Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-323
CHƯƠNG 319: CUỘC ĐIỆN THOẠI CỦA VŨ QUỲNH
Yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, giọng nói anh trở nên gấp gáp: “Không được nghịch nữa.”
“Ồ…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn thu tay lại.
Thân hình nhỏ nhắn cứ ngọ ngoạy không yên trên người Cao Hướng Dương, cô ngẩng đầu nháy mắt, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Trong túi anh nhét thứ gì vậy? Cứng thế, chọc vào tay em!”
Cô nói xong còn thật sự vờ như muốn cho tay vào sờ.
Bàn tay nhỏ vừa giơ qua thì đã bị Cao Hướng Dương giữ chặt lại.
Khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng của anh lúc này lại thêm mấy phần mất tự nhiên.
Mãi lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Em xuống đi đã, anh đi lấy thuốc cho em.”
Đáng chết thật!
Vậy mà anh lại…
Lại có phản ứng sinh lý với …cơ thể Tiểu Tam!!!
“Em vừa bôi thuốc rồi.”
Vũ Quỳnh không chịu, lắc lắc đầu, cơ thể nhỏ bé lại không an phận tiếp tục ngọ ngoạy trên người anh: “Bây giờ em không muốn thay…”
“Đừng có động đậy.”
Vũ Quỳnh còn chưa nói hết, cái eo đang lắc qua lắc lại của cô bị Cao Hướng Dương giữ chặt lại.
Anh thở gấp gáp, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi mỏng: “Em ngoan ngoãn xuống đi…”
“Anh sao thế?”
Vũ Quỳnh cảm thấy anh có gì đó không ổn, bàn tay nhỏ sờ lên trán anh: “Nóng quá! Anh sốt à?”
Không phải sốt, mà là đang muốn…
Muốn cô!
Cao Hướng Dương dứt khoát ôm cô xuống khỏi người anh, rồi đi nhanh ra khỏi phòng bếp: “Anh đi xem dì Lý đã nấu bữa tối xong chưa, vừa rồi em còn chưa ăn gì, đợi lát nữa ăn thêm đi!”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Đi vào phòng bếp, anh rót một cốc nước lạnh, uống xong mới thấy đỡ hơn.
Dì Lý đứng bên cạnh nhìn với vẻ không hiểu: “Cậu chủ sao vậy? Uống ừng ực thế.”
“Tôi không sao, đồ ăn ngoài bây giờ ngấy quá.”
…
Sau khi thuyết phục một hồi, Vũ Quỳnh mới khiến Cao Hướng Dương thật sự từ bỏ suy nghĩ sẽ tố cáo các cô em ăn chơi kia.
Nhưng anh nói là không được có lần sau.
Nếu còn có lần sau thì chắc chắn không nhân nhượng.
Còn Vũ Quỳnh tất nhiên cũng không phải là thánh mẫu Mary Sue.
Từ bỏ, không tố cáo bọn họ chẳng qua cũng là vì muốn chừa lại một lối đi cuối cùng cho cái mác ‘bạn thân’ như lời Tần Lịch Lịch nói.
Sáng sớm.
Vũ Quỳnh đeo balo đi vào phòng học.
Tần Lịch Lịch đã tới rồi.
Vũ Quỳnh mặt không cảm xúc đi đến chỗ cô ta, chẳng nói lời nào, giơ tay lên, tát cho cô ta một cái.
“Bốp!” Âm thanh lớn vang lên trong phòng học, cực kỳ chói tai.
Nhất thời, tất cả sinh viên trong phòng đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn hai người.
“Vũ Quỳnh, cậu làm gì vậy!”
Tần Lịch Lịch đứng phắt dậy, mắt đỏ bừng, căm hận trừng cô.
Nửa bên má bị đánh in hằn dấu năm ngón tay.
Vũ Quỳnh nhếch mép, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ lấy lại thể diện mà thôi!”
Vứt balo lên bàn, cô ngồi xuống: “Tần Lịch Lịch, sau này đừng có nhắc với tôi hai chữ ‘bạn thân’, nghe buồn nôn lắm!”
Tần Lịch Lịch sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, không nói gì.
Quả nhiên chuyện cô tìm người đánh Vũ Quỳnh đêm qua đã bị lộ rồi.
Thấy tất cả sinh viên trong phòng vẫn đang nhìn bọn họ, Tần Lịch Lịch tức giận quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì đáng nhìn hả!”
Hét xong, cô ta bực bội ngồi phịch
xuống.
Vũ Quỳnh làm như chẳng có việc gì xảy ra, lại lấy sách ra tập trung học.
Rất lâu sau, Tần Lịch Lịch chỉ ngồi ở bàn, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào.
Lúc Vũ Quỳnh cho rằng cô ta sẽ không để ý đến cô nữa thì đột nhiên Tần Lịch Lịch lại nói: “Nghe nói tối qua Lục Li Dã giúp cậu đuổi mấy cô đó đi à?”
Vũ Quỳnh không nói gì, coi như không nghe thấy.
“Hừm! Mới sáng sớm nay, Lục Li Dã đã đòi chia tay với tớ! Là cậu nói với anh ấy tớ tìm người đánh cậu đúng không?”
Vũ Quỳnh nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tần Lịch Lịch, cô có cần đi chữa bệnh hoang tưởng trước không?”
“Anh ấy bảo tớ bỏ đứa bé đi…”
Đột nhiên Tần Lịch Lịch nói.
Giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Vũ Quỳnh mím môi, cau mày, không đáp lời cô ta mà chỉ chăm chú đọc sách.
“Nhưng tớ không dám…”
Cô ta xoa phần bụng bằng phẳng.
Giọng nói nghẹn ngào, còn hơi run run, bộ dạng vô cùng bất lực.
“Tớ cũng không muốn.”
Vũ Quỳnh buồn bực gập sách lại: “Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, cô không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú biết!”
Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi lớp.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc Vũ Quỳnh về nhà thì vừa hay Cao Hướng Dương cũng chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Anh đi có việc ạ?”
Vũ Quỳnh hơi hụt hẫng: “Anh không ăn cơm với em à?”
“Ừm! Dì Lý ăn với em!”
Anh nói xong thì đi ra ngoài, trước khi ra ngoài, anh dặn dò Vũ Quỳnh một câu: “Tối nay anh không về nhà! Đừng đợi anh, em làm bài tập xong thì ngủ sớm đi nhé.”
“Anh tăng ca suốt đêm à?”
Vũ Quỳnh vội vàng đuổi theo anh ra đến cửa.
Cao Hướng Dương dừng bước, quay người lại nhìn cô, hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói thật: “Tối nay anh qua chỗ Vưu Tiên.”
Vũ Quỳnh lòng chùng xuống: “Để làm gì?”
“Trẻ con đừng có hỏi nhiều!”
Cao Hướng Dương nói xong thì xoay người đi vào thang máy.
Vũ Quỳnh vội vàng mang dép lê, đuổi theo mấy bước, nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Cô muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi, rồi phát hiện, bản thân chẳng nói được gì.
Bữa tối, cuối cùng Vũ Quỳnh cũng không ăn.
Cho dù dì Lý cho khuyên thế nào cô cũng không chịu ăn lấy một miếng.
Vũ Quỳnh nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Nằm trên giường, mắt mở lớn, nhìn trần nhà trắng xóa, trong đầu cứ vang lên câu nói của Cao Hướng Dương trước khi đi: “Đêm nay anh qua chỗ Vưu Tiên.”
Vì sao anh phải qua đêm chỗ cô ta?
Buổi tối hai người ngủ thế nào? Mỗi người một phòng? Hay là… hai người cùng ngủ trên một chiếc giường?
Giống như lúc nhỏ cô trèo lên người anh hả?
Càng nghĩ, trái tim Vũ Quỳnh càng giống như bị ngàn con kiến cắn, đau đến mức cô hít thở không thông.
Cô ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên, định gọi vào số điện thoại quen thuộc kia.
Nhưng, ấn vào số gọi nhanh xong rồi lại vội xóa đi.
Nhưng mà, lại tiếp tục, lại bấm…
Cuối cùng, cô vẫn gọi…
“Tút… tút… tút”
Âm thanh máy móc vang lên khiến Vũ Quỳnh nghe xong càng cảm thấy hít thở khó khăn.
“Alo”
Có người bắt máy rồi!
Bên đó vang lên giọng nói khiến cô xoắn chặt chăn trong tay.
Giọng nói đó, không phải là Cao Hướng Dương, mà là Vưu Tiên!
Vũ Quỳnh thở hổn hển, không lên tiếng.
“Là Tiểu Quỳnh à! Hướng Dương đang tắm! Đợi lát nữa anh ấy tắm xong, chị bảo anh ấy gọi lại cho…”
“Tút tút tút…”
Lời Vưu Tiên còn chưa nói hết thì Vũ Quỳnh đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Vũ Quỳnh ghét nhất cảm giác đó! Vô cùng vô cùng ghét!
Cô không thích người phụ nữ khác biết anh đang làm gì... từ lúc cô chuyển đến đây ở anh chưa từng qua đêm ở ngoài!
Hôm nay là lần đầu tiên!
Cảm giác này…
Khó chịu quá…
Ngực giống như máy bơm hơi, điên cuồng hút cạn không khí trong ngực cô ra ngoài, làm cô không thể hô hấp.
Điện thoại vừa ngắt thì Cao Hướng Dương tắm xong, bước từ trong nhà tắm ra.
“Anh có điện thoại à?”
Anh tùy ý lấy một chiếc khăn bông để lau tóc ướt, vừa lau vừa hỏi Vưu Tiên.
“Vâng.”
Vưu Tiên gật đầu: “Là Tiểu Quỳnh gọi đến.”
Cao Hướng Dương ánh mắt lóe lên: “Con bé nói gì?”
“Không nói gì cả, chỉ hỏi em anh có ở đó không, em nói anh đang tắm, đợi lát nữa anh gọi lại cho em ấy, em ấy nói không cần, em ấy đi ngủ, không cần gọi điện làm phiền.”
Cao Hướng Dương chau mày, không hỏi thêm nữa: “Vậy em ngủ đi!”
“Anh không ngủ à?”
Vưu Tiên bước lên phía trước, vòng tay ôm cổ anh, tùy ý ghé sát cơ thể mềm lại của mình vào cơ thể rắn chắc của anh. Hai cơ thể dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng như có như không quanh quẩn nơi mũi anh: “Anh ngủ cùng em được không?”
Nhìn Vưu Tiên trước mặt, đột nhiên có một giây anh nghĩ tới Vũ Quỳnh… cô ấy cũng giống Vưu Tiên, vòng tay lên cổ anh, mềm mại nói anh ngủ cùng cô ấy…”Hướng Dương?”
Thấy anh thất thần, Vưu Tiên nghi hoặc gọi một tiếng, hờn dỗi cười nói: “Nghĩ gì thế, người ta đang nói câu đó mà anh cũng thất thần được…”
Cao Hướng Dương hồi thần lại, cong môi lên, kéo cánh tay của cô xuống: “Em ngủ trước đi…”
“Anh không ngủ cùng em à?”
Đáy mắt Vưu Tiên không che giấu được sự thất vọng.
“Reng reng reng”
Đột nhiên lúc này, điện thoại ở tủ đầu giường lại đổ chuông.
“Đợi chút, anh đi nghe điện thoại.”
Cao Hướng Dương kéo Vưu Tiên ra, cầm điện thoại ở đầu giường lên, nhìn tên người gọi đến.
Là điện thoại Vũ Quỳnh gọi.
Anh ngập ngừng vài giây rồi ấn nút nghe.
“Alo!”
Giọng nói trầm thấp, giống như tiếng đàn huyền cầm, từ đầu dây bên kia truyền tới khẽ chạm vào tim Vũ Quỳnh.
Tim hơi run rẩy…
“Anh về với em được không?”
Cô hỏi anh với giọng cầu xin qua điện thoại.
Giọng nói nhỏ bé làm người nghe tim như thắt lại.
“Chẳng phải em đã ngủ rồi sao?”
Cao Hướng Dương bỏ qua câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô.
“Anh về đi…”
Vũ Quỳnh vẫn vô cùng kiên trì.
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài: “Em ngủ đi, đêm nay anh không về đâu! Ngủ ngon.”
Nói xong, không đợi Vũ Quỳnh ở đầu dây bên kia trả lời, anh cúp máy trước.
Điều này làm Vưu Tiên thấy hơi bất ngờ.
Tuy bất ngờ nhưng cô ta lại vô cùng vui vẻ khi thấy cảnh đó.
Điều đó chứng tỏ…trong lòng người đàn ông trước mặt này, cô càng ngày càng có vị trí quan trọng!
Ít ra thì quan trọng hơn cô gái trong điện thoại kia.
“Hướng Dương…”
“Em ngủ đi, anh ra ngoài hút thuốc.”
Cao Hướng Dương nói xong, không để ý đến Vưu Tiên, đi ra khỏi phòng ngủ cô ta, ra chỗ ban công ngoài trời.
Thật ra, trước giờ sau khi tắm xong anh đều không hút thuốc, nhưng hôm nay, tâm trạng anh buồn bực khó hiểu.
Khói thuốc lượn lờ từ ngón tay anh bay lên, làn khói mỏng làm đôi mắt thâm trầm của anh cũng mông lung.
Anh cúi đầu, hít một hơi thuốc, rồi nhả một làn khói ra, hơi trầm ngâm.
Đây là lần đầu tiên anh bỏ cô ấy ở nhà một mình.
Đêm qua đột nhiên anh lại có phản ứng sinh lý với cô ấy, khiến anh đột nhiên nhớ lại đêm ba năm về trước… ánh mắt anh trầm xuống, hít thở trở nên dồn dập, thuốc trong tay càng rít nhanh hơn.
Đột nhiên, một cánh tay từ sau lưng ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Là Vưu Tiên.
“Hướng Dương…”
Giọng nói mềm mại của Vưu Tiên: “Đêm nay anh đừng từ chối em, được không?”
Động tác hút thuốc của Cao Hướng Dương cứng lại.
“Tiên Tiên.”
Giọng nói anh trầm khàn, mê ly.
Anh tiện tay dập thuốc vào gạt tàn bên cạnh.
Anh quay người, ôm eo cô, ánh mắt nóng bỏng: “Chúng ta kết hôn đi!”
“Thật sao?”
Vưu Tiên mừng rỡ.
Cao Hướng Dương nâng khuôn mặt cô lên, hạ thấp người xuống cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, giọng nói anh trở nên gấp gáp: “Không được nghịch nữa.”
“Ồ…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn thu tay lại.
Thân hình nhỏ nhắn cứ ngọ ngoạy không yên trên người Cao Hướng Dương, cô ngẩng đầu nháy mắt, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Trong túi anh nhét thứ gì vậy? Cứng thế, chọc vào tay em!”
Cô nói xong còn thật sự vờ như muốn cho tay vào sờ.
Bàn tay nhỏ vừa giơ qua thì đã bị Cao Hướng Dương giữ chặt lại.
Khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng của anh lúc này lại thêm mấy phần mất tự nhiên.
Mãi lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Em xuống đi đã, anh đi lấy thuốc cho em.”
Đáng chết thật!
Vậy mà anh lại…
Lại có phản ứng sinh lý với …cơ thể Tiểu Tam!!!
“Em vừa bôi thuốc rồi.”
Vũ Quỳnh không chịu, lắc lắc đầu, cơ thể nhỏ bé lại không an phận tiếp tục ngọ ngoạy trên người anh: “Bây giờ em không muốn thay…”
“Đừng có động đậy.”
Vũ Quỳnh còn chưa nói hết, cái eo đang lắc qua lắc lại của cô bị Cao Hướng Dương giữ chặt lại.
Anh thở gấp gáp, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi mỏng: “Em ngoan ngoãn xuống đi…”
“Anh sao thế?”
Vũ Quỳnh cảm thấy anh có gì đó không ổn, bàn tay nhỏ sờ lên trán anh: “Nóng quá! Anh sốt à?”
Không phải sốt, mà là đang muốn…
Muốn cô!
Cao Hướng Dương dứt khoát ôm cô xuống khỏi người anh, rồi đi nhanh ra khỏi phòng bếp: “Anh đi xem dì Lý đã nấu bữa tối xong chưa, vừa rồi em còn chưa ăn gì, đợi lát nữa ăn thêm đi!”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Đi vào phòng bếp, anh rót một cốc nước lạnh, uống xong mới thấy đỡ hơn.
Dì Lý đứng bên cạnh nhìn với vẻ không hiểu: “Cậu chủ sao vậy? Uống ừng ực thế.”
“Tôi không sao, đồ ăn ngoài bây giờ ngấy quá.”
…
Sau khi thuyết phục một hồi, Vũ Quỳnh mới khiến Cao Hướng Dương thật sự từ bỏ suy nghĩ sẽ tố cáo các cô em ăn chơi kia.
Nhưng anh nói là không được có lần sau.
Nếu còn có lần sau thì chắc chắn không nhân nhượng.
Còn Vũ Quỳnh tất nhiên cũng không phải là thánh mẫu Mary Sue.
Từ bỏ, không tố cáo bọn họ chẳng qua cũng là vì muốn chừa lại một lối đi cuối cùng cho cái mác ‘bạn thân’ như lời Tần Lịch Lịch nói.
Sáng sớm.
Vũ Quỳnh đeo balo đi vào phòng học.
Tần Lịch Lịch đã tới rồi.
Vũ Quỳnh mặt không cảm xúc đi đến chỗ cô ta, chẳng nói lời nào, giơ tay lên, tát cho cô ta một cái.
“Bốp!” Âm thanh lớn vang lên trong phòng học, cực kỳ chói tai.
Nhất thời, tất cả sinh viên trong phòng đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn hai người.
“Vũ Quỳnh, cậu làm gì vậy!”
Tần Lịch Lịch đứng phắt dậy, mắt đỏ bừng, căm hận trừng cô.
Nửa bên má bị đánh in hằn dấu năm ngón tay.
Vũ Quỳnh nhếch mép, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ lấy lại thể diện mà thôi!”
Vứt balo lên bàn, cô ngồi xuống: “Tần Lịch Lịch, sau này đừng có nhắc với tôi hai chữ ‘bạn thân’, nghe buồn nôn lắm!”
Tần Lịch Lịch sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, không nói gì.
Quả nhiên chuyện cô tìm người đánh Vũ Quỳnh đêm qua đã bị lộ rồi.
Thấy tất cả sinh viên trong phòng vẫn đang nhìn bọn họ, Tần Lịch Lịch tức giận quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì đáng nhìn hả!”
Hét xong, cô ta bực bội ngồi phịch
xuống.
Vũ Quỳnh làm như chẳng có việc gì xảy ra, lại lấy sách ra tập trung học.
Rất lâu sau, Tần Lịch Lịch chỉ ngồi ở bàn, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào.
Lúc Vũ Quỳnh cho rằng cô ta sẽ không để ý đến cô nữa thì đột nhiên Tần Lịch Lịch lại nói: “Nghe nói tối qua Lục Li Dã giúp cậu đuổi mấy cô đó đi à?”
Vũ Quỳnh không nói gì, coi như không nghe thấy.
“Hừm! Mới sáng sớm nay, Lục Li Dã đã đòi chia tay với tớ! Là cậu nói với anh ấy tớ tìm người đánh cậu đúng không?”
Vũ Quỳnh nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tần Lịch Lịch, cô có cần đi chữa bệnh hoang tưởng trước không?”
“Anh ấy bảo tớ bỏ đứa bé đi…”
Đột nhiên Tần Lịch Lịch nói.
Giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Vũ Quỳnh mím môi, cau mày, không đáp lời cô ta mà chỉ chăm chú đọc sách.
“Nhưng tớ không dám…”
Cô ta xoa phần bụng bằng phẳng.
Giọng nói nghẹn ngào, còn hơi run run, bộ dạng vô cùng bất lực.
“Tớ cũng không muốn.”
Vũ Quỳnh buồn bực gập sách lại: “Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, cô không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú biết!”
Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi lớp.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc Vũ Quỳnh về nhà thì vừa hay Cao Hướng Dương cũng chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Anh đi có việc ạ?”
Vũ Quỳnh hơi hụt hẫng: “Anh không ăn cơm với em à?”
“Ừm! Dì Lý ăn với em!”
Anh nói xong thì đi ra ngoài, trước khi ra ngoài, anh dặn dò Vũ Quỳnh một câu: “Tối nay anh không về nhà! Đừng đợi anh, em làm bài tập xong thì ngủ sớm đi nhé.”
“Anh tăng ca suốt đêm à?”
Vũ Quỳnh vội vàng đuổi theo anh ra đến cửa.
Cao Hướng Dương dừng bước, quay người lại nhìn cô, hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói thật: “Tối nay anh qua chỗ Vưu Tiên.”
Vũ Quỳnh lòng chùng xuống: “Để làm gì?”
“Trẻ con đừng có hỏi nhiều!”
Cao Hướng Dương nói xong thì xoay người đi vào thang máy.
Vũ Quỳnh vội vàng mang dép lê, đuổi theo mấy bước, nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Cô muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi, rồi phát hiện, bản thân chẳng nói được gì.
Bữa tối, cuối cùng Vũ Quỳnh cũng không ăn.
Cho dù dì Lý cho khuyên thế nào cô cũng không chịu ăn lấy một miếng.
Vũ Quỳnh nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Nằm trên giường, mắt mở lớn, nhìn trần nhà trắng xóa, trong đầu cứ vang lên câu nói của Cao Hướng Dương trước khi đi: “Đêm nay anh qua chỗ Vưu Tiên.”
Vì sao anh phải qua đêm chỗ cô ta?
Buổi tối hai người ngủ thế nào? Mỗi người một phòng? Hay là… hai người cùng ngủ trên một chiếc giường?
Giống như lúc nhỏ cô trèo lên người anh hả?
Càng nghĩ, trái tim Vũ Quỳnh càng giống như bị ngàn con kiến cắn, đau đến mức cô hít thở không thông.
Cô ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên, định gọi vào số điện thoại quen thuộc kia.
Nhưng, ấn vào số gọi nhanh xong rồi lại vội xóa đi.
Nhưng mà, lại tiếp tục, lại bấm…
Cuối cùng, cô vẫn gọi…
“Tút… tút… tút”
Âm thanh máy móc vang lên khiến Vũ Quỳnh nghe xong càng cảm thấy hít thở khó khăn.
“Alo”
Có người bắt máy rồi!
Bên đó vang lên giọng nói khiến cô xoắn chặt chăn trong tay.
Giọng nói đó, không phải là Cao Hướng Dương, mà là Vưu Tiên!
Vũ Quỳnh thở hổn hển, không lên tiếng.
“Là Tiểu Quỳnh à! Hướng Dương đang tắm! Đợi lát nữa anh ấy tắm xong, chị bảo anh ấy gọi lại cho…”
“Tút tút tút…”
Lời Vưu Tiên còn chưa nói hết thì Vũ Quỳnh đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Vũ Quỳnh ghét nhất cảm giác đó! Vô cùng vô cùng ghét!
Cô không thích người phụ nữ khác biết anh đang làm gì... từ lúc cô chuyển đến đây ở anh chưa từng qua đêm ở ngoài!
Hôm nay là lần đầu tiên!
Cảm giác này…
Khó chịu quá…
Ngực giống như máy bơm hơi, điên cuồng hút cạn không khí trong ngực cô ra ngoài, làm cô không thể hô hấp.
Điện thoại vừa ngắt thì Cao Hướng Dương tắm xong, bước từ trong nhà tắm ra.
“Anh có điện thoại à?”
Anh tùy ý lấy một chiếc khăn bông để lau tóc ướt, vừa lau vừa hỏi Vưu Tiên.
“Vâng.”
Vưu Tiên gật đầu: “Là Tiểu Quỳnh gọi đến.”
Cao Hướng Dương ánh mắt lóe lên: “Con bé nói gì?”
“Không nói gì cả, chỉ hỏi em anh có ở đó không, em nói anh đang tắm, đợi lát nữa anh gọi lại cho em ấy, em ấy nói không cần, em ấy đi ngủ, không cần gọi điện làm phiền.”
Cao Hướng Dương chau mày, không hỏi thêm nữa: “Vậy em ngủ đi!”
“Anh không ngủ à?”
Vưu Tiên bước lên phía trước, vòng tay ôm cổ anh, tùy ý ghé sát cơ thể mềm lại của mình vào cơ thể rắn chắc của anh. Hai cơ thể dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng như có như không quanh quẩn nơi mũi anh: “Anh ngủ cùng em được không?”
Nhìn Vưu Tiên trước mặt, đột nhiên có một giây anh nghĩ tới Vũ Quỳnh… cô ấy cũng giống Vưu Tiên, vòng tay lên cổ anh, mềm mại nói anh ngủ cùng cô ấy…”Hướng Dương?”
Thấy anh thất thần, Vưu Tiên nghi hoặc gọi một tiếng, hờn dỗi cười nói: “Nghĩ gì thế, người ta đang nói câu đó mà anh cũng thất thần được…”
Cao Hướng Dương hồi thần lại, cong môi lên, kéo cánh tay của cô xuống: “Em ngủ trước đi…”
“Anh không ngủ cùng em à?”
Đáy mắt Vưu Tiên không che giấu được sự thất vọng.
“Reng reng reng”
Đột nhiên lúc này, điện thoại ở tủ đầu giường lại đổ chuông.
“Đợi chút, anh đi nghe điện thoại.”
Cao Hướng Dương kéo Vưu Tiên ra, cầm điện thoại ở đầu giường lên, nhìn tên người gọi đến.
Là điện thoại Vũ Quỳnh gọi.
Anh ngập ngừng vài giây rồi ấn nút nghe.
“Alo!”
Giọng nói trầm thấp, giống như tiếng đàn huyền cầm, từ đầu dây bên kia truyền tới khẽ chạm vào tim Vũ Quỳnh.
Tim hơi run rẩy…
“Anh về với em được không?”
Cô hỏi anh với giọng cầu xin qua điện thoại.
Giọng nói nhỏ bé làm người nghe tim như thắt lại.
“Chẳng phải em đã ngủ rồi sao?”
Cao Hướng Dương bỏ qua câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô.
“Anh về đi…”
Vũ Quỳnh vẫn vô cùng kiên trì.
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài: “Em ngủ đi, đêm nay anh không về đâu! Ngủ ngon.”
Nói xong, không đợi Vũ Quỳnh ở đầu dây bên kia trả lời, anh cúp máy trước.
Điều này làm Vưu Tiên thấy hơi bất ngờ.
Tuy bất ngờ nhưng cô ta lại vô cùng vui vẻ khi thấy cảnh đó.
Điều đó chứng tỏ…trong lòng người đàn ông trước mặt này, cô càng ngày càng có vị trí quan trọng!
Ít ra thì quan trọng hơn cô gái trong điện thoại kia.
“Hướng Dương…”
“Em ngủ đi, anh ra ngoài hút thuốc.”
Cao Hướng Dương nói xong, không để ý đến Vưu Tiên, đi ra khỏi phòng ngủ cô ta, ra chỗ ban công ngoài trời.
Thật ra, trước giờ sau khi tắm xong anh đều không hút thuốc, nhưng hôm nay, tâm trạng anh buồn bực khó hiểu.
Khói thuốc lượn lờ từ ngón tay anh bay lên, làn khói mỏng làm đôi mắt thâm trầm của anh cũng mông lung.
Anh cúi đầu, hít một hơi thuốc, rồi nhả một làn khói ra, hơi trầm ngâm.
Đây là lần đầu tiên anh bỏ cô ấy ở nhà một mình.
Đêm qua đột nhiên anh lại có phản ứng sinh lý với cô ấy, khiến anh đột nhiên nhớ lại đêm ba năm về trước… ánh mắt anh trầm xuống, hít thở trở nên dồn dập, thuốc trong tay càng rít nhanh hơn.
Đột nhiên, một cánh tay từ sau lưng ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Là Vưu Tiên.
“Hướng Dương…”
Giọng nói mềm mại của Vưu Tiên: “Đêm nay anh đừng từ chối em, được không?”
Động tác hút thuốc của Cao Hướng Dương cứng lại.
“Tiên Tiên.”
Giọng nói anh trầm khàn, mê ly.
Anh tiện tay dập thuốc vào gạt tàn bên cạnh.
Anh quay người, ôm eo cô, ánh mắt nóng bỏng: “Chúng ta kết hôn đi!”
“Thật sao?”
Vưu Tiên mừng rỡ.
Cao Hướng Dương nâng khuôn mặt cô lên, hạ thấp người xuống cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Bình luận facebook