Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
CHƯƠNG 14: THẤT BẠI CỦA BẢN THÂN
CHƯƠNG 14: THẤT BẠI CỦA BẢN THÂN
Khi nhắc đến sự việc năm đó, dường như anh cảm thấy rất khó chịu, anh tức giận kéo chiếc cà vạt và cởi bỏ áo vest bên ngoài ra, tiện tay vứt nó lên bộ sofa trong phòng khách.
Kết quả, đống bao cao su trong túi áo anh không chịu nằm yên một chỗ mà “lạch cạch lạch cạch” rơi rải rác trên sàn nhà.
Hoàng Ngân giật mình kinh ngạc nhìn đống đồ vương vãi dưới nền nhà, rồi liếc nhìn anh bằng ánh mắt có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Cao Dương Thành không ngờ rằng cái đống đồ trong túi áo anh lại không chịu nằm yên một chỗ, mấy lần rơi ra khiến anh phải nhặt đi nhặt lại.
“Đàn ông mang theo thứ này bên mình rất kỳ lạ sao?”
Cao Dương Thành bình thản hỏi một câu khi thấy Đỗ Hoàng Ngân đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
“Không phải.”
Hoàng Ngân lắc đầu phủ nhận.
Cũng phải. Anh ấy cũng đã có vị hôn thê rồi, mang theo mấy thứ này bên mình có gì mà kỳ lạ chứ.
“Hay là cô vẫn còn nhớ tôi không có thói quen đeo bao?”
Hoàng Ngân hít sâu một hơi: “Cao Dương Thành, anh đừng có giờ trò lưu manh.”
Gã đàn ông này vẫn luôn khoác trên mình một lớp vỏ bọc tử tế cao quý, nhưng suy cho cùng bản chất bên trong đến cả bọn lưu manh cũng chẳng bằng.
Thế nhưng, chính vì anh ta cứ như vậy mới khiến Đỗ Hoàng Ngân cô hoàn toàn đổ gục! Thậm chí mỗi khi nhớ lại chuyện năm đó của bọn họ, ngay cả những hồi ức xấu hổ cũng trở thành một mảnh ký ức ấm áp trong cô.
Cao Dương Thành không còn để ý đến Đỗ Hoàng Ngân, anh tháo cà vạt trên cổ xuống, ném nó lên ghế sofa rồi đi vào phòng thay đồ.
Anh vừa đi vừa tháo chiếc cúc vàng trên cổ tay áo, mỗi động tác đều để lộ ra khí chất cao quý và nho nhã.
“Tôi đói rồi, ra ngoài ăn đã.”
Bọn họ đến một nhà hàng cao cấp gần đó để dùng bữa.
Khi phục vụ mang thực đơn lên lập tức bị Cao Dương Thành từ chối: “Đợi chút, tôi còn một người bạn chưa đến.”
“Dạ vâng.”
Người phục vụ cầm lại thực đơn, tạm thời lui xuống.
Cao Dương Thành nhìn sang Hoàng Ngân: “Không ngại có thêm người dùng bữa chung chứ?”
“Không sao.”
Hoàng Ngân gật đầu một cách vô nghĩa.
“Bởi vì căn biệt thư tôi nhờ cô thiết kế đang dự định dùng làm nhà mới cho lúc kết hôn, Vậy nên tôi muốn nghe ý kiến vợ chưa cưới của mình.”
Cho nên, người đến sẽ là vợ chưa cưới của Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân có chút tức ngực và khó chịu, cô gắng nở một nụ cười: “Như vậy là tốt nhất.”
Mười phút sau...
Một bóng dáng thướt tha xuất hiện đứng bên chiếc bàn của bọn họ .
“Dương Thành, anh đợi lâu rồi phải không?”
Thanh âm êm mượt như tiếng suối trong vắt truyền đến bên tai.
Cô gái xinh đẹp nhếch khóe môi lên nở một nụ cười, nụ cười ấy đem lại cho người khác cảm giác như được ngọn gió xuân vuốt ve.
Khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã, lời nói hiền dịu, vừa nhìn là biết con nhà giàu sang quyền quý, là lá ngọc cành vàng.
“Không lâu. Bọn anh cũng mới tới.”
Cao Dương Thành đứng dậy, đầy lịch lãm kéo ghế cho cô ta ngồi.
Anh trước mắt cô lúc này là một vị hoàng tử vô cùng nho nhã, chẳng còn một chút nóng nảy vô lại nào.
Hoàng Ngân nghĩ rằng, có lẽ đây mới thực sự là ‘cặp đôi hoàn hảo’ mà người ta hay nói.
Có lẽ cô nên chúc phúc cho bọn họ nhỉ? Nhưng, nhìn thấy anh chăm sóc ân cần cho cô vợ chưa cưới như vậy, không hiểu sao trái tim của cô lại khó chịu đến thế.
“Mỹ Hoa, giới thiệu với em, vị này là Đỗ Hoàng Ngân, người thiết kế ngôi nhà mới cho chúng ta.” Cao Dương Thành giới thiệu Hoàng Ngân cho Mỹ Hoa. Giọng nói của anh đối với cô thể hiện rõ sự xa cách.
“Cô Đỗ, đây là vợ chưa cưới của tôi, Khuất Mỹ Hoa.”
Khuất Mỹ Hoa? Trái tim Hoàng Ngân chua xót, cả người bất động trong giây lát.
Cô đã nghe mẹ của Cao Dương Thành nhắc đến từ bốn năm trước về người con dâu mặc nhận của nhà họ Cao, chính là lá ngọc cành vàng của tập đoàn Khuất Thị.
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu để tâm trạng thả lỏng hơn.
Ba người bọn họ cứ loanh quanh luẩn quẩn với nhau trong vòng tròn quan hệ tưởng không có hồi kết, thế nhưng đến cuối cùng họ vẫn trở về xuất phát điểm ban đầu.
Có lẽ, đây nên là kết cục cuối cùng của bọn họ.
“Cô Đỗ, chào cô. Rất vui khi được làm quen với cô.”
Giọng nói dịu dàng của Khuất Mỹ Hoa kéo Hoàng Ngân đang thất thần suy tư nhanh chóng trở về thực tại.
Cô vội nhoẻn miệng cười, lịch sự nắm lấy tay của Khuất Mỹ Hoa đang chĩa về phía mình: “Chào cô.”
“Hai người nên gọi đồ ăn trước đã. Phục vụ!” Cao Dương Thành gọi người phục vụ tới.
Người phục vụ tận tình đưa thực đơn đến tay từng người một.
Lần này, Cao Dương Thành không còn vội vã gọi món như lần ăn cơm cùng Hoàng Ngân trước đó nữa, ngược lại anh chu đáo hỏi Khuất Mỹ Hoa đang ngồi bên cạnh: “Em muốn ăn gì?”
Ánh mắt anh nhìn Khuất Mỹ Hoa, trên đôi môi còn nở một nụ cười đầy sự nuông chiều khi đặt câu hỏi.
“Hay cứ để cô Đỗ gọi món trước đi, cô ấy dù sao cũng là khách.” Khuất Mỹ Hoa nở nụ cười ngại ngùng.
“Ừm, vậy cũng được.”
Cao Dương Thành hướng tầm mắt của anh về phía Hoàng Ngân, vẫn giữ cái nụ cười đầy xa cách: “Cô Đỗ đừng khách sáo, cô muốn dùng gì thì cứ gọi.”
Chính giây phút này, đột nhiên Hoàng Ngân cảm thấy bản thân như một người dư thừa trong bữa cơm tối của hai người họ, cô trở thành bóng đèn làm nền cho đôi tình nhân ấy tỏa sáng.
Cô nên ngồi ở bàn khác mà cầm lấy bát cơm thưởng thức một mình mới đúng.
“Thật ngại quá, tôi đi toilet một lát. Hai người cứ gọi món trước đi. Tôi sẽ quay lại ngay!”
Hoàng Ngân trốn vào trong toilet.
Cô hất một vóc nước lên mặt, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại.
Đỗ Hoàng Ngân, đến nước này rồi mày còn nghĩ lung tung cái gì vậy?! Người đàn ông ngồi ngoài kia đã sớm không còn chút quan hệ gì với mày rồi! Mày lấy tư cách gì mà cảm thấy tức ngực, khó chịu khi thấy anh ta thân mật với người con gái khác chứ?
Hoàng Ngân ngẩng mặt lên nhìn dáng vẻ thất bại của chính mình ở trong gương.
CHƯƠNG 14: THẤT BẠI CỦA BẢN THÂN
Khi nhắc đến sự việc năm đó, dường như anh cảm thấy rất khó chịu, anh tức giận kéo chiếc cà vạt và cởi bỏ áo vest bên ngoài ra, tiện tay vứt nó lên bộ sofa trong phòng khách.
Kết quả, đống bao cao su trong túi áo anh không chịu nằm yên một chỗ mà “lạch cạch lạch cạch” rơi rải rác trên sàn nhà.
Hoàng Ngân giật mình kinh ngạc nhìn đống đồ vương vãi dưới nền nhà, rồi liếc nhìn anh bằng ánh mắt có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Cao Dương Thành không ngờ rằng cái đống đồ trong túi áo anh lại không chịu nằm yên một chỗ, mấy lần rơi ra khiến anh phải nhặt đi nhặt lại.
“Đàn ông mang theo thứ này bên mình rất kỳ lạ sao?”
Cao Dương Thành bình thản hỏi một câu khi thấy Đỗ Hoàng Ngân đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
“Không phải.”
Hoàng Ngân lắc đầu phủ nhận.
Cũng phải. Anh ấy cũng đã có vị hôn thê rồi, mang theo mấy thứ này bên mình có gì mà kỳ lạ chứ.
“Hay là cô vẫn còn nhớ tôi không có thói quen đeo bao?”
Hoàng Ngân hít sâu một hơi: “Cao Dương Thành, anh đừng có giờ trò lưu manh.”
Gã đàn ông này vẫn luôn khoác trên mình một lớp vỏ bọc tử tế cao quý, nhưng suy cho cùng bản chất bên trong đến cả bọn lưu manh cũng chẳng bằng.
Thế nhưng, chính vì anh ta cứ như vậy mới khiến Đỗ Hoàng Ngân cô hoàn toàn đổ gục! Thậm chí mỗi khi nhớ lại chuyện năm đó của bọn họ, ngay cả những hồi ức xấu hổ cũng trở thành một mảnh ký ức ấm áp trong cô.
Cao Dương Thành không còn để ý đến Đỗ Hoàng Ngân, anh tháo cà vạt trên cổ xuống, ném nó lên ghế sofa rồi đi vào phòng thay đồ.
Anh vừa đi vừa tháo chiếc cúc vàng trên cổ tay áo, mỗi động tác đều để lộ ra khí chất cao quý và nho nhã.
“Tôi đói rồi, ra ngoài ăn đã.”
Bọn họ đến một nhà hàng cao cấp gần đó để dùng bữa.
Khi phục vụ mang thực đơn lên lập tức bị Cao Dương Thành từ chối: “Đợi chút, tôi còn một người bạn chưa đến.”
“Dạ vâng.”
Người phục vụ cầm lại thực đơn, tạm thời lui xuống.
Cao Dương Thành nhìn sang Hoàng Ngân: “Không ngại có thêm người dùng bữa chung chứ?”
“Không sao.”
Hoàng Ngân gật đầu một cách vô nghĩa.
“Bởi vì căn biệt thư tôi nhờ cô thiết kế đang dự định dùng làm nhà mới cho lúc kết hôn, Vậy nên tôi muốn nghe ý kiến vợ chưa cưới của mình.”
Cho nên, người đến sẽ là vợ chưa cưới của Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân có chút tức ngực và khó chịu, cô gắng nở một nụ cười: “Như vậy là tốt nhất.”
Mười phút sau...
Một bóng dáng thướt tha xuất hiện đứng bên chiếc bàn của bọn họ .
“Dương Thành, anh đợi lâu rồi phải không?”
Thanh âm êm mượt như tiếng suối trong vắt truyền đến bên tai.
Cô gái xinh đẹp nhếch khóe môi lên nở một nụ cười, nụ cười ấy đem lại cho người khác cảm giác như được ngọn gió xuân vuốt ve.
Khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã, lời nói hiền dịu, vừa nhìn là biết con nhà giàu sang quyền quý, là lá ngọc cành vàng.
“Không lâu. Bọn anh cũng mới tới.”
Cao Dương Thành đứng dậy, đầy lịch lãm kéo ghế cho cô ta ngồi.
Anh trước mắt cô lúc này là một vị hoàng tử vô cùng nho nhã, chẳng còn một chút nóng nảy vô lại nào.
Hoàng Ngân nghĩ rằng, có lẽ đây mới thực sự là ‘cặp đôi hoàn hảo’ mà người ta hay nói.
Có lẽ cô nên chúc phúc cho bọn họ nhỉ? Nhưng, nhìn thấy anh chăm sóc ân cần cho cô vợ chưa cưới như vậy, không hiểu sao trái tim của cô lại khó chịu đến thế.
“Mỹ Hoa, giới thiệu với em, vị này là Đỗ Hoàng Ngân, người thiết kế ngôi nhà mới cho chúng ta.” Cao Dương Thành giới thiệu Hoàng Ngân cho Mỹ Hoa. Giọng nói của anh đối với cô thể hiện rõ sự xa cách.
“Cô Đỗ, đây là vợ chưa cưới của tôi, Khuất Mỹ Hoa.”
Khuất Mỹ Hoa? Trái tim Hoàng Ngân chua xót, cả người bất động trong giây lát.
Cô đã nghe mẹ của Cao Dương Thành nhắc đến từ bốn năm trước về người con dâu mặc nhận của nhà họ Cao, chính là lá ngọc cành vàng của tập đoàn Khuất Thị.
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu để tâm trạng thả lỏng hơn.
Ba người bọn họ cứ loanh quanh luẩn quẩn với nhau trong vòng tròn quan hệ tưởng không có hồi kết, thế nhưng đến cuối cùng họ vẫn trở về xuất phát điểm ban đầu.
Có lẽ, đây nên là kết cục cuối cùng của bọn họ.
“Cô Đỗ, chào cô. Rất vui khi được làm quen với cô.”
Giọng nói dịu dàng của Khuất Mỹ Hoa kéo Hoàng Ngân đang thất thần suy tư nhanh chóng trở về thực tại.
Cô vội nhoẻn miệng cười, lịch sự nắm lấy tay của Khuất Mỹ Hoa đang chĩa về phía mình: “Chào cô.”
“Hai người nên gọi đồ ăn trước đã. Phục vụ!” Cao Dương Thành gọi người phục vụ tới.
Người phục vụ tận tình đưa thực đơn đến tay từng người một.
Lần này, Cao Dương Thành không còn vội vã gọi món như lần ăn cơm cùng Hoàng Ngân trước đó nữa, ngược lại anh chu đáo hỏi Khuất Mỹ Hoa đang ngồi bên cạnh: “Em muốn ăn gì?”
Ánh mắt anh nhìn Khuất Mỹ Hoa, trên đôi môi còn nở một nụ cười đầy sự nuông chiều khi đặt câu hỏi.
“Hay cứ để cô Đỗ gọi món trước đi, cô ấy dù sao cũng là khách.” Khuất Mỹ Hoa nở nụ cười ngại ngùng.
“Ừm, vậy cũng được.”
Cao Dương Thành hướng tầm mắt của anh về phía Hoàng Ngân, vẫn giữ cái nụ cười đầy xa cách: “Cô Đỗ đừng khách sáo, cô muốn dùng gì thì cứ gọi.”
Chính giây phút này, đột nhiên Hoàng Ngân cảm thấy bản thân như một người dư thừa trong bữa cơm tối của hai người họ, cô trở thành bóng đèn làm nền cho đôi tình nhân ấy tỏa sáng.
Cô nên ngồi ở bàn khác mà cầm lấy bát cơm thưởng thức một mình mới đúng.
“Thật ngại quá, tôi đi toilet một lát. Hai người cứ gọi món trước đi. Tôi sẽ quay lại ngay!”
Hoàng Ngân trốn vào trong toilet.
Cô hất một vóc nước lên mặt, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại.
Đỗ Hoàng Ngân, đến nước này rồi mày còn nghĩ lung tung cái gì vậy?! Người đàn ông ngồi ngoài kia đã sớm không còn chút quan hệ gì với mày rồi! Mày lấy tư cách gì mà cảm thấy tức ngực, khó chịu khi thấy anh ta thân mật với người con gái khác chứ?
Hoàng Ngân ngẩng mặt lên nhìn dáng vẻ thất bại của chính mình ở trong gương.
Bình luận facebook