Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-276
CHƯƠNG 272: HÔN NHÂN GIỐNG NHƯ TRÒ CHƠI GIA ĐÌNH
CHƯƠNG 272: HÔN NHÂN GIỐNG NHƯ TRÒ CHƠI GIA ĐÌNH
Trong lời nói của Vũ Phong, lộ ra mấy phần mệt mỏi, anh nói với Thùy Sam: “Lên đi.”
Thùy Sam hơi lưỡng lự, cuối cùng gật đầu: “Được, anh lái xe chú ý an toàn.”
“Ừ.”
“Bye bye...”
“Bye...”
Tạm biệt xong, Thùy Sam quay người đi vào trong nhà trọ.
Bước chân đi rất chậm chạp, dường như trong lòng vẫn mơ hồ, chờ mong cái gì... chờ mong anh gọi mình lại, chờ mong anh giống như bình thường, mặt dày không ngừng hôn cô rồi mới chịu rời đi.
Hôm nay... cái gì cũng không có.
Đến tận khi Thùy Sam tiến vào nhà trọ, anh vẫn không gọi cô lại. Thùy Sam trong lòng thất vọng.
Xe thể thao màu đỏ của Vũ Phong lao ra khỏi khu nhà trọ của Thùy Sam như một cơn gió, nhanh chóng hòa vào trong dòng xe cộ, đánh võng lạng lách vun vút ....trêu chọc những chủ xe khác trên làn xe, dọc đường bấm còi ô tô đinh tai nhức óc, còn kèm theo tiếng động cơ nổ ầm vang.
Két...
Xe bỗng nhiên thắng gấp, dừng lại bên bờ sông.
“Ầm” một tiếng, Vũ Phong đấm một đấm thật mạnh lên tay lái.
Tiếng còi chói tai vang lên, làm cho người qua đường bên cạnh liên tiếp quay đầu nhìn quanh.
“Mẹ kiếp!”
Vũ Phong nóng nảy mắng một câu, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Đưa tay móc từ trong túi ra mấy cuộn vé xem phim.
Mở ra, đúng bốn cuộn.
Mà hai cuộn khác, là khi Thùy Sam đi vào nhà vệ sinh của rạp chiếu phim, anh giúp cô lục khăn giấy, vô tình lục ra.
Cùng một bộ phim « Nữ hoàng băng giá», thời gian chiếu phim, cùng một ngày, chỉ là sớm hơn xuất chiếu của họ đúng một giờ mà thôi.
Vừa nãy, lúc ăn cơm, rõ ràng cô bụng đã đói đến mức kêu ọc ọc, vẫn còn nói dối đã ăn rồi.
Ròng rã suốt ba tiếng, từ lúc phim chiếu đến khi phim kết thúc, ăn cơm, đưa cô về nhà, anh đã cho cô vô số cơ hội giải thích cũng như ám chỉ, nhưng mà cô vẫn kiên trì... giấu diếm, lừa gạt.
Hai cuộn vé, khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều.
Nếu như đi xem với bạn cùng phòng thì tại sao cô phải giấu diếm? Giấu diếm chẳng phải vì chột dạ sao?
Nếu như không làm gì, cần gì phải chột dạ?
Vũ Phong càng nghĩ càng đau khổ, càng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thậm chí anh còn xúc động muốn gọi điện tìm cô hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động trên xe vang lên.
Nhìn biểu hiện điện báo một chút, Tiểu Sam.
Đôi mắt âm u của Vũ Phong sâu thêm mấy phần, anh do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn tiếp điện thoại.
Thùy Sam là người nói chuyện trước.
“Vũ Phong...”
Vũ Phong không đáp, anh chỉ cầm di động, không lên tiếng.
“Vũ Phong?”
Thùy Sam lại gọi một tiếng thăm dò.
Vũ Phong khẽ di chuyển một chút tựa đầu trên gối nệm: “Ừ, em nói đi.”
Hơi hậm hực.
“Anh đang ở đâu?”
Thùy Sam hỏi anh.
“Bên ngoài.”
Vũ Phong thuận miệng đáp một câu.
“Bên ngoài nào?”
Thùy Sam gặng hỏi.
“Sao?”
Vũ Phong ngồi thẳng lại, lông mày lưỡi mác nhíu lại: “Vừa gọi điện đến đã hỏi hành tung của anh?”
Vừa nghĩ tới việc cô lừa gạt mình, Vũ Phong thật hơi giận: “Anh còn có việc, cúp máy đây.”
Dứt lời, Vũ Phong ném thẳng điện thoại di động sang một bên.
Vốn tưởng rằng cô gọi điện tới là vì giải thích chuyện xem phim, kết quả không như mong đợi.
“Tút tút tút ——”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng điện thoại bận, Thùy Sam cảm thấy hụt hẫng.
Đứng ở trong sân ngoài biệt thự của Vũ Phong, nhìn cánh cửa đóng chặt, Thùy Sam buồn bã gãi đầu.
Đối với việc hôm nay cùng xem phim với Lâm Du Thiên, Thùy Sam vẫn luôn buồn bực ở trong lòng, vô cùng khó chịu, trong nhà trọ rối bời một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm phải đến trước mặt Vũ Phong giải thích rõ ràng.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên đón xe tới, anh còn chưa về nhà.
Cũng không biết rốt cuộc anh đã đi đâu.
Mà cô không cầm chìa khoá biệt thự, không phải anh không đưa, mà là cô không muốn.
Lại đúng lúc mẹ chồng đã bay ra nước ngoài công tác, cũng không biết tại sao, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng bị phái về khu nhà cũ. Lúc này trong cả tòa biệt thự lớn lại không còn một ai.
Thùy Sam quả thực không hiểu dụng ý của mẹ chồng, lại không biết Lý Vân Thường dụng tâm lương khổ, phái tất cả bóng đèn vướng bận đi, chỉ vì muốn tạo ra không gian riêng tư cho cặp đôi mới này.
Kết quả, hai người không chịu thua kém này lại không tận dụng được thời cơ tốt đẹp như vậy, ngược lại ở đây giận dỗi.
Nếu Lý Vân Thường biết con trai và con dâu lãng phí tấm lòng của mình như vậy, chắc chắn tức giận đến mức bay từ nước ngoài trở về ngay trong đêm.
Sau đó Thùy Sam lại gọi điện cho Vũ Phong, nhưng điện thoại không kết nối được nữa.
Từ đầu đến cuối không ai nghe.
Nhưng sau đó nhận điện thoại lại là tiếng một phụ nữ: “A lô, xin hỏi ai đó? Tìm anh Vũ có chuyện gì không? Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại lắm, nếu cô có việc, cứ nói với tôi là được.”
Trong lòng Thùy Sam căng thẳng...
Hơi thở nghẹn lại, bàn tay nhỏ cầm di động hơi nắm chặt lại, nhưng cô vẫn không vội cúp điện thoại, cô thử thuyết phục mình tin tưởng người đàn ông đó: “Cô là ai?”
Giọng điệu của Thùy Sam lạnh lùng, đanh đá hiếm thấy.
Người phụ nữ trong điện thoại hơi sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Vậy cô là ai?”
“Tôi là vợ của anh ấy. Cô để anh ấy nói chuyện một chút.”
Thùy Sam dằn lòng nói chuyện với cô ta.
“Vợ?”
Người phụ nữ đầu dây kia cười phá lên: “Vậy tôi còn là đệ nhất phu nhân của anh ấy đấy. Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Người phụ nữ đó nói xong, thì cúp ngay điện thoại của Thùy Sam.
Thùy Sam lại gọi điện tới nhưng đã bị tắt máy.
Trong quán bar ——
Vũ Phong mang theo men say giằng lấy điện thoại trong tay người phụ nữ kia: “Mẹ kiếp, ai cho phép cô nghe điện thoại của tôi?”
“Anh Vũ...”
Người phụ nữ đó tỏ vẻ tủi thân, dán sát lại gần Vũ Phong: “Còn không phải người ta thấy anh say đến bất tỉnh nhân sự, cho nên tiện thể nghe giúp anh sao.”
“Cút.”
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú, quyến rũ của Vũ Phong lạnh như băng.
Người phụ nữ này, anh không quen.
Hình như vừa mới ngồi lại đây, tìm anh bắt chuyện, nhưng anh không đáp, chỉ gục xuống bàn chờ tỉnh rượu.
Vũ Phong mới mở điện thoại ra, định tìm xem một chút là ai gọi điện, nhưng không ngờ mới vừa mở khóa, điện thoại liền tự động tắt máy.
Chết tiệt.
Hết pin rồi.
“Anh Vũ, em thấy anh đã quá say, để em đưa anh về nhé...”
Dứt lời, người phụ nữ đó đi tới khoác tay Vũ Phong, nhưng anh không hề cảm kích đẩy ra: “Cút.”
Keo kiệt thốt ra hai chữ, anh đứng dậy, bước chân say lảo đảo đi ra ngoài.
“Anh Vũ.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!
Người phụ nữ đó vội vã lắc lư eo nhỏ đuổi theo.
Vũ Phong quay người, mắt say đỏ ngầu hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Hôm nay tâm trạng tôi rất tệ. Có thể cút xa bao nhiêu thì cút đi.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
Rõ ràng người phụ nữ đó bị cái cảnh cáo lạnh lùng của Vũ Phong dọa sợ, đứng ngay cửa quán bar, sắc mặt đã hơi trắng.
Mùa mưa dầm, mưa cứ nói đến là đến, không hề có dấu hiệu báo trước.
Thùy Sam vẫn đứng đờ đẫn trong mưa. Mặc cho nước mưa xối vào cơ thể lạnh buốt của cô, cô cũng vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tận đến khi tiếng động cơ phách lối gào thét trong mưa, đèn xe chói mắt, xuyên qua màn mưa lao thẳng về phía cô.
Cũng chỉ nghe được một tiếng phanh xe: “Két” đinh tai nhức óc vang lên.
Lốp xe đè lên làn xe tư nhân, chiếc xe thể thao màu đỏ bỗng nhiên dừng lại trước mặt Thùy Sam.
Xe chưa kịp tắt máy, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước nhanh về phía cô: “Dương Thùy Sam, em đang làm gì vậy?”
Thùy Sam che đèn xe, đã nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trong mưa.
Gương mặt quyến rũ của anh đỏ ửng, trong mắt phượng đen nhánh tơ máu đỏ ngầu, anh đã uống rượu.
“Anh uống rượu với phụ nữ trong quán bar?”
Thùy Sam ngẩng đầu hỏi anh, âm thanh hơi khàn khàn bất lực.
Đôi mắt sâu của Vũ Phong trầm xuống, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, anh bỗng nhiên móc ra bốn cuộn vé xem phim từ trong túi áo khoác màu đen của mình, ném về phía Thùy Sam đối diện: “Vậy em thì sao? Em đã đi xem phim với ai thế? Đừng nói với anh là bạn cùng phòng của em. Bạn cùng phòng của em bây giờ vẫn còn đang ốm đấy.”
Thùy Sam cắn cắn môi dưới tái nhợt: “Lâm Du Thiên...”
Cô giải thích, thanh âm bất giác hơi nghẹn ngào: “Bộ phim này là cùng xem với Lâm Du Thiên.”
Lâm Du Thiên!
Ba chữ đơn giản như là lời chú kim cô, lượn lờ ở trên đầu Vũ Phong, khiến đầu anh đau nhức muốn nứt ra.
Phổi giống như bị thứ gì bén nhọn đè xuống, làm cho anh ngay cả thở cũng đau.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thùy Sam trước mắt, bị nước mưa cọ rửa, càng lúc càng mơ hồ.
Mắt Vũ Phong căng lên, cổ họng khô khốc, thật lâu...
Anh mới thốt ra một lời ấm ức: “Được, nếu như em... thật sự yêu người đàn ông đó thì anh buông tay để em đi.”
Giọng điệu của anh, cao ngạo, không ai bì nổi...
Thậm chí, còn mang theo chút bất cần đời, anh cười lạnh nhìn Thùy Sam: “Vốn dĩ, em cũng hồ đồ kết hôn với anh, không phải sao?”
Khóe miệng Vũ Phong mỉm cười tàn nhẫn như đao, nhưng trong lòng như có kim châm.
Anh làm bộ cao ngạo, làm bộ phách lối, mục đích chỉ là ngụy trang cho nỗi đau khổ tột cùng của mình.
Chỉ là, muốn để bản thân khi bị phản bội chí ít nhìn qua không thảm hại như vậy.
Vũ Phong xoay người đi mở cửa biệt thự.
Thùy Sam đứng ở sau lưng anh, kinh ngạc nhìn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
“Vũ Phong...”
Cô gọi một tiếng.
Vũ Phong không quay người, tay cầm chìa khóa hơi cứng đờ, sau đó lại tiếp tục.
Cửa mở ra, anh xoay người đi kéo Thùy Sam, không đợi cô kịp phản ứng, cả người đã bị anh kéo vào trong phòng khách biệt thự.
Một chiếc khăn lông màu xanh nhạt quẳng trên đầu Thùy Sam, đến khi cô kéo xuống đã thấy Vũ Phong đi lên trên tầng.
Bóng lưng lạnh lùng.
“Vũ Phong.”
Thùy Sam gọi anh lại.
Vũ Phong dừng bước.
Thùy Sam hít một hơi sâu, ngực phập phồng dữ dội, buồn bực, hết sức khó chịu.
“Câu anh vừa nói đó có ý gì?”
Giọng Thùy Sam hơi run rẩy: “Ý anh là... là muốn... ly hôn?”
Thân hình Vũ Phong bỗng nhiên cứng đờ.
Thùy Sam hít vào một hơi, bỗng nảy sinh cảm giác xúc động muốn khóc, nhưng vẫn bị cô cưỡng chế đè ép xuống: “Đây chính là hôn nhân anh hiểu không? Động một chút miệng lại thốt ra hai chữ ly hôn, nhẹ nhàng tùy tiện nói chia tay với người yêu? Sớm biết như thế này... thì không nên tùy tiện đi cùng anh đến UBND đăng ký kết hôn. Có hay không có tờ giấy đó khác nhau ở chỗ nào chứ?”
Thùy Sam vô cùng thất vọng.
Đến lúc này, cô đã hiểu rõ thì ra quan hệ giữa bọn họ, thật còn chưa tốt đến mức có thể trở thành vợ chồng... Tư cách và sự từng trải của bọn họ còn thiếu rất nhiều.
Thùy Sam quay người đi ra ngoài: “Nếu như anh quả thật quyết tâm thì gọi điện thoại cho em. Em... đi cùng anh tới tòa án.”
Hôn nhân của hai người họ giống như trò chơi gia đình.
Thùy Sam cảm thấy cả người lạnh buốt.
Ngay cả việc người phụ nữ trong điện thoại lúc nãy cô cũng không còn tâm trí vặn hỏi nữa.
Đã đến mức này rồi, còn có gì quan trọng nữa đâu.
Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!
CHƯƠNG 272: HÔN NHÂN GIỐNG NHƯ TRÒ CHƠI GIA ĐÌNH
Trong lời nói của Vũ Phong, lộ ra mấy phần mệt mỏi, anh nói với Thùy Sam: “Lên đi.”
Thùy Sam hơi lưỡng lự, cuối cùng gật đầu: “Được, anh lái xe chú ý an toàn.”
“Ừ.”
“Bye bye...”
“Bye...”
Tạm biệt xong, Thùy Sam quay người đi vào trong nhà trọ.
Bước chân đi rất chậm chạp, dường như trong lòng vẫn mơ hồ, chờ mong cái gì... chờ mong anh gọi mình lại, chờ mong anh giống như bình thường, mặt dày không ngừng hôn cô rồi mới chịu rời đi.
Hôm nay... cái gì cũng không có.
Đến tận khi Thùy Sam tiến vào nhà trọ, anh vẫn không gọi cô lại. Thùy Sam trong lòng thất vọng.
Xe thể thao màu đỏ của Vũ Phong lao ra khỏi khu nhà trọ của Thùy Sam như một cơn gió, nhanh chóng hòa vào trong dòng xe cộ, đánh võng lạng lách vun vút ....trêu chọc những chủ xe khác trên làn xe, dọc đường bấm còi ô tô đinh tai nhức óc, còn kèm theo tiếng động cơ nổ ầm vang.
Két...
Xe bỗng nhiên thắng gấp, dừng lại bên bờ sông.
“Ầm” một tiếng, Vũ Phong đấm một đấm thật mạnh lên tay lái.
Tiếng còi chói tai vang lên, làm cho người qua đường bên cạnh liên tiếp quay đầu nhìn quanh.
“Mẹ kiếp!”
Vũ Phong nóng nảy mắng một câu, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Đưa tay móc từ trong túi ra mấy cuộn vé xem phim.
Mở ra, đúng bốn cuộn.
Mà hai cuộn khác, là khi Thùy Sam đi vào nhà vệ sinh của rạp chiếu phim, anh giúp cô lục khăn giấy, vô tình lục ra.
Cùng một bộ phim « Nữ hoàng băng giá», thời gian chiếu phim, cùng một ngày, chỉ là sớm hơn xuất chiếu của họ đúng một giờ mà thôi.
Vừa nãy, lúc ăn cơm, rõ ràng cô bụng đã đói đến mức kêu ọc ọc, vẫn còn nói dối đã ăn rồi.
Ròng rã suốt ba tiếng, từ lúc phim chiếu đến khi phim kết thúc, ăn cơm, đưa cô về nhà, anh đã cho cô vô số cơ hội giải thích cũng như ám chỉ, nhưng mà cô vẫn kiên trì... giấu diếm, lừa gạt.
Hai cuộn vé, khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều.
Nếu như đi xem với bạn cùng phòng thì tại sao cô phải giấu diếm? Giấu diếm chẳng phải vì chột dạ sao?
Nếu như không làm gì, cần gì phải chột dạ?
Vũ Phong càng nghĩ càng đau khổ, càng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thậm chí anh còn xúc động muốn gọi điện tìm cô hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động trên xe vang lên.
Nhìn biểu hiện điện báo một chút, Tiểu Sam.
Đôi mắt âm u của Vũ Phong sâu thêm mấy phần, anh do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn tiếp điện thoại.
Thùy Sam là người nói chuyện trước.
“Vũ Phong...”
Vũ Phong không đáp, anh chỉ cầm di động, không lên tiếng.
“Vũ Phong?”
Thùy Sam lại gọi một tiếng thăm dò.
Vũ Phong khẽ di chuyển một chút tựa đầu trên gối nệm: “Ừ, em nói đi.”
Hơi hậm hực.
“Anh đang ở đâu?”
Thùy Sam hỏi anh.
“Bên ngoài.”
Vũ Phong thuận miệng đáp một câu.
“Bên ngoài nào?”
Thùy Sam gặng hỏi.
“Sao?”
Vũ Phong ngồi thẳng lại, lông mày lưỡi mác nhíu lại: “Vừa gọi điện đến đã hỏi hành tung của anh?”
Vừa nghĩ tới việc cô lừa gạt mình, Vũ Phong thật hơi giận: “Anh còn có việc, cúp máy đây.”
Dứt lời, Vũ Phong ném thẳng điện thoại di động sang một bên.
Vốn tưởng rằng cô gọi điện tới là vì giải thích chuyện xem phim, kết quả không như mong đợi.
“Tút tút tút ——”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng điện thoại bận, Thùy Sam cảm thấy hụt hẫng.
Đứng ở trong sân ngoài biệt thự của Vũ Phong, nhìn cánh cửa đóng chặt, Thùy Sam buồn bã gãi đầu.
Đối với việc hôm nay cùng xem phim với Lâm Du Thiên, Thùy Sam vẫn luôn buồn bực ở trong lòng, vô cùng khó chịu, trong nhà trọ rối bời một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm phải đến trước mặt Vũ Phong giải thích rõ ràng.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên đón xe tới, anh còn chưa về nhà.
Cũng không biết rốt cuộc anh đã đi đâu.
Mà cô không cầm chìa khoá biệt thự, không phải anh không đưa, mà là cô không muốn.
Lại đúng lúc mẹ chồng đã bay ra nước ngoài công tác, cũng không biết tại sao, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng bị phái về khu nhà cũ. Lúc này trong cả tòa biệt thự lớn lại không còn một ai.
Thùy Sam quả thực không hiểu dụng ý của mẹ chồng, lại không biết Lý Vân Thường dụng tâm lương khổ, phái tất cả bóng đèn vướng bận đi, chỉ vì muốn tạo ra không gian riêng tư cho cặp đôi mới này.
Kết quả, hai người không chịu thua kém này lại không tận dụng được thời cơ tốt đẹp như vậy, ngược lại ở đây giận dỗi.
Nếu Lý Vân Thường biết con trai và con dâu lãng phí tấm lòng của mình như vậy, chắc chắn tức giận đến mức bay từ nước ngoài trở về ngay trong đêm.
Sau đó Thùy Sam lại gọi điện cho Vũ Phong, nhưng điện thoại không kết nối được nữa.
Từ đầu đến cuối không ai nghe.
Nhưng sau đó nhận điện thoại lại là tiếng một phụ nữ: “A lô, xin hỏi ai đó? Tìm anh Vũ có chuyện gì không? Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại lắm, nếu cô có việc, cứ nói với tôi là được.”
Trong lòng Thùy Sam căng thẳng...
Hơi thở nghẹn lại, bàn tay nhỏ cầm di động hơi nắm chặt lại, nhưng cô vẫn không vội cúp điện thoại, cô thử thuyết phục mình tin tưởng người đàn ông đó: “Cô là ai?”
Giọng điệu của Thùy Sam lạnh lùng, đanh đá hiếm thấy.
Người phụ nữ trong điện thoại hơi sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Vậy cô là ai?”
“Tôi là vợ của anh ấy. Cô để anh ấy nói chuyện một chút.”
Thùy Sam dằn lòng nói chuyện với cô ta.
“Vợ?”
Người phụ nữ đầu dây kia cười phá lên: “Vậy tôi còn là đệ nhất phu nhân của anh ấy đấy. Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Người phụ nữ đó nói xong, thì cúp ngay điện thoại của Thùy Sam.
Thùy Sam lại gọi điện tới nhưng đã bị tắt máy.
Trong quán bar ——
Vũ Phong mang theo men say giằng lấy điện thoại trong tay người phụ nữ kia: “Mẹ kiếp, ai cho phép cô nghe điện thoại của tôi?”
“Anh Vũ...”
Người phụ nữ đó tỏ vẻ tủi thân, dán sát lại gần Vũ Phong: “Còn không phải người ta thấy anh say đến bất tỉnh nhân sự, cho nên tiện thể nghe giúp anh sao.”
“Cút.”
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú, quyến rũ của Vũ Phong lạnh như băng.
Người phụ nữ này, anh không quen.
Hình như vừa mới ngồi lại đây, tìm anh bắt chuyện, nhưng anh không đáp, chỉ gục xuống bàn chờ tỉnh rượu.
Vũ Phong mới mở điện thoại ra, định tìm xem một chút là ai gọi điện, nhưng không ngờ mới vừa mở khóa, điện thoại liền tự động tắt máy.
Chết tiệt.
Hết pin rồi.
“Anh Vũ, em thấy anh đã quá say, để em đưa anh về nhé...”
Dứt lời, người phụ nữ đó đi tới khoác tay Vũ Phong, nhưng anh không hề cảm kích đẩy ra: “Cút.”
Keo kiệt thốt ra hai chữ, anh đứng dậy, bước chân say lảo đảo đi ra ngoài.
“Anh Vũ.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!
Người phụ nữ đó vội vã lắc lư eo nhỏ đuổi theo.
Vũ Phong quay người, mắt say đỏ ngầu hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Hôm nay tâm trạng tôi rất tệ. Có thể cút xa bao nhiêu thì cút đi.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
Rõ ràng người phụ nữ đó bị cái cảnh cáo lạnh lùng của Vũ Phong dọa sợ, đứng ngay cửa quán bar, sắc mặt đã hơi trắng.
Mùa mưa dầm, mưa cứ nói đến là đến, không hề có dấu hiệu báo trước.
Thùy Sam vẫn đứng đờ đẫn trong mưa. Mặc cho nước mưa xối vào cơ thể lạnh buốt của cô, cô cũng vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tận đến khi tiếng động cơ phách lối gào thét trong mưa, đèn xe chói mắt, xuyên qua màn mưa lao thẳng về phía cô.
Cũng chỉ nghe được một tiếng phanh xe: “Két” đinh tai nhức óc vang lên.
Lốp xe đè lên làn xe tư nhân, chiếc xe thể thao màu đỏ bỗng nhiên dừng lại trước mặt Thùy Sam.
Xe chưa kịp tắt máy, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước nhanh về phía cô: “Dương Thùy Sam, em đang làm gì vậy?”
Thùy Sam che đèn xe, đã nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trong mưa.
Gương mặt quyến rũ của anh đỏ ửng, trong mắt phượng đen nhánh tơ máu đỏ ngầu, anh đã uống rượu.
“Anh uống rượu với phụ nữ trong quán bar?”
Thùy Sam ngẩng đầu hỏi anh, âm thanh hơi khàn khàn bất lực.
Đôi mắt sâu của Vũ Phong trầm xuống, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, anh bỗng nhiên móc ra bốn cuộn vé xem phim từ trong túi áo khoác màu đen của mình, ném về phía Thùy Sam đối diện: “Vậy em thì sao? Em đã đi xem phim với ai thế? Đừng nói với anh là bạn cùng phòng của em. Bạn cùng phòng của em bây giờ vẫn còn đang ốm đấy.”
Thùy Sam cắn cắn môi dưới tái nhợt: “Lâm Du Thiên...”
Cô giải thích, thanh âm bất giác hơi nghẹn ngào: “Bộ phim này là cùng xem với Lâm Du Thiên.”
Lâm Du Thiên!
Ba chữ đơn giản như là lời chú kim cô, lượn lờ ở trên đầu Vũ Phong, khiến đầu anh đau nhức muốn nứt ra.
Phổi giống như bị thứ gì bén nhọn đè xuống, làm cho anh ngay cả thở cũng đau.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thùy Sam trước mắt, bị nước mưa cọ rửa, càng lúc càng mơ hồ.
Mắt Vũ Phong căng lên, cổ họng khô khốc, thật lâu...
Anh mới thốt ra một lời ấm ức: “Được, nếu như em... thật sự yêu người đàn ông đó thì anh buông tay để em đi.”
Giọng điệu của anh, cao ngạo, không ai bì nổi...
Thậm chí, còn mang theo chút bất cần đời, anh cười lạnh nhìn Thùy Sam: “Vốn dĩ, em cũng hồ đồ kết hôn với anh, không phải sao?”
Khóe miệng Vũ Phong mỉm cười tàn nhẫn như đao, nhưng trong lòng như có kim châm.
Anh làm bộ cao ngạo, làm bộ phách lối, mục đích chỉ là ngụy trang cho nỗi đau khổ tột cùng của mình.
Chỉ là, muốn để bản thân khi bị phản bội chí ít nhìn qua không thảm hại như vậy.
Vũ Phong xoay người đi mở cửa biệt thự.
Thùy Sam đứng ở sau lưng anh, kinh ngạc nhìn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
“Vũ Phong...”
Cô gọi một tiếng.
Vũ Phong không quay người, tay cầm chìa khóa hơi cứng đờ, sau đó lại tiếp tục.
Cửa mở ra, anh xoay người đi kéo Thùy Sam, không đợi cô kịp phản ứng, cả người đã bị anh kéo vào trong phòng khách biệt thự.
Một chiếc khăn lông màu xanh nhạt quẳng trên đầu Thùy Sam, đến khi cô kéo xuống đã thấy Vũ Phong đi lên trên tầng.
Bóng lưng lạnh lùng.
“Vũ Phong.”
Thùy Sam gọi anh lại.
Vũ Phong dừng bước.
Thùy Sam hít một hơi sâu, ngực phập phồng dữ dội, buồn bực, hết sức khó chịu.
“Câu anh vừa nói đó có ý gì?”
Giọng Thùy Sam hơi run rẩy: “Ý anh là... là muốn... ly hôn?”
Thân hình Vũ Phong bỗng nhiên cứng đờ.
Thùy Sam hít vào một hơi, bỗng nảy sinh cảm giác xúc động muốn khóc, nhưng vẫn bị cô cưỡng chế đè ép xuống: “Đây chính là hôn nhân anh hiểu không? Động một chút miệng lại thốt ra hai chữ ly hôn, nhẹ nhàng tùy tiện nói chia tay với người yêu? Sớm biết như thế này... thì không nên tùy tiện đi cùng anh đến UBND đăng ký kết hôn. Có hay không có tờ giấy đó khác nhau ở chỗ nào chứ?”
Thùy Sam vô cùng thất vọng.
Đến lúc này, cô đã hiểu rõ thì ra quan hệ giữa bọn họ, thật còn chưa tốt đến mức có thể trở thành vợ chồng... Tư cách và sự từng trải của bọn họ còn thiếu rất nhiều.
Thùy Sam quay người đi ra ngoài: “Nếu như anh quả thật quyết tâm thì gọi điện thoại cho em. Em... đi cùng anh tới tòa án.”
Hôn nhân của hai người họ giống như trò chơi gia đình.
Thùy Sam cảm thấy cả người lạnh buốt.
Ngay cả việc người phụ nữ trong điện thoại lúc nãy cô cũng không còn tâm trí vặn hỏi nữa.
Đã đến mức này rồi, còn có gì quan trọng nữa đâu.
Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!
Bình luận facebook