Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
CHƯƠNG 154: CÔ KHÔNG XỨNG GỌI TÔI LÀ BÁC
CHƯƠNG 154: CÔ KHÔNG XỨNG GỌI TÔI LÀ BÁC
Lúc đó, bác sĩ Cao đã cởi áo blouse ra, mặc lên người chiếc tạp dề màu xám, cổ tay còn bọc một đôi chống bẩn đồng màu với áo sơ mi. Anh đứng trước bàn bếp, cầm trong tay một con dao sắc bén rồi xuống tay với mấy cọng rau. Động tác của anh không quá nhanh nhẹn nhưng nhìn cũng không vụng về ngốc nghếch mấy.
Một Cao Dương Thành cao lớn, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi chân được che lại bởi chiếc quần tây sẫm màu, cho dù trên người có đeo tạp dề và đứng trong phòng bếp thì vẫn đầy khí chất như trước, lịch lãm quý phái như một bậc quân tử.
Hoàng Ngân ở trong phòng khách, chống khuỷu tay lên chiếc tủ ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách mà say mê ngắm nhìn anh, trong lòng cũng không khỏi thấy nhộn nhạo.
Thì ra khi đàn ông vào bếp cũng có thể đẹp trai đến vậy!
Hoàng Ngân nghĩ nếu có thể ở bên người đàn ông này thì cô có thể sống lâu đến trăm tuổi! Nghĩ lại thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, có thể thưởng thức vẻ đẹp của anh thì tâm trạng sẽ rất vui vẻ, không muốn sống thọ cũng khó ấy chứ. Bảo sao người ta thường nói ngắm nhìn người đẹp có lợi cho sức khỏe, điều này đúng là rất khoa học và có lý!
“Nhìn nữa là nước miếng chảy lênh láng khắp mặt tủ đấy.” Giọng nói đầy dí dỏm của Cao Dương Thành vang lên từ phòng bếp.
Thế á? Hoàng Ngân như bừng tỉnh, vội vàng sờ cằm của mình, may quá không chảy nước miếng, nếu không thì thật là bẽ mặt.
Hoàng Ngân trừng mắt với anh, “Đồ tự kỷ! Anh không chú tâm vào cắt rau sao? Sao biết em đang nhìn anh được?”
Cao Dương Thành cười, không quay lại nhìn Hoàng Ngân mà vẫn chăm chú cắt rau, “Vì anh biết chỉ cần có anh ở đây thì em sẽ không thể nhìn ai khác hay thứ gì khác.”
“Trời đất, đồ tự kỷ!” Hoàng Ngân khinh bỉ, “Từ bao giờ mà anh tự tin như vậy hả?”
Cao Dương Thành đặt dao xuống rồi bước về phía Hoàng Ngân, đứng đối diện với cô, anh cúi người xuống lấy một gói muối ăn từ trong tủ ra, cũng không về bếp mà đặt hai tay lên mặt tủ, nhìn Hoàng Ngân từ trên cao, khóe môi anh thoáng nét cười, “Đỗ Hoàng Ngân, thích anh lắm phải không?”
“...” Hoàng Ngân chớp mắt vài cái rồi nói, “Hôm nay anh uống nhầm thuốc hả?”
“Em để quên tế bào lãng mạn trong bụng mẹ rồi hả?” Cao Dương Thành bất mãn nhìn cô rồi xoay người chuẩn bị vào bếp.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng Hoàng Ngân vang lên, “Bác sĩ Cao, tuy hôm nay có thể là anh uống nhầm thuốc, cơ mà... đúng là em thích anh lắm...”
Hoàng Ngân vừa nói dứt lời đã thấy Cao Dương Thành cầm cả túi muối quay người bước nhanh về phía cô, khiến cô đỏ bừng cả mặt. Cô đang tính xoay người chạy trốn thì bị Cao Dương Thành kéo lại, giữa hai người vẫn cách một chiếc tủ.
“Anh làm gì vậy?” Hoàng Ngân đỏ mặt quay người lại nhìn anh.
“Không làm gì cả.” Cao Dương Thành nhướn mày, bàn tay anh nâng cằm cô lên, “Chỉ muốn hôn em thôi.”
Sau đó, trước mắt Hoàng Ngân tối lại, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào bị Cao Dương Thành ngậm lấy. Đầu lưỡi nóng bỏng của anh chui vào khoang miệng ẩm ướt của cô, tham lam đoạt lấy hương vị của riêng cô. Nụ hôn của cô như một viên thuốc thần với anh, bất kể là lúc nào cũng có thể khiến tinh thần anh phấn chấn.
Bỗng nhiên chuông thang máy vang lên. Cửa mở ra, một người đàn bà trung niên ăn vận sang trọng, cầm túi xách Hermes màu hồng nhạt bước ra từ thang máy.
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành nghe thấy tiếng chuông thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã cứng đờ cả người.
“Mẹ?” Cao Dương Thành kinh ngạc nhìn mẹ mình - Ôn Thuần Như đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Ôn Thuần Như cũng khiếp sợ không kém khi nhìn thấy hai người trong nhà.
Hoàng Ngân bị Ôn Thuần Như nhìn chằm chằm mà tỉnh cả người, vội vã tránh bàn tay của Cao Dương Thành ra rồi lùi về sau từng bước, “Bác...”
Lúc này, trái tim Hoàng Ngân đang run rẩy, ngay cả cơ thể cô cũng hèn nhát mà run lên.
Dường như Cao Dương Thành phát hiện ra Hoàng Ngân đang sợ, anh không e ngại mẹ mình mà vội vàng duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô. Bàn tay cô lạnh lẽo khiến anh đau lòng.
“Đừng gọi tôi là bác! Cô không có tư cách ấy!” Ôn Thuần Như quát một tiếng đầy gay gắt, ánh mắt bà ta lạnh băng như lưỡi dao sắc nhọn chỉ chực chờ đâm chết Hoàng Ngân.
Bà ta lạnh lùng bước đến, kéo áo choàng trên người mình ra, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Ôn Thuần Như liếc Hoàng Ngân như cảnh cáo, “Buông tay con trai tôi ra!”
“Mẹ!” Cao Dương Thành khẽ nhíu mày, càng nắm chặt tay Hoàng Ngân hơn, “Con sẽ không buông tay cô ấy ra đâu, mẹ đừng làm khó con.”
“Con mặc tạp dề đấy à? Con đang làm cái gì vậy hả? Nấu cơm?” Ôn Thuần Như nhìn con trai mình mà không thể tưởng tượng nổi, sau đó giận dữ trợn mắt với Hoàng Ngân, “Cô dám để con tôi nấu cơm cho cô à? Loại đàn bà thấp hèn như cô mà cũng xứng hả? Dương Thành, mau cởi tạp dề ra ngay cho mẹ, đường đường là cháu ngoại của nhà họ Ôn mà hạ mình nấu cơm cho con đàn bà hèn hạ này thì còn gì là thể thống nữa hả con?”
Trong mắt Ôn Thuần Như chỉ toàn hận thù. Hoàng Ngân không thể hiểu được sự hận thù ấy.
“Mẹ, mẹ đường đường là phu nhân của nhà họ Ôn mà mở miệng ra là thấp hèn là hèn hạ, mẹ cũng không sợ thẹn với danh dự nhà họ Ôn ư?”
“Con...” Ôn Thuần Như giận dữ, “Con còn bênh nó à? Con đàn bà này vốn thấp hèn như vậy đấy, chẳng khác nào con mẹ nó cả!”
Mặt Hoàng Ngân trắng bệch, cô hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay. Thật ra cô nể Ôn Thuần Như là mẹ của Cao Dương Thành nên không muốn đụng chạm đến bà ta, nhưng bà ta cứ khăng khăng muốn sỉ nhục mẹ cô...
Bốn năm trước, Hoàng Ngân không hiểu vì sao mỗi lần Ôn Thuần Như mắng cô lại thích lôi cả người nhà của cô vào mắng như thế, giờ thì cô đã hiểu rồi.
Cô lạnh lùng nhếch môi, “Thưa bà Cao, rốt cuộc thì bà hận tôi hay hận mẹ tôi? Bà có biết trong mắt mình là gì không? Là sự ghen tị của bà với mẹ tôi đấy!”
“Ghen tị ấy à?” Ôn Thuần Như tức đến mức tái mặt, bật cười, “Sao tôi phải ghen tị với con ả đó? Tôi ghen tị với bà ta cái gì? Ghen tị vì bà ta nghèo nên phải bán thân mới có thể cứu sống con gái mình à? Ghen tị bà ta phải mở to mắt nhìn tôi cướp đi người đàn ông bà ta yêu à? Haha, bà ta chẳng có cái thá gì mà tôi phải ghen tị cả!”
Lời nói của Ôn Thuần Như khiến Hoàng Ngân siết chặt tay. Bà ta còn nhắc đến việc mẹ cô bán thân vì cô...
“Không thể nào! Mẹ tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy!” Giọng nói của Hoàng Ngân run rẩy.
“Không bao giờ à? Cô cút về hỏi mẹ cô xem, năm đó có phải bà ta ngủ với chồng tôi mới có tiền cứu mạng cô không!”
Mặt Hoàng Ngân trắng bệch như tờ giấy.
Năm đó, nhà cô đúng là rất nghèo, bố cô thì ham mê rượu chè không quan tâm gì đến mẹ con cô. Lúc đó mẹ cô dẫn cô đến thành phố S chạy chữa, bệnh của cô cần rất nhiều tiền mới chữa được, nhưng mẹ cô nói bà vay số tiền ấy từ bạn bè. Sau đó cũng không thấy mẹ cô trả, đương nhiên không phải bà quỵt nợ mà thực sự không có khả năng để trả, trong nhà cô không có tiền, vì sau khi bố cô qua đời, Thanh Nga được sinh ra...
“Mẹ...” Cao Dương Thành nắm chặt tay Hoàng Ngân, “Con không biết thế hệ trước đã có thù oán gì với nhau, con chỉ biết con chỉ chấp nhận một mình cô ấy thôi, trừ cô ấy ra thì con không cần ai khác! Nếu mẹ thật sự quan tâm đến cảm nhận của con thì xin mẹ đừng nói những lời sỉ nhục vợ tương lai và mẹ vợ tương lai của con! Coi như là sự tôn trọng cuối cùng của mẹ với con mình được không?”
Ôn Thuần Như không do dự tát một phát vang dội lên mặt Cao Dương Thành. Khuôn mặt điển trai của anh bị đánh lệch sang một bên, nhưng anh vẫn không hề biến sắc, trong đôi mắt đen thẳm ấy chỉ có sự cố chấp.
Hoàng Ngân hoảng sợ, không ngờ rằng Ôn Thuần Như sẽ đánh con trai của mình như vậy, “Dương Thành! Anh không sao chứ?” Cô đau lòng vội vàng kiểm tra má anh.
“Anh không sao, mẹ đánh con trai mà, sao có thể ra tay quá nặng được.” Cao Dương Thành kéo tay Hoàng Ngân xuống.
Mắt Ôn Thuần Như ửng đỏ, “Con trai à, từ bé đến lớn, dù con muốn gì thì mẹ cũng cho con hết! Con muốn làm bác sĩ, được, mẹ cho phép con làm bác sĩ. Cho dù cả đời này gia nghiệp của nhà họ Ôn không ai thừa kế thì mẹ cũng không đành lòng cướp đi giấc mơ của con! Con còn nói mẹ không tôn trọng con ư? Mẹ cho con biết, con đàn bà này đừng hòng bước chân vào nhà chúng ta! Mẹ không cho phép điều đó! Còn nếu con không muốn bố con chết oan trong tù thì nhất định phải cưới Khuất Mỹ Hoa! Mẹ không dọa con đâu, chỉ có bố của Khuất Mỹ Hoa mới có thể cứu ông ấy thôi! Nhà họ Khuất bảo rằng chỉ cần con chịu lấy Khuất Mỹ Hoa thì sẽ ra mặt cho nhà chúng ta, còn nếu con không chịu...” Ôn Thuần Như cười lạnh, “Thì cứ trơ mắt nhìn bố con chết oan trong tù đi! Coi như ông ấy không sinh ra đứa con bất hiếu như con!”
Hoàng Ngân kinh sợ đến mức lùi về phía sau, cô ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành đứng cạnh mình. Mặt anh trắng cắt không còn giọt máu, chỉ hằn năm ngón tay còn sưng đỏ.
Tay anh khẽ buông ra rồi nắm chặt thành nắm đấm.
Hoàng Ngân thấy đau lòng.
Cô hiểu cảm giác phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu này!
Thật sự quá tàn nhẫn!
Tựa như có vô số lưỡi dao ghim chặt vào lồng ngực, đau đến mức chỉ thở thôi cũng không chịu nổi.
Lúc này, Hoàng Ngân bỗng hiểu ra cảm giác khi anh muốn chia tay...
Cô không nỡ làm anh phải khó xử! Nhưng cũng không nỡ cứ thế mà từ bỏ anh...
Hoàng Ngân nắm chặt lấy tay anh, cảm giác như sợ hãi một giây sau thôi anh sẽ vứt bỏ cô vậy. Chẳng biết từ khi nào mà mắt Hoàng Ngân đã đỏ ửng lên.
Ôn Thuần Như biết hai người họ đã dao động rồi, cũng biết nên cho con trai mình thời gian để suy nghĩ, bà ta nhíu mày lạnh lùng cười, “Tối nay mẹ hẹn Mỹ Hoa ra ngoài ăn cơm, nhìn con như vậy chắc không đi cùng được rồi. Cũng không sao, mẹ cho con thời gian để nghĩ lại, con chỉ cần nghĩ một chút thôi là được rồi. Bố con chịu oan bị tống vào tù, nếu không có hôn lễ giữa con và Mỹ Hoa thì bố con sẽ chết trong tù, hơn nữa còn là bị bắn chết! Đến lúc đó con sẽ biết người hại chết bố con không phải xã hội không công bằng ngoài kia đâu, mà chính là con trai của ông ấy, là Cao Dương Thành con đấy!”
Ôn Thuần Như nói xong, trừng mắt nhìn Hoàng Ngân rồi quay người cầm túi xách, bước trên đôi giày cao gót cao bảy phân và đi khỏi đó. Bà ta vừa vào thang máy đã gọi điện thoại, “Điều tra thêm về Đỗ Hoàng Ngân cho tôi, toàn bộ người thân của cô ta đều phải điều tra tỉ mỉ rõ ràng!”
Ha! Trần Lan, năm đó bà mơ mộng muốn cưới chồng họ Cao, giờ thì con gái bà cũng nối gót bà mơ mộng y như vậy!
Đừng có hòng!
Đời này dù là bà hay là con gái bà thì đừng hòng bước nửa bước vào nhà họ Cao!
Tôi tuyệt đối không cho phép!
Ôn Thuần Như đi, trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, cả căn phòng như bao phủ bởi bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở thôi cũng thấy khó nhọc.
Cao Dương Thành cởi tạp dề trên người ra rồi nói với Hoàng Ngân, “Anh ra ngoài hóng gió chút.”
Truyện mua bản quyền up trên app mê tình truyện
CHƯƠNG 154: CÔ KHÔNG XỨNG GỌI TÔI LÀ BÁC
Lúc đó, bác sĩ Cao đã cởi áo blouse ra, mặc lên người chiếc tạp dề màu xám, cổ tay còn bọc một đôi chống bẩn đồng màu với áo sơ mi. Anh đứng trước bàn bếp, cầm trong tay một con dao sắc bén rồi xuống tay với mấy cọng rau. Động tác của anh không quá nhanh nhẹn nhưng nhìn cũng không vụng về ngốc nghếch mấy.
Một Cao Dương Thành cao lớn, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi chân được che lại bởi chiếc quần tây sẫm màu, cho dù trên người có đeo tạp dề và đứng trong phòng bếp thì vẫn đầy khí chất như trước, lịch lãm quý phái như một bậc quân tử.
Hoàng Ngân ở trong phòng khách, chống khuỷu tay lên chiếc tủ ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách mà say mê ngắm nhìn anh, trong lòng cũng không khỏi thấy nhộn nhạo.
Thì ra khi đàn ông vào bếp cũng có thể đẹp trai đến vậy!
Hoàng Ngân nghĩ nếu có thể ở bên người đàn ông này thì cô có thể sống lâu đến trăm tuổi! Nghĩ lại thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, có thể thưởng thức vẻ đẹp của anh thì tâm trạng sẽ rất vui vẻ, không muốn sống thọ cũng khó ấy chứ. Bảo sao người ta thường nói ngắm nhìn người đẹp có lợi cho sức khỏe, điều này đúng là rất khoa học và có lý!
“Nhìn nữa là nước miếng chảy lênh láng khắp mặt tủ đấy.” Giọng nói đầy dí dỏm của Cao Dương Thành vang lên từ phòng bếp.
Thế á? Hoàng Ngân như bừng tỉnh, vội vàng sờ cằm của mình, may quá không chảy nước miếng, nếu không thì thật là bẽ mặt.
Hoàng Ngân trừng mắt với anh, “Đồ tự kỷ! Anh không chú tâm vào cắt rau sao? Sao biết em đang nhìn anh được?”
Cao Dương Thành cười, không quay lại nhìn Hoàng Ngân mà vẫn chăm chú cắt rau, “Vì anh biết chỉ cần có anh ở đây thì em sẽ không thể nhìn ai khác hay thứ gì khác.”
“Trời đất, đồ tự kỷ!” Hoàng Ngân khinh bỉ, “Từ bao giờ mà anh tự tin như vậy hả?”
Cao Dương Thành đặt dao xuống rồi bước về phía Hoàng Ngân, đứng đối diện với cô, anh cúi người xuống lấy một gói muối ăn từ trong tủ ra, cũng không về bếp mà đặt hai tay lên mặt tủ, nhìn Hoàng Ngân từ trên cao, khóe môi anh thoáng nét cười, “Đỗ Hoàng Ngân, thích anh lắm phải không?”
“...” Hoàng Ngân chớp mắt vài cái rồi nói, “Hôm nay anh uống nhầm thuốc hả?”
“Em để quên tế bào lãng mạn trong bụng mẹ rồi hả?” Cao Dương Thành bất mãn nhìn cô rồi xoay người chuẩn bị vào bếp.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng Hoàng Ngân vang lên, “Bác sĩ Cao, tuy hôm nay có thể là anh uống nhầm thuốc, cơ mà... đúng là em thích anh lắm...”
Hoàng Ngân vừa nói dứt lời đã thấy Cao Dương Thành cầm cả túi muối quay người bước nhanh về phía cô, khiến cô đỏ bừng cả mặt. Cô đang tính xoay người chạy trốn thì bị Cao Dương Thành kéo lại, giữa hai người vẫn cách một chiếc tủ.
“Anh làm gì vậy?” Hoàng Ngân đỏ mặt quay người lại nhìn anh.
“Không làm gì cả.” Cao Dương Thành nhướn mày, bàn tay anh nâng cằm cô lên, “Chỉ muốn hôn em thôi.”
Sau đó, trước mắt Hoàng Ngân tối lại, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào bị Cao Dương Thành ngậm lấy. Đầu lưỡi nóng bỏng của anh chui vào khoang miệng ẩm ướt của cô, tham lam đoạt lấy hương vị của riêng cô. Nụ hôn của cô như một viên thuốc thần với anh, bất kể là lúc nào cũng có thể khiến tinh thần anh phấn chấn.
Bỗng nhiên chuông thang máy vang lên. Cửa mở ra, một người đàn bà trung niên ăn vận sang trọng, cầm túi xách Hermes màu hồng nhạt bước ra từ thang máy.
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành nghe thấy tiếng chuông thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã cứng đờ cả người.
“Mẹ?” Cao Dương Thành kinh ngạc nhìn mẹ mình - Ôn Thuần Như đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Ôn Thuần Như cũng khiếp sợ không kém khi nhìn thấy hai người trong nhà.
Hoàng Ngân bị Ôn Thuần Như nhìn chằm chằm mà tỉnh cả người, vội vã tránh bàn tay của Cao Dương Thành ra rồi lùi về sau từng bước, “Bác...”
Lúc này, trái tim Hoàng Ngân đang run rẩy, ngay cả cơ thể cô cũng hèn nhát mà run lên.
Dường như Cao Dương Thành phát hiện ra Hoàng Ngân đang sợ, anh không e ngại mẹ mình mà vội vàng duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô. Bàn tay cô lạnh lẽo khiến anh đau lòng.
“Đừng gọi tôi là bác! Cô không có tư cách ấy!” Ôn Thuần Như quát một tiếng đầy gay gắt, ánh mắt bà ta lạnh băng như lưỡi dao sắc nhọn chỉ chực chờ đâm chết Hoàng Ngân.
Bà ta lạnh lùng bước đến, kéo áo choàng trên người mình ra, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Ôn Thuần Như liếc Hoàng Ngân như cảnh cáo, “Buông tay con trai tôi ra!”
“Mẹ!” Cao Dương Thành khẽ nhíu mày, càng nắm chặt tay Hoàng Ngân hơn, “Con sẽ không buông tay cô ấy ra đâu, mẹ đừng làm khó con.”
“Con mặc tạp dề đấy à? Con đang làm cái gì vậy hả? Nấu cơm?” Ôn Thuần Như nhìn con trai mình mà không thể tưởng tượng nổi, sau đó giận dữ trợn mắt với Hoàng Ngân, “Cô dám để con tôi nấu cơm cho cô à? Loại đàn bà thấp hèn như cô mà cũng xứng hả? Dương Thành, mau cởi tạp dề ra ngay cho mẹ, đường đường là cháu ngoại của nhà họ Ôn mà hạ mình nấu cơm cho con đàn bà hèn hạ này thì còn gì là thể thống nữa hả con?”
Trong mắt Ôn Thuần Như chỉ toàn hận thù. Hoàng Ngân không thể hiểu được sự hận thù ấy.
“Mẹ, mẹ đường đường là phu nhân của nhà họ Ôn mà mở miệng ra là thấp hèn là hèn hạ, mẹ cũng không sợ thẹn với danh dự nhà họ Ôn ư?”
“Con...” Ôn Thuần Như giận dữ, “Con còn bênh nó à? Con đàn bà này vốn thấp hèn như vậy đấy, chẳng khác nào con mẹ nó cả!”
Mặt Hoàng Ngân trắng bệch, cô hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay. Thật ra cô nể Ôn Thuần Như là mẹ của Cao Dương Thành nên không muốn đụng chạm đến bà ta, nhưng bà ta cứ khăng khăng muốn sỉ nhục mẹ cô...
Bốn năm trước, Hoàng Ngân không hiểu vì sao mỗi lần Ôn Thuần Như mắng cô lại thích lôi cả người nhà của cô vào mắng như thế, giờ thì cô đã hiểu rồi.
Cô lạnh lùng nhếch môi, “Thưa bà Cao, rốt cuộc thì bà hận tôi hay hận mẹ tôi? Bà có biết trong mắt mình là gì không? Là sự ghen tị của bà với mẹ tôi đấy!”
“Ghen tị ấy à?” Ôn Thuần Như tức đến mức tái mặt, bật cười, “Sao tôi phải ghen tị với con ả đó? Tôi ghen tị với bà ta cái gì? Ghen tị vì bà ta nghèo nên phải bán thân mới có thể cứu sống con gái mình à? Ghen tị bà ta phải mở to mắt nhìn tôi cướp đi người đàn ông bà ta yêu à? Haha, bà ta chẳng có cái thá gì mà tôi phải ghen tị cả!”
Lời nói của Ôn Thuần Như khiến Hoàng Ngân siết chặt tay. Bà ta còn nhắc đến việc mẹ cô bán thân vì cô...
“Không thể nào! Mẹ tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy!” Giọng nói của Hoàng Ngân run rẩy.
“Không bao giờ à? Cô cút về hỏi mẹ cô xem, năm đó có phải bà ta ngủ với chồng tôi mới có tiền cứu mạng cô không!”
Mặt Hoàng Ngân trắng bệch như tờ giấy.
Năm đó, nhà cô đúng là rất nghèo, bố cô thì ham mê rượu chè không quan tâm gì đến mẹ con cô. Lúc đó mẹ cô dẫn cô đến thành phố S chạy chữa, bệnh của cô cần rất nhiều tiền mới chữa được, nhưng mẹ cô nói bà vay số tiền ấy từ bạn bè. Sau đó cũng không thấy mẹ cô trả, đương nhiên không phải bà quỵt nợ mà thực sự không có khả năng để trả, trong nhà cô không có tiền, vì sau khi bố cô qua đời, Thanh Nga được sinh ra...
“Mẹ...” Cao Dương Thành nắm chặt tay Hoàng Ngân, “Con không biết thế hệ trước đã có thù oán gì với nhau, con chỉ biết con chỉ chấp nhận một mình cô ấy thôi, trừ cô ấy ra thì con không cần ai khác! Nếu mẹ thật sự quan tâm đến cảm nhận của con thì xin mẹ đừng nói những lời sỉ nhục vợ tương lai và mẹ vợ tương lai của con! Coi như là sự tôn trọng cuối cùng của mẹ với con mình được không?”
Ôn Thuần Như không do dự tát một phát vang dội lên mặt Cao Dương Thành. Khuôn mặt điển trai của anh bị đánh lệch sang một bên, nhưng anh vẫn không hề biến sắc, trong đôi mắt đen thẳm ấy chỉ có sự cố chấp.
Hoàng Ngân hoảng sợ, không ngờ rằng Ôn Thuần Như sẽ đánh con trai của mình như vậy, “Dương Thành! Anh không sao chứ?” Cô đau lòng vội vàng kiểm tra má anh.
“Anh không sao, mẹ đánh con trai mà, sao có thể ra tay quá nặng được.” Cao Dương Thành kéo tay Hoàng Ngân xuống.
Mắt Ôn Thuần Như ửng đỏ, “Con trai à, từ bé đến lớn, dù con muốn gì thì mẹ cũng cho con hết! Con muốn làm bác sĩ, được, mẹ cho phép con làm bác sĩ. Cho dù cả đời này gia nghiệp của nhà họ Ôn không ai thừa kế thì mẹ cũng không đành lòng cướp đi giấc mơ của con! Con còn nói mẹ không tôn trọng con ư? Mẹ cho con biết, con đàn bà này đừng hòng bước chân vào nhà chúng ta! Mẹ không cho phép điều đó! Còn nếu con không muốn bố con chết oan trong tù thì nhất định phải cưới Khuất Mỹ Hoa! Mẹ không dọa con đâu, chỉ có bố của Khuất Mỹ Hoa mới có thể cứu ông ấy thôi! Nhà họ Khuất bảo rằng chỉ cần con chịu lấy Khuất Mỹ Hoa thì sẽ ra mặt cho nhà chúng ta, còn nếu con không chịu...” Ôn Thuần Như cười lạnh, “Thì cứ trơ mắt nhìn bố con chết oan trong tù đi! Coi như ông ấy không sinh ra đứa con bất hiếu như con!”
Hoàng Ngân kinh sợ đến mức lùi về phía sau, cô ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành đứng cạnh mình. Mặt anh trắng cắt không còn giọt máu, chỉ hằn năm ngón tay còn sưng đỏ.
Tay anh khẽ buông ra rồi nắm chặt thành nắm đấm.
Hoàng Ngân thấy đau lòng.
Cô hiểu cảm giác phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu này!
Thật sự quá tàn nhẫn!
Tựa như có vô số lưỡi dao ghim chặt vào lồng ngực, đau đến mức chỉ thở thôi cũng không chịu nổi.
Lúc này, Hoàng Ngân bỗng hiểu ra cảm giác khi anh muốn chia tay...
Cô không nỡ làm anh phải khó xử! Nhưng cũng không nỡ cứ thế mà từ bỏ anh...
Hoàng Ngân nắm chặt lấy tay anh, cảm giác như sợ hãi một giây sau thôi anh sẽ vứt bỏ cô vậy. Chẳng biết từ khi nào mà mắt Hoàng Ngân đã đỏ ửng lên.
Ôn Thuần Như biết hai người họ đã dao động rồi, cũng biết nên cho con trai mình thời gian để suy nghĩ, bà ta nhíu mày lạnh lùng cười, “Tối nay mẹ hẹn Mỹ Hoa ra ngoài ăn cơm, nhìn con như vậy chắc không đi cùng được rồi. Cũng không sao, mẹ cho con thời gian để nghĩ lại, con chỉ cần nghĩ một chút thôi là được rồi. Bố con chịu oan bị tống vào tù, nếu không có hôn lễ giữa con và Mỹ Hoa thì bố con sẽ chết trong tù, hơn nữa còn là bị bắn chết! Đến lúc đó con sẽ biết người hại chết bố con không phải xã hội không công bằng ngoài kia đâu, mà chính là con trai của ông ấy, là Cao Dương Thành con đấy!”
Ôn Thuần Như nói xong, trừng mắt nhìn Hoàng Ngân rồi quay người cầm túi xách, bước trên đôi giày cao gót cao bảy phân và đi khỏi đó. Bà ta vừa vào thang máy đã gọi điện thoại, “Điều tra thêm về Đỗ Hoàng Ngân cho tôi, toàn bộ người thân của cô ta đều phải điều tra tỉ mỉ rõ ràng!”
Ha! Trần Lan, năm đó bà mơ mộng muốn cưới chồng họ Cao, giờ thì con gái bà cũng nối gót bà mơ mộng y như vậy!
Đừng có hòng!
Đời này dù là bà hay là con gái bà thì đừng hòng bước nửa bước vào nhà họ Cao!
Tôi tuyệt đối không cho phép!
Ôn Thuần Như đi, trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, cả căn phòng như bao phủ bởi bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở thôi cũng thấy khó nhọc.
Cao Dương Thành cởi tạp dề trên người ra rồi nói với Hoàng Ngân, “Anh ra ngoài hóng gió chút.”
Truyện mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Bình luận facebook