Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-183
CHƯƠNG 179: BA NGƯỜI LẠNH LÙNG ĐỐI DIỆN
CHƯƠNG 179: BA NGƯỜI LẠNH LÙNG ĐỐI DIỆN
Một tay theo thói quen nhét vào trong túi quần tây, bình thản bước chân đi xuống tầng dưới.
Trái lại Đỗ Hoàng Ngân phía sau anh. . .
Thị lực ban đêm của cô rất kém, chỉ có thể dùng hai tay cùng nhau bám vào lan can cầu thang, mỗi lần đưa chân bước ra, mũi chân còn phải cẩn thận từng li từng tí thăm dò phía trước, thẳng đến khi xác định được bậc thang tiếp theo rồi cô mới dám đi tiếp.
Mắt thấy bóng đen phía trước càng ngày càng cách xa mình, Hoàng Ngân lập tức có chút vội vàng, bước chân phía dưới cũng không tự chủ được mà nhanh lên.
“Giám đốc Cao. . .”
Hoàng Ngân gọi anh, sợ anh đi quá nhanh sẽ bỏ mình ở lại.
“Giám đốc Cao!”
Thấy anh không có phản ứng gì, Hoàng Ngân lại gọi một tiếng.
“Ừ.”
Cao Dương Thành do dự trả lời lại một câu, bước chân phía dưới vẫn không ngừng lại.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim khẩn trương của Hoàng Ngân vẫn an ổn lại không ít.
“Tổng giám đốc Cao, tôi thấy công ty của các anh cũng không có lớn như người ta đồn ngoài kia nhỉ! Giờ là thời đại nào rồi mà còn mất điện chứ.”
Hoàng Ngân cố ý kiếm chuyện với anh, hy vọng nói thêm với mình vài câu, như vậy cô cũng không cần phải quá sợ hãi.
“Vậy xem ra năng lực của tổng thanh Đỗ cũng không thần kỳ như công ty các cô đồn đại nhỉ, lớn như vậy rồi mà vẫn còn sợ tối!”
“Lúc nào mà sợ tối với năng lực lại có liên quan đến nhau hả?” Hoàng Ngân kháng nghị.
“Vậy lúc nào thì mất điện với tốc độ phát triển mạnh mẽ của công ty lại có liên quan đến nhau?” Tên nào đó hỏi lại.
“. . . .”
Hoàng Ngân ngậm miệng.
Keo kiệt! Cái này cũng muốn so đo với cô!
Cô bĩu môi, khó chịu oán thầm anh.
Lại phát hiện ra không biết từ lúc nào bóng đen ở phía trước không đã dừng lại, hơi nghiêng người, thản nhiên nhìn cô.
Trong bóng tối, đôi mắt thâm trầm màu đen kia lại đặc biệt trong trẻo.
Hoàng Ngân nhìn thấy thì có chút thất thần, thế cho nên bước chân phía trước bỗng đạp mạnh một cái, lại bỗng nhiên giẫm phải không khí, cả người chật vật ngã về phía trước.
“A a a a a. . .”
Hoàng Ngân sợ tới mức mặt mày biến sắc, mắt thấy chính mình sắp lăn xuống cầu thang rồi thì chợt cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, một cánh tay giống như kìm sắt lập tức giữ chặt cô lại, cả người ngã vào trong một lồng ngực rắn chắc mà không hề báo trước.
Hô hấp của hai người quá gần nhau.
Thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được hơi nóng thở ra của đối phương, vừa mỏng vừa sâu, vừa nhẹ vừa nặng dường như hòa quên lại trong hơi thở của chính mình, cùng triền miên với hơi thở của bản thân.
Ánh trăng sáng bạc, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh ở hành lang vào bên trong, mỏng manh chiếu vào thân ảnh hai người đang ôm nhau, dường như quấn thêm cho bọn họ một mảnh lụa trắng lãng mạn. Bên trong ảo mộng mờ ảo đó, bọn họ giống như một cặp đôi mới cưới đang bước vào cung điện hôn lễ.
Khoảng cách giữa hai người không tới một gang tay, Cao Dương Thành có thể nhìn thấy rõ ràng đôi lông mi đang nhẹ nhàng lay động của Hoàng Ngân, như là hai cánh quạt thanh nhỏ nhắn mềm mại, mỗi lần khẽ động là có thể khiến cho hơi thở gấp gáp của anh nặng thêm vài phần.
Anh cúi đầu, cánh môi mỏng từng chút từng chút tiến sát lại lông mi của Hoàng Ngân như có ma xui quỷ khiến.
Cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng đến gần, Hoàng Ngân khẩn trương đến mức trái tim như sắp rớt ra ngoài vậy.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy khuỷu tay của anh, không tự chủ được siết chặt lại. . .
Lông mi run rẩy nhanh hơn, tầm mắt rủ xuống, lại không dám nhìn anh, hô hấp vốn dĩ đã không ổn định giờ phút này lại càng trở nên gấp gáp hơn.
Thời gian “tích tắc” dần dần trôi qua.
Giữa hơi thở gấp gáp, nụ hôn mà Hoàng Ngân vừa thấy khẩn trương vừa có chờ mong lại cứ chập chạp không rơi xuống.
Cuối cùng, cô nhịn không được ngước mắt lên nhìn anh trong bóng tối.
Mà đôi mắt thâm trầm như hố sâu kia cũng đang tập trung nhìn thẳng cô.
“Buông tay!”
Hai từ bạc tình bạc nghĩa phát ra từ đôi môi đó, không hề có lấy một nửa độ ấm nào.
Trong lòng Hoàng Ngân khẽ trùng xuống, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra không biết lúc nào mà anh đã buông lỏng vòng cánh tay của mình ra rồi, mà tay của nàng vẫn nắm lất khuỷu tay của anh, rất chặt rất chặt.
Hoàng Ngân mất tự nhiên vội vàng thu tay về: “Xin lỗi.”
Cô thấp giọng nói xin lỗi, nghĩ thầm có lẽ là do mình quá dùng sức nên làm đau anh.
Cao Dương Thành cũng không có nhiều lời, quay người, xuống lầu.
Hoàng Ngân dựa vào vách tường, có chút hổn hển, điều chỉnh lấy lại tâm trạng bất ổn trong lòng, lại có thể cảm nhận được rõ ràng phần hụt hẫng trong lòng mình.
Che dấu cái gì cũng không dấu được nữa rồi!
Cô vậy mà vẫn còn đang mong đợi cái gì chứ!
Thẳng đến khi Hoàng Ngân điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình thì mới phát hiện ra thân ảnh của anh đã sớm đi xa rồi, nhưng mà cô cũng đã gạt điều không vui qua một bên, lại tiếp tục sợ hãi rôi.
Lúc đi tới đầu hành lang tiếp theo, chỉ thấy Cao Dương Thành đang dựa vào vách tường, đang hút một điếu thuốc.
Ánh sáng le lói giữa hai ngón tay của anh lóe lên, in dấu trên gương mặt lạnh lùng thâm trầm kia, mơ hồ nhưng vẫn đẹp trai như cũ.
Vừa mới phát hiện ra Hoàng Ngân đang tới gần, anh liền tiện tay đem nửa mẩu thuốc còn thừa lại ấn bỏ vào trong thùng rác, đứng dậy, mở rộng bước chân tiến về phía trước.
Trái tim của Hoàng Ngân đập mạnh và loạn nhịp nhìn theo bóng lưng cao to của anh, trong lòng bất giác tràn qua một dòng nước ấm.
“Bác sĩ Cao!”
Lúc này, Hoàng Ngân không biết rốt cuộc là mình bị cửa kẹp trúng đầu, hay là bị con lừa đá vào đầu nữa. tóm lại, cô thật sự đã gọi thành tiếng như vậy.
Lúc xưng hô này vừa rời khỏi miệng của Hoàng Ngân, người đàn ông đi ở phía trước rõ ràng có ngừng lại một chút, thân hình cứng ngắc, duy trì vài giây, một lúc sau mới mạnh mẽ tiếp tục đi.
“Bác sĩ Cao!”
Trong bóng đêm, một bước của Hoàng Ngân cũng thành hai bước, vội vàng đuổi theo bước chân của anh.
Có một vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô rất lâu rồi, cô muốn nhân dịp ở riêng cùng một chỗ này là cho rõ ràng.
“Bác sĩ. . .”
“Đỗ Hoàng Ngân, chú ý xưng hô của cô!”
Hoàng Ngân còn chưa kịp gọi xong, Cao Dương Thành đi phía trước đã nghiêm nghị cắt ngang.
Anh quay người quay trở lại, trong bóng tối, cặp mắt giống như chim ưng kia lạnh lùng quét thẳng về phía cô, sắc bén vô cùng, lạnh lẽo, như muốn đem cô đâm thủng, đông cứng lại.
Hoàng Ngân giật mình một giây.
Mấy giây sau bỗng bừng tỉnh lại.
Trong bóng tối, đôi mắt trong suốt không hề sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào con mắt sắc bén của anh: “Bác sĩ Cao!”
Lông mày của Cao Dương Thành mơ hồ bỗng nhúc nhích, giống như đang đè nén sự tức giận trong lòng, anh cắn răng cảnh cáo cô: “Đỗ Hoàng Ngân, đừng có khiêu chiến sự chịu đựng của tôi! Sự kiên nhẫn của tôi với cô vẫn luôn luôn không cao! !”
Cảnh cáo của anh không thể nghi ngờ gì thật sự có chút đả thương người khác, nhưng mà đối với lời nói của anh, Hoàng Ngân lại làm như mắt điếc tai ngơ.
“Tại sao anh phải từ bỏ ước mơ làm bác sĩ?”
Vấn đề này thật sự đã tồn tại trong lòng Hoàng Ngân rất lâu rất lâu rồi!
Cao Dương Thành giận quá hóa cười, u ám lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Ngân: “Tổng thanh tra Đỗ, cái bệnh thích xen vào chuyện của người khác này của cô có thể đi tới bệnh viện chữa trị không?”
“Có thể! Vậy bác sĩ Cao giúp đỡ tôi chữa đi!” Hoàng Ngân khiêu khích.
Cao Dương Thành cười lạnh: “Thật sự là bệnh cũng không nhẹ!”
Nói xong, anh có chút chán ghét bỏ qua cô, cất bước xuống lầu.
Hoàng Ngân kiên nhẫn đuổi theo: “Tổng giám đốc Cao, ta vô tình cãi nhau với anh, chỉ là. . . tôi hy vọng anh không phải vì tôi và Dương Dương mà mới từ bỏ ước mơ của mình! Như vậy mẹ con chúng tôi thật sự sẽ áy náy cả đời!”
“À, vậy sao?” Bước chân của Cao Dương Thành cũng không hề dừng lại, u ám nghiêng đầu liếc nhìn Hoàng Ngân liếc, cười lạnh nói: “Vậy cô đi sám hối với thượng đế cả đời này đi!”
Lời này có ý gì chứ?
Ý của anh là anh thật sự vì mình và Dương Dương nên mới từ bỏ ước mơ làm bác sĩ sao?
Hoàng Ngân thất thần trong chốc lát, lại nghe được âm thanh lành lạnh của Cao Dương Thành vang lên lần nữa: “Tổng thanh tra Đỗ, đừng có tự dát vàng lên gương mặt đó của mình!” Anh nói đến đây thì dừng lại một chút, nghiêng người ngửa đầu nhìn Hoàng Ngân ở cao anh mấy tầng cầu thang, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa, chuyện riêng của chồng người khác, cô đừng có xen vào nữa, nếu không thật sự phải đi sám hối với thượng đế cả đời đấy!”
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Ngân nhất thời liền ngậm miệng lại.
“Chồng của người khác”, cái danh xưng này giống như một sự buồn bực đè mạnh xuống, liên tục đè lên ngực của cô, lập tức khiến cô tỉnh táo lại không ít.
Đáng chết! !
Hoàng Ngân ảo não đấm vào đầu của mình!
Giống như Cao Dương Thành nói vậy, cái tật xấu đáng ghét này của mình lại tái phát rồi!
Cô thích việc quản lý chuyện riêng của anh không kể địa điểm, không quan tâm đến hoàn cảnh! Cái này đã bao nhiêu năm rồi vẫn còn như vậy! Xem ra chính mình thực sự nên đi chữa trị rồi!
Hai người đi thẳng một mạch xuống ba mươi hai tầng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
“Chờ ở đây!”
Đến cửa ra vào, Cao Dương Thành bỗng nhiên nói ra một câu.
Hoàng Ngân không hiểu lắm, muốn hỏi anh, chỉ thấy anh đã quay người rồi, đi thẳng tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Bíp. . .”
Một ánh đèn xe chói mắt đi ngược hướng chiếu vào Hoàng Ngân, đại biểu nháy nháy vài cái, “két” một tiếng, một chiếc xe Bentley quen thuộc màu đen dừng ngay trước mặt Hoàng Ngân.
Cửa sổ xe trượt xuống, gương mặt đẹp trai thừa hưởng cả sự ấm áp phương Đông lẫn phương Tây của Louis liền hiện ra.
Anh ta nhe răng cười cười với Hoàng Ngân, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
“Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói hôm nay có cuộc hẹn quan trọng, sẽ về muộn hay sao?” Hoàng Ngân vui mừng với sự xuất hiện của anh.
Louis ga lăng mở cửa xe cho Hoàng Ngân sau đó chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Đã không còn sớm nữa rồi! Gọi điện thoại cho em thì tắt máy, quay về khách sạn một chuyến thì thấy em không có ở đấy, nên anh đoán có lẽ là em làm thêm giờ.”
“Điện thoại hết pin rồi!”
Hoàng Ngân ngồi vào trong xe, Louis theo thói quen khom người giúp cô thắt dây an toàn, bỗng nhiên có một luồng sáng ô tô mạnh mẽ chiếu vào người bọn họ.
Hoàng Ngân nhíu mày, theo bản năng đưa tay lên che bớt ánh sáng.
Louis cũng quay đầu lại nhìn.
Ở phía đối diện, đang ngồi trên chiếc Porsche màu bạc kia chính là Cao Dương Thành!
Xe, dừng lại khi bọn họ đối diện với nhau!
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hai lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng đến bọn họ.
Mà cái gương mặt lạnh lùng kia từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, không hiện ra một nửa tâm trạng nào.
Ba người, cứ như vậy lạnh lùng giằng co trong nửa phút.
Rồi sau đó, chiếc Porsche màu bạc xoay như gió, nhanh chóng rời đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, hơn mười giây sau đó, ngay cả ánh sáng phản quang cuối cùng của kính chiếu hậu cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Hoàng Ngân bất giác có một chút lạc lõng.
Louis chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấu được tâm tư của Hoàng Ngân, anh ta vẫn nho nhã giúp cô thắt dây an toàn như cũ: “Có phải anh không nên tới hay không?”
“Anh nói cái gì vậy!”
Hoàng Ngân đẩy anh, lại vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: “Nhưng mà nói thật, đã trễ như vậy rồi anh quả thực là không nên tới nha, em có thể tự mình bắt xe về mà.”
Louis thấy cô cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, khóe miệng nhẹ nhàng tạo thành một đường cong vui vẻ, anh vượt qua thân xe, ngồi lên xe, trái tay vịn chặt tay lái, nghiêng người nhìn về phía Hoàng Ngân, vẻ mặt thành thật nói: “Em yêu à, anh để em mua xe bên này nha?”
Hoàng Ngân trừng anh: “Để làm gì? Anh thật sự muốn nuôi em sao?”
Louis bật cười: “Cầu còn không được!”
“Không muốn!” Hoàng Ngân từ chối.
“Không muốn cái gì?” Louis khiêu mi.
“Không muốn xe của anh, không muốn anh nuôi em! Hừ, em thấy anh nha, nhất định là muốn kéo lòng hư vinh của em lên chứ gì! Thật xin lỗi, em không chấp nhận!”
Louis mỉm cười: “Muốn em hư vinh hơn một chút, liền không thể tốt hơn nữa kìa.”
Lời này. . . Rất quen thuộc! !
Cô nhớ rõ trong một khoảnh khắc nào đó, có một người đàn ông cũng thủ thỉ nỉ non bên tai cô một câu y như vậy. . .
Tâm trạng Hoàng Ngân có một chút hoảng hốt, rồi bừng tỉnh, vội vàng xua tay nói: “Anh ngàn vạn lần đừng có mua xe cho em, quan trọng không phải là tiền, em là lo lắng cho kỹ thuật lái xe quá kém của mình kìa ! Anh cũng thấy đấy, tình hình giao thông ở đây cũng không giống với bên Pháp đâu. Anh ngàn vạn lần đừng có bẫy em! Đến lúc đó em xảy ra tai nạn xe cộ rồi, anh khẳng định sẽ phải tới nhà thờ để sám hối với thượng đế cả đời đấy!”
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 179: BA NGƯỜI LẠNH LÙNG ĐỐI DIỆN
Một tay theo thói quen nhét vào trong túi quần tây, bình thản bước chân đi xuống tầng dưới.
Trái lại Đỗ Hoàng Ngân phía sau anh. . .
Thị lực ban đêm của cô rất kém, chỉ có thể dùng hai tay cùng nhau bám vào lan can cầu thang, mỗi lần đưa chân bước ra, mũi chân còn phải cẩn thận từng li từng tí thăm dò phía trước, thẳng đến khi xác định được bậc thang tiếp theo rồi cô mới dám đi tiếp.
Mắt thấy bóng đen phía trước càng ngày càng cách xa mình, Hoàng Ngân lập tức có chút vội vàng, bước chân phía dưới cũng không tự chủ được mà nhanh lên.
“Giám đốc Cao. . .”
Hoàng Ngân gọi anh, sợ anh đi quá nhanh sẽ bỏ mình ở lại.
“Giám đốc Cao!”
Thấy anh không có phản ứng gì, Hoàng Ngân lại gọi một tiếng.
“Ừ.”
Cao Dương Thành do dự trả lời lại một câu, bước chân phía dưới vẫn không ngừng lại.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim khẩn trương của Hoàng Ngân vẫn an ổn lại không ít.
“Tổng giám đốc Cao, tôi thấy công ty của các anh cũng không có lớn như người ta đồn ngoài kia nhỉ! Giờ là thời đại nào rồi mà còn mất điện chứ.”
Hoàng Ngân cố ý kiếm chuyện với anh, hy vọng nói thêm với mình vài câu, như vậy cô cũng không cần phải quá sợ hãi.
“Vậy xem ra năng lực của tổng thanh Đỗ cũng không thần kỳ như công ty các cô đồn đại nhỉ, lớn như vậy rồi mà vẫn còn sợ tối!”
“Lúc nào mà sợ tối với năng lực lại có liên quan đến nhau hả?” Hoàng Ngân kháng nghị.
“Vậy lúc nào thì mất điện với tốc độ phát triển mạnh mẽ của công ty lại có liên quan đến nhau?” Tên nào đó hỏi lại.
“. . . .”
Hoàng Ngân ngậm miệng.
Keo kiệt! Cái này cũng muốn so đo với cô!
Cô bĩu môi, khó chịu oán thầm anh.
Lại phát hiện ra không biết từ lúc nào bóng đen ở phía trước không đã dừng lại, hơi nghiêng người, thản nhiên nhìn cô.
Trong bóng tối, đôi mắt thâm trầm màu đen kia lại đặc biệt trong trẻo.
Hoàng Ngân nhìn thấy thì có chút thất thần, thế cho nên bước chân phía trước bỗng đạp mạnh một cái, lại bỗng nhiên giẫm phải không khí, cả người chật vật ngã về phía trước.
“A a a a a. . .”
Hoàng Ngân sợ tới mức mặt mày biến sắc, mắt thấy chính mình sắp lăn xuống cầu thang rồi thì chợt cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, một cánh tay giống như kìm sắt lập tức giữ chặt cô lại, cả người ngã vào trong một lồng ngực rắn chắc mà không hề báo trước.
Hô hấp của hai người quá gần nhau.
Thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được hơi nóng thở ra của đối phương, vừa mỏng vừa sâu, vừa nhẹ vừa nặng dường như hòa quên lại trong hơi thở của chính mình, cùng triền miên với hơi thở của bản thân.
Ánh trăng sáng bạc, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh ở hành lang vào bên trong, mỏng manh chiếu vào thân ảnh hai người đang ôm nhau, dường như quấn thêm cho bọn họ một mảnh lụa trắng lãng mạn. Bên trong ảo mộng mờ ảo đó, bọn họ giống như một cặp đôi mới cưới đang bước vào cung điện hôn lễ.
Khoảng cách giữa hai người không tới một gang tay, Cao Dương Thành có thể nhìn thấy rõ ràng đôi lông mi đang nhẹ nhàng lay động của Hoàng Ngân, như là hai cánh quạt thanh nhỏ nhắn mềm mại, mỗi lần khẽ động là có thể khiến cho hơi thở gấp gáp của anh nặng thêm vài phần.
Anh cúi đầu, cánh môi mỏng từng chút từng chút tiến sát lại lông mi của Hoàng Ngân như có ma xui quỷ khiến.
Cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng đến gần, Hoàng Ngân khẩn trương đến mức trái tim như sắp rớt ra ngoài vậy.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy khuỷu tay của anh, không tự chủ được siết chặt lại. . .
Lông mi run rẩy nhanh hơn, tầm mắt rủ xuống, lại không dám nhìn anh, hô hấp vốn dĩ đã không ổn định giờ phút này lại càng trở nên gấp gáp hơn.
Thời gian “tích tắc” dần dần trôi qua.
Giữa hơi thở gấp gáp, nụ hôn mà Hoàng Ngân vừa thấy khẩn trương vừa có chờ mong lại cứ chập chạp không rơi xuống.
Cuối cùng, cô nhịn không được ngước mắt lên nhìn anh trong bóng tối.
Mà đôi mắt thâm trầm như hố sâu kia cũng đang tập trung nhìn thẳng cô.
“Buông tay!”
Hai từ bạc tình bạc nghĩa phát ra từ đôi môi đó, không hề có lấy một nửa độ ấm nào.
Trong lòng Hoàng Ngân khẽ trùng xuống, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra không biết lúc nào mà anh đã buông lỏng vòng cánh tay của mình ra rồi, mà tay của nàng vẫn nắm lất khuỷu tay của anh, rất chặt rất chặt.
Hoàng Ngân mất tự nhiên vội vàng thu tay về: “Xin lỗi.”
Cô thấp giọng nói xin lỗi, nghĩ thầm có lẽ là do mình quá dùng sức nên làm đau anh.
Cao Dương Thành cũng không có nhiều lời, quay người, xuống lầu.
Hoàng Ngân dựa vào vách tường, có chút hổn hển, điều chỉnh lấy lại tâm trạng bất ổn trong lòng, lại có thể cảm nhận được rõ ràng phần hụt hẫng trong lòng mình.
Che dấu cái gì cũng không dấu được nữa rồi!
Cô vậy mà vẫn còn đang mong đợi cái gì chứ!
Thẳng đến khi Hoàng Ngân điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình thì mới phát hiện ra thân ảnh của anh đã sớm đi xa rồi, nhưng mà cô cũng đã gạt điều không vui qua một bên, lại tiếp tục sợ hãi rôi.
Lúc đi tới đầu hành lang tiếp theo, chỉ thấy Cao Dương Thành đang dựa vào vách tường, đang hút một điếu thuốc.
Ánh sáng le lói giữa hai ngón tay của anh lóe lên, in dấu trên gương mặt lạnh lùng thâm trầm kia, mơ hồ nhưng vẫn đẹp trai như cũ.
Vừa mới phát hiện ra Hoàng Ngân đang tới gần, anh liền tiện tay đem nửa mẩu thuốc còn thừa lại ấn bỏ vào trong thùng rác, đứng dậy, mở rộng bước chân tiến về phía trước.
Trái tim của Hoàng Ngân đập mạnh và loạn nhịp nhìn theo bóng lưng cao to của anh, trong lòng bất giác tràn qua một dòng nước ấm.
“Bác sĩ Cao!”
Lúc này, Hoàng Ngân không biết rốt cuộc là mình bị cửa kẹp trúng đầu, hay là bị con lừa đá vào đầu nữa. tóm lại, cô thật sự đã gọi thành tiếng như vậy.
Lúc xưng hô này vừa rời khỏi miệng của Hoàng Ngân, người đàn ông đi ở phía trước rõ ràng có ngừng lại một chút, thân hình cứng ngắc, duy trì vài giây, một lúc sau mới mạnh mẽ tiếp tục đi.
“Bác sĩ Cao!”
Trong bóng đêm, một bước của Hoàng Ngân cũng thành hai bước, vội vàng đuổi theo bước chân của anh.
Có một vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô rất lâu rồi, cô muốn nhân dịp ở riêng cùng một chỗ này là cho rõ ràng.
“Bác sĩ. . .”
“Đỗ Hoàng Ngân, chú ý xưng hô của cô!”
Hoàng Ngân còn chưa kịp gọi xong, Cao Dương Thành đi phía trước đã nghiêm nghị cắt ngang.
Anh quay người quay trở lại, trong bóng tối, cặp mắt giống như chim ưng kia lạnh lùng quét thẳng về phía cô, sắc bén vô cùng, lạnh lẽo, như muốn đem cô đâm thủng, đông cứng lại.
Hoàng Ngân giật mình một giây.
Mấy giây sau bỗng bừng tỉnh lại.
Trong bóng tối, đôi mắt trong suốt không hề sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào con mắt sắc bén của anh: “Bác sĩ Cao!”
Lông mày của Cao Dương Thành mơ hồ bỗng nhúc nhích, giống như đang đè nén sự tức giận trong lòng, anh cắn răng cảnh cáo cô: “Đỗ Hoàng Ngân, đừng có khiêu chiến sự chịu đựng của tôi! Sự kiên nhẫn của tôi với cô vẫn luôn luôn không cao! !”
Cảnh cáo của anh không thể nghi ngờ gì thật sự có chút đả thương người khác, nhưng mà đối với lời nói của anh, Hoàng Ngân lại làm như mắt điếc tai ngơ.
“Tại sao anh phải từ bỏ ước mơ làm bác sĩ?”
Vấn đề này thật sự đã tồn tại trong lòng Hoàng Ngân rất lâu rất lâu rồi!
Cao Dương Thành giận quá hóa cười, u ám lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Ngân: “Tổng thanh tra Đỗ, cái bệnh thích xen vào chuyện của người khác này của cô có thể đi tới bệnh viện chữa trị không?”
“Có thể! Vậy bác sĩ Cao giúp đỡ tôi chữa đi!” Hoàng Ngân khiêu khích.
Cao Dương Thành cười lạnh: “Thật sự là bệnh cũng không nhẹ!”
Nói xong, anh có chút chán ghét bỏ qua cô, cất bước xuống lầu.
Hoàng Ngân kiên nhẫn đuổi theo: “Tổng giám đốc Cao, ta vô tình cãi nhau với anh, chỉ là. . . tôi hy vọng anh không phải vì tôi và Dương Dương mà mới từ bỏ ước mơ của mình! Như vậy mẹ con chúng tôi thật sự sẽ áy náy cả đời!”
“À, vậy sao?” Bước chân của Cao Dương Thành cũng không hề dừng lại, u ám nghiêng đầu liếc nhìn Hoàng Ngân liếc, cười lạnh nói: “Vậy cô đi sám hối với thượng đế cả đời này đi!”
Lời này có ý gì chứ?
Ý của anh là anh thật sự vì mình và Dương Dương nên mới từ bỏ ước mơ làm bác sĩ sao?
Hoàng Ngân thất thần trong chốc lát, lại nghe được âm thanh lành lạnh của Cao Dương Thành vang lên lần nữa: “Tổng thanh tra Đỗ, đừng có tự dát vàng lên gương mặt đó của mình!” Anh nói đến đây thì dừng lại một chút, nghiêng người ngửa đầu nhìn Hoàng Ngân ở cao anh mấy tầng cầu thang, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa, chuyện riêng của chồng người khác, cô đừng có xen vào nữa, nếu không thật sự phải đi sám hối với thượng đế cả đời đấy!”
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Ngân nhất thời liền ngậm miệng lại.
“Chồng của người khác”, cái danh xưng này giống như một sự buồn bực đè mạnh xuống, liên tục đè lên ngực của cô, lập tức khiến cô tỉnh táo lại không ít.
Đáng chết! !
Hoàng Ngân ảo não đấm vào đầu của mình!
Giống như Cao Dương Thành nói vậy, cái tật xấu đáng ghét này của mình lại tái phát rồi!
Cô thích việc quản lý chuyện riêng của anh không kể địa điểm, không quan tâm đến hoàn cảnh! Cái này đã bao nhiêu năm rồi vẫn còn như vậy! Xem ra chính mình thực sự nên đi chữa trị rồi!
Hai người đi thẳng một mạch xuống ba mươi hai tầng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
“Chờ ở đây!”
Đến cửa ra vào, Cao Dương Thành bỗng nhiên nói ra một câu.
Hoàng Ngân không hiểu lắm, muốn hỏi anh, chỉ thấy anh đã quay người rồi, đi thẳng tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Bíp. . .”
Một ánh đèn xe chói mắt đi ngược hướng chiếu vào Hoàng Ngân, đại biểu nháy nháy vài cái, “két” một tiếng, một chiếc xe Bentley quen thuộc màu đen dừng ngay trước mặt Hoàng Ngân.
Cửa sổ xe trượt xuống, gương mặt đẹp trai thừa hưởng cả sự ấm áp phương Đông lẫn phương Tây của Louis liền hiện ra.
Anh ta nhe răng cười cười với Hoàng Ngân, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
“Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói hôm nay có cuộc hẹn quan trọng, sẽ về muộn hay sao?” Hoàng Ngân vui mừng với sự xuất hiện của anh.
Louis ga lăng mở cửa xe cho Hoàng Ngân sau đó chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Đã không còn sớm nữa rồi! Gọi điện thoại cho em thì tắt máy, quay về khách sạn một chuyến thì thấy em không có ở đấy, nên anh đoán có lẽ là em làm thêm giờ.”
“Điện thoại hết pin rồi!”
Hoàng Ngân ngồi vào trong xe, Louis theo thói quen khom người giúp cô thắt dây an toàn, bỗng nhiên có một luồng sáng ô tô mạnh mẽ chiếu vào người bọn họ.
Hoàng Ngân nhíu mày, theo bản năng đưa tay lên che bớt ánh sáng.
Louis cũng quay đầu lại nhìn.
Ở phía đối diện, đang ngồi trên chiếc Porsche màu bạc kia chính là Cao Dương Thành!
Xe, dừng lại khi bọn họ đối diện với nhau!
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hai lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng đến bọn họ.
Mà cái gương mặt lạnh lùng kia từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, không hiện ra một nửa tâm trạng nào.
Ba người, cứ như vậy lạnh lùng giằng co trong nửa phút.
Rồi sau đó, chiếc Porsche màu bạc xoay như gió, nhanh chóng rời đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, hơn mười giây sau đó, ngay cả ánh sáng phản quang cuối cùng của kính chiếu hậu cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Hoàng Ngân bất giác có một chút lạc lõng.
Louis chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấu được tâm tư của Hoàng Ngân, anh ta vẫn nho nhã giúp cô thắt dây an toàn như cũ: “Có phải anh không nên tới hay không?”
“Anh nói cái gì vậy!”
Hoàng Ngân đẩy anh, lại vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: “Nhưng mà nói thật, đã trễ như vậy rồi anh quả thực là không nên tới nha, em có thể tự mình bắt xe về mà.”
Louis thấy cô cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, khóe miệng nhẹ nhàng tạo thành một đường cong vui vẻ, anh vượt qua thân xe, ngồi lên xe, trái tay vịn chặt tay lái, nghiêng người nhìn về phía Hoàng Ngân, vẻ mặt thành thật nói: “Em yêu à, anh để em mua xe bên này nha?”
Hoàng Ngân trừng anh: “Để làm gì? Anh thật sự muốn nuôi em sao?”
Louis bật cười: “Cầu còn không được!”
“Không muốn!” Hoàng Ngân từ chối.
“Không muốn cái gì?” Louis khiêu mi.
“Không muốn xe của anh, không muốn anh nuôi em! Hừ, em thấy anh nha, nhất định là muốn kéo lòng hư vinh của em lên chứ gì! Thật xin lỗi, em không chấp nhận!”
Louis mỉm cười: “Muốn em hư vinh hơn một chút, liền không thể tốt hơn nữa kìa.”
Lời này. . . Rất quen thuộc! !
Cô nhớ rõ trong một khoảnh khắc nào đó, có một người đàn ông cũng thủ thỉ nỉ non bên tai cô một câu y như vậy. . .
Tâm trạng Hoàng Ngân có một chút hoảng hốt, rồi bừng tỉnh, vội vàng xua tay nói: “Anh ngàn vạn lần đừng có mua xe cho em, quan trọng không phải là tiền, em là lo lắng cho kỹ thuật lái xe quá kém của mình kìa ! Anh cũng thấy đấy, tình hình giao thông ở đây cũng không giống với bên Pháp đâu. Anh ngàn vạn lần đừng có bẫy em! Đến lúc đó em xảy ra tai nạn xe cộ rồi, anh khẳng định sẽ phải tới nhà thờ để sám hối với thượng đế cả đời đấy!”
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook