Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-362
CHƯƠNG 358: GIẤC MƠ KHÔNG CHÂN THẬT
CHƯƠNG 358: GIẤC MƠ KHÔNG CHÂN THẬT
Vừa nghe cô sắp đi, Cao Hướng Dương đang ôm chặt thắt lưng nhỏ nhắn của cô lại không khỏi siết chặt hơn.
Một tay khác của anh giữ gáy của cô nhất thời dùng sức ép gương mặt đỏ bừng của cô xuống.
Mùi rượu nồng nhanh chóng phủ lấy hơi thở của Vũ Quỳnh...
Cô lại nghe được anh hét to: “Đừng đi!! Em không được đi đâu cả…”
Giọng nói của anh mơ mơ màng màng còn mang theo chút men say.
Cô lại không biết...
Trong lòng anh đang nói: “Em đừng đi, không được đi đâu cả, nhất là... nước Mỹ!!”
Nhưng anh không nói ra câu cuối cùng, giọng nói dĩ nhiên đã bị nhấn chìm trong nụ hôn sâu triền miên lại tùy ý của hai người.
Vũ Quỳnh bị anh hôn tới đầu óc choáng váng.
Cô chỉ vừa thoáng hoảng hốt đã bị anh xoay người đè xuống dưới...
Hai cánh tay của anh chống ở trên giường, cố gắng không để cho mình đè nặng xuống cô.
Đầu anh dần cúi xuống.
Anh hôn cô gái trong lòng mình đầy thâm tình và nóng bỏng, dây dưa không ngừng, dường như hôn thế nào cũng không thấy đủ vậy.
Hai người không biết đã hôn bao lâu...
Mãi đến khi cả hai đều cảm thấy không thở nổi, bọn họ mới có thể lưu luyến ngừng lại.
Trán khẽ chạm trán, bốn mắt yên tĩnh nhìn đối phương...
Dường như chỉ một nụ hôn còn chưa đủ...
Hai người còn muốn nhiều hơn, càng nhiều hơn nữa...
“Cao Hướng Dương...”
Cô bất lực lẩm bẩm tên anh.
Trái tim Vũ Quỳnh chợt đập mạnh “thình thịch thình thịch”.
Sóng mắt cô long lanh, trên gương mặt nhanh chóng được nhuộm đỏ...
Cao Hướng Dương nhìn cô, trong đáy mắt sâu thẳm đầy vẻ chờ mong: “Nhanh một chút...”
Anh khẽ giục cô.
Vũ Quỳnh lặng lẽ hít vào một hơi...
Bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy, dừng lại một chút rồi cuối cùng...
Cô vẫn ngoan ngoãn thay anh dần dần...
Cởi ra từng chút một.
Cô ngước mắt với vẻ xấu hổ lúng túng mà vô tội nhìn anh: “Được rồi...”
Cao Hướng Dương thấy cô giống như đứa trẻ thì không nhịn được cong khóe miệng và bật cười.
Anh thế này có tính là dạy hư cô không?
“Anh cười cái gì chứ?”
Vũ Quỳnh nghe tiếng anh cười thì lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Cô chán nản trừng mắt nhìn Cao Hướng Dương lại bị anh lập tức kéo cổ cô qua, trong chớp mắt tiếp theo, cổ cô lại bị anh mút thật sâu.
“Em... Anh...”
Vũ Quỳnh bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cao Hướng Dương híp mắt cười: “Điều này cũng không giống em...”
“Nhưng em sợ...”
Vũ Quỳnh thật sự sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay anh vẫn đang run rẩy.
“Em đừng sợ...”
Cao Hướng Dương ôm lấy thắt lưng của cô và khàn khàn an ủi cô: “Chúng ta làm từng chút một thôi, có rất nhiều thời gian mà...”
Tối nay, anh không định sẽ buông tay!!
“Đau! Đau... Ư ư ưm...”
Thật sự là rất đau, rất rất đau đấy!!!
Một chút cảm giác thoải mái cũng không co!!
“Anh lừa người!! Lừa người…”
Đôi mắt cô đẫm lệ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vai anh, cơ thể đau đến mức ở trên người anh run rẩy.
Vũ Quỳnh đau đớn kêu to.
Từng giọt nước mắt chẳng khác nào chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, càng không ngừng trào ra ngoài... Cơ thể vì cố nhịn đau đớn mà đỏ bừng, run rẩy như chiếc thuyền con cô độc trong gió bão làm trong lòng Cao Hướng Dương cũng thấy xấu hổ tự trách.
Bàn tay anh áp lên gương mặt nhỏ nhắn khóc thành mặt mèo của cô, trong lòng hơi áy náy lại kích động đến mức nói năng lộn xộn, mỉm cười, vuốt ve gò má của cô, giọng khàn khàn than thở: “Bảo bối, em là của anh...”
Hóa ra cảm giác này lại... tuyệt vời như vậy!!
Chân thật như thế!!
Nước mắt Vũ Quỳnh càng tuôn ra nhiều hơn.
Không phải vì cơ thể đau đớn mà là... trong lòng đau xót!!
Đúng vậy! Từ giờ phút này, cô đã thật sự là người của anh rồi!!
Rất đau, rất đau!! Nhưng... cô rất thích...
Lần đầu tiên của cô dành cho người đàn ông trước mắt này, đây chẳng phải là điều nằm mơ cô cũng muốn sao?
Vũ Quỳnh nghĩ tới đây thì không nhịn được khẽ nức nở, một giây tiếp theo đã dùng cẳng chân kẹp lấy thắt lưng của anh... đẩy người về phía anh... Cho dù rất đau, rất rất đau, nhưng cô có thể chịu được.
Bởi vì không có gì làm cho cô thoải mái hơn, làm cho cô hài lòng hơn là được hợp làm một với anh...
Cao Hướng Dương nhanh chóng bị cô gái tùy hứng trong lòng giày vò rất thảm!!
“A a…”
Vũ Quỳnh cắn môi, khó nhịn nổi tiếng rên rỉ.
Đầu ngón tay cô gần như muốn cắm vào trong da thịt của anh. Vì quá dùng sức mà mười ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
“Hướng... Hướng Dương...”
Cô nũng nịu kêu lên.
Hai mắt đẫm lệ, mái tóc xoăn dài đã sớm bị mồ hôi làm cho dính ướt, rơi lả tả xuống đầu vai, che đi phần ngực... Trời ơi!!
Vũ Quỳnh cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi...
***
Vũ Quỳnh thật sự xấu hổ.
Cảm giác xấu hổ nhất từ trước tới nay.
Nhưng sự xấu hổ này lại vẫn làm cho cô không nhẫn nổi!!
Bọn họ lăn qua lăn lại cũng gần một giờ...
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Tiếng ầm ĩ chửi rủa ngoài cửa cũng dừng lại sau khi bọn họ phóng thích.
Vũ Quỳnh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, gần như muốn tìm một cái hố để chôn mình rồi.
Đây còn là khách sạn năm sao chứ? Vừa rồi còn nói thái độ phục vụ của người ta tốt, nhưng hôm nay xem ra quả thật cũng chỉ thường thôi. Ít nhất thì hiệu quả cách âm quá tệ!!
Cao Hướng Dương nằm ở bên cạnh thở hồng hộc, cánh tay dài giữ Vũ Quỳnh lại và ôm chặt vào trong lòng mình.
Anh không để ý tới mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể hai người... Chuyện duy nhất anh muốn làm chính là ôm chặt lấy cô!!
Anh dùng hết sức lực ôm chặt cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn... Vũ Quỳnh bị anh ôm gần như không thở nổi.
Trong đầu Vũ Quỳnh còn choáng váng giống như người say rượu là mình vậy. Cô không thể động đậy, cũng không mở mắt ra được.
Bị anh lăn qua lăn lại gần một giờ, cô có cảm giác cả người mình như muốn tan ra, làm gì còn có sức để xoay người nữa.
Vũ Quỳnh đang nằm, tính cố gắng nghỉ ngơi một lát lại cảm giác cơ thể như bay lên không trung. Cô mở mắt ra mới phát hiện mình đã ở trong lòng Cao Hướng Dương, được anh bế lên.
“Anh làm gì vậy??”
Vũ Quỳnh lo lắng nhìn anh.
Cô không quên người này đã uống nhiều rượu đấy.
Đúng rồi, anh uống nhiều rượu như vậy mà còn có thể làm chuyện này, điều này chứng minh thể lực của anh đặc biệt lợi hại sao?
“Tắm...”
Cao Hướng Dương trả lời cô rồi bế cô đi về phía phòng tắm.
Bước chân anh đi thật sự còn chưa vững nên đi rất chậm, chỉ mong mỗi bước đều ổn định thôi.
Vũ Quỳnh tin tưởng anh, cho dù hai người có ngã cũng không sao, trên sàn còn có thảm trải sàn nữa mà.
Cô mặc cho anh bế mình vào phòng tắm.
Cô quả thật cũng nên tắm rồi.
Hoặc nói đúng hơn là cả hai người bọn họ đều thật sự nên tắm.
Trong khách sạn có bồn tắm lớn chẳng khác nào bể bơi riêng nhỏ.
Cao Hướng Dương không bế cô vào trong bồn tắm mà trái lại bước vào phòng tắm vòi hoa sen thủy tinh.
Không gian trong phòng tắm vòi sen không tính là lớn nhưng vẫn thừa sức chứa được hai người, thậm chí còn… còn thừa chỗ để phát huy.
“Anh đứng được không?”
Vũ Quỳnh ngước đầu, lo lắng nhìn anh: “Em thấy hay là anh tắm đi, em đỡ anh qua đó.”
Vũ Quỳnh nói xong lại muốn dìu Cao Hướng Dương qua chỗ bồn tắm nhưng bị anh ngang ngược ôm vào trong lòng.
Anh xoa mái tóc xoăn của cô và khẽ cười nói: “Vừa rồi anh còn có sức làm em tới như vậy, lẽ nào bây giờ thậm chí không có sức để tắm rửa sao?”
Hơi thở đầy quyến rũ của anh phả vào trong mũi Vũ Quỳnh làm cô tự nhiên đỏ mặt.
“Vậy anh tự tắm đi, em đi ra ngoài trước...”
Vũ Quỳnh nói xong liền xoay người muốn đi.
Cao Hướng Dương làm sao có thể để cho cô có cơ hội thoát đi được. Anh nhét sữa tắm vào trong tay cô, mở ra vòi hoa sen nói: “Em tắm giúp anh đi…”
Giọng anh khàn khàn yêu cầu.
Hai mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào Vũ Quỳnh với vẻ khẩn cầu.
Vũ Quỳnh nhìn dáng vẻ mong ngóng của anh thì thật sự không nhẫn tâm từ chối anh... Những giọt nước trong suốt từ trên cao trút xuống đỉnh đầu của hai người.
Trong phòng kính trong suốt nhanh chóng xuất hiện một tầng hơi nước, ngăn cách hai người đang dính chặt lấy nhau với bên ngoài.
Vũ Quỳnh... không ngờ thật sự bị quỷ thần xui khiến lại gật đầu đồng ý tắm cho anh...
Cô quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ.
Được rồi! Vũ Quỳnh thành thật thừa nhận, thật ra cô đã từng nghĩ tới, nhưng... từ trước đến nay không cho rằng suy nghĩ này có thể sẽ trở thành hiện thực.
Thử nghĩ lại xem, người này lần nào mà chẳng lộ ra vẻ mặt cứng rắn, rất nghiêm túc nói cho cô biết “nam nữ khác biệt”... Bây giờ lại đột nhiên chủ động yêu cầu cô tắm cho anh...
“Nhanh một chút…”
Vào lúc Vũ Quỳnh đang mải nghĩ, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé của cô đã bị một bàn tay khác bắt được, sau đó kéo mạnh tới lau lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Cao Hướng Dương cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh nhìn vào trên gương mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô mà không hề chớp mắt.
Ánh mắt nóng rực gần như muốn làm cho Vũ Quỳnh bị bỏng.
Vũ Quỳnh bị anh nhìn liền cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng dời tầm mắt đi và bất mãn lầm bầm một tiếng: “Anh cứ nhìn em chằm chằm như vậy làm gì?”
Vào lúc đôi môi anh đào của cô khẽ cong lên, Cao Hướng Dương cúi đầu xuống tham lam hôn nhẹ một cái, giọng khàn khàn nói: “Anh nhìn em lại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy...”
Quá thật, thật đến mức giống như cảnh trong mơ, như không chân thật vậy!!
CHƯƠNG 358: GIẤC MƠ KHÔNG CHÂN THẬT
Vừa nghe cô sắp đi, Cao Hướng Dương đang ôm chặt thắt lưng nhỏ nhắn của cô lại không khỏi siết chặt hơn.
Một tay khác của anh giữ gáy của cô nhất thời dùng sức ép gương mặt đỏ bừng của cô xuống.
Mùi rượu nồng nhanh chóng phủ lấy hơi thở của Vũ Quỳnh...
Cô lại nghe được anh hét to: “Đừng đi!! Em không được đi đâu cả…”
Giọng nói của anh mơ mơ màng màng còn mang theo chút men say.
Cô lại không biết...
Trong lòng anh đang nói: “Em đừng đi, không được đi đâu cả, nhất là... nước Mỹ!!”
Nhưng anh không nói ra câu cuối cùng, giọng nói dĩ nhiên đã bị nhấn chìm trong nụ hôn sâu triền miên lại tùy ý của hai người.
Vũ Quỳnh bị anh hôn tới đầu óc choáng váng.
Cô chỉ vừa thoáng hoảng hốt đã bị anh xoay người đè xuống dưới...
Hai cánh tay của anh chống ở trên giường, cố gắng không để cho mình đè nặng xuống cô.
Đầu anh dần cúi xuống.
Anh hôn cô gái trong lòng mình đầy thâm tình và nóng bỏng, dây dưa không ngừng, dường như hôn thế nào cũng không thấy đủ vậy.
Hai người không biết đã hôn bao lâu...
Mãi đến khi cả hai đều cảm thấy không thở nổi, bọn họ mới có thể lưu luyến ngừng lại.
Trán khẽ chạm trán, bốn mắt yên tĩnh nhìn đối phương...
Dường như chỉ một nụ hôn còn chưa đủ...
Hai người còn muốn nhiều hơn, càng nhiều hơn nữa...
“Cao Hướng Dương...”
Cô bất lực lẩm bẩm tên anh.
Trái tim Vũ Quỳnh chợt đập mạnh “thình thịch thình thịch”.
Sóng mắt cô long lanh, trên gương mặt nhanh chóng được nhuộm đỏ...
Cao Hướng Dương nhìn cô, trong đáy mắt sâu thẳm đầy vẻ chờ mong: “Nhanh một chút...”
Anh khẽ giục cô.
Vũ Quỳnh lặng lẽ hít vào một hơi...
Bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy, dừng lại một chút rồi cuối cùng...
Cô vẫn ngoan ngoãn thay anh dần dần...
Cởi ra từng chút một.
Cô ngước mắt với vẻ xấu hổ lúng túng mà vô tội nhìn anh: “Được rồi...”
Cao Hướng Dương thấy cô giống như đứa trẻ thì không nhịn được cong khóe miệng và bật cười.
Anh thế này có tính là dạy hư cô không?
“Anh cười cái gì chứ?”
Vũ Quỳnh nghe tiếng anh cười thì lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Cô chán nản trừng mắt nhìn Cao Hướng Dương lại bị anh lập tức kéo cổ cô qua, trong chớp mắt tiếp theo, cổ cô lại bị anh mút thật sâu.
“Em... Anh...”
Vũ Quỳnh bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cao Hướng Dương híp mắt cười: “Điều này cũng không giống em...”
“Nhưng em sợ...”
Vũ Quỳnh thật sự sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay anh vẫn đang run rẩy.
“Em đừng sợ...”
Cao Hướng Dương ôm lấy thắt lưng của cô và khàn khàn an ủi cô: “Chúng ta làm từng chút một thôi, có rất nhiều thời gian mà...”
Tối nay, anh không định sẽ buông tay!!
“Đau! Đau... Ư ư ưm...”
Thật sự là rất đau, rất rất đau đấy!!!
Một chút cảm giác thoải mái cũng không co!!
“Anh lừa người!! Lừa người…”
Đôi mắt cô đẫm lệ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vai anh, cơ thể đau đến mức ở trên người anh run rẩy.
Vũ Quỳnh đau đớn kêu to.
Từng giọt nước mắt chẳng khác nào chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, càng không ngừng trào ra ngoài... Cơ thể vì cố nhịn đau đớn mà đỏ bừng, run rẩy như chiếc thuyền con cô độc trong gió bão làm trong lòng Cao Hướng Dương cũng thấy xấu hổ tự trách.
Bàn tay anh áp lên gương mặt nhỏ nhắn khóc thành mặt mèo của cô, trong lòng hơi áy náy lại kích động đến mức nói năng lộn xộn, mỉm cười, vuốt ve gò má của cô, giọng khàn khàn than thở: “Bảo bối, em là của anh...”
Hóa ra cảm giác này lại... tuyệt vời như vậy!!
Chân thật như thế!!
Nước mắt Vũ Quỳnh càng tuôn ra nhiều hơn.
Không phải vì cơ thể đau đớn mà là... trong lòng đau xót!!
Đúng vậy! Từ giờ phút này, cô đã thật sự là người của anh rồi!!
Rất đau, rất đau!! Nhưng... cô rất thích...
Lần đầu tiên của cô dành cho người đàn ông trước mắt này, đây chẳng phải là điều nằm mơ cô cũng muốn sao?
Vũ Quỳnh nghĩ tới đây thì không nhịn được khẽ nức nở, một giây tiếp theo đã dùng cẳng chân kẹp lấy thắt lưng của anh... đẩy người về phía anh... Cho dù rất đau, rất rất đau, nhưng cô có thể chịu được.
Bởi vì không có gì làm cho cô thoải mái hơn, làm cho cô hài lòng hơn là được hợp làm một với anh...
Cao Hướng Dương nhanh chóng bị cô gái tùy hứng trong lòng giày vò rất thảm!!
“A a…”
Vũ Quỳnh cắn môi, khó nhịn nổi tiếng rên rỉ.
Đầu ngón tay cô gần như muốn cắm vào trong da thịt của anh. Vì quá dùng sức mà mười ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
“Hướng... Hướng Dương...”
Cô nũng nịu kêu lên.
Hai mắt đẫm lệ, mái tóc xoăn dài đã sớm bị mồ hôi làm cho dính ướt, rơi lả tả xuống đầu vai, che đi phần ngực... Trời ơi!!
Vũ Quỳnh cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi...
***
Vũ Quỳnh thật sự xấu hổ.
Cảm giác xấu hổ nhất từ trước tới nay.
Nhưng sự xấu hổ này lại vẫn làm cho cô không nhẫn nổi!!
Bọn họ lăn qua lăn lại cũng gần một giờ...
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Tiếng ầm ĩ chửi rủa ngoài cửa cũng dừng lại sau khi bọn họ phóng thích.
Vũ Quỳnh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, gần như muốn tìm một cái hố để chôn mình rồi.
Đây còn là khách sạn năm sao chứ? Vừa rồi còn nói thái độ phục vụ của người ta tốt, nhưng hôm nay xem ra quả thật cũng chỉ thường thôi. Ít nhất thì hiệu quả cách âm quá tệ!!
Cao Hướng Dương nằm ở bên cạnh thở hồng hộc, cánh tay dài giữ Vũ Quỳnh lại và ôm chặt vào trong lòng mình.
Anh không để ý tới mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể hai người... Chuyện duy nhất anh muốn làm chính là ôm chặt lấy cô!!
Anh dùng hết sức lực ôm chặt cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn... Vũ Quỳnh bị anh ôm gần như không thở nổi.
Trong đầu Vũ Quỳnh còn choáng váng giống như người say rượu là mình vậy. Cô không thể động đậy, cũng không mở mắt ra được.
Bị anh lăn qua lăn lại gần một giờ, cô có cảm giác cả người mình như muốn tan ra, làm gì còn có sức để xoay người nữa.
Vũ Quỳnh đang nằm, tính cố gắng nghỉ ngơi một lát lại cảm giác cơ thể như bay lên không trung. Cô mở mắt ra mới phát hiện mình đã ở trong lòng Cao Hướng Dương, được anh bế lên.
“Anh làm gì vậy??”
Vũ Quỳnh lo lắng nhìn anh.
Cô không quên người này đã uống nhiều rượu đấy.
Đúng rồi, anh uống nhiều rượu như vậy mà còn có thể làm chuyện này, điều này chứng minh thể lực của anh đặc biệt lợi hại sao?
“Tắm...”
Cao Hướng Dương trả lời cô rồi bế cô đi về phía phòng tắm.
Bước chân anh đi thật sự còn chưa vững nên đi rất chậm, chỉ mong mỗi bước đều ổn định thôi.
Vũ Quỳnh tin tưởng anh, cho dù hai người có ngã cũng không sao, trên sàn còn có thảm trải sàn nữa mà.
Cô mặc cho anh bế mình vào phòng tắm.
Cô quả thật cũng nên tắm rồi.
Hoặc nói đúng hơn là cả hai người bọn họ đều thật sự nên tắm.
Trong khách sạn có bồn tắm lớn chẳng khác nào bể bơi riêng nhỏ.
Cao Hướng Dương không bế cô vào trong bồn tắm mà trái lại bước vào phòng tắm vòi hoa sen thủy tinh.
Không gian trong phòng tắm vòi sen không tính là lớn nhưng vẫn thừa sức chứa được hai người, thậm chí còn… còn thừa chỗ để phát huy.
“Anh đứng được không?”
Vũ Quỳnh ngước đầu, lo lắng nhìn anh: “Em thấy hay là anh tắm đi, em đỡ anh qua đó.”
Vũ Quỳnh nói xong lại muốn dìu Cao Hướng Dương qua chỗ bồn tắm nhưng bị anh ngang ngược ôm vào trong lòng.
Anh xoa mái tóc xoăn của cô và khẽ cười nói: “Vừa rồi anh còn có sức làm em tới như vậy, lẽ nào bây giờ thậm chí không có sức để tắm rửa sao?”
Hơi thở đầy quyến rũ của anh phả vào trong mũi Vũ Quỳnh làm cô tự nhiên đỏ mặt.
“Vậy anh tự tắm đi, em đi ra ngoài trước...”
Vũ Quỳnh nói xong liền xoay người muốn đi.
Cao Hướng Dương làm sao có thể để cho cô có cơ hội thoát đi được. Anh nhét sữa tắm vào trong tay cô, mở ra vòi hoa sen nói: “Em tắm giúp anh đi…”
Giọng anh khàn khàn yêu cầu.
Hai mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào Vũ Quỳnh với vẻ khẩn cầu.
Vũ Quỳnh nhìn dáng vẻ mong ngóng của anh thì thật sự không nhẫn tâm từ chối anh... Những giọt nước trong suốt từ trên cao trút xuống đỉnh đầu của hai người.
Trong phòng kính trong suốt nhanh chóng xuất hiện một tầng hơi nước, ngăn cách hai người đang dính chặt lấy nhau với bên ngoài.
Vũ Quỳnh... không ngờ thật sự bị quỷ thần xui khiến lại gật đầu đồng ý tắm cho anh...
Cô quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ.
Được rồi! Vũ Quỳnh thành thật thừa nhận, thật ra cô đã từng nghĩ tới, nhưng... từ trước đến nay không cho rằng suy nghĩ này có thể sẽ trở thành hiện thực.
Thử nghĩ lại xem, người này lần nào mà chẳng lộ ra vẻ mặt cứng rắn, rất nghiêm túc nói cho cô biết “nam nữ khác biệt”... Bây giờ lại đột nhiên chủ động yêu cầu cô tắm cho anh...
“Nhanh một chút…”
Vào lúc Vũ Quỳnh đang mải nghĩ, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé của cô đã bị một bàn tay khác bắt được, sau đó kéo mạnh tới lau lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Cao Hướng Dương cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh nhìn vào trên gương mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô mà không hề chớp mắt.
Ánh mắt nóng rực gần như muốn làm cho Vũ Quỳnh bị bỏng.
Vũ Quỳnh bị anh nhìn liền cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng dời tầm mắt đi và bất mãn lầm bầm một tiếng: “Anh cứ nhìn em chằm chằm như vậy làm gì?”
Vào lúc đôi môi anh đào của cô khẽ cong lên, Cao Hướng Dương cúi đầu xuống tham lam hôn nhẹ một cái, giọng khàn khàn nói: “Anh nhìn em lại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy...”
Quá thật, thật đến mức giống như cảnh trong mơ, như không chân thật vậy!!
Bình luận facebook