Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
CHƯƠNG 36: BỆNH TÌNH CHUYỂN BIẾN XẤU
CHƯƠNG 36: BỆNH TÌNH CHUYỂN BIẾN XẤU
Cao Dương Thành nói rồi đứng dậy, hờ hững nhìn Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt, cười khách sáo: “Tôi lấy giấy báo xét nghiệm máu rồi đi ngay.”
Thật ra giấy báo xét nghiệm máu của anh đã có từ lâu rồi, vốn là lấy chung với cả khoa, nhưng không hiểu sao lúc khoa đi lấy kết quả thì lại thiếu giấy báo của mình Cao Dương Thành. Cuối cùng anh vẫn kéo dài chuyện này, mãi tới hôm nay khó khăn lắm mới nhớ ra, thế nên nhân tiện đến đây lấy.
Đoàn Vũ Đạt đưa giấy báo xét nghiệm máu cho anh: “Yên tâm đi. Kết quả xét nghiệm rất tốt, bình thường chú ý nghỉ ngơi chút là được.”
“Ừ, cảm ơn.” Cao Dương Thành nhận lấy giấy báo: “Tan tầm rồi. Tôi về trước nhé.”
“Thật sự không ăn chút gì à?” Đoàn Vũ Đạt hỏi anh.
“Ừ, không ăn. Còn phải giữ bụng để ăn yến huyết Mỹ Hoa hầm nữa.” Lúc nói lời này, Cao Dương Thành suýt nữa thì cười tới tận mang tai.
Không hiểu sao, Hoàng Ngân lại có cảm giác chua chát xen lẫn đau xót ùa vào lòng, rất buồn bã.
Mãi cho tới khi rời khỏi văn phòng khoa huyết học, Cao Dương Thành không buồn liếc nhìn Hoàng Ngân lấy một lần.
Hoàng Ngân thở dài một hơi, vẻ mặt lại không giấu được nỗi cô đơn.
“Sao hả? Ghen à?” Đoàn Vũ Đạt cười hỏi cô.
“Anh nói bậy gì á?” Hoàng Ngân mạnh miệng: “Ăn đồ ăn đi. Anh cũng biết em ghét nhất là ghen mà. Tới tới tới, mau ăn ngay đi cho nóng!”
Cặp vợ chồng trong phòng kia ân ái không thể nghi ngờ rằng chính là một cái gai đối với Cao Dương Thành, một cái gai đâm sâu vào trong lòng anh, bốn năm cũng không thể nhổ ra được. Mỗi khi thấy họ, Cao Dương Thành lại cảm giác từ đầu tới cuối mình thật sự giống một thằng ngốc!
…
Chuyện mà Hoàng Ngân vẫn lo sợ, cuối cùng vẫn đã xảy ra.
Đối với bé Hướng Dương mà nói thì hóa trị không chỉ không thể ức chế đại thực bào trong cơ thể cậu bé mà thậm chí rất nhiều tế bào bình thường và tế bào miễn dịch trong cơ thể cậu bị tiêu diệt vì hóa trị, dẫn tới sức miễn dịch của cậu nhóc bị suy giảm rất nhiều. Mà tác dụng phụ của hóa trị cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu, bé Hướng Dương vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.
Cậu bé hầu như phải ngồi trên bồn cầu suốt ngày suốt đêm, không thể đứng dậy được.
“Mẹ ơi, Dương Dương mệt quá…”
Bé Hướng Dương ngồi trên bồn cầu, đôi mắt nhập nhèm nhìn Hoàng Ngân một cách vô tội.
Khuôn mặt ngây thơ tái nhợt tràn đầy mệt mỏi và đau đớn vốn không thuộc về lứa tuổi của cậu bé.
Hoàng Ngân đau lòng tới mức suýt khóc. Nhưng cô nhịn xuống. Cô sợ nếu mình khóc thì cậu nhóc cũng sẽ khóc theo cô.
Cô vươn tay ôm cậu nhóc vào lòng: “Bé cưng ngủ trong lòng mẹ đi, có được không?”
Cậu bé không thể rời khỏi bồn cầu được. Chỉ cần vừa đứng dậy thì bên dưới sẽ giống như là vòi nước bị vặn hết cỡ vậy, tiêu chảy sẽ vương vãi khắp nơi, không thể ngừng lại được.
Đã mấy ngày rồi cậu nhóc không thể ăn được gì, trong bụng căn bản không có thứ gì để đại tiện cả, toàn ra nước với máu.
Thấy cậu bé như vậy, Hoàng Ngân cảm giác như có muôn vàn lưỡi dao sắc bén đang đâm vào lòng cô vậy, mỗi nhát đều như muốn lấy mạng cô!
Bé Hướng Dương nằm trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tham lam cọ xát: “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Dương Dương sẽ mau chóng khỏe mạnh mà.”
Lời nói của bé Hướng Dương hoàn toàn là một quả lựu đạn cay khiến Hoàng Ngân không thể nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Cô cắn môi thật chặt, sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Cô vươn tay ôm cục cưng bé bỏng thật chặt. Dáng vẻ lo được lo mất như thể cậu nhóc sẽ biến mất như những hạt cát trong gió vậy.
Cô nhất định sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Dương Dương, dù có khổ đến mấy đi nữa thì mẹ cũng sẽ chịu đựng vì con. Thế nên bất kể tương lai sẽ gian khổ đến nhường nào, xin con nhất định, nhất định phải kiên cường, vì mẹ!
Bây giờ, cậu bé chính là ngọn đèn sáng duy nhất trong lòng cô. Một khi đèn tắt, thế giới của Đỗ Hoàng Ngân cũng chìm trong tăm tối! Cô không dám nghĩ tới những ngày u ám đó nữa.
Vất vả lắm Dương Dương mới hết tiêu chảy. Nhưng không ngờ rằng, bác sĩ lại mang tới một tin tức như sét đánh ngang tai đến cho Hoàng Ngân.
Trong hành lang ngoài phòng bệnh…
“Ngân, trước khi nói những lời này, anh mong rằng em sẽ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước.”
Đoàn Vũ Đạt nhìn Hoàng Ngân yếu đuối mong manh trước mặt mình, gần như khó mà nói thành lời được.
Những câu nói tàn nhẫn ấy, anh phải mở lời với người mẹ đáng thương này bằng cách nào đây?
Giờ khắc này, Đoàn Vũ Đạt cảm thấy mình chính là một con ác quỷ!
Dường như Hoàng Ngân cũng phát hiện ra điều gì, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đỏ hoe, hai tay đặt trước người run lẩy bẩy: “Anh… Anh nói đi. Em… Em đã chuẩn bị… Tinh thần rồi.”
Giọng Hoàng Ngân run rẩy đến mức khiến người ta đau lòng.
Đoàn Vũ Đạt hít vào một hơi thật sâu, mãi sau mới nói: “Ngân, em biết đấy, đợt hóa trị lần này không thể giúp đỡ cho bệnh tình của Dương Dương một chút nào cả, thậm chí còn khiến con có xu thế chuyển biến xấu…”
“Vâng…”
Hoàng Ngân cúi đầu, hơi gật nhẹ.
Cô đang cố khống chế cảm xúc của mình.
“Tác dụng phụ của đợt hóa trị liệu lần này… Ban đầu bọn anh cho rằng chỉ ảnh hưởng một chút tới đường tiêu hóa. Nhưng kết quả xét nghiệm hôm nay…” Nói tới đây, Đoàn Vũ Đạt liếm đôi môi khô khốc của mình, cổ họng khàn khàn, gần như không đành lòng nói tiếp: “Bọn anh phát hiện thuốc hóa trị đã làm tổn hại chức năng gan của Dương Dương. Hiện giờ, con đã bị phát hiện chứng viêm gan nhiễm độc mãn tính…”
Hàm răng trắng nõn của Hoàng Ngân cắn chặt môi dưới. Cô rất dùng sức, gần như cắn đến chảy máu.
Cô đứng ở đó, không nói một câu, cũng không rơi nước mắt, chẳng qua thân thể gầy yếu run lẩy bẩy không ngừng.
Cô rất cố gắng khắc chế cảm xúc của mình. Cô là chỗ dựa duy nhất là Dương Dương có thể nương tựa. Cô không thể để mình gục ngã, không thể biểu hiện mặt yếu ớt ra được, cho dù chỉ là chút xíu thôi!
“Ngân, em đừng như vậy…” Đoàn Vũ Đạt đau lòng tới mức ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi. Nếu em trách anh thì anh cũng chịu vậy! Xin lỗi, lúc trước trong cuộc hội thảo nghiên cứu, đáng nhẽ anh nên phản đối phương pháp hóa trị mới đúng. Xin lỗi…”
“Đó không phải là lỗi của anh, cũng không phải là lỗi của bác sĩ. Em biết, hóa trị là cách tốt nhất, cũng là cách duy nhất để kéo dài mạng sống của Dương Dương…”
Cách duy nhất… Ngay cả cách duy nhất cũng thất bại rồi…
Hoàng Ngân cảm thấy bầu trời đều tối om. Lần đầu tiên cô biết rằng, khi đau lòng đến cực hạn, có muốn khóc cũng không khóc được.
Cô vùi đầu vào vai Đoàn Vũ Đạt, nhắm mắt lại, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Đối mặt với đả kích này, dù cô có kiên cường đến mấy thì thật sự cũng sắp chịu hết nổi rồi…
Ông trời ơi, nếu ông còn có một chút lòng thương hại, thì mong ông hãy thương cho con tôi với. Dù rằng bắt tôi phải quỳ lạy muôn lần hằng ngày, hay là trực tiếp lấy mất mạng sống của tôi để đổi cho con tôi, tôi cũng không hối hận. Ông trời ơi!!!
Nơi cuối hành lang, một bóng người áo trắng cao lớn lẳng lặng đứng đó, hờ hững nhìn hai bóng người ôm chặt lấy nhau một cách thân mật.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm như nước hồ của Cao Dương Thành. Anh xoay người, hai tay nhét vào túi áo blouse trắng, thong dong rời đi.
Đỗ Hoàng Ngân, từ nay về sau, xin cô hãy… cút ra khỏi thế giới của tôi một cách triệt để đi!!!
…
Viêm gan nhiễm độc, không thể nghi ngờ, lại là một khoản chi lớn.
Hoàng Ngân đã sắp gục ngã vì con ma ốm đáng sợ này rồi. Tiền tiết kiệm của cô cũng đang dần dần hao hụt.
Hoàng Ngân chỉ hận một ngày không thể làm việc suốt hai mươi bốn giờ.
Ngày mai cô phải nộp tiền cho bệnh viện rồi, nhưng bây giờ cô lại không thể lấy ra xu nào cả.
Vốn cô có thể tìm Đoàn Vũ Đạt lấy tiền. Nhưng cô đã nợ người đàn ông ấy quá nhiều rồi. Bất kể là hôn nhân, hay là tiền bạc.
Anh ấy đã đổ quá nhiều sức lực và tiền bạc vào bệnh của Dương Dương rồi. Cô không thể lại làm phiền anh nữa.
Hoàng Ngân nằm trên bàn, sứt đầu mẻ trán.
Cô đang rối rắm rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Đoàn Vũ Đạt hay không thì bỗng, câu nói hôm đó của Cao Dương Thành chui vào đầu Hoàng Ngân.
—— Nếu cô thật sự cần tiền thì tôi có thể cho cô mượn!
Hoàng Ngân giật nảy mình, ngồi bật dậy, hai tay đập thật mạnh vào mặt mình.
Không được không được, không thể tìm anh ấy mượn tiền được. Không phải họ đã nói là không còn nợ nhau nữa, đừng trêu chọc lẫn nhau nữa sao? Nếu cô còn đi tìm anh ta thì chính là vi phạm quy tắc rồi!
“Ahhhh!”
Hoàng Ngân gục mặt lên bàn, sốt ruột tới mức cào đầu liên tục.
Trong lòng lại có một giọng nói không ngừng khuyên cô: Đỗ Hoàng Ngân, tìm anh ta thì đã sao chứ? Bây giờ là vấn đề liên quan tới mạng sống của Dương Dương. Anh ta lại là cha ruột của Dương Dương, tìm anh ta lấy tiền không phải là chuyện dĩ nhiên sao?
Quả nhiên, nghĩ vậy, Hoàng Ngân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Có vẻ như chuyện vay tiền anh ta cũng không có khó xử như trước nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải thử xem, vì Dương Dương.
Hơn nữa, cô tin rằng anh sẽ cho cô mượn.
Hoàng Ngân hạ quyết tâm, đứng dậy, mặc áo khoác rồi muốn ra khỏi cửa.
“Mẹ, con có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến nhé!”
Hoàng Ngân gọi với vào trong phòng.
Trần Lan nhíu mày: “Đã mười giờ rồi, còn ra ngoài làm gì nữa?”
“Có tí việc gấp cần xử lý.”
Trần Lan thở dài: “Ngày nào con cũng bận tối mặt thế. Này, mặc nhiều quần áo chút, bên ngoài lạnh lắm đấy! Con chờ tí, mẹ đi lấy cái khăn quàng cổ cho con. Hơn mười ngày nữa chắc tuyết sẽ rơi đấy!”
“Dạ vâng.”
Hoàng Ngân đứng chờ ở cửa.
Trần Lan nhanh chóng lấy một cái khăn quàng cổ cho Hoàng Ngân: “Mang vào mang vào, đừng bị cảm. Con là trụ cột nhà mình đấy nhé.”
“Vâng vâng vâng! Mẹ đừng lo cho con, con sẽ trân trọng bản thân mình mà. Mẹ mau vào đi, đừng đứng trước gió thế, lạnh quá!”
“Ừ được rồi. Lái xe nhớ chú ý an toàn nhé!”
“Vâng, con biết rồi.”
Hoàng Ngân vẫy tay, vừa đáp vừa chạy vội xuống lầu.
Sau khi đến dưới lầu nhà Cao Dương Thành, cô do dự hơn mười phút, cuối cùng bị gió thổi lạnh tới mức không chịu nổi, cô mới dám gọi điện thoại cho anh.
Thật lâu sau, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
Cao Dương Thành không nói lời nào. Cuối cùng, người lên tiếng trước vẫn là Hoàng Ngân.
“Là tôi đây.”
“Ừ.”
Cao Dương Thành ậm ừ một tiếng, không tiếp lời cô.
“Bác sĩ Cao…”
Rốt cuộc là vay tiền nên Hoàng Ngân vẫn còn hơi khó mà mở lời: “Ừm… Bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh…”
“Nói chuyện?”
Cao Dương Thành cười khẽ trong ống nghe: “Nói chuyện gì cơ? Chẳng lẽ cô Đỗ muốn tìm tôi ôn chuyện à?”
“Không, tôi không có ý đó.”
Hoàng Ngân mím môi, có vẻ khó mà mở lời: “Tôi biết anh không muốn gặp tôi cho lắm. Nhưng tôi thật lòng mong anh có thể giúp tôi…”
“Tôi đứng dưới lầu chờ anh. Khi nào anh cảm thấy mình có thời gian thì phiền anh xuống lầu gặp tôi. Cảm ơn.”
Hoàng Ngân vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại mà không hề do dự chút nào.
Hoàng Ngân sửng sốt mười mấy giây, rồi sau đó mới ngơ ngác cất điện thoại vào túi áo.
Gió lạnh ập tới. Cô run lên, vội bọc áo khoác kín hơn chút.
Hôm nay quả nhiên nói lạnh là lạnh thật!
Bên cửa sổ sát đất tầng hai, bóng dáng cao to của Cao Dương Thành miễn cưỡng tựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn chằm chằm vào bóng người gầy yếu đứng dưới đèn đường.
CHƯƠNG 36: BỆNH TÌNH CHUYỂN BIẾN XẤU
Cao Dương Thành nói rồi đứng dậy, hờ hững nhìn Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt, cười khách sáo: “Tôi lấy giấy báo xét nghiệm máu rồi đi ngay.”
Thật ra giấy báo xét nghiệm máu của anh đã có từ lâu rồi, vốn là lấy chung với cả khoa, nhưng không hiểu sao lúc khoa đi lấy kết quả thì lại thiếu giấy báo của mình Cao Dương Thành. Cuối cùng anh vẫn kéo dài chuyện này, mãi tới hôm nay khó khăn lắm mới nhớ ra, thế nên nhân tiện đến đây lấy.
Đoàn Vũ Đạt đưa giấy báo xét nghiệm máu cho anh: “Yên tâm đi. Kết quả xét nghiệm rất tốt, bình thường chú ý nghỉ ngơi chút là được.”
“Ừ, cảm ơn.” Cao Dương Thành nhận lấy giấy báo: “Tan tầm rồi. Tôi về trước nhé.”
“Thật sự không ăn chút gì à?” Đoàn Vũ Đạt hỏi anh.
“Ừ, không ăn. Còn phải giữ bụng để ăn yến huyết Mỹ Hoa hầm nữa.” Lúc nói lời này, Cao Dương Thành suýt nữa thì cười tới tận mang tai.
Không hiểu sao, Hoàng Ngân lại có cảm giác chua chát xen lẫn đau xót ùa vào lòng, rất buồn bã.
Mãi cho tới khi rời khỏi văn phòng khoa huyết học, Cao Dương Thành không buồn liếc nhìn Hoàng Ngân lấy một lần.
Hoàng Ngân thở dài một hơi, vẻ mặt lại không giấu được nỗi cô đơn.
“Sao hả? Ghen à?” Đoàn Vũ Đạt cười hỏi cô.
“Anh nói bậy gì á?” Hoàng Ngân mạnh miệng: “Ăn đồ ăn đi. Anh cũng biết em ghét nhất là ghen mà. Tới tới tới, mau ăn ngay đi cho nóng!”
Cặp vợ chồng trong phòng kia ân ái không thể nghi ngờ rằng chính là một cái gai đối với Cao Dương Thành, một cái gai đâm sâu vào trong lòng anh, bốn năm cũng không thể nhổ ra được. Mỗi khi thấy họ, Cao Dương Thành lại cảm giác từ đầu tới cuối mình thật sự giống một thằng ngốc!
…
Chuyện mà Hoàng Ngân vẫn lo sợ, cuối cùng vẫn đã xảy ra.
Đối với bé Hướng Dương mà nói thì hóa trị không chỉ không thể ức chế đại thực bào trong cơ thể cậu bé mà thậm chí rất nhiều tế bào bình thường và tế bào miễn dịch trong cơ thể cậu bị tiêu diệt vì hóa trị, dẫn tới sức miễn dịch của cậu nhóc bị suy giảm rất nhiều. Mà tác dụng phụ của hóa trị cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu, bé Hướng Dương vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.
Cậu bé hầu như phải ngồi trên bồn cầu suốt ngày suốt đêm, không thể đứng dậy được.
“Mẹ ơi, Dương Dương mệt quá…”
Bé Hướng Dương ngồi trên bồn cầu, đôi mắt nhập nhèm nhìn Hoàng Ngân một cách vô tội.
Khuôn mặt ngây thơ tái nhợt tràn đầy mệt mỏi và đau đớn vốn không thuộc về lứa tuổi của cậu bé.
Hoàng Ngân đau lòng tới mức suýt khóc. Nhưng cô nhịn xuống. Cô sợ nếu mình khóc thì cậu nhóc cũng sẽ khóc theo cô.
Cô vươn tay ôm cậu nhóc vào lòng: “Bé cưng ngủ trong lòng mẹ đi, có được không?”
Cậu bé không thể rời khỏi bồn cầu được. Chỉ cần vừa đứng dậy thì bên dưới sẽ giống như là vòi nước bị vặn hết cỡ vậy, tiêu chảy sẽ vương vãi khắp nơi, không thể ngừng lại được.
Đã mấy ngày rồi cậu nhóc không thể ăn được gì, trong bụng căn bản không có thứ gì để đại tiện cả, toàn ra nước với máu.
Thấy cậu bé như vậy, Hoàng Ngân cảm giác như có muôn vàn lưỡi dao sắc bén đang đâm vào lòng cô vậy, mỗi nhát đều như muốn lấy mạng cô!
Bé Hướng Dương nằm trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tham lam cọ xát: “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Dương Dương sẽ mau chóng khỏe mạnh mà.”
Lời nói của bé Hướng Dương hoàn toàn là một quả lựu đạn cay khiến Hoàng Ngân không thể nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Cô cắn môi thật chặt, sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Cô vươn tay ôm cục cưng bé bỏng thật chặt. Dáng vẻ lo được lo mất như thể cậu nhóc sẽ biến mất như những hạt cát trong gió vậy.
Cô nhất định sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Dương Dương, dù có khổ đến mấy đi nữa thì mẹ cũng sẽ chịu đựng vì con. Thế nên bất kể tương lai sẽ gian khổ đến nhường nào, xin con nhất định, nhất định phải kiên cường, vì mẹ!
Bây giờ, cậu bé chính là ngọn đèn sáng duy nhất trong lòng cô. Một khi đèn tắt, thế giới của Đỗ Hoàng Ngân cũng chìm trong tăm tối! Cô không dám nghĩ tới những ngày u ám đó nữa.
Vất vả lắm Dương Dương mới hết tiêu chảy. Nhưng không ngờ rằng, bác sĩ lại mang tới một tin tức như sét đánh ngang tai đến cho Hoàng Ngân.
Trong hành lang ngoài phòng bệnh…
“Ngân, trước khi nói những lời này, anh mong rằng em sẽ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước.”
Đoàn Vũ Đạt nhìn Hoàng Ngân yếu đuối mong manh trước mặt mình, gần như khó mà nói thành lời được.
Những câu nói tàn nhẫn ấy, anh phải mở lời với người mẹ đáng thương này bằng cách nào đây?
Giờ khắc này, Đoàn Vũ Đạt cảm thấy mình chính là một con ác quỷ!
Dường như Hoàng Ngân cũng phát hiện ra điều gì, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đỏ hoe, hai tay đặt trước người run lẩy bẩy: “Anh… Anh nói đi. Em… Em đã chuẩn bị… Tinh thần rồi.”
Giọng Hoàng Ngân run rẩy đến mức khiến người ta đau lòng.
Đoàn Vũ Đạt hít vào một hơi thật sâu, mãi sau mới nói: “Ngân, em biết đấy, đợt hóa trị lần này không thể giúp đỡ cho bệnh tình của Dương Dương một chút nào cả, thậm chí còn khiến con có xu thế chuyển biến xấu…”
“Vâng…”
Hoàng Ngân cúi đầu, hơi gật nhẹ.
Cô đang cố khống chế cảm xúc của mình.
“Tác dụng phụ của đợt hóa trị liệu lần này… Ban đầu bọn anh cho rằng chỉ ảnh hưởng một chút tới đường tiêu hóa. Nhưng kết quả xét nghiệm hôm nay…” Nói tới đây, Đoàn Vũ Đạt liếm đôi môi khô khốc của mình, cổ họng khàn khàn, gần như không đành lòng nói tiếp: “Bọn anh phát hiện thuốc hóa trị đã làm tổn hại chức năng gan của Dương Dương. Hiện giờ, con đã bị phát hiện chứng viêm gan nhiễm độc mãn tính…”
Hàm răng trắng nõn của Hoàng Ngân cắn chặt môi dưới. Cô rất dùng sức, gần như cắn đến chảy máu.
Cô đứng ở đó, không nói một câu, cũng không rơi nước mắt, chẳng qua thân thể gầy yếu run lẩy bẩy không ngừng.
Cô rất cố gắng khắc chế cảm xúc của mình. Cô là chỗ dựa duy nhất là Dương Dương có thể nương tựa. Cô không thể để mình gục ngã, không thể biểu hiện mặt yếu ớt ra được, cho dù chỉ là chút xíu thôi!
“Ngân, em đừng như vậy…” Đoàn Vũ Đạt đau lòng tới mức ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi. Nếu em trách anh thì anh cũng chịu vậy! Xin lỗi, lúc trước trong cuộc hội thảo nghiên cứu, đáng nhẽ anh nên phản đối phương pháp hóa trị mới đúng. Xin lỗi…”
“Đó không phải là lỗi của anh, cũng không phải là lỗi của bác sĩ. Em biết, hóa trị là cách tốt nhất, cũng là cách duy nhất để kéo dài mạng sống của Dương Dương…”
Cách duy nhất… Ngay cả cách duy nhất cũng thất bại rồi…
Hoàng Ngân cảm thấy bầu trời đều tối om. Lần đầu tiên cô biết rằng, khi đau lòng đến cực hạn, có muốn khóc cũng không khóc được.
Cô vùi đầu vào vai Đoàn Vũ Đạt, nhắm mắt lại, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Đối mặt với đả kích này, dù cô có kiên cường đến mấy thì thật sự cũng sắp chịu hết nổi rồi…
Ông trời ơi, nếu ông còn có một chút lòng thương hại, thì mong ông hãy thương cho con tôi với. Dù rằng bắt tôi phải quỳ lạy muôn lần hằng ngày, hay là trực tiếp lấy mất mạng sống của tôi để đổi cho con tôi, tôi cũng không hối hận. Ông trời ơi!!!
Nơi cuối hành lang, một bóng người áo trắng cao lớn lẳng lặng đứng đó, hờ hững nhìn hai bóng người ôm chặt lấy nhau một cách thân mật.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm như nước hồ của Cao Dương Thành. Anh xoay người, hai tay nhét vào túi áo blouse trắng, thong dong rời đi.
Đỗ Hoàng Ngân, từ nay về sau, xin cô hãy… cút ra khỏi thế giới của tôi một cách triệt để đi!!!
…
Viêm gan nhiễm độc, không thể nghi ngờ, lại là một khoản chi lớn.
Hoàng Ngân đã sắp gục ngã vì con ma ốm đáng sợ này rồi. Tiền tiết kiệm của cô cũng đang dần dần hao hụt.
Hoàng Ngân chỉ hận một ngày không thể làm việc suốt hai mươi bốn giờ.
Ngày mai cô phải nộp tiền cho bệnh viện rồi, nhưng bây giờ cô lại không thể lấy ra xu nào cả.
Vốn cô có thể tìm Đoàn Vũ Đạt lấy tiền. Nhưng cô đã nợ người đàn ông ấy quá nhiều rồi. Bất kể là hôn nhân, hay là tiền bạc.
Anh ấy đã đổ quá nhiều sức lực và tiền bạc vào bệnh của Dương Dương rồi. Cô không thể lại làm phiền anh nữa.
Hoàng Ngân nằm trên bàn, sứt đầu mẻ trán.
Cô đang rối rắm rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Đoàn Vũ Đạt hay không thì bỗng, câu nói hôm đó của Cao Dương Thành chui vào đầu Hoàng Ngân.
—— Nếu cô thật sự cần tiền thì tôi có thể cho cô mượn!
Hoàng Ngân giật nảy mình, ngồi bật dậy, hai tay đập thật mạnh vào mặt mình.
Không được không được, không thể tìm anh ấy mượn tiền được. Không phải họ đã nói là không còn nợ nhau nữa, đừng trêu chọc lẫn nhau nữa sao? Nếu cô còn đi tìm anh ta thì chính là vi phạm quy tắc rồi!
“Ahhhh!”
Hoàng Ngân gục mặt lên bàn, sốt ruột tới mức cào đầu liên tục.
Trong lòng lại có một giọng nói không ngừng khuyên cô: Đỗ Hoàng Ngân, tìm anh ta thì đã sao chứ? Bây giờ là vấn đề liên quan tới mạng sống của Dương Dương. Anh ta lại là cha ruột của Dương Dương, tìm anh ta lấy tiền không phải là chuyện dĩ nhiên sao?
Quả nhiên, nghĩ vậy, Hoàng Ngân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Có vẻ như chuyện vay tiền anh ta cũng không có khó xử như trước nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải thử xem, vì Dương Dương.
Hơn nữa, cô tin rằng anh sẽ cho cô mượn.
Hoàng Ngân hạ quyết tâm, đứng dậy, mặc áo khoác rồi muốn ra khỏi cửa.
“Mẹ, con có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến nhé!”
Hoàng Ngân gọi với vào trong phòng.
Trần Lan nhíu mày: “Đã mười giờ rồi, còn ra ngoài làm gì nữa?”
“Có tí việc gấp cần xử lý.”
Trần Lan thở dài: “Ngày nào con cũng bận tối mặt thế. Này, mặc nhiều quần áo chút, bên ngoài lạnh lắm đấy! Con chờ tí, mẹ đi lấy cái khăn quàng cổ cho con. Hơn mười ngày nữa chắc tuyết sẽ rơi đấy!”
“Dạ vâng.”
Hoàng Ngân đứng chờ ở cửa.
Trần Lan nhanh chóng lấy một cái khăn quàng cổ cho Hoàng Ngân: “Mang vào mang vào, đừng bị cảm. Con là trụ cột nhà mình đấy nhé.”
“Vâng vâng vâng! Mẹ đừng lo cho con, con sẽ trân trọng bản thân mình mà. Mẹ mau vào đi, đừng đứng trước gió thế, lạnh quá!”
“Ừ được rồi. Lái xe nhớ chú ý an toàn nhé!”
“Vâng, con biết rồi.”
Hoàng Ngân vẫy tay, vừa đáp vừa chạy vội xuống lầu.
Sau khi đến dưới lầu nhà Cao Dương Thành, cô do dự hơn mười phút, cuối cùng bị gió thổi lạnh tới mức không chịu nổi, cô mới dám gọi điện thoại cho anh.
Thật lâu sau, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
Cao Dương Thành không nói lời nào. Cuối cùng, người lên tiếng trước vẫn là Hoàng Ngân.
“Là tôi đây.”
“Ừ.”
Cao Dương Thành ậm ừ một tiếng, không tiếp lời cô.
“Bác sĩ Cao…”
Rốt cuộc là vay tiền nên Hoàng Ngân vẫn còn hơi khó mà mở lời: “Ừm… Bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh…”
“Nói chuyện?”
Cao Dương Thành cười khẽ trong ống nghe: “Nói chuyện gì cơ? Chẳng lẽ cô Đỗ muốn tìm tôi ôn chuyện à?”
“Không, tôi không có ý đó.”
Hoàng Ngân mím môi, có vẻ khó mà mở lời: “Tôi biết anh không muốn gặp tôi cho lắm. Nhưng tôi thật lòng mong anh có thể giúp tôi…”
“Tôi đứng dưới lầu chờ anh. Khi nào anh cảm thấy mình có thời gian thì phiền anh xuống lầu gặp tôi. Cảm ơn.”
Hoàng Ngân vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại mà không hề do dự chút nào.
Hoàng Ngân sửng sốt mười mấy giây, rồi sau đó mới ngơ ngác cất điện thoại vào túi áo.
Gió lạnh ập tới. Cô run lên, vội bọc áo khoác kín hơn chút.
Hôm nay quả nhiên nói lạnh là lạnh thật!
Bên cửa sổ sát đất tầng hai, bóng dáng cao to của Cao Dương Thành miễn cưỡng tựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn chằm chằm vào bóng người gầy yếu đứng dưới đèn đường.
Bình luận facebook