyện gì không vui có thể nói thẳng với anh được không? Cứ giấu hết mọi chuyện trong lòng! Cái tính này của em đã biến em thành kiểu người gì không biết.”
Cao Dương Thành nói thế rồi sán lại gần, hôn lên chóp mũi cô, bàn tay to lớn của anh cầm lấy đôi tay nhỏ của cô, đau lòng vuốt ve, “Hoàng Ngân, anh luôn nghĩ rằng chúng ta ra trải qua biết bao nhiêu chuyện với nhau như vậy, nếu em có điều gì buồn khổ, có thể nói với anh đầu tiên, thế nhưng… con mất, chuyện đau khổ như thế vậy mà em lại chọn cách âm thầm chịu đựng một mình, thà một mình trốn trong nước biển lạnh như băng cũng không chịu gọi điện nói với anh một câu, hại anh đi khắp thành phố tìm em không phương hướng như một kẻ điên… Nếu như anh không tìm thấy em thì phải làm thế nào? Có phải là em định ngủ luôn trong nước không, cho đến khi chết cóng hoặc chết đói luôn?”
Nghe anh trách móc, đôi mắt Hoàng Ngân đỏ lên, “Em…em chỉ không biết nên nói với anh thế nào! Trong lòng em cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vì em không chăm sóc tốt cho con của chúng ta, em đã để mất đứa bé, em rất rất sợ hãi khi nói với anh, em biết anh sẽ không trách móc em, không nói gì em, nhưng em sợ anh sẽ buồn, sợ anh sẽ tự trách! Thế nên em vẫn không dám nói với anh, thà tự gánh chịu chuyện đó còn hơn…”
Cao Dương Thành xót xa hôn lên mu bàn tay lành lạnh của cô, “Chính vì biết cái tính này của em nên anh mới luôn lo lắng cho em, bởi vì em luôn ôm mọi chuyện vào mình.”
Cao Dương Thành nhìn cô một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, “Rất nhiều lúc không phải người khác coi em là siêu nhân, mà là chính bản thân em! Thế nên em như thế này khiến anh vừa yêu vừa hận, lại vừa đau lòng vừa sốt ruột. Không thay đổi được em, thế nên sau này anh đành phải tự quan sát em nhiều hơn, quan tâm đến em nhiều hơn để phát hiện ra những tâm tư giấu kín trong lòng em.”
“Xin lỗi.” Hoàng Ngân nghẹn ngào xin lỗi anh.
“Giữa chúng ta không cần hai từ xin lỗi, mỗi lần nghe thấy em nói từ này, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu! Từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nhau cả, còn về con…”
Cao Dương Thành khẽ vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng của Hoàng Ngân, trong khoảnh khắc đó, anh có thể cảm thấy một cách rõ ràng bụng của Hoàng Ngân đang run run.
Mà tim anh cũng thắt lại theo. Nơi này vẫn còn hơi đau đau!
“Cho dù muốn nói xin lỗi thì cũng chưa đến lượt em!! Không chăm sóc tốt cho con, có lẽ là cả hai chúng ta đều có lỗi, nhưng mà người có lỗi lớn nhất chính là người làm cha là anh đây, ngay đến sự an toàn cơ bản nhất cũng không thể cho con được…”
Trong đôi mắt đen láy của Cao Dương Thành hiện lên một lớp sương mờ.
Hoàng Ngân cũng không kiềm được, nước mắt lưng tròng, cô nghẹn ngào nói, “Thực ra không ai trong chúng ta nghĩ đến cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này, em lại càng không ngờ có ngày Thanh Nga lại trở thành kẻ giết chết con em… Em thật sự rất giận nó, nhưng em có thể làm gì được đây? Em không thể hận nó, nó là em gái em, đứa em gái duy nhất, em không thể để mất thêm một người thân nào vào lúc này nữa! Thế nên em chỉ có thể trốn đi buồn bã một mình…”
Cuối cùng không chịu được nữa, cô vùi mặt vào lồng ngực của Cao Dương Thành, khóc nức nở.
Cao Dương Thành ôm chặt cô vào lòng, bàn tay anh đặt lên gáy cô, ôm ghì lấy cô, áp vào vị trí trái tim của mình, thử xoa dịu cô đôi chút.
“Hoàng Ngân, hôm nay anh không thể đưa em đến quán rượu, để hôm khác vậy! Bây giờ chúng ta về nhà trước đã.”
Thấy tâm trạng của Hoàng Ngân dần dần tốt lên được chút ít, Cao Dương Thành mới khởi động xe.
Cô chớp mắt hỏi, “Về nhà? Nhà nào cơ?”
“Nhà em.”
Trong mắt Hoàng Ngân lóe lên một tia sáng, cô lắc đầu, “Em không muốn về.”
Mắt cô đẫm nước mắt, “Em không muốn về, bây giờ em không muốn nhìn thấy nó.”
“Hoàng Ngân, nghe anh nói, trốn tránh không bao giờ là cách hay cả, nó chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi! Chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với dì Trần được! Ngoài ra, dì vẫn luôn rất lo lắng cho em, hôm nay dì đã gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc, dặn dò anh, bảo anh tìm thấy em thì nhớ đưa em về, dì ấy còn bảo rằng muốn nói chuyện với chúng ta.”
Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân, “Khó có dịp dì Trần xuống nước trước, nói không chừng lần này thảo luận xong lại có kết quả?”
Thấy Hoàng Ngân vẫn đang do dự, Cao Dương Thành cũng không vội, “Đương nhiên, nếu như em thật sự không muốn về, anh sẽ đưa em về nhà của anh! Còn đến quán rượu thì em đừng hòng, giờ em đang ốm thế này, phải hạ sốt cho em ngay lập tức.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân khẽ ừ một tiếng, đôi mắt chớp chớp như thể đang mệt mỏi, “Tạm thời em không muốn quay về, anh đưa em về nhà anh đi! Em hơi mệt, nếu như muốn nói gì thì cũng không cần vội.”
“Được.”
Cao Dương Thành gật đầu, “Vậy anh gọi điện thông báo cho dì Trần trước.”
“Ừm.”
Cao Dương Thành nhanh chóng gọi điện cho Trần Lan, để tiện cho Hoàng Ngân nói chuyện với mẹ, anh bật loa ngoài điện thoại lên. Hoàng Ngân cảm thấy hình như thái độ của mẹ cô đối với Cao Dương Thành tốt hơn trước rất nhiều, không biết đó là ảo giác của cô hay là như thế nào, tóm lại mẹ cô cũng không giục cô mau chóng về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Ngân thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bỗng nhiên điện thoại của Cao Dương Thành reo vang. Lúc đầu họ tưởng là Trần Lan gọi lại nhưng sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hỉnh điện thoại, Hoàng Ngân sững ra.
Người gọi điện thoại không phải ai khác mà là mẹ anh, Ôn Thuần Như.
Đối với người này, Hoàng Ngân vẫn luôn tránh cho xa. Dường như cô hơi hoảng loạn, sau đó vội nhìn ra cửa sổ.
CHƯƠNG 141. HIỂU LẦM ĐƯỢC LÀM SÁNG TỎ
Cao Dương Thành không vui bóp cằm cô, “Lăng nhăng ấy à? Đấy là cái biệt danh anh chẳng dính dáng đến nửa chữ ấy, thế mà em lại còn phong cho anh! Đồ vô lương tâm!”
Hoàng Ngân cũng khó chịu lườm lại anh, “Tôi vô lương tâm à? Chẳng phải là bác sĩ Cao không xử lý mối quan hệ với bạn gái cũ cho gọn gàng sao? Ồ không đúng, không phải bạn gái cũ, mà là vị hôn thê cũ. Nếu nói vậy thì thực ra tôi cũng không có tư cách để nói câu đó… mà nói đi nói lại vẫn cảm thấy mình giống bồ nhí.”
Hoàng Ngân cảm thấy ấm ức, phiền muộn không nói được thành lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành thoáng lóe sáng, “Hôm đó em đã nhìn thấy à? Em đã từng đến nhà anh sao?”
“Vâng!”
Hoàng Ngân thành thật trả lời, cười giả tạo nói, “Hơn nữa khéo làm sao mà lại để tôi nhìn thấy cảnh hai người đang ôm hôn tạm biệt nhau thắm thiết đấy! Bác sĩ Cao, anh chung thủy thật đấy!”
Giọng điệu của Hoàng Ngân chua ngoa, thấy anh hoàn toàn không có ý định lái xe đi, cô cảm thấy hơi phiền, “Tôi đi xe buýt vậy!”’
Nói rồi cô liền cúi người nhặt bộ quần áo ướt sũng ở ghế sau lên mặc vào. Cao Dương Thành vội vàng giật lấy bộ quần áo từ tay cô, vứt ra ghế sau.
“Anh làm cái gì đấy!” Hoàng Ngân bực tức. Tức là vì chuyện anh ôm hôm Khuất Mỹ Hoa. Hét xong câu đó, mắt cô đỏ lừ lên. Nhưng ngay sau đó, trước mặt tối sầm lại, cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cánh môi lành lạnh của cô đã bị Cao Dương Thành nuốt chửng.
“Ưm… ưm.” Hoàng Ngân phản kháng, hai tay cô cố đẩy người đàn ông đang đè nặng lên mình ra, lúng búng phát ra những âm thanh ‘đi ra’ không rõ ràng.
Nhưng nói cho cùng thì cô vẫn là phụ nữ, hơn nữa bây giờ còn đang ốm nặng, làm sao mà so được với tên đàn ông đang đè trên người mình.
Một tay của Cao Dương Thành túm chặt lấy hai tay cô, khóa lên trên đầu, khiến cô không thể động đậy được nữa, một tay khác lại ngang ngược nắm lấy cằm cô bắt cô phải hé miệng, rồi vội vàng xông vào xâm chiếm.
“Cút ra!” Hoàng Ngân đá anh, nhưng vẫn chỉ là phí công vô ích, thậm chí hai chân còn bị anh lấy chân đè lại.
Shit!
Hoàng Ngân chửi thầm trong lòng. Chính vào lúc cô há miệng ra để chửi, hàm răng cũng bị anh đẩy ra, sau đó cái lưỡi linh hoạt của Cao Dương Thành chui vào trong, không ngừng chiếm đoạt.
Hoàng Ngân bị nụ hôn thô bạo của Cao Dương Thành làm cho thở hổn hển. Cứ nghĩ đến việc mấy ngày trước anh cũng đối xử với Khuất Mỹ Hoa như thế này, trong lòng của Hoàng Ngân lại trào lên sự bực bội, cô dứt khoát chơi ác, cắn mạnh vào đầu lưỡi của Cao Dương Thành.
“Hừ!” Nghe thấy tiếng hừ khẽ vì đau của anh, thế nhưng Hoàng Ngân không ngờ anh không chỉ không chịu thả Hoàng Ngân ra mà thậm chí còn trở nên hung hãn hơn, anh nâng gương mặt cô lên, ghì mạnh, khiến nụ hôn tanh vị máu này trở nên sâu hơn.
“Ưm… ư…” Hoàng Ngân cảm thấy mình sắp bị anh hôn đến nỗi ngạt thở. Thấy anh không chịu thôi, thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn, Hoàng Ngân nào dám cắn anh nữa, vội vàng há hẳn ra, cuối cùng chỉ đành mặc cho anh say đắm hôn cô.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, Cao Dương Thành mới buông cô ra dù vẫn chưa thỏa mãn lắm, anh nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt nóng bỏng, hơi thở nặng nề, véo cằm cô, “Sao không cắn nữa đi?”
“Cho anh đáng đời.”
Hoàng Ngân thở hổn hển, nhìn khóe môi anh vẫn còn vương tơ máu, dù có chút xót anh nhưng vẫn cứng miệng.
“Hôm đó em đến nhà anh sao không gọi cho anh?”
Những ngón tay của Cao Dương Thành nghịch nghịch mái tóc của Hoàng Ngân. Căn bản Hoàng Ngân không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm đó, cô hừ một tiếng, “Anh nghĩ em sẽ gọi điện cho anh trong tình huống đó sao?”
“Đúng, anh thừa nhận, hôm đó anh với Khuất Mỹ Hoa… không đúng, hôm đó anh bị cô ấy cưỡng hôn! Anh đã đẩy cô ấy ra ngay lập tức rồi, hơn nữa cũng đã nói rõ với cô ấy, cả đời này anh không thể yêu được cô ấy! Ngoài ra, việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà chính là súc miệng, điều này em có thể hỏi con trai chúng ta!”
Đối với lời giải thích của anh, Hoàng Ngân chỉ có thể trừng mắt lườm anh. Trong đầu cô không ngừng lặp lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Quả thực nụ hôn của bọn họ chỉ diễn ra trong mấy giây, thế nên cô mới hiểu nhầm đó là nụ hôn tạm biệt, thậm chí Khuất Mỹ Hoa còn không được anh mời vào nhà. Thế nhưng…
“Tại sao hai người lại ở đó với nhau? Hôm đó hai người đang hẹn hò à?”
Nếu đúng như thế thì chẳng phải là tốc độ của cái gã này quá nhanh rồi?
“Anh cũng muốn biết cái vấn đề này đấy! Tối hôm đó Vũ Phong với Thùy Sam rủ anh đi uống rượu giải sầu, anh mới uống có một tí đã say rồi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe của Khuất Mỹ Hoa rồi! Hôm sau anh đi hỏi Vũ Phong mới biết, lúc đó cậu ấy và Thùy Sam say rượu quậy phá, Thùy Sam chạy mất, cậu ấy đỡ anh nên không đuổi theo Thùy Sam được, mà đúng lúc đó trùng hợp gặp được Khuất Mỹ Hoa, cậu ấy chỉ đành giao anh lại cho Khuất Mỹ Hoa, sau đó đuổi theo Thùy Sam! Đàn ông ấy à, gặp sắc quên bạn là chuyện bình thường! Miễn cưỡng có thể chấp nhận được! Em có vừa lòng với lời giải thích của anh không?”
“Vậy thì Thùy Sam và Vũ Phong bây giờ đang yêu nhau à?” Tự dưng Hoàng Ngân lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cao Dương Thành chán nản, “Đỗ Hoàng Ngân, đầu óc em đừng có nhảy số nhanh thế được không? Có thể giải quyết chuyện chúng ta cho xong đã rồi hẵng hóng hớt những chuyện khác được không?”
Bác sĩ Cao cực kỳ bất mãn với thái độ tưng tửng của cô. Hoàng Ngân chớp chớp mắt, “Miễn cưỡng đồng ý.”
Cao Dương Thành cười lên, sau đó lại véo cằm cô như thể đang trừng phạt, “Chẳng trách hôm đó anh gọi cho em mà giọng em cứ buồn buồn. Em ấy à, có chuyện gì không vui có thể nói thẳng với anh được không? Cứ giấu hết mọi chuyện trong lòng! Cái tính này của em đã biến em thành kiểu người gì không biết.”
Cao Dương Thành nói thế rồi sán lại gần, hôn lên chóp mũi cô, bàn tay to lớn của anh cầm lấy đôi tay nhỏ của cô, đau lòng vuốt ve, “Hoàng Ngân, anh luôn nghĩ rằng chúng ta ra trải qua biết bao nhiêu chuyện với nhau như vậy, nếu em có điều gì buồn khổ, có thể nói với anh đầu tiên, thế nhưng… con mất, chuyện đau khổ như thế vậy mà em lại chọn cách âm thầm chịu đựng một mình, thà một mình trốn trong nước biển lạnh như băng cũng không chịu gọi điện nói với anh một câu, hại anh đi khắp thành phố tìm em không phương hướng như một kẻ điên… Nếu như anh không tìm thấy em thì phải làm thế nào? Có phải là em định ngủ luôn trong nước không, cho đến khi chết cóng hoặc chết đói luôn?”
Nghe anh trách móc, đôi mắt Hoàng Ngân đỏ lên, “Em…em chỉ không biết nên nói với anh thế nào! Trong lòng em cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vì em không chăm sóc tốt cho con của chúng ta, em đã để mất đứa bé, em rất rất sợ hãi khi nói với anh, em biết anh sẽ không trách móc em, không nói gì em, nhưng em sợ anh sẽ buồn, sợ anh sẽ tự trách! Thế nên em vẫn không dám nói với anh, thà tự gánh chịu chuyện đó còn hơn…”
Cao Dương Thành xót xa hôn lên mu bàn tay lành lạnh của cô, “Chính vì biết cái tính này của em nên anh mới luôn lo lắng cho em, bởi vì em luôn ôm mọi chuyện vào mình.”
Cao Dương Thành nhìn cô một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, “Rất nhiều lúc không phải người khác coi em là siêu nhân, mà là chính bản thân em! Thế nên em như thế này khiến anh vừa yêu vừa hận, lại vừa đau lòng vừa sốt ruột. Không thay đổi được em, thế nên sau này anh đành phải tự quan sát em nhiều hơn, quan tâm đến em nhiều hơn để phát hiện ra những tâm tư giấu kín trong lòng em.”
“Xin lỗi.” Hoàng Ngân nghẹn ngào xin lỗi anh.
“Giữa chúng ta không cần hai từ xin lỗi, mỗi lần nghe thấy em nói từ này, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu! Từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nhau cả, còn về con…”
Cao Dương Thành khẽ vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng của Hoàng Ngân, trong khoảnh khắc đó, anh có thể cảm thấy một cách rõ ràng bụng của Hoàng Ngân đang run run.
Mà tim anh cũng thắt lại theo. Nơi này vẫn còn hơi đau đau!
“Cho dù muốn nói xin lỗi thì cũng chưa đến lượt em!! Không chăm sóc tốt cho con, có lẽ là cả hai chúng ta đều có lỗi, nhưng mà người có lỗi lớn nhất chính là người làm cha là anh đây, ngay đến sự an toàn cơ bản nhất cũng không thể cho con được…”
Trong đôi mắt đen láy của Cao Dương Thành hiện lên một lớp sương mờ.
Hoàng Ngân cũng không kiềm được, nước mắt lưng tròng, cô nghẹn ngào nói, “Thực ra không ai trong chúng ta nghĩ đến cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này, em lại càng không ngờ có ngày Thanh Nga lại trở thành kẻ giết chết con em… Em thật sự rất giận nó, nhưng em có thể làm gì được đây? Em không thể hận nó, nó là em gái em, đứa em gái duy nhất, em không thể để mất thêm một người thân nào vào lúc này nữa! Thế nên em chỉ có thể trốn đi buồn bã một mình…”
Cuối cùng không chịu được nữa, cô vùi mặt vào lồng ngực của Cao Dương Thành, khóc nức nở.
Cao Dương Thành ôm chặt cô vào lòng, bàn tay anh đặt lên gáy cô, ôm ghì lấy cô, áp vào vị trí trái tim của mình, thử xoa dịu cô đôi chút.
“Hoàng Ngân, hôm nay anh không thể đưa em đến quán rượu, để hôm khác vậy! Bây giờ chúng ta về nhà trước đã.”
Thấy tâm trạng của Hoàng Ngân dần dần tốt lên được chút ít, Cao Dương Thành mới khởi động xe.
Cô chớp mắt hỏi, “Về nhà? Nhà nào cơ?”
“Nhà em.”
Trong mắt Hoàng Ngân lóe lên một tia sáng, cô lắc đầu, “Em không muốn về.”
Mắt cô đẫm nước mắt, “Em không muốn về, bây giờ em không muốn nhìn thấy nó.”
“Hoàng Ngân, nghe anh nói, trốn tránh không bao giờ là cách hay cả, nó chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi! Chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với dì Trần được! Ngoài ra, dì vẫn luôn rất lo lắng cho em, hôm nay dì đã gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc, dặn dò anh, bảo anh tìm thấy em thì nhớ đưa em về, dì ấy còn bảo rằng muốn nói chuyện với chúng ta.”
Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân, “Khó có dịp dì Trần xuống nước trước, nói không chừng lần này thảo luận xong lại có kết quả?”
Thấy Hoàng Ngân vẫn đang do dự, Cao Dương Thành cũng không vội, “Đương nhiên, nếu như em thật sự không muốn về, anh sẽ đưa em về nhà của anh! Còn đến quán rượu thì em đừng hòng, giờ em đang ốm thế này, phải hạ sốt cho em ngay lập tức.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân khẽ ừ một tiếng, đôi mắt chớp chớp như thể đang mệt mỏi, “Tạm thời em không muốn quay về, anh đưa em về nhà anh đi! Em hơi mệt, nếu như muốn nói gì thì cũng không cần vội.”
“Được.”
Cao Dương Thành gật đầu, “Vậy anh gọi điện thông báo cho dì Trần trước.”
“Ừm.”
Cao Dương Thành nhanh chóng gọi điện cho Trần Lan, để tiện cho Hoàng Ngân nói chuyện với mẹ, anh bật loa ngoài điện thoại lên. Hoàng Ngân cảm thấy hình như thái độ của mẹ cô đối với Cao Dương Thành tốt hơn trước rất nhiều, không biết đó là ảo giác của cô hay là như thế nào, tóm lại mẹ cô cũng không giục cô mau chóng về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Ngân thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bỗng nhiên điện thoại của Cao Dương Thành reo vang. Lúc đầu họ tưởng là Trần Lan gọi lại nhưng sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hỉnh điện thoại, Hoàng Ngân sững ra.
Người gọi điện thoại không phải ai khác mà là mẹ anh, Ôn Thuần Như.
Đối với người này, Hoàng Ngân vẫn luôn tránh cho xa. Dường như cô hơi hoảng loạn, sau đó vội nhìn ra cửa sổ.
Bình luận facebook